“Biết chứ!”
“Vậy hả? Em là ai?”
“Vương Quân lớp I chứ gì!”
“Sao anh lại biết tên em?” Cô chỉ sợ anh nói: “Em theo dõi anh mấy năm, suýt thì anh phải báo cảnh sát, lại còn không biết tên em nữa à?”
Cũng may là anh không nói như thế, chỉ mỉm cười đáp: “Học với nhau bốn năm, làm sao có thể đến tên cũng không biết?”
“Học cùng nhau bốn năm thì buộc phải biết tên ư? Lớp anh có rất nhiều người mà em không biết tên.”
“Con trai đông, con gái ít mà.”
Chân lý!
Im lặng một lát, cô hỏi tiếp: “Anh không hỏi em đến đây làm gì à?”
“Em sẽ nói với anh mà.”
“Nếu em không nói thì sao?”
“Thế thì anh hỏi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Coi lối logic này! Cool quá!
Logic cool như vậy, người sao không cool cơ chứ? Nếu cô có thể làm việc theo logic này, cô cũng sẽ rất cool. Chỉ tiếc rằng cô không được tự nhiên như vậy.
Cô đoán: “Có phải thường xuyên có người đến thăm anh bất thình lình như thế này không?”
“Không, ai thèm đến nơi khỉ ho cò gáy này thăm anh chứ?”
“Người yêu anh không đến à?”
Anh liền cau mày: “Cô ấy không còn là người yêu anh. Anh không muốn nhắc đến cô ấy nữa.”
Cô rất mừng. “Ok, em không nhắc tới nữa. Người khác thì sao? Bố mẹ anh không đến thăm anh sao?”
“Không.”
“Anh chị em?”
“Cũng không đến.”
“Vậy hả, sao có thể thế được?”
“Sao lại không thể? Bọn anh nhà quê, không giống dân thành phố bọn em bỏ ra nhiều thời gian để thăm hỏi nhau đâu.”
Cô chưa bao giờ nghĩ anh là người nhà quê, tướng mạo của anh không giống, lời nói, cử chỉ cũng không giống, ngay cả việc anh bị phân công công tác về huyện, cô cũng không cảm thấy anh la người nhà quê. Cô lẩm bẩm: “Anh đâu có phải nhà quê!”
“Sao lại không phải? Anh là người xã C, huyện B.”
“Em chẳng nhận ra được.”
Anh liền cười. “Em đã đến xã C bao giờ đâu, có biết người xã C trông thế nào đâu, làm sao biết anh giống hay không?”
“Ý em là… anh chẳng giống người nhà quê chút nào.”
Hai người lại chìm trong yên lặng.
Cô không biết có phải anh muốn đuổi khéo cô hay không, tóm lại là anh cũng không giữ cô, cô đành phải thăm dò: “Ở đây có chỗ nào có thể… ăn cơm hay không?”
Lúc này dường như anh mới bừng tỉnh sau giấc mộng. “Ờ…có…có… ngoài trường có quán ăn, để anh đưa em đi.”
Hai người đi ra ngoài, anh liếc cái ba lô của cô, hỏi: “Em không mang ba lô theo à?”
“Không cần đâu, nặng lắm…”
Anh hiểu ý liền nói: “Thế tranh thủ giáo viên trường anh chưa vể, anh mượn tạm phòng cho em nghỉ nhé?”
Anh ra ngoài một lát rồi quay vào nói: “Mượn được rồi, đêm nay em ngủ ở phòng cô Uất.”
“Cám ơn anh nhiều lắm!”
Hai người ra quán ăn ngoài cổng trường, gọi đồ ăn rồi chậm rãi thưởng thức.
Bà chủ quán ăn liền đến bắt chuyện: “Thầy Vương, đây là… bạn gái mới của thầy ạ?”
Anh ậm ờ đáp một tiếng.
Bà chủ bèn lấy lòng: “Thầy Vương, tôi đã nói với thầy từ lâu rồi, cũ không đi, sao có mới, thầy thấy tôi nói có đúng không? Cô bạn này của thầy nhìn vừa xinh xắn vừa tốt bụng, ăn đứt cô người yêu cũ…”
Cả hai người đều không nói gì.
Cho đến khi ăn xong, ra khỏi quán ăn, anh mới nói nhỏ: “Sorry em nhé, vừa nãy vì sĩ diện nên không giải thích với họ…”
Cô cũng lí nhí: “Tại sao phải giải thích?”
Anh cười vẻ ngại ngùng. “Nói là không hỏi nhưng cuối cùng vẫn muốn hỏi, hôm nay sao em lại đến đây?”
Đến giờ phút này cô đã quên hẳn cái cớ đã chuẩn bị từ trước, đành khai thật: “Em đến đây để thăm anh…”
“Vậy hả? Sao đột nhiên lại đến thăm anh vậy?”
“Đâu có phải đột nhiên. Em… theo dõi anh mấy năm rồi.”
Anh liền đứng lại. “Thật hả? Em theo dõi anh ở đâu?”
“Trong nhà ăn.”
“Nhà ăn nào?”
“Nhà ăn số 3, nhà ăn số 2. Anh ăn ở nhà ăn nào, em liền theo dõi anh ở nhà ăn đó.”
“Thật hả? Sao anh chẳng biết gì nhỉ?”
“Trong mắt anh chỉ có cô ấy thôi mà.”
Vương Thế Vĩ không nói gì nữa, chỉ trân trân nhìn cô.
“Vậy hả? Em là ai?”
“Vương Quân lớp I chứ gì!”
“Sao anh lại biết tên em?” Cô chỉ sợ anh nói: “Em theo dõi anh mấy năm, suýt thì anh phải báo cảnh sát, lại còn không biết tên em nữa à?”
Cũng may là anh không nói như thế, chỉ mỉm cười đáp: “Học với nhau bốn năm, làm sao có thể đến tên cũng không biết?”
“Học cùng nhau bốn năm thì buộc phải biết tên ư? Lớp anh có rất nhiều người mà em không biết tên.”
“Con trai đông, con gái ít mà.”
Chân lý!
Im lặng một lát, cô hỏi tiếp: “Anh không hỏi em đến đây làm gì à?”
“Em sẽ nói với anh mà.”
“Nếu em không nói thì sao?”
“Thế thì anh hỏi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Coi lối logic này! Cool quá!
Logic cool như vậy, người sao không cool cơ chứ? Nếu cô có thể làm việc theo logic này, cô cũng sẽ rất cool. Chỉ tiếc rằng cô không được tự nhiên như vậy.
Cô đoán: “Có phải thường xuyên có người đến thăm anh bất thình lình như thế này không?”
“Không, ai thèm đến nơi khỉ ho cò gáy này thăm anh chứ?”
“Người yêu anh không đến à?”
Anh liền cau mày: “Cô ấy không còn là người yêu anh. Anh không muốn nhắc đến cô ấy nữa.”
Cô rất mừng. “Ok, em không nhắc tới nữa. Người khác thì sao? Bố mẹ anh không đến thăm anh sao?”
“Không.”
“Anh chị em?”
“Cũng không đến.”
“Vậy hả, sao có thể thế được?”
“Sao lại không thể? Bọn anh nhà quê, không giống dân thành phố bọn em bỏ ra nhiều thời gian để thăm hỏi nhau đâu.”
Cô chưa bao giờ nghĩ anh là người nhà quê, tướng mạo của anh không giống, lời nói, cử chỉ cũng không giống, ngay cả việc anh bị phân công công tác về huyện, cô cũng không cảm thấy anh la người nhà quê. Cô lẩm bẩm: “Anh đâu có phải nhà quê!”
“Sao lại không phải? Anh là người xã C, huyện B.”
“Em chẳng nhận ra được.”
Anh liền cười. “Em đã đến xã C bao giờ đâu, có biết người xã C trông thế nào đâu, làm sao biết anh giống hay không?”
“Ý em là… anh chẳng giống người nhà quê chút nào.”
Hai người lại chìm trong yên lặng.
Cô không biết có phải anh muốn đuổi khéo cô hay không, tóm lại là anh cũng không giữ cô, cô đành phải thăm dò: “Ở đây có chỗ nào có thể… ăn cơm hay không?”
Lúc này dường như anh mới bừng tỉnh sau giấc mộng. “Ờ…có…có… ngoài trường có quán ăn, để anh đưa em đi.”
Hai người đi ra ngoài, anh liếc cái ba lô của cô, hỏi: “Em không mang ba lô theo à?”
“Không cần đâu, nặng lắm…”
Anh hiểu ý liền nói: “Thế tranh thủ giáo viên trường anh chưa vể, anh mượn tạm phòng cho em nghỉ nhé?”
Anh ra ngoài một lát rồi quay vào nói: “Mượn được rồi, đêm nay em ngủ ở phòng cô Uất.”
“Cám ơn anh nhiều lắm!”
Hai người ra quán ăn ngoài cổng trường, gọi đồ ăn rồi chậm rãi thưởng thức.
Bà chủ quán ăn liền đến bắt chuyện: “Thầy Vương, đây là… bạn gái mới của thầy ạ?”
Anh ậm ờ đáp một tiếng.
Bà chủ bèn lấy lòng: “Thầy Vương, tôi đã nói với thầy từ lâu rồi, cũ không đi, sao có mới, thầy thấy tôi nói có đúng không? Cô bạn này của thầy nhìn vừa xinh xắn vừa tốt bụng, ăn đứt cô người yêu cũ…”
Cả hai người đều không nói gì.
Cho đến khi ăn xong, ra khỏi quán ăn, anh mới nói nhỏ: “Sorry em nhé, vừa nãy vì sĩ diện nên không giải thích với họ…”
Cô cũng lí nhí: “Tại sao phải giải thích?”
Anh cười vẻ ngại ngùng. “Nói là không hỏi nhưng cuối cùng vẫn muốn hỏi, hôm nay sao em lại đến đây?”
Đến giờ phút này cô đã quên hẳn cái cớ đã chuẩn bị từ trước, đành khai thật: “Em đến đây để thăm anh…”
“Vậy hả? Sao đột nhiên lại đến thăm anh vậy?”
“Đâu có phải đột nhiên. Em… theo dõi anh mấy năm rồi.”
Anh liền đứng lại. “Thật hả? Em theo dõi anh ở đâu?”
“Trong nhà ăn.”
“Nhà ăn nào?”
“Nhà ăn số 3, nhà ăn số 2. Anh ăn ở nhà ăn nào, em liền theo dõi anh ở nhà ăn đó.”
“Thật hả? Sao anh chẳng biết gì nhỉ?”
“Trong mắt anh chỉ có cô ấy thôi mà.”
Vương Thế Vĩ không nói gì nữa, chỉ trân trân nhìn cô.