Khi còn đang ngồi trên xe trở về thành phố D, Vương Quân đã nghĩ đến chuyện phải viết lá thư tình đầu tiên gửi cho Vương Thế Vĩ như thế nào.
Cô cảm thấy thư tình là một nội dung không thể thiếu trong cuộc sống tình yêu, tình yêu lãng mạn nếu không có thư tình thì chẳng khác gì vẽ rồng mà không vẽ mắt, chẳng thể bay lên được.
Về đến phòng, cô liền lấy ngay bút viết ra viết thư cho Vương Thế Vĩ, cũng không biết văn chương lấy ở đâu ra mà dào dạt đến thế, viết liền một mạch hết ba tờ giấy, mỗi tờ hai mặt, không viết theo ô chữ dày đặt, hết dòng này lại chuyển sang dòng khác.
Cô chưa bao giờ viết được lá thư dài như thế này cho bố mẹ.
Sau khi viết xong, cô mò ra thùng thư gửi dù trời đã tối mịt, sợ thư nặng bị trả lại, cô còn dán thêm mấy con tem.
Sau đó cô bắt đầu đợi hồi âm, rõ ràng là biết trong vòng hai, ba ngày không thể nhận được thư trả lời nhưng cô vẫn mỏi mắt trông ngóng, có thể anh cũng như cô, cô vừa về, anh cũng viết thư cho cô thì sao?
Ngày nào cô cũng chạy đến hòm thư dành cho nghiên cứu sinh của khoa để kiểm tra, thấy rất nhiều thư của mọi người, chỉ mỗi cô là không có.
Lại nóng lòng chờ thêm một tuần nữa, vẫn không thấy thư hồi âm.
Đến thời điểm này cô bắt đầu lo lắng, ôn lại mấy lần mọi tình tiết diễn ra trong lần gặp gỡ trước, càng nghĩ càng thấy mình chẳng khác gì kẻ nằm mơ giữa ban ngày, đang yên đang lành, tự dưng lại mò đến trường người ta, người ta tiếp ngươi chỉ vì phép lịch sự mà ngươi đã tưởng bở rồi ư?
Thật đúng là mơ mộng hão huyền!
Cô lại nguyền rủa mình thêm một hồi nữa, rồi lại ôn lại mọi tình tiết, có vẻ như anh vẫn thích cô, chẳng phải anh đã từng nằm mơ về cô đó còn gì? Anh còn nói là lần sau cô đến nữa mà. Nếu không thích cô, tại sao anh lại nói “lần sau sẽ nói cho em biết” chứ?
Chẳng lẽ “lần sau” chỉ là câu nói đãi bôi ư?
Cô lại tức tốc đáp xe về huyện B.
Lần này, cô không đến văn phòng để đỡ bị mất mặt mà đến thẳng lớp anh dạy, thấy bóng cô thấp thoáng ngoài cửa sổ, anh liền chạy ra ngay: “Em đến rồi à?”
“Anh…nhận được thư của em chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Sao anh không hồi âm?”
Anh chỉ “hê hê” hai tiếng với vẻ ngại ngùng mà không trả lời gì thêm.
Cô hỏi: “Không nghĩ hôm nay em đến à?”
“Không…”
Cô thấy học sinh đứng chen chân trước cửa sổ rình nghe họ nói chuyện, bèn giục: “Thôi anh vào lớp đi.”
Anh móc chìa khóa ra. “Em cầm đi, chìa khóa phòng anh, em cứ về đó đợi anh, hết giờ anh sẽ về ngay.”
Cô liền đón lấy chùm chìa khóa, nghe thấy sau lưng có tiếng đùa giỡn, chắc chắn đám học sinh đó lại đang trêu thầy giáo Vương của chúng.
Thực sự cô chỉ muốn làm học sinh trong lớp anh, ngày ngày được nhìn thấy anh, không phải đi lại vất vả như vậy, ở chẳng được bao lâu lại phải quay về.
Cô về phòng anh, xắn tay áo rồi dọn dẹp phòng ốc, sau đó cô còn bỏ quần áo bẩn của anh vào chậu mang ra bể nước bên ngoài giặt.
Đang giặt thì anh đến. “Sao em lại mò ra đây? Làm anh tìm mãi.”
“Em thấy quần áo anh thay ra…”
“Oái, sao để em giặt được?”
“Tại sao em không thể giặt?”
“Bẩn…”
“Chính vì bẩn nên mới phải giặt mà.”
Anh tần ngần nhìn một lác rồi nói: “Thế anh… ra nhà ăn mua cơm nhé…”
Nghe đến hai chữ “nhà ăn”, cô liền dừng tay, ngồi ngay thẳng lên trân trân nhìn anh.
Anh thắc mắc: “Sao vậy? Em không thích đồ ăn của nhà ăn à?”
“Đâu có, em nghe anh nhắc đến “nhà ăn” lại nhớ đến chuyện ngày trước mua cơm.”
“Chuyện mua cơm gì?”
“Anh đợi em giặt xong rồi em đi với anh.”
Anh đứng ở đó đợi, cô đã giặt xong quần áo, hai người liền quay về phòng anh, lấy hai bát tô sứ đến nhà ăn mua cơm.
Nhà ăn nhỏ hơn nhiều so với nhà ăn của trường đại học D, chỉ có ba cửa sổ bán cơm, trên tường có treo một tấm bảng ghi tên món ăn của ngày hôm đó.
Anh nói: “Đồ ăn trường anh chán lắm, ngày nào cũng chỉ loanh quanh mấy món, em xem có món nào nuốt nổi không?”
“Đâu đến nỗi, anh ăn gì thì mua cái đó.”
Anh đưa hai bát qua cửa sổ, nói tên món ăn, nộp phiếu ăn rồi bê hai bát vừa cơm vừa thức ăn.
Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần xem anh mua cơm, lại còn mua cơm cho cô, nên lòng cô tràn ngập hạnh phúc.
Hai người bê cơm về phòng, một người ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, người kia ngồi ở giường và bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn được hai miếng bèn ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang cúi đầu miệt mài làm việc.
Cô chỉ nhìn anh, đồ ăn trong bát dường như chưa ăn mấy.
Cuối cùng anh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình, bèn hỏi: “Sao vậy? Em không thấy ngon à?”
“Đâu có, em còn chưa biết mùi vị của nó thế nào.”
“Vậy hả?”
“Em còn chưa trở về được với thực tại đây này.”
“Đi xe mệt quá à?”
“Không.”
“Thế thì vì sao?”
“Vì…vì em vẫn nhớ đến chuyện ngày trước theo dõi anh và cô ấy đến nhà ăn.”
Nét mặt anh rất khó hiểu, không biết là cảm động hay là không muốn nhắc đến chuyện cũ. “Còn nghĩ linh tinh gì nữa? Mau ăn đi, nguội hết rồi.”
Cô liền thăm dò: “Em không thích ăn cuộng cải thảo.”
“Đưa đây cho anh.”
Cô gạt hết cọng cải thảo sang bát anh, anh vẫn mệt mài làm việc.
Cô vui lắm. Vương Quân à Vương Quân, ngươi đã theo dõi bốn năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Cô cũng gắp thịt trong bát mình sang bát anh.
Anh tò mò hỏi: “Chẳng lẽ thịt nạc em cũng không ăn à?”
“Ăn chứ!”
“Thế thì tại sao dồn hết cho anh.”
“Vì anh thích mà.”
Anh có vẻ rất cảm động.
Cô cũng không muốn giấu nữa. “Lần nào nhìn thấy cô ấy dồn những cái không thích ăn sang bát anh, em đều nghĩ: Nếu là mình, mình sẽ nhường hết những cái anh ấy thích ăn nhất cho anh ấy.”
Anh không ăn nữa, chỉ nhìn cô trân trân.
Cô nhìn ra hướng khác rồi nói tiếp: “Lần nào em cũng vừa nghĩ vừa gắp thức ăn mà anh thích ăn sang một bên, nhưng…nhưng cuối cùng em lại ăn mất, vì lúc đó em không có tư cách gì để nhường cho anh cả…”
Anh liền nói nhỏ: “Em.. nhóc tì… có định để anh ăn cơm nữa hay không đây?”
Có bao nhiêu lần em vừa ăn những thức ăn em phần riêng cho anh… vừa khóc… chắc chắn mọi người đều nghĩ em bị bệnh thần kinh…”
Tự nhiên cô cũng cảm động đến bật khóc trước cảnh tượng nao lòng mà mình vừa tả.
Anh buông bát đũa xuống, ôm chặt cô và nói: “Em đừng nói nữa, những lời em nói khiến anh đau đớn vô cùng.”
Cô cũng buông bát đũa xuống, gục đầu vào lòng anh khóc hu hu.
Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, càng lau nước mắt cô càng tuôn trào như suối.
Cô khóc nức nở, hỏi: “Bọn mình như thế này có phải mùi mẫn như trong tiểu thuyết không anh?”
“Ừ.”
“Có phải rất cảm động không?”
“Ừ.”
Anh bế cô lên giường, thì thầm: “Hôm nay anh không hỏi mượn phòng cho em đâu nhé…”
Cô ngất ngây đáp: “Em biết.”
“Thế em còn dám đến nữa không?”
“Sao lại không dám.”
“Thế thì em là miếng mỡ treo miệng mèo rồi đấy!”
“Không biết ai là mỡ, ai là mèo.”
Anh cởi áo cho cô, hỏi: “Có được không em?”
Cô gật đầu.
Anh liền cởi tiếp, hỏi: “Em có muốn biết đám con trai phòng anh bình phẩm gì về em không?”
“Có!”
“Bình phẩm về cái này của em.”
“Cái nào?”
Anh liền dẩu môi: “Cái này.”
“Cái nào?”
Anh cuối xuống ngoạm lấy bầu ngực cô, cô la lớn: “Á, anh làm gì vậy?”
Anh bỏ miệng ra. “Không phải em muốn biết bọn anh bình luận cái gì đó sao?”
“Bọn anh bình luận cái này hả?”
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Bọn anh bình phẩm ngực em to thật, nếu lấy tay ôm thì một bàn tay ôm không hết, nếu ngoạm bằng miệng thì chỉ ngoạm được một phần.”
Cô sững sờ. “Các anh… nói… những lời lãnh nhách này hả?”
“Có gì là lãng nhách đâu? Chỉ khi thích một cô gái, bọn con trai mới nói như vậy…”
“Thế anh cũng nói hả?”
“Anh… không.”
“Thế tức là anh không thích em à?”
“Anh không nói… nhưng anh đã làm.”
“Làm cái gì?”
“Làm những việc mà anh vừa làm.”
“Anh làm… việc đó bao giờ?”
“Trong mơ.”
Cô thực sự không thể nào tin. “Anh làm trong mơ???”
“Ừ, thế nên ban ngày gặp em, anh không dám nhìn em.”
“Nhưng lúc ấy anh có người yêu rồi mà?”
“Có người yêu thì sao? Lẽ nào cô ấy kiểm soát được giấc mơ của anh ư?”
“Con trai bọn anh… đáng sợ thật!”
“Ai bảo em có bầu vú to như vậy?”
Cô thấy từ “bầu vú” này nghe rất chối tai, nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày anh không dám hỏi han gì đến cô vì ban đêm đã nằm mơ như thế, mà anh nằm mơ như thế vì anh thích cô thì cô lại thấy vui không kể xiết, hóa ra trong lòng anh vẫn có hình ảnh của cô, mặc dù không phải là kiểu “có” như cô mong đợi, nhưng dù gì cũng tốt hơn là “không có.”
Cô hỏi: “Thế sau này anh còn làm như thế với cô gái khác trong mơ không?”
Anh dừng tay lại, nói: “Chuyện trong mơ mà em còn so đo à?”
Cô sợ anh giận, vội xoa dịu: “Em đâu có so đo.”
“Đừng có ngốc nữa, đàn ông là như vậy, nhìn thấy phụ nữ sexy là mơ mộng hão huyền, nhưng đó không có nghĩa là anh ta… không yêu em.”
Cô liền thờ cơ tra khảo: “Thế anh đối với em… rốt cuộc là mơ mộng hão huyền hay là… yêu em?”
“Cả hai.”
Cô cảm thấy câu trả lời này vẫn khiến cô khá hài lòng
Cô cảm thấy thư tình là một nội dung không thể thiếu trong cuộc sống tình yêu, tình yêu lãng mạn nếu không có thư tình thì chẳng khác gì vẽ rồng mà không vẽ mắt, chẳng thể bay lên được.
Về đến phòng, cô liền lấy ngay bút viết ra viết thư cho Vương Thế Vĩ, cũng không biết văn chương lấy ở đâu ra mà dào dạt đến thế, viết liền một mạch hết ba tờ giấy, mỗi tờ hai mặt, không viết theo ô chữ dày đặt, hết dòng này lại chuyển sang dòng khác.
Cô chưa bao giờ viết được lá thư dài như thế này cho bố mẹ.
Sau khi viết xong, cô mò ra thùng thư gửi dù trời đã tối mịt, sợ thư nặng bị trả lại, cô còn dán thêm mấy con tem.
Sau đó cô bắt đầu đợi hồi âm, rõ ràng là biết trong vòng hai, ba ngày không thể nhận được thư trả lời nhưng cô vẫn mỏi mắt trông ngóng, có thể anh cũng như cô, cô vừa về, anh cũng viết thư cho cô thì sao?
Ngày nào cô cũng chạy đến hòm thư dành cho nghiên cứu sinh của khoa để kiểm tra, thấy rất nhiều thư của mọi người, chỉ mỗi cô là không có.
Lại nóng lòng chờ thêm một tuần nữa, vẫn không thấy thư hồi âm.
Đến thời điểm này cô bắt đầu lo lắng, ôn lại mấy lần mọi tình tiết diễn ra trong lần gặp gỡ trước, càng nghĩ càng thấy mình chẳng khác gì kẻ nằm mơ giữa ban ngày, đang yên đang lành, tự dưng lại mò đến trường người ta, người ta tiếp ngươi chỉ vì phép lịch sự mà ngươi đã tưởng bở rồi ư?
Thật đúng là mơ mộng hão huyền!
Cô lại nguyền rủa mình thêm một hồi nữa, rồi lại ôn lại mọi tình tiết, có vẻ như anh vẫn thích cô, chẳng phải anh đã từng nằm mơ về cô đó còn gì? Anh còn nói là lần sau cô đến nữa mà. Nếu không thích cô, tại sao anh lại nói “lần sau sẽ nói cho em biết” chứ?
Chẳng lẽ “lần sau” chỉ là câu nói đãi bôi ư?
Cô lại tức tốc đáp xe về huyện B.
Lần này, cô không đến văn phòng để đỡ bị mất mặt mà đến thẳng lớp anh dạy, thấy bóng cô thấp thoáng ngoài cửa sổ, anh liền chạy ra ngay: “Em đến rồi à?”
“Anh…nhận được thư của em chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Sao anh không hồi âm?”
Anh chỉ “hê hê” hai tiếng với vẻ ngại ngùng mà không trả lời gì thêm.
Cô hỏi: “Không nghĩ hôm nay em đến à?”
“Không…”
Cô thấy học sinh đứng chen chân trước cửa sổ rình nghe họ nói chuyện, bèn giục: “Thôi anh vào lớp đi.”
Anh móc chìa khóa ra. “Em cầm đi, chìa khóa phòng anh, em cứ về đó đợi anh, hết giờ anh sẽ về ngay.”
Cô liền đón lấy chùm chìa khóa, nghe thấy sau lưng có tiếng đùa giỡn, chắc chắn đám học sinh đó lại đang trêu thầy giáo Vương của chúng.
Thực sự cô chỉ muốn làm học sinh trong lớp anh, ngày ngày được nhìn thấy anh, không phải đi lại vất vả như vậy, ở chẳng được bao lâu lại phải quay về.
Cô về phòng anh, xắn tay áo rồi dọn dẹp phòng ốc, sau đó cô còn bỏ quần áo bẩn của anh vào chậu mang ra bể nước bên ngoài giặt.
Đang giặt thì anh đến. “Sao em lại mò ra đây? Làm anh tìm mãi.”
“Em thấy quần áo anh thay ra…”
“Oái, sao để em giặt được?”
“Tại sao em không thể giặt?”
“Bẩn…”
“Chính vì bẩn nên mới phải giặt mà.”
Anh tần ngần nhìn một lác rồi nói: “Thế anh… ra nhà ăn mua cơm nhé…”
Nghe đến hai chữ “nhà ăn”, cô liền dừng tay, ngồi ngay thẳng lên trân trân nhìn anh.
Anh thắc mắc: “Sao vậy? Em không thích đồ ăn của nhà ăn à?”
“Đâu có, em nghe anh nhắc đến “nhà ăn” lại nhớ đến chuyện ngày trước mua cơm.”
“Chuyện mua cơm gì?”
“Anh đợi em giặt xong rồi em đi với anh.”
Anh đứng ở đó đợi, cô đã giặt xong quần áo, hai người liền quay về phòng anh, lấy hai bát tô sứ đến nhà ăn mua cơm.
Nhà ăn nhỏ hơn nhiều so với nhà ăn của trường đại học D, chỉ có ba cửa sổ bán cơm, trên tường có treo một tấm bảng ghi tên món ăn của ngày hôm đó.
Anh nói: “Đồ ăn trường anh chán lắm, ngày nào cũng chỉ loanh quanh mấy món, em xem có món nào nuốt nổi không?”
“Đâu đến nỗi, anh ăn gì thì mua cái đó.”
Anh đưa hai bát qua cửa sổ, nói tên món ăn, nộp phiếu ăn rồi bê hai bát vừa cơm vừa thức ăn.
Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần xem anh mua cơm, lại còn mua cơm cho cô, nên lòng cô tràn ngập hạnh phúc.
Hai người bê cơm về phòng, một người ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, người kia ngồi ở giường và bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn được hai miếng bèn ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang cúi đầu miệt mài làm việc.
Cô chỉ nhìn anh, đồ ăn trong bát dường như chưa ăn mấy.
Cuối cùng anh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình, bèn hỏi: “Sao vậy? Em không thấy ngon à?”
“Đâu có, em còn chưa biết mùi vị của nó thế nào.”
“Vậy hả?”
“Em còn chưa trở về được với thực tại đây này.”
“Đi xe mệt quá à?”
“Không.”
“Thế thì vì sao?”
“Vì…vì em vẫn nhớ đến chuyện ngày trước theo dõi anh và cô ấy đến nhà ăn.”
Nét mặt anh rất khó hiểu, không biết là cảm động hay là không muốn nhắc đến chuyện cũ. “Còn nghĩ linh tinh gì nữa? Mau ăn đi, nguội hết rồi.”
Cô liền thăm dò: “Em không thích ăn cuộng cải thảo.”
“Đưa đây cho anh.”
Cô gạt hết cọng cải thảo sang bát anh, anh vẫn mệt mài làm việc.
Cô vui lắm. Vương Quân à Vương Quân, ngươi đã theo dõi bốn năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Cô cũng gắp thịt trong bát mình sang bát anh.
Anh tò mò hỏi: “Chẳng lẽ thịt nạc em cũng không ăn à?”
“Ăn chứ!”
“Thế thì tại sao dồn hết cho anh.”
“Vì anh thích mà.”
Anh có vẻ rất cảm động.
Cô cũng không muốn giấu nữa. “Lần nào nhìn thấy cô ấy dồn những cái không thích ăn sang bát anh, em đều nghĩ: Nếu là mình, mình sẽ nhường hết những cái anh ấy thích ăn nhất cho anh ấy.”
Anh không ăn nữa, chỉ nhìn cô trân trân.
Cô nhìn ra hướng khác rồi nói tiếp: “Lần nào em cũng vừa nghĩ vừa gắp thức ăn mà anh thích ăn sang một bên, nhưng…nhưng cuối cùng em lại ăn mất, vì lúc đó em không có tư cách gì để nhường cho anh cả…”
Anh liền nói nhỏ: “Em.. nhóc tì… có định để anh ăn cơm nữa hay không đây?”
Có bao nhiêu lần em vừa ăn những thức ăn em phần riêng cho anh… vừa khóc… chắc chắn mọi người đều nghĩ em bị bệnh thần kinh…”
Tự nhiên cô cũng cảm động đến bật khóc trước cảnh tượng nao lòng mà mình vừa tả.
Anh buông bát đũa xuống, ôm chặt cô và nói: “Em đừng nói nữa, những lời em nói khiến anh đau đớn vô cùng.”
Cô cũng buông bát đũa xuống, gục đầu vào lòng anh khóc hu hu.
Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, càng lau nước mắt cô càng tuôn trào như suối.
Cô khóc nức nở, hỏi: “Bọn mình như thế này có phải mùi mẫn như trong tiểu thuyết không anh?”
“Ừ.”
“Có phải rất cảm động không?”
“Ừ.”
Anh bế cô lên giường, thì thầm: “Hôm nay anh không hỏi mượn phòng cho em đâu nhé…”
Cô ngất ngây đáp: “Em biết.”
“Thế em còn dám đến nữa không?”
“Sao lại không dám.”
“Thế thì em là miếng mỡ treo miệng mèo rồi đấy!”
“Không biết ai là mỡ, ai là mèo.”
Anh cởi áo cho cô, hỏi: “Có được không em?”
Cô gật đầu.
Anh liền cởi tiếp, hỏi: “Em có muốn biết đám con trai phòng anh bình phẩm gì về em không?”
“Có!”
“Bình phẩm về cái này của em.”
“Cái nào?”
Anh liền dẩu môi: “Cái này.”
“Cái nào?”
Anh cuối xuống ngoạm lấy bầu ngực cô, cô la lớn: “Á, anh làm gì vậy?”
Anh bỏ miệng ra. “Không phải em muốn biết bọn anh bình luận cái gì đó sao?”
“Bọn anh bình luận cái này hả?”
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Bọn anh bình phẩm ngực em to thật, nếu lấy tay ôm thì một bàn tay ôm không hết, nếu ngoạm bằng miệng thì chỉ ngoạm được một phần.”
Cô sững sờ. “Các anh… nói… những lời lãnh nhách này hả?”
“Có gì là lãng nhách đâu? Chỉ khi thích một cô gái, bọn con trai mới nói như vậy…”
“Thế anh cũng nói hả?”
“Anh… không.”
“Thế tức là anh không thích em à?”
“Anh không nói… nhưng anh đã làm.”
“Làm cái gì?”
“Làm những việc mà anh vừa làm.”
“Anh làm… việc đó bao giờ?”
“Trong mơ.”
Cô thực sự không thể nào tin. “Anh làm trong mơ???”
“Ừ, thế nên ban ngày gặp em, anh không dám nhìn em.”
“Nhưng lúc ấy anh có người yêu rồi mà?”
“Có người yêu thì sao? Lẽ nào cô ấy kiểm soát được giấc mơ của anh ư?”
“Con trai bọn anh… đáng sợ thật!”
“Ai bảo em có bầu vú to như vậy?”
Cô thấy từ “bầu vú” này nghe rất chối tai, nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày anh không dám hỏi han gì đến cô vì ban đêm đã nằm mơ như thế, mà anh nằm mơ như thế vì anh thích cô thì cô lại thấy vui không kể xiết, hóa ra trong lòng anh vẫn có hình ảnh của cô, mặc dù không phải là kiểu “có” như cô mong đợi, nhưng dù gì cũng tốt hơn là “không có.”
Cô hỏi: “Thế sau này anh còn làm như thế với cô gái khác trong mơ không?”
Anh dừng tay lại, nói: “Chuyện trong mơ mà em còn so đo à?”
Cô sợ anh giận, vội xoa dịu: “Em đâu có so đo.”
“Đừng có ngốc nữa, đàn ông là như vậy, nhìn thấy phụ nữ sexy là mơ mộng hão huyền, nhưng đó không có nghĩa là anh ta… không yêu em.”
Cô liền thờ cơ tra khảo: “Thế anh đối với em… rốt cuộc là mơ mộng hão huyền hay là… yêu em?”
“Cả hai.”
Cô cảm thấy câu trả lời này vẫn khiến cô khá hài lòng