9 giờ 38 phút tối ngày 12 tháng 1 năm 2012, tại bệnh viện Mai Loan, Chu Huệ vừa cười thì tay rơi xuống, khóe mắt còn vương lại giọt lệ, nhưng đã vội vã rời đi… không thể nhắm mắt được…
Bà ta làm sao có thể nhắm mắt được, chuyện chung thân đại sự của con gái còn chưa thành, bà ta làm sao có thể yên tâm?
“Mẹ!”
Một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng mổ khiến cảnh đêm tĩnh mịch càng mang theo sự ớn lạnh nặng nề.
“Mẹ, mẹ đừng bỏ con một mình, mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mọi người đều đi rồi vậy con phải làm sao? Mẹ… Không thể…”
An Na thất thanh khóc rống lên, cố gắng kéo lấy tay mẹ mình.
Nhưng Chu Huệ cũng không thể tỉnh lại. Từ nay về sau, hồn phách tiêu tán chốn dương gian, nhìn không thấy, sờ cũng không.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, An Na đau khổ mất đi cả cha lẫn mẹ, những người từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ cô ta, cuối cùng lại chết thảm, khiến cô ta vô cùng đau khổ.
Sinh, lão, bệnh, tử, đó là lẽ thường tình, nhưng chết ngoài ý muốn thật sự khiến người ta đau khổ.
Giây phút đó, cô ta khóc đến ngất đi, lúc mất đi ý thức, Hà Cúc Hoa đỡ lấy cô ta, khàn giọng gọi cô ta một tiếng, đáy mắt toàn là nước mắt.
Lúc này đây, người cô ta hy vọng ôm lấy cô ta là người đó.
Lúc đó, cô ta chỉ hy vọng đó là cơn ác mộng, cô ta vẫn là một đứa con gái được cha mẹ cưng chiều, có thể nũng nịu, có thể tùy hứng, có thể làm loạn…
Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy.
Buổi sáng hôm sau, cô ta tỉnh lại, cảm giác khóe mắt khô khốc. Lúc mở mắt ra thì không phải nụ cười ấm áp của mẹ và câu nói ngọt ngào: “Chào buổi sáng, Tiểu An, tối qua con ngủ có ngon không?”
Cũng không nhìn thấy người cha nhẹ nhàng từ ngoài đi vào, sau đó mỉm cười vuốt tóc cô ta, nói: “Tiểu An, ba đem thức ăn sáng đến cho con đây, nhanh rửa mặt rồi còn ăn cho nóng!”
Bên giường bệnh chỉ có mỗi Hà Cúc Hoa đang ngủ gật, tinh thần có chút tiều tụy.
Cô ta mê man lao từ trên giường xuống, điên cuồng chạy đi, bỏ mặc sau lưng Hà Cúc Hoa đang chạy theo gọi với.
Nhưng cô ta không tìm thấy bọn họ.
“Ba mẹ tôi đâu, ba mẹ tôi đâu? Bọn họ đâu rồi? Các người mang bọn họ đâu rồi? Mau trả bọn họ lại cho tôi…”
Sau đó, Hà Cúc Hoa chạy đến đỡ lấy cô ta, đưa cô ta đến nhà xác, ba mẹ cô ta đang yên lặng nằm đó, cả người lạnh buốt, không thể yêu chiều, bảo vệ cô ta nữa.
Cô ta quỳ khóc ở đó rất lâu, vào buổi sáng đẹp như vậy, chào đón cô ta không còn là nụ cười dịu dàng của ba cô ta nữa mà thay vào đó là một thi thể bị nghiền nát không trọn vẹn, một căn phòng lạnh buốt, ba mẹ cô ta đã cứng đờ, không thể ôm cô ta được nữa.
Tiếng khóc buốt giá tâm can quanh quẩn cả nhà xác.
Tiếng khóc ấy thảm thiết đến mức khiến người nghe cũng phải rơi lệ.
Chính An Na cũng không biết cô ta khóc được bao lâu, lúc này đây, cô ta không cảm thấy thời gian trôi qua, cả người cô ta chỉ là đau khổ, khó có thể tự thoát được.
Hà Cúc Hoa có đến khuyên nhủ cô ta, nhưng cô ta vẫn như cũ, không kìm nén được nước mắt.
Cả thế giới giống như sụp đổ, cuộc sống ngày trước của cô ta cũng không còn nữa.
Vụ tai nạn xe này quá đáng sợ, quá tàn khốc!
Những ngày sau, cô ta phải dựa vào ai để tiếp tục sống.
Đông Đình Phong ư? Nhưng hắn đang ở đâu?
Nước mắt cô ta vẫn không ngừng rơi xuống.
“An tiểu thư, có phải cô tắt máy không? Có người không gọi được cho cô nên gọi đến chỗ tôi…”
Y tá trưởng khoa tim mạch đi tới đưa điện thoại cho cô ta, nhẹ nhàng nói.
An Na quay đầu lại, yên lặng một lúc, đặt điện thoại lên tai nghe.
Y tá trưởng lui ra, trong nhà xác chỉ còn một mình cô ta, Hà Cúc Hoa cũng không biết đã đi đâu.
“An tiểu thư, hy vọng cô vẫn còn khỏe kể từ khi chúng ta chia tay!”
Từ điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, rất xa lạ giống như truyền đến từ một thế giới hoàn toàn khác.
“Ngài là…”
Cô ta cứ tưởng sẽ là Đông Đình Phong nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng.
“Mấy năm trước, chúng ta đã từng gọi điện cho nhau. Sau đó, tôi giúp cô thành công trở thành bạn gái của Đông Đình Phong, không biết cô còn nhớ không?”
Người đàn ông đó nhàn nhạt nhắc lại một câu.
An Na giật mình nhớ lại chuyện xảy ra ở Yêm Thị mấy năm trước: Đông Lôi bị bắt, cô ta đi tìm nhưng không thấy, lúc nửa đường cô ta nhận được điện thoại của một người đàn ông lạ nói với cô ta:
“An tiểu thư, có phải cô muốn trở thành bạn gái của Đông Đình Phong không? Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Hiện giờ anh ta đang ở Đổ Thành, cô lập tức đến đó, nói không chừng còn có thể cứu được anh ta. Đúng rồi, trước khi đi hãy gọi điện cho cảnh sát, bằng không cô cũng có thể bị chết. Người bên đó, lần này quyết muốn giết chết Đông Đình Phong…”
Lúc đó, cô ta đang bực mình vì không tìm thấy thì có điện thoại đến, nó khiến tim can cô ta nhảy loạn lên, vội vàng hỏi:
“Ông là ai?”
“Một người không muốn Đông Đình Phong chết sớm.”
Những lời nói đó không tốt đẹp chút nào.
“Tôi căn bản không quen ông, dựa vào cái gì mà tôi tin những lời linh tinh của ông?”
“Vậy sao? Nếu không thì để ba mẹ cô đến nói với cô thế nào?”
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại, ngay sau đó là giọng nói gấp gáp của mẹ cô ta:
“Tiểu An, nhanh đi báo cảnh sát, không được dùng được điện thoại của con, phải dùng điện thoại công cộng…”
Cô ta càng nghe càng loạn:
“Nhưng tại sao?”
“Đừng hỏi tại sao, con chỉ cần làm theo là được! Bằng không Tiểu Đông sẽ chết. Có người đang cài bẫy nó. Nhưng con phải nhớ, nhất định không thể để ai biết chúng ta là người báo cảnh sát, không sẽ rất phiền phức. Sau khi chuyện này kết thúc, con hãy quên nó đi!”
Cô ta đã làm theo lời mẹ mình, đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó chạy đến Đổ Thành để bảo vệ Đông Đình Phong.
Lúc đó, cả người Đông Đình Phong đẫm máu, thật sự không thể phân biệt được đó là hắn hay người khác.
Cô ta nhìn thấy hắn như vậy vừa hoảng vừa loạn chạy tới đỡ lấy, vội vàng hỏi hắn làm sao không?
Hắn nhàn nhạt nói với cô: “Không sao. Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Trần…”
Bọn họ tìm một lúc, lúc đi qua đường thì có một chiếc xe lao về phía họ, cô ta đẩy hắn ra, liều mạng cứu hắn vì thế nên bị thương…
Quan hệ tình cảm của bọn họ cũng bắt đầu sau vụ tai nạn đó.
Sau đó, lúc ở nhà, cô ta vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của ba mẹ cô ta và phát hiện ra một bí mật động trời:
Mẹ cô ta đã đánh tráo con trai của Hàn Tịnh, và đứa trẻ đang sống ở Đông gia không rõ lai lịch.
“Mẹ, làm sao mẹ có thể làm ra chuyện thất đức như vậy… Đó là con cháu của Đông gia, nếu Đông gia biết được, hậu quả rất nghiêm trọng, mẹ có biết không?”
Hôm đó, cô ta tức giận quát mắng hỏi mẹ mình.
“Hậu quả thế nào không cần con nhắc chúng ta cũng rõ. Con cho rằng chúng ta có quyền chọn lựa sao?”
“Tại sao lại không có quyền chọn lựa? Rốt cuộc là ai đã ép ba mẹ làm ra chuyện trái lương tâm như vậy? Mẹ, mẹ nói cho con đi…”
“Con không cần biết, cái con cần biết đó chính là sống tốt với Tiểu Đông. Trên đời này, có lẽ chỉ có Tiểu Đông mới có thể giúp chúng ta giải quyết phiền phức này.”
“Mẹ, mẹ đang nói đùa sao? Mẹ đánh tráo con trai của anh Phong vậy mà cuối cùng lại muốn anh ấy giúp chúng ta.”
“Mẹ sẽ đem đứa trẻ bị đánh mất đó trở về.”
“Nếu biết như vậy thì lúc đầu không nên làm.”
“Không, mẹ phải làm như vậy, nếu không ba con sẽ chết, con biết không?”
“Tại sao ba phải chết? Giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Chu Huệ không chịu nói cho cô ta biết. Cô ta cũng không nói nữa.
Sau này, Đông Đình Phong có hỏi cô ta tại sao lại tìm thấy hắn, cô ta trả lời qua loa. Chuyện này chỉ có thể giấu, một khi bại lộ, cô ta biết phải xử sự sao với hắn.
Rồi cuối cùng hắn cũng không truy hỏi, dần dần cô ta cũng quên đi chuyện này. Chỉ thỉnh thoảng gặp Tiểu Kỳ cô ta có chút áy náy.
Nhưng tại sao sau 5 năm, người đàn ông báo tin cho cô ta năm đó lại gọi điện cho cô ta đúng lúc ba mẹ cô ta vừa qua đời?
Rốt cuộc hắn muốn gì?
“Ông có chuyện gì?”
Cô ta khàn giọng hỏi, khóe mắt lúc này vừa đau vừa rát.
“Lúc trước, lệnh tôn đã gọi điện cho ta nói ta giúp cô sớm trở thành con dâu Đông gia một chút, mặc dù bây giờ bọn họ đã không còn, nhưng di nguyện của bọn họ rất đáng quý, cho nên ta mới gọi điện cho cô, hy vọng có thể giúp cô sớm thực hiện được tâm nguyện của bọn họ, để bọn họ chết được nhắm mắt!”
“Chuyện của tôi không cần ông lo!”
Cô ta lạnh lùng từ chối, trong lòng có chút sợ hãi, ba mẹ vừa mới qua đời, người này đã lập tức biết tin, lẽ nào hắn ta đang âm thầm điều khiển bọn họ sao?
“Không cần lo sao? Có một chuyện có thể cô không biết, Đông Đình Phong đã biết những chuyện mà ba mẹ cô làm, sáng hôm qua, lẽ nào cô không cảm thấy ba mẹ cô vội vàng rời khỏi Vườn Tử Kinh thần sắc có chút kì lạ sao? Đó là bọn họ không biết phải nói thế nào với cô. An Na, ta nhắc nhở cô một câu, nếu không có sự giúp đỡ của ta thì cả đời này cô đừng mong trở thành người đàn bà của Đông Đình Phong…”
Câu này thật sự khiến cô ta sợ hãi!
“Đó là không thể, tuyệt đối không thể!”
Cô ta quát lên chắc chắn. Nhưng trong lòng lại hoảng loạn. Lúc sáng qua, tinh thần cha mẹ cô ta có chút thất thường.
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói châm chọc của người đàn ông:
“Cô nghĩ là người đàn ông đó thật lòng với cô sao? Nếu Đông Đình Phong đối với cô thật lòng, vậy xin hỏi, tại sao anh ta không ngủ với cô? Rất nhiều đàn ông đều thích dùng cơ thể để nói chuyện với đàn bà, yêu thích hay không đều có thể. Cũng có một số người đặc biệt, ngoại trừ người con gái mình yêu ra thì không động đến bất kì ai. Đông Đình Phong thuộc loại sau.”
“Ông đang nói linh tinh!”
Một luồng tức giận lẫn kinh hãi đang phát ra từ người cô ta, ba mẹ vừa mới tai nạn qua đời, bạn trai thì không rõ tin tức, cuộc sống của cô ta giống như một mảnh hỗn độn, vì những lời nói này mà càng thêm hỗn loạn.
Lúc này, mặt cô ta tái mét, tức giận quát lên:
“Ông đang mưu tính cái gì? Làm sao ông biết chúng tôi có lên giường hay không? Tôi nói cho ông biết, tôi và anh Phong rất tốt, ông dừng mong chia rẽ quan hệ của chúng tôi.”
Trong lúc hoảng loạn, cô ta ném điện thoại đi, nhưng đáng tiếc nó lại không sao, ngược lại còn chạm vào chức năng rảnh tay của điện thoại khiến giọng nói đó càng thêm phần quỷ dị:
“Cô muốn nói dối, vậy tôi đây cũng hết cách. Nhưng tôi tin, không bao lâu nữa cô sẽ biết rốt cuộc ta có lừa cô hay không? Hôm nay, tâm tình cô không tốt, ta sẽ không chấp nhặt với cô. Nếu có ngày cô muốn gọi điện cho ta, thì hãy lên mạng Thiên Nhai Hải Giác gửi một thiếp mời, đến lúc đó, ta sẽ gọi điện cho cô. Tin ta, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ta, đến lúc đó, chắc chắn cô có thể trở thành vợ của Đông Đình Phong…”
Cả người cô ta run lên, đây không phải sự thật, tuyệt đối không phải thật.
***
Cùng lúc đó, trong một khách sạn hạng sang, Hoắc Khải Hàng vừa ăn sáng xong, nhận được cuộc gọi, đó là mẹ hắn, bà ta trầm giọng giáo huấn:
“… Làm chuyện không biết chừng mực, lúc này là lúc nào còn chạy đến Ba Thành, con muốn hai tay dâng giang sơn cho người khác sao?
Hoắc Khải Hàng, chuyện con có thể ngồi lên vị trí này liên quan đến vận mệnh của hai gia tộc con biết không? Nếu bởi vì như vậy mà không được chọn, đến lúc đó, bao nhiêu công sức coi như đổ xuống sống xuống biển, con có biết không?
Hoắc Khải Hàng, con nên rõ hơn bất kì ai hết, cuộc chiến chính trị vô cùng tàn khốc. Có người có thể vì con mà bù đầu, cũng có người vì con mà bỏ mạng, từ nay về sau mang tiếng xấu muôn đời. Văn minh đang tiến hóa, nhưng các chuẩn mực vẫn còn, thắng làm vua, thua làm giặc. Từ cổ chí kim đều như vậy…
Lẽ nào con muốn vì một người đàn bà mà hủy hoại cơ nghiệp mấy trăm năm của Hoắc gia chúng ta?”
Mẹ hắn thao thao bất tuyệt một đoạn dài khoảng 10 phút, nhưng hắn vẫn không nói gì, tùy ý để bà ta giáo huấn, thỉnh thoảng lại “vâng” một tiếng.
Câu cuối cùng của Hoắc phu nhân là:
“Lập tức quay về cho ta! Sáng nay phải quay về Quỳnh Thành!”
“Mẹ, con sẽ về, đợi con đón được Tiểu Mẫn rồi cùng về. Như vậy đi, con có chuyện phải ra ngoài rồi!”
Hắn bỏ mặc mẹ hắn đang tức giận thế nào liền tắt máy, xoay người sang thì nhìn Hách Quân đang đứng bên cạnh. Hắn liếc nhìn, vứt điện thoại xuống ghế, vừa mặc áo vào vừa hỏi:
“Sắc mặt sao kém vậy? Tối qua không ngủ sao?”
“Không!”
Sắc mặt Hách Quân rất tệ. Người này rất ít khi có vẻ mặt như vậy.
“Vậy là tại sao?”
“Tôi đến báo tin mới…”
Một lúc sau mới nói: “Đông Đình Phong không đi Trường Tam Châu, mà mượn máy bay của Uông Dĩ Hàm đến Australia! Số liệu đăng kí có tên Hàn Tịnh…”
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng nhất thời trầm xuống, đột nhiên quay đầu.
Hách Quân tiếp tục báo cáo: “6 giờ 40 phút, chiếc Boeing 787 đã hạ cánh xuống Sydney, sau đó không rõ tung tích.”
Lúc này, Hách Quân nhìn thấy khuôn mặt Hoắc thiếu đanh lại.
“Điện thoại thì sao? Hiện giờ đã gọi được chưa?”
“Vẫn tắt mắt!”
Hắn xoay người với lấy điện thoại của mình, bấm lấy số điện thoại đó nhưng kết quả vẫn vậy, tắt máy.
Hắn nghiến răng vứt điện thoại xuống ghế, cặp lông mày nhíu chặt:
Mẹ kiếp, Đông Đình Phong, rốt cuộc anh có ý gì?
***
Vừa tỉnh dậy, Ninh Mẫn đã thấy mình ở Sydney.
Một tiếng sau, bọn họ đến khu trung tâm thành phố Sydney, xe dừng xuống ở một tòa nhà cao ốc lớn.
“A Ninh, trước tiên anh phải xử lí công việc. Hiện tại Tiểu Trần sẽ đưa em về nhà của anh, bữa trưa anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị rồi, chiều có thể anh sẽ bận nên em cứ sắp xếp; buổi tối đợi anh về rồi chúng ta cùng ăn cơm. Quản gia ở nhà tùy ý em sai bảo. Còn nữa, Tiểu Kỳ là nam tử hán, nhớ là phải bảo vệ tốt cho mẹ con, rõ chưa?”
Lúc này đã gần 10 giờ, chiếc xe dừng lại, Đông Đình Phong dặn dò cẩn thận.
“Dạ. Tạm biệt ba! Ba làm việc chăm chỉ còn kiếm tiền mua sữa cho em con…”
Tiểu tử này còn hôn nhẹ vào má hắn, tiện thể ném ra một câu vô cùng nghiêm túc.
Ninh Mẫn nghe xong mà nghẹn họng: Đây, đây… đứa trẻ này thèm có em vậy sao?
Trần Tụy ngồi trên buồng lái liền bật cười.
Mặt cô vì tiếng cười ấy mà đỏ lên, chỉ biết mở to mắt.
Nhưng Đông Đình Phong không để cô như ý muốn, liền kéo mặt cô lại.
“Này, Đông phu nhân, có phải em cũng nên thể hiện một chút gì đó không?”
Hắn mỉm cười, không chịu xuống xe.
“Muốn tôi thể hiện cái gì?”
Cô nhìn chằm chằm, người đàn ông này hình như càng lúc càng đẹp trai ha!
“Hôn tạm biệt! Con trai đã hôn rồi, lẽ nào em không hôn anh một cái sao?”
Cô trợn tròn mắt.
Tiểu tử kia đang cười ha ha.
“Không muốn!”
Cô đây mới không thèm hôn. Quyết không hôn!
“Này, Đông phu nhân thật nhỏ mọn! Tiểu Kỳ, con quay đầu sang bên kia…”
Hắn lấy tay xoay mặt con trai sang bên khác, một nụ hôn không hề khách khí lên môi cô, nhẹ nhàng vừa cắn vừa mút, sau đó buông ra rất nhanh, giọng nói mang ý cười phát ra:
“Đợi anh tan ca!”
Cô bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, có chút xấu hổ. Cô phát hiện, người đàn ông này thân mật với cô không thèm kiêng nể trước sau có người nữa rồi.
Đông Đình Phong xuống xe, một đoàn nhân viên đang đứng đợi hắn. Hắn hòa vào trong đám người nhưng khí chất của hắn vẫn không thay đổi, luôn khiến người ta lóa mắt.
Đó chính là người đàn ông của cô.
Cô ngước mắt lên nhìn: Tòa nhà Quốc tế Trường Lạc.
Đây là địa bàn của hắn, hay chỉ là đến đây đàm phán chuyện làm ăn?
***
Nhà của Đông Đình Phong nằm ở Vaucluse • New South Wales, là một trong nhất toàn nhà cao nhất của Australia, cách sân bay Sedney khoảng 20 phút đi đường.
Trên đường đi, Trần Tụy nói với Ninh Mẫn:
“Ngôi nhà này đã mua 4, 5 năm rồi, tiên sinh chỉ ở đó hơn nửa tháng. Ở Australia, tiên sinh có rất nhiều nhà đất. Chỗ lớn nhất nằm ở Perth, là một vườn nho, mang phong cách điền viên.”
“Đúng, chỗ đó con đến rồi. Nhưng con thích nhất là trang viên trồng hoa oải hương ở Provence, Pháp. Mẹ, sau này chúng ta có thể sang đó chơi! Phong cảnh ở đó tuyệt đẹp…”
Tiểu tử kia chèn vào một câu để thể hiện sự thích thú của nó.
Ninh Mẫn nghe xong mà khóe miệng không ngừng giật giật:
“Anh ta làm gì mà mua nhà ở khắp nơi vậy!”
Trần Tụy nhìn qua gương chiếu hậu mỉm cười, ngữ khí mang hàm ý nói:
“Cả đời này, tiên sinh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một gia đình trọn vẹn. Phu nhân, cái tiên sinh mua không phải nhà, mà là cảm giác gia đình. Tôi nghĩ, sau này có phu nhân, tiên sinh sẽ có “nhà”.”
Trần Tụy rất hiểu Đông Đình Phong. Câu nói này của anh ta thật sự khiến Ninh Mẫn cảm động.
Nửa tiếng sau, bọn họ dừng lại tại một ngôi nhà.
Nói là ngôi nhà, nhưng kì thật là một biệt thự nhỏ, nhà xây theo hướng bắc, địa thế rất cao, nhìn một cái là thấy biển.
Quản gia ở đây là một phụ nữ trung niên, cũng là người Đông Ngải Quốc, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi tới, bà cười tủm tỉm giới thiệu mình:
“Tôi tên A Thu, chào đón phu nhân đã tới đây.”
Bữa trưa rất phong phú, Trần Tụy cười nói:
“Hôm qua còn ở trong nước, tiên sinh đã gọi điện cho chị A Thu yêu cầu chuẩn bị những món phu nhân thích!”
Ninh Mẫn và tiểu tử kia ăn rất ngon miệng, lúc đó, cô có mời Trần Tụy cùng ăn nhưng anh ta cự tuyệt, nói là phải đến công ty, chỉ để lại A Xán, A La và mấy vệ sĩ ở nhà.
***
Lúc Đông Đình Phong đến công ty, mở điện thoại ra, điện thoại của hắn có chức năng chống theo dõi.
Đập vào mắt là một loạt các cuộc gọi nhỡ: hắn lướt xuống: An Na 99 cuộc, mẹ 7 cuộc, Hách Quân 8 cuộc, còn một số lạ, nhưng số này có chút quen thuộc, ánh mắt không tự chủ được híp xuống.
Lúc này, điện thoại vang lên, là số lạ này.
Hắn nhìn một lúc sau đó mới nghe.
“Ai vậy?”
“Hoắc Khải Hàng!”
Đối phương nặng nề nói ra ba chữ, khí thế vô cùng.
Bà ta làm sao có thể nhắm mắt được, chuyện chung thân đại sự của con gái còn chưa thành, bà ta làm sao có thể yên tâm?
“Mẹ!”
Một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng mổ khiến cảnh đêm tĩnh mịch càng mang theo sự ớn lạnh nặng nề.
“Mẹ, mẹ đừng bỏ con một mình, mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mọi người đều đi rồi vậy con phải làm sao? Mẹ… Không thể…”
An Na thất thanh khóc rống lên, cố gắng kéo lấy tay mẹ mình.
Nhưng Chu Huệ cũng không thể tỉnh lại. Từ nay về sau, hồn phách tiêu tán chốn dương gian, nhìn không thấy, sờ cũng không.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, An Na đau khổ mất đi cả cha lẫn mẹ, những người từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ cô ta, cuối cùng lại chết thảm, khiến cô ta vô cùng đau khổ.
Sinh, lão, bệnh, tử, đó là lẽ thường tình, nhưng chết ngoài ý muốn thật sự khiến người ta đau khổ.
Giây phút đó, cô ta khóc đến ngất đi, lúc mất đi ý thức, Hà Cúc Hoa đỡ lấy cô ta, khàn giọng gọi cô ta một tiếng, đáy mắt toàn là nước mắt.
Lúc này đây, người cô ta hy vọng ôm lấy cô ta là người đó.
Lúc đó, cô ta chỉ hy vọng đó là cơn ác mộng, cô ta vẫn là một đứa con gái được cha mẹ cưng chiều, có thể nũng nịu, có thể tùy hứng, có thể làm loạn…
Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy.
Buổi sáng hôm sau, cô ta tỉnh lại, cảm giác khóe mắt khô khốc. Lúc mở mắt ra thì không phải nụ cười ấm áp của mẹ và câu nói ngọt ngào: “Chào buổi sáng, Tiểu An, tối qua con ngủ có ngon không?”
Cũng không nhìn thấy người cha nhẹ nhàng từ ngoài đi vào, sau đó mỉm cười vuốt tóc cô ta, nói: “Tiểu An, ba đem thức ăn sáng đến cho con đây, nhanh rửa mặt rồi còn ăn cho nóng!”
Bên giường bệnh chỉ có mỗi Hà Cúc Hoa đang ngủ gật, tinh thần có chút tiều tụy.
Cô ta mê man lao từ trên giường xuống, điên cuồng chạy đi, bỏ mặc sau lưng Hà Cúc Hoa đang chạy theo gọi với.
Nhưng cô ta không tìm thấy bọn họ.
“Ba mẹ tôi đâu, ba mẹ tôi đâu? Bọn họ đâu rồi? Các người mang bọn họ đâu rồi? Mau trả bọn họ lại cho tôi…”
Sau đó, Hà Cúc Hoa chạy đến đỡ lấy cô ta, đưa cô ta đến nhà xác, ba mẹ cô ta đang yên lặng nằm đó, cả người lạnh buốt, không thể yêu chiều, bảo vệ cô ta nữa.
Cô ta quỳ khóc ở đó rất lâu, vào buổi sáng đẹp như vậy, chào đón cô ta không còn là nụ cười dịu dàng của ba cô ta nữa mà thay vào đó là một thi thể bị nghiền nát không trọn vẹn, một căn phòng lạnh buốt, ba mẹ cô ta đã cứng đờ, không thể ôm cô ta được nữa.
Tiếng khóc buốt giá tâm can quanh quẩn cả nhà xác.
Tiếng khóc ấy thảm thiết đến mức khiến người nghe cũng phải rơi lệ.
Chính An Na cũng không biết cô ta khóc được bao lâu, lúc này đây, cô ta không cảm thấy thời gian trôi qua, cả người cô ta chỉ là đau khổ, khó có thể tự thoát được.
Hà Cúc Hoa có đến khuyên nhủ cô ta, nhưng cô ta vẫn như cũ, không kìm nén được nước mắt.
Cả thế giới giống như sụp đổ, cuộc sống ngày trước của cô ta cũng không còn nữa.
Vụ tai nạn xe này quá đáng sợ, quá tàn khốc!
Những ngày sau, cô ta phải dựa vào ai để tiếp tục sống.
Đông Đình Phong ư? Nhưng hắn đang ở đâu?
Nước mắt cô ta vẫn không ngừng rơi xuống.
“An tiểu thư, có phải cô tắt máy không? Có người không gọi được cho cô nên gọi đến chỗ tôi…”
Y tá trưởng khoa tim mạch đi tới đưa điện thoại cho cô ta, nhẹ nhàng nói.
An Na quay đầu lại, yên lặng một lúc, đặt điện thoại lên tai nghe.
Y tá trưởng lui ra, trong nhà xác chỉ còn một mình cô ta, Hà Cúc Hoa cũng không biết đã đi đâu.
“An tiểu thư, hy vọng cô vẫn còn khỏe kể từ khi chúng ta chia tay!”
Từ điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, rất xa lạ giống như truyền đến từ một thế giới hoàn toàn khác.
“Ngài là…”
Cô ta cứ tưởng sẽ là Đông Đình Phong nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng.
“Mấy năm trước, chúng ta đã từng gọi điện cho nhau. Sau đó, tôi giúp cô thành công trở thành bạn gái của Đông Đình Phong, không biết cô còn nhớ không?”
Người đàn ông đó nhàn nhạt nhắc lại một câu.
An Na giật mình nhớ lại chuyện xảy ra ở Yêm Thị mấy năm trước: Đông Lôi bị bắt, cô ta đi tìm nhưng không thấy, lúc nửa đường cô ta nhận được điện thoại của một người đàn ông lạ nói với cô ta:
“An tiểu thư, có phải cô muốn trở thành bạn gái của Đông Đình Phong không? Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Hiện giờ anh ta đang ở Đổ Thành, cô lập tức đến đó, nói không chừng còn có thể cứu được anh ta. Đúng rồi, trước khi đi hãy gọi điện cho cảnh sát, bằng không cô cũng có thể bị chết. Người bên đó, lần này quyết muốn giết chết Đông Đình Phong…”
Lúc đó, cô ta đang bực mình vì không tìm thấy thì có điện thoại đến, nó khiến tim can cô ta nhảy loạn lên, vội vàng hỏi:
“Ông là ai?”
“Một người không muốn Đông Đình Phong chết sớm.”
Những lời nói đó không tốt đẹp chút nào.
“Tôi căn bản không quen ông, dựa vào cái gì mà tôi tin những lời linh tinh của ông?”
“Vậy sao? Nếu không thì để ba mẹ cô đến nói với cô thế nào?”
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại, ngay sau đó là giọng nói gấp gáp của mẹ cô ta:
“Tiểu An, nhanh đi báo cảnh sát, không được dùng được điện thoại của con, phải dùng điện thoại công cộng…”
Cô ta càng nghe càng loạn:
“Nhưng tại sao?”
“Đừng hỏi tại sao, con chỉ cần làm theo là được! Bằng không Tiểu Đông sẽ chết. Có người đang cài bẫy nó. Nhưng con phải nhớ, nhất định không thể để ai biết chúng ta là người báo cảnh sát, không sẽ rất phiền phức. Sau khi chuyện này kết thúc, con hãy quên nó đi!”
Cô ta đã làm theo lời mẹ mình, đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó chạy đến Đổ Thành để bảo vệ Đông Đình Phong.
Lúc đó, cả người Đông Đình Phong đẫm máu, thật sự không thể phân biệt được đó là hắn hay người khác.
Cô ta nhìn thấy hắn như vậy vừa hoảng vừa loạn chạy tới đỡ lấy, vội vàng hỏi hắn làm sao không?
Hắn nhàn nhạt nói với cô: “Không sao. Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Trần…”
Bọn họ tìm một lúc, lúc đi qua đường thì có một chiếc xe lao về phía họ, cô ta đẩy hắn ra, liều mạng cứu hắn vì thế nên bị thương…
Quan hệ tình cảm của bọn họ cũng bắt đầu sau vụ tai nạn đó.
Sau đó, lúc ở nhà, cô ta vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của ba mẹ cô ta và phát hiện ra một bí mật động trời:
Mẹ cô ta đã đánh tráo con trai của Hàn Tịnh, và đứa trẻ đang sống ở Đông gia không rõ lai lịch.
“Mẹ, làm sao mẹ có thể làm ra chuyện thất đức như vậy… Đó là con cháu của Đông gia, nếu Đông gia biết được, hậu quả rất nghiêm trọng, mẹ có biết không?”
Hôm đó, cô ta tức giận quát mắng hỏi mẹ mình.
“Hậu quả thế nào không cần con nhắc chúng ta cũng rõ. Con cho rằng chúng ta có quyền chọn lựa sao?”
“Tại sao lại không có quyền chọn lựa? Rốt cuộc là ai đã ép ba mẹ làm ra chuyện trái lương tâm như vậy? Mẹ, mẹ nói cho con đi…”
“Con không cần biết, cái con cần biết đó chính là sống tốt với Tiểu Đông. Trên đời này, có lẽ chỉ có Tiểu Đông mới có thể giúp chúng ta giải quyết phiền phức này.”
“Mẹ, mẹ đang nói đùa sao? Mẹ đánh tráo con trai của anh Phong vậy mà cuối cùng lại muốn anh ấy giúp chúng ta.”
“Mẹ sẽ đem đứa trẻ bị đánh mất đó trở về.”
“Nếu biết như vậy thì lúc đầu không nên làm.”
“Không, mẹ phải làm như vậy, nếu không ba con sẽ chết, con biết không?”
“Tại sao ba phải chết? Giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Chu Huệ không chịu nói cho cô ta biết. Cô ta cũng không nói nữa.
Sau này, Đông Đình Phong có hỏi cô ta tại sao lại tìm thấy hắn, cô ta trả lời qua loa. Chuyện này chỉ có thể giấu, một khi bại lộ, cô ta biết phải xử sự sao với hắn.
Rồi cuối cùng hắn cũng không truy hỏi, dần dần cô ta cũng quên đi chuyện này. Chỉ thỉnh thoảng gặp Tiểu Kỳ cô ta có chút áy náy.
Nhưng tại sao sau 5 năm, người đàn ông báo tin cho cô ta năm đó lại gọi điện cho cô ta đúng lúc ba mẹ cô ta vừa qua đời?
Rốt cuộc hắn muốn gì?
“Ông có chuyện gì?”
Cô ta khàn giọng hỏi, khóe mắt lúc này vừa đau vừa rát.
“Lúc trước, lệnh tôn đã gọi điện cho ta nói ta giúp cô sớm trở thành con dâu Đông gia một chút, mặc dù bây giờ bọn họ đã không còn, nhưng di nguyện của bọn họ rất đáng quý, cho nên ta mới gọi điện cho cô, hy vọng có thể giúp cô sớm thực hiện được tâm nguyện của bọn họ, để bọn họ chết được nhắm mắt!”
“Chuyện của tôi không cần ông lo!”
Cô ta lạnh lùng từ chối, trong lòng có chút sợ hãi, ba mẹ vừa mới qua đời, người này đã lập tức biết tin, lẽ nào hắn ta đang âm thầm điều khiển bọn họ sao?
“Không cần lo sao? Có một chuyện có thể cô không biết, Đông Đình Phong đã biết những chuyện mà ba mẹ cô làm, sáng hôm qua, lẽ nào cô không cảm thấy ba mẹ cô vội vàng rời khỏi Vườn Tử Kinh thần sắc có chút kì lạ sao? Đó là bọn họ không biết phải nói thế nào với cô. An Na, ta nhắc nhở cô một câu, nếu không có sự giúp đỡ của ta thì cả đời này cô đừng mong trở thành người đàn bà của Đông Đình Phong…”
Câu này thật sự khiến cô ta sợ hãi!
“Đó là không thể, tuyệt đối không thể!”
Cô ta quát lên chắc chắn. Nhưng trong lòng lại hoảng loạn. Lúc sáng qua, tinh thần cha mẹ cô ta có chút thất thường.
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói châm chọc của người đàn ông:
“Cô nghĩ là người đàn ông đó thật lòng với cô sao? Nếu Đông Đình Phong đối với cô thật lòng, vậy xin hỏi, tại sao anh ta không ngủ với cô? Rất nhiều đàn ông đều thích dùng cơ thể để nói chuyện với đàn bà, yêu thích hay không đều có thể. Cũng có một số người đặc biệt, ngoại trừ người con gái mình yêu ra thì không động đến bất kì ai. Đông Đình Phong thuộc loại sau.”
“Ông đang nói linh tinh!”
Một luồng tức giận lẫn kinh hãi đang phát ra từ người cô ta, ba mẹ vừa mới tai nạn qua đời, bạn trai thì không rõ tin tức, cuộc sống của cô ta giống như một mảnh hỗn độn, vì những lời nói này mà càng thêm hỗn loạn.
Lúc này, mặt cô ta tái mét, tức giận quát lên:
“Ông đang mưu tính cái gì? Làm sao ông biết chúng tôi có lên giường hay không? Tôi nói cho ông biết, tôi và anh Phong rất tốt, ông dừng mong chia rẽ quan hệ của chúng tôi.”
Trong lúc hoảng loạn, cô ta ném điện thoại đi, nhưng đáng tiếc nó lại không sao, ngược lại còn chạm vào chức năng rảnh tay của điện thoại khiến giọng nói đó càng thêm phần quỷ dị:
“Cô muốn nói dối, vậy tôi đây cũng hết cách. Nhưng tôi tin, không bao lâu nữa cô sẽ biết rốt cuộc ta có lừa cô hay không? Hôm nay, tâm tình cô không tốt, ta sẽ không chấp nhặt với cô. Nếu có ngày cô muốn gọi điện cho ta, thì hãy lên mạng Thiên Nhai Hải Giác gửi một thiếp mời, đến lúc đó, ta sẽ gọi điện cho cô. Tin ta, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ta, đến lúc đó, chắc chắn cô có thể trở thành vợ của Đông Đình Phong…”
Cả người cô ta run lên, đây không phải sự thật, tuyệt đối không phải thật.
***
Cùng lúc đó, trong một khách sạn hạng sang, Hoắc Khải Hàng vừa ăn sáng xong, nhận được cuộc gọi, đó là mẹ hắn, bà ta trầm giọng giáo huấn:
“… Làm chuyện không biết chừng mực, lúc này là lúc nào còn chạy đến Ba Thành, con muốn hai tay dâng giang sơn cho người khác sao?
Hoắc Khải Hàng, chuyện con có thể ngồi lên vị trí này liên quan đến vận mệnh của hai gia tộc con biết không? Nếu bởi vì như vậy mà không được chọn, đến lúc đó, bao nhiêu công sức coi như đổ xuống sống xuống biển, con có biết không?
Hoắc Khải Hàng, con nên rõ hơn bất kì ai hết, cuộc chiến chính trị vô cùng tàn khốc. Có người có thể vì con mà bù đầu, cũng có người vì con mà bỏ mạng, từ nay về sau mang tiếng xấu muôn đời. Văn minh đang tiến hóa, nhưng các chuẩn mực vẫn còn, thắng làm vua, thua làm giặc. Từ cổ chí kim đều như vậy…
Lẽ nào con muốn vì một người đàn bà mà hủy hoại cơ nghiệp mấy trăm năm của Hoắc gia chúng ta?”
Mẹ hắn thao thao bất tuyệt một đoạn dài khoảng 10 phút, nhưng hắn vẫn không nói gì, tùy ý để bà ta giáo huấn, thỉnh thoảng lại “vâng” một tiếng.
Câu cuối cùng của Hoắc phu nhân là:
“Lập tức quay về cho ta! Sáng nay phải quay về Quỳnh Thành!”
“Mẹ, con sẽ về, đợi con đón được Tiểu Mẫn rồi cùng về. Như vậy đi, con có chuyện phải ra ngoài rồi!”
Hắn bỏ mặc mẹ hắn đang tức giận thế nào liền tắt máy, xoay người sang thì nhìn Hách Quân đang đứng bên cạnh. Hắn liếc nhìn, vứt điện thoại xuống ghế, vừa mặc áo vào vừa hỏi:
“Sắc mặt sao kém vậy? Tối qua không ngủ sao?”
“Không!”
Sắc mặt Hách Quân rất tệ. Người này rất ít khi có vẻ mặt như vậy.
“Vậy là tại sao?”
“Tôi đến báo tin mới…”
Một lúc sau mới nói: “Đông Đình Phong không đi Trường Tam Châu, mà mượn máy bay của Uông Dĩ Hàm đến Australia! Số liệu đăng kí có tên Hàn Tịnh…”
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng nhất thời trầm xuống, đột nhiên quay đầu.
Hách Quân tiếp tục báo cáo: “6 giờ 40 phút, chiếc Boeing 787 đã hạ cánh xuống Sydney, sau đó không rõ tung tích.”
Lúc này, Hách Quân nhìn thấy khuôn mặt Hoắc thiếu đanh lại.
“Điện thoại thì sao? Hiện giờ đã gọi được chưa?”
“Vẫn tắt mắt!”
Hắn xoay người với lấy điện thoại của mình, bấm lấy số điện thoại đó nhưng kết quả vẫn vậy, tắt máy.
Hắn nghiến răng vứt điện thoại xuống ghế, cặp lông mày nhíu chặt:
Mẹ kiếp, Đông Đình Phong, rốt cuộc anh có ý gì?
***
Vừa tỉnh dậy, Ninh Mẫn đã thấy mình ở Sydney.
Một tiếng sau, bọn họ đến khu trung tâm thành phố Sydney, xe dừng xuống ở một tòa nhà cao ốc lớn.
“A Ninh, trước tiên anh phải xử lí công việc. Hiện tại Tiểu Trần sẽ đưa em về nhà của anh, bữa trưa anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị rồi, chiều có thể anh sẽ bận nên em cứ sắp xếp; buổi tối đợi anh về rồi chúng ta cùng ăn cơm. Quản gia ở nhà tùy ý em sai bảo. Còn nữa, Tiểu Kỳ là nam tử hán, nhớ là phải bảo vệ tốt cho mẹ con, rõ chưa?”
Lúc này đã gần 10 giờ, chiếc xe dừng lại, Đông Đình Phong dặn dò cẩn thận.
“Dạ. Tạm biệt ba! Ba làm việc chăm chỉ còn kiếm tiền mua sữa cho em con…”
Tiểu tử này còn hôn nhẹ vào má hắn, tiện thể ném ra một câu vô cùng nghiêm túc.
Ninh Mẫn nghe xong mà nghẹn họng: Đây, đây… đứa trẻ này thèm có em vậy sao?
Trần Tụy ngồi trên buồng lái liền bật cười.
Mặt cô vì tiếng cười ấy mà đỏ lên, chỉ biết mở to mắt.
Nhưng Đông Đình Phong không để cô như ý muốn, liền kéo mặt cô lại.
“Này, Đông phu nhân, có phải em cũng nên thể hiện một chút gì đó không?”
Hắn mỉm cười, không chịu xuống xe.
“Muốn tôi thể hiện cái gì?”
Cô nhìn chằm chằm, người đàn ông này hình như càng lúc càng đẹp trai ha!
“Hôn tạm biệt! Con trai đã hôn rồi, lẽ nào em không hôn anh một cái sao?”
Cô trợn tròn mắt.
Tiểu tử kia đang cười ha ha.
“Không muốn!”
Cô đây mới không thèm hôn. Quyết không hôn!
“Này, Đông phu nhân thật nhỏ mọn! Tiểu Kỳ, con quay đầu sang bên kia…”
Hắn lấy tay xoay mặt con trai sang bên khác, một nụ hôn không hề khách khí lên môi cô, nhẹ nhàng vừa cắn vừa mút, sau đó buông ra rất nhanh, giọng nói mang ý cười phát ra:
“Đợi anh tan ca!”
Cô bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, có chút xấu hổ. Cô phát hiện, người đàn ông này thân mật với cô không thèm kiêng nể trước sau có người nữa rồi.
Đông Đình Phong xuống xe, một đoàn nhân viên đang đứng đợi hắn. Hắn hòa vào trong đám người nhưng khí chất của hắn vẫn không thay đổi, luôn khiến người ta lóa mắt.
Đó chính là người đàn ông của cô.
Cô ngước mắt lên nhìn: Tòa nhà Quốc tế Trường Lạc.
Đây là địa bàn của hắn, hay chỉ là đến đây đàm phán chuyện làm ăn?
***
Nhà của Đông Đình Phong nằm ở Vaucluse • New South Wales, là một trong nhất toàn nhà cao nhất của Australia, cách sân bay Sedney khoảng 20 phút đi đường.
Trên đường đi, Trần Tụy nói với Ninh Mẫn:
“Ngôi nhà này đã mua 4, 5 năm rồi, tiên sinh chỉ ở đó hơn nửa tháng. Ở Australia, tiên sinh có rất nhiều nhà đất. Chỗ lớn nhất nằm ở Perth, là một vườn nho, mang phong cách điền viên.”
“Đúng, chỗ đó con đến rồi. Nhưng con thích nhất là trang viên trồng hoa oải hương ở Provence, Pháp. Mẹ, sau này chúng ta có thể sang đó chơi! Phong cảnh ở đó tuyệt đẹp…”
Tiểu tử kia chèn vào một câu để thể hiện sự thích thú của nó.
Ninh Mẫn nghe xong mà khóe miệng không ngừng giật giật:
“Anh ta làm gì mà mua nhà ở khắp nơi vậy!”
Trần Tụy nhìn qua gương chiếu hậu mỉm cười, ngữ khí mang hàm ý nói:
“Cả đời này, tiên sinh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một gia đình trọn vẹn. Phu nhân, cái tiên sinh mua không phải nhà, mà là cảm giác gia đình. Tôi nghĩ, sau này có phu nhân, tiên sinh sẽ có “nhà”.”
Trần Tụy rất hiểu Đông Đình Phong. Câu nói này của anh ta thật sự khiến Ninh Mẫn cảm động.
Nửa tiếng sau, bọn họ dừng lại tại một ngôi nhà.
Nói là ngôi nhà, nhưng kì thật là một biệt thự nhỏ, nhà xây theo hướng bắc, địa thế rất cao, nhìn một cái là thấy biển.
Quản gia ở đây là một phụ nữ trung niên, cũng là người Đông Ngải Quốc, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi tới, bà cười tủm tỉm giới thiệu mình:
“Tôi tên A Thu, chào đón phu nhân đã tới đây.”
Bữa trưa rất phong phú, Trần Tụy cười nói:
“Hôm qua còn ở trong nước, tiên sinh đã gọi điện cho chị A Thu yêu cầu chuẩn bị những món phu nhân thích!”
Ninh Mẫn và tiểu tử kia ăn rất ngon miệng, lúc đó, cô có mời Trần Tụy cùng ăn nhưng anh ta cự tuyệt, nói là phải đến công ty, chỉ để lại A Xán, A La và mấy vệ sĩ ở nhà.
***
Lúc Đông Đình Phong đến công ty, mở điện thoại ra, điện thoại của hắn có chức năng chống theo dõi.
Đập vào mắt là một loạt các cuộc gọi nhỡ: hắn lướt xuống: An Na 99 cuộc, mẹ 7 cuộc, Hách Quân 8 cuộc, còn một số lạ, nhưng số này có chút quen thuộc, ánh mắt không tự chủ được híp xuống.
Lúc này, điện thoại vang lên, là số lạ này.
Hắn nhìn một lúc sau đó mới nghe.
“Ai vậy?”
“Hoắc Khải Hàng!”
Đối phương nặng nề nói ra ba chữ, khí thế vô cùng.