Ba chữ này đối với người bình thường mà nói tuyệt đối có chấn động, nhưng hắn không phải người thường, hắn là Đông Đình Phong.
“Có gì chỉ giáo?”
Thanh âm hắn lạnh như băng cùng với một câu hỏi cụt ngủn.
Hôm nay có thể nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng, cũng không nằm ngoài dự tính của hắn. Sau khi máy bay hạ cánh, Trần Tụy đã nhận được điện thoại từ Ba Thành nói tối qua Đệ nhất thiếu đã đến thăm.
Tốc độ quả thật rất nhanh.
Cũng may, hôm qua hắn đã tính kĩ, bằng không sẽ bị người đàn ông này khiến cho trở tay không kịp.
Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm cố đè nén:
“Đông Đình Phong, anh là thương nhân, buôn bán sinh lời mới là chuyện của anh, phe phái trong giới chính trị đấu đá nhau, tốt nhất Đông gia đừng xen vào. Một khi dính vào, đứng ở vị trí không nên đứng thì sự nghiệp mấy đời của Đông gia có thể tan thành mây khói. Tôi không hy vọng, cũng không muốn có ngày các người trở thành đối tượng bị xét xử! Nể tình chúng ta đã từng hoạn nạn có nhau, cũng nể tình Hoắc gia và Đông gia có quan hệ thông gia, nên tôi cho anh lời khuyên. Hy vọng Đông gia các người có thể tự giải quyết tốt. Không nên vượt quá phận sự của mình.”
Những lời này, từng câu từng chữ đều mang lực, hơn nữa ngữ khí giống như cảnh cáo.
Hoắc Khải Hàng chính là người như vậy, nói chuyện thường rất có lực.
Thậm chí Đông Đình Phong còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lãnh, nhìn đời bằng nửa con mắt của Hoắc Khải Hàng. Từ khi bắt đầu chú ý đến Hoắc Khải Hàng, Đông Đình Phong phát hiện, trên mặt hắn chỉ có một biểu cảm duy nhất: Lạnh lùng.
Đây chính là kẻ sinh ra để làm quan, từ nhỏ được nuôi dưỡng trở thành tác phong như vậy: Hoắc Khải Hàng chính xác là kẻ lộng quyền. Xuất thân từ Hoắc gia, hoàn mỹ không gì sánh bằng. So với kẻ được nuôi dưỡng trong tình thân và tình yêu của Thủ tướng như hắn mà nói, ưu thế không ai sánh bằng, dù cho hắn có bề ngoài lạnh lùng khó gần như vậy, hắn vẫn được mọi người kính trọng.
Đột nhiên Đông Đình Phong nghĩ đến, nếu theo thân phận thì hắn phải gọi người này một tiếng “anh họ”.
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện, mẹ ruột của hắn có lẽ sẽ là con dâu của Hoắc gia. Không, phải nói là, mẹ hắn cho đến bây giờ trên mặt pháp lí chưa bao giờ là người của Hoắc gia. Sở dĩ nhiều năm nay Hoắc gia không động đến Đông gia như vậy, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất là: Hoắc Kiến Quốc cảm thấy có lỗi với Đông gia, cho nên, trên lĩnh vực kinh tế, luôn bật đèn xanh cho Đông gia.
Nghĩ đến điểm này, môi hắn cong lên, nhìn giống như cười, nhưng thực chất lại lạnh giá như hàn băng.
“Cảm tạ lời khuyên, Đông gia sẽ cẩn thận xem xét. Tuyệt đối không để anh có bất cứ cơ hội nào để xét xử chúng tôi.”
Hắn đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên tấm kính của một cửa hàng.
Giây phút này, hắn đột nhiên cảm thán: Quyền lực quả thật là một thứ tốt, nó có thể điều khiển số phận của một con người, sự hưng vong của một gia tộc, sự sống chết của một tập đoàn tài chính. Chẳng trách lại có nhiều người cả đời lại liều mình tranh giành quyền lực như vậy.
“Rất tốt, nếu như anh có thể xem xét cẩn thận, vậy thì giao Ninh Sênh Ca ra, hoặc là tôi sẽ đích thân đến đón, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, Đông Đình Phong, tốt nhất anh đừng nên rước họa vào thân!”
Hoắc Khải Hàng không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nhanh chóng chuyển đề, từng câu từng chữ lại lần nữa cảnh báo Đông Đình Phong hắn.
Vòng vo cả ngày trời, đây mới chính là mục đích hắn gọi điện tới.
“Ninh Sênh Ca?”
Đông Đình Phong cắn chặt lấy ba chữ này, khiến cho ba chữ này đảo lộn trong khoang miêng một lần, sau đó cười nhạt một tiếng:
“Câu này hình như có gì sai sai, không phải đội trưởng đội Liệp Phong đã hy sinh ở Trúc Quốc rồi sao? Tại sao Hoắc Thiếu lại đến Đông gia tôi để đòi người? Đây có chút không đúng!”
“Đông Đình Phong, anh có ý gì? Rõ ràng đang giấu người mà lại giả vờ không biết sao?”
Đối mặt với những lời qua loa của hắn, Hoắc Khải Hàng trầm giọng nói tiếp, hơn nữa còn chỉ rõ một sự thật:
“Người phụ nữ bên cạnh anh căn bản không phải phu nhân của anh. Bên tôi đã điều tra rõ ràng nên anh nhất định phải giao người.”
Ngữ khí cương ngạch vô cùng.
Đông Đình Phong suy nghĩ, sau đó lãnh đạm đáp:
“Không sai, người phụ nữ bên cạnh tối đích thị không phải Hàn Tịnh, cô ấy cũng mang họ Ninh, nhưng tên là Ninh Vũ, 10 năm trước, cô ấy đã từng có ơn với bà nội tôi, là tiểu ân nhân cứu mạng bà nội tôi. Không thể nào là Ninh Sênh Ca mà anh nói được.”
Hoắc Khải Hàng nghe thấy đáp án này mà ngẩn người, giống như vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới nói:
“Ninh Vũ chính là Ninh Sênh Ca!”
“Vậy sao? Chuyện này tôi không rõ! Hơn nữa, lời của Hoắc thiếu có phải hơi quá chính trị hóa không? Cái gì mà gọi là bắt tôi phải giao người ra? Chữ “giao” này hình như hơi nghiêm trọng quá thì phải, sao giống như Đông gia chúng tôi cầm đầu làm chuyện ngang ngược, ở Ba Thành chỉ dùng tay thôi cũng che được trời, có thể làm mưa làm gió, thậm chí có thể lén lút giữ người phi pháp vậy?”
Lời của Đông Đình Phong nhàn nhạt, nghe giống như châm chọc:
“Người của anh lợi hại như vậy, lẽ nào không điều tra rõ là cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại Đông gia sao? Điều quan trọng nhất là: Hiện tại tôi chưa thể chứng thực được lời nói của anh. Nếu như tôi chứng minh cô ấy không phải là Ninh Sênh Ca, anh nghĩ tôi có thể tùy tiện giao ân nhân cứu mạng của Đông gia cho người khác sao?
Nếu như nói cô ấy chính là Ninh Sênh Ca thì Hoắc thiếu, Đội trưởng Ninh người ta có tay có chân, bản lĩnh đầy người như vậy, xin hỏi anh bắt tôi phải giao người thế nào?
Bắt cóc rồi dâng đến quý phủ sao? Xin lỗi, Đông gia chúng tôi chỉ là thương nhân, không có mấy quyền hạn bắt giữ này…
Ngoài ra, tôi nghĩ tôi nên chân thành nhắc nhở anh một câu: Trong lúc anh đang ra mệnh lệnh này cho một kẻ trung gian như tôi, anh càng nên suy nghĩ một chút, là vì cái gì lại khiến cô ấy không chịu quay về Quỳnh Thành.
Chuyện này chỉ có cô ấy tình nguyện hay không chứ không có anh muốn hay không.
Tôi nghĩ, lúc anh hạ lệnh từ bỏ đội Liệp Phong, cô ấy đã mất hết lòng tin đối với đất nước mà cô ấy trung thành rồi. Trong tình huống này, anh nghĩ cô ấy còn muốn quay về sao?”
Từng câu chất vấn sắc bén như lưỡi dao cứa vào thịt, thể hiện rõ khả năng ăn nói của Đông đại thiếu.
Hoắc Khải Hàng xụ mặt, khẩu khí chậm lại, cố nhẫn nhịn, cuối cùng mới mở miệng nói:
“Đông Đình Phong, mâu thuẫn giữa quân đội và Ninh Sênh Ca không phải chuyện anh quản. Cô ấy là quân nhân, là đội trưởng Đội Liệp Phong, nếu cô ấy còn sống thì tất nhiên phải quay về đội báo cáo tình hình.”
Tóm lại, Hoắc Khải Hàng hắn đối với Ninh Sênh Ca luôn là cách nghĩ tất nhiên phải vậy.
Đông Đình Phong thật sự rất ghét kiểu ngữ khí khẳng định như vậy, sau khi Hoắc Khải Hàng nói xong, hắn liền cười lạnh tiếp lời:
“Hoắc thiếu, hình như anh quên thì phải, đội Liệp Phong bây giờ đã không còn, cô ấy cũng sớm đã xuất ngũ từ 5 năm trước, không còn là quân nhân tại ngũ, sau này, cô ấy sẽ có một thân phận hoàn toàn mới, sẽ mang họ của tôi và trở thành phu nhân của tôi… Đó chính là tương lai của cô ấy…”
Từng câu từng chữ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là hai câu cuối, từng chữ nhả ra rất vang và có lực.
Sau đó, hắn không cho Hoắc Khải Hàng bất cứ cơ hội nào khác liền dập máy, tắt nguồn, xóa tất cả danh sách cuộc gọi, ngồi tựa trên chiếc ghế của chính mình, mở ngăn kéo ra cầm lấy một chiếc điện thoại khác, mở máy, đầu ngón tay khẽ lướt, không hề suy nghĩ nhiều liền gửi một tin nhắn cho người phụ nữ đó:
“Đông phu nhân thân mến, có chuyện thì hãy gọi vào số này. Ông xã thân yêu của em luôn mở máy 24 giờ tiếp em…”
Gửi xong, hắn thở dài một tiếng, những lo lắng trong lòng vẫn không bớt đi.
Hắn tựa vào ghế, lấy ngón tay vuốt màn hình cảm ứng, suy tư. Vốn là hắn cũng không mong cô trả lời lại, không ngờ một lúc sau liền có tin nhắn của cô.
“Hình như tôi không có chuyện gì cần tìm anh!”
Sặc, câu này thật đáng ghét mà!
Hắn xoay điện thoại rồi đột nhiên cười, những muộn phiền lúc nãy đột nhiên tiêu tan hết.
Người phụ nữ của hắn không thích dựa dẫm. Hay là do hắn quá dính người?
“Phải làm sao, hình như anh bắt đầu có chút nhớ em rồi… Em không nhớ anh sao?”
“Không nhớ!”
“Đông phu nhân, em không giữ lại cho anh chút thể diện nào sao?”
“Đông tiên sinh, chúng ta mới xa nhau chưa đến một tiếng đồng hồ, tôi nhớ anh thế nào được? Buồn nôn quá đi! Nổi hết cả da gà rồi đây.”
Ngoài ra còn kèm theo một biểu cảm khinh bỉ.
Haizz, đường đường là Đông đại thiếu lại phải ủy khuất trước mặt vợ… Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, chắc phải sướng rên lên.
Nhưng hắn lại bất giác bật cười.
Chính lúc này, âm báo tin nhắn đến, hắn vội vàng mở ra xem:
“Sắp đến nhà rồi, không nói nữa. Chuyên tâm làm việc đi. Đừng có phân tâm mà làm hỏng chuyện. Có rất nhiều người đang dựa vào anh để sống đó…”
Hắn cau mày, nhắn 7 chữ:
“Hôn một cái thì anh đi làm!”
“Cút!”
Hắn rất muốn cười lớn, trong đầu có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ửng đỏ của cô, tâm tình cứ thế nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn rất thích câu đó của cô “đến nhà rồi”.
Đúng, A Ninh, nhà của anh chính là nhà của em, sau này, em chỉ có thể trở thành người của Đông gia.
Hắn rất ít khi nhắn tin, có chuyện thì trực tiếp gọi điện, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, nhưng hiện tại hắn phát hiện ra, nhắn tin cũng khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Kết quả là, hắn ôm tâm trạng vui vẻ ấy bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Tất cả mọi người ai ai cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hắn. Một Đông đại thiếu lạnh lùng trong công việc, nhưng hôm nay lại đặc biệt nói chuyện, khóe miệng cong cong, tâm tình rất tuyệt.
Kết quả là, tất cả thư kí và trợ lí phòng Chủ tịch đều kinh ngạc: Lần này, rắc rối của công ty không hề nhỏ, nhưng sau khi Boss đến, tại sao lại không mắng cho mỗi người một trận té tát, mà ngược lại tâm tình vui vẻ như vậy?
Thật quá kì lạ!
Bọn họ không biết rằng Chủ tịch của họ đang rất vui, nhưng bên kia địa cầu, có một người lại giống như muốn điên lên.
Cùng lúc đó, tại Ba Thành, hai mắt Hoắc Khải Hàng như muốn phun lửa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, rồi lại gọi, nhưng điện thoại đã tắt.
Đông gia và Hoắc gia có ân oán, mấy năm may ông nội hắn vẫn luôn nhường Đông gia, mặc cho Đông gia trở thành tập đoàn tài chính có triển vọng nhất trong nước là bởi vì cảm thấy mắc nợ. Và Đông gia cũng vì chuyện 30 năm trước đó, không hề thân thiết gì với Hoắc gia. Bề ngoài, bọn họ rất an phận, nhưng trên thực tế có rất nhiều động thái âm thầm được tiến hành. Đông gia hiện tại căn bản không muốn đứng chung chiến tuyến với Hoắc gia.
Nếu như Đông Đình Phong muốn mượn Ninh Mẫn làm gì đó thì cực kì bất lợi cho Hoắc gia. Mặc dù hắn luôn miệng nói, Ninh Mẫn là ân nhân cứu mạng của Đông gia: Liên quan đến chuyện này, Hoắc Khải Hàng đã điều tra, đó hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng là do Đông gia đã sắp xếp trước.
Về chuyện Đông Đình Phong nói: Hắn sẽ để Mẫn Mẫn mang họ hắn, làm vợ hắn, chuyện này Hoắc Khải Hàng ngược lại cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Có lẽ Đông Đình Phong đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Ninh Sênh Ca nên cố ý chọc tức hắn.
Hoắc Khải Hàng nói với chính mình phải tỉnh táo, dừng bị lừa: Mẫn Mẫn của hắn làm sao có thể tùy tiện gả cho người khác được?
Đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra.
Hắn và cô còn có một đứa con gái. Quan hệ này không ai có thể xóa sạch được!
Nhưng hắn vẫn không ngừng phẫn nộ, ruột gan rối như tơ vò, lại không thể gọi được điện thoại. Mẹ kiếp, Đông Đình Phong thật đáng ghét!
Bên cạnh, Hách Quân nhìn thấy mà run sợ: Trời ơi, Đông đại thiếu rốt cuộc đã nói gì mà khiến người này lại giận đến ngất trời như vậy, giống như hận không thể bay ngay đến Australia vậy?
Lúc này, điện thoại lại vang lên, đúng lúc Hoắc Khải Hàng đi dạo, điện thoại rung một lúc, vội vàng nhìn số điện thoại, là ba hắn Hoắc Trường An gọi đến, hắn ngẩn ra, nhưng vẫn nhận máy, đưa lên tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Ba, có chuyện gì vậy?”
Một lúc sau, thanh âm đầy uy hiếp vang vọng vào màng nhĩ:
“Nghe nói con đến Ba Thành?”
“Mẹ nói sao?”
Hắn hỏi lại.
“Mặc kệ là ai nói… lập tức về Quỳnh Thành. Nếu như con vẫn muốn sau này lấy được người đàn bà con muốn lấy, hiện tại nhất định phải lấy đại sự làm trọng. Con phải hiểu, nếu lần này Hoắc gia thua. Ai trong chúng ta cũng mong sống hạnh phúc. Càng đừng mơ đến chuyện lấy vợ. Tất cả đều phải xuống địa ngục.”
Thanh âm của Hoắc Trường An không quá nặng nhưng xuyên qua khiến tâm tình người ta cảm thấy căng thẳng.
Tình hình hiện thế nào, Hoắc Khải Hàng biết rất rõ.
“Vâng, con biết rồi!”
Cuối cùng hắn vẫn đáp ứng.
“Tìm được Ninh Sênh Ca rồi đúng không?”
Hoắc Trường An đột nhiên đổi chủ đề.
“Chưa ạ…”
Hắn hạ giọng trả lời: “Đến chậm một bước, cô ấy bị Đông Đình Phong đưa đến Australia rồi!”
“Nghe đây, Hoắc Khải Hàng, mặc dù ta không biết đầu đuôi chuyện này thế nào, nhưng ta tin rằng: Rơi vào tay Đông gia, mọi chuyện chắc chắn vẫn được giữ kín. Hơn nữa đã một tháng rồi, bất kể là Đông gia có biết hay không, thậm chí cô ta lẩn trốn ở Đông gia cũng không sao. Trở về đi! Chịu đựng thêm mấy ngày nữa, làm xong chuyện này rồi đoạt lấy người phụ nữ của con về… Ta sẽ không can thiệp vào hôn nhân của con, nhưng điều kiện là con phải lấy đại sự làm trọng. Sau khi mọi chuyện yên ổn, con thích xử lí thế nào với hôn nhân của con, ta cũng mặc.”
“Vâng!”
Hoắc Trường An nhẹ nhàng tắt máy.
Hoắc Khải Hàng nắm điện thoại suy tư một lúc lâu.
So với những lời của mẹ hắn, ba hắn dân chủ hơn nhiều, hay hoặc là người gọi là ba này từ nhỏ đến lớn chưa từng thật lòng yêu thương hắn. Thành tích của hắn tốt hay xấu, khỏe mạnh hay bệnh tật, thích cái gì, thì người làm ba đó chưa bao giờ quan tâm.
Đối với phụ thân hắn mà nói, sự tồn tại của hắn chỉ là hậu quả của người đàn ông không cẩn thận mà có, chứ không phải là sự kết tinh của tình yêu đính thực.
Có người nói, ba hắn không biết yêu, là một người đàn ông máu lạnh: Làm con thì bất hiếu; làm cha thì không có trách nhiệm; làm quân nhân nhưng không có dáng vẻ quân nhân, lúc còn trẻ hết lần này đến lần khác gây chuyện, có con riêng, người tình nhiều như nấm.
Người đàn ông này, trên giá trị mà nói là nỗi sỉ nhục của Hoắc gia. Nhưng chỉ có hắn hiểu rõ, trái tim cha hắn sớm đã chết từ lâu. Những năm nay sống như một cái xác không hồn. Hiện tại, ông gọi điện đến chắc chắn là do mẹ hắn gây áp lực, cũng là kết quả của cục diện chính trị tạo thành.
Haizzz…
Muốn đưa người phụ nữ của hắn trở về tại sao lại khó như vậy?
Hắn thở dài một tiếng sau đó gọi:
“Tiểu Hách!”
“Có mặt!”
Hoắc Khải Hàng không phân phó ngay lập tức, mà nhắm mắt, bóp mày, mãi sau mới nói:
“Nói với bọn họ: Lập tức bay về Quỳnh Thành… Về chuyện bên Australia do cậu toàn quyền xử lí.”
“Rõ!”
Hách Quân lén thở phào một tiếng, cũng may Hoắc thiếu không nói phải trực tiếp bay đến Australia.
***
Cùng ngày.
Trong biệt thự tư ở Australia, chị Thu nhìn phu nhân ăn trưa, rồi cười hỏi cô không muốn đi đâu sao, Ninh Mẫn cười lắc đầu, không nói gì.
Cô không muốn cử động, một bước cũng không muốn, cô chỉ muốn yên tĩnh sống, hưởng thụ những khoảng khắc thư thái này.
Buổi chiều, hai mẹ con ở trong phòng khách, không đi đâu cả, lúc thì chơi điện tử, nhưng mấy loại trò tàn khốc, cả hai người thấy rất kinh khủng.
Lúc thì chăm chú đọc sách, một lớn một bé yên tĩnh, mẹ một góc, con một góc, thực sự rất buồn. Tiểu tử thông minh này khiến Ninh Mẫn sợ hãi thở dài, IQ cao như vậy, quả nhiên không giống người thường, năng lực suy đoán logic không kém gì con gái cô.
Lúc thì đến nhà bếp làm kem sô cô la, Ninh Mẫn tận tình chỉ dạy cho Đông Kỳ, khiến trên mặt cả hai người toàn là bơ…
Sau đó, Đông Kỳ phát hiện ra bể bơi, nó hưng phấn chạy đến, hai người lại nhảy xuống bể bơi. Bởi vì chân cô vẫn còn đau nên cô không dám ngâm người lâu trong nước, lúc này, cô chỉ mặc bikini nằm trên ghế, cười hỉ hả nhìn tiểu quỷ kia chơi đùa dưới nước.
Đây là ngày đầu tiên đến Australia, cô cảm nhận được cảm giác yên bình chưa hề có trước đây, cảm giác yên bình đó khiến người ta an tâm.
Ngồi trên ghế, nghe tiếng cười hỉ hả của Đông Kỳ khiến cô nhớ đến nụ cười của Vãn Vãn, cảm thấy giống như chú chim bay mỏi cánh suốt mấy ngày được trở về tổ ấm.
Đã từng có thời gian khi cô và Vãn Vãn ở Trung Quốc, chuyện cả hai thích nhất là: đến công viên, dọa cho đám bồ câu bay cả ngày.
Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ đi bộ đến Cố Cung, đếm số cửa lớn; hay đến Bát Đạt Lĩnh Trường Thành, đếm số bậc đá…
Cô gái cô thích nhất dùng máy cơ ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ.
Nói thật, hành động này có chút ngốc nghếch, nhưng đơn giản rất hạnh phúc, trong cuộc sống, có một vài chuyện nhỏ nhặt nhìn giống như bình thường nhưng nó lại mang đến một cảm giác hạnh phúc to lớn.
Với cô mà nói, sống cùng Vãn Vãn chính là ân huệ lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho cô.
Bởi vì, con bé chính là giọt máu của cô và người đàn ông cô yêu thương; bởi vì con bé chỉ thuộc về mình cô, mặc dù cô cảm thấy có lỗi vì chỉ có thể cho con bé một gia đình đơn thân, nhưng gia đình đó chí ít không có sóng gió.
“Mẹ, mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Không biết từ lúc nào, “cậu nhỏ” đó của Đông Kỳ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Cô nhìn chằm chằm, tại sao cô càng nhìn lại càng tưởng tượng ra con gái mình: cặp mắt to tròn đó, đôi lông mày rậm đó, cái mũi nhỏ bé đó, cái miệng mê người đỏ ửng đó, cùng với thân hình cao cao đó khiến cô không tự chủ được nhớ lại đứa con trai đã chết của mình, nếu như đứa trẻ đó còn sống, cô sẽ có cả con trai và con gái, như vậy thật hạnh phúc.
Đáng tiếc, con trai của cô đã chết trong chính đêm cô sinh, đứa trẻ cô liều mạng sinh ra chỉ là xác chết.
“Có gì chỉ giáo?”
Thanh âm hắn lạnh như băng cùng với một câu hỏi cụt ngủn.
Hôm nay có thể nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng, cũng không nằm ngoài dự tính của hắn. Sau khi máy bay hạ cánh, Trần Tụy đã nhận được điện thoại từ Ba Thành nói tối qua Đệ nhất thiếu đã đến thăm.
Tốc độ quả thật rất nhanh.
Cũng may, hôm qua hắn đã tính kĩ, bằng không sẽ bị người đàn ông này khiến cho trở tay không kịp.
Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm cố đè nén:
“Đông Đình Phong, anh là thương nhân, buôn bán sinh lời mới là chuyện của anh, phe phái trong giới chính trị đấu đá nhau, tốt nhất Đông gia đừng xen vào. Một khi dính vào, đứng ở vị trí không nên đứng thì sự nghiệp mấy đời của Đông gia có thể tan thành mây khói. Tôi không hy vọng, cũng không muốn có ngày các người trở thành đối tượng bị xét xử! Nể tình chúng ta đã từng hoạn nạn có nhau, cũng nể tình Hoắc gia và Đông gia có quan hệ thông gia, nên tôi cho anh lời khuyên. Hy vọng Đông gia các người có thể tự giải quyết tốt. Không nên vượt quá phận sự của mình.”
Những lời này, từng câu từng chữ đều mang lực, hơn nữa ngữ khí giống như cảnh cáo.
Hoắc Khải Hàng chính là người như vậy, nói chuyện thường rất có lực.
Thậm chí Đông Đình Phong còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lãnh, nhìn đời bằng nửa con mắt của Hoắc Khải Hàng. Từ khi bắt đầu chú ý đến Hoắc Khải Hàng, Đông Đình Phong phát hiện, trên mặt hắn chỉ có một biểu cảm duy nhất: Lạnh lùng.
Đây chính là kẻ sinh ra để làm quan, từ nhỏ được nuôi dưỡng trở thành tác phong như vậy: Hoắc Khải Hàng chính xác là kẻ lộng quyền. Xuất thân từ Hoắc gia, hoàn mỹ không gì sánh bằng. So với kẻ được nuôi dưỡng trong tình thân và tình yêu của Thủ tướng như hắn mà nói, ưu thế không ai sánh bằng, dù cho hắn có bề ngoài lạnh lùng khó gần như vậy, hắn vẫn được mọi người kính trọng.
Đột nhiên Đông Đình Phong nghĩ đến, nếu theo thân phận thì hắn phải gọi người này một tiếng “anh họ”.
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện, mẹ ruột của hắn có lẽ sẽ là con dâu của Hoắc gia. Không, phải nói là, mẹ hắn cho đến bây giờ trên mặt pháp lí chưa bao giờ là người của Hoắc gia. Sở dĩ nhiều năm nay Hoắc gia không động đến Đông gia như vậy, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất là: Hoắc Kiến Quốc cảm thấy có lỗi với Đông gia, cho nên, trên lĩnh vực kinh tế, luôn bật đèn xanh cho Đông gia.
Nghĩ đến điểm này, môi hắn cong lên, nhìn giống như cười, nhưng thực chất lại lạnh giá như hàn băng.
“Cảm tạ lời khuyên, Đông gia sẽ cẩn thận xem xét. Tuyệt đối không để anh có bất cứ cơ hội nào để xét xử chúng tôi.”
Hắn đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên tấm kính của một cửa hàng.
Giây phút này, hắn đột nhiên cảm thán: Quyền lực quả thật là một thứ tốt, nó có thể điều khiển số phận của một con người, sự hưng vong của một gia tộc, sự sống chết của một tập đoàn tài chính. Chẳng trách lại có nhiều người cả đời lại liều mình tranh giành quyền lực như vậy.
“Rất tốt, nếu như anh có thể xem xét cẩn thận, vậy thì giao Ninh Sênh Ca ra, hoặc là tôi sẽ đích thân đến đón, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, Đông Đình Phong, tốt nhất anh đừng nên rước họa vào thân!”
Hoắc Khải Hàng không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nhanh chóng chuyển đề, từng câu từng chữ lại lần nữa cảnh báo Đông Đình Phong hắn.
Vòng vo cả ngày trời, đây mới chính là mục đích hắn gọi điện tới.
“Ninh Sênh Ca?”
Đông Đình Phong cắn chặt lấy ba chữ này, khiến cho ba chữ này đảo lộn trong khoang miêng một lần, sau đó cười nhạt một tiếng:
“Câu này hình như có gì sai sai, không phải đội trưởng đội Liệp Phong đã hy sinh ở Trúc Quốc rồi sao? Tại sao Hoắc Thiếu lại đến Đông gia tôi để đòi người? Đây có chút không đúng!”
“Đông Đình Phong, anh có ý gì? Rõ ràng đang giấu người mà lại giả vờ không biết sao?”
Đối mặt với những lời qua loa của hắn, Hoắc Khải Hàng trầm giọng nói tiếp, hơn nữa còn chỉ rõ một sự thật:
“Người phụ nữ bên cạnh anh căn bản không phải phu nhân của anh. Bên tôi đã điều tra rõ ràng nên anh nhất định phải giao người.”
Ngữ khí cương ngạch vô cùng.
Đông Đình Phong suy nghĩ, sau đó lãnh đạm đáp:
“Không sai, người phụ nữ bên cạnh tối đích thị không phải Hàn Tịnh, cô ấy cũng mang họ Ninh, nhưng tên là Ninh Vũ, 10 năm trước, cô ấy đã từng có ơn với bà nội tôi, là tiểu ân nhân cứu mạng bà nội tôi. Không thể nào là Ninh Sênh Ca mà anh nói được.”
Hoắc Khải Hàng nghe thấy đáp án này mà ngẩn người, giống như vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới nói:
“Ninh Vũ chính là Ninh Sênh Ca!”
“Vậy sao? Chuyện này tôi không rõ! Hơn nữa, lời của Hoắc thiếu có phải hơi quá chính trị hóa không? Cái gì mà gọi là bắt tôi phải giao người ra? Chữ “giao” này hình như hơi nghiêm trọng quá thì phải, sao giống như Đông gia chúng tôi cầm đầu làm chuyện ngang ngược, ở Ba Thành chỉ dùng tay thôi cũng che được trời, có thể làm mưa làm gió, thậm chí có thể lén lút giữ người phi pháp vậy?”
Lời của Đông Đình Phong nhàn nhạt, nghe giống như châm chọc:
“Người của anh lợi hại như vậy, lẽ nào không điều tra rõ là cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại Đông gia sao? Điều quan trọng nhất là: Hiện tại tôi chưa thể chứng thực được lời nói của anh. Nếu như tôi chứng minh cô ấy không phải là Ninh Sênh Ca, anh nghĩ tôi có thể tùy tiện giao ân nhân cứu mạng của Đông gia cho người khác sao?
Nếu như nói cô ấy chính là Ninh Sênh Ca thì Hoắc thiếu, Đội trưởng Ninh người ta có tay có chân, bản lĩnh đầy người như vậy, xin hỏi anh bắt tôi phải giao người thế nào?
Bắt cóc rồi dâng đến quý phủ sao? Xin lỗi, Đông gia chúng tôi chỉ là thương nhân, không có mấy quyền hạn bắt giữ này…
Ngoài ra, tôi nghĩ tôi nên chân thành nhắc nhở anh một câu: Trong lúc anh đang ra mệnh lệnh này cho một kẻ trung gian như tôi, anh càng nên suy nghĩ một chút, là vì cái gì lại khiến cô ấy không chịu quay về Quỳnh Thành.
Chuyện này chỉ có cô ấy tình nguyện hay không chứ không có anh muốn hay không.
Tôi nghĩ, lúc anh hạ lệnh từ bỏ đội Liệp Phong, cô ấy đã mất hết lòng tin đối với đất nước mà cô ấy trung thành rồi. Trong tình huống này, anh nghĩ cô ấy còn muốn quay về sao?”
Từng câu chất vấn sắc bén như lưỡi dao cứa vào thịt, thể hiện rõ khả năng ăn nói của Đông đại thiếu.
Hoắc Khải Hàng xụ mặt, khẩu khí chậm lại, cố nhẫn nhịn, cuối cùng mới mở miệng nói:
“Đông Đình Phong, mâu thuẫn giữa quân đội và Ninh Sênh Ca không phải chuyện anh quản. Cô ấy là quân nhân, là đội trưởng Đội Liệp Phong, nếu cô ấy còn sống thì tất nhiên phải quay về đội báo cáo tình hình.”
Tóm lại, Hoắc Khải Hàng hắn đối với Ninh Sênh Ca luôn là cách nghĩ tất nhiên phải vậy.
Đông Đình Phong thật sự rất ghét kiểu ngữ khí khẳng định như vậy, sau khi Hoắc Khải Hàng nói xong, hắn liền cười lạnh tiếp lời:
“Hoắc thiếu, hình như anh quên thì phải, đội Liệp Phong bây giờ đã không còn, cô ấy cũng sớm đã xuất ngũ từ 5 năm trước, không còn là quân nhân tại ngũ, sau này, cô ấy sẽ có một thân phận hoàn toàn mới, sẽ mang họ của tôi và trở thành phu nhân của tôi… Đó chính là tương lai của cô ấy…”
Từng câu từng chữ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là hai câu cuối, từng chữ nhả ra rất vang và có lực.
Sau đó, hắn không cho Hoắc Khải Hàng bất cứ cơ hội nào khác liền dập máy, tắt nguồn, xóa tất cả danh sách cuộc gọi, ngồi tựa trên chiếc ghế của chính mình, mở ngăn kéo ra cầm lấy một chiếc điện thoại khác, mở máy, đầu ngón tay khẽ lướt, không hề suy nghĩ nhiều liền gửi một tin nhắn cho người phụ nữ đó:
“Đông phu nhân thân mến, có chuyện thì hãy gọi vào số này. Ông xã thân yêu của em luôn mở máy 24 giờ tiếp em…”
Gửi xong, hắn thở dài một tiếng, những lo lắng trong lòng vẫn không bớt đi.
Hắn tựa vào ghế, lấy ngón tay vuốt màn hình cảm ứng, suy tư. Vốn là hắn cũng không mong cô trả lời lại, không ngờ một lúc sau liền có tin nhắn của cô.
“Hình như tôi không có chuyện gì cần tìm anh!”
Sặc, câu này thật đáng ghét mà!
Hắn xoay điện thoại rồi đột nhiên cười, những muộn phiền lúc nãy đột nhiên tiêu tan hết.
Người phụ nữ của hắn không thích dựa dẫm. Hay là do hắn quá dính người?
“Phải làm sao, hình như anh bắt đầu có chút nhớ em rồi… Em không nhớ anh sao?”
“Không nhớ!”
“Đông phu nhân, em không giữ lại cho anh chút thể diện nào sao?”
“Đông tiên sinh, chúng ta mới xa nhau chưa đến một tiếng đồng hồ, tôi nhớ anh thế nào được? Buồn nôn quá đi! Nổi hết cả da gà rồi đây.”
Ngoài ra còn kèm theo một biểu cảm khinh bỉ.
Haizz, đường đường là Đông đại thiếu lại phải ủy khuất trước mặt vợ… Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, chắc phải sướng rên lên.
Nhưng hắn lại bất giác bật cười.
Chính lúc này, âm báo tin nhắn đến, hắn vội vàng mở ra xem:
“Sắp đến nhà rồi, không nói nữa. Chuyên tâm làm việc đi. Đừng có phân tâm mà làm hỏng chuyện. Có rất nhiều người đang dựa vào anh để sống đó…”
Hắn cau mày, nhắn 7 chữ:
“Hôn một cái thì anh đi làm!”
“Cút!”
Hắn rất muốn cười lớn, trong đầu có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ửng đỏ của cô, tâm tình cứ thế nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn rất thích câu đó của cô “đến nhà rồi”.
Đúng, A Ninh, nhà của anh chính là nhà của em, sau này, em chỉ có thể trở thành người của Đông gia.
Hắn rất ít khi nhắn tin, có chuyện thì trực tiếp gọi điện, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, nhưng hiện tại hắn phát hiện ra, nhắn tin cũng khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Kết quả là, hắn ôm tâm trạng vui vẻ ấy bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Tất cả mọi người ai ai cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hắn. Một Đông đại thiếu lạnh lùng trong công việc, nhưng hôm nay lại đặc biệt nói chuyện, khóe miệng cong cong, tâm tình rất tuyệt.
Kết quả là, tất cả thư kí và trợ lí phòng Chủ tịch đều kinh ngạc: Lần này, rắc rối của công ty không hề nhỏ, nhưng sau khi Boss đến, tại sao lại không mắng cho mỗi người một trận té tát, mà ngược lại tâm tình vui vẻ như vậy?
Thật quá kì lạ!
Bọn họ không biết rằng Chủ tịch của họ đang rất vui, nhưng bên kia địa cầu, có một người lại giống như muốn điên lên.
Cùng lúc đó, tại Ba Thành, hai mắt Hoắc Khải Hàng như muốn phun lửa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, rồi lại gọi, nhưng điện thoại đã tắt.
Đông gia và Hoắc gia có ân oán, mấy năm may ông nội hắn vẫn luôn nhường Đông gia, mặc cho Đông gia trở thành tập đoàn tài chính có triển vọng nhất trong nước là bởi vì cảm thấy mắc nợ. Và Đông gia cũng vì chuyện 30 năm trước đó, không hề thân thiết gì với Hoắc gia. Bề ngoài, bọn họ rất an phận, nhưng trên thực tế có rất nhiều động thái âm thầm được tiến hành. Đông gia hiện tại căn bản không muốn đứng chung chiến tuyến với Hoắc gia.
Nếu như Đông Đình Phong muốn mượn Ninh Mẫn làm gì đó thì cực kì bất lợi cho Hoắc gia. Mặc dù hắn luôn miệng nói, Ninh Mẫn là ân nhân cứu mạng của Đông gia: Liên quan đến chuyện này, Hoắc Khải Hàng đã điều tra, đó hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng là do Đông gia đã sắp xếp trước.
Về chuyện Đông Đình Phong nói: Hắn sẽ để Mẫn Mẫn mang họ hắn, làm vợ hắn, chuyện này Hoắc Khải Hàng ngược lại cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Có lẽ Đông Đình Phong đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Ninh Sênh Ca nên cố ý chọc tức hắn.
Hoắc Khải Hàng nói với chính mình phải tỉnh táo, dừng bị lừa: Mẫn Mẫn của hắn làm sao có thể tùy tiện gả cho người khác được?
Đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra.
Hắn và cô còn có một đứa con gái. Quan hệ này không ai có thể xóa sạch được!
Nhưng hắn vẫn không ngừng phẫn nộ, ruột gan rối như tơ vò, lại không thể gọi được điện thoại. Mẹ kiếp, Đông Đình Phong thật đáng ghét!
Bên cạnh, Hách Quân nhìn thấy mà run sợ: Trời ơi, Đông đại thiếu rốt cuộc đã nói gì mà khiến người này lại giận đến ngất trời như vậy, giống như hận không thể bay ngay đến Australia vậy?
Lúc này, điện thoại lại vang lên, đúng lúc Hoắc Khải Hàng đi dạo, điện thoại rung một lúc, vội vàng nhìn số điện thoại, là ba hắn Hoắc Trường An gọi đến, hắn ngẩn ra, nhưng vẫn nhận máy, đưa lên tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Ba, có chuyện gì vậy?”
Một lúc sau, thanh âm đầy uy hiếp vang vọng vào màng nhĩ:
“Nghe nói con đến Ba Thành?”
“Mẹ nói sao?”
Hắn hỏi lại.
“Mặc kệ là ai nói… lập tức về Quỳnh Thành. Nếu như con vẫn muốn sau này lấy được người đàn bà con muốn lấy, hiện tại nhất định phải lấy đại sự làm trọng. Con phải hiểu, nếu lần này Hoắc gia thua. Ai trong chúng ta cũng mong sống hạnh phúc. Càng đừng mơ đến chuyện lấy vợ. Tất cả đều phải xuống địa ngục.”
Thanh âm của Hoắc Trường An không quá nặng nhưng xuyên qua khiến tâm tình người ta cảm thấy căng thẳng.
Tình hình hiện thế nào, Hoắc Khải Hàng biết rất rõ.
“Vâng, con biết rồi!”
Cuối cùng hắn vẫn đáp ứng.
“Tìm được Ninh Sênh Ca rồi đúng không?”
Hoắc Trường An đột nhiên đổi chủ đề.
“Chưa ạ…”
Hắn hạ giọng trả lời: “Đến chậm một bước, cô ấy bị Đông Đình Phong đưa đến Australia rồi!”
“Nghe đây, Hoắc Khải Hàng, mặc dù ta không biết đầu đuôi chuyện này thế nào, nhưng ta tin rằng: Rơi vào tay Đông gia, mọi chuyện chắc chắn vẫn được giữ kín. Hơn nữa đã một tháng rồi, bất kể là Đông gia có biết hay không, thậm chí cô ta lẩn trốn ở Đông gia cũng không sao. Trở về đi! Chịu đựng thêm mấy ngày nữa, làm xong chuyện này rồi đoạt lấy người phụ nữ của con về… Ta sẽ không can thiệp vào hôn nhân của con, nhưng điều kiện là con phải lấy đại sự làm trọng. Sau khi mọi chuyện yên ổn, con thích xử lí thế nào với hôn nhân của con, ta cũng mặc.”
“Vâng!”
Hoắc Trường An nhẹ nhàng tắt máy.
Hoắc Khải Hàng nắm điện thoại suy tư một lúc lâu.
So với những lời của mẹ hắn, ba hắn dân chủ hơn nhiều, hay hoặc là người gọi là ba này từ nhỏ đến lớn chưa từng thật lòng yêu thương hắn. Thành tích của hắn tốt hay xấu, khỏe mạnh hay bệnh tật, thích cái gì, thì người làm ba đó chưa bao giờ quan tâm.
Đối với phụ thân hắn mà nói, sự tồn tại của hắn chỉ là hậu quả của người đàn ông không cẩn thận mà có, chứ không phải là sự kết tinh của tình yêu đính thực.
Có người nói, ba hắn không biết yêu, là một người đàn ông máu lạnh: Làm con thì bất hiếu; làm cha thì không có trách nhiệm; làm quân nhân nhưng không có dáng vẻ quân nhân, lúc còn trẻ hết lần này đến lần khác gây chuyện, có con riêng, người tình nhiều như nấm.
Người đàn ông này, trên giá trị mà nói là nỗi sỉ nhục của Hoắc gia. Nhưng chỉ có hắn hiểu rõ, trái tim cha hắn sớm đã chết từ lâu. Những năm nay sống như một cái xác không hồn. Hiện tại, ông gọi điện đến chắc chắn là do mẹ hắn gây áp lực, cũng là kết quả của cục diện chính trị tạo thành.
Haizzz…
Muốn đưa người phụ nữ của hắn trở về tại sao lại khó như vậy?
Hắn thở dài một tiếng sau đó gọi:
“Tiểu Hách!”
“Có mặt!”
Hoắc Khải Hàng không phân phó ngay lập tức, mà nhắm mắt, bóp mày, mãi sau mới nói:
“Nói với bọn họ: Lập tức bay về Quỳnh Thành… Về chuyện bên Australia do cậu toàn quyền xử lí.”
“Rõ!”
Hách Quân lén thở phào một tiếng, cũng may Hoắc thiếu không nói phải trực tiếp bay đến Australia.
***
Cùng ngày.
Trong biệt thự tư ở Australia, chị Thu nhìn phu nhân ăn trưa, rồi cười hỏi cô không muốn đi đâu sao, Ninh Mẫn cười lắc đầu, không nói gì.
Cô không muốn cử động, một bước cũng không muốn, cô chỉ muốn yên tĩnh sống, hưởng thụ những khoảng khắc thư thái này.
Buổi chiều, hai mẹ con ở trong phòng khách, không đi đâu cả, lúc thì chơi điện tử, nhưng mấy loại trò tàn khốc, cả hai người thấy rất kinh khủng.
Lúc thì chăm chú đọc sách, một lớn một bé yên tĩnh, mẹ một góc, con một góc, thực sự rất buồn. Tiểu tử thông minh này khiến Ninh Mẫn sợ hãi thở dài, IQ cao như vậy, quả nhiên không giống người thường, năng lực suy đoán logic không kém gì con gái cô.
Lúc thì đến nhà bếp làm kem sô cô la, Ninh Mẫn tận tình chỉ dạy cho Đông Kỳ, khiến trên mặt cả hai người toàn là bơ…
Sau đó, Đông Kỳ phát hiện ra bể bơi, nó hưng phấn chạy đến, hai người lại nhảy xuống bể bơi. Bởi vì chân cô vẫn còn đau nên cô không dám ngâm người lâu trong nước, lúc này, cô chỉ mặc bikini nằm trên ghế, cười hỉ hả nhìn tiểu quỷ kia chơi đùa dưới nước.
Đây là ngày đầu tiên đến Australia, cô cảm nhận được cảm giác yên bình chưa hề có trước đây, cảm giác yên bình đó khiến người ta an tâm.
Ngồi trên ghế, nghe tiếng cười hỉ hả của Đông Kỳ khiến cô nhớ đến nụ cười của Vãn Vãn, cảm thấy giống như chú chim bay mỏi cánh suốt mấy ngày được trở về tổ ấm.
Đã từng có thời gian khi cô và Vãn Vãn ở Trung Quốc, chuyện cả hai thích nhất là: đến công viên, dọa cho đám bồ câu bay cả ngày.
Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ đi bộ đến Cố Cung, đếm số cửa lớn; hay đến Bát Đạt Lĩnh Trường Thành, đếm số bậc đá…
Cô gái cô thích nhất dùng máy cơ ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ.
Nói thật, hành động này có chút ngốc nghếch, nhưng đơn giản rất hạnh phúc, trong cuộc sống, có một vài chuyện nhỏ nhặt nhìn giống như bình thường nhưng nó lại mang đến một cảm giác hạnh phúc to lớn.
Với cô mà nói, sống cùng Vãn Vãn chính là ân huệ lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho cô.
Bởi vì, con bé chính là giọt máu của cô và người đàn ông cô yêu thương; bởi vì con bé chỉ thuộc về mình cô, mặc dù cô cảm thấy có lỗi vì chỉ có thể cho con bé một gia đình đơn thân, nhưng gia đình đó chí ít không có sóng gió.
“Mẹ, mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Không biết từ lúc nào, “cậu nhỏ” đó của Đông Kỳ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Cô nhìn chằm chằm, tại sao cô càng nhìn lại càng tưởng tượng ra con gái mình: cặp mắt to tròn đó, đôi lông mày rậm đó, cái mũi nhỏ bé đó, cái miệng mê người đỏ ửng đó, cùng với thân hình cao cao đó khiến cô không tự chủ được nhớ lại đứa con trai đã chết của mình, nếu như đứa trẻ đó còn sống, cô sẽ có cả con trai và con gái, như vậy thật hạnh phúc.
Đáng tiếc, con trai của cô đã chết trong chính đêm cô sinh, đứa trẻ cô liều mạng sinh ra chỉ là xác chết.