au này, lục thúc hắn đã đến thừa nhận, thuốc kia là do anh ta vâng mệnh lão gia gia đổ vào cốc của hắn, còn về phần Hàn Tịnh là lão gia gia đã nhờ thân tín chuốc say rồi đưa đến.
Vốn dĩ, hắn với lục thúc này bình thường đã không thân thiết, và người hắn hay đi lại là thất thúc, nhưng con người thất thúc chính trực, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, còn về lục thúc, chỉ cần có lợi, anh ta sẽ làm ngay. Vì để kế hoạch của lão gia có thể triển khai thuận lợi, anh ta đã lôi kéo thất thúc, như vậy mới có cơ hội bỏ thuốc vào rượu của hắn.
Sau vụ việc này, Đông Đình Phong không có trách móc hai vị thúc thúc này, nhưng họ lại cảm thấy hổ thẹn vì đã khiến hai vợ chồng hắn náo nhiệt đến như vậy.
“Nếu thật sự bỏ qua không được, vậy thì ly hôn đi! Đã sáu năm rồi, cháu mặc kệ cô ta, sinh con không cũng giống nhau cả thôi, như vậy gọi là phu thê sao. Nếu đặt vào hoàn cảnh của ta thì đã sớm ly hôn rồi! Nhưng cháu lại giữ mãi không buông, thế nào mà trong chuyện này lại dây dưa và khó chịu như vậy.”
Lục thúc thật lòng đề nghị.
Thất thúc lập tức phản đối:
“Đi chết đi, hòa giải không được lại khuyên ly dị. Anh không làm chuyện rối tung lên thì không chịu được phải không. Hơn nữa, A Phong và Tịnh Tịnh còn có con... Nếu thật sự ly hôn, lão gia chắc chắn sẽ tức giận sinh bệnh mất.”
“Có con thì không thể ly hôn được sao. Anh nói chú biết, phu thê như kiểu bọn họ chỉ có thể khiến cho đứa trẻ lớn lên bị ám ảnh. Chú tự nghĩ một chút xem, có người mẹ nào không muốn gặp con, rồi cả chồng mấy năm cũng không gặp vợ. Cái đó gọi là gia đình sao? Hứ, dẹp ngay! Sớm biết đáp ứng lời của lão gia rồi gây ra chuyện thất đức hại người thế này thì có cho ta bao nhiêu lợi ích ta cũng không làm. Hôn nhân hãy bỏ đi, ta cũng thấy khó chịu thay hai người.”
Thất thúc lúc này mới á khẩu không trả lời được.
Đông Đình Phong thì giống như chẳng có chuyện gì, thư thái thổi nguội mấy lá trà trong cốc, uống một ngụm:
“Chuyện này, trong đầu cháu đã có dự tính...”
“Mặc kệ cháu có dự tính hay không, ta đều muốn hỏi cháu, lúc này đây, cháu định xử lí việc này thế nào? Theo ta thấy, lần này Thôi Tán trở về, là muốn đối đầu với chúng ta... Còn nữa, mấy tấm ảnh đó, thật sự là có mờ ám, chúng đều bị tẩm thuốc, chưa đầy ba mươi phút đã tự bốc cháy. Thôi Tán này rắp tâm khiến trong nội bộ Đông gia chúng ta có xích mích, rồi tiêu hủy không cho chúng ta giữ được chứng cớ.”
Không thể như vậy, việc Thôi Tán làm thật sự rất gian xảo.
Cũng may, Đông Đình Phong lúc xem mấy tấm ảnh này, chợt có linh cảm không lành liền dùng điện thoại chụp lại hai bức, coi như là “bằng chứng” cho cô vợ ** xem, nhưng ngay buổi chiều đó, hắn đã tự xóa đi.
“Lục thúc cứ ngồi đó xem cháu xử lí như thế nào là được, không cần phải nhúng tay vào!”
“Hừ, tiểu tử này, thật sự rất bình tĩnh!”
Lục thúc lắc đầu liên tục.
Đông Đình Phong chỉ cười, rồi uống trà.
“Cẩn Chi, có điều tra được anh ta từ chỗ nào có được thiếp mời vào bữa tiệc mừng thọ của Y gia không?”
Bất luận là Y gia, hay Đông gia đều là gia tộc danh giá, nhưng không thích khoe khoang, nên không hề đăng báo, bữa tiệc mừng thọ lần này, Y gia đã dùng tất cả lực lượng để cự tuyệt giới truyền thông đến phỏng vấn. Người có thể được Y gia mời đều là những nhân vật có máu mặt, vậy Thôi Tán kia rốt cuộc có danh thế như nào mà có thể được mời đến? Đây chính là điều Đông Diệu Tuấn lo lắng.
“Tra được rồi! Hiện tại anh ta đã leo lên cành cao lắm rồi!”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng.
“Cành cao? Ở Ba Thành này gia tộc có thể cao hơn Đông gia chúng ta rất ít... Có thể lọt vào loại cành cao trong mắt cháu, cũng không có mấy nhà, là nhà nào? Nói ta nghe xem.”
“Liên thành Giang gia.”
Đông Đình Phong nói ra bốn chữ, khiến cho sắc mặt hai kẻ người ngồi cạnh lập tức thay đổi:
“Tên tiểu tử Thôi Tán đó, cũng không biết tìm được cách gì mà có thể làm cháu nuôi của lão già Giang thị, khó trách năm năm trước anh ta có thể chạy thoát khỏi chúng ta. Năm năm sau, anh ta đã đổi tên thành Giang Tán, nhanh chóng được mệnh danh là luật sư có tác phong khiêm tốn ở Washington, chưa từng xuất hiện trên mặt báo, luôn giữ hình ảnh cái miệng hái ra tiền thần bí. Một tháng trước, anh ta gia nhập Giang thị, chính thức trở thành chủ tịch đoàn luật sư của Giang thị... Tối hôm qua, anh ta đại diện cho Giang lão gia đến mừng thọ Y lão gia.”
Giang gia và Y gia, căn bản là kẻ thù sống chết của nhau. Giang gia mặc dù không hiểm hách bằng Đông gia, nhưng đằng sau lại có chỗ dựa chính trị vững chắc, là bọn họ xem như xếp cùng đẳng cấp...
“Lúc trước ta đã nói, không nên bỏ qua dễ dàng cho tên tiểu tử đó. Giờ nhìn đi, đây là kết quả của việc nương tay với...”
Ánh mắt lục thúc lóe lên, hung hăng dúi điếu thuốc xống, nói.
Mấy người nói chuyện một hồi, bên ngoài có người gõ cửa, quản lí đi vào, cung kính báo cáo một câu:
“Đông tiên sinh, Thôi Tán tiên sinh đã đến, đang ở phòng 9...”
“Hả, cháu hẹn Thôi Tán?”
Lục thúc kinh ngạc hỏi lại.
“Không phải cháu hẹn anh ta, mà là anh ta hẹn cháu. Đúng lúc cháu cũng muốn gặp anh ta nên nói anh ta đến đây.”
“Có cần chúng ta đi cùng cháu? Mẹ nó, đúng là tên tiểu tử kia muốn ăn đòn mà, tay của ta có chút ngứa ngáy...”
Lời của lục thúc nói ra vô cùng độc địa, ngụ ý cũng rõ ràng.
“Ý tốt cháu xin nhận. Nhưng hai người cứ ở lại đây là được, đợi lúc nữa chúng ta cùng về nhà tổ!”
Nói xong Đông Đình Phong quay người bước đi.
Vốn dĩ, hắn với lục thúc này bình thường đã không thân thiết, và người hắn hay đi lại là thất thúc, nhưng con người thất thúc chính trực, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, còn về lục thúc, chỉ cần có lợi, anh ta sẽ làm ngay. Vì để kế hoạch của lão gia có thể triển khai thuận lợi, anh ta đã lôi kéo thất thúc, như vậy mới có cơ hội bỏ thuốc vào rượu của hắn.
Sau vụ việc này, Đông Đình Phong không có trách móc hai vị thúc thúc này, nhưng họ lại cảm thấy hổ thẹn vì đã khiến hai vợ chồng hắn náo nhiệt đến như vậy.
“Nếu thật sự bỏ qua không được, vậy thì ly hôn đi! Đã sáu năm rồi, cháu mặc kệ cô ta, sinh con không cũng giống nhau cả thôi, như vậy gọi là phu thê sao. Nếu đặt vào hoàn cảnh của ta thì đã sớm ly hôn rồi! Nhưng cháu lại giữ mãi không buông, thế nào mà trong chuyện này lại dây dưa và khó chịu như vậy.”
Lục thúc thật lòng đề nghị.
Thất thúc lập tức phản đối:
“Đi chết đi, hòa giải không được lại khuyên ly dị. Anh không làm chuyện rối tung lên thì không chịu được phải không. Hơn nữa, A Phong và Tịnh Tịnh còn có con... Nếu thật sự ly hôn, lão gia chắc chắn sẽ tức giận sinh bệnh mất.”
“Có con thì không thể ly hôn được sao. Anh nói chú biết, phu thê như kiểu bọn họ chỉ có thể khiến cho đứa trẻ lớn lên bị ám ảnh. Chú tự nghĩ một chút xem, có người mẹ nào không muốn gặp con, rồi cả chồng mấy năm cũng không gặp vợ. Cái đó gọi là gia đình sao? Hứ, dẹp ngay! Sớm biết đáp ứng lời của lão gia rồi gây ra chuyện thất đức hại người thế này thì có cho ta bao nhiêu lợi ích ta cũng không làm. Hôn nhân hãy bỏ đi, ta cũng thấy khó chịu thay hai người.”
Thất thúc lúc này mới á khẩu không trả lời được.
Đông Đình Phong thì giống như chẳng có chuyện gì, thư thái thổi nguội mấy lá trà trong cốc, uống một ngụm:
“Chuyện này, trong đầu cháu đã có dự tính...”
“Mặc kệ cháu có dự tính hay không, ta đều muốn hỏi cháu, lúc này đây, cháu định xử lí việc này thế nào? Theo ta thấy, lần này Thôi Tán trở về, là muốn đối đầu với chúng ta... Còn nữa, mấy tấm ảnh đó, thật sự là có mờ ám, chúng đều bị tẩm thuốc, chưa đầy ba mươi phút đã tự bốc cháy. Thôi Tán này rắp tâm khiến trong nội bộ Đông gia chúng ta có xích mích, rồi tiêu hủy không cho chúng ta giữ được chứng cớ.”
Không thể như vậy, việc Thôi Tán làm thật sự rất gian xảo.
Cũng may, Đông Đình Phong lúc xem mấy tấm ảnh này, chợt có linh cảm không lành liền dùng điện thoại chụp lại hai bức, coi như là “bằng chứng” cho cô vợ ** xem, nhưng ngay buổi chiều đó, hắn đã tự xóa đi.
“Lục thúc cứ ngồi đó xem cháu xử lí như thế nào là được, không cần phải nhúng tay vào!”
“Hừ, tiểu tử này, thật sự rất bình tĩnh!”
Lục thúc lắc đầu liên tục.
Đông Đình Phong chỉ cười, rồi uống trà.
“Cẩn Chi, có điều tra được anh ta từ chỗ nào có được thiếp mời vào bữa tiệc mừng thọ của Y gia không?”
Bất luận là Y gia, hay Đông gia đều là gia tộc danh giá, nhưng không thích khoe khoang, nên không hề đăng báo, bữa tiệc mừng thọ lần này, Y gia đã dùng tất cả lực lượng để cự tuyệt giới truyền thông đến phỏng vấn. Người có thể được Y gia mời đều là những nhân vật có máu mặt, vậy Thôi Tán kia rốt cuộc có danh thế như nào mà có thể được mời đến? Đây chính là điều Đông Diệu Tuấn lo lắng.
“Tra được rồi! Hiện tại anh ta đã leo lên cành cao lắm rồi!”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng.
“Cành cao? Ở Ba Thành này gia tộc có thể cao hơn Đông gia chúng ta rất ít... Có thể lọt vào loại cành cao trong mắt cháu, cũng không có mấy nhà, là nhà nào? Nói ta nghe xem.”
“Liên thành Giang gia.”
Đông Đình Phong nói ra bốn chữ, khiến cho sắc mặt hai kẻ người ngồi cạnh lập tức thay đổi:
“Tên tiểu tử Thôi Tán đó, cũng không biết tìm được cách gì mà có thể làm cháu nuôi của lão già Giang thị, khó trách năm năm trước anh ta có thể chạy thoát khỏi chúng ta. Năm năm sau, anh ta đã đổi tên thành Giang Tán, nhanh chóng được mệnh danh là luật sư có tác phong khiêm tốn ở Washington, chưa từng xuất hiện trên mặt báo, luôn giữ hình ảnh cái miệng hái ra tiền thần bí. Một tháng trước, anh ta gia nhập Giang thị, chính thức trở thành chủ tịch đoàn luật sư của Giang thị... Tối hôm qua, anh ta đại diện cho Giang lão gia đến mừng thọ Y lão gia.”
Giang gia và Y gia, căn bản là kẻ thù sống chết của nhau. Giang gia mặc dù không hiểm hách bằng Đông gia, nhưng đằng sau lại có chỗ dựa chính trị vững chắc, là bọn họ xem như xếp cùng đẳng cấp...
“Lúc trước ta đã nói, không nên bỏ qua dễ dàng cho tên tiểu tử đó. Giờ nhìn đi, đây là kết quả của việc nương tay với...”
Ánh mắt lục thúc lóe lên, hung hăng dúi điếu thuốc xống, nói.
Mấy người nói chuyện một hồi, bên ngoài có người gõ cửa, quản lí đi vào, cung kính báo cáo một câu:
“Đông tiên sinh, Thôi Tán tiên sinh đã đến, đang ở phòng 9...”
“Hả, cháu hẹn Thôi Tán?”
Lục thúc kinh ngạc hỏi lại.
“Không phải cháu hẹn anh ta, mà là anh ta hẹn cháu. Đúng lúc cháu cũng muốn gặp anh ta nên nói anh ta đến đây.”
“Có cần chúng ta đi cùng cháu? Mẹ nó, đúng là tên tiểu tử kia muốn ăn đòn mà, tay của ta có chút ngứa ngáy...”
Lời của lục thúc nói ra vô cùng độc địa, ngụ ý cũng rõ ràng.
“Ý tốt cháu xin nhận. Nhưng hai người cứ ở lại đây là được, đợi lúc nữa chúng ta cùng về nhà tổ!”
Nói xong Đông Đình Phong quay người bước đi.