Phòng số 9, Ung Hòa Hội.
Thôi Tán đang nhắm hờ cặp mắt đào hoa, nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, chủ nhân của Ung Hoa hội quán bước vào.
Thôi Tán phát hiện, mỗi lần gặp Đông Đình Phong đều thấy hắn có một phong thái thong dong bình tĩnh, vóc dáng tôn quý, tao nhã như vậy, đối mặt với bất kì biến động kinh dị nào đều có thể dĩ bất biến ứng vạn biến. Ngay cả chuyện hôm anh mang vợ hắn đến bữa tiệc mừng thọ Y gia, cho dù vợ hắn có hô lên là muốn ly hôn đi chăng nữa, sắc mặt của hắn vẫn có một biểu cảm duy nhất, vô cùng bình tĩnh. Giống như, tình cảm của hắn sớm đã được lập trình hóa.
“Cho ta cốc nước lọc. Cảm ơn!”
Nhân viên phục vụ sau khi đưa cho hắn cốc nước liền lui ra ngoài.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Thôi Tán bất chấp nghiên cứu hắn, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ, chiếc ly thủy tinh trong suốt như pha lê phản chiếu khuôn mặt anh tuấn kia, khuôn mặt tà khí, khóe môi lộ ra nụ cười nhếch mép có chút lười biếng.
“Thôi Tán, năm năm không gặp, xem ra, cuộc sống của ngươi có vẻ rất tốt!”
Hệ thống lò sưởi trong phòng vừa đủ, nhưng Đông Đình Phong thấy nóng nực, cởi cúc áo vest ra để lộ chiếc áo sơ mi màu đen có hình hai con ưng màu bạc, cặp mắt của chúng được may thủ công bằng bảy loại tơ khác nhau, vô cùng sắc bén, rất giống ánh mắt của hắn, băng lãnh nhưng có một lực xuyên thấu.
Thôi Tán lập tức nâng ly rượu lên kính hắn:
“Cũng không tồi. Nói đến, tất cả cái này đều nhờ phúc của Đông gia... Nếu không có đại ân đại đức của Đông gia thì Thôi Tán tôi đây làm sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay... Tôi còn phải cảm ơn sự bồi dưỡng của các người năm đó.”
Ngữ khí quỷ dị đầy vẻ châm chọc cười cợt.
Giọng điệu quỷ dị kì quái này, so với trước đây đã khác rất nhiều.
Thôi Tán trước đây, chỉ là một sinh viên luật ưu tú, có thành tích hơn người, lạnh lùng nhưng hấp dẫn, trong người mang theo một vẻ tự phụ nào đó, nhưng hiện tại anh ta lại luôn mang theo cảm giác muốn báo thù, nên thực sự rất không đáng yêu, ngược lại còn vô cùng đáng ghét.
Đông Đình Phong tự thấy bản thân chưa từng ghét bỏ một ai, Thôi Tán đó quả là may mắn khi được là người đầu tiên.
“Không cần khách khí. Đông gia chúng tôi luôn vì quốc gia bồi dưỡng những nhân tài.”
“...”
Thôi Tán bị câu này của hắn làm cho kích động, khó chịu, nhưng vẫn cắn răng nuốt hận, cười nhạt tiếp lời:
“Cho nên, ta dự định sẽ cảm tạ thật tốt đại ân đại đức của Đông gia nhiều năm nay. Từ khi Tiểu Tịnh bắt đầu... Đông gia các người đã nợ ta, nên TA NHẤT ĐỊNH SẼ QUAY LẠI.”
Anh ta nhấn mạnh từng câu từng chữ, âm thanh phát ra lại có dụng ý khác.
“Thôi Tán, ngươi sai rồi, Ba Thành Đông gia không có thói quen thiếu nợ ai bao giờ. Còn nữa, nếu là cầm, đó khẳng định là người không nên có. Nếu như, ngươi đối với Đông gia ta không có nửa phần thù ý, Đông gia tuyệt đối không động đến ngươi. Nhưng nếu ngươi ác tâm nổi lên, xin lỗi, Thôi Tán sẽ là kẻ thù của Đông gia, hậu quả này, bất kể là người hay Giang gia chống lưng cho ngươi đều không kham nổi!”
Một câu nói yên lặng, nhưng toát lên vẻ kiêu ngạo khiến người khác không dám khiêu khích, nụ cười tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản không xem ai ra gì.
Đông Đình Phong bẩm sinh trên người đã toát lên một trường khí. Bình thường, hắn không thể hiện ra, nhưng một khi bộc phát sẽ khiến kẻ khác bị một loại áp lực vô hình.
Có cảm giác căm hận không phải từ trong mắt Thôi Tán, câu nói của hắn khiến anh ta căng thẳng, nói ra một câu châm chọc:
“Hàn Tịnh là của ta. Đông Đình Phong, con mẹ nó, ngươi thật vô sỉ, vì báo thù ta và mẹ ta, thậm chí ngay cả chiếc giày mà người khác đã dùng qua ngươi cũng nguyện ý nhặt về dùng. Điểm này, ta thật sự không có cách nào nhìn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm trên mặt ngươi.”
Câu vừa nói hết, nếu gặp phải kẻ khác thì khẳng định vẻ mặt đã biến sắc.
Nhưng có thể khiến Đông Đình Phong giận tím mặt sao?
Thôi Tán đang nhắm hờ cặp mắt đào hoa, nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, chủ nhân của Ung Hoa hội quán bước vào.
Thôi Tán phát hiện, mỗi lần gặp Đông Đình Phong đều thấy hắn có một phong thái thong dong bình tĩnh, vóc dáng tôn quý, tao nhã như vậy, đối mặt với bất kì biến động kinh dị nào đều có thể dĩ bất biến ứng vạn biến. Ngay cả chuyện hôm anh mang vợ hắn đến bữa tiệc mừng thọ Y gia, cho dù vợ hắn có hô lên là muốn ly hôn đi chăng nữa, sắc mặt của hắn vẫn có một biểu cảm duy nhất, vô cùng bình tĩnh. Giống như, tình cảm của hắn sớm đã được lập trình hóa.
“Cho ta cốc nước lọc. Cảm ơn!”
Nhân viên phục vụ sau khi đưa cho hắn cốc nước liền lui ra ngoài.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Thôi Tán bất chấp nghiên cứu hắn, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ, chiếc ly thủy tinh trong suốt như pha lê phản chiếu khuôn mặt anh tuấn kia, khuôn mặt tà khí, khóe môi lộ ra nụ cười nhếch mép có chút lười biếng.
“Thôi Tán, năm năm không gặp, xem ra, cuộc sống của ngươi có vẻ rất tốt!”
Hệ thống lò sưởi trong phòng vừa đủ, nhưng Đông Đình Phong thấy nóng nực, cởi cúc áo vest ra để lộ chiếc áo sơ mi màu đen có hình hai con ưng màu bạc, cặp mắt của chúng được may thủ công bằng bảy loại tơ khác nhau, vô cùng sắc bén, rất giống ánh mắt của hắn, băng lãnh nhưng có một lực xuyên thấu.
Thôi Tán lập tức nâng ly rượu lên kính hắn:
“Cũng không tồi. Nói đến, tất cả cái này đều nhờ phúc của Đông gia... Nếu không có đại ân đại đức của Đông gia thì Thôi Tán tôi đây làm sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay... Tôi còn phải cảm ơn sự bồi dưỡng của các người năm đó.”
Ngữ khí quỷ dị đầy vẻ châm chọc cười cợt.
Giọng điệu quỷ dị kì quái này, so với trước đây đã khác rất nhiều.
Thôi Tán trước đây, chỉ là một sinh viên luật ưu tú, có thành tích hơn người, lạnh lùng nhưng hấp dẫn, trong người mang theo một vẻ tự phụ nào đó, nhưng hiện tại anh ta lại luôn mang theo cảm giác muốn báo thù, nên thực sự rất không đáng yêu, ngược lại còn vô cùng đáng ghét.
Đông Đình Phong tự thấy bản thân chưa từng ghét bỏ một ai, Thôi Tán đó quả là may mắn khi được là người đầu tiên.
“Không cần khách khí. Đông gia chúng tôi luôn vì quốc gia bồi dưỡng những nhân tài.”
“...”
Thôi Tán bị câu này của hắn làm cho kích động, khó chịu, nhưng vẫn cắn răng nuốt hận, cười nhạt tiếp lời:
“Cho nên, ta dự định sẽ cảm tạ thật tốt đại ân đại đức của Đông gia nhiều năm nay. Từ khi Tiểu Tịnh bắt đầu... Đông gia các người đã nợ ta, nên TA NHẤT ĐỊNH SẼ QUAY LẠI.”
Anh ta nhấn mạnh từng câu từng chữ, âm thanh phát ra lại có dụng ý khác.
“Thôi Tán, ngươi sai rồi, Ba Thành Đông gia không có thói quen thiếu nợ ai bao giờ. Còn nữa, nếu là cầm, đó khẳng định là người không nên có. Nếu như, ngươi đối với Đông gia ta không có nửa phần thù ý, Đông gia tuyệt đối không động đến ngươi. Nhưng nếu ngươi ác tâm nổi lên, xin lỗi, Thôi Tán sẽ là kẻ thù của Đông gia, hậu quả này, bất kể là người hay Giang gia chống lưng cho ngươi đều không kham nổi!”
Một câu nói yên lặng, nhưng toát lên vẻ kiêu ngạo khiến người khác không dám khiêu khích, nụ cười tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản không xem ai ra gì.
Đông Đình Phong bẩm sinh trên người đã toát lên một trường khí. Bình thường, hắn không thể hiện ra, nhưng một khi bộc phát sẽ khiến kẻ khác bị một loại áp lực vô hình.
Có cảm giác căm hận không phải từ trong mắt Thôi Tán, câu nói của hắn khiến anh ta căng thẳng, nói ra một câu châm chọc:
“Hàn Tịnh là của ta. Đông Đình Phong, con mẹ nó, ngươi thật vô sỉ, vì báo thù ta và mẹ ta, thậm chí ngay cả chiếc giày mà người khác đã dùng qua ngươi cũng nguyện ý nhặt về dùng. Điểm này, ta thật sự không có cách nào nhìn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm trên mặt ngươi.”
Câu vừa nói hết, nếu gặp phải kẻ khác thì khẳng định vẻ mặt đã biến sắc.
Nhưng có thể khiến Đông Đình Phong giận tím mặt sao?