Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Chương 55

Nhận Ra Thì Thế Nào?

"Anh Thuần Phúc, nói theo em nè!" Cô bé có gương mặt trắng mịn hồng hào, ánh mắt long lanh đen láy, bộ dạng ra vẻ nghiêm túc nhìn anh trai mình, môi hồng há ra.

 

"ng.ồi, x u ố ...ng!" Cô bé uốn khẩu hình môi, kiên nhẫn tập nói cho Thuần Phúc. Người anh này nghiêm nghị nhưng hơi xấu hổ a, lúc nào cũng học nói từ mới đều khó khăn hơn anh Hạo Khang nhiều, làm cho cô bé rất vất vả a.

 

Thuần Phúc nhìn cô em gái đáng yêu trước mặt đang cố gắng dạy cậu bé nói, nhưng cứ nghĩ đến việc mình phát ra những âm thanh ngượng nghịu thì cậu cảm thấy rất xấu hổ a. Gương mặt cậu hồng lên quẫn bách cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt của cô bé.

 

Hơn một tháng trước cô bé đáng yêu này đứng trước mặt anh em cậu tự nhận là em gái của hai người. Từ lúc cậu bắt đầu biết nhận thức một ít chuyện thì đã cùng Hạo Khang nằm ở bệnh viện vì sức khỏe không tốt rồi. Cả hai cậu bé chưa thấy qua vật nào nhỏ hơn mình cả, trắng trắng tròn , giọng nói lại líu lo trong vắt. Ánh mắt thân thiết nhìn hai cậu, gương mặt cười lên lại sáng rỡ khiến cho hai cậu bé luôn sống trong thế giới của mình bấy lâu nay chợt cảm thấy ấm áp và không cảm thấy bài xích chút nào.

 

Sau đó mỗi ngày, cô bé đều theo mẹ vào thăm hai anh, luôn kể cho hai anh nghe hôm nay mình đã học gì, làm gì. Kể về anh Thiên Khắc, về ngôi nhà ở thành phố C có chiếc xích đu rất xinh xắn, còn kể về việc trên vòm lá đã từng có chim làm tổ trên ấy. Hai cậu bé nghe rất thích thú từ từ vui vẻ và hào hứng lên vì ngày nào cũng được gặp mẹ và em gái. Còn cô bé thì được mẹ dặn phải dành thời gian chơi và trò chuyện thật nhiều với hai anh, tập hai anh nói chuyện, bé rất thích làm cô giáo nha, cho nên rất vui vẻ nhận lời liền á.

 

Tống Nguyệt Linh hạnh phúc nhìn ba đứa con đang chơi với nhau. Hai đứa con trai của cô đã có cuộc phẫu thuật rất thành công, hiện tại chỉ cần nằm tịnh dưỡng và chờ ngày xuất viện về nhà. Lúc này cô đang ở phòng bếp nấu cho ba đứa vài món ăn nhẹ. Điền Bối Dung ngày nào cũng vào với hai cậu bé và tỏ ra rất yêu thích Linh Nhi, nhưng Linh Nhi ngoại trừ chào hỏi bà ra cũng không thân cận lắm. Cô bé chỉ quấn quýt lấy hai người anh của mình thôi, điều này làm cho Điền Bối Dung thất vọng không ít.

 

Cô cũng bó tay, thật không hiểu con gái của cô đang nghĩ gì nữa. Lúc trước cô bé rất muốn gặp ba, nhưng khi gặp được ba Nghiêm Hạo thì con gái cô cũng rất thờ ơ, ngoại trừ kêu một tiếng "ba" xong thì lại tỏ ra lạnh nhạt xa cách. Nghiêm Hạo hầu như ngày nào cũng vào bệnh viện cùng với Lưu Uyển Nhược thăm hai cậu bé. Đối với hành động trong thư phòng ngày ấy, cô cũng không muốn nhớ tới, tâm của cô đã hoàn toàn tĩnh lặng bình thản rồi. Ngày ngày nhìn anh cùng cô ta đứng ở trước mắt, cô cũng xem giống như cặp phải vợ chồng nhà hàng xóm mà mình quen thôi.

 

Hiện tại tất cả tâm trí của cô đều chỉ dành cho ba bảo bảo của cô mà thôi. Ngày anh quyết định ly hôn với cô thì đã định sẵn cô và anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Cô chấp nhận cho Linh Nhi nhận anh là bởi vì anh là ba của con bé, cũng là vì cô không muốn bé phải chịu thiệt thòi hay khát vọng muốn có người ba. Phải qua hai đời cô mới biết yêu lần đầu nhưng rốt cuộc đổi lại điều gì, ngoại trừ tổn thương và phản bội?

 

***************

 

Trong phòng hội nghị, Nghiêm Hạo tâm tình phiền não đang nghe cấp dưới báo cáo, ánh mắt không kiên nhẫn, gương mặt lạnh lùng làm cho mọi người trong cuộc họp không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Sếp thật khủng bố nha!

 

Giám đốc Thị Trường đứng lên báo cáo: "Thưa Nghiêm tổng, bên đối tác hãng ôtô giới thiệu một lô xe mới, giá cả mềm, chất lượng lại không tệ nhưng không thể so sánh với những dòng xe chúng ta đang làm đại diện. Không biết Nghiêm tổng thấy như thế nào về hợp đồng này?" Ông ta run rẩy báo cáo xong thì nín thở chờ Nghiêm Hạo phản ứng.

 

"Giám đốc Lê, ông nghĩ công ty của chúng ta duy trì danh tiếng là vì uy tính hay lợi nhuận?" Giọng nói tùy ý hỏi lại ông ta. Giám đốc Thị Trường nghe thế chỉ cúi đầu không lên tiếng, anh nhàn nhạt nói tiếp: "Nghiêm thị của chúng ta là một tập đoàn như thế nào, các người cũng không phải là không biết. Những gì chúng ta kinh doanh, tất cả đều phải là tốt nhất, chất lượng nhất và dành cho những người đẳng cấp nhất. Vì sao tôi không chọn dòng xe trung bình có lợi nhuận cao mà lại đi làm đại lý cho hãng siêu xe với giá trên trời, trong một năm không bán được đến 100 chiếc?"

 

"Cái tôi muốn là khi mọi người muốn chọn cho mình một chiếc xe ưng ý nhất, thì sự lựa chọn đầu tiên của họ phải là nghĩ tới Nghiêm Thị của chúng ta trước. Chứ không phải khi mua một chiếc xe ở chỗ tôi nhưng nó lại đầy rẫy có ở các chỗ khác, các vị đã hiểu chưa?" Ánh mắt sắc bén lướt qua từng người khiến bọn họ theo bản năng rụt đầu lại: "Tan họp!" Nói xong đứng lên, cũng không quan tâm đến cô thư ký mặt đang khó xử, bước thẳng ra khỏi phòng.

 

"Tổng giám đốc, ngài còn một dự án trị giá trăm tỷ chưa bàn xong a!" Cô thư ký cúi đầu khổ sở nói, đúng là làm công việc cho tập đoàn lớn không dễ dàng gì mà.

 

Nghiêm Hạo vào phòng làm việc, tay mở một nút áo ở cổ ra, ngồi xuống ghế xoay. Gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng chỉ có anh mới biết tâm trạng của anh hiện tại đang bị quấy nhiễu. Mà người khiến cho anh ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ chắc đang vui vẻ cùng ba đứa con của anh ở trong bệnh viện rồi. Chưa bao giờ khiến cho anh cảm thấy khổ sở và bất lực như lúc này. Hai đứa con trai của anh đã vượt qua bệnh tật, điều này khiến cho anh rất vui mừng. Nhưng mỗi ngày vào thăm, nhìn ba đứa con của anh và cô đều vui vẻ hạnh phúc tươi cười bên nhau còn anh thì cứ như người ngoài cuộc không liên quan gì tới họ, điều này làm cho anh rất thất bại,mất mát.

 

Đứa con gái anh mới gặp lại, cô bé rất đáng yêu giống cô như đúc. Nhưng mỗi khi gặp anh ngoại trừ kêu một tiếng “ba” thì thời gian còn lại hoàn toàn bỏ quên anh ở một bên. Hai đứa con trai thì khỏi nói, không thèm nhìn anh một cái. Anh biết, dạo này hai đứa đã có thể nói được những từ đơn giản rồi. Có lần anh nghe được giọng nói ngọng nghịu gọi "mẹ" và "Linh Nhi", làm cho anh ngạc nhiên không thôi. Nhưng hai đứa nó không bao giờ kêu anh lấy một tiếng "ba" a, tiếng “ba” này rất dễ kêu mà, không phải sao? Còn cô lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn anh, không có lấy một tia tình cảm nào. Có lẽ tất cả tình cảm hiện tại của cô đều đã dành cho ba bảo bối rồi, không còn dư để mà đi dành cho người đã từng tổn thương cô là anh đây.

 

"Hạo, nghe nói cậu hôm nay cho tan họp sớm hả, ngạc nhiên nha. Điều gì làm cho một người cuồng công việc như cậu lại có thể bỏ ngang vậy? Phải biết, cuộc họp cuối tháng thường thường sẽ họp gần nửa ngày mới xong nha!"

 

Đường Nhật tò mò hỏi: "À, Hạo, hai cậu con trai của cậu hồi phục rất tốt a. Mình cũng mừng cho cậu, còn có cô con gái của cậu rất đáng yêu nha. Không ngờ cô bé ấy, dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy mà đẻ khóe quá đi!" Anh cảm khái xấu xa nói, anh thật khâm phục Nghiêm Hạo a. Ba đứa con, hai người vợ! Chẳng bù cho anh, đường đường là một luật sư danh tiếng lại đẹp trai ngời ngời nhưng chưa được cô nào chịu sinh con cho anh.

 

Nghiêm Hạo bắn ra ánh mắt giết người về phía anh ta. Đáng chết, dám chế nhạo cô vợ của anh như vậy.

 

"Hạo, ánh mắt của cậu làm người ta sợ nha " đường Nhật không sợ chết nói ! À, hôm qua mình tình cờ nhìn thấy Đinh tiểu thư đi cùng với tổng giám đốc của Chu thị đấy, xem ra hai người quan hệ rất tốt! Coi bộ ba bảo bảo sắp có thêm người ba mới rồi! Cũng đúng thôi, mặc dù đã có ba đứa con nhưng Đinh tiểu thư, cô bé ấy vẫn còn rất trẻ nha, lại rất xinh đẹp, bây giờ lại càng tản ra vẻ phong tình của người phụ nữ thành thục nữa chứ. Chẳng trách, tổng giám đốc Chu lại không ngại mà đeo đuổi như vậy." Đường Nhật không nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi của người ngồi phía sau kia, hơi thở âm lãnh tỏa ra khiến Đường Nhật đang nhiều chuyện cũng cảm thấy rùng mình.

 

Nghiêm Hạo vô cùng tức giận, tên này là đang cố ý nói cho anh nghe mà, Nhưng nếu lời của cậu ta là đúng thì sao? Anh cảm thấy mất mát trống rổng , giống như vật đả từng của mình , giờ lại của người khác , lo sợ không tên bỗng dâng lên trong lòng. Cứ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng khi nhìn anh nhưng lại tươi cười dịu dàng khi nhìn đến tên khác thì anh cảm thấy máu trong người đang sôi lên, nổi ghen tỵ tràn ngập trong tim châm chích khiến anh đau đớn. Anh cảm thấy khó thở ngực nặng nề. Anh còn nhớ câu nói của cô năm ấy, "Nếu em yêu ai, anh cũng không quan tâm. . . .", anh có thể không quan tâm sao? Không, bây giờ anh nhận ra mình không thể làm được.

 

Mấy năm nay kể từ khi cô rời đi, anh đã rất hối hận cùng khổ sở mất mát. Con người luôn không biết thật sự bản thân muốn gì, cũng giống như anh vậy. Cứ cho rằng người mình yêu vẫn luôn là Lưu Uyển Nhược nhưng không biết tại sao tâm lại thay đổi, không tự chủ mà yêu cô thật sâu Có lẽ trong thời gian anh sống mơ hồ với trí nhớ không hoàn chỉnh ấy thì tình yêu dành cho cô đã là thật, càng yêu nên càng oán hận cô thủ đoạn lừa dối anh, vô tình lại làm tổn thương cô.

 

Đường Nhật nhìn Nghiêm Hạo khổ sở, trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng. Tên này trong tình cảm luôn luôn chậm hiểu như vậy, rõ ràng năm đó đã yêu Đinh Yến Tử nhưng lại cứ muốn cố tình tổn thương cô ấy. Bây giờ nhận ra liệu người ta có còn đứng ở đó để đợi cậu ta hối hận cùng quay đầu lại không? Đường Nhật lắc đầu, gương mặt hiện lên bất đắc dĩ.

 

***

 

"Mẹ, mẹ!" Giọng nói của hai cậu bé hiện tại đã rõ ràng, mừng rỡ nhìn cô. Tống Luật đi theo sau, nhìn thấy hai cậu bé vẻ mặt hồng hào, thân thể tròn hơn một chút. Nhìn hai cậu bé như thế, liệu có ai sẽ cho là hai cậu bé ốm yếu xanh xao nằm ở trên giường một tháng trước đâu.

 

Cô mỉm cười, dịu dàng ôm hai cậu bé vào lòng: "Đây là cậu Tống Luật, cậu tới thăm hai con, các con chào cậu đi!" Hai cậu bé nhờ được mẹ và em gái chịu khó trò chuyện cùng tập cho các cậu phát âm, hiện tại cũng đã chịu tiếp xúc với người xung quanh hơn rồi.

 

Nghe cô nói như thế, hai cậu bé liền ngoan ngoãn chào: "Chào . . . . cậu!" Giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng làm cho nụ cười của Tống Nguyệt Linh càng thêm sâu.

 

"Ngoan, chào hai con! Cậu có quà ra mắt đây nha!" Tống Luật cười thân thiết, giọng nói hài hước khiến cho hai cậu bé rất có thiện cảm. Phàm là những người mà mẹ thích, hai cậu cũng thích theo. Hai cậu bé bây giờ cứ như hai cái đuôi nhỏ bám ở sau lưng Tống Nguyệt Linh.

 

Nghiêm Hạo và Lưu Uyển Nhược bước vào, nhìn thấy 4 người đang vui vẻ chơi trò chơi ở một chỗ, hai con trai của anh còn thỉnh thoảng cười khúc khích, làm cho tâm tình của anh càng thêm khó chịu. Người đàn ông trẻ phong độ này anh nhận ra, không phải là tổng giám đốc của Tống thị sao? Anh cũng biết cô hiện tại đang ở biệt thự của tống gia nhưng lại không biết cô có quan hệ như thế nào với bọn họ. Tống gia mấy năm nay phát triển không ngừng làm cho anh rất thưởng thức vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Nhưng lúc này nhìn Đinh Yến Tử và người này thân thiết với nhau như thế, thật làm cho anh rất là không thoải mái. Còn con của anh từ khi nào có thể dễ tiếp nhận cùng thân thiết với người ngoài như vậy, thật không khỏi khiến anh thấy khó chịu mùi dấm cũng bốc lên không ít ..

 

"Hạo, người ngồi bên cạnh Đinh tiểu thư là ai thế? Thật phong độ a, nhìn rất xứng với cô ấy!" Lưu Uyển Nhược vô tư ngây thơ nói. Trong lòng lại lén thở ra, đắc ý nhìn về phía bọn họ vui vẻ ở bên đó. Dạo này, mỗi khi Hạo tới bệnh viện cô liền đi theo, cô không để cho bọn họ có cơ hội nào ở riêng bên nhau. Cho dù Hạo còn lưu luyến cô ta hay không, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi. Sở dĩ cô còn kiên nhẫn như thế cũng là vì cô nhận ra thái độ lạnh nhạt của Đinh Yến Tử dành cho Nghiêm Hạo trong thời gian qua. Ánh mắt của cô ta đã nói cho cô biết, rằng cô ta đã không còn bất cứ tình cảm nào với Nghiêm Hạo nữa , điều đó làm cho cô yên tâm không ít. Một bàn tay vỗ không kêu, không phải sao? Dù cho Hạo không cam lòng cũng không thể làm được gì.

 

"Không ngờ tổng giám đốc của Tống thị lại có thời gian ghé thăm con tôi như vậy, thật vinh hạnh!" Trông thấy Tống Luật dịu dàng vén lọn tóc xòa xuống bên mặt của Đinh Yến Tử lên, Nghiêm Hạo không nhịn được nữa ,cao giọng cất tiếng chào hỏi, giọng nói mang đậm địch ý.

 

...........................

 

"Mình đọc rất nhiều chuyện ngược nam9 như thế nào? Nhưng mình không áp dụng được ,vì có lẽ tâm của mình không viết được giống như vậy . Cái ngược của mình là thầm lặng , giống như chị từng yêu anh thế nào . Nhưng bây giờ chị đả hoàn toàn bỏ lơ anh , Mỗi người có một cảm nhận khác nhau , còn mình thấy khi đối diện với người mình yêu mà người đó xem mình là người vô hình thì mới đau khổ nhất .không sợ họ hận mình chỉ sợ họ không muốn hận ." Cho nên cái ngược của mình không đầu rơi máu chảy đâu nhé các bạn . chúc mọi người ngủ ngon

back top