Bảo Bảo Muốn Ở Cùng Với Mẹ!
Tống Luật đang cùng chị mình và hai đứa cháu chơi vui vẻ, nghe được giọng nói của Nghiêm Hạo, môi liền thu lại ý cười, ung dung xoay người đối diện với anh ta cũng không chút để ý đến ánh mắt sắc bén không thiện ý của Nghiêm Hạo bắn về phía mình. Anh nở nụ cười lịch sự, gương mặt đẹp trai nhìn Nghiêm Hạo có chút khiêu khích nói: "Cho dù bận tới đâu đi nữa nhưng nếu đó là người quan trọng của Yến Tử thì cũng là người quan trọng của tôi. Công việc không thể so sánh được!"
"Xem ra quan hệ giữa anh và Đinh tiểu thư rất tốt nhỉ?" Lưu Uyển Nhược cười tao nhã lên tiếng xen vào.
"Tất nhiên, cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi!" Ánh mắt thân thiết đầy tình cảm nhìn về phía Tống Nguyệt Linh khiến cho cô phải bật cười. Người em trai này lại tính nói những lời buồn nôn đây mà. Tống Luật thấy chị mình không nể mặt cười nhạo như vậy, ánh mắt anh bi thương ủy khuất ôm ngực ra chiều đau khổ làm cho Tống Nguyệt Linh vui vẻ không thôi.
Lưu Uyển Nhược có chút hâm mộ nhìn hai người đang "liếc mắt đưa tình", còn Nghiêm Hạo thì bàn tay dưới túi quần đã siết chặt nãy giờ. Ánh mắt tóe ra lửa giận nhìn hai người bọn họ, hai người tình cảm như thế thật châm chọc anh. Gương mặt lạnh lẽo nhìn Đinh Yến Tử đang cười dịu dàng bên cạnh người đàn ông kia, làm cho anh xúc động muốn kéo cô về phía mình, chỉ cho phép cô nhìn và cười với riêng anh thôi. Nhưng anh chỉ có thể tức giận nhìn cô đang ngọt ngào với người khác và chua xót vì sự lạnh nhạt của cô dành cho mình.
Lưu Uyển Nhược nhẹ nhàng ôm siết cánh tay của anh, gương mặt trang điểm tinh xảo thân thiện nhìn về phía Đinh Yến Tử: "Đinh tiểu thư, cô thật may mắn có Tống tiên sinh đây yêu thương a. Nhìn hai người tình cảm tốt như vậy, tôi cũng lấy làm ghen tỵ. Tuy rằng Hạo cũng yêu tôi, nhưng anh ấy chỉ lo công việc thôi thật khiến cho người ta tủi thân a!" Giọng nói mềm mại cộng thêm gương mặt ủy khuất đáng yêu thật khiến cho người ta thoải mái, nhưng đó là nếu nói trước mặt những người khác, nhưng với ba người họ thì kết quả lại hoàn toàn khác.
Ánh mắt của Nghiêm Hạo nhíu lại phiền não, tràn ngập không kiên nhẫn, anh làm sao lại không biết Nhược Nhi đang muốn gì chứ.
Tống Luật môi nhếch lên khinh thường, còn Tống Nguyệt Linh lạnh nhạt thờ ơ, gương mặt cô cười như không cười, cũng từ chối cho ý kiến. Cô cũng không muốn bình luận tình cảm của hai người bọn họ, cô càng không rảnh rỗi nha. Không khí chợt quỷ dị. Gương mặt của Lưu Uyển Nhược cứng đờ, xấu hổ cười cười cũng thức thời không nói nữa.
"Tổng giám đốc Nghiêm, xem ra ngài và Nghiêm phu nhân tình cảm cũng không kém nha. Tôi và Yến Tử cũng không làm phiền hai người nữa, xin phép đi trước!" Nói xong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của chị mình, tiêu sái bước đi.
Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau như thể bị kim đâm vào mắt mình. Gương mặt mất mát, bóng lưng anh cô độc đầy bi thương. Nhìn hai bảo bảo sau khi Đinh Yến Tử ra về, tay cầm đồ chơi vẫn tiếp tục chơi, hoàn toàn xem anh và Lưu Uyển Nhược là người vô hình. Nghiêm Hạo mệt mỏi, anh có cảm giác như tất cả mọi thứ trên đời này đều đang cô lập anh vậy.
"Thuần Phúc, Hạo Khang, từ lúc ba vào tới giờ các con vẫn chưa chào ba một tiếng đấy!" Anh cất giọng khàn khàn có chút mong đợi nói.
Hai cậu bé nghe anh kêu tên thì ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc mang theo hoang mang. Người này hai cậu có quen, thường hay vào trong đây mỗi ngày nhưng rất ít khi nói chuyện với hai cậu nha. Lúc nào cũng mang theo người dì xinh đẹp đó, nhưng hai cậu không thích ông ta và người dì đó chút nào. Gương mặt lạnh lùng của ông ta làm cho hai cậu không dám lại gần cũng giống như người dì xinh đẹp đó, luôn cười rất đẹp trước mặt hai cậu, nhưng đôi khi lại nhìn hai cậu bằng ánh mắt rất đáng sợ a! Hai cậu mới không cần hai người này thân cận đâu.
Nghiêm Hạo thấy hai cậu bé nhìn mình bằng ánh mắt mờ mịt thì có chút thất bại, tim đau xót nghèn nghẹn. Tại sao hai con trai của anh lại bài xích anh như vậy, anh rõ ràng rất thương yêu chúng nó mà?
"Ba là ba của hai đứa con, không cần phải xa lạ với ba như vậy. Cũng không cần phải sợ, nào, ngoan, gọi ba đi!" Nghiêm Hạo kiên nhẫn dụ dỗ hai cậu bé.
Có lẽ ánh mắt cầu khẩn quá tha thiết hoặc là gương mặt của anh dịu dàng tràn ra yêu thương làm cho gương mặt hoảng hốt của hai cậu bé tan đi, bình tĩnh nhìn anh đắn đo khó xử. Hai cậu liếc nhìn nhau như hỏi ý, sau đó giống như thông suốt, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ba!"
"Ngoan, hai con trai của ba ngoan lắm!" Nghiêm Hạo thỏa mãn sung sướng vuốt ve đầu của hai cậu bé, giọng nói xúc động.
Lưu uyển Nhược nhìn cha con Nghiêm Hạo tình cảm thì ghen tức oán hận. Tại sao hai đứa này không phải là do cô sinh ra, nếu là con của cô thì tốt biết bao. Nhìn anh yêu thương con của người đàn bà khác thật khiến cho cô toàn thân không thoải mái. Nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
***
"Ngoan, bảo bảo, bây giờ thì chúng ta cùng trở về nhà của nội thôi. Ở nhà, bà đã mua rất nhiều đồ chơi cho hai bảo bảo của bà rồi đấy. Ngoan, cùng theo bà về nhé!" Điền Bối Dung dịu dàng nói.
"Không . . . . muốn! Cháu . . . . muốn . . . . ở nhà . . . .của mẹ . . . . với em Linh Nhi . . . . cơ!" Hạo Khang mặt kiên quyết không muốn theo bà nội về. Hôm qua Linh Nhi đã nói, muốn hai cậu cùng về nhà của mẹ ở, sẽ rất vui nha. Mỗi ngày đều được ngủ với mẹ, lại còn có Linh Nhi chơi cùng nữa. Hai anh em cậu đã quyết định về ở với mẹ rồi, không đi theo bà về nhà đâu.
Điền Bối Dung đau đầu, bà rất vui mừng khi hai đứa rốt cuộc đã bình thường giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Bà cũng đã lên rất nhiều kế hoạch cho hai anh em bé, nào là trường mầm non của giới quý tộc, rồi mời thầy dạy tập nói, viết chữ, bởi vì hai cậu bé đã hơn 5 tuổi rồi. Nhưng đầu tiên sẽ là mở tiệc ăn mừng cho hai đứa cháu trai của Nghiêm thị đã khỏe mạnh. Tất cả mọi thứ, bà đều là vì hai cháu trai mà bồi dưỡng, tuyệt không để thua kém những bé khác. Nhưng giờ đây, hai đứa bé này mới vừa nói được đã mở miệng chống đối bà làm cho bà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể mỉm cười sủng nịnh, nhìn hai đứa cháu mình mà muốn thương lượng lại.
"Hai cháu phải ở với bà, mỗi ngày mẹ cháu đều có thể đến nhà chúng ta để thăm bảo bảo, giống như khi bảo bảo còn nằm ở đây vậy, được không?"
"Không . . . . thích! Cháu. . . . muốn . . . .ở . . . .với . . . .mẹ . . . . Bà . . . . có thể . . . . đến nhà. . . . mẹ để. . . . . thăm tụi cháu. . . . " Thuần Phúc một ngụm cự tuyệt, đem ý muốn nói rõ ràng ra khiến cho Điền Bối Dung không biết phải khuyên giải như thế nào. Thằng bé này thật giống Nghiêm Hạo a.
Ba bà cháu đang dằn co thì cô bé Linh Nhi nắm tay Tống Nguyệt Linh bước vào. Sau khi chào Điền Bối Dung xong thì chạy lại chỗ hai anh trai, kính đáo nháy mắt ra hiệu. Hạo Khang khẽ gật đầu hướng về phía mẹ, gương mặt đáng thương mắt đỏ lên: "Mẹ . . . . bảo . . . . bảo . . . . muốn . . . . ở với mẹ . . . . Không . . . .muốn về . . . .nhà của . . . . bà đâu!"
Tống Nguyệt Linh nghe con trai sắp khóc nói như thế, đau lòng tiến lên ôm cậu bé vào lòng. Cô biết hôm nay hai cậu bé sẽ xuất viện, vốn dĩ đang tìm biện pháp để được gần gũi hai cậu bé sau khi xuất viện. Không ngờ là mẹ con tâm linh tương thông, bảo bảo cũng muốn sống với cô. Nhìn cậu bé ủy khuất như sợ mẹ sẽ bỏ rơi, tâm cô liền tan ra: "Ngoan, bảo bảo không được khóc! Mẹ sẽ đau lòng!"
Công chúa nhỏ vội nhéo anh cả của mình một cái: "Mẹ. . . .con . . . . cũng . . . .muốn ở . . . .với mẹ!" Giọng cậu kiên định, ánh mắt trong suốt nhìn Tống Nguyệt Linh.
"Không được, hai cháu là cháu đích tôn của Nghiêm gia thì phải ở Nghiêm gia. Sao có thể ở bên ngoài được?" Điền Bối Dung lo lắng cự tuyệt.
"Bác Nghiêm, hai bảo bảo cũng vừa mới hết bệnh, đã lâu không gặp mẹ muốn ở bên mẹ cũng là đều dễ hiểu thôi. Cũng chỉ là chỗ ở, ba đứa con của cháu vẫn là con của Nghiêm Hạo, cháu nội của bác, không có gì thay đổi được. Huống chi, bác luôn yêu thương tụi nó, cháu luôn nhìn thấy được mà bảo bảo cũng cảm nhận được lòng yêu thương của bác dành cho tụi nó. Nhưng xin bác cho bảo bảo ở với cháu một thời gian được không? Cháu không muốn bảo bảo thất vọng mà nhốt mình như thời gian trước nữa!" Tống Nguyệt Linh bình tĩnh nhìn Điền Bối Dung. Vì hai bảo bảo, cô phải can đảm lên.
Điền Bối Dung khó xử nhìn Đinh Yến Tử, thật ra bà luôn cảm thấy rất có lỗi với cô. Lần này cô vì bảo bảo mà quay lại chăm sóc, còn mang theo cho bà thêm một đứa cháu gái đáng yêu nữa. Một thân một mình mang thai và sinh con ra nơi xứ lạ quê người biết bao nhiêu khó khăn khổ sở? Nhưng cô không có một câu trách móc, oán hận gì, còn cho bà nhận lại đứa cháu gái này. Cô rất hiểu chuyện và rộng lượng nhưng bà biết cô đã hoàn toàn chết tâm với gia đình bà, cử chỉ nhàn nhạt xa cách của cô đã nói lên điều đó. Nếu hôm nay cô kiên quyết dành lại hai đứa cháu trai của bà thì bà cũng không thể làm gì được, bởi vì hai đứa nó là vì cô mới sống được. Nhưng cô vẫn chịu cúi đầu cầu xin bà, cũng là vì cô còn tôn trọng bà là bà nội của hai cậu bé thì bà làm sao không biết điều này mà còn không chấp thuận đây?
Thở dài một hơi mang theo nuối tiếc, lưu luyến một chút chuyện xưa, Điền Bối Dung cầm tay Đinh Yến Tử: "Thật ra bác có hai câu chưa nói với con. Câu thứ nhất là xin lỗi con bởi vì sự ích kỷ của bác mà khiến cho con đau khổ vì xa con của mình cũng như gián tiếp đã làm hại hai đứa cháu mà bác yêu thương nhất. Câu thứ hai bác muốn nói cám ơn con, cám ơn con vì rộng lượng tha thứ mà quay về, lại mang cho bác thêm một kinh hỉ lớn như vậy. Bác biết con không oán hận nhưng bác vẫn cảm thấy hổ thẹn. Nghiêm Hạo phụ con, bác thay nó xin lỗi con!" Điền Bối Dung có chút nghẹn ngào nói.
Tống Nguyệt Linh xúc động, hốc mắt đỏ lên. Thật ra cô cũng oán hận nhưng khi ông trời cho cô thêm Linh Nhi thì cô đã buông xuống rồi. Không quan tâm sẽ không yêu thương, không yêu thương sẽ không có hận, chính là như thế. Nhưng hôm nay nghe bà chân thành xin lỗi và muốn cám ơn cô, cô lại cảm thấy chua xót. Cứ cho rằng mình đã không quan tâm, nhưng nó vẫn luôn nằm yên ở một góc sâu trong tâm cô, chỉ cần ai đó gợi lên lại đau nhức nhối. Yêu có thể giả vờ không yêu, nhớ có thể giả vờ quên, đau có thể giả vờ vui. Có thể vì giả vờ quá lâu nên cô cảm thấy rất mệt mỏi. Ước gì cô có thể thật sự quên mà không cần phải ép mình đeo mặt nạ giả dối như lúc này.
Thế là Thuần Phúc, Hạo Khang dọn về sống với mẹ con Tống Nguyệt Linh ở Tống gia. Lúc Nghiêm Hạo biết tin này cũng không nói gì nhưng lại muốn Tống Nguyệt Linh dọn ra ở trong ngôi biệt thự mà anh chuẩn bị cho mẹ con cô. Lý do là để tiện cho anh và Nghiêm gia qua lại thăm cháu. Còn Tống gia không muốn Tống Nguyệt Linh dọn ra ngoài, khó khăn lắm con gái họ mới trở về, họ còn muốn chăm sóc cô và các cháu ngoại cho thật tốt nha.
Nhưng Tống Nguyệt Linh cũng biết mình nên thỏa hiệp với Nghiêm Hạo, dù sao ở Tống gia đúng là Điền Bối Dung đến sẽ bất tiện vì bọn họ không biết mối quan hệ giữa cô và Tống gia. Nhưng cô cũng không dọn đến biệt thự mà Nghiêm Hạo chuẩn bị, mấy mẹ con cô dọn vào chung cư do Tống Luật lấy tiền của Tống Nguyệt Linh trước đây mua cho cô. Cô muốn mình tự lo cho bảo bảo, sống trong ngôi nhà của chính cô.
Tống Luật cho thợ sửa lại toàn bộ ngôi nhà theo ý của Tống Nguyệt Linh. Phòng ngủ chính thật lớn để cho ba mẹ con ngủ cùng với nhau. Còn có một phòng dành cho tiếp khách đến chơi nhà, ngoài ra còn có một phòng đồ chứa chơi cho ba bảo bảo. Toilet cũng được thiết kế riêng một cái cho ba đứa tự mình sử dụng. Ngôi nhà mang gam màu sáng sủa ấm áp, diện tích chủ yếu để thoáng, rộng rãi cho có không gian để ba đứa trẻ chơi đùa. Phòng bếp đầy đủ thiết bị nấu ăn để cho cô có thể trổ tài cho ba bảo bối thưởng thức.
Ngày dọn vào, ba đứa rất háo hức với phòng đồ chơi có nhiều hình vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu trên tường. Tống Nguyệt Linh thỏa mãn nhìn tổ ấm của mình.
****************************************
*hjj , hôm nay mệt mõi quá ta ngủ quên mất , bạn ĐongHoa gởi chương beta xong cũng không hay , sory vì để mọi người chờ lâu nhé *