Giống như Hạ Tĩnh Sơ rất kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, nhìn nụ cười cứ ngắc của Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ, theo bản năng cô cố gắng nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn, giống như sợ anh sẽ bị người kia cướp đi vậy.
Lăng Bắc Hàn không ngờ Hạ Tĩnh Sơ cũng ở đây, trên mặt anh vốn nở nụ cười hòa nhã thì bây giờ trở nên cứng ngắc, đồng thời cũng cảm nhận được Úc Tử Duyệt đang rất khẩn trương, anh cầm chặt tay của cô, cúi đầu nhìn cô một cái, giống như là tiếp thêm lòng tin cho cô.
Úc Tử Duyệt cũng liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của anh dành ình, trong lòng cô bớt hoảng loạn.
“Chị Tĩnh Sơ, cái áo này rất phù hợp với chị, rất đẹp nha!” Thôi Nhã Lan hình như còn chưa có ý thức sự lúng túng giữa mối quan hệ của ba người bọn họ, cho nên vẫn cười nói tự nhiên, lộ ra má lúm đồng tiền.
“Đúng vậy, thưa cô, cái áo này có kiểu dáng trang nhã mà lại rất đơn giản không làm mất đi vẻ dịu dàng, nó rất hợp với khí chất tao nhã của cô, không còn gì thích hợp hơn!” Nhân viên bán hàng cũng vội vàng khen ngợi.
Lúc này Hạ Tĩnh Sơ mới hồi hồn, “Thật sao.... Hai người cũng tới mua đồ à?” Cô nhìn Thôi Nhã Lan cùng nhân viên bán hàng, cười nói, lại vừa nhìn về phía Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt, mỉm cười hỏi.
Lăng Bắc Hàn không nói gì, nhưng Úc Tử Duyệt thì mở miệng trước, “Uh, đúng vậy, tôi cùng anh ấy đi mua một ít quà tặng cho người nhà!” Úc Tử Duyệt nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, cánh tay còn chủ động khoác vào cánh tay của Lăng Bắc Hàn, rúc vào trong ngực anh, nhìn Hạ Tĩnh Sơ lớn tiếng nói.
Nhìn Úc Tử Duyệt hạnh phúc rúc vào trong ngực Lăng Bắc Hàn, thấy trong tay phải của anh còn xách theo bao lớn bao nhỏ, khiến trong lòng Hạ Tĩnh Sơ trong lòng vừa ghen tỵ, vừa chua xót. Cô cho là, người được dựa vào trong ngực anh, cùng anh xứng đôi, nên là mình mới phải!
Nhưng ngoài mặt, cô chỉ có thể cười trừ. Không ngờ lại như thế.
“Nhã Lan, ba em có khỏe không?” Lúc này Lăng Bắc Hàn tự nhiên quay đầu nhìn Thôi Nhã Lan, quan tâm hỏi.
“Dạ, anh Lăng, làm phiền anh và chị Tĩnh Sơ, nên chuyện của nhà em mới có thể giải quyết, hiện tại sức khỏe của ba em đã khôi phục rất tốt.” Thôi Nhã Lan nhìn Lăng Bắc Hàn chân thành tha thiết mà cười nói.
“Vậy thì tốt! Có gì khó khăn nhất định phải nói với anh đó!” Lăng Bắc Hàn hòa nhã nhìn Thôi Nhã Lan nói.
Hạ Tĩnh Sơ thấy Lăng Bắc Hàn không có liếc nhìn mình một cái, trong lòng chua xót khó nhịn, “Nhã Lan, chị vào trước thay quần áo....” Cô nhìn Thôi Nhã Lan với vẻ mặt tự nhiên, nhỏ giọng nói, sau đó đi vào phòng thử quần áo.
“Anh Lăng, em không biết nói sao cho phải, tóm lại, cám ơn anh rất nhiều!” Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Thôi Nhã Lan rất cảm động không ngừng gật đầu, trong đôi mắt trong sáng chứa đầy cảm kích.
Theo suy nghĩ của cô, Lăng Bắc Hàn thật sự là người tốt,nhưng khi nhớ tới sự việc cô chứng kiến ngày hôm qua, hình ảnh Úc Tử Duyệt hôn môi với người đàn ông xa lạ kia, trong lòng Thôi Nhã Lan có hơi phức tạp. Cô cảm thấy Lăng Bắc Hàn thật đáng thương, vợ của anh lại đi ngoại tình với người đàn ông khác....
“Nhã Lan, em lại khách sáo rồi, anh đã nói về sau anh chính là anh trai của em mà!” khi Lăng Bắc Hàn nói câu này thì tim bị nỗi buồn bực lấp đầy, nếu để cho Thôi Nhã Lan cùng ba Thôi biết chuyện, Thôi Chí quân có thể là do anh mới bị hại chết, bọn họ có phải sẽ rất hận anh hay không?
Úc Tử Duyệt chỉ biết Thôi Nhã Lan là em gái của đồng đội Lăng Bắc Hàn, hơn nữa khi người kia lại hy sinh, cho nên anh chăm sóc Thôi Nhã Lan chăm sóc như vậy cũng là việc nên làm thôi. “Ừ, Nhã Lan, nếu có chuyện gì thì cứ tìm bọn chị!” Úc Tử Duyệt thật lòng thành khẩn nói.
“Vâng! Chị Lăng, ngày hôm qua cám ơn chị đã giúp em phát tờ rơi!” Thôi Nhã Lan còn cảm kích nói, lúc này Hạ Tĩnh Sơ đã từ phòng thử quần áo ra ngoài, cũng đã đổi lại quần áo lúc trước của mình, gọi nhân viên bán hàng gói lại.
Ngày hôm qua cô ấy giúp Thôi Nhã Lan phát tờ rơi? Lăng Bắc Hàn hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Đơn giản thôi mà!” Úc Tử Duyệt cười nói, cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, “Chiều hôm qua lúc em đi dạo phố, thì thấy Nhã Lan đang phát tờ rơi, nên chạy lại giúp một tay....” cô mỉm cười hạnh phúc giải thích với Lăng Bắc Hàn.
“Đúng vậy , em lại làm phiền chị Lăng rồi, hôm nay có tới mấy khách hàng gọi điện thoại hỏi em đó!” Thôi Nhã Lan lại nói, “Đúng rồi, ngày hôm qua, cùng chị.....Người đó gọi là Lệ.....Mộ.....Phàm , cũng gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn tìm người giúp việc đó!”Thôi Nhã Lan lại nói.
Nghe được cái tên của Lệ Mộ Phàm thì Lăng Bắc Hàn lại như bị gai châm đau điếng, Thôi Nhã Lan đang có ý gì? Lệ Mộ Phàm cùng cô thế nào? Nhớ tới tấm hình kia, lòng anh lại xịu xuống.
Sắc mặt củaÚc Tử Duyệt cũng thoáng trắng bạch, chỉ là thoáng qua nhưng sau đó lại khôi phục như bình thường, Lăng Bắc Hàn cũng đã thấy tấm hình kia rồi, cô chột dạ làm gì?
“Thật sao, về sau nếu như bạn chị có ai muốn tìm người giúp việc, chị sẽ giúp liên lạc với em!” Úc Tử Duyệt tự nhiên nói, hy vọng Lăng Bắc Hàn không cần hiểu lầm cái gì.
“Nhã Lan,được rồi!” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ cầm túi đồ vừa mua đi tới, nhìn Thôi Nhã Lan, cười nói, giọng điệu này hình như là đang thúc giục cô rời đi.
Hạ Tĩnh Sơ không có tỏ vẻ gì với Lăng Bắc Hàn, thật ngoài dự tính của Úc Tử Duyệt, có lẽ, cô ấy đối với Lăng Bắc Hàn là tuyệt vọng rồi.
Lăng Bắc Hàn cũng nghĩ, xem ra biểu hiện của Hạ Tĩnh Sơ giống như là đã hoàn toàn quên rồi, khiến trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, anh cũng không hy vọng cô biến thành một người không từ thủ đoạn!
“Này, chị Tĩnh Sơ, chúng tôi đi thôi!” Thôi Nhã Lan cười nói, còn Lăng Bắc Hàn dắt Úc Tử Duyệt dẫn đầu đi ra khỏi cửa tiệm, “Anh Lăng, chị Lăng, em cùng chị Tĩnh Sơ dạo tiếp nha...!”.
“Được rồi! Gặp lại sau!”
Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt, lạnh nhạt nói.
“Ông xã, chúng tôi đi tới con phố quà vặt ăn chút gì có được không?” xoay người thì Úc Tử Duyệt cố ý lớn tiếng nói, cố gắng biểu hiện rằng mình rất hạnh phúc, khiến Hạ Tĩnh Sơ chết tâm.
Lăng Bắc Hàn hình như cũng nhìn thấu tính nhỏ mọn của cô, cũng không tức giận, tiếng ông xã cô gọi làm anh hết sức hưởng thụ. “Đi thôi!” không có đàn ông nào không thích sự tranh giành của các cô gái, Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt xoay người, đi ngược lại với Hạ Tĩnh Sơ.
Khi bọn anh đi tới cầu thang thì Hạ Tĩnh Sơ quay đầu, liếc nhìn hình ảnh bọn họ đang ôm nhau, tim đau nhói, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Chị Tĩnh Sơ, chị làm sao vậy? Không khỏe sao?” Thôi Nhã Lan vội vàng quan tâm hỏi.
“Khụ khụ....Chị...Chị....” Hạ Tĩnh Sơ cảm thấy rất khó chịu, thở mạnh dồn dập, nhưng lại rất khó thở, sau đó, cả người té quỳ trên mặt đất.
“Chị Tĩnh Sơ! Chị....Chị làm sao vậy?” Thôi Nhã Lan bị sợ đến hét lớn, làm mọi người nhìn chăm chú, còn Hạ Tĩnh Sơ lại nhìn về phía sau, nhưng vẫn không đợi được bóng dáng của người cô mong muốn.
“Khụ khụ....” Mau tới cứu em đi! Mau đi! A Hàn! Đừng bỏ lại em mà!
Nhưng, một phút, hai phút trôi qua, cô cảm giác mình sắp chết, cũng không thấy Lăng Bắc Hàn chạy tới, “Nhã.... Lan.....thuốc.....túi....” Cô suy yếu, thở hổn hển, chỉ vào túi xách của mình, khổ sở nói.
Thôi Nhã Lan hiểu ý vội vàng lục lọi từ trong túi xách, tìm được một bình xịt, ý Hạ Tĩnh Sơ bảo , xịt vào miệng của cô mấy cái....
“Không phải muốn ăn ăn vặt sao?” Ra khỏi trung tâm thương mại, Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt muốn đi tới bãi đậu xe, anh nhỏ giọng hỏi.
“Không ăn, anh phải trở về bệnh viện điều trị rồi!” cô cũng muốn ăn ăn vặt,nhưng mà muốn ăn cũng không thể làm trễ nãi việc trị liệu của anh, Úc Tử Duyệt khổ sở mà nghĩ, cảm giác vừa rồi mình rất xấu tính, đã kích thích Hạ Tĩnh Sơ.
“Không trễ được bao lâu đâu!” Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ thấy còn sớm, lôi kéo cô, nói.
Trên phố, Úc Tử Duyệt nhìn mấyquán ăn vặt, có mấy đôi tình nhân đang đứng đầu đường ăn, trong lòng cô rất hâm mộ, cũng rất cảm động, bởi vì Lăng Bắc Hàn đang ở bên cạnh cô!
Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường nhất, ăn hết quán này đến quán kia, Úc Tử Duyệt ăn được nhiều nhất, Lăng Bắc Hàn mấy lần bị cô bắt ăn mực nướng, chao, xiên thịt dê....
Nhìn cô ăn, trên miệng đầy là nước sốt, Lăng Bắc Hàn liền nhanh nhẹn cầm giấy lau cho cô. Giờ phút này, cũng rất giống như có thêm kinh nghiệm tình yêu....
Úc Tử Duyệt không chú ý nên không thấy Lăng Bắc Hàn đang lộ ra tính tình thật sự của anh rồi, cô ăn được thì ăn ngấu ăn nghiến, bất chấp hình tượng thục nữ. Chỉ là do sự cưng chìu của anh, để cho cô có gan, anh rất thích như vậy.
Úc Tử Duyệt! Anh ấy đã nói thích mày rồi mà! Làm sao mày còn suy nghĩ miên man! Đáy lòng của cô đang có một âm thanh kháng nghị, nên ăn mừng, không phải yêu a....
“Được rồi, đừng ăn nữa, cẩn thận đau bụng!” Lăng Bắc Hàn thấy cô lại muốn đi mua Kantō luộc, vội vàng lôi kéo cô, trầm giọng nói.
“Ăn một phần nữa thôi! Một phần thôi mà! Rất lâu rồi em không có ăn ....” cô cố gắng năn nỉ. Lưỡi tham tham liếm, liếm đôi môi đỏ mọng.
“Ăn kẹo Hồ Lô đi!” Lăng Bắc Hàn thỏa hiệp nói, đưa tay rút mấy cây kẹo sơn trà, cây sổ, quả cà chua, quả anh đào đủ các loại , có nhiều màu sắc khác nhau đưa cho cô. Khóe mắt hình như liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, nhưng anh cũng không nhìn.
Úc Tử Duyệt vốn định phản bác, nhưng nghĩ đều là do anh quan tâm mình, muốn tốt ình, nên cũng đồng ý, cầm kẹo Hồ Lô, hạnh phúc như một đứa bé.
Lăng Bắc Hàn nghĩ, giống như nhìn cô vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng mình cũng sẽ tự nhiên vui vẻ theo. Đưa tay, nắm tay nhỏ bé của cô, cô cũng không có phản kháng, tùy anh dắt đi, cắn miếng kẹo Hồ Lô, vừa đau lại ngọt cảm, cảm giác này giống như cảm giác của cô đối với Lăng Bắc Hàn lúc này.
“Chị Tĩnh Sơ, chị khỏe chưa? Nếu không chúng ta ngồi xe trở về thôi!” ngồi ở trong xe Hạ Tĩnh Sơ , Thôi Nhã Lan thấy Hạ Tĩnh Sơ chậm chạp không có hoạt động, cô quan tâm hỏi.
Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn, cô ghen tỵ khi nhìn thấy Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt mười ngón tay đan xen, bộ dáng ngọt ngào hạnh phúc, trong lòng tức giận. Chưa từng nghĩ tới, có ngày anh sẽ cùng một người con gái khác nắm tay, vì cô ấy mua kẹo Hồ Lô....
Di chuyển tình cảm, anh nhất định là đang di chuyển tình cảm của anh cho cô qua cô ta, anh còn yêu cô, nếu không làm sao sẽ mua kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.Mới vừa rồi, cô là thấy Lăng Bắc Hàn mua cho kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.
Cô cảm thấy, Lăng Bắc Hàn còn nhớ quá khứ, anh cùng cô đi chung với nhau, chỉ là lúc này anh nghĩ Úc Tử Duyệt là cô rồi! Cô vẫn không tin Lăng Bắc Hàn, đối với cô đã là vô tình!
Làm cả người của Úc Tử Duyệt cũng bị hành hạ, ban đêm lại tới, cô ngồi ở trong bồn tắm, chậm chạp không chịu ra. Không biết trở về phòng bệnh phải đối mặt với Lăng Bắc Hàn như thế nào, tiếp tục già mồm? Còn phản công lại anh?
Cũng bởi vì anh theo cô đi dạo phố cùng cô, ăn vặt cùng cô, nên cô lại cảm giác mình bị anh bắt làm tù binh!
Lăng Bắc Hàn thấy cô chậm chạp không chịu ra, khổ sở mà lắc lắc đầu, nằm xuống. Anh không muốn cho cô quá nhiều áp lực, nhưng anh vẫn không hiểu nổi tại sao cô ấy phải đối với anh như vậy, thỉnh thoảng trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nhiệt tình.
Từ phòng tắm ra, nhìn thấy phòng bệnh hơi tối, chắc anh đã ngủ rồi, trong lòng cô khẽ mất mác, lại thở phào một cái.
Giờ phút này, cô do dự nên ngủ trên sofa hay là lên giường ngủ đây?
“Đờ ra đó làm gì vậy? Còn chưa ngủ hả?” Lúc này, trên giường bệnh Lăng Bắc Hàn xoay người, nhìn cô, trầm giọng nói.
“À....Ờm....” Cô kinh ngạc hồi hồn, mới đi tới giường bệnh, mới vừa trèo lên giường, cô xê dịch thân thể của mình ra ngoài, “Em bị đau chân!” Lòng bàn chân hơi đau, do một ngày đi giày cao gót, không đau mới là lạ.
Chỉ là do viện cớ tới ngăn cản anh cùng người yêu mới. Yêu, nên rất gượng ép? Úc Tử Duyệt tức giận thế nhưng mình lại nghĩ ra cái lý do như vậy!
“Aizzz....” Thật bực mà, Lăng Bắc Hàn ngồi dậy, khiến Úc Tử Duyệt nằm xuống, mở đèn đầu giường, ngồi xuống bên cạnh chân cô, đắp chăn cho cô, sau đó nắm láy cái chân nhỏ của cô, để ở trong lòng bàn tay xoa bóp.
“Ái....Đau....Nhẹ một chút đi....” Lăng Bắc Hàn bóp với sức hơi lớn, khiến Úc Tử Duyệt đau đến gào khóc, càng không ngừng hít không khí.
“Đau mới có hiệu quả, ai biểu em mang giày cao gót cả ngày chi!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là không đành lòng, thả nhẹ sức lực, dạy dỗ cô.
“Đàn ông các anh....” Úc Tử Duyệt vừa định nói ra, lại vội vàng ngừng, “Vẫn còn rất đau! Nhẹ chút....Nhẹ một chút nữa....” Thực ra lực tay anh cũng vừa đủ mà thôi, Úc Tử Duyệt hưởng thụ nhắm lại ánh mắt, hưởng thụ nói.
“Đàn ông thế nào?” Nhưng anh nghe được lời cô mới vừa nói, Lăng Bắc Hàn nhất quyết không tha hỏi.
“Ôi... Không có....Ối....Chỗ đó đó, nhột quá.....Hít.....Làm chỗ đó lần nữa đi, đầu ngón chân cũng rất đau, bị trẹo hay sao đó.....Hô....” Úc Tử Duyệt rên rỉ, lại ra sức chỉ huy nói, tiếng thét này khi Lăng Bắc Hàn nghe thấy lại khiến anh tưởng tượng. Lúc yêu tiếng kêu ấy của cô, làm cho cả người anh căng thẳng.
“A á.....Đau quá.....Nhẹ một chút.....Ưmh....” Cô đang kêu gào hưởng thụ thì bất thình lình môi bị anh đàn áp, Úc Tử Duyệt kinh ngạc trợn to cặp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn phóng đại trong mắt mình, tim rung động lợi hại.
“Ưmh....Chụt....” Lăng Bắc Hàn điên cuồng mút lấy bờ môi nhỏ bé của cô, lúc anh lấy hơi thì cô thở dốc từng ngụm, bộ ngực đang phập phồng, tạo sóng lớn mê hoặc người khiến Lăng Bắc Hàn không cách nào nhịn được, một bàn tay chuẩn xác đặt lên đó.
“Cho anh....” Cúi người xuống ngậm vành tai của cô, anh thủ thỉ nói, cảm giác hai đỉnh núi đã trở nên cứng rắn trong lòng bàn tay mình....
“Ưmh....Đừng....” Cô mụ mị nhìn anh với hai mắt ướt át lắc lắc đầu.
Cô cự tuyệt làm anh buồn bực nói, “Úc Tử Duyệt! Tối nay không thể chiều em được!” Anh tức giận nói, lần nữa chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, một cái tay khác đã quen việc lần mò đi tới giữa hai chân của cô, càng không ngừng chọn trêu chọc, quyến rũ, cảm giác cô bởi vì anh hôn yêu khắp nơi, dần dần ướt át.....
Rõ ràng rất muốn, nhưng vẫn còn muốn cự tuyệt anh! Cuối cùng là cô ấy đang suy nghĩ gì chứ? Chỉ là, tối nay anh không có ý định bỏ qua cho cô!
“Ưmh.....Buông ra.....Em….Em đau bụng!” Lăng Bắc Hàn đang cởi nút áo ngủ của cô ra, hôn
Lăng Bắc Hàn không ngờ Hạ Tĩnh Sơ cũng ở đây, trên mặt anh vốn nở nụ cười hòa nhã thì bây giờ trở nên cứng ngắc, đồng thời cũng cảm nhận được Úc Tử Duyệt đang rất khẩn trương, anh cầm chặt tay của cô, cúi đầu nhìn cô một cái, giống như là tiếp thêm lòng tin cho cô.
Úc Tử Duyệt cũng liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của anh dành ình, trong lòng cô bớt hoảng loạn.
“Chị Tĩnh Sơ, cái áo này rất phù hợp với chị, rất đẹp nha!” Thôi Nhã Lan hình như còn chưa có ý thức sự lúng túng giữa mối quan hệ của ba người bọn họ, cho nên vẫn cười nói tự nhiên, lộ ra má lúm đồng tiền.
“Đúng vậy, thưa cô, cái áo này có kiểu dáng trang nhã mà lại rất đơn giản không làm mất đi vẻ dịu dàng, nó rất hợp với khí chất tao nhã của cô, không còn gì thích hợp hơn!” Nhân viên bán hàng cũng vội vàng khen ngợi.
Lúc này Hạ Tĩnh Sơ mới hồi hồn, “Thật sao.... Hai người cũng tới mua đồ à?” Cô nhìn Thôi Nhã Lan cùng nhân viên bán hàng, cười nói, lại vừa nhìn về phía Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt, mỉm cười hỏi.
Lăng Bắc Hàn không nói gì, nhưng Úc Tử Duyệt thì mở miệng trước, “Uh, đúng vậy, tôi cùng anh ấy đi mua một ít quà tặng cho người nhà!” Úc Tử Duyệt nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, cánh tay còn chủ động khoác vào cánh tay của Lăng Bắc Hàn, rúc vào trong ngực anh, nhìn Hạ Tĩnh Sơ lớn tiếng nói.
Nhìn Úc Tử Duyệt hạnh phúc rúc vào trong ngực Lăng Bắc Hàn, thấy trong tay phải của anh còn xách theo bao lớn bao nhỏ, khiến trong lòng Hạ Tĩnh Sơ trong lòng vừa ghen tỵ, vừa chua xót. Cô cho là, người được dựa vào trong ngực anh, cùng anh xứng đôi, nên là mình mới phải!
Nhưng ngoài mặt, cô chỉ có thể cười trừ. Không ngờ lại như thế.
“Nhã Lan, ba em có khỏe không?” Lúc này Lăng Bắc Hàn tự nhiên quay đầu nhìn Thôi Nhã Lan, quan tâm hỏi.
“Dạ, anh Lăng, làm phiền anh và chị Tĩnh Sơ, nên chuyện của nhà em mới có thể giải quyết, hiện tại sức khỏe của ba em đã khôi phục rất tốt.” Thôi Nhã Lan nhìn Lăng Bắc Hàn chân thành tha thiết mà cười nói.
“Vậy thì tốt! Có gì khó khăn nhất định phải nói với anh đó!” Lăng Bắc Hàn hòa nhã nhìn Thôi Nhã Lan nói.
Hạ Tĩnh Sơ thấy Lăng Bắc Hàn không có liếc nhìn mình một cái, trong lòng chua xót khó nhịn, “Nhã Lan, chị vào trước thay quần áo....” Cô nhìn Thôi Nhã Lan với vẻ mặt tự nhiên, nhỏ giọng nói, sau đó đi vào phòng thử quần áo.
“Anh Lăng, em không biết nói sao cho phải, tóm lại, cám ơn anh rất nhiều!” Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Thôi Nhã Lan rất cảm động không ngừng gật đầu, trong đôi mắt trong sáng chứa đầy cảm kích.
Theo suy nghĩ của cô, Lăng Bắc Hàn thật sự là người tốt,nhưng khi nhớ tới sự việc cô chứng kiến ngày hôm qua, hình ảnh Úc Tử Duyệt hôn môi với người đàn ông xa lạ kia, trong lòng Thôi Nhã Lan có hơi phức tạp. Cô cảm thấy Lăng Bắc Hàn thật đáng thương, vợ của anh lại đi ngoại tình với người đàn ông khác....
“Nhã Lan, em lại khách sáo rồi, anh đã nói về sau anh chính là anh trai của em mà!” khi Lăng Bắc Hàn nói câu này thì tim bị nỗi buồn bực lấp đầy, nếu để cho Thôi Nhã Lan cùng ba Thôi biết chuyện, Thôi Chí quân có thể là do anh mới bị hại chết, bọn họ có phải sẽ rất hận anh hay không?
Úc Tử Duyệt chỉ biết Thôi Nhã Lan là em gái của đồng đội Lăng Bắc Hàn, hơn nữa khi người kia lại hy sinh, cho nên anh chăm sóc Thôi Nhã Lan chăm sóc như vậy cũng là việc nên làm thôi. “Ừ, Nhã Lan, nếu có chuyện gì thì cứ tìm bọn chị!” Úc Tử Duyệt thật lòng thành khẩn nói.
“Vâng! Chị Lăng, ngày hôm qua cám ơn chị đã giúp em phát tờ rơi!” Thôi Nhã Lan còn cảm kích nói, lúc này Hạ Tĩnh Sơ đã từ phòng thử quần áo ra ngoài, cũng đã đổi lại quần áo lúc trước của mình, gọi nhân viên bán hàng gói lại.
Ngày hôm qua cô ấy giúp Thôi Nhã Lan phát tờ rơi? Lăng Bắc Hàn hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Đơn giản thôi mà!” Úc Tử Duyệt cười nói, cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, “Chiều hôm qua lúc em đi dạo phố, thì thấy Nhã Lan đang phát tờ rơi, nên chạy lại giúp một tay....” cô mỉm cười hạnh phúc giải thích với Lăng Bắc Hàn.
“Đúng vậy , em lại làm phiền chị Lăng rồi, hôm nay có tới mấy khách hàng gọi điện thoại hỏi em đó!” Thôi Nhã Lan lại nói, “Đúng rồi, ngày hôm qua, cùng chị.....Người đó gọi là Lệ.....Mộ.....Phàm , cũng gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn tìm người giúp việc đó!”Thôi Nhã Lan lại nói.
Nghe được cái tên của Lệ Mộ Phàm thì Lăng Bắc Hàn lại như bị gai châm đau điếng, Thôi Nhã Lan đang có ý gì? Lệ Mộ Phàm cùng cô thế nào? Nhớ tới tấm hình kia, lòng anh lại xịu xuống.
Sắc mặt củaÚc Tử Duyệt cũng thoáng trắng bạch, chỉ là thoáng qua nhưng sau đó lại khôi phục như bình thường, Lăng Bắc Hàn cũng đã thấy tấm hình kia rồi, cô chột dạ làm gì?
“Thật sao, về sau nếu như bạn chị có ai muốn tìm người giúp việc, chị sẽ giúp liên lạc với em!” Úc Tử Duyệt tự nhiên nói, hy vọng Lăng Bắc Hàn không cần hiểu lầm cái gì.
“Nhã Lan,được rồi!” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ cầm túi đồ vừa mua đi tới, nhìn Thôi Nhã Lan, cười nói, giọng điệu này hình như là đang thúc giục cô rời đi.
Hạ Tĩnh Sơ không có tỏ vẻ gì với Lăng Bắc Hàn, thật ngoài dự tính của Úc Tử Duyệt, có lẽ, cô ấy đối với Lăng Bắc Hàn là tuyệt vọng rồi.
Lăng Bắc Hàn cũng nghĩ, xem ra biểu hiện của Hạ Tĩnh Sơ giống như là đã hoàn toàn quên rồi, khiến trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, anh cũng không hy vọng cô biến thành một người không từ thủ đoạn!
“Này, chị Tĩnh Sơ, chúng tôi đi thôi!” Thôi Nhã Lan cười nói, còn Lăng Bắc Hàn dắt Úc Tử Duyệt dẫn đầu đi ra khỏi cửa tiệm, “Anh Lăng, chị Lăng, em cùng chị Tĩnh Sơ dạo tiếp nha...!”.
“Được rồi! Gặp lại sau!”
Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt, lạnh nhạt nói.
“Ông xã, chúng tôi đi tới con phố quà vặt ăn chút gì có được không?” xoay người thì Úc Tử Duyệt cố ý lớn tiếng nói, cố gắng biểu hiện rằng mình rất hạnh phúc, khiến Hạ Tĩnh Sơ chết tâm.
Lăng Bắc Hàn hình như cũng nhìn thấu tính nhỏ mọn của cô, cũng không tức giận, tiếng ông xã cô gọi làm anh hết sức hưởng thụ. “Đi thôi!” không có đàn ông nào không thích sự tranh giành của các cô gái, Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt xoay người, đi ngược lại với Hạ Tĩnh Sơ.
Khi bọn anh đi tới cầu thang thì Hạ Tĩnh Sơ quay đầu, liếc nhìn hình ảnh bọn họ đang ôm nhau, tim đau nhói, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Chị Tĩnh Sơ, chị làm sao vậy? Không khỏe sao?” Thôi Nhã Lan vội vàng quan tâm hỏi.
“Khụ khụ....Chị...Chị....” Hạ Tĩnh Sơ cảm thấy rất khó chịu, thở mạnh dồn dập, nhưng lại rất khó thở, sau đó, cả người té quỳ trên mặt đất.
“Chị Tĩnh Sơ! Chị....Chị làm sao vậy?” Thôi Nhã Lan bị sợ đến hét lớn, làm mọi người nhìn chăm chú, còn Hạ Tĩnh Sơ lại nhìn về phía sau, nhưng vẫn không đợi được bóng dáng của người cô mong muốn.
“Khụ khụ....” Mau tới cứu em đi! Mau đi! A Hàn! Đừng bỏ lại em mà!
Nhưng, một phút, hai phút trôi qua, cô cảm giác mình sắp chết, cũng không thấy Lăng Bắc Hàn chạy tới, “Nhã.... Lan.....thuốc.....túi....” Cô suy yếu, thở hổn hển, chỉ vào túi xách của mình, khổ sở nói.
Thôi Nhã Lan hiểu ý vội vàng lục lọi từ trong túi xách, tìm được một bình xịt, ý Hạ Tĩnh Sơ bảo , xịt vào miệng của cô mấy cái....
“Không phải muốn ăn ăn vặt sao?” Ra khỏi trung tâm thương mại, Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt muốn đi tới bãi đậu xe, anh nhỏ giọng hỏi.
“Không ăn, anh phải trở về bệnh viện điều trị rồi!” cô cũng muốn ăn ăn vặt,nhưng mà muốn ăn cũng không thể làm trễ nãi việc trị liệu của anh, Úc Tử Duyệt khổ sở mà nghĩ, cảm giác vừa rồi mình rất xấu tính, đã kích thích Hạ Tĩnh Sơ.
“Không trễ được bao lâu đâu!” Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ thấy còn sớm, lôi kéo cô, nói.
Trên phố, Úc Tử Duyệt nhìn mấyquán ăn vặt, có mấy đôi tình nhân đang đứng đầu đường ăn, trong lòng cô rất hâm mộ, cũng rất cảm động, bởi vì Lăng Bắc Hàn đang ở bên cạnh cô!
Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường nhất, ăn hết quán này đến quán kia, Úc Tử Duyệt ăn được nhiều nhất, Lăng Bắc Hàn mấy lần bị cô bắt ăn mực nướng, chao, xiên thịt dê....
Nhìn cô ăn, trên miệng đầy là nước sốt, Lăng Bắc Hàn liền nhanh nhẹn cầm giấy lau cho cô. Giờ phút này, cũng rất giống như có thêm kinh nghiệm tình yêu....
Úc Tử Duyệt không chú ý nên không thấy Lăng Bắc Hàn đang lộ ra tính tình thật sự của anh rồi, cô ăn được thì ăn ngấu ăn nghiến, bất chấp hình tượng thục nữ. Chỉ là do sự cưng chìu của anh, để cho cô có gan, anh rất thích như vậy.
Úc Tử Duyệt! Anh ấy đã nói thích mày rồi mà! Làm sao mày còn suy nghĩ miên man! Đáy lòng của cô đang có một âm thanh kháng nghị, nên ăn mừng, không phải yêu a....
“Được rồi, đừng ăn nữa, cẩn thận đau bụng!” Lăng Bắc Hàn thấy cô lại muốn đi mua Kantō luộc, vội vàng lôi kéo cô, trầm giọng nói.
“Ăn một phần nữa thôi! Một phần thôi mà! Rất lâu rồi em không có ăn ....” cô cố gắng năn nỉ. Lưỡi tham tham liếm, liếm đôi môi đỏ mọng.
“Ăn kẹo Hồ Lô đi!” Lăng Bắc Hàn thỏa hiệp nói, đưa tay rút mấy cây kẹo sơn trà, cây sổ, quả cà chua, quả anh đào đủ các loại , có nhiều màu sắc khác nhau đưa cho cô. Khóe mắt hình như liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, nhưng anh cũng không nhìn.
Úc Tử Duyệt vốn định phản bác, nhưng nghĩ đều là do anh quan tâm mình, muốn tốt ình, nên cũng đồng ý, cầm kẹo Hồ Lô, hạnh phúc như một đứa bé.
Lăng Bắc Hàn nghĩ, giống như nhìn cô vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng mình cũng sẽ tự nhiên vui vẻ theo. Đưa tay, nắm tay nhỏ bé của cô, cô cũng không có phản kháng, tùy anh dắt đi, cắn miếng kẹo Hồ Lô, vừa đau lại ngọt cảm, cảm giác này giống như cảm giác của cô đối với Lăng Bắc Hàn lúc này.
“Chị Tĩnh Sơ, chị khỏe chưa? Nếu không chúng ta ngồi xe trở về thôi!” ngồi ở trong xe Hạ Tĩnh Sơ , Thôi Nhã Lan thấy Hạ Tĩnh Sơ chậm chạp không có hoạt động, cô quan tâm hỏi.
Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn, cô ghen tỵ khi nhìn thấy Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt mười ngón tay đan xen, bộ dáng ngọt ngào hạnh phúc, trong lòng tức giận. Chưa từng nghĩ tới, có ngày anh sẽ cùng một người con gái khác nắm tay, vì cô ấy mua kẹo Hồ Lô....
Di chuyển tình cảm, anh nhất định là đang di chuyển tình cảm của anh cho cô qua cô ta, anh còn yêu cô, nếu không làm sao sẽ mua kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.Mới vừa rồi, cô là thấy Lăng Bắc Hàn mua cho kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.
Cô cảm thấy, Lăng Bắc Hàn còn nhớ quá khứ, anh cùng cô đi chung với nhau, chỉ là lúc này anh nghĩ Úc Tử Duyệt là cô rồi! Cô vẫn không tin Lăng Bắc Hàn, đối với cô đã là vô tình!
Làm cả người của Úc Tử Duyệt cũng bị hành hạ, ban đêm lại tới, cô ngồi ở trong bồn tắm, chậm chạp không chịu ra. Không biết trở về phòng bệnh phải đối mặt với Lăng Bắc Hàn như thế nào, tiếp tục già mồm? Còn phản công lại anh?
Cũng bởi vì anh theo cô đi dạo phố cùng cô, ăn vặt cùng cô, nên cô lại cảm giác mình bị anh bắt làm tù binh!
Lăng Bắc Hàn thấy cô chậm chạp không chịu ra, khổ sở mà lắc lắc đầu, nằm xuống. Anh không muốn cho cô quá nhiều áp lực, nhưng anh vẫn không hiểu nổi tại sao cô ấy phải đối với anh như vậy, thỉnh thoảng trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nhiệt tình.
Từ phòng tắm ra, nhìn thấy phòng bệnh hơi tối, chắc anh đã ngủ rồi, trong lòng cô khẽ mất mác, lại thở phào một cái.
Giờ phút này, cô do dự nên ngủ trên sofa hay là lên giường ngủ đây?
“Đờ ra đó làm gì vậy? Còn chưa ngủ hả?” Lúc này, trên giường bệnh Lăng Bắc Hàn xoay người, nhìn cô, trầm giọng nói.
“À....Ờm....” Cô kinh ngạc hồi hồn, mới đi tới giường bệnh, mới vừa trèo lên giường, cô xê dịch thân thể của mình ra ngoài, “Em bị đau chân!” Lòng bàn chân hơi đau, do một ngày đi giày cao gót, không đau mới là lạ.
Chỉ là do viện cớ tới ngăn cản anh cùng người yêu mới. Yêu, nên rất gượng ép? Úc Tử Duyệt tức giận thế nhưng mình lại nghĩ ra cái lý do như vậy!
“Aizzz....” Thật bực mà, Lăng Bắc Hàn ngồi dậy, khiến Úc Tử Duyệt nằm xuống, mở đèn đầu giường, ngồi xuống bên cạnh chân cô, đắp chăn cho cô, sau đó nắm láy cái chân nhỏ của cô, để ở trong lòng bàn tay xoa bóp.
“Ái....Đau....Nhẹ một chút đi....” Lăng Bắc Hàn bóp với sức hơi lớn, khiến Úc Tử Duyệt đau đến gào khóc, càng không ngừng hít không khí.
“Đau mới có hiệu quả, ai biểu em mang giày cao gót cả ngày chi!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là không đành lòng, thả nhẹ sức lực, dạy dỗ cô.
“Đàn ông các anh....” Úc Tử Duyệt vừa định nói ra, lại vội vàng ngừng, “Vẫn còn rất đau! Nhẹ chút....Nhẹ một chút nữa....” Thực ra lực tay anh cũng vừa đủ mà thôi, Úc Tử Duyệt hưởng thụ nhắm lại ánh mắt, hưởng thụ nói.
“Đàn ông thế nào?” Nhưng anh nghe được lời cô mới vừa nói, Lăng Bắc Hàn nhất quyết không tha hỏi.
“Ôi... Không có....Ối....Chỗ đó đó, nhột quá.....Hít.....Làm chỗ đó lần nữa đi, đầu ngón chân cũng rất đau, bị trẹo hay sao đó.....Hô....” Úc Tử Duyệt rên rỉ, lại ra sức chỉ huy nói, tiếng thét này khi Lăng Bắc Hàn nghe thấy lại khiến anh tưởng tượng. Lúc yêu tiếng kêu ấy của cô, làm cho cả người anh căng thẳng.
“A á.....Đau quá.....Nhẹ một chút.....Ưmh....” Cô đang kêu gào hưởng thụ thì bất thình lình môi bị anh đàn áp, Úc Tử Duyệt kinh ngạc trợn to cặp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn phóng đại trong mắt mình, tim rung động lợi hại.
“Ưmh....Chụt....” Lăng Bắc Hàn điên cuồng mút lấy bờ môi nhỏ bé của cô, lúc anh lấy hơi thì cô thở dốc từng ngụm, bộ ngực đang phập phồng, tạo sóng lớn mê hoặc người khiến Lăng Bắc Hàn không cách nào nhịn được, một bàn tay chuẩn xác đặt lên đó.
“Cho anh....” Cúi người xuống ngậm vành tai của cô, anh thủ thỉ nói, cảm giác hai đỉnh núi đã trở nên cứng rắn trong lòng bàn tay mình....
“Ưmh....Đừng....” Cô mụ mị nhìn anh với hai mắt ướt át lắc lắc đầu.
Cô cự tuyệt làm anh buồn bực nói, “Úc Tử Duyệt! Tối nay không thể chiều em được!” Anh tức giận nói, lần nữa chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, một cái tay khác đã quen việc lần mò đi tới giữa hai chân của cô, càng không ngừng chọn trêu chọc, quyến rũ, cảm giác cô bởi vì anh hôn yêu khắp nơi, dần dần ướt át.....
Rõ ràng rất muốn, nhưng vẫn còn muốn cự tuyệt anh! Cuối cùng là cô ấy đang suy nghĩ gì chứ? Chỉ là, tối nay anh không có ý định bỏ qua cho cô!
“Ưmh.....Buông ra.....Em….Em đau bụng!” Lăng Bắc Hàn đang cởi nút áo ngủ của cô ra, hôn