Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 143: Cô Cho Rằng Tôi Để Ý Anh Ấy Không Còn Là Xử Nam Sao

Mới đầu, anh còn cho rằng cô lại muốn giở trò gì, mặc kệ cô kháng nghị, anh vừa hôn vừa chà xát hai ngực cô, lúc thấy vẻ mặt cô thật sự khổ sở, Lăng Bắc Hàn mới buông cô ra.
“Em đau bụng thật!” được anh thả ra, Úc Tử Duyệt vội vàng xuống giường, ngay cả dép cũng không mang, chạy luôn vào toilet.
Lăng Bắc Hàn lúc này mới nhận ra, có lẽ cô thật sự bị tiêu chảy, vẻ tức giận trên khuôn mặt tuấn tú dần thay thế bằng sự lo lắng, anh mang dép vào toilet cho cô.
“Ưmh.......Đừng vào ! Lăng Bắc Hàn! Anh đi ra ngoài...... em đau bụng ......” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn đẩy cửa đi vào, cô vừa ôm bụng, vừa khổ sở, vừa xấu hổ lúng túng hét lên.
Nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn đi vào, lại còn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đi dép cho cô.
“Anh tìm bác sĩ đến đây!” anh khẽ đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo trên người cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt bỗng cảm thấy đau lòng không dứt.
“Ưmh.......Quạ đen, anh mau đi ra......” cô đẩy anh, lầu bầu nói.
“Em thẹn thùng cái gì!” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, hôn cô, bình tĩnh nói, cô gái nhỏ này vẫn còn xấu hổ với anh!
Sau khi Lăng Bắc Hàn đi, Úc Tử Duyệt vội vàng ôm bụng, cúi đầu, cau mày, sảng khoái giải phóng mình! Bụng đau quá, cũng không ngờ lâu như vậy mình chưa có ăn vặt, mới ăn một chút đã bị tiêu chảy.
Ngay cả người cũng trở nên yếu ớt rồi sao!
Lúc cô về phòng, còn chưa lên giường, lại đau bụng tiếp, chỉ có thể chạy thật nhanh về phía toilet......
Một lần lại một lần, năm lần sau, Úc Tử Duyệt hoàn toàn mệt lả, toàn thân một chút hơi sức cũng không có, trong miệng đắng ngắt, ruột gan giống như bị xé vậy.
“Ưmh......” cô được Lăng Bắc Hàn ôm ra khỏi toilet, đặt lên giường. Lăng Bắc Hàn vội vàng mời bác sĩ tới khám bệnh cho cô, kê một đơn thuốc ngừng tiêu chảy.
“Lăng Bắc Hàn.......Em khó chịu.......vẫn muốn đi......” sau khi bác sĩ đi, cô mới chịu mở miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, hai môi tái nhợt, yếu ớt nói.
Bây giờ ngay cả hơi sức rời giường cô cũng không có.
Lăng Bắc Hàn vội vàng cúi xuống ôm cả người cô lên, đi về phía toilet.
Giằng co như vậy bốn năm lần, trong bụng Úc Tử Duyệt thật sự không có gì để chui ra ngoài nữa mới thôi đau bụng, cô yếu ớt nằm trên giường, để mặc cho Lăng Bắc Hàn ôm vào trong ngực.
“Có muốn uống nước không?” Lăng Bắc Hàn nhìn hai môi khô cong của cô, nhỏ giọng hỏi.
“Không dám...... không dám uống.......sợ lát nữa lại......” tuy rất khát, trong miệng vẫn đắng, rất muốn uống nước, nhưng lại không dám, chỉ sợ lại đau bụng, thật sự quá đau khổ, cô cảm giác hoa cúc của mình đau muốn chết.
Lăng Bắc Hàn khổ sở cười, đứng dậy xuống giường, tìm miếng bông, thấm nước thoa lên môi cho cô.
Úc Tử Duyệt đưa đầu lưỡi ra liếm môi, trong sương mù, thấy dáng vẻ dịu dàng hiếm có của Lăng Bắc Hàn, tim lại rung động mãnh liệt, trong mơ mơ màng màng, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Cô gái nhỏ này.........
Lăng Bắc Hàn thấy cô ngủ thiếp đi, trong lòng thầm cảm thán, khóe miệng lại cong lên nụ cười cưng chìu. Cô mệt mỏi như nào, anh cũng tình nguyện chăm sóc cô như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Úc Tử Duyệt tỉnh lại, phát hiện Lăng Bắc Hàn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên đầu giường, mình thì nằm trên giường bệnh của anh.
“Tỉnh!” giọng khẳng định, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô, anh nhỏ giọng hỏi.
“Bụng còn đau không?” anh đang ngồi bên giường bệnh, đỡ cô ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, âm thanh cũng không phải rất dịu dàng, ngược lại có chút cứng ngắc, dù sao anh cũng không phải kiểu đàn ông dịu dàng, làm được như vậy, đã là không tệ.
“Không đau, không còn sức......” vốn là người sức sống bắn ra bốn phía, hiện tại lại giống quả cà héo, cô ỉu xìu nói.
Bụng không đau, cũng không muốn đau bụng nữa, nhưng toàn thân một chút hơi sức cũng không có, nhớ tới khổ sở đêm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ăn một chút cháo, sau đó uống thuốc. Sau này không được phép ăn mấy thứ không sạch sẽ kia!” Lăng Bắc Hàn bá đạo nói, bưng một bát cháo ngô do dì Vương sáng sớm đưa tới, anh vẫn chưa ăn.
“Em vui lắm......” cô liếc anh một cái, hổn hển nói, đưa tay muốn nhận lấy cái bát trong tay anh, lại bị Lăng Bắc Hàn bá đạo tránh ra, sau đó, cái muỗng đã được đặt bên miệng cô.
Tim cô đập thình thịch, cảm động ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy cảm động, sau đó mới há mồm, hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
“Vui? Lúc đau bụng đau muốn gào thét!” Lăng Bắc Hàn trách cứ, Úc Tử Duyệt chỉ liếc anh một cái, sau đó lại chột dạ cụp mắt xuống, mặt đỏ lên.
Được anh đút hết bát cháo ngô, Úc Tử Duyệt mới cảm thấy có chút sức sống, sau đó lại ỉu xìu dựa vào đầu giường, trên mặt không dám nhăn nhó chút nào.
Sau khi uống thuốc xong, Úc Tử Duyệt không xuống giường, lại tiếp tục ngủ.
“Lão Lăng, cậu nha, hai ngày nay bị cậu làm cho thảm hại!” Lục Khải Chính nửa đùa nửa trách nói với Lăng Bắc Hàn trong điện thoại, Lăng Bắc Hàn đối phó với Tư Đồ ngạn, dĩ nhiên cũng liên quan đến anh.
“Bảo cậu chuyển lời cảnh cáo, cậu đã nói chưa?” Lăng Bắc Hàn nói hết sức nghiêm túc, cho dù là Lục Khải Chính, anh cũng không nể mặt.
“Chuyện Lăng đại thiếu giao phó, sao tôi dám không làm theo, nếu ngày nào đó cậu mất hứng lại động tay động chân khiến tôi mất công ty, sao tôi có thể sống!” Lời của Lục Khải Chính rõ ràng kèm theo châm chọc, Lăng Bắc Hàn sao có thể không nhận ra, anh cười lạnh.
“Xem như cậu biết điều! Lục Khải Chính, khỏi phải làm mấy chuyện khiến tôi mất hứng, cũng khỏi phải giao lưu với mấy người tôi không thích, nếu không đừng trách tôi không nể mặt anh em!” Lăng Bắc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nói mang theo hàm ý khác.
Lời này là cảnh cáo Lục Khải Chính cái gì, Lục Khải Chính biết rõ, anh cười cười, “Hạ Tĩnh Sơ cũng là một người trong số đó?” anh vẫn không đứng đắn nói.
Lăng Bắc Hàn hiểu Lục Khải Chính đang muốn đánh Thái cực quyền với anh, lảng sang chuyện Hạ Tĩnh Sơ, hừ lành, “Tốt nhất là như vậy! Cậu biết thừa tôi đang tránh cô ấy!”
“Chậc chậc...... Lão Lăng, làm người không nên bá đạo quá như vậy, Hạ Tĩnh Sơ dù sao cũng là bạn bè của đám người chúng ta!” Lục Khải Chính hài hước nói, hình như cố ý chọc tức Lăng Bắc Hàn.
“Tùy cậu!” Lăng Bắc Hàn nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vẻ mặt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ......
Úc Tử Duyệt mở mắt ra, thấy dáng người đứng bên cửa sổ, trong khoảnh khắc, cảm thấy trên người Lăng Bắc Hàn có một lớp u buồn bao phủ khiến cô đau lòng.
“Khụ khụ......”

“Tỉnh.” Dường như cô cũng ngủ được, đã một lúc lâu, trời cũng sắp tối.
“Ừ.......Sao em lại ngủ lâu như vậy......” Úc Tử Duyệt ngáp một cái nhìn đồng hồ, cũng hơn bốn giờ chiều. Chỉ là sau khi ngủ đủ, cảm giác như người thoải mái hơn nhiều, dường như cuối cùng cũng khôi phục lại lượng nước trong người.
“Biết em hôm nay không có việc gì, cho nên không gọi em dậy, em về nhà cũ chuẩn bị một chút, ngày mai còn phải đến thành phố A.” Lăng Bắc Hàn tìm quần áo cho cô, đặt lên giường, nói với cô.
“Anh đi cùng em, không sợ phục hồi muộn sao?” Úc Tử Duyệt cũng không quên chân của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, quan tâm hỏi.
Lăng Bắc Hàn thấy cô vừa băn khoăn vết thương trên chân của mình, vừa trốn vào trong chăn mặc quần áo, khóe miệng không tự chủ cong lên.
“Cũng vậy thôi! Để anh giúp em mặc!” anh trầm giọng nói xong, lật chăn, chỉ thấy cô đang mặc áo ngực, bởi vì không với tới móc cài phía sau, nhếch nhác xoay tới xoay lui, hai quả hồng nhỏ bị chà đạp đỏ lên, kích thích yết hầu của anh không kiềm chế được nuốt nước bọt.
“Không cần......” cô phản bác, nhưng, Lăng Bắc Hàn đã thành thạo cài nút, cầm bộ quần áo giữ ấm bên trong, nhanh nhẹn mặc lên cho cô.
Vẫn là bộ quần áo hôm qua mới mua, nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn cứ thấy cô xinh đẹp như thường.
“Đúng rồi, em có hẹn chị Nhan ăn cơm!” Úc Tử Duyệt xuống giường thì đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày mùng 6, là ngày Nhan Tịch về thăm ông bà, tối nay cô hẹn cô ấy đi ăn lẩu.
Lăng Bắc Hàn nhìn cô một cái, “Em thật sự có hẹn với chị ấy, anh không tin có thể gọi cho chị ấy!” Úc Tử Duyệt lo sợ Lăng Bắc Hàn nghĩ cô nói dối, vội vàng nói.
Mặc dù lần trước cô nói dối anh, nhưng lần này tuyệt đối không.
“Anh không phải không tin em! Úc Tử Duyệt! Em cho rằng anh giống em, cả ngày nghĩ ngợi lung tung sao?” Đôi tay Lăng Bắc Hàn giữ bả vai cô, trầm giọng nói.
Anh cũng muốn nói cho cô biết, anh tin tưởng cô, hy vọng cô cũng có thể tin tưởng mình!
“Ăn lẩu......” Úc Tử Duyệt gật đầu, nói.
“Em mới bị tiêu chảy, không thể ăn mấy món đó, ăn mấy món nhẹ một chút, để anh giúp hai người liên lạc.” Lăng Bắc Hàn săn sóc nói, liền đi gọi điện thoại.
Anh như vậy khiến cô cảm động hết sức, chua xót không thôi.
Lăng Bắc Hàn đưa Úc Tử Duyệt tới đón Nhan Tịch, lại đưa hai cô đến một nhà hàng có trồng rau trong nhà, sau đó nghiêm chỉnh dặn dò Úc Tử Duyệt không thể ăn mấy món kích thích một lần nữa.
“Em húp cháo là được chứ gì, anh đưa em đi ăn, nhưng cái gì cũng không được ăn!” Úc Tử Duyệt nắm lấy tay anh, lớn tiếng nói.
Nhan Tịch ở phía sau, hâm mộ nhìn hai vợ chồng bọn họ, cũng hâm mộ Úc Tử Duyệt có được một tấm chồng quan tâm chăm sóc cô như Lăng Bắc Hàn.
“Tốt nhất là ăn cháo, nhưng không được ăn cháo hải sản, Nhan Tịch, phiền em trông nom cô ấy!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
“Vậy anh đi cùng bọn em là được rồi!” lúc này, Úc Tử Duyệt không nhịn được mở miệng nói.
“Anh còn có việc, hai giờ nữa sẽ tới đón hai người!” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vuốt ve đầu cô, dịu dàng nói.
“Ừm......” Trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm khẽ mất mác, nhưng cũng không biểu hiện ra, sau khi xuống xe, cùng Nhan Tịch vui vẻ đi vào nhà hàng kia.
Vé xe lửa của Nhan Tịch bị Lục Khải Chính làm rơi xuống nước, sau lại không thể mua lại được, không thể làm gì khác hơn là mua vé máy bay!
“Rốt cuộc Lão Lục có ý đồ gì? Nhưng mà, chị Nhan, có đôi lời em không biết có nên nói hay không a, Lăng Bắc Hàn nhà em cũng đã nói qua, anh ấy khuyên chị cùng Lục Khải Chính....... Giữ một khoảng cách! Dĩ nhiên, không phải là bởi vì Lăng Bắc Sam!” Úc Tử Duyệt khéo léo nói.
Lời nói của Úc Tử Duyệt khiến Nhan Tịch căng thẳng trong lòng, đôi mắt chán nản, “Chị hiểu, Lục Khải Chính này rất phức tạp, chị cũng không thích quan hệ với những người phức tạp, chị sẽ cẩn thận!” Nhan Tịch cười nhạt nói.
“Những tên đàn ông xấu xa này, có phải đều cùng một dạng hay không? Em cũng cảm thấy Lăng Bắc Hàn rất phức tạp, làm cho em không thể tìm được dải sườn mềm của anh ấy! Thật chẳng hiểu nổi....” Úc Tử Duyệt buồn bực nói, thật không biết làm thế nào để chung sống với Lăng Bắc Hàn.
“Phải rồi! Duyệt Duyệt em cũng không nên không biết điều, chú nào có phức tạp, là người ngay thẳng chính trực! Hơn nữa còn là quân nhân, không thể nào làm chuyện gì xấu! Em cứ yên tâm đi, không nên suy nghĩ bậy bạ!” Nhan Tịch khuyên nhủ Úc Tử Duyệt, thấy dường như Úc Tử Duyệt thế nào lại giống như là lọt vào vũng bùn tình yêu, đa sầu đa cảm, suy nghĩ lung tung.
“Chị không phải là em, chị không hiểu cảm giác trong lòng em đâu! Những đạo lý mà chị nói, em hiểu, nhưng lúc phải đối mặt thật sự, lại không như vậy!” Úc Tử Duyệt ăn một thìa cháo, liếc mắt nói với Nhan Tịch.
Có lúc đến chính cô cũng không thể nào không chế được trái tim và tâm trạng của mình, lý trí cũng không thể khống chế, có lẽ nguyên nhân căn bản nhất vẫn là cô chưa đủ yêu anh thôi.
Nhan Tịch gật đầu một cái, Úc Tử Duyệt lau miệng, nói muốn đi toilet.
“Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt vừa mới vào toilet, còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, trong gương cô nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ.
Thật đúng là âm hồn bất tán! Sao lúc nào cũng có thể gặp cô ta?
“Hi...... chị cũng tới đây ăn cơm à?” cô nở nụ cười, chào hỏi Hạ Tĩnh Sơ, cũng dũng cảm bước lên rửa tay.
“Đúng vậy a, tôi thích món cháo gà xé sợi ở nhà hàng này, trước hay cùng A Hàn.....” Hạ Tĩnh Sơ nói xong, mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng dừng lại, ngại ngùng cười.
“Mười năm trước, đây là quán ăn rất nhỏ....” cô lại giải thích với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt trong lòng hồi hộp, chỉ là mặt ngoài cũng không có thay đổi gì, “Thật sao...... mùi vị món cháo ở đây không tệ!” Úc Tử Duyệt nhàn nhạt nói với cô ta.
“Đúng vây, vừa rồi gặp ông chủ, họ vẫn còn nhớ rõ tôi, còn hỏi......”
“Còn hỏi Lăng Bắc Hàn sao lại không tới? Vừa rồi khi anh ấy đưa tôi tới, đã giới thiệu ông chủ với tôi! Ông chủ nhà hàng còn tặng cho tôi một phần bánh ngọt!” Úc Tử Duyệt vội vàng cắt ngang lời nói Hạ Tĩnh Sơ, cường thế nói, nhìn sắc mặt của Hạ Tĩnh Sơ có chút khó coi, trong lòng cô thoải mái không ít.
“Không phải tôi cố ý nhắc tới anh ấy.......” Hạ Tĩnh Sơ mỉa mai nói.
“A, vậy là không phải không biết xấu hổ, là tôi hiểu lầm, tôi về phòng trước...!” Úc Tử Duyệt tự nhiên cười nói.
“Cô chờ một chút!” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ lại mở miệng, trầm giọng nói với bóng lưng của cô, Úc Tử Duyệt dừng chân, quay đầu nhìn cô, “Hạ luật sư còn có chuyện gì sao?” không còn là Chị Hạ gì đó, Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi, nụ cười này có chút lạnh.
Rõ ràng cảm thấy địch ý của Úc Tử Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ trong lòng hạ quyết định, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh giảo hoạt như hồ ly, “Chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm tới quá khứ của tôi cùng Lăng Bắc Hàn sao? Thật sự không quan tâm đến việc tôi và anh ấy cũng từng giống như vợ chồng hai người, làm chuyện thân mật sao?” Rốt cuộc Hạ Tĩnh Sơ không hề ngụy trang nữa, cười lạnh kích thích nói với Úc Tử Duyệt.
Mặc dù cô nói hết sức khéo léo, nhưng Úc Tử Duyệt cũng có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô, chỉ là cô đã từng cùng Lăng Bắc Hàn lên giường sao? Trong lòng quặng lại, “Vậy thì sao? Chẳng nhẽ cô cho rằng tôi phải quan tâm đến việc anh ấy không còn là xử nam?” chưa cho Hạ Tĩnh Sơ cơ hội hả hê, Úc Tử Duyệt phản bác.

back top