Sau khi thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề xong đã thấy Lăng Bắc Hàn chuẩn bị xong bữa sáng.
“Em xuống dưới mua cũng được mà!’ Úc Tử Duyệt cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng, tay cầm thêm một cái nữa rồi định đi ra ngoài.
“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi!” Lăng Bắc Hàn thấy cô định đi, vội vàng nói. Úc Tử Duyệt dừng lại nhìn anh nghi hoặc hỏi: “Anh xin nghỉ cho em lúc nào?”
“Lúc sáng tổng biên của em gọi điện thoại tới.” Lăng Bắc Hàn thành thật nói.
“Anh... Ai cho anh tự làm theo ý mình? Trước buổi trưa em còn có việc…” Úc Tử Duyệt tức giận nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn hét lớn, hung tợn trừng mắt lườm anh một cái, giơ chân đá văng cánh cửa.
Cô gái đanh đá này!!!
Lăng Bắc Hàn tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, giật phăng cái tạp dề đeo trên người xuống ném lên bàn. Tính tình của cô càng ngày càng nóng nảy mà.
Hay là...tình cảm của cô đối với anh đã không còn hừng hực giống như trước kia nữa? Nghĩ vậy chút tự tin trong lòng Lăng Bắc Hàn liền tiêu tan. Anh luôn có cảm giác hiện giờ trong lòng cô, công việc luôn đứng vị trí thứ nhất.
“Tổng biên tập! Tại sao sau này tôi không được đi nằm vùng nữa?” Trong phòng làm việc của Lôi Vũ, Úc Tử Duyệt tức giận chất vấn Lôi Vũ. Cô không ngờ không những mình không được khen ngợi, ngược lại còn bị phạt, sau này không được đi nằm vùng.
“Đây là quy định của phía trên. Tiểu Úc, từ nay về sau em phụ trách mảng tin tức xã hội, chuyện nằm vùng giao cho những đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm. Kinh nghiệm của em chưa đủ, rất dễ gặp phải chuyện không may. Nếu em gặp phải chuyện không may thì cũng không sao, nhưng mặt khác rất có thể mang đến những ảnh hưởng không tốt.” Lôi Vũ trốn tránh tầm mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
Thật ra thì anh cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của cô.
“Ảnh hưởng không tốt? Thế nào là ảnh hưởng không tốt? Hơn nữa, trước kia không phải là tôi vẫn đang làm mảng này hay sao?” Lời giải thích của Lôi Vũ khiến Úc Tử Duyệt bất mãn, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, cũng không sợ đắc tội với anh, lớn tiếng phản bác. Cô chính là con gái thời nay, miễn là hợp lý lẽ, sẽ không sợ đắc tội với đối phương.
“Tôi nói không được chính là không được! Có gì bất mãn thì đi tìm chủ nhiệm mà nói.” Lôi Vũ vỗ bàn nhìn cô chằm chằm, trong lòng vô cùng phiền muộn, anh biết, sau này cô nhất định sẽ càng ghét anh hơn.
Úc Tử Duyệt vẫn còn muốn phản bác nữa nhưng đành cố kiềm chế lại: “Em ra ngoài làm việc.” Mang theo vẻ ai oán rời khỏi phòng làm việc của Lôi Vũ, tâm trạng Úc Tử Duyệt hết sức khó chịu.
“Tiểu Úc! Cùng đi ăn cơm nhé?” Đến giờ ăn trưa, một nữ đồng nghiệp đứng ngoài cửa hét lên với cô.
Úc Tử Duyệt đi cùng đồng nghiệp vừa ra tới cửa tòa soạn đã đụng phải Lăng Bắc Hàn đang cầm theo một chiếc túi.
Nữ đồng nghiệp nhìn người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa chín chắn hai mắt liền tỏa sáng, không nhịn được nhìn Lăng Bắc Hàn thêm một chút, lúc Úc Tử Duyệt mở miệng thì liền há hốc mồm.
“Sao anh lại tới đây?” Úc Tử Duyệt có chút ngượng ngùng nói, những đồng nghiệp khác còn chưa biết cô đã ly dị.
“Anh ấy không phải là...Lăng Bắc Hàn sao?” Một nữ đồng nghiệp nhỏ giọng thì thầm, có người nhận ra anh, những người khác nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu. Lúc này mọi người mới nhớ lại người phỏng vấn Lăng Bắc Hàn lần trước chính là Úc Tử Duyệt.
“Mang bữa trưa đến cho em.” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt cười, nói, thấy đồng nghiệp của cô lịch sự gật đầu một cái.
Mang bữa trưa đến cho cô ? Trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng trở nên kích động, cảm giác ngọt ngào dần lan tỏa trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bỗng chốc đỏ lên. Lăng Bắc Hàn mang bữa trưa đến cho cô! Cảm giác khó chịu lúc trước liền tan thành mây khói...
“Tiểu Úc! Có bạn trai cũng không nói cho chúng tôi biết, thật không có đạo đức!” Lúc này nữ đồng nghiệp kia mới tức giận nói với cô, Úc Tử Duyệt ngượng ngùng cười cười, kéo tay Lăng Bắc Hàn lôi về phía phòng ăn.
Ngồi ở trong phòng ăn, trước những ánh mắt hâm mộ soi mói của các nữ đồng nghiệp, cô vô cùng hưởng thụ bữa trưa mà Lăng Bắc Hàn đã làm cho cô.
“Trước khi đến cũng không nói một tiếng......” Nhìn anh ngồi ở phía đối diện, cô ra vẻ bất mãn nói.
Cô gái ghê gớm này, không những không cảm kích mà còn oán giận! Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, Úc Tử Duyệt cảm thấy anh tức giận, vội vàng cúi đầu: “Mùi vị cũng không tệ lắm...... Có điều màu sắc của trứng sốt cà chua vẫn chưa đẹp bằng em...”
Có ai nịnh nọt như cô không? Lăng Bắc Hàn thật muốn hét lên một câu: Tóm lại là em có thích ăn hay không?
“Vậy sao? Chiều về sớm làm cho anh thử một chút!” Anh nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại cười không nổi. Anh nhớ sau đó cô quả thật biết nấu ăn, nhưng anh vẫn chưa được thưởng thức tay nghề nấu nướng của cô.
Nhớ tới sự thay đổi của cô, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
Anh mơ đi! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm phản bác, “Có khi em phải làm thêm giờ... Anh không phải trở lại thủ đô sao?”
“Anh được nghỉ nửa tháng! Thời gian này sẽ ở Tô Thành.” Muốn đuổi anh đi sao? Lăng Bắc Hàn ngoài mặt vẫn cười, nhưng trong lòng thì không cười được.
Nửa tháng à... ? Úc Tử Duyệt ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Sao cô lại không muốn anh ở bên cạnh cô chứ ?
“Ồ...... Vậy anh có muốn em tìm chỗ giúp anh không?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô ngồi ở phía đối diện ra vẻ khách sáo nói, nếu như đây không phải là nhà ăn trong tòa soạn, anh nhất định sẽ bắt cô lại, hung hăng dạy dỗ cô một trận.
“Anh đương nhiên là ở chỗ em.” Khóe mắt liếc thấy Lôi Vũ đi vào phòng ăn, Lăng Bắc Hàn cố tình lớn tiếng nói, cũng cố tình để cho những đồng nghiệp khác của cô nghe được. Chỉ thấy một số đồng nghiệp quay ra cười với cô, cũng có một số người mất tự nhiên nhìn về phía Lôi Vũ.
“Anh nói nhỏ một chút!” Dưới bàn, Úc Tử Duyệt hung hăng đá vào chân của anh, nhỏ giọng quát anh.
Anh cố ý! Nhất định là thế!
Lăng Bắc Hàn đắc ý nhìn cô. Muốn đấu với anh sao? Không có cửa đâu!
Sau khi ăn bữa trưa, Lăng Bắc Hàn thu dọn hộp cơm xong xuôi liền đứng dậy đi về, “Anh đi nhờ xe tới đây sao? Nếu không thì lấy xe của em mà về!” Úc Tử Duyệt đứng ngoài cửa tòa soạn nói với anh, trong lòng có chút không nỡ.
Lăng Bắc Hàn gật đầu, Úc Tử Duyệt vội vàng chạy về phòng làm việc cầm chìa khóa. Lúc này, Lăng Bắc Hàn vừa vặn gặp được Lôi Vũ, anh gật đầu với Lôi Vũ một cái, Lôi Vũ không nói gì, đi thẳng vào tòa soạn.
Lăng Bắc Hàn lái chiếc xe nhỏ của Úc Tử Duyệt trở về. Trên đường nhận được cuộc gọi của một số lạ, nhìn dãy số đặc biệt này, anh vội vàng dừng xe, đến bên bờ sống vắng vẻ mới nhận điện thoại.
Quả thật là Lục Khải Chính gọi điện tới.
“Ở Hongkong?” “Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt hỏi.
“Ừ.” Lục Khải Chính mở miệng nói, trong giọng nói có vẻ mệt mỏi, vẻ nhạo báng cũng ít hơn trước kia.
“Cậu chú ý an toàn một chút, mọi người trong nhà vẫn khỏe mạnh!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
“Nhan Tịch thế nào? Con của tôi thế nào?” Lục Khải Chính biết rõ Lăng Bắc Hàn ám chỉ mọi người trong nhà không bao gồm cả Nhan Tịch, giọng nói của anh mang theo chút căng thẳng và run rẩy, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Lăng Bắc Hàn nhíu mày, do dự một chút rồi mới mở miệng : “Đứa bé mất rồi... Hiện giờ cô ấy vẫn tốt, hình như ra ngoài du lịch.” Lăng Bắc Hàn tiếc nuối nói.
Bên đầu điện thoại bỗng chốc im lặng, Lăng Bắc Hàn cũng muốn biết thái độ của Lục Khải Chính với Nhan Tịch là thế nào, đang định hỏi thì Lục Khải Chính đã mở miệng: “Người ta đang nhìn, cúp đã...” Lục Khải Chính bình tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.
Cô gái tàn nhẫn này!
Lục Khải Chính phẫn hận trong lòng gầm nhẹ, ngay sau đó bình tĩnh rời khỏi bốt điện thoại công cộng.
Úc Tử Duyệt sau khi tan việc, ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đang chờ cô.
Bên ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại mừng rỡ lên xe.
“Đi siêu thị làm gì?” Thấy Lăng Bắc Hàn định vào siêu thị, Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi.
“Mua thức ăn!”
“Mua thức ăn trong chợ đi, trong siêu thị đắt lắm. Với lại buổi chiều đồ ăn cũng không còn tươi nữa!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngăn anh lại, Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn cô, cảm giác như trên người cô tản ra hơi thở của một cô gái trưởng thành từng trải.
Điểm này làm anh cảm thấy thú vị.
Vì vậy dưới sự chỉ dẫn của Úc Tử Duyệt, hai người đến một chợ bán thức ăn gần nhà.
“Bà ơi......”
“Ơ, Duyệt Duyệt tới rồi à!...... Nhan Tịch đâu?” Úc Tử Duyệt ngọt ngào gọi một bà lão bán thức ăn, bà lão hiền lành cười với cô.
“Chị ấy đi du lịch rồi ạ! Bà ơi, đồ ăn hôm nay còn tươi không ạ?” Úc Tử Duyệt cầm một cái túi nylon vừa chọn cà chua vừa hỏi.
“Con bé này, đương nhiên là còn tươi cả! Cậu này là?” Bà lão nói với Úc Tử Duyệt, nhìn qua Lăng Bắc Hàn khí chất bất phàm đứng bên cạnh cô, liền hỏi.
“Anh ấy là... là...”
“Bà, con là bạn trai cô ấy!” Lăng Bắc Hàn giành phần nói trước, cũng cầm một cái túi nylon bắt đầu chọn khoai tây.
“Ồ! Duyệt Duyệt! Con bé này, có bạn trai cũng không nói sớm. Lần trước bà định tìm đối tượng cho con, sao con lại nói là không có?” Bà lão oán trách Úc Tử Duyệt, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ tiểu tử này không phú thì cũng là quý, con bé thật biết nhìn người.
Úc Tử Duyệt ngượng ngùng le lưỡi một cái, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy anh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt u oán, hình như là đang oán trách cô muốn đi xem mắt.
Sau khi hai người mua đồ ăn xong liền trở về nhà, bắt đầu bắt tay làm bữa tối, Nhan Tịch cũng gọi điện thoại về, nói rằng đã đến Lệ Giang Vân Nam rồi, nói rằng cô cứ yên tâm. Lăng Bắc Hàn cũng không nói đến chuyện Lục Khải Chính có gọi điện thoại tới.
Bữa cơm hai mặn, hai nhạt, cùng một món canh.
Món rau cần xào thịt băm là do Lăng Bắc Hàn làm, còn ớt xanh thái sợi xào khoai tây và trứng sốt cà chua đều do Úc Tử Duyệt gào thét đòi làm. Lăng Bắc Hàn do dự một lúc lâu mới hạ đũa gắp thức ăn đưa lên, đầu tiên là quan sát màu sắc, sau đó đưa lại gần ngửi một cái, sau đó đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm.....
“Lăng Bắc Hàn! Anh có ý gì? Sợ em đầu độc anh à?” Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ như muốn bắt bẻ kia, bất mãn quát.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đem sợi khoai tây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, một lúc lâu sau mới nuốt xuống, “Ăn được.” Anh nói.
“Anh......có ý gì?”
“Anh sợ em lại xào mặn muốn chết!” Lăng Bắc Hàn nói xong gắp một gắp khoai tây thái sợi nữa bỏ vào trong bát, ăn từng miếng một.
“Mẹ nó! Anh cho rằng em vẫn còn là Úc Tử Duyệt ngày trước hay sao... ?” Úc Tử Duyệt tức giận nói, nói xong chóp mũi cũng cảm thấy cay cay, không kiềm chế được muốn khóc, ngồi yên không động đậy.
Sau khi ăn xong, “Không tệ, có tiến bộ... Úc Tử Duyệt?” Lăng Bắc Hàn thấy cô sững sờ, nghi hoặc gọi tên cô, Úc Tử Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống.
“Keng......” Lăng Bắc Hàn trong lòng hoảng hốt, đôi đũa trong tay rơi xuống, “Sao vậy?” Thấy nước mắt của cô, trong lòng anh đau đớn không dứt, hốt hoảng vội vàng hỏi.
“Em xuống dưới mua cũng được mà!’ Úc Tử Duyệt cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng, tay cầm thêm một cái nữa rồi định đi ra ngoài.
“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi!” Lăng Bắc Hàn thấy cô định đi, vội vàng nói. Úc Tử Duyệt dừng lại nhìn anh nghi hoặc hỏi: “Anh xin nghỉ cho em lúc nào?”
“Lúc sáng tổng biên của em gọi điện thoại tới.” Lăng Bắc Hàn thành thật nói.
“Anh... Ai cho anh tự làm theo ý mình? Trước buổi trưa em còn có việc…” Úc Tử Duyệt tức giận nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn hét lớn, hung tợn trừng mắt lườm anh một cái, giơ chân đá văng cánh cửa.
Cô gái đanh đá này!!!
Lăng Bắc Hàn tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, giật phăng cái tạp dề đeo trên người xuống ném lên bàn. Tính tình của cô càng ngày càng nóng nảy mà.
Hay là...tình cảm của cô đối với anh đã không còn hừng hực giống như trước kia nữa? Nghĩ vậy chút tự tin trong lòng Lăng Bắc Hàn liền tiêu tan. Anh luôn có cảm giác hiện giờ trong lòng cô, công việc luôn đứng vị trí thứ nhất.
“Tổng biên tập! Tại sao sau này tôi không được đi nằm vùng nữa?” Trong phòng làm việc của Lôi Vũ, Úc Tử Duyệt tức giận chất vấn Lôi Vũ. Cô không ngờ không những mình không được khen ngợi, ngược lại còn bị phạt, sau này không được đi nằm vùng.
“Đây là quy định của phía trên. Tiểu Úc, từ nay về sau em phụ trách mảng tin tức xã hội, chuyện nằm vùng giao cho những đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm. Kinh nghiệm của em chưa đủ, rất dễ gặp phải chuyện không may. Nếu em gặp phải chuyện không may thì cũng không sao, nhưng mặt khác rất có thể mang đến những ảnh hưởng không tốt.” Lôi Vũ trốn tránh tầm mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
Thật ra thì anh cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của cô.
“Ảnh hưởng không tốt? Thế nào là ảnh hưởng không tốt? Hơn nữa, trước kia không phải là tôi vẫn đang làm mảng này hay sao?” Lời giải thích của Lôi Vũ khiến Úc Tử Duyệt bất mãn, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, cũng không sợ đắc tội với anh, lớn tiếng phản bác. Cô chính là con gái thời nay, miễn là hợp lý lẽ, sẽ không sợ đắc tội với đối phương.
“Tôi nói không được chính là không được! Có gì bất mãn thì đi tìm chủ nhiệm mà nói.” Lôi Vũ vỗ bàn nhìn cô chằm chằm, trong lòng vô cùng phiền muộn, anh biết, sau này cô nhất định sẽ càng ghét anh hơn.
Úc Tử Duyệt vẫn còn muốn phản bác nữa nhưng đành cố kiềm chế lại: “Em ra ngoài làm việc.” Mang theo vẻ ai oán rời khỏi phòng làm việc của Lôi Vũ, tâm trạng Úc Tử Duyệt hết sức khó chịu.
“Tiểu Úc! Cùng đi ăn cơm nhé?” Đến giờ ăn trưa, một nữ đồng nghiệp đứng ngoài cửa hét lên với cô.
Úc Tử Duyệt đi cùng đồng nghiệp vừa ra tới cửa tòa soạn đã đụng phải Lăng Bắc Hàn đang cầm theo một chiếc túi.
Nữ đồng nghiệp nhìn người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa chín chắn hai mắt liền tỏa sáng, không nhịn được nhìn Lăng Bắc Hàn thêm một chút, lúc Úc Tử Duyệt mở miệng thì liền há hốc mồm.
“Sao anh lại tới đây?” Úc Tử Duyệt có chút ngượng ngùng nói, những đồng nghiệp khác còn chưa biết cô đã ly dị.
“Anh ấy không phải là...Lăng Bắc Hàn sao?” Một nữ đồng nghiệp nhỏ giọng thì thầm, có người nhận ra anh, những người khác nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu. Lúc này mọi người mới nhớ lại người phỏng vấn Lăng Bắc Hàn lần trước chính là Úc Tử Duyệt.
“Mang bữa trưa đến cho em.” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt cười, nói, thấy đồng nghiệp của cô lịch sự gật đầu một cái.
Mang bữa trưa đến cho cô ? Trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng trở nên kích động, cảm giác ngọt ngào dần lan tỏa trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bỗng chốc đỏ lên. Lăng Bắc Hàn mang bữa trưa đến cho cô! Cảm giác khó chịu lúc trước liền tan thành mây khói...
“Tiểu Úc! Có bạn trai cũng không nói cho chúng tôi biết, thật không có đạo đức!” Lúc này nữ đồng nghiệp kia mới tức giận nói với cô, Úc Tử Duyệt ngượng ngùng cười cười, kéo tay Lăng Bắc Hàn lôi về phía phòng ăn.
Ngồi ở trong phòng ăn, trước những ánh mắt hâm mộ soi mói của các nữ đồng nghiệp, cô vô cùng hưởng thụ bữa trưa mà Lăng Bắc Hàn đã làm cho cô.
“Trước khi đến cũng không nói một tiếng......” Nhìn anh ngồi ở phía đối diện, cô ra vẻ bất mãn nói.
Cô gái ghê gớm này, không những không cảm kích mà còn oán giận! Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, Úc Tử Duyệt cảm thấy anh tức giận, vội vàng cúi đầu: “Mùi vị cũng không tệ lắm...... Có điều màu sắc của trứng sốt cà chua vẫn chưa đẹp bằng em...”
Có ai nịnh nọt như cô không? Lăng Bắc Hàn thật muốn hét lên một câu: Tóm lại là em có thích ăn hay không?
“Vậy sao? Chiều về sớm làm cho anh thử một chút!” Anh nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại cười không nổi. Anh nhớ sau đó cô quả thật biết nấu ăn, nhưng anh vẫn chưa được thưởng thức tay nghề nấu nướng của cô.
Nhớ tới sự thay đổi của cô, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
Anh mơ đi! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm phản bác, “Có khi em phải làm thêm giờ... Anh không phải trở lại thủ đô sao?”
“Anh được nghỉ nửa tháng! Thời gian này sẽ ở Tô Thành.” Muốn đuổi anh đi sao? Lăng Bắc Hàn ngoài mặt vẫn cười, nhưng trong lòng thì không cười được.
Nửa tháng à... ? Úc Tử Duyệt ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Sao cô lại không muốn anh ở bên cạnh cô chứ ?
“Ồ...... Vậy anh có muốn em tìm chỗ giúp anh không?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô ngồi ở phía đối diện ra vẻ khách sáo nói, nếu như đây không phải là nhà ăn trong tòa soạn, anh nhất định sẽ bắt cô lại, hung hăng dạy dỗ cô một trận.
“Anh đương nhiên là ở chỗ em.” Khóe mắt liếc thấy Lôi Vũ đi vào phòng ăn, Lăng Bắc Hàn cố tình lớn tiếng nói, cũng cố tình để cho những đồng nghiệp khác của cô nghe được. Chỉ thấy một số đồng nghiệp quay ra cười với cô, cũng có một số người mất tự nhiên nhìn về phía Lôi Vũ.
“Anh nói nhỏ một chút!” Dưới bàn, Úc Tử Duyệt hung hăng đá vào chân của anh, nhỏ giọng quát anh.
Anh cố ý! Nhất định là thế!
Lăng Bắc Hàn đắc ý nhìn cô. Muốn đấu với anh sao? Không có cửa đâu!
Sau khi ăn bữa trưa, Lăng Bắc Hàn thu dọn hộp cơm xong xuôi liền đứng dậy đi về, “Anh đi nhờ xe tới đây sao? Nếu không thì lấy xe của em mà về!” Úc Tử Duyệt đứng ngoài cửa tòa soạn nói với anh, trong lòng có chút không nỡ.
Lăng Bắc Hàn gật đầu, Úc Tử Duyệt vội vàng chạy về phòng làm việc cầm chìa khóa. Lúc này, Lăng Bắc Hàn vừa vặn gặp được Lôi Vũ, anh gật đầu với Lôi Vũ một cái, Lôi Vũ không nói gì, đi thẳng vào tòa soạn.
Lăng Bắc Hàn lái chiếc xe nhỏ của Úc Tử Duyệt trở về. Trên đường nhận được cuộc gọi của một số lạ, nhìn dãy số đặc biệt này, anh vội vàng dừng xe, đến bên bờ sống vắng vẻ mới nhận điện thoại.
Quả thật là Lục Khải Chính gọi điện tới.
“Ở Hongkong?” “Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt hỏi.
“Ừ.” Lục Khải Chính mở miệng nói, trong giọng nói có vẻ mệt mỏi, vẻ nhạo báng cũng ít hơn trước kia.
“Cậu chú ý an toàn một chút, mọi người trong nhà vẫn khỏe mạnh!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
“Nhan Tịch thế nào? Con của tôi thế nào?” Lục Khải Chính biết rõ Lăng Bắc Hàn ám chỉ mọi người trong nhà không bao gồm cả Nhan Tịch, giọng nói của anh mang theo chút căng thẳng và run rẩy, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Lăng Bắc Hàn nhíu mày, do dự một chút rồi mới mở miệng : “Đứa bé mất rồi... Hiện giờ cô ấy vẫn tốt, hình như ra ngoài du lịch.” Lăng Bắc Hàn tiếc nuối nói.
Bên đầu điện thoại bỗng chốc im lặng, Lăng Bắc Hàn cũng muốn biết thái độ của Lục Khải Chính với Nhan Tịch là thế nào, đang định hỏi thì Lục Khải Chính đã mở miệng: “Người ta đang nhìn, cúp đã...” Lục Khải Chính bình tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.
Cô gái tàn nhẫn này!
Lục Khải Chính phẫn hận trong lòng gầm nhẹ, ngay sau đó bình tĩnh rời khỏi bốt điện thoại công cộng.
Úc Tử Duyệt sau khi tan việc, ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đang chờ cô.
Bên ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại mừng rỡ lên xe.
“Đi siêu thị làm gì?” Thấy Lăng Bắc Hàn định vào siêu thị, Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi.
“Mua thức ăn!”
“Mua thức ăn trong chợ đi, trong siêu thị đắt lắm. Với lại buổi chiều đồ ăn cũng không còn tươi nữa!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngăn anh lại, Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn cô, cảm giác như trên người cô tản ra hơi thở của một cô gái trưởng thành từng trải.
Điểm này làm anh cảm thấy thú vị.
Vì vậy dưới sự chỉ dẫn của Úc Tử Duyệt, hai người đến một chợ bán thức ăn gần nhà.
“Bà ơi......”
“Ơ, Duyệt Duyệt tới rồi à!...... Nhan Tịch đâu?” Úc Tử Duyệt ngọt ngào gọi một bà lão bán thức ăn, bà lão hiền lành cười với cô.
“Chị ấy đi du lịch rồi ạ! Bà ơi, đồ ăn hôm nay còn tươi không ạ?” Úc Tử Duyệt cầm một cái túi nylon vừa chọn cà chua vừa hỏi.
“Con bé này, đương nhiên là còn tươi cả! Cậu này là?” Bà lão nói với Úc Tử Duyệt, nhìn qua Lăng Bắc Hàn khí chất bất phàm đứng bên cạnh cô, liền hỏi.
“Anh ấy là... là...”
“Bà, con là bạn trai cô ấy!” Lăng Bắc Hàn giành phần nói trước, cũng cầm một cái túi nylon bắt đầu chọn khoai tây.
“Ồ! Duyệt Duyệt! Con bé này, có bạn trai cũng không nói sớm. Lần trước bà định tìm đối tượng cho con, sao con lại nói là không có?” Bà lão oán trách Úc Tử Duyệt, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ tiểu tử này không phú thì cũng là quý, con bé thật biết nhìn người.
Úc Tử Duyệt ngượng ngùng le lưỡi một cái, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy anh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt u oán, hình như là đang oán trách cô muốn đi xem mắt.
Sau khi hai người mua đồ ăn xong liền trở về nhà, bắt đầu bắt tay làm bữa tối, Nhan Tịch cũng gọi điện thoại về, nói rằng đã đến Lệ Giang Vân Nam rồi, nói rằng cô cứ yên tâm. Lăng Bắc Hàn cũng không nói đến chuyện Lục Khải Chính có gọi điện thoại tới.
Bữa cơm hai mặn, hai nhạt, cùng một món canh.
Món rau cần xào thịt băm là do Lăng Bắc Hàn làm, còn ớt xanh thái sợi xào khoai tây và trứng sốt cà chua đều do Úc Tử Duyệt gào thét đòi làm. Lăng Bắc Hàn do dự một lúc lâu mới hạ đũa gắp thức ăn đưa lên, đầu tiên là quan sát màu sắc, sau đó đưa lại gần ngửi một cái, sau đó đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm.....
“Lăng Bắc Hàn! Anh có ý gì? Sợ em đầu độc anh à?” Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ như muốn bắt bẻ kia, bất mãn quát.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đem sợi khoai tây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, một lúc lâu sau mới nuốt xuống, “Ăn được.” Anh nói.
“Anh......có ý gì?”
“Anh sợ em lại xào mặn muốn chết!” Lăng Bắc Hàn nói xong gắp một gắp khoai tây thái sợi nữa bỏ vào trong bát, ăn từng miếng một.
“Mẹ nó! Anh cho rằng em vẫn còn là Úc Tử Duyệt ngày trước hay sao... ?” Úc Tử Duyệt tức giận nói, nói xong chóp mũi cũng cảm thấy cay cay, không kiềm chế được muốn khóc, ngồi yên không động đậy.
Sau khi ăn xong, “Không tệ, có tiến bộ... Úc Tử Duyệt?” Lăng Bắc Hàn thấy cô sững sờ, nghi hoặc gọi tên cô, Úc Tử Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống.
“Keng......” Lăng Bắc Hàn trong lòng hoảng hốt, đôi đũa trong tay rơi xuống, “Sao vậy?” Thấy nước mắt của cô, trong lòng anh đau đớn không dứt, hốt hoảng vội vàng hỏi.