Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, cô đứng dậy, kéo ghế chạy đi, Lăng Bắc Hàn cũng đứng dậy, tiến lên bắt lấy cô, kéo cô vào trong ngực, ôm cô, ngồi xuống ghế sofa, để cô ngồi trên đùi mình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khóc cái gì chứ?” Ngón tay dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cô, trái tim Lăng Bắc Hàn đau nhói. Cô có thể la to nói lớn với anh, có quyền tay đấm chân đá với anh, anh đều không nóng lòng, nhưng nước mắt cô thật sự làm anh hết cách.
“Lăng Bắc Hàn! Tên đàn ông khốn khiếp! Tất cả đều tại anh! Anh có biết lúc em học nấu ăn chịu biết bao nhiêu thương tích không hả?” Úc Tử Duyệt nhớ lại những ngày bị anh vứt bỏ đau khổ đến không muốn sống, cảm giác uất ức lại dâng lên, khiến cô xót xa phát tiết đánh vào ngực anh, uất ức chảy nước mắt.
Lăng Bắc Hàn nghe cô nói như vậy liền hiểu tại sao cô khóc, lòng càng thêm đau, để mặc cho cô khóc, mặc cho cô phát tiết.
“Em nghĩ là anh thích kiểu phụ nữ hiền huệ, lúc học nấu ăn thường bị cắt vào tay, bị dầu sôi bắn vào người.” Cô vừa khóc vừa làm nũng, phát tiết đến khi mệt mỏi, chặt chẽ níu lấy cổ áo anh, nức nở nói.
Lăng Bắc Hàn vuốt ve sau gáy cô, tưởng tượng ra dáng vẻ lóng ngóng vụng về của cô khi học nấu ăn: “Là anh sai rồi, anh xin lỗi! Em phạt anh thế nào cũng được.” Lăng Bắc Hàn không ngừng vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng trấn an.
“Phạt anh thì sao chứ? Anh cũng không cảm nhận được cảm giác đau khổ của em!” Khóc lóc mệt, Úc Tử Duyệt chùi nước mắt, nức nở nói, bàn tay nhỏ bé phủ lên ngực trái của mình. Khoảng thời gian mới ly hôn với anh, mỗi ngày trái tim cô đều chịu đủ mọi hành hạ đau đớn.
“Ai nói không cảm nhận được? Úc Tử Duyệt, anh đã nói rồi, em khổ sở, anh còn khổ sở hơn em. Cảm giác đau khổ mà không nói lên lời đó, cảm giác khổ sở khi chỉ có thể trơ mắt mà đẩy em ra đi, cảm giác rõ ràng là yêu nhưng lại không thể yêu.” Lăng Bắc Hàn giữ gáy cô, nhìn khuôn mặt dính đầy nước mắt của cô, thâm tình nói.
“Vậy sau này thì sao? Sau này nếu anh lại có nhiệm vụ, muốn hy sinh cả em thì phải làm sao?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, khổ sở nói.
“Đó không phải là hy sinh! Đó là bất đắc dĩ! Anh tin tưởng, chỉ cần chúng ta đủ tin tưởng đối phương, sau này khi anh có nhiệm vụ mới, em sẽ ăn ý phối hợp, ví dụ tối hôm qua, lúc em và người đàn ông kia ở chung một chỗ, anh có thể nhận ra được em có nỗi khổ tâm.” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, chậm rãi nói.
Úc Tử Duyệt nhìn anh, quệt cái miệng nhỏ, nửa tin nửa không: “Đi ăn!” Cô thoát khỏi lồng ngực anh, tới mép bàn ngồi xuống, không đợi anh liền bắt đầu.
Lăng Bắc Hàn ăn sạch tất cả món ăn cô làm, mặc dù thức ăn rất đơn giản, nhưng hai người lại ăn vui vẻ khác thường.
Buổi tối, Lăng Bắc Hàn từ phòng tắm ra ngoài, trở lại phòng của cô, bên trong không thấy bóng dáng của cô: “Úc Tử Duyệt?” Đẩy cửa phòng Nhan Tịch ra, liền thấy cô đang ngồi trước bàn đọc sách trong phòng Nhan Tịch, tay cầm bút viết gì đó vào sổ ghi chép.
“Em làm gì ở đây vậy?” Lăng Bắc Hàn không vui hỏi.
“Làm thêm giờ, anh đừng làm phiền em nữa, sau này em ngủ ở đây, anh ngủ ở phòng em.” Úc Tử Duyệt đẩy bàn tay đang muốn đóng lại Laptop của cô ra, tức giận nói.
Cô muốn ở khác phòng với anh?
Nhận thức được điều này khiến trong lòng anh vô cùng tức giận.
“Úc Tử Duyệt! Em thật sự chán ghét anh đến vậy sao?” Lăng Bắc Hàn bất mãn hét lên với cô, giọng nói mang theo đau khổ, không đợi cô trả lời, anh đã ra khỏi gian phòng, nặng nề đóng sầm cửa.
‘Rầm’ một tiếng, khiến Úc Tử Duyệt sợ hãi, anh tức giận sao?
Hừ! Tức thì tức đi!
Dù sao cũng tốt, cô sẽ không dễ dàng xảy ra quan hệ với anh nữa. Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ, đóng máy vi tính lại, lên giường, gửi tin nhắn cho Nhan Tịch, cô ấy nói đang nghỉ trong khách sạn Lệ Giang, tất cả đều thuận lợi.
Lăng Bắc Hàn giận thật, Úc Tử Duyệt cảm giác như anh đang chiến tranh lạnh với mình. Lạnh dài hơn nước mắt.
Buổi sáng rời giường, bữa sáng anh làm rất phong phú, lúc Úc Tử Duyệt ăn cơm, anh ngồi trên ghế sa lon đọc báo. Một câu cũng không nói với cô.
“Lăng Bắc Hàn! Lấy hộ em lọ đường.” Nhìn Lăng Bắc Hàn đang ngồi trên sofa đọc báo, cô thử dò hỏi.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn để tờ báo xuống, đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau ra ngoài, đem theo một lọ đường đặt lên bàn, vẫn không nói một lời.
Thật khó chịu!
Úc Tử Duyệt tức giận nghĩ, sau khi ăn sáng xong, cô lại nhìn anh: “Hôm nay em tự mình đi làm, anh không cần đưa đi, buổi trưa cũng không cần mang cơm đến đâu….”
Lời nói còn chưa nói hết, đã thấy anh cầm chìa khóa, ra cửa trước, vẫn không nói một lời.
Anh là đang chơi trò chiến tranh lạnh với cô sao?
Buổi trưa, Úc Tử Duyệt nghĩ rằng Lăng Bắc Hàn sẽ thật sự không mang cơm tới, ai ngờ, lễ tân chuyển tới cho cô một hộp cơm, nói rằng Lăng Bắc Hàn ghé qua, cũng không nhắn lại lời gì.
“Tiểu Úc, tay nghề bạn trai em khá thật đấy!” Cùng đồng nghiệp chia sẻ hộp cơm anh mang tới, Úc Tử Duyệt nghe bọn họ ca ngợi tay nghề Lăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Hoàn hảo nữa!”
“Đúng rồi, hai người không phải là quen nhau trong lúc phỏng vấn đấy chứ? Ôi! Quân nhân đấy!” Có đồng nghiệp nhiều chuyện hỏi, trong miệng mang theo vài phần ngưỡng mộ, cũng có mấy phần kính sợ.
“Thật ra chúng tôi đã quen nhau từ trước.”
“À, vậy thì em phải suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn một chút, ví dụ như nếu có cưới thì có theo quân hay không, hay mỗi người một nơi, làm người vợ lính không dễ dàng đâu.” Có người nói vậy.
Lời của đồng nghiệp làm lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy ê ẩm, nhớ lại những ngày tháng trước kia, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, những ấm ức đau khổ đã ngấm sâu và người cô. Lúc này, Lôi Vũ ngồi ở một bàn khác cũng cẩn thận lắng nghe từng lời của cô.
“Nếu không dễ dàng, tôi sẽ từ từ thích ứng, ai bảo tôi thích anh ta như vậy chứ!” Cô vừa cười vừa nói, cũng là những lời thật lòng, bởi vì yêu anh, cho nên cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, cho dù đau khổ. Suy nghĩ này, lúc xảy ra trận động đất, đã lặng lẽ nảy sinh trong lòng cô.
Nghe lời cô nói, các đồng nghiệp sao có thể nói thêm gì được nữa, nhưng cũng làm cho trong lòng Lôi Vũ chua xót không thôi.
Lúc tan làm, Lăng Bắc Hàn vẫn tới đón cô, cũng vẫn hờn dỗi không nói một lời, Úc Tử Duyệt cũng không thèm để ý đến anh, “Dừng lại trước cửa Spa trước mặt cho em, bây giờ em muốn đi mat-xa, chín giờ mới xong!” Cô lạnh lùng nói.
Lăng Bắc Hàn nghe lời cô, dừng xe trước cửa Spa, thầm nghĩ cô gái này bây giờ còn biết chăm sóc sắc đẹp nữa cơ đấy!
Úc Tử Duyệt đang mở cửa xe, lại quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh: “Anh đi ăn cơm trước đi!” Vẫn là quan tâm nói một câu, ai ngờ, người nào đó vẫn lạnh lùng, không nhìn cô lấy một cái, cũng không nói gì. Sau khi Úc Tử Duyệt xuống xe, chiếc xe nhỏ màu trắng nghênh ngang rời đi.
“Đối xử với đàn ông cũng giống như đứa trẻ, cũng cần dụ dỗ!” Trong phòng mát-xa, hai cô nàng nhân viên nói chuyện phiếm với nhau, Úc Tử Duyệt trầm mặc nghe.
“Đúng vậy, như vậy anh ta mới đối xử với mình tốt hơn.”
Dụ dỗ?
Cô nhớ trước kia cũng từng dụ dỗ Lăng Bắc Hàn, mặc nội y sexy tới tìm anh, nhưng người ta lại rất chảnh, lờ cô đi! Còn lần này, tối hôm qua cô vừa nói ngủ riêng, anh liền tức giận với cô, cả ngày không nói với cô một câu.
Thật phiền phức, gã đàn ông nhỏ mọn! Tại sao anh lại tức giận chứ?
Trong lòng Úc Tử Duyệt hậm hực nghĩ.
“Hôm nay là sinh nhật bạn trai mình, lát nữa về mình phải tặng quà cho anh ấy mới được.”
Sinh nhật?
Ngày sinh của Lăng Bắc Hàn là ngày bao nhiêu? Úc Tử Duyệt không ngừng vắt óc mà nghĩ. Cô chưa từng trải qua sinh nhật nào cùng anh... Trong ấn tượng thì hình như là vào tháng tám.
“Chị, hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
“Mùng 8 tháng 8!”
“Hả?” Úc Tử Duyệt nghe nhân viên trả lời vậy liền kinh ngạc, cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô ngồi bật dậy khiến nhân viên xoa bóp có chút kinh hãi, quấn khăn lông chạy tới tủ cá nhân.
Mở điện thoại di động ra, quả thật có một ghi nhớ đã được lưu từ rất lâu về trước bị lãng quên: sinh nhật ông xã!
Đầu óc rầm rầm, cô vội vã chạy đi tắm, từ chối sự phục vụ của nhân viên, sau khi mặc xong quần áo tử tế, cô vội vàng chạy ra khỏi Spa. Muốn gọi điện cho Lăng Bắc Hàn nhưng lại thôi, muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên.
Nghĩ vậy, cô suy nghĩ một chút rồi tìm một cửa hàng bánh ngọt gần đó, sau đó gọi taxi để chạy đến.
Tên khốn kiếp này, hôm nay là sinh nhật của anh, sao anh không nói? Lúc Úc Tử Duyệt đợi lấy bánh gato thì trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng cảm thấy rất áy náy, thiếu chút nữa mình đã bỏ lỡ sinh nhật của anh rồi!
Tám rưỡi về đến nhà, Úc Tử Duyệt lặng lẽ vào cửa, đặt bánh trên bàn ăn, thấy từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đang giặt quần áo cho cô, hơn nữa còn là giặt tay!
Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa, trong tay còn đang chà xát áo ngực của cô.
Sao cô đã về rồi?
Mặc dù nghi hoặc nhưng anh vẫn không hỏi, quay đầu, tiếp tục lặng lẽ giặt quần áo.
Tên đàn ông này, sao lại giận dai như vậy chứ? Thật là khó hiểu a a a a a a! Úc Tử Duyệt trong lòng gầm thét, nhẫn nhịn, trở lại phòng khách, mở bánh sinh nhật ra, cắm 31 cây nến vào, thắp nến...
Ba mươi mốt tuổi.......Anh ba mươi mốt tuổi rồi sao......?
Mà cô, cũng sắp qua hai mươi mốt tuổi rồi...
Anh lớn hơn cô mười tuổi... Úc Tử Duyệt thắp từng cây nến, trong lòng thầm nghĩ. Thật ra thì, trong cuộc sống, anh thật sự là một người đàn ông tốt, biết giặt quần áo nấu cơm, lại rất săn sóc, còn có thể giúp cô bày mưu tính kế.
Thắp nến xong, nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng động, cô vội vã đứng dậy, nhanh chóng chạy vội tới bên cạnh cửa, tắt tất cả ánh đèn trong phòng.
Trên bàn ăn, dưới ánh nến, Lăng Bắc Hàn mặc quần ngắn, mặc áo ba lỗ màu đen sững lại ở cửa, sửng sốt nhìn bánh sinh nhật trên bàn ăn, trong tim bỗng len lỏi một dòng nước ấm.
“Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday to you...”
Úc Tử Duyệt vừa vỗ tay vừa hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’, vừa đi về phía Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn nhíu mày, nhìn cô đi đến gần, tim rung động. Anh còn tưởng rằng cô không biết sinh nhật của anh là ngày nào....
Những năm qua, anh cũng chưa từng quan tâm đến sinh nhật của mình, không làm cũng chẳng sao.
Nhưng giờ phút này, nhìn cô chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh, vẫn vì anh mà hát chúc mừng sinh nhật, bảo anh sao có thể không cảm động?Cô còn chưa đến bên cạnh, anh đã không chịu được nữa, kéo cô vào trong ngực, hai tay giữ khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt, hận không thể nuốt cô vào trong bụng!
“A” hôn đủ rồi, anh mới buông cô ra, môi của cô sắp bị anh hôn sưng lên, trông như cánh hoa kiều diễm ướt át.
“Suýt chút nữa em cũng quên mất, đừng chần chừ nữa, mau thổi nến đi!” Úc Tử Duyệt ngước mặt nhìn anh, bình tĩnh nói với anh, kéo tay anh đi về phía bàn ăn.
Lăng Bắc Hàn cứng ngắc bị cô kéo tới cạnh bàn ăn, thấy một chiếc bánh trái cây đẹp đẽ, ở giữa viết: Hàn! Sinh nhật vui vẻ!
Trong lòng trào dâng ấm áp cùng cảm động, Lăng Bắc Hàn liếc nhìn cô, ánh nến chiếu sáng hai mắt anh, bên trong ánh lên tia sáng cảm động......
“Ngây ngốc gì nữa, mau thổi đi! Tên già này, anh ba mươi mốt tuổi rồi! Già thật đấy!” Úc Tử Duyệt cảm thấy không khí có chút lúng túng, đùa giỡn nói với anh, ba mươi mốt tuổi, không già, nhưng rất thành thục.
“Nha đầu thối!” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, sau đó, nắm bả vai cô, cúi người xuống, để cho cô cùng nhau thổi cây nến với mình.
“Phù!”
Luồng hơi của Lăng Bắc Hàn quá lớn, một hơi thổi tắt tất cả cây nến, trong phòng khách u ám, chỉ có ánh sáng yếu ớt tản ra từ phòng tắm, “Sinh nhật vui vẻ!” Úc Tử Duyệt nói thêm câu nữa, sau đó lấy quà tặng từ trong túi xách ra, “Hiện giờ các cửa hàng đều đóng cửa hết rồi nên em đến một cửa hàng nhỏ mua cái bật lửa này, không đáng bao nhiêu, cho nên anh cũng không cần phải cảm động!” Trong tay Úc Tử Duyệt đang cầm một chiếc hộp cổ, bên trong là một chiếc bật lửa cổ được khắc tinh sảo.
“Anh cứ nghĩ là em sẽ đem em làm quà tặng cho anh chứ!” Lăng Bắc Hàn nhận lấy, nhìn cô, nói.
“.......Nghĩ hay quá nhỉ!” Úc Tử Duyệt tức giận nói xong, đi bật đèn, sau đó nhổ hết nến ra, “Buổi tối anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn!”
“Tại sao không ăn?”
“Không đói bụng......”
“Em nghĩ chắc anh tức no bụng rồi!” Cắt một miếng bánh ngọt đưa cho anh, Úc Tử Duyệt hậm hực nói.
“Cũng đúng!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói.
“Anh tức cái gì mà tức! Chúng ta bây giờ cũng không phải là vợ chồng, ở cùng một chỗ sao được chứ? Trước mắt cứ từ từ, không tốt sao?” Úc Tử Duyệt ăn bánh ngọt, nhìn anh, hậm hực nói.
Trước mắt cứ từ từ, bổ sung giai đoạn yêu mà ngày trước còn thiếu hụt, không tốt sao?
Cô nghĩ như vậy.
“Anh cho là em ghét anh!” Lăng Bắc Hàn đến gần bên cạnh cô, ôm chặt hông cô, nhỏ giọng hỏi.
“.......Em ghét anh còn có thể chịu nhìn anh một cái sao? Ngây thơ thật!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, “Đúng là phụ nữ mãn kinh!”
“Em nói gì?” Dám mắng anh là phụ nữ mãn kinh? Đôi tay giữ chặt hông của cô, đặt cô trên bàn, anh lạnh mặt hỏi.
“A em sai rồi, em sai rồi, bánh ngọt rơi vào quần áo em rồi!” Tay run một cái, một miếng bánh ngọt từ cổ rơi xuống ngực, Úc Tử Duyệt kêu lên, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, hung hăng hôn.
Cô mới vừa được xoa bóp xong, trên người có mùi hương khác thường, anh liếm từng ngụm, liếm miếng bánh ngọt rơi trên cổ cô, đôi môi rời xuống ngực cô, vừa đúng ngày cô mặc áo bó ngực trễ, miếng bánh dường như rơi vào trong khe ngực...
“A.......Đừng liếm á.......Nhột!” Đôi tay Úc Tử Duyệt ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu thét to.
“Chậc chậc” Lăng Bắc Hàn đâu chịu bỏ qua cho cô, chôn đầu trong ngực cô, điên cuồng mà hôn, hận không thể coi cô là bánh ngọt, từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khóc cái gì chứ?” Ngón tay dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cô, trái tim Lăng Bắc Hàn đau nhói. Cô có thể la to nói lớn với anh, có quyền tay đấm chân đá với anh, anh đều không nóng lòng, nhưng nước mắt cô thật sự làm anh hết cách.
“Lăng Bắc Hàn! Tên đàn ông khốn khiếp! Tất cả đều tại anh! Anh có biết lúc em học nấu ăn chịu biết bao nhiêu thương tích không hả?” Úc Tử Duyệt nhớ lại những ngày bị anh vứt bỏ đau khổ đến không muốn sống, cảm giác uất ức lại dâng lên, khiến cô xót xa phát tiết đánh vào ngực anh, uất ức chảy nước mắt.
Lăng Bắc Hàn nghe cô nói như vậy liền hiểu tại sao cô khóc, lòng càng thêm đau, để mặc cho cô khóc, mặc cho cô phát tiết.
“Em nghĩ là anh thích kiểu phụ nữ hiền huệ, lúc học nấu ăn thường bị cắt vào tay, bị dầu sôi bắn vào người.” Cô vừa khóc vừa làm nũng, phát tiết đến khi mệt mỏi, chặt chẽ níu lấy cổ áo anh, nức nở nói.
Lăng Bắc Hàn vuốt ve sau gáy cô, tưởng tượng ra dáng vẻ lóng ngóng vụng về của cô khi học nấu ăn: “Là anh sai rồi, anh xin lỗi! Em phạt anh thế nào cũng được.” Lăng Bắc Hàn không ngừng vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng trấn an.
“Phạt anh thì sao chứ? Anh cũng không cảm nhận được cảm giác đau khổ của em!” Khóc lóc mệt, Úc Tử Duyệt chùi nước mắt, nức nở nói, bàn tay nhỏ bé phủ lên ngực trái của mình. Khoảng thời gian mới ly hôn với anh, mỗi ngày trái tim cô đều chịu đủ mọi hành hạ đau đớn.
“Ai nói không cảm nhận được? Úc Tử Duyệt, anh đã nói rồi, em khổ sở, anh còn khổ sở hơn em. Cảm giác đau khổ mà không nói lên lời đó, cảm giác khổ sở khi chỉ có thể trơ mắt mà đẩy em ra đi, cảm giác rõ ràng là yêu nhưng lại không thể yêu.” Lăng Bắc Hàn giữ gáy cô, nhìn khuôn mặt dính đầy nước mắt của cô, thâm tình nói.
“Vậy sau này thì sao? Sau này nếu anh lại có nhiệm vụ, muốn hy sinh cả em thì phải làm sao?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, khổ sở nói.
“Đó không phải là hy sinh! Đó là bất đắc dĩ! Anh tin tưởng, chỉ cần chúng ta đủ tin tưởng đối phương, sau này khi anh có nhiệm vụ mới, em sẽ ăn ý phối hợp, ví dụ tối hôm qua, lúc em và người đàn ông kia ở chung một chỗ, anh có thể nhận ra được em có nỗi khổ tâm.” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, chậm rãi nói.
Úc Tử Duyệt nhìn anh, quệt cái miệng nhỏ, nửa tin nửa không: “Đi ăn!” Cô thoát khỏi lồng ngực anh, tới mép bàn ngồi xuống, không đợi anh liền bắt đầu.
Lăng Bắc Hàn ăn sạch tất cả món ăn cô làm, mặc dù thức ăn rất đơn giản, nhưng hai người lại ăn vui vẻ khác thường.
Buổi tối, Lăng Bắc Hàn từ phòng tắm ra ngoài, trở lại phòng của cô, bên trong không thấy bóng dáng của cô: “Úc Tử Duyệt?” Đẩy cửa phòng Nhan Tịch ra, liền thấy cô đang ngồi trước bàn đọc sách trong phòng Nhan Tịch, tay cầm bút viết gì đó vào sổ ghi chép.
“Em làm gì ở đây vậy?” Lăng Bắc Hàn không vui hỏi.
“Làm thêm giờ, anh đừng làm phiền em nữa, sau này em ngủ ở đây, anh ngủ ở phòng em.” Úc Tử Duyệt đẩy bàn tay đang muốn đóng lại Laptop của cô ra, tức giận nói.
Cô muốn ở khác phòng với anh?
Nhận thức được điều này khiến trong lòng anh vô cùng tức giận.
“Úc Tử Duyệt! Em thật sự chán ghét anh đến vậy sao?” Lăng Bắc Hàn bất mãn hét lên với cô, giọng nói mang theo đau khổ, không đợi cô trả lời, anh đã ra khỏi gian phòng, nặng nề đóng sầm cửa.
‘Rầm’ một tiếng, khiến Úc Tử Duyệt sợ hãi, anh tức giận sao?
Hừ! Tức thì tức đi!
Dù sao cũng tốt, cô sẽ không dễ dàng xảy ra quan hệ với anh nữa. Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ, đóng máy vi tính lại, lên giường, gửi tin nhắn cho Nhan Tịch, cô ấy nói đang nghỉ trong khách sạn Lệ Giang, tất cả đều thuận lợi.
Lăng Bắc Hàn giận thật, Úc Tử Duyệt cảm giác như anh đang chiến tranh lạnh với mình. Lạnh dài hơn nước mắt.
Buổi sáng rời giường, bữa sáng anh làm rất phong phú, lúc Úc Tử Duyệt ăn cơm, anh ngồi trên ghế sa lon đọc báo. Một câu cũng không nói với cô.
“Lăng Bắc Hàn! Lấy hộ em lọ đường.” Nhìn Lăng Bắc Hàn đang ngồi trên sofa đọc báo, cô thử dò hỏi.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn để tờ báo xuống, đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau ra ngoài, đem theo một lọ đường đặt lên bàn, vẫn không nói một lời.
Thật khó chịu!
Úc Tử Duyệt tức giận nghĩ, sau khi ăn sáng xong, cô lại nhìn anh: “Hôm nay em tự mình đi làm, anh không cần đưa đi, buổi trưa cũng không cần mang cơm đến đâu….”
Lời nói còn chưa nói hết, đã thấy anh cầm chìa khóa, ra cửa trước, vẫn không nói một lời.
Anh là đang chơi trò chiến tranh lạnh với cô sao?
Buổi trưa, Úc Tử Duyệt nghĩ rằng Lăng Bắc Hàn sẽ thật sự không mang cơm tới, ai ngờ, lễ tân chuyển tới cho cô một hộp cơm, nói rằng Lăng Bắc Hàn ghé qua, cũng không nhắn lại lời gì.
“Tiểu Úc, tay nghề bạn trai em khá thật đấy!” Cùng đồng nghiệp chia sẻ hộp cơm anh mang tới, Úc Tử Duyệt nghe bọn họ ca ngợi tay nghề Lăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Hoàn hảo nữa!”
“Đúng rồi, hai người không phải là quen nhau trong lúc phỏng vấn đấy chứ? Ôi! Quân nhân đấy!” Có đồng nghiệp nhiều chuyện hỏi, trong miệng mang theo vài phần ngưỡng mộ, cũng có mấy phần kính sợ.
“Thật ra chúng tôi đã quen nhau từ trước.”
“À, vậy thì em phải suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn một chút, ví dụ như nếu có cưới thì có theo quân hay không, hay mỗi người một nơi, làm người vợ lính không dễ dàng đâu.” Có người nói vậy.
Lời của đồng nghiệp làm lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy ê ẩm, nhớ lại những ngày tháng trước kia, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, những ấm ức đau khổ đã ngấm sâu và người cô. Lúc này, Lôi Vũ ngồi ở một bàn khác cũng cẩn thận lắng nghe từng lời của cô.
“Nếu không dễ dàng, tôi sẽ từ từ thích ứng, ai bảo tôi thích anh ta như vậy chứ!” Cô vừa cười vừa nói, cũng là những lời thật lòng, bởi vì yêu anh, cho nên cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, cho dù đau khổ. Suy nghĩ này, lúc xảy ra trận động đất, đã lặng lẽ nảy sinh trong lòng cô.
Nghe lời cô nói, các đồng nghiệp sao có thể nói thêm gì được nữa, nhưng cũng làm cho trong lòng Lôi Vũ chua xót không thôi.
Lúc tan làm, Lăng Bắc Hàn vẫn tới đón cô, cũng vẫn hờn dỗi không nói một lời, Úc Tử Duyệt cũng không thèm để ý đến anh, “Dừng lại trước cửa Spa trước mặt cho em, bây giờ em muốn đi mat-xa, chín giờ mới xong!” Cô lạnh lùng nói.
Lăng Bắc Hàn nghe lời cô, dừng xe trước cửa Spa, thầm nghĩ cô gái này bây giờ còn biết chăm sóc sắc đẹp nữa cơ đấy!
Úc Tử Duyệt đang mở cửa xe, lại quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh: “Anh đi ăn cơm trước đi!” Vẫn là quan tâm nói một câu, ai ngờ, người nào đó vẫn lạnh lùng, không nhìn cô lấy một cái, cũng không nói gì. Sau khi Úc Tử Duyệt xuống xe, chiếc xe nhỏ màu trắng nghênh ngang rời đi.
“Đối xử với đàn ông cũng giống như đứa trẻ, cũng cần dụ dỗ!” Trong phòng mát-xa, hai cô nàng nhân viên nói chuyện phiếm với nhau, Úc Tử Duyệt trầm mặc nghe.
“Đúng vậy, như vậy anh ta mới đối xử với mình tốt hơn.”
Dụ dỗ?
Cô nhớ trước kia cũng từng dụ dỗ Lăng Bắc Hàn, mặc nội y sexy tới tìm anh, nhưng người ta lại rất chảnh, lờ cô đi! Còn lần này, tối hôm qua cô vừa nói ngủ riêng, anh liền tức giận với cô, cả ngày không nói với cô một câu.
Thật phiền phức, gã đàn ông nhỏ mọn! Tại sao anh lại tức giận chứ?
Trong lòng Úc Tử Duyệt hậm hực nghĩ.
“Hôm nay là sinh nhật bạn trai mình, lát nữa về mình phải tặng quà cho anh ấy mới được.”
Sinh nhật?
Ngày sinh của Lăng Bắc Hàn là ngày bao nhiêu? Úc Tử Duyệt không ngừng vắt óc mà nghĩ. Cô chưa từng trải qua sinh nhật nào cùng anh... Trong ấn tượng thì hình như là vào tháng tám.
“Chị, hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
“Mùng 8 tháng 8!”
“Hả?” Úc Tử Duyệt nghe nhân viên trả lời vậy liền kinh ngạc, cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô ngồi bật dậy khiến nhân viên xoa bóp có chút kinh hãi, quấn khăn lông chạy tới tủ cá nhân.
Mở điện thoại di động ra, quả thật có một ghi nhớ đã được lưu từ rất lâu về trước bị lãng quên: sinh nhật ông xã!
Đầu óc rầm rầm, cô vội vã chạy đi tắm, từ chối sự phục vụ của nhân viên, sau khi mặc xong quần áo tử tế, cô vội vàng chạy ra khỏi Spa. Muốn gọi điện cho Lăng Bắc Hàn nhưng lại thôi, muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên.
Nghĩ vậy, cô suy nghĩ một chút rồi tìm một cửa hàng bánh ngọt gần đó, sau đó gọi taxi để chạy đến.
Tên khốn kiếp này, hôm nay là sinh nhật của anh, sao anh không nói? Lúc Úc Tử Duyệt đợi lấy bánh gato thì trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng cảm thấy rất áy náy, thiếu chút nữa mình đã bỏ lỡ sinh nhật của anh rồi!
Tám rưỡi về đến nhà, Úc Tử Duyệt lặng lẽ vào cửa, đặt bánh trên bàn ăn, thấy từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đang giặt quần áo cho cô, hơn nữa còn là giặt tay!
Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa, trong tay còn đang chà xát áo ngực của cô.
Sao cô đã về rồi?
Mặc dù nghi hoặc nhưng anh vẫn không hỏi, quay đầu, tiếp tục lặng lẽ giặt quần áo.
Tên đàn ông này, sao lại giận dai như vậy chứ? Thật là khó hiểu a a a a a a! Úc Tử Duyệt trong lòng gầm thét, nhẫn nhịn, trở lại phòng khách, mở bánh sinh nhật ra, cắm 31 cây nến vào, thắp nến...
Ba mươi mốt tuổi.......Anh ba mươi mốt tuổi rồi sao......?
Mà cô, cũng sắp qua hai mươi mốt tuổi rồi...
Anh lớn hơn cô mười tuổi... Úc Tử Duyệt thắp từng cây nến, trong lòng thầm nghĩ. Thật ra thì, trong cuộc sống, anh thật sự là một người đàn ông tốt, biết giặt quần áo nấu cơm, lại rất săn sóc, còn có thể giúp cô bày mưu tính kế.
Thắp nến xong, nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng động, cô vội vã đứng dậy, nhanh chóng chạy vội tới bên cạnh cửa, tắt tất cả ánh đèn trong phòng.
Trên bàn ăn, dưới ánh nến, Lăng Bắc Hàn mặc quần ngắn, mặc áo ba lỗ màu đen sững lại ở cửa, sửng sốt nhìn bánh sinh nhật trên bàn ăn, trong tim bỗng len lỏi một dòng nước ấm.
“Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday to you...”
Úc Tử Duyệt vừa vỗ tay vừa hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’, vừa đi về phía Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn nhíu mày, nhìn cô đi đến gần, tim rung động. Anh còn tưởng rằng cô không biết sinh nhật của anh là ngày nào....
Những năm qua, anh cũng chưa từng quan tâm đến sinh nhật của mình, không làm cũng chẳng sao.
Nhưng giờ phút này, nhìn cô chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh, vẫn vì anh mà hát chúc mừng sinh nhật, bảo anh sao có thể không cảm động?Cô còn chưa đến bên cạnh, anh đã không chịu được nữa, kéo cô vào trong ngực, hai tay giữ khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt, hận không thể nuốt cô vào trong bụng!
“A” hôn đủ rồi, anh mới buông cô ra, môi của cô sắp bị anh hôn sưng lên, trông như cánh hoa kiều diễm ướt át.
“Suýt chút nữa em cũng quên mất, đừng chần chừ nữa, mau thổi nến đi!” Úc Tử Duyệt ngước mặt nhìn anh, bình tĩnh nói với anh, kéo tay anh đi về phía bàn ăn.
Lăng Bắc Hàn cứng ngắc bị cô kéo tới cạnh bàn ăn, thấy một chiếc bánh trái cây đẹp đẽ, ở giữa viết: Hàn! Sinh nhật vui vẻ!
Trong lòng trào dâng ấm áp cùng cảm động, Lăng Bắc Hàn liếc nhìn cô, ánh nến chiếu sáng hai mắt anh, bên trong ánh lên tia sáng cảm động......
“Ngây ngốc gì nữa, mau thổi đi! Tên già này, anh ba mươi mốt tuổi rồi! Già thật đấy!” Úc Tử Duyệt cảm thấy không khí có chút lúng túng, đùa giỡn nói với anh, ba mươi mốt tuổi, không già, nhưng rất thành thục.
“Nha đầu thối!” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, sau đó, nắm bả vai cô, cúi người xuống, để cho cô cùng nhau thổi cây nến với mình.
“Phù!”
Luồng hơi của Lăng Bắc Hàn quá lớn, một hơi thổi tắt tất cả cây nến, trong phòng khách u ám, chỉ có ánh sáng yếu ớt tản ra từ phòng tắm, “Sinh nhật vui vẻ!” Úc Tử Duyệt nói thêm câu nữa, sau đó lấy quà tặng từ trong túi xách ra, “Hiện giờ các cửa hàng đều đóng cửa hết rồi nên em đến một cửa hàng nhỏ mua cái bật lửa này, không đáng bao nhiêu, cho nên anh cũng không cần phải cảm động!” Trong tay Úc Tử Duyệt đang cầm một chiếc hộp cổ, bên trong là một chiếc bật lửa cổ được khắc tinh sảo.
“Anh cứ nghĩ là em sẽ đem em làm quà tặng cho anh chứ!” Lăng Bắc Hàn nhận lấy, nhìn cô, nói.
“.......Nghĩ hay quá nhỉ!” Úc Tử Duyệt tức giận nói xong, đi bật đèn, sau đó nhổ hết nến ra, “Buổi tối anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn!”
“Tại sao không ăn?”
“Không đói bụng......”
“Em nghĩ chắc anh tức no bụng rồi!” Cắt một miếng bánh ngọt đưa cho anh, Úc Tử Duyệt hậm hực nói.
“Cũng đúng!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói.
“Anh tức cái gì mà tức! Chúng ta bây giờ cũng không phải là vợ chồng, ở cùng một chỗ sao được chứ? Trước mắt cứ từ từ, không tốt sao?” Úc Tử Duyệt ăn bánh ngọt, nhìn anh, hậm hực nói.
Trước mắt cứ từ từ, bổ sung giai đoạn yêu mà ngày trước còn thiếu hụt, không tốt sao?
Cô nghĩ như vậy.
“Anh cho là em ghét anh!” Lăng Bắc Hàn đến gần bên cạnh cô, ôm chặt hông cô, nhỏ giọng hỏi.
“.......Em ghét anh còn có thể chịu nhìn anh một cái sao? Ngây thơ thật!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, “Đúng là phụ nữ mãn kinh!”
“Em nói gì?” Dám mắng anh là phụ nữ mãn kinh? Đôi tay giữ chặt hông của cô, đặt cô trên bàn, anh lạnh mặt hỏi.
“A em sai rồi, em sai rồi, bánh ngọt rơi vào quần áo em rồi!” Tay run một cái, một miếng bánh ngọt từ cổ rơi xuống ngực, Úc Tử Duyệt kêu lên, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, hung hăng hôn.
Cô mới vừa được xoa bóp xong, trên người có mùi hương khác thường, anh liếm từng ngụm, liếm miếng bánh ngọt rơi trên cổ cô, đôi môi rời xuống ngực cô, vừa đúng ngày cô mặc áo bó ngực trễ, miếng bánh dường như rơi vào trong khe ngực...
“A.......Đừng liếm á.......Nhột!” Đôi tay Úc Tử Duyệt ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu thét to.
“Chậc chậc” Lăng Bắc Hàn đâu chịu bỏ qua cho cô, chôn đầu trong ngực cô, điên cuồng mà hôn, hận không thể coi cô là bánh ngọt, từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng.