Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 436: Ngoại truyện phần 3 - Chương 40: Phun máu mũi !

Lăng Bắc Sam tò mò lấy quần áo ra, ánh mắt tràn đầy hy vọng, chỉ thấy một chiếc áo màu trắng và một chiếc tạp dề màu đen, còn có rất nhiều ren trong hết sức thuần khiết, đây là tạp dề? Tạp dề sao lại được làm từ vải mỏng rồi còn có cả ren màu trắng?
Gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt, hỏi rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
"Đúng, đó chính là tạp dề, em hãy mặc nó mà bưng nước rót trà cho Cố Diệc Thần” Úc Tử Duyệt đang nghe Lăng Bắc Sam nói là đeo tạp dề như thế nào thì thiếu chút nữa đã cười phun máu, con ngốc này đã lớn như vậy rồi còn không quần áo của osin nữ.
Quả thật uổng phí tấm lòng chân thành của cô mà! Úc Tử Duyệt nói dối, trêu chọc cô ngốc, cũng không nhịn cảm giác mình càng ngày càng tà ác, nhưng chuyện này ngàn vạn lần không thể khiến ác ma Lăng Bắc Sam biết được, nếu không cô khẳng định sẽ chết!
Nhớ tới Lăng Bắc Hàn, sống lưng Úc Tử Duyệt còn rét run.
"Tại sao phải bưng trà rót nước cho anh ấy? Em không muốn, tối hôm qua rót cho anh ấy một ly sữa bò, kết quả anh không uống, em phải tự làm hư bụng mình!” Lăng Bắc Sam nhớ tới liền oan.
"Chính là tương tự như chị, không phải em muốn làm cơm sao, vậy thì thỉnh thoảng mặc quần áo kia vào rót nước cho anh ấy có tính là gì.” Úc Tử Duyệt cười trộm rồi nói, nghĩ thầm Lăng Bắc Sam này khó thông hơn Nhan Tịch và Lục Khải Lâm.
"Em đang nấu cơm, còn đang hầm Ba Ba cách thủy ở trong nồi!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói, nhớ tới nồi nước này, vội vàng chạy vào phòng bếp, hoàn hảo chưa nguội, từ từ mở nồi nước ra, lại để thêm nước vào nữa, tiếp tục nấu.
"Wow, còn nấu canh Ba Ba nữa sao, Bắc Sam, em đã thật sự thông suốt rồi đó, hiện tại thay bộ quần áo kia ra đi, sau đó nấu món canh thật ngon cho A Thần” Úc Tử Duyệt cười trộm nói.
Mặt của Lăng Bắc Sam cũng ửng hồng, "Em không biết hiện tại trong lòng Cố Diệc Thần đang nghĩ gì, không thèm nói với em một lời thừa thải, chẳng qua em cứ bảo anh ấy làm, nhưng anh ấy cũng rất phối hợp.” Nhớ tới hôm nay ở siêu thị bảo anh đi mua băng vệ sinh, Lăng Bắc Sam nói, cảm giác anh cũng không phải là ghét cô, vẫn là quan tâm cô. Tối hôm qua còn mang cô đi bệnh viện, nếu như quyết tâm muốn ly hôn với cô, làm sao lại đối xử tốt với cô như thế đây?
"Vậy được rồi, trong lòng người ta vẫn còn yêu em lắm, an tâm cố gắng lên, người đàn ông cũng cần được dỗ dành, chúng ta đều không phải là người mười lăm mười sáu tuổi, đối phương lạnh nhạt với em... em càng phải cố gắng gần họ hơn, đó là duy trì, là kinh doanh, mới có thể lâu dài được!” Lời Úc Tử Duyệt nói rất có đạo lý, cũng vô cùng rõ ràng, thật ra cô cũng đã đi qua gia đoạn đó, có lúc nghĩ về cô và Lệ Mộ Phàm trước kia, sẽ có suy nghĩ như thế. Khi đó còn trẻ tuổi, không ai nhường ai....
Cho nên, bỏ lỡ.
"Những thứ này hiện tại em đã biết rõ, mấu chốt là hiện tại có tóm được anh ấy không, em sẽ tiếp tục cố gắng!” Lời thuyết phục của Úc Tử Duyệt cô hiểu, vào ba tháng trước đã hiểu, Lăng Bắc Sam và Úc Tử Duyệt nói vui vẻ vài rồi, rồi cúp điện thoại.
Nhìn đồng hồ, nhớ tới Cố Diệc Thần, cô gọi điện thoại cho Tôn Đại Phi, chuyện làm cô ngoài ý là thế nhưng anh không có đi tìm Tôn Đại Phi, vậy đi đâu cơ chứ?
"Chị Sam, trong ba tháng qua Cố Diệc Thần vẫn thường bảo em quan tâm chị, trái tim của tiểu tử kia còn mạnh lắm....” Tôn Đại Phi say khướt đâm đầu vào nói, lòng của Lăng Bắc Sam càng thêm rung động, thì ra là anh một mực lặng lẽ dõi theo cô, cho dù anh muốn ly hôn với cô thì cô cũng không buông tha.
Nghĩ tới đây, trái tim Lăng Bắc Sam thoáng cái đã lấy lại lòng tin và dũng cảm, Cố Diệc Thần vì cô bị thương mà sợ, mới có thể như vậy. Anh không có chết tâm với cô, chỉ là sợ rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Bắc Sam có thể niềm tin, lại có chút chua xót đau đớn.
Lăng Bắc Sam, đến cuối cùng là mày rất quá đáng, mới hại một người đàn ông tốt thành ra như thế?
***
Đêm tối yên tĩnh, một chiếc xe Wrangler màu đen dừng sát ở chỗ tối, đối diện chính là mảnh đất với tòa biệt thự đang được xây dựng, bên trong có ba tầng, xây dựng theo phong cách Châu Âu. Anh ngồi ở trong xe, mở cửa sổ ra, càng không ngừng hút thuốc lá, mượn ánh đèn từ công trình, có thể thấy diện mạo cả tòa biệt thự.
Tối nay biết cô muốn làm gì, cũng hiểu lòng của cô, nhìn thấu dụng tâm cô đã thay đổi như thế nào, không hề giống kiểu ngang ngạnh không ai bì nổi của trước kia, cũng sẽ không la thét với anh nữa, cho dù có thét lên cũng là loại liếc mắt đưa tình.... Anh phải cố gắng kìm nén tâm tình của mình, chỉ sợ vừa hơi lỏng, trái tim đang là tro tàn lại cháy lên lần nữa.
Chỉ sợ kiên quyết buông tay sau khi thất bại đổi lấy những tổn thương. Anh khổ não, rối rắm.
Vật đổi sao dời, anh không còn là thiếu niên ngây ngốc không hiểu chuyện ban đầu nữa, bây giờ anh là người đàn ông có tôn nghiêm, nắm quyền trong quân đội, không thể nào giống như trước kia cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên như vậy, anh cũng đang suy nghĩ rất nhiều.
Cũng càng sợ bị tổn thương, sợ lúc không nhịn được lại cô đả thương.
Nhưng cô giống như là xương sườn mềm mại của anh, khiến anh kiên quyết hơn, thấy cô mỉm cười một cái, làm nũng một chút, một động tác cong môi thì phòng bị trong lòng anh liền giãn ra. Anh khắc chế, ẩn nhẫn, chỉ sợ bị cô xông lên phá tan phòng tuyến cuối cùng.
Lại một lần nữa trầm luân, lại một lần nữa đả thương cô.
Nói cho cùng anh cũng là không tin tưởng cô, không tin rằng cô sẽ ở bên cạnh anh cả đời....
Anh lâm vào trong ngại ngùng, ra ngoài hóng mát một chút, cũng không muốn bị cô dụ hoặc, xảy ra quan hệ như thế. Bởi vì anh còn chưa làm xong công tác tiếp nhận cô lần nữa....
"Sao lại còn chưa trở về” Ngồi trên sô pha, tóc Lăng Bắc Sam dài xõa, trên đầu mang một cây cài màu trắng, giống như băng đô trên tóc, mặc trên người chiếc váy màu hồng phấn, chưa tới đầu gối, phía dưới là chiếc váy viền hoa, trước mặt cũng là một chiếc váy ren màu đen, từ trên cổ dài xuống, có dây buột ngang hông, sau lưng có thắt lưng.
Vốn là một thiếu nữ thành thục, giờ phút này nghiễm nhiên thành một cô gái có giọng nói ngọt ngào.
Sau khi mặt bộ quần áo này vào, Lăng Bắc Sam cảm thấy mình như giả thành một cô gái ngây thơ đáng yêu, không biết Cố Diệc Thần có thích cô mặc bộ quần áo này hay không?.
Ngáp một cái, cô buồn ngủ, không biết Cố Diệc Thần đã chạy lêu lổng nơi nào, trễ như thế vẫn chưa trở về. Nhưng chỉ cần là không ở cùng Tôn Đại Phi, anh nhất định sẽ không rong chơi, mạnh tay tách hai mí mắt đang dính vào nhau ra, Lăng Bắc Sam tiếp tục chờ.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, nhìn dãy số xa lạ, cô bắt máy.
Nghe giọng nói của Lý Tuấn Thái thì Lăng Bắc Sam tức giận thiếu chút nữa không đã làm rơi điện thoại, "Lý Tuấn Thái, tôi đã nói với cậu rồi, không nên quấy rầy tôi” cô tận lực nói thật chậm, nếu là trước kia sẽ trực tiếp tìm người đi đánh cậu.
"Shan, tôi muốn nói lời tạm biệt với cậu, ngày mai tớ phải trở về Châu Úc rồi.” Lý Tuấn Thái nhỏ giọng nói, nghe lời của cậu, rốt cuộc Lăng Bắc Sam thở phào một cái.
"Vậy chúc cậu thuận đường xuôi gió” cô lễ phép trả lời
"Đợi chút, Lý Tuấn Thái! Tôi muốn hỏi cậu một chuyện!” Đang muốn cúp điện thoại thì Lăng Bắc Sam chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi.
"Tớ hỏi cậu, buổi chiều ở siêu thị, chồng tớ nói cái gì với cậu vậy?” Lăng Bắc Sam thần thần bí bí hỏi, trong lòng không nhịn được lo lắng.

Lý Tuấn Thái trả lời đàng hoàng: "Anh ấy nói, về sau còn dám đi theo cậu, quấy nhiễu vợ của anh ấy, cẩn thận anh ấy sẽ kiện tớ tội phá quân cưới!” Lý Tuấn Thái lắp bắp nói, "Tớ không muốn phá"
"Ục ục"
Lời Lý Tuấn Thái nói còn chưa nói hết, Lăng Bắc Sam lập tức cúp điện thoại, sau đó kích động nhảy lên, kích động hô "Yes!”.
"Cố Diệc Thần! Anh làm này cho em buồn bực rối rắm! Phải diệt trừ!” Lăng Bắc Sam mừng rỡ thét như điên, lúc này, cửa vừa đúng mở ra, "Em ở đây làm gì?” Cố Diệc Thần trầm giọng hỏi, khi nhìn rõ bộ quần áo Lăng Bắc Sam đang mặc thì cả người sửng sốt.
Cô mặc quần áo gì thế?
Bộ đồ màu trắng, tay áo phồng, làn váy phồng, trước mặt còn có tạp dề màu trắng, xem giống như là osin, trên đầu còn có băng đô.
Nhìn thấy anh, Lăng Bắc Sam vội vàng dọn dẹp nụ cười, nhanh chóng bước những bước không quy luật, chân mang một đôi dép cũng màu trắng, ngược lại rất phù hợp với lối ăn mặc này, "Anh đã về rồi” cô mừng rỡ nói, đôi tay kéo cổ tay của anh, Cố Diệc Thần cúi đầu, chỉ thấy trên tay cô cũng có một vòng tay giống hệt như cái dây rô băng ở trên đầu....
Đây là muốn quậy phá gì nữa?
Cặp mắt to tròn kia nhìn anh không chớp, giờ phút này mới nhìn giống như thiếu nữ chưa tuổi vị thành niên, làm cho người ta phạm tội, nhất là trước ngực.
Bộ quần áo này thật tốt, ở nơi ngực thiếu một nút áo, đôi nhũ hoa cao vút đầy lực sát thương, lộ ra bên trong một cái cống rãnh, Cố Diệc Thần xoay tầm mắt, mơ hồ đã hiểu ra cái gì!
Anh mở bước chân đi ra khỏi phòng khách, "Cái đó, anh còn không mau ăn cơm đi, ăn chút cơm đi, em cũng chưa có ăn đâu” Lăng Bắc Sam lắc cổ tay của anh, làm nũng nói. Cố Diệc Thần nghe cô nói còn chưa ăn cơm, khẽ cau mày.
Nhìn cô, gật đầu một cái.
Lăng Bắc Sam lập tức mừng rỡ chạy vào phòng bếp, sau đó anh đi theo, muốn nhìn những món ăn mà cô nói. Chứng kiến tới một nồi hầm cách thủy màu trắng thơm phức, bên trong còn có một con Ba Ba đang uốn éo tầm mắt, chỉ chốc lát sau món ăn đã được dâng lên.
"Uống chút canh đi” cô Bới thêm một chén canh Ba Ba cười nói.
"Không cần.” Cố Diệc Thần ăn cơm, cảm thấy khẩu vị các món ăn cũng rất khá, trong lòng không khỏi thầm than tài nấu nướng của cô đã khá hơn trước rồi, tối thiểu đã làm anh tham ăn.
"Anh không phải uống em Uống....uố...ng!” Lăng Bắc Sam tức giận, cũng biết anh sẽ không dễ dàng uống.
"Mùi vị thật rất ngon!” Uống một hớp, cô thở dài nói, Cố Diệc Thần không để ý tới cô, cứ ăn chén cơm của mình, Lăng Bắc Sam múc một muỗng canh Ba Ba lại đưa đến gần miệng anh, quệt mồm, "Anh cứ uống một ngụm đi không sao cả! Thật rất ngon mà, đây là lần đầu tiên em hầm canh, anh phải nể mặt một chút chứ!” cô vừa cười vừa nói, nói xong, phấn lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi đỏ mỏng, nửa người trên cơ hồ cũng nằm ở trên bàn cơm, bộ ngực phát ra ánh sáng như ẩn như hiện.
Cố Diệc Thần sợ cô nhất quyết không tha, há mồm, quả quyết ngậm cái muỗng, uống cạn canh bên trong, đúng thật là mùi vị rất ngon, Lăng Bắc Sam thấy anh chịu uống, mừng rỡ, lại múc một muỗng, "Đã nói qua chỉ một muỗng thôi.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói.
"Uống một ngụm đi, cũng sẽ không bị hại chết đâu” Lăng Bắc Sam tiếp tục khuyên nhủ, đầu anh lui về phía sau, thân thể của cô liền nghiêng về phía trước, cả người sắp leo lên cái bàn, Cố Diệc Thần tức giận há mồm, uống xong, sau đó đứng dậy đi trốn.
Lăng Bắc Sam vội vàng nhảy xuống, đuổi theo anh, "Anh sợ cái gì chứ? Sợ nóng giận thật sẽ đụng chết em sao? Tiểu quỷ nhát gan!” Cô cố ý kích thích.
"Tùy em muốn thế nào cũng được” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, tức giận nói, mang trên mặt tia không kiên nhẫn.
"Anh có biết mình đáng ghét lắm không? Cố Diệc Thần, em như vậy, anh còn muốn em phải như thế nào nữa?” Lăng Bắc Sam ngửa mặt, đôi mắt lã chã như chực khóc, cô như vậy, làm Cố Diệc Thần không còn cách nào, "Anh nói thuận theo tự nhiên, em"
Cố Diệc Thần tức giận nói, giận đến không nói nên lời, bước nhanh đi tới bên cạnh bàn, bưng chén canh Ba Ba lên, ngửa đầu uống sạch. Trên gương mặt đầy uất ức của Lăng Bắc Sam biến thành mừng rỡ.
"Em cũng chỉ vì muốn cho anh được khỏe mạnh mà thôi, ai bảo tối hôm qua anh thấy nhiều hình ảnh trong cuộn phim “Sắc tính” kia mà không có phản ứng gì!” Cô hả hê nói, vui vẻ nhìn anh. Cố Diệc Thần im lặng, cô thật là đang hoài nghi chức năng của anh!
"Tiểu thư Lăng Bắc Sam! Thân thể của tôi rất tốt, không cần ngài lo lắng!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, nói xong lại muốn rời đi, Lăng Bắc Sam vội vàng tiến lên, chắn trước mặt anh.
"Thật sự rất tốt sao? Vậy sao anh nhìn em như thế này, tại sao không giống như trước kia, thú tính bộc phát?” cố ý ưỡn ngực, ngước đầu nhìn anh, cười hỏi, trên khuôn mặt thiên sứ ngây thơ nhuộm nụ cười tà ác, bộ dáng kia quả thực là làm cho người tội phạm .
"Anh không” Cố Diệc Thần vừa muốn mở miệng, đại não một hôn mê, cảm giác máu toàn thân đang dịch chuyển không ngừng, có dịch thể chạy ra khỏi lỗ mũi.
"A Thần!” Chứng kiến tới việc Cố Diệc Thần bị chảy máu mũi thì Lăng Bắc Sam thét to, lòng hung hăng co quắp, tràn đầy lo lắng.
"A Thần, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ!” Trong giọng nói khàn khàn, Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần ngẩng đầu, máu trong lỗ mũi chảy như nước, hoảng sợ không biết nên làm thế nào, vừa khóc vừa hỏi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Em… em đi gọi xe cứu thương. Em đi gọi, gọi 120! Anh… ồ… ồ” Cô bị làm cho sợ hãi nên loạn nói, chạy đến máy điện thoại, nhìn Cố Diệc Thần vẫn chảy máu mũi, trên sàn nhà nhuộm một vũng máu, cô sợ đến khóc ra tiếng.
"Đừng gọi!” Đi đến bệnh viện với cái bộ dáng này, có lẽ anh phải chết vì xấu hổ mất? Cố Diệc Thần hiểu là canh Ba Ba và cô đã kích thích được anh, để cho dục hỏa của anh chảy ra theo đường máu mũi!
"Không được, anh như vậy” Lăng Bắc Sam cầm điện thoại di động, đang muốn quay số, bị Cố Diệc Thần dùng một tay đầy máu đoạt lấy cái điện thoại của cô, "Đều là canh Ba Ba gây ra họa!” tên ngu ngốc này, Cố Diệc Thần không nhịn được rống lên, sải bước đi phòng khách.
Lăng Bắc Sam không hiểu ra sao nên cũng đi theo anh, nhìn Cố Diệc Thần đứng ở cạnh bồn rửa mặt, không ngừng rửa mặt mình, "Thật không cần đi bệnh viện sao? Sẽ tự cầm được sao?” Lăng Bắc Sam đến gần, lo lắng hỏi.
Cố Diệc Thần ngẩng đầu lên, cầm khăn lông lau mặt, sau đó ngẩng đầu lên, "Không muốn anh tiếp tục chảy máu mũi thì phải lập tức rời khỏi phòng khách!” Anh tức giận nói, vốn anh là người trẻ tuổi lòng tràn đầy nhiệt huyết, đàn ông bị cấm dục đã lâu, lần này tốt rồi, một chén canh Ba Ba đại bổ xuống bụng, để cho anh….
Cố Diệc Thần dở khóc dở cười, còn cả cô gái chết tiệt này nữa, trên người cô mặc bộ quần áo kia không ngừng lắc lư trước mặt anh, anh không bảo đảm sẽ có thể cầm được máu hay giải quyết cô tại chỗ....
"A, em lập tức đi! Nếu anh cứ chảy máu mũi nữa thì gọi em! Chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói, nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của anh, mới ra đến cửa phòng, cô dậm chân, Cố Diệc Thần! Lời anh vừa nói có ý gì?

back top