Anh có chảy máu mũi hay không chảy máu mũi thì mắc mớ gì đến cô? Lăng Bắc Sam đứng ở cửa thầm nghĩ, ngẩn người, nhất thời không nghĩ ra nơi có vấn đề. Nhưng cảm giác có cái gì không đúng, chưa rời khỏi, tiếp tục suy nghĩ ý tứ trong những lời nói của anh.
Trong ấn tượng, Cố Diệc Thần cũng từng chảy máu mũi một lần, là nghỉ hè lớp mười, ngày đó cô đánh cầu lông xong trở về nhà trọ của bọn họ, mệt mỏi nên cởi thẳng quần áo ngay ở phòng khách, Cố Diệc Thần đi vào, cô xoay người, chỉ thấy máu mũi anh cứ liên tục chảy ra....
"Sao cậu cứ bị chảy máu mũi như thế hả?” Khi đó, cô lo lắng hỏi, anh ngây ngốc cười cười, nói, "Bởi vì cậu quá mê người, nhanh đi mặc quần áo, nếu không máu toàn thân của tớ sẽ hết mất...."
Trong đầu Lăng Bắc Sam đều là đoạn ký ức kia, lại liên tưởng tới Cố Diệc Thần bây giờ, đột nhiên cô bừng tỉnh hiểu ra! Kích động xoay người, lần nữa đi vào phòng tắm của anh.
Trong phòng tắm, Cố Diệc Thần cởi hết quần áo ra, đứng ở vòi hoa sen tắm nước lạnh phần dưới bụng, phỏng, đây nhất định là một quả bom khổng lồ có thể làm cho người ta nổ tung, khổ sở cực kỳ, trong lòng anh cứ nghĩ lung tung, tắt vòi hoa sen mở nước lạnh…. phải tắm rửa.
"Haizzzz…." Sau khi kéo cửa phòng tắm ra, một cô gái mặt chiếc áo màu trắng đứng sững sờ trước cửa, đôi mắt màu nâu to tròn cứ nhìn chằm chằm Cố Diệc Thần, nhìn cái xx kia giơ lên cao làm cô run sợ, con ngươi trừng to hơn.
Trái tim nhảy thình thịch, thình thịch, không nhịn được nuốt nước miếng, Cố Diệc Thần cũng sửng sốt khi thấy cô đứng đó với vẻ mặt vô tội, một cô gái nhỏ đáng yêu lại vui vẻ, bụng lần nữa bùm lên, làm toàn thân anh cơ hồ muốn nổ tung
"Đi ra ngoài!” Một chút lý trí còn sót lại để anh phải lên tiếng quát to, sợ khống chế không được nữa mà kéo cô qua, thú tính đại phát đoạt lấy cô!
"Anh” Cô không những không có đi ra ngoài, ngược lại đi từng bước một đến gần, toàn thân mặc chiếc áo màu trắng có cảm giác giống như một cô gái nhỏ, bước từng bước một đến gần anh, thân thể Cố Diệc Thần lần nữa bốc nhiệt, cảm giác mình thật muốn nổ tung, ngay cả nước lạnh cũng không thể dập tắt được củi khô....
"Rõ ràng là anh rất muốn” Lăng Bắc Sam bước nhanh đến phía trước, đứng lại trước mặt anh, đôi tay đoạt lấy vòi hoa sen trong tay anh, ném qua một bên, ngước đầu, nhìn anh, hết sức kiên định nói.
"....” Cố Diệc Thần im lặng cũng cam chịu, anh một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là người đàn ông tinh lực tràn đầy nhưng phải chịu đựng nhiều năm, làm sao có thể thờ ơ hững hờ được?
"Ra ngoài nhanh chút đi, chúng ta….” lời của anh còn chưa nói hết, cô nhón chân lên, cánh tay dài vòng chắc cổ của anh, kéo anh xuống, chủ động ngậm lấy cánh môi của anh....
Cánh môi mềm mại áp lên cánh môi khô ráp của anh, trằn trọc, cố gắng cạy hàm răng của anh ra, xâm chiếm đi vào, Cố Diệc Thần đè nén không nổi nữa, lại thêm sự chủ động của cô làm anh chỉ có thế hôn trả lại, hoạt động thân thể, đè cô nằm trên vách tường bằng men sứ trắng tinh, vật nóng bên dưới thân thể làm anh cứ như một con thú hoang dã đang nổi điên, mạnh mẽ xé bộ quần áo của cô gái dám chọc giận anh, cô gái phối hợp theo, trong phòng tắm chỉ vang lên tiếng thở gấp.
"A Thần, em muốn anh” Lăng Bắc Sam lớn mật nói, lời nói vừa dứt, quần áo còn lại trên người và chiếc quần nhỏ màu đen đã bị anh xé ra, anh nâng chân của cô lên, dùng một tay đỡ một chân, dùng sức đưa thủy triều vào....
Anh đứng thẳng, tiến vào người cô, ở vách tường phòng tắm, nãy sinh ham muốn có được cô, cô yêu mị quấn lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh, như dầu sôi lửa bỏng,vui mừng ‘yêu nhau’ trong phòng tắm. Một màn kịch liệt diễn ra trên mặt đất.
Kết quả cô gái nhỏ đã chọc giận được người đàn ông bị cấm dục mấy tháng, bị dã thú ăn đến chẳng còn dư lại chút thịt nào cả, "A Thần, em... em mệt mỏi đừng động nữa.” Đau đớn cầu xin tha thứ, người đàn ông vẫn không chịu buông tha cô, sắp làm cho người cô bị đứt lìa người ra rồi.
"Không được rồi, em sắp hôn mê” tiếp tục cầu xin tha thứ, trong lòng quả thật vừa yêu vừa hận người đàn ông này! Cố Diệc Thần không lên tiếng, hung hăng đụng vào mấy cái, lại bộc phát dục vọng một lần nữa. Nằm ở trên người cô, không nhịn được hôn môi của cô, nặng nề thở hổn hển.
Nhìn cô gái nhỏ bị ngất phía dưới, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ cười cười, ngồi dậy, yên lặng nhìn cô, ngực của cô hiện đầy vết đỏ do anh lưu lại, xem ra rất động lòng người, vội vàng kéo chăn mỏng qua đắp cho cô, sợ mình lại nhịn không được mà thầm vui mừng.
Giống như sau mỗi lần hoan ái trước kia, anh đi lấy chậu nước nóng lau thân thể cho cô.
Sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ vấn đề rất thực tế, buổi tối vừa đi ra ngoài sửa các suy nghĩ của mình lại một chút, ai ngờ sau khi trở lại vẫn bị cô thu phục. Chẳng lẽ, hiện tại lại muốn bắt đầu lại với cô? Trong lòng Cố Diệc Thần mâu thuẫn, mê man.
Sau khi lau thân thể giúp cô, anh đi vào phòng tắm rửa mặt, lại trở về phòng ngủ, nhìn cô vẫn còn ngủ say, trong miệng lầu bầu cái gì đó, anh nằm xuống, cô thật giống như cảm nhận được anh đến, vội vàng đến gần anh, làm ổ trên ngực anh, Cố Diệc Thần cứng đờ, đưa tay ôm lấy lưng của cô....
"Khàn” Cổ họng rất chua, cánh tay rất đau, toàn thân mềm yếu vô lực, cơ thể cứ lâng lâng, Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy toàn thân đau nhức, mí mắt chầm chậm mở ra cô cau mày, ngáp một cái, rất muốn lười biếng nằm đây cả ngày, toàn thân vô cùng đau đớn, cô buông tha.
"A Thần” bỗng chốc nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cô quay đầu, giường bên trống không, nào có bóng dáng của anh? Trong lòng Lăng Bắc Sam hoảng hốt, vội vàng vạch chăn xuống giường, mặc áo ngủ của anh, chạy ra ngoài.
Chứng kiến tới Cố Diệc Thần bưng điểm tâm lên, đứng ở cạnh bàn ăn thì cô thở phào nhẹ nhõm, mới vừa còn tưởng rằng anh chạy mất!
"Anh dậy sớm thế à” Anh đã làm bữa sáng hết rồi, Lăng Bắc Sam nói, Cố Diệc Thần nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đi rửa tay đi”. Thái độ vẫn giống như trước kia, lòng của Lăng Bắc Sam có chút rút chặt, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn chạy vào phòng ngủ chỉnh quần áo rồi mới ra ngoài.
"Cơ thể người ta đau chết! Đều tại anh, vô duyên quá!” lần nữa trở lại phòng ăn, Lăng Bắc Sam nắm bả vai, đưa vẻ mặt ai oán nhìn anh. Thật sự sống lưng của cô đau chết rồi, nhưng chủ yếu là muốn dò xét phản ứng của anh. Rốt cuộc anh có chịu tiếp nhận cô hay không? Cô cũng không trông cậy vào anh tiếp nhận thân thể cô, thì đồng nghĩa với tiếp nhận cô.
Tình yêu không chỉ dùng phương thức trực tiếp để biểu đạt. Dĩ nhiên, không thích cũng có thể thíh, nhưng tối thiểu cơ thể của cô có chút ảnh hưởng tới anh.
Cố Diệc Thần không lên tiếng, đem một chén canh Ba Ba còn dưa lại từ tối hôm qua đưa cho cô, "Uống" .
"Tại sao thế? Em không muốn uống” nhớ tới chuyện tốt mình làm, Lăng Bắc Sam cúi thấp đầu, gương mặt đỏ hồng.
"Bổ Âm, thích hợp nhất với người phụ nữ cầu xin tha thứ ở trên giường!” khóe miệng Cố Diệc Thần bứt lên một nụ cười xấu xa, hả hê nói. Đối với người đàn ông mà nói, hành hạ người phụ nữ ở trên giường đến khi cô ấy cầu xin sự tha thứ là một chuyện vô cùng bình thường, đặc biệt là người ở trước mặt đây.
"...." Nghe Cố Diệc Thần nói như thế, nghĩ tới biểu hiện của mình tối hôm qua, đầu của Lăng Bắc Sam càng cúi thấp hơn, gương mặt như bị lửa đốt nóng, cầm cái muỗng lên, lặng lẽ tự tẩm bổ mình bằng canh Ba Ba. Cố Diệc Thần nhìn cô, cưng chiều cười cười, cũng vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên thu lấy nụ cười của anh.
"Cố Diệc Thần, có phải anh đã bị em dụ dỗ thành công hay không, đã cảm thấy thành công?” Lăng Bắc Sam nghiêm túc hỏi, không muốn làm cho anh cảm giác mình như thế, nhìn Cố Diệc Thần trầm mặc, cô lại mở miệng.
"Em không nghĩ như vậy, thật, nếu như anh còn cảm thấy đi cùng với em mà không tin tưởng lời nói của em, em không miễn cưỡng. Nhưng anh cũng không được không cho phép em cố gắng.” Lăng Bắc Sam thành khẩn nói, nếu như không có Lý Tuấn Thái nói cho cô biết việc kia, không có lời nói của Tôn Đại Phi, có lẽ là cô sẽ không kiên định như thế.
Lòng của Cố Diệc Thần bởi vì lời nói của cô mà kéo ra, giờ phút này, bức tường thành phòng bị ở trong lòng giống như bị cô mang đi "Sam Sam, anh cũng tính quay đầu lại. Nhưng anh không thể trở về thái độ lúc ban đầu với em được rồi.” Cố Diệc Thần thành khẩn, trả lời trực tiếp vào vấn đề, đây là lời trong lòng anh. Cũng giống như suy nghĩ của Sam Sam.
"Chỉ cần trong lòng anh không có người phụ nữ khác là được rồi, còn lại hãy để cho em” Lăng Bắc Sam lại nói. .
"Đang tính cô đơn tới già, trong lòng sẽ không có người phụ nữ khác.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói xong thì cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Một câu lời nói như vậy nhưng khi Lăng Bắc Sam nghe được lại vô cùng cảm động .
Biển người mênh mông, trong cuộc đời của mỗi chúng ta chỉ là một người vô cùng bình thường, không có người nào rời khỏi người nào là không sống nổi, lại có một người như vậy, trong lòng suốt đời chỉ có một người, không có người đó anh chấp nhận cô độc cả đời....
"Vậy anh hoàn toàn còn tình cảm dành cho em đúng không? Em sẽ tiếp tục cố gắng!” Lăng Bắc Sam kiên định nói với anh, đôi mắt của Cố Diệc Thần thoáng qua một tia yên lặng chỉ cúi đầu ăn sáng.
Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Lăng Bắc Sam hoạt động gân cốt một chút, rốt cuộc thân thể đã thoải mái hơn rất nhiều, cô gọi điện thoại muốn hẹn Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi lại nói, Cố Diệc Thần nói không bán căn biệt thự kia nữa. Lăng Bắc Sam kinh ngạc, đi đến thư phòng tìm anh.
"Chuyện về biệt thự em đã biết hết rồi. Cố Diệc Thần, cảm ơn tâm ý của anh” Sau khi đến bên cạnh anh, nhốt chặt cổ của anh, Lăng Bắc Sam nói.
Cố Diệc Thần đang lên mạng đọc tin tức nghe được lời này, trong lòng ảo não Tôn Đại Phi quá nhiều chuyện, đồng thời trên mặt cũng dâng chút xấu hổ đỏ ửng.
"Làm sao em biết được biệt thự đấy là xây dựng cho em” Mặt anh không đổi sắc lên tiếng hỏi, Lăng Bắc Sam nặng nề hôn anh một cái, "Bởi vì em tự tin, anh rất ngại ngùng!” vừa yêu vừa hận.
"Em quá tự tin rồi, đọc sách đi, đúng rồi, lúc nào thì trở về?” Cố Diệc Thần lấy tay của cô ra, nói với cô vì nụ hôn kia giống như nụ hôn dành cho một đứa bé.
"Không trở về, ông xã không có đuổi em đi em về lại bên kia làm gì? Vốn chính là đi du học” Lăng Bắc Sam dựa vào bàn sách của anh, nhìn anh, nói cho anh nghe.
"Đáng giá sao?"
"Cái gì?"
"Vì anh mà buông tha những thứ kia, như thế đáng giá sao?” Cố Diệc Thần lại hỏi.
"Đáng giá!” Lăng Bắc Sam nhìn vào đôi mắt của anh, dùng hết sức quyết định, "Còn anh, có phải muốn quay về bộ đội hay không?” nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô lưu luyến không rời hỏi.
"Anh còn được ở đây vài ngày nữa” Cố Diệc Thần nhẹ giọng nói ra, chỉ thấy trên mặt Lăng Bắc Sam lại hiện lên nụ cười, lôi kéo cổ tay của anh “Vậy còn không đi chơi? Lãng phí thời gian ở đây!” Cô nắm tay của anh, vui vẻ nói, Cố Diệc Thần vừa đứng dậy đã bị cô túm ra khỏi thư phòng.
Trước tiên hai người đi đến nhà cũ của nhà họ Cố, thăm ông nội Cố báo tin vui hai người bọn họ sẽ không ly hôn để cho ông yên tâm, sau đó Lăng Bắc Sam còn gọi Cố Diệc Thần đưa cô đi xem biệt thự, Cố Diệc Thần chết sống không chịu.
Trong ấn tượng, Cố Diệc Thần cũng từng chảy máu mũi một lần, là nghỉ hè lớp mười, ngày đó cô đánh cầu lông xong trở về nhà trọ của bọn họ, mệt mỏi nên cởi thẳng quần áo ngay ở phòng khách, Cố Diệc Thần đi vào, cô xoay người, chỉ thấy máu mũi anh cứ liên tục chảy ra....
"Sao cậu cứ bị chảy máu mũi như thế hả?” Khi đó, cô lo lắng hỏi, anh ngây ngốc cười cười, nói, "Bởi vì cậu quá mê người, nhanh đi mặc quần áo, nếu không máu toàn thân của tớ sẽ hết mất...."
Trong đầu Lăng Bắc Sam đều là đoạn ký ức kia, lại liên tưởng tới Cố Diệc Thần bây giờ, đột nhiên cô bừng tỉnh hiểu ra! Kích động xoay người, lần nữa đi vào phòng tắm của anh.
Trong phòng tắm, Cố Diệc Thần cởi hết quần áo ra, đứng ở vòi hoa sen tắm nước lạnh phần dưới bụng, phỏng, đây nhất định là một quả bom khổng lồ có thể làm cho người ta nổ tung, khổ sở cực kỳ, trong lòng anh cứ nghĩ lung tung, tắt vòi hoa sen mở nước lạnh…. phải tắm rửa.
"Haizzzz…." Sau khi kéo cửa phòng tắm ra, một cô gái mặt chiếc áo màu trắng đứng sững sờ trước cửa, đôi mắt màu nâu to tròn cứ nhìn chằm chằm Cố Diệc Thần, nhìn cái xx kia giơ lên cao làm cô run sợ, con ngươi trừng to hơn.
Trái tim nhảy thình thịch, thình thịch, không nhịn được nuốt nước miếng, Cố Diệc Thần cũng sửng sốt khi thấy cô đứng đó với vẻ mặt vô tội, một cô gái nhỏ đáng yêu lại vui vẻ, bụng lần nữa bùm lên, làm toàn thân anh cơ hồ muốn nổ tung
"Đi ra ngoài!” Một chút lý trí còn sót lại để anh phải lên tiếng quát to, sợ khống chế không được nữa mà kéo cô qua, thú tính đại phát đoạt lấy cô!
"Anh” Cô không những không có đi ra ngoài, ngược lại đi từng bước một đến gần, toàn thân mặc chiếc áo màu trắng có cảm giác giống như một cô gái nhỏ, bước từng bước một đến gần anh, thân thể Cố Diệc Thần lần nữa bốc nhiệt, cảm giác mình thật muốn nổ tung, ngay cả nước lạnh cũng không thể dập tắt được củi khô....
"Rõ ràng là anh rất muốn” Lăng Bắc Sam bước nhanh đến phía trước, đứng lại trước mặt anh, đôi tay đoạt lấy vòi hoa sen trong tay anh, ném qua một bên, ngước đầu, nhìn anh, hết sức kiên định nói.
"....” Cố Diệc Thần im lặng cũng cam chịu, anh một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là người đàn ông tinh lực tràn đầy nhưng phải chịu đựng nhiều năm, làm sao có thể thờ ơ hững hờ được?
"Ra ngoài nhanh chút đi, chúng ta….” lời của anh còn chưa nói hết, cô nhón chân lên, cánh tay dài vòng chắc cổ của anh, kéo anh xuống, chủ động ngậm lấy cánh môi của anh....
Cánh môi mềm mại áp lên cánh môi khô ráp của anh, trằn trọc, cố gắng cạy hàm răng của anh ra, xâm chiếm đi vào, Cố Diệc Thần đè nén không nổi nữa, lại thêm sự chủ động của cô làm anh chỉ có thế hôn trả lại, hoạt động thân thể, đè cô nằm trên vách tường bằng men sứ trắng tinh, vật nóng bên dưới thân thể làm anh cứ như một con thú hoang dã đang nổi điên, mạnh mẽ xé bộ quần áo của cô gái dám chọc giận anh, cô gái phối hợp theo, trong phòng tắm chỉ vang lên tiếng thở gấp.
"A Thần, em muốn anh” Lăng Bắc Sam lớn mật nói, lời nói vừa dứt, quần áo còn lại trên người và chiếc quần nhỏ màu đen đã bị anh xé ra, anh nâng chân của cô lên, dùng một tay đỡ một chân, dùng sức đưa thủy triều vào....
Anh đứng thẳng, tiến vào người cô, ở vách tường phòng tắm, nãy sinh ham muốn có được cô, cô yêu mị quấn lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh, như dầu sôi lửa bỏng,vui mừng ‘yêu nhau’ trong phòng tắm. Một màn kịch liệt diễn ra trên mặt đất.
Kết quả cô gái nhỏ đã chọc giận được người đàn ông bị cấm dục mấy tháng, bị dã thú ăn đến chẳng còn dư lại chút thịt nào cả, "A Thần, em... em mệt mỏi đừng động nữa.” Đau đớn cầu xin tha thứ, người đàn ông vẫn không chịu buông tha cô, sắp làm cho người cô bị đứt lìa người ra rồi.
"Không được rồi, em sắp hôn mê” tiếp tục cầu xin tha thứ, trong lòng quả thật vừa yêu vừa hận người đàn ông này! Cố Diệc Thần không lên tiếng, hung hăng đụng vào mấy cái, lại bộc phát dục vọng một lần nữa. Nằm ở trên người cô, không nhịn được hôn môi của cô, nặng nề thở hổn hển.
Nhìn cô gái nhỏ bị ngất phía dưới, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ cười cười, ngồi dậy, yên lặng nhìn cô, ngực của cô hiện đầy vết đỏ do anh lưu lại, xem ra rất động lòng người, vội vàng kéo chăn mỏng qua đắp cho cô, sợ mình lại nhịn không được mà thầm vui mừng.
Giống như sau mỗi lần hoan ái trước kia, anh đi lấy chậu nước nóng lau thân thể cho cô.
Sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ vấn đề rất thực tế, buổi tối vừa đi ra ngoài sửa các suy nghĩ của mình lại một chút, ai ngờ sau khi trở lại vẫn bị cô thu phục. Chẳng lẽ, hiện tại lại muốn bắt đầu lại với cô? Trong lòng Cố Diệc Thần mâu thuẫn, mê man.
Sau khi lau thân thể giúp cô, anh đi vào phòng tắm rửa mặt, lại trở về phòng ngủ, nhìn cô vẫn còn ngủ say, trong miệng lầu bầu cái gì đó, anh nằm xuống, cô thật giống như cảm nhận được anh đến, vội vàng đến gần anh, làm ổ trên ngực anh, Cố Diệc Thần cứng đờ, đưa tay ôm lấy lưng của cô....
"Khàn” Cổ họng rất chua, cánh tay rất đau, toàn thân mềm yếu vô lực, cơ thể cứ lâng lâng, Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy toàn thân đau nhức, mí mắt chầm chậm mở ra cô cau mày, ngáp một cái, rất muốn lười biếng nằm đây cả ngày, toàn thân vô cùng đau đớn, cô buông tha.
"A Thần” bỗng chốc nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cô quay đầu, giường bên trống không, nào có bóng dáng của anh? Trong lòng Lăng Bắc Sam hoảng hốt, vội vàng vạch chăn xuống giường, mặc áo ngủ của anh, chạy ra ngoài.
Chứng kiến tới Cố Diệc Thần bưng điểm tâm lên, đứng ở cạnh bàn ăn thì cô thở phào nhẹ nhõm, mới vừa còn tưởng rằng anh chạy mất!
"Anh dậy sớm thế à” Anh đã làm bữa sáng hết rồi, Lăng Bắc Sam nói, Cố Diệc Thần nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đi rửa tay đi”. Thái độ vẫn giống như trước kia, lòng của Lăng Bắc Sam có chút rút chặt, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn chạy vào phòng ngủ chỉnh quần áo rồi mới ra ngoài.
"Cơ thể người ta đau chết! Đều tại anh, vô duyên quá!” lần nữa trở lại phòng ăn, Lăng Bắc Sam nắm bả vai, đưa vẻ mặt ai oán nhìn anh. Thật sự sống lưng của cô đau chết rồi, nhưng chủ yếu là muốn dò xét phản ứng của anh. Rốt cuộc anh có chịu tiếp nhận cô hay không? Cô cũng không trông cậy vào anh tiếp nhận thân thể cô, thì đồng nghĩa với tiếp nhận cô.
Tình yêu không chỉ dùng phương thức trực tiếp để biểu đạt. Dĩ nhiên, không thích cũng có thể thíh, nhưng tối thiểu cơ thể của cô có chút ảnh hưởng tới anh.
Cố Diệc Thần không lên tiếng, đem một chén canh Ba Ba còn dưa lại từ tối hôm qua đưa cho cô, "Uống" .
"Tại sao thế? Em không muốn uống” nhớ tới chuyện tốt mình làm, Lăng Bắc Sam cúi thấp đầu, gương mặt đỏ hồng.
"Bổ Âm, thích hợp nhất với người phụ nữ cầu xin tha thứ ở trên giường!” khóe miệng Cố Diệc Thần bứt lên một nụ cười xấu xa, hả hê nói. Đối với người đàn ông mà nói, hành hạ người phụ nữ ở trên giường đến khi cô ấy cầu xin sự tha thứ là một chuyện vô cùng bình thường, đặc biệt là người ở trước mặt đây.
"...." Nghe Cố Diệc Thần nói như thế, nghĩ tới biểu hiện của mình tối hôm qua, đầu của Lăng Bắc Sam càng cúi thấp hơn, gương mặt như bị lửa đốt nóng, cầm cái muỗng lên, lặng lẽ tự tẩm bổ mình bằng canh Ba Ba. Cố Diệc Thần nhìn cô, cưng chiều cười cười, cũng vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên thu lấy nụ cười của anh.
"Cố Diệc Thần, có phải anh đã bị em dụ dỗ thành công hay không, đã cảm thấy thành công?” Lăng Bắc Sam nghiêm túc hỏi, không muốn làm cho anh cảm giác mình như thế, nhìn Cố Diệc Thần trầm mặc, cô lại mở miệng.
"Em không nghĩ như vậy, thật, nếu như anh còn cảm thấy đi cùng với em mà không tin tưởng lời nói của em, em không miễn cưỡng. Nhưng anh cũng không được không cho phép em cố gắng.” Lăng Bắc Sam thành khẩn nói, nếu như không có Lý Tuấn Thái nói cho cô biết việc kia, không có lời nói của Tôn Đại Phi, có lẽ là cô sẽ không kiên định như thế.
Lòng của Cố Diệc Thần bởi vì lời nói của cô mà kéo ra, giờ phút này, bức tường thành phòng bị ở trong lòng giống như bị cô mang đi "Sam Sam, anh cũng tính quay đầu lại. Nhưng anh không thể trở về thái độ lúc ban đầu với em được rồi.” Cố Diệc Thần thành khẩn, trả lời trực tiếp vào vấn đề, đây là lời trong lòng anh. Cũng giống như suy nghĩ của Sam Sam.
"Chỉ cần trong lòng anh không có người phụ nữ khác là được rồi, còn lại hãy để cho em” Lăng Bắc Sam lại nói. .
"Đang tính cô đơn tới già, trong lòng sẽ không có người phụ nữ khác.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói xong thì cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Một câu lời nói như vậy nhưng khi Lăng Bắc Sam nghe được lại vô cùng cảm động .
Biển người mênh mông, trong cuộc đời của mỗi chúng ta chỉ là một người vô cùng bình thường, không có người nào rời khỏi người nào là không sống nổi, lại có một người như vậy, trong lòng suốt đời chỉ có một người, không có người đó anh chấp nhận cô độc cả đời....
"Vậy anh hoàn toàn còn tình cảm dành cho em đúng không? Em sẽ tiếp tục cố gắng!” Lăng Bắc Sam kiên định nói với anh, đôi mắt của Cố Diệc Thần thoáng qua một tia yên lặng chỉ cúi đầu ăn sáng.
Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Lăng Bắc Sam hoạt động gân cốt một chút, rốt cuộc thân thể đã thoải mái hơn rất nhiều, cô gọi điện thoại muốn hẹn Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi lại nói, Cố Diệc Thần nói không bán căn biệt thự kia nữa. Lăng Bắc Sam kinh ngạc, đi đến thư phòng tìm anh.
"Chuyện về biệt thự em đã biết hết rồi. Cố Diệc Thần, cảm ơn tâm ý của anh” Sau khi đến bên cạnh anh, nhốt chặt cổ của anh, Lăng Bắc Sam nói.
Cố Diệc Thần đang lên mạng đọc tin tức nghe được lời này, trong lòng ảo não Tôn Đại Phi quá nhiều chuyện, đồng thời trên mặt cũng dâng chút xấu hổ đỏ ửng.
"Làm sao em biết được biệt thự đấy là xây dựng cho em” Mặt anh không đổi sắc lên tiếng hỏi, Lăng Bắc Sam nặng nề hôn anh một cái, "Bởi vì em tự tin, anh rất ngại ngùng!” vừa yêu vừa hận.
"Em quá tự tin rồi, đọc sách đi, đúng rồi, lúc nào thì trở về?” Cố Diệc Thần lấy tay của cô ra, nói với cô vì nụ hôn kia giống như nụ hôn dành cho một đứa bé.
"Không trở về, ông xã không có đuổi em đi em về lại bên kia làm gì? Vốn chính là đi du học” Lăng Bắc Sam dựa vào bàn sách của anh, nhìn anh, nói cho anh nghe.
"Đáng giá sao?"
"Cái gì?"
"Vì anh mà buông tha những thứ kia, như thế đáng giá sao?” Cố Diệc Thần lại hỏi.
"Đáng giá!” Lăng Bắc Sam nhìn vào đôi mắt của anh, dùng hết sức quyết định, "Còn anh, có phải muốn quay về bộ đội hay không?” nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô lưu luyến không rời hỏi.
"Anh còn được ở đây vài ngày nữa” Cố Diệc Thần nhẹ giọng nói ra, chỉ thấy trên mặt Lăng Bắc Sam lại hiện lên nụ cười, lôi kéo cổ tay của anh “Vậy còn không đi chơi? Lãng phí thời gian ở đây!” Cô nắm tay của anh, vui vẻ nói, Cố Diệc Thần vừa đứng dậy đã bị cô túm ra khỏi thư phòng.
Trước tiên hai người đi đến nhà cũ của nhà họ Cố, thăm ông nội Cố báo tin vui hai người bọn họ sẽ không ly hôn để cho ông yên tâm, sau đó Lăng Bắc Sam còn gọi Cố Diệc Thần đưa cô đi xem biệt thự, Cố Diệc Thần chết sống không chịu.