Cậu bé nhìn mẹ, thấy bộ dạng mẹ đau lòng nước mắt doanh tròng, há mồm nhưng lại không biết nói cái gì cho đúng, cậu vẫn chỉ là một đứa bé, mặc dù thông minh nhưng cũng không biết an ủi người ta thế nào.
Vô Song hít mũi một cái, gượng cười rồi vuốt đầu con trai, “Bảo bối chúng ta ăn cơm đi.” “Dạ.” Q Tử mỉm cười gật đầu một cái, hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, Q Tử rất hiểu chuyện xới cơm cho mẹ, sau đó lại gắp mấy cây rau cải đặt ở trong chén mẹ.
Vô Song cũng cho gắp con trai một cái đùi gà, hai mẹ con ấm áp vui vẻ hòa thuận, làm cho người ta nhìn thấy rất hâm mộ.
Đông Bác Hải thấy trong lòng đau đớn đến mức không có mùi vị gì, anh tức giận đi đến cửa, vốn định hung hăng đạp cửa, nhưng lại sợ làm Vô Song kinh sợ mà ảnh hưởng đến thai nhi, tức thì nhẹ nhàng khép cửa lại rời đi —— “Nôn ~” Vô Song thấy anh đi, cũng nhịn không được những thứ cuồn cuộn lăn lộn trong dạ dày nữa, nên đứng dậy chạy đến toilet.
“Mẹ ~” Cậu nhóc cũng để đũa xuống, thu lại nụ cười tốt đẹp, đôi tay cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cùi chỏ chống ở trên bàn, suy ngẫm trong chốc lát rồi cậu điện thoại cho Bạch Dạ.
◆ Ban đêm, gió lạnh như dao, tầng mây dầy cộm nặng nề, nhưng thứ này tuyệt không ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt trong quán bar, dưới ánh đèn neon, các cô gái uốn éo cái mông vẫy đuôi ở trong sàn nhảy, cực kỳ lẳng lơ, nhưng điều này cũng không có liên quan đến khách uống rượu giải sầu ở khu cao cấp.
Mặc Phi Tước nghiêng người dựa lên trên ghế sa lon, cùi chỏ bám lấy đệm dựa, hiển thị rõ là đàn ông lẳng lơ.
Gặp bạn tốt uống rượu một ly lại một ly, nhưng anh không nói không rằng cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn chăm chú vào anh ấy, có vẻ như đang đợi anh ấy mở miệng trước —— “Nấc.” Khi trên bàn bày đầy hơn hai mươi chai rượu, thì Đông Bác Hải đánh nấc rượu một cái.
Mặc Phi Tước nhếch môi cười, tuấn mỹ như vậy, lúc này mới lười biếng ngồi dậy, sửa lại Tây phục một chút, nghiêm trang mà nhìn anh ấy cau mày, “Muốn tôi nói cái gì với anh hả?” “Câm miệng!” Anh đã đủ phiền rồi, cái tên bạn xấu này tốt nhất cũng đừng có chen vào, mà mắng anh một chút nhé.
Mặc Phi Tước không những không giận, còn rất đồng tình với anh ấy, anh ấy đi một quân cờ này thật sự quá thúi, căn bản là đang tự đào hố chôn mình.
Phương pháp trả thù nhà họ Đông rất nhiều, thế nhưng anh ấy lại chọn cái cửa hại người hại mình, nếu không phải Mặc Phi Tước anh và anh ấy là bạn bè, thì nhất định cũng sẽ chế nhạo anh ấy một chút —— đáng đời! Nhún nhún vai, rồi đoạt lấy chai rượu từ trong tay anh, anh quào loạn một cái, nhưng lại bị Mặc Phi Tước siết chặt cổ tay, “Anh say chết thì có thể giải quyết chuyện sao, tôi không ngại nhặt xác giúp anh.” “Vô Song không tha thứ cho tôi, con trai cũng không để ý đến tôi, con mẹ nó, tôi còn làm được những gì?” Giãy cổ tay bị anh ta bóp chặt, Đông Bác Hải phiền não mà cào tóc, dựa lên đệm ghế sa lon, một cước đạp rớt chai rượu trên bàn.
“Bác Hải, tôi bắt đầu hoài nghi là anh thật sự không thể cho mẹ con bọn họ hạnh phúc?” Mặc Phi Tước giọng điệu nhàn nhạt, chữ chữ đều là châu ngọc, ‘ hận ’ trên người Đông Bác Hải quá nặng, nếu mà cả nhà ba người bọn họ thật sự tiếp tục nữa, hai mẹ con họ sẽ chịu nhiều áp lực, và đả kích càng trầm trọng hơn.
“Cậu có ý gì, ngay cả cậu cũng hoài nghi tôi có phải hay không?” Anh ‘ bỗng nhiên ’ theo phản xạ lập tức đứng dậy, níu lấy quần áo của Mặc Phi Tước, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào anh ta, rượu mạnh hun đỏ mắt của anh.
Thần sắc của Mặc Phi Tước kiên định nhìn lại anh ấy, giọng nói vẫn bình tĩnh gợn sóng như cũ, “Bác Hải không phải là tôi không tin anh, mà là anh giữ hai mẹ con họ ở bên người, là có thể vứt bỏ thù hận sao?” “Không thể.” Đông Bác Hải hơi thở bắt đầu dồn dập.
“Vậy anh muốn bọn họ bởi vì thù hận của anh mà bị thương sao?” “Không muốn.” “Vậy sao anh lại khổ sở giữ bọn họ ở bên người?” “.
.” Buông quần áo của Mặc Phi Tước ra, Đông Bác Hải nặng nề ngã ngồi ở trên ghế sofa, không phản bác được.