Ba ngày sau, Vô Song vẫn giống như thường ngày, rời giường thật sớm thay đồng phục đi làm xong, rồi chuẩn bị đi làm.
“Mẹ, thân thể của mẹ không thoải mái thì đừng đi làm.” Cậu bé mặc đồ ngủ đi ra, ôm tay nhỏ bé dựa vào ở bên cạnh mép cửa, nhàn nhạt nhíu mày nhỏ một cái.
Chải tóc xong, thì Vô Song quay đầu cười nhẹ với cậu, “Con trai, mẹ không đi làm, thì chúng ta ăn cái gì?” “Con nuôi mẹ.” Q Tử nhất thời nhanh miệng mà bật thốt lên.
Vô Song “Xì” cười một tiếng, trong lòng là cực kỳ cảm động, đi tới hơi nghiêng ngừơi, vuốt đầu con trai và cô nói: “Con trai, có cái câu này của con, mẹ bây giờ là tràn đầy sức sống, và nhiệt tình mười phần.” “Mẹ, mẹ cho rằng con đang nói đùa?” Cậu bé có chút bị thương mà nhìn mẹ, cậu nói thật, lấy giá trị con người của cậu mà nuôi một trăm vạn người mẹ cũng không có vấn đề gì.
“Không có, mẹ tin tưởng là con có thực lực.” Vô Song lắc đầu một cái, “Nhưng phải nuôi mẹ, thì con còn phải cao thêm một chút nữa, tốt hơn là lớn lên giống như.
.” Tại sao lại nghĩ đến anh ấy? ! Vô Song thu lại nụ cười rồi đứng dậy, Q Tử cầm tay của cô, chuẩn bị ngả bài với cô: “Mẹ, thật ra thì con.
.” “Cốc cốc cốc ——” Một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, cắt đứt lời nói của cậu bé.
“Ai đó?” Vô Song theo bản năng hỏi một câu, rồi đi tới nhìn qua mắt cửa thấy một người bên ngoài, có chút ngoài ý muốn là tài xế của Chủ tịch, cô nhẹ nhàng mở cửa ra —— “Vô Song tiểu thư, lão gia gọi tôi tới đón ngài.” Tài xế cười nói.
“Dạ.” Cô có vẻ hơi luống cuống, Chủ tịch đối với cô cũng quá tốt đi.
“Ông là ai?” Cậu bé đi tới, giương mắt nhìn tài xế, thần sắc có cảnh giác.
Tài xế cũng quan sát cậu mấy lần, cười có chút lúng túng, và đang suy nghĩ: cậu nhóc chắc không phải là con của Vô Song tiểu thư chứ.
“Con trai, gọi bác Trương.” Vô Song rất rộng rãi mà cười cười giới thiệu: “Chú Trương, đây là con trai của tôi Chúc Sử.” “Chú bé dáng dấp thật là tuấn lãng.” Tài xế lại ha ha cười nói, cậu bé cũng nghe lời mà gọi ông ta một tiếng bác.
“Chú Trương, chúng ta đi thôi.” Cô cũng đang chuẩn bị phải ra khỏi cửa, nên thuận tiện mang túi lên vai, Vô Song nói, “Con trai, hôm nay mẹ không thể đưa con đi học, tự con cẩn thận một chút.” “Dạ, mẹ yên tâm đi ạ.” Cậu nhóc cười cười, hai mẹ con đều tự hôn lên mặt lẫn nhau một cái, rồi Vô Song mới đi theo tài xế.
Tài xế lái xe nhàn rỗi không có gì làm nên hỏi một câu, “Chắc Vô Song tiểu thư cũng chưa tới ba mươi tuổi đâu nhỉ?” “Vẫn chưa.” Những sợi tóc mái rớt ở trên trán, Vô Song cười nhẹ có chút không nhịn được, nhìn qua cô già như vậy sao? “Ngài còn trẻ như vậy mà đã có con trai lớn như vậy rồi, thật là có phước.” Tài xế nói rất là sâu sắc, trong đó có hâm mộ lại ghen tỵ, từ trong giọng nói đố kỵ hâm mộ của ông có thể đoán được, ông vẫn còn là một người độc thân ~ cho dù không phải là độc thân thì dưới gối cũng không có con cái.
Lần này, Vô Song chỉ đơn giản cười một tiếng, rồi xoay đầu ra phía ngoài cửa sổ thưởng thức kiến trúc cảnh vật của thành phố SHI, bởi vì cô thật sự nghe không ra tài xế là đang hâm mộ cô ~ hay là đang cười nhạo cô ~~ Lái xe đến một quán cà phê thì ngừng lại, nếu không phải là tài xế hô một tiếng, “Vô Song tiểu thư, đến rồi.” , thì cô còn tưởng rằng là tài xế cố ý dừng xe để đi xuống mua cà phê.
“Đến, đến đâu hả ?” Cô có chút mờ mịt nên hỏi.
“Lão gia ở bên trong chờ ngài.” Tài xế mở cửa xe giúp cô rồi giải thích.
“Chủ tịch ở bên trong chờ tôi?” Cô càng hôn mê hơn, đây là tình huống gì.
“Đúng vậy.” “A!” Cô lúng túng cười, rồi bước chân thon dài đi xuống, động tác nhẹ nhàng đóng cửa xe của tài xế, cũng làm cô kinh ngạc một chút, thấy cô quay đầu lại, thì tài xế cười nói: “Vô Song tiểu thư vào đi.” “Dạ.” Cô bất an nắm dây túi hít sâu một hơi, rồi quay đầu đi vào.
Quán cà phê rất lớn rất xa hoa, bên trong tràn ngập mùi thơm của cà phê, cô vừa đi vào thì có nhân viên phục vụ đi tới, mỉm cười hỏi thăm: “Xin hỏi là Chúc Vô Song tiểu thư ạ?” “Ừ, là tôi.” Cô khẽ gật đầu, cũng lễ phép đáp lại.
“Chúc tiểu thư, mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ làm một tư thế ‘ mời ’, rồi dẫn cô đi tới phòng VIP, cửa phòng VIP mở rộng ra, Đông lão ở bên trong đang mỉm cười với cô.
“Chủ tịch.” Đi vào cô khẽ gọi một tiếng, còn nhân viên phục vụ thì lui ra, cô bất an đứng ở trước mặt Đông lão.
“Vô Song,ngồi đi!” Trừ ngày đầu tiên phỏng vấn, vừa gặp mặt thì Đông lão và cô nói chuyện biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng về sau thì luôn là khuôn mặt hiền hòa thân thiện.
Nhưng ông càng thân thiện với cô, thì cô càng cảm thấy mất tự nhiên bất an, cứ có cảm giác người của công ty ở sau lưng đâm vào cột sống của cô, hoài nghi cô là ‘ tình nhân ’ của Chủ tịch.
Vô Song sau khi sợ hãi ngồi xuống, thì vội mở miệng trước: “Chủ tịch có lời gì muốn nói với tôi?” “Ha ha, Vô Song cô là người thông minh, thì tôi cũng không vòng vo với cô.” Đông lão vốn là muốn hỏi cô có uống chút gì không, nhưng thấy cô lo lắng như vậy, nên ông cũng không kéo dài, treo ngược khẩu vị của cô, “Nghe nói cô cùng Đông Bác Hải nhà tôi rất thân mật.” Biểu tình củaVô Song cực kỳ bình tĩnh, giống như gia đình có tiền có thế như Đông gia, thì làm sao có thể ngay cả tin tức này cũng không biết, nhưng cô vẫn còn có chút bất ngờ, ngoài ý muốn Đông lão thế nhưng lại tâm bình khí hòa mà tới nói chuyện này với cô, cô còn tưởng rằng ông sẽ cực kỳ tức giận bỏ ra một tờ chi phiếu cho cô, ra lệnh cô cút đi xa.
A ~ cô mấp máy môi, rối rắm phức tạp ở trong lòng không biết là nên may mắn hay là nên cảm giác mình bất hạnh, tình tiết máu chó trong phim truyền hình lại không có xảy ra ở trên người cô, thật ra thì giờ khắc này, cô thật muốn cẩu huyết một phen, lấy tiền rời đi thì Đông Bác Hải sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ tham tiền, từ đó về sau, cả hai cùng oán hận không nhớ đến nhau.
Biết không thể gạt được, nên Vô Song cũng không giấu giếm, “Xác thực tôi và Tam Thiếu Gia có lui tới một thời gian, nhưng mà Chủ tịch, bây giờ tôi và anh ta đã chia tay.” Nói ra lời nói này, thì cô theo bản năng sờ soạng xuống bụng, đứa nhỏ hình như không vui vì mẹ và cha phủi sạch quan hệ, giày vò với cô một chút.
Mặc dù đây chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng lại không tránh được mắt thần của Đông lão ~ “Vô Song, tôi cũng không phản đối cô và con trai tôi lui tới.” Đông lão cười ha ha, thâm minh đại nghĩa mà nói: “Ta là rất lão già rất cởi mở, không coi trọng môn đăng hộ đối gì đó, chỉ cần người trẻ tuổi các con là thật tâm yêu nhau, thì ta đều giúp đỡ, Tiểu Hải tuổi cũng không còn nhỏ, nhớ năm đó ta giống cái tuổi của nó, thì cũng đã là cha của ba đứa nhỏ rồi, ha ha ha.” Vì để cho Vô Song cảm thấy lời nói này của ông là có thành ý, ông cố ý cười to mấy tiếng để hòa hoãn không khí, nhưng sắc mặt của Vô song lại vẫn là mặt ủ mày chau liếc nhìn ông —— “Chủ tịch, rất cảm tạ ông thâm minh đại nghĩa, nhưng mà tôi với lệnh công tử thật sự không thể nào hợp lại nữa.” “Là bởi vì tin đồn trên báo chí sao?” Ông cụ thu nụ cười lại, con mắt sắc hơi thay đổi nói.
“Đó không phải là tin đồn.” Cái này, bọn họ đều biết rất rõ.
Đông lão trầm ngâm một lúc, một bàn tay to đặt ở trên bàn ăn nắm thành quyền, đôi mắt già sâu thẳm chợt ngấn lệ, “Ai ~ mỗi nhà đều có một khó khăn phải trải qua!” “Vô Song, rất nhiều chuyện mắt thấy cũng không phải là sự thật, Tiểu Hải trời sanh tính bướng bỉnh, mấy năm nay phụ nữ ở bên cạnh nó nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ nó dám lấy một ngừơi nào đó tự cho là bạn gái của mình, nó có thể thừa nhận con là bạn gái của nó, có thể thấy được nó đối với con là thật sự rung động, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không dối gạt con, quan hệ giữa hai cha con chúng ta vẫn không tốt, tình nhân mà nó tìm về, chỉ là vì dáng dấp của cô ta và phu nhân đã chết của ta giống nhau như đúc, nó chính là muốn kích thích ta nên mới làm như thế, đó cũng không phải là không hài lòng với con.” Trong giọng của Đông lão rất là bất đắc dĩ, oan oan tương báo khi nào mới dứt chứ? Vô Song có chút giật mình rồi ấp a ấp úng hỏi lại: “Dáng dấp giống phu nhân đã chết của ngài?” “Ừ.” Đông lão xúc động mà gật đầu một cái, “Tiểu Hải vẫn đem chuyện mẹ nó chết, trách lên trên người ta và phu nhân của ta, cho rằng chính là chúng ta đã hại chết mẹ nó.” Mà ông vẫn trách nó tham ăn mà hại chết người đàn bà ông yêu mến nhất.
“Ách ~” Vô Song không biết nên nói cái gì cho đúng, chuyện này cô đã từng nghe Ngả Mễ đề cập tới, vốn cho rằng chỉ là một chuyện rất đơn giản, nhưng hôm nay bị Đông lão nói ra, thì cô cảm thấy phức tạp.
“Vô Song, nếu như con thật sự yêu Tiểu Hải, thì hãy ở bên người nó, ngăn cản hành động điên cuồng của nó, nó đây không phải là đang trả thù ta, mà là nó tự hại mình!” Lấy hạnh phúc của mình để giận dỗi với lão già như ông thì không đáng, thật sự không đáng giá.
“Tôi.
.” Cô thật sự không biết nên làm thế nào rồi đây.
Thấy cô do dự , Đông lão lại cho thêm một mồi lửa, “Nghe nói con đã mang thai?” “Chủ tịch.” 囧 tiêu rồi, chuyện như vậy mà Chủ tịch cũng biết, hai gò má của Vô Song lập tức nóng lên, mười ngón tay luống cuống đan vào nhau.
“Ha ha, xem ra rất nhanh ta sẽ làm ông nội.” Đông lão cười vui vẻ, “Con nghỉ sanh ta đã phê chuẩn, mấy tháng nay con hãy ở nhà dưỡng thai cho khoẻ đi, cần gì thì gọi điện thoại cho ta, ta kêu người chuẩn bị cho con.” “Chủ tịch.” Vô Song càng bất an hơn, nóng lòng muốn đứng dậy giống như đang ngồi trong đống than vậy, người của nhà họ Đông sao ai cũng bá đạo như vậy, cũng không trưng cầu kiến của người trong cuộc một cái, thì đã tự tiện làm chủ cho cô rồi.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Đông lão đứng lên nói: “Ta có hội nghị phải lập tức trở về dự họp, cũng không ngồi với con nữa, mấy tháng tới lão Trương sẽ là tài xế riêng của con, muốn đi đâu thì con gọi ông ta chở con đi là được, Vô Song, hãy bảo trọng thân thể.” “Ai, Chủ tịch.
.” Nhắn nhủ xong rồi, thì Đông lão vội vã rời đi như sấm rền gió cuốn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội cự tuyệt, Vô Song thất bại mà chau chặt chân mày, phái tài xế cho cô, trên danh nghĩa là phục vụ cho cô, nhưng trên thực tế là giám thị hành tung của cô.
“Bé cưng, mạng con thật là tốt.” Vô Song vuốt bụng, rồi tự lẩm bẩm, đứa nhỏ này còn chưa ra đời, thì đã hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế trước rồi.
Vô Song đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô bắt máy, thanh âm của đối phương từ tính hấp dẫn làm sao ấy—— “Chị dâu nhỏ, chị có thể tới đây một chút không?” Anh ta gọi cô là chị dâu nhỏ? ! Vô Song sửng sốt một chút, cho là điện thoại gọi nhầm, liếc mắt nhìn số điện thoại, lại là của Đông Bác Hải, cô hôn mê, và để thấp giọng nói, “Xin hỏi anh là?”