“Tôi đã biết.” Nghe được lời của Hoàng Phũ Hồng Trúc, Trần Phàm nheo mắt trà lời. sau đó không đợi Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lại. trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, nghe bên trong truyền ra thanh âm “đô đô”, biểu tình Hoàng Phủ Hồng Trúc cực kỳ ngưng trọng, trong con ngươi lóe ra ánh mắt lo lắng.
Lúc trước nàng từng hôi qua Độc Nhất Đao, thực lực Trần Phàm như thế nào, Độc Nhất Đao trà lời làm Hoàng Phủ Hồng Trúc thật khiếp sợ, mà sau đó Trần Phàm đại sát tứ phương tại Hàng Châu cũng đã chứng minh được điểm này.
Nhưng đối với địa vị trong giới võ học cùng thân phận của Tá Đằng Dụ Nhân tại Nhật Bản. Hoàng Phũ Hồng Trúc đồng dạng cũng biết đến - ngày đó Tá Đằng Dụ Nhân đến tìm nàng bàn về trận cách đấu thì Độc Nhất Đao cũng có mặt. Sau đó nàng hỏi Độc Nhất Đao thực lực của Tá Đằng Dụ Nhân như thế nào, Độc Nhất Đao đã nói với Hoàng Phủ Hồng Trúc, cùng là cao thủ dùng đao, hắn có thể thấy được Tá Đằng Dụ Nhân rất mạnh, mạnh đến nông nỗi hắn không thể lấy được dũng khí để khiêu chiến.
Độc Nhất Đao.
Ba chữ này ở hắc đạo phía nam giống như vị sát thần, làm trái tim đại lão khắp nơi phải băng giá cùng run sợ.
Cận chiến cơ hồ vô địch.
Đây là đánh giá của hắc đạo phía nam đối với Độc Nhất Đao.
Một nhân vật như vậy, lại có đánh giá cao như vậy với Tá Đằng Dụ Nhân, điều này làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với thực lực của Tá Đằng Dụ Nhân mạnh đến bao nhiêu, hoàn toàn không thể nắm chắc.
Chính là bởi vì như thế. nàng mới lo lắng, lo lắng Trần Phàm sẽ nhận lời khiêu chiến.
“Trần Phàm, anh thành thật khai báo, người đàn bà vừa rồi là ai? Vì sao lại gọi điện thoại cho anh?” Trước đó Trần Phàm lấy ra điện thoại nói chuyện, Tô San giống như làm tặc, vành tai, nghe lén hai người nói chuyện, mặc dù không nghe được nội dung cụ thể. nhưng nghe được đối phương là nữ nhân, lúc này thấy Trần Phàm cúp điện thoại, lập tức chất vấn.
Nhìn thấy bộ dáng “nếu ngươi không thành thật khai báo cho bổn tiểu thư, bổn tiểu thư liền không để yên cho ngưoi” của Tô San. Trần Phàm không biết nói gì, nghiêm mặt nói: “Là tiêu cô của tiêu Qua. nàng gọi điện hỏi anh tiêu Qua có về hay chưa.”
“Thật sự?” Tô San tựa hồ có chút không tin.
Trần Phàm làm bộ dáng không hề làm gì trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa: “Hôm nay tiêu Qua trốn học một ngày, còn có thê già bộ sao?”
Nghe Trần Phàm giài thích, Tô San lại tin, nhưng trong miệng hừ hừ nói: “Tốt nhất đừng để cho em bất được đuôi sam của anh, nếu không em sẽ cầm kéo răng rắc anh cho coi.”
Tô San uy hiếp làm Trần Phàm không nhịn được bật cười, trước đó tâm tình có chút suy tư khi nhận được sự khiêu chiến của Tá Đằng Dụ Nhân cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Bốn mươi phút sau, Trần Phàm lái chiếc cc mang theo Tô San về tới căn hộ.
Bồi Tô San cùng dì Điền ăn xong cơm tối. Trần Phàm trực tiếp về tới phòng ngủ của mình, lấy di động gọi điện cho Hoàng Phũ Hồng Trúc, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, giọng nói cũng không trầm ồn như trong dĩ vãng mà mang theo tia lo lắng: “Trần tiên sinh, anh muốn nhận khiêu chiến sao?”
“Vì sao không tiếp nhận đây?” Trần Phàm nguyên bản không nghĩ muốn để Tá Đằng Dụ Nhân cùng Liều Xuyên Tình Tử bình yên vô sự trở lại Nhật Bản. nhưng vì trở ngại thế lực khắp nơi theo dõi. không thể thực hiện hành động trảm thủ. hiện giờ Tá Đằng Dụ Nhân chù động khiêu chiến. Trần Phàm tự nhiên sê không làm người nhu nhược.
Tuy rằng Hoàng Phũ Hồng Trúc đã đoán được hơn phân nữa Trần Phàm sẽ nhận lời. nhưng khi chân chính nghe được Trần Phàm nói như vậy sắc mặt của nàng không khỏi hơi đổi. trong lòng hoàn toàn bị nỗi lo lắng chiếm cứ.
Từ sau cái chết của Sở vấn Thiên. Hoàng Phũ Hồng Trúc ngoại trừ quan tâm Sở Qua. chưa bao giờ quan tâm cho bất kỳ một nam nhân nào khác.
Nguyên bản nếu đổi lại lúc nàng bình tĩnh, nàng sẽ nhận thấy được loại biến hóa này, nhưng ngay trong lúc này trong lòng nàng tràn ngập lo lắng, cãn bản không hề suy nghĩ vì sao mình lại đi lo lắng cho Trần Phàm, chỉ nhắc nhờ: “Trần Phàm, theo tôi được biết, thực lực cách đấu của Tá Đằng Dụ Nhân rất mạnh, là truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, danh khí trong giới võ học tại Nhật Bản rất lớn. được gọi là thiên tài của giới võ học, phàm là những người từng nhận khiêu chiến của hắn toàn bộ đều chết trong tay hắn. hơn nữa mỗi một lần khiêu chiến hắn không hề rút đao, chỉ dùng bàn tay trần”
Vô Sinh Kiếm Đạo là lấy kiếm nhập đạo, trong tay không kiếm, thực lực tự nhiên giảm đi.
Điểm này, Hoàng Phủ Hồng Trúc tự nhiên cũng hiểu được, bởi vì bản thân nàng cũng là một cao thủ cách đấu.
“Tôi biết.” Lần đầu tiên nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc gọi tên mình. Trần Phàm nhiều ít có chút cảm giác ngoài ý muốn, nhưng sau đó cười cười nói: “Cô yên tâm đi. hắn không phải là đối thủ của tôi.”
Hắn không phải là đối thủ của tôi.
Nguyên lời nói bình thản không có gì khác lạ. nhưng rơi vào trong tai Hoàng Phũ Hồng Trúc, lại làm trong lòng nàng kịch liệt chấn động.
Bởi vì nàng có thể nhận thấy được cỗ tự tin trong giọng nói của Trần Phàm.
Vẻ tự tin này, giống như đã xâm nhập tận sâu trong cốt tủy của Trần Phàm, thế cho nên khi Trần Phàm nói ra những lời này, không hề cảm thấy có chuyện gì không ổn. hết thảy đều theo lý thường phải làm.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngũi. nỗi lo lắng trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như đã bị cắn nuốt, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nàng tin tường Trần Phàm.
Nguyên nhân cụ thể ngay chính nàng cũng không biết. chỉ đơn giản tin tường.
Trong lòng không còn lo lắng Trần Phàm sẽ gặp bất trắc trong trận đấu. Hoàng Phũ Hồng Trúc chợt nhận ra trước đó mình trực tiếp xưng hô tên của Trần Phàm, không khỏi ngẩn ngơ, sau đó chợt nhớ lại. nội tâm cả một năm nay không hề aợn sóng lúc này bởi vì Trần Phàm lại nổi lên.
Phát hiện này làm biểu tình Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp, có kinh nghi, có lo lắng, càng nhiều là áy náy.
Hoàng Phủ Hồng Trúc phát hiện được điểm này, Trần Phàm cũng đã nhận ra.
Đối với điều này Trần Phàm cũng cực kỳ nghi hoặc, theo hắn xem ra, tuy rằng sự tồn tại của hắn có thể giúp cho cuộc sống về sau của Sở Qua tràn ngập khoái hoạt, nhưng với tính cách cùng khà năng trầm ổn của Hoàng Phủ Hồng Trúc, không nên biểu hiện ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng như vậy mới đúng.
Không đợi Trần Phàm nghĩ ra nguyên nhân, đầu bên kia điện thoại lại vang lên thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc: “Trần tiên sinh, một khi đã như vậy, như vậy tôi sẽ nói với thủ hạ của Tá Đằng Dụ Nhân, ngài lựa chọn nhận khiêu chiến.”
Lúc này đây, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn khôi phục lại bình thường, trong giọng nói đã không còn lo lắng sợ hãi.
Trần Phàm có thể nhận thấy được điềm này, nhưng cũng khônanghĩ sâu xa, chỉ nhẹ nhàng “ân” một tiếng.
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Phũ Hồng Trúc không kìm lòng được đốt một điếu thuốc lá. rít mạnh một hơi.
Nicotin dạo qua một vòng trong phổi của nàng, cả người nàng chợt lãnh tĩnh trở lại.
Khói thuốc mông lung vờn quanh gương mặt nàng, có thể nhìn thấy đôi mày nàng đang nhíu lại. gương mặt không ngừng biến hóa.
Vì sao?
Vì sao ta lại lo lắng cho sự sống chết của hắn?
Trong lòng Hoàng Phũ Hồng Trúc thầm tự hôi mình, trong đầu không khỏi dần dần hiện ra thân ánh Sở vấn Thiên.
Thân ánh Sở vấn Thiên vừa chọt hiện, thân ánh Trần Phàm theo sát hiện lên. hai thân ánh đồng thời hướng nàng đi tới.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh làm sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên biến đổi. trở nên cực kỳ tái nhọt, trong con ngươi lộ ra ánh mắt thống khổ.
Nàng run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng, dùng sức rít mạnh, tựa hồ muốn dùng nicotin đế mê hoặc bàn thân.
Không biết qua bao lâu, hút xong một điếu thuốc lá, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng dụi tất tàn thuốc, lập tức đứng dậy đi tới trước tấm bàng trong phòng sách, nhìn bàn đồ nhân mạch rậm rạp, đôi môi đỏ tươi hơi mở ra. thì thào lẩm bẩm: “Sở dĩ ta lo lắng an nguy của hắn. chẳng qua bởi vì tiểu Qua. Ân. không hơn.”
Thật là như vậy sao?
Ngay khi Hoàng Phũ Hồng Trúc tự an ủi mình, trong lòng lại toát ra một thanh âm.
Đối mặt chất vấn trong nội tâm, Hoàng Phủ Hồng Trúc không thể phàn bác.
Bởi vì...
Một người có thể lừa bất luận kẻ nào, nhưng không lừa được nội tâm của mình.