Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 186: Tay Không Nghênh Chiến

Thân là con trai của lão đại Tá Đằng Nhất Lang Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng Dụ Nhân được xem là công tử cao đẳng chân chính, nhưng so với thân phận công tứ của hắn mà nói. lực ảnh hường của hai thân phận của hắn càng lớn hơn một chút - truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, thiên tài giới võ học.

Thời gian trước, mỗi một lần Tá Đằng Dụ Nhân khiêu chiến đều nháo đến dư luận xôn xao, mỗi người đều biết. ít nhất trong giới võ học Nhật Bản đều như thế.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Khi biết được Tá Đằng Dụ Nhân ở tại Đại Lục chỉ danh người khiêu chiến, hơn nữa còn cần lấy ra Bố Đô Ngự Hồn chưa từng rút khỏi vò, cả giới võ học Nhật Bản đều xôn xao một mảnh.

Người luyện võ, nếu thiện binh khí dài. tay cầm binh khí tham chiến, thực lực phải tãng hơn tay không mười lần.

Đây cũng chính là nói, một người luyện võ am hiểu sử dụng binh khí. một khi trong tay có được binh khí. chẳng sợ thực lực đối thù cao hơn hắn mười lần. cũng sẽ làm cho máu tươi của đối thủ tuôn đương trường.

Dù sao đao kiếm không có mắt. vô cùng sắc bén. không giống như mộc côn. thiết côn linh tinh gì đó, có thể bị người luyện võ thông qua đặc thù nào đó liên hệ phương pháp rèn luyện ra được năng lực chống cự khủng bố đối kháng.

Hai mươi tuổi bước vào cảnh giới võ học đại sư.

Tá Đằng Dụ Nhân đã được xem như đứng trên đinh võ học, thật khó gặp được đối thủ của lực lượng ngang hàng.

Sở dĩ Tá Đằng Dụ Nhân lấy ra sát thần đao tới khiêu chiến Trần Phàm, là bởi vì hắn biết nếu dùng tay không. hắn không phải đối thủ của Trần Phàm.

Đối thủ của Tá Đằng Dụ Nhân là ai?

Vừa biết được tin tức, cơ hồ mỗi một người trong 21 ới võ thuật Nhật Bản đều suy nghĩ vấn đề này.

Sau đó, khi bọn hắn biết được đối thủ của Tá Đằng Dụ Nhân là một sinh viên không hề có danh tiếng. cả giới võ học đều nhấc lên kinh thiên sóng lớn.

Khiếp sợ rất nhiều, không ít nhân sĩ giới võ học Nhật Bản đều lập tức đi tới Đông Hải. chuẩn bị quan sát trận chiến này.

Đối với bọn hắn mà nói, bằng vào bốn chữ Tá Đằng Dụ Nhân đã đáng cho bọn hắn xem cuộc chiến, huống chỉ Tá Đằng Dụ Nhân còn muốn lấy ra sát thần chỉ đao?

Không riêng gì giới võ học Nhật Bản nhấc lên kinh thiên sóng lớn. một ít nhân sĩ luyện võ trong quốc nội. biết được Trần Phàm cùng Tá Đằng Dụ Nhân sẽ có một hồi chiến đấu. cũng lập tức chạy tới Đông Hải.

Mà trận đấu này ngoại trừ hấp dẫn ánh mắt người luyện võ, cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nhân sĩ thượng lưu Đông Hải thậm chí là phía nam bán quốc.

Trong lúc nhất thời, các đạo nhân mã sôi nổi tụ tập tại Đông Hải, mây sió đầy trời.

Vào chiều ngày thử hai, Hoàng Phũ Hồng Trúc tự mình lái xe chạy tới cửa tiểu khu chỗ ở của Trần Phàm.

Lúc Hoàng Phũ Hồng Trúc tiến vào cửa tiểu khu. Trần Phàm chờ đợi đã lâu. nhìn thấy chiếc Audi A8 của Hoàng Phủ Hồng Trúc chạy đến. lập tức đi tới.

Chậm rãi cho xe dừng lại. ngưng mắt nhìn Trần Phàm đang đi tới. biểu tình Hoàng Phũ Hồng Trúc hơi có vẻ phức tạp.

Nàng rõ ràng chửng kiến, ngày hôm nay Trần Phàm vẫn mặc quần áo bình thường hàng ngày, gương mặt bình tĩnh như nước, không hề có chút khấn trương trước cuộc đại chiến.

Duy nhất khác nhau. vâng, chính là một cái túi du lịch trong tay Trần Phàm.

Hay là. bên trong đựng vũ khí?

Nhìn thấy túi du lịch trong tay Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc tự hỏi chính mình.

Theo sau. không hề nghĩ nhiều. Hoàng Phủ Hồng Trúc đẩy cửa xe ra. lập tức bước xuống.

Ngày hôm nay nàng mặc một áo sió màu đen. bên trong bộ quần áo bỏ sát người. đem hai ngọn núi trước ngực cùng vòng eo thon mảnh khảnh hoàn mỹ bộc lộ ra. Quần da màu đen bỏ sát nửa thân dưới, làm đôi chân của nàng càng thêm có vẻ thon dài mê ngưòi. nhất là độ cong của đôi mông, làm người ta nhịn không được nghĩ tới hình ảnh đủ phun máu mũi.

“Ra vẻ anh tựa hồ tuyệt không lo lắng.” Gặp Trần Phàm. Hoàng Phũ Hồng Trúc nỡ một nụ cười khổ trên khuôn mặt luôn luôn âm lãnh.

Trần Phàm cười cười, không nói gì.

Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không nói thêm lời vô ích. trực tiếp kéo cửa xe. để Trần Phàm lên xe.

Lại một lần nữa đảm đương việc lái xe cho Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không hề có ý không thích, chỉ có chút tò mò nhìn thoáng qua túi du lịch bên cạnh Trần Phàm, hỏi: “Bên trong túi đựng vũ khí? Phải chãng là chùy thủ?”

“Không phải.” Trần Phàm nhẹ lắc đầu: “Là một bộ luyện võ phục.”

“Nga? Anh từng luyện võ?” Hoàng Phũ Hồng Trúc khởi động máy xe, đồng tử đột nhiên phóng lớn. thần tình tò mò hỏi han.

“Xem nhưtừng luyện qua.”

Trần Phàm gật gật đầu. trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh một vị lão nhân, lão nhân kia là thầy dạy võ cho hắn. trước đi lúc hắn nhận huấn luyện, lão nhân đã dạy hắn luyện võ, một lần dạy đã tới tám năm. Tám năm sau. Trần Phàm mới dừng việc luyện võ, từ đó chuyên sang luyện tập một chiêu chế địch, cũng chính là thử gọi là thuật sát nhân.

Sở dĩ Trần Phàm có được năng lực chiến đấu đơn độc làm run sợ thế giới ngầm. thực lực cách đấu biến thái cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.

Mà hôm nay thành tựu của hắn trong cách đấu. hoàn toàn là bởi vì năm xưa lão nhân kia tạo trụ cột cho hắn.

Có lẽ bởi vì nghe được Trần Phàm từng luyện võ, trong lòng Hoàng Phũ Hồng Trúc thật kinh ngạc, có lẽ nàng đem tinh lực lái xe, thế cho nên không chú ý tới vẻ dị thường trong ánh mắt Trần Phàm, nghe được Trần Phàm thừa nhận, vẻ hiếu kỳ trong nội tâm nàng lại tãng lên. lại hỏi: “Thân thủ của anh lợi hại như vậy, sư phụ của anh nhất định là một võ học đại sư lợi hại đi?”

“Ân.” Trần Phàm khe khẽ thở dài: “Tổ tông của ông ấy đều là người luyện võ, được xem như đời sau của võ học thế gia. Đời này mơ ước lớn nhất của ông ấy chính là muốn võ học có thể được tiếp tục kế thừa. Nhưng ông không thực hiện được giấc mộng của mình, mà châm chọc nhất chính là. ông ấy bao năm lãn lộn trong giới võ, lại ở lúc tuối già lên lôi đài. kết quả bị người khác đánh chết.”

“Căn cử theo lời anh nói. tuổi của ông ấy hẳn là không nhỏ, người tuổi cao lẽ ra không nên đánh hắc quyền.” Trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt động. biến sắc: “Hay là anh đang nói Võ Đạo đại hội?”

Võ Đạo đại hội. đây là một hội trọng đại của võ thuật mà rất ít người biết đến. tuyển thủ dự thi bao trùm toàn cầu. có tuyển thủ võ thuật truyền thống quốc nội. cũng có cỗ máy giết người đến từ Siberia. mỗi bốn năm tổ chức một lần. được cho là trận đấu cách đấu tiêu chuẩn cao nhất.

“Ân. người đánh chết ông ấy là chường môn Bắc Thần Nhất Đao. Nguyên bản nói riêng về công phu. người kia không sánh bằng ông ấy, nhưng ông cả đời chưa từng lên lôi đài. không có kinh nghiệm. khí thế không đủ. cuối cùng bị đánh lén bị thua, bị chết thật thảm.” Trần Phàm híp mắt. sát ý trên người trong lơ đãng biểu lộ ra.

“Đánh lén? Chẳng lẽ trong Võ Đạo đại hội còn có thể đánh lén?” Hoàng Phủ Hồng Trúc từng nghe Sở vấn Thiên nói qua về Võ Đạo đại hội. vẫn chưa từng thấy qua. không khỏi có vé cực kỳ tò mò: “Cuối cùng người kia thì thế nào?”

“Người kia ở trong trận đấu giả vờ muốn nhận thua, thừa dịp sư phụ tôi chưa chuẩn bị, đột nhiên hạ sát thù.” Trần Phàm nhớ tới chuyện cũ. nhịn không được đốt một điếu thuốc lá. rít mạnh một hơi: “Sau đó, tôi đã giúp lão nhân gia báo thù.”

Nói tới đây, Trần Phàm rít mạnh một hơi thuốc lá, sau đó chỉ chỉ túi du lịch bên cạnh: “Luyện võ phục bên trong chính ông ấy tặng cho tôi.”

“Thì ra là thế.” Hoàng Phũ Hồng Trúc nhận thấy được Trần Phàm vì nhớ tới chuyện cũ, tâm tình không tốt lắm nên cũng không tiếp tục dây dưa trong đề tài này, mà nhắc nhỡ: “Tá Đằng Dụ Nhân vì trận đấu với anh, nên đặc biệt cho người mang tới Bố Đô Ngự Hồn ở Nhật Bản, anh chuẩn bị lấy vũ khí gì đi đối phó hắn?”

Hoàng Phũ Hồng Trúc cũng có một ít giài thích về Bố Đô Ngự Hồn, nàng biết Bố Đô Ngự Hồn được xưng sát thần đao chính là quốc bào của đất nước hoa anh đào. Mà trên thực tế, Bố Đô Ngự Hồn có hai thanh, một thanh nằm trong Lộc Đào Thần Cung để cung phụng, một thanh được truyền lưu trong Vô Sinh Kiếm Đạo.

Thanh trong tay Tá Đằng Dụ Nhân chính là Bố Đô Ngự Hồn được truyền lưu trong Vô Sinh Kiếm Đạo, là bào đao được lưu lại từ thời kỳ thượng cố, sấc bén vô cùng, giết người không dính máu. mặt trên để lại vô số anh linh, thanh danh xứng thật là sát thần đao.

“Không có.” Trần Phàm lắc lắc đầu, tô vẻ chính mình không dùng vũ khí.

“Cái gì?” Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm trà lời, cho dù tố chất của Hoàng Phủ Hồng Trúc rất tốt, sắc mặt chọt đại biến, thậm chí hai tay cũng run rẩy kịch liệt, thiếu chút cho xe lao vào bãi cò ven đường.

Sau thoáng khiếp sợ, Hoàng Phủ Hồng Trúc điều chinh lại cảm xúc, lái xe bình ổn sau đó mới nói: “Tá Đằng Dụ Nhân là truyền nhân một đời của Vô Sinh Kiếm Đạo, trình độ kiếm thuật rất cao. Nếu hắn sử dụng Bố Đô Ngự Hồn, sức chiến đấu gia tãng aấp mười lần. tôi biết thuật cách đấu của anh rất lợi hại. nhưng nếu dùng tay không nghênh chiến, quá nguy hiểm.”

Nói xong Hoàng Phũ Hồng Trúc từ bên hông rút ra thanh chủy thủ đen nhánh bất ly thân bên người đưa cho Trần Phàm nói: “Thanh chủy thủ này là vũ khí của tôi, nghe nói được tạo ra từ thời đại Minh triều, ngay lúc đó là vũ khí của một đầu lĩnh Cấm Y Vệ, thật già thì không biết. Bất quá thanh chủy thủ này cực kỳ sắc bén. chém sắt như chém bùn. nếu anh không chuân bị vũ khí. không bằng dùng chủy thủ của tôi đi.”

“Không cần.” Mất thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đưa chũy thủ tùy thân cho mình dùng, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu: “Bố Đô Ngự Hồn trong tay Tá Đằng Dụ Nhân, tuy rằng không dài tới 220 cm như thanh Bố Đô Ngự Hồn cung phụng trong Lộc Đào Thần Cung, nhưng cũng có 72 cm. Chủy thủ quá ngắn. thuộc loại vũ khí công kích cận chiến, tác dụng không lớn. Dù sao nếu như có thế cận chiến, dùng quyền cước hay chủy thủ cũng không có gì khác biệt.”

Hoàng Phủ Hồng Trúc không thể không thừa nhận, lời của Trần Phàm rất đúng, chũy thủ thuộc loại vũ khí cận chiến, gặp phải trường kiếm, căn bàn không phát huy được tác dụng. Mà với thân thủ Trần Phàm, chỉ cần tiếp cận đối thủ, nếu toàn lực công kích thì chỉ cần một chiêu đủ giết chết đối thủ, căn bàn không cần dùng vũ khí.

Vì thế Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói thêm gì nữa, mà thu hồi chủy thủ của mình, nhưng trong lòng vốn đang bình tĩnh lại hiện ra tia lo lắng, hơn nữa càng tăng hơn lúc trước.

Dù sao nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm tay không nhận khiêu chiến.

Theo nàng xem, thân là truyền nhân Vô Sinh kiếm đạo, Tá Đằng Dụ Nhân tay cầm sát thần chỉ đao, khí thế, lòng tin, thực lực đều cũng đạt tới đinh, trở thành tồn tại cực kỳ đáng sợ, tuy thực lực của Trần Phàm rất mạnh, nhưng nếu tay không nghênh chiến, cực kỳ nguy hiêm.

Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết. Trần Phàm thuộc loại người một khi làm ra quyết định, dù trời sập xuống cũng không chịu sửa đổi, cho nên biết điều lựa chọn trầm mặc.

“Vương sư phụ, ngài từng nói, võ học Nhật Bản lấy Vô Sinh Kiếm Đạo làm chủ. Vô Sinh kiếm đạo, dũng cảm tiến tới, tinh túy là một chữ “sát”, giết, giết, vô luận phía trước có bao nhiêu lực càn, một khi xuất kiếm, liền sẽ không thu về, tất phải giết chết địch nhân. Thời cổ đại, Vô Sinh kiếm đạo biểu hiện tinh thần của thích khách.”

Ngay khi Hoàng Phủ Hồng Trúc bởi vì quyết định của Trần Phàm mà cực kỳ lo lắng, Trần Phàm lại nhìn ra phong cành ngoài cửa sổ, trong lòng vang lên một thanh âm: “Ba năm trước đây, thân phận con đặc thù, thân bất do kỷ, chỉ có thể thông qua tay không giết chết Bắc Thần Nhất Đao Lưu chưởng môn giúp ngài báo thù, đêm nay, con sẽ dùng tay không bóp chết truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, tế điện anh linh đã chết của ngài.”

back top