Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 231: Yêu Cầu Thấp Nhất!

“Không, sư phụ! Em muốn đi cùng thầy…” Bên trong rừng đá, đối mặt cùng với nguy cơ sinh tử, Sở Qua nghe Trần Phàm an bài xong, không có chút nào sợ hãi nào, có chăng chỉ còn lại sự quật cường mà thôi.

Bởi vì căn cứ theo an bài của Trần Phàm, Trần Phàm sẽ phụ trách hấp dẫn lực chú ý, Độc Nhất Đao nhân cơ hội mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua rời đi.

“Phanh.”

Thời khắc nguy cấp, Trần Phàm cũng lười giảng đạo lý với Sở Qua, thấy Sở Qua không nghe lời, tay phải nhanh chóng chém ra, một tay đao nhẹ nhàng chém lên cổ Sở Qua, trực tiếp đánh ngất hắn.

“Tôi phải đi với anh.” Lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng mở miệng.

Trần Phàm biến sắc.

Không giống như Sở Qua, lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc không gây nháo, mà biểu tình vẻ mặt bình tĩnh: “Một mình anh hấp dẫn lực chú ý chỉ có hạn, chúng tôi vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như tôi đi với anh, có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng nhiều hơn. Chỉ có như vậy, Độc Nhất Đao mới có thể mang theo tiểu Qua chạy trốn ra ngoài.”

“Được rồi.” Hơi trầm ngâm, Trần Phàm cũng hiểu được Hoàng Phủ Hồng Trúc nói rất có lý, vì thế nên không phản đối.

Phanh phanh phanh phanh…

Đúng lúc này, từng quả bom cay cường độ cao từ bốn phương tám hướng bay tới rừng đá, nện xuống những tảng đá cùng mặt đất phát ra chuỗi âm thanh trầm đục, sau tiếng vang, sương khói màu trắng lóa mắt sặc mũi nhất thời tràn ngập bên trong rừng đá.

“Tư…”

Trần Phàm thấy thế, không dám lãnh đạm, vội vàng xé nát áo nhúng vào hố nước mưa, phân biệt đưa cho Độc Nhất Đao cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói: “Độc Nhất Đao, lúc chúng tôi hấp dẫn lực chú ý, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất trốn đi, dù bị phát hiện cũng không nên hiếu chiến, lợi dụng địa hình chạy trốn thật nhanh.”

“Được rồi, đi.” Dứt lời, Trần Phàm trầm giọng thầm ra lệnh.

Thân là Ám Đường đệ nhất cao thủ, Độc Nhất Đao không những thực lực xuất sắc, hơn nữa còn cực kỳ tuân thủ kỷ luật Ám Đường, thời điểm mấu chốt nghe được mệnh lệnh của Trần Phàm, hắn cũng không do dự, không nói thêm lời nào, dùng cánh tay còn lại kẹp Sở Qua xông về hướng bắc.

Hướng bắc, là một con sông rộng chừng ba thước, cuối sông là thác nước.

Căn cứ theo phân phó của Trần Phàm, Độc Nhất Đao cần tới chỗ sông nhỏ, sau đó dùng thời gian nhanh nhất bơi qua sông, sau khi qua sông trực tiếp nhảy xuống đầm nước dưới chân núi, đây là con đường chạy trốn tốt nhất.

Lúc ấy, khi Trần Phàm đưa ra lời đề nghị này, Hoàng Phủ Hồng Trúc từng lo lắng nước trong đầm không đủ sâu.

Theo nàng xem, nếu nước trong đầm sâu thì Độc Nhất Đao và Sở Qua sẽ không sao, nếu nước không sâu, thì sẽ chỉ còn đường chết mà thôi.

Trần Phàm giải thích, lúc lên núi hắn từng lưu ý qua đầm nước kia, nhận định nước trong đầm cũng đủ chấp nhận được.

“Hà Lão Lục, chỉ bằng vào đám phế vật Ninja này cũng muốn lấy mạng ta, ngươi đừng nằm mơ.” Ngay khi Độc Nhất Đao mang theo Sở Qua lẩn trốn, Trần Phàm khom người vừa dùng chiếc áo ướt che miệng mũi, vừa hô lớn.

“Sưu sưu sưu sưu…”

Trong rừng đá sương trắng mênh mông, đám Ninja trung đẳng mặc quần áo màu đen, mang đao đông dương, đeo mặt nạ phòng độc nghe thấy Trần Phàm lên tiếng, lập tức hướng địa phương chỗ Trần Phàm vây đến.

Trong khói trắng, Trần Phàm vừa khom người cấp tốc đi nhanh tới trước, vừa vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại gắt gao bám sát theo phía sau lưng hắn.

Tuy rằng Trần Phàm xé nát áo nhúng nước để che miệng mũi cùng mắt, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc lần đầu tiên nếm thử bom cay rõ ràng là không thích ứng, nước mắt không ngừng trào ra, cũng may lực khống chế của nàng rất mạnh, nên đã kiềm chế không ho khan lên.

Bên ngoài khu rừng đá rộng chừng bãi bóng, Hà Lão Lục mang theo đám đại lão Hồng Trúc bang đứng chung một chỗ, một tên Ninja cũng đang đứng bên cạnh.

Đối với những đại lão Hồng Trúc bang mà nói, trước kia khi bọn hắn từng đi theo Sở Vấn Thiên tranh đấu giành thiên hạ, tuy rằng từng trải qua chém giết, nhưng cũng chỉ là hắc bang sống mái với nhau, căn bản là không giống như tinh anh Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ được chuyên nghiệp như vậy, ngay bom cay cũng mang ra.

“Y Nguyên tiên sinh, vì sao không dùng súng? Cho người của ông dùng súng, có thể giải quyết chiến đấu nhanh hơn đi?” Không giống bộ dáng giật mình của những đại lão, Hà Lão Lục biết rõ công phu cách đấu khủng bố của Trần Phàm nên nhíu mày nghi hoặc nhìn tên Ninja đứng bên cạnh hỏi.

Tên Ninja kia vốn đang chăm chú nhìn vào trong rừng đá, ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Hà Lão Lục, cười lạnh một tiếng nói: “Hà tiên sinh có điều không biết, tên kia từng ở Hàng Châu chỉ cần dùng một khẩu súng, huyết tẩy phân bộ Thanh bang Hàng Châu, thuật bắn súng thật không tưởng nổi. Nếu để hắn giết chết thủ hạ của ta, đoạt súng, hậu quả khó lường.”

“Nhưng nếu như dùng đao…” Chẳng biết tại sao, Hà Lão Lục nguyên bản cảm thấy không hề sơ hở bỗng nhiên trong lòng cảm thấy không còn nắm chắc.

Gã Ninja tên Y Nguyên lạnh lùng cười: “Hắn có thể tay không đoạt Bố Đô Ngự Hồn của Tá Đằng thiếu gia, hơn nữa ở trên lôi đài giết chết Tá Đằng thiếu gia, năng lực cách đấu quả thật khủng bố. Bất quá bom cay sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn với hô hấp cùng thị lực của hắn, lấy thực ba mươi trung đẳng, giết hắn như giết gà.”

Dứt lời, vẻ mặt Y Nguyên tràn đầy tự tin.

Phần tự tin này là tự tin với thực lực của đám thủ hạ trung đẳng.

Đám trung đẳng này là tinh anh của cả Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ, chưa từng cùng nhau hành động, Trần Phàm giết chết đứa con trai mà Tá Đằng Nhất Lang coi trọng nhất, đã chọc giận hắn, mới bỏ được vốn đem ba mươi người này cùng nhau phái đi ra.

Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm bên trong rừng đá cũng không biết.

Nguyên bản hắn đang mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc cấp tốc di động theo bên sườn của rừng đá, đột nhiên hắn kéo nàng ẩn sau một tảng đá có hình dáng quái dị.

Phía trước tảng đá, có ba gã Ninja xếp theo hình chữ phẩm, thật cẩn thận hướng tảng đá đi tới.

Trước đó bọn hắn đã nghe được tiếng bước chân của Trần Phàm, biết rõ Trần Phàm ngay ở gần bên.

Cùng lúc đó, phía sau, bên trái, bên phải Trần Phàm đều có Ninja đang đi tới, tiếng bước chân hỗn loạn nháy mắt đánh vỡ sự im lặng quỷ dị trong rừng đá.

“Sưu.”

Bỗng nhiên một thanh âm phá không vang lên.

“Phanh.”

Ngay sau đó lại là một tiếng vang giòn, thanh âm vang lên phía trước bên phải Trần Phàm.

Rồi đột nhiên nghe được thanh âm này, ba gã trung đẳng phía trước theo bản năng đưa mắt nhìn tới.

“Sưu.”

“Sưu.”

“Sưu.”

Ngay sau đó, ba tiếng xé gió vang lên, ba viên đá hóa thành ba đạo bạch quang, cấp tốc bắn về phía ba gã Ninja phía trước.

“Phanh.”

“Phanh.”

“Phanh.”

Ba tiếng trầm đục cơ hồ đồng thời phát ra, tên trung đẳng đi phía trước có phản ứng cực nhanh, ngay khi viên đá sắp đánh trúng hắn, hắn liền nghiêng người bay ra ngoài, tránh thoát một kích trí mạng, viên đá bay sát qua thân thể hắn, đập lên tảng đá lớn sau người hắn, trực tiếp vỡ nát.

Ba hai gã trung đẳng phía sau bởi vì bị hắn che tầm mắt, tốc độ phản ứng chậm hơn một chút, trực tiếp bị viên đá đánh trúng yết hầu, mất mạng tại chỗ.

“Sưu.”

Cùng lúc đó, Trần Phàm giẫm mạnh ngay tại chỗ, cả người giống như u linh, cấp tốc nhảy lên bay tới tên Ninja kia.

Thân là trung đẳng, thực lực tên Ninja kia không tầm thường, nhận thấy được bên cạnh truyền đến tiếng xé gió, không lập tức đứng dậy, mà cổ tay run lên, đao đông dương hóa thành một đạo bạch quang cấp tốc bắn về phía Trần Phàm.

Đối mặt một đao trí mạng này, trong lòng Trần Phàm căng thẳng, nhưng không hề trốn tránh.

Thật không phải không có cơ hội trốn tránh, mà là hắn biết nếu hắn trốn tránh thì Hoàng Phủ Hồng Trúc ở ngay phía sau nhất định phải chết.

“Bá.”

Trong lúc nguy cấp, tay phải Trần Phàm nhanh như chớp chém ra, trực tiếp chụp vào đao đông dương đang bay tới.

“Hừ, muốn chết.”

Chứng kiến hành động của Trần Phàm, tên trung đẳng kia hừ lạnh một tiếng, thân mình bắn lên, chạy về phía Trần Phàm.

Theo hắn xem ra, tốc độ cao như thế, Trần Phàm dùng tay đi bắt đao đông dương, kết cục chỉ có một: tay bị chặt đứt.

Nhưng…

Ngay sau đó, hắn bị một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt làm sợ ngây người.

Trần Phàm đang lao nhanh tới, dùng động tác nhanh tới mức không thể nhìn thấy, một phát bắt trúng chuôi đao.

Đúng vậy.

Không phải lưỡi đao, mà là chuôi đao.

Bắt lấy đao đông dương, tốc độ Trần Phàm không giảm, đồng thời nương theo quán tính vọt tới, thuận thế chém ra một đao.

“Phốc xuy.”

Bị một đao, tên trung đẳng đang khiếp sợ kia, đầu liền trực tiếp bị chém thành hai nửa, máu tươi trong nháy mắt phun vải ra, giống như đóa hoa máu nở rộ trên không trung, mặt nạ phòng độc cũng bị chém thành hai nửa, có thể thấy được một đao của Trần Phàm lực đạo to lớn, thật sự khủng bố.

Phía sau Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng bị một đao khủng bố của Trần Phàm chấn trụ.

“Đeo nó lên.”

Cùng lúc đó, Trần Phàm cũng không hề dừng lại, mà nhanh chóng lục soát một phen trên người hai gã Ninja còn lại, kết quả không nhìn thấy súng ống, trong lòng thầm mắng Hà Lão Lục ngoan độc đồng thời đem một bộ mặt nạ phòng độc ném cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, lại tự mình đeo lên một bộ.

Nguyên bản Hoàng Phủ Hồng Trúc bị một đao khủng bố của Trần Phàm chấn trụ, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cầm lấy mặt nạ phòng độc, nhanh chóng đội vào, đồng thời xoay người nhặt lên đao đông dương.

“Sưu sưu sưu sưu…”

Cùng lúc đó, đám Ninja từ bốn phương tám hướng lần lượt đi tới trước người Trần Phàm, bày thành hình tròn, vây quanh Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc bên trong.

“Bên này chỉ có hai người.” Tên Ninja cầm đầu nhìn thấy chỉ có Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc, trước tiên hội báo.

Nghe được đối phương hội báo, Trần Phàm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Hắn biết, Độc Nhất Đao cùng Sở Qua thuận lợi đào thoát vòng vây, nếu không tên Ninja cầm đầu sẽ không hội báo.

Không riêng gì Trần Phàm nhìn ra điểm này, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng nhìn ra, nhưng đối mặt hơn mười trung đẳng đang vây quanh, nàng thật sự không cao hứng nổi, nhất là cảm giác được băng sương sát ý của đối phương, thân thể của nàng thậm chí không thể khống chế mà run rẩy lên.

Trần Phàm thấy thế, trong lòng vừa động, chủ động tiến gần sát Hoàng Phủ Hồng Trúc chừng nửa bước.

Phanh phanh phanh phanh…

Ngay trong lúc Trần Phàm vừa tiến ra nửa bước, phía đông truyền tới tiếng súng dày đặc, tiếng súng nháy mắt đánh vỡ sự im lặng của khu rừng đá.

Bên ngoài còn có mai phục!

Nghe được tiếng súng, tia may mắn trong lòng Trần Phàm không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ lo lắng thật sâu – tiếng súng truyền đến từ phía đông, khẳng định là do đám người chặn vây Độc Nhất Đao cùng Sở Qua đột thoát ra ngoài công kích.

Theo Trần Phàm xem ra, những trung đẳng này thực lực mỗi người đều có thể so với quân nhân đặc chủng tinh nhuệ, thuật bắn súng cực chuẩn, Độc Nhất Đao cùng Sở Qua hơn phân nửa sẽ dữ nhiều lành ít.

Trong lòng lo lắng đồng thời Trần Phàm cũng nhận ra đám Ninja này chuẩn bị càng tinh mật hơn trong sự tưởng tượng của hắn – những Ninja không những lợi dụng bom cay cường độ cao, tiến hành quấy nhiều, nhiều người vây công, còn bố trí mai phục bên ngoài, một khi Trần Phàm thuận lợi chạy ra, như vậy người bên ngoài sẽ không tiếc hết thảy trả giá bắn chết Trần Phàm, quả thực chỉ có chạy đằng trời.

Trên thực tế quả thật đúng như suy nghĩ của Trần Phàm.

Bởi vì…đem thi thể Trần Phàm mang về!

Đây chính là yêu cầu thấp nhất của Tá Đằng Nhất Lang đối với tinh nhuệ Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ!

back top