“Phanh phanh phanh....” Vô số tử đạn nhanh như thiểm điện bắn thẳng vào địa phương mà Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa lao ra, may mắn là không bắn trúng hai người, mà kích trúng hai tảng đá lớn nằm ở phía sau hai người, lực lượng ma sát cường đại nên đã sản sinh ra vài chùm hoa lửa kinh diễm.
“Phanh!”
Cùng lúc đó, Trần Phàm ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc nhảy sang một bên, hung hăng lăn mấy vòng trên mặt đất, phần lưng đụng phải lớp đá vụn bên dưới mặt đất, máu tươi mau chóng trào xuất ra, từ lưng bỗng dưng truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn bỏng rát.
Chẳng quan tâm cơn đau ở sau lưng, sau khi ngã xuống dưới đất, Trần Phàm liền vội vàng ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc, lăn tới gần triền núi bên phía tay phải.
“Sưu sưu sưu sưu....” Hòn đạn vô tình lướt qua địa phương mà Trần Phàm lăn đi, khiến cho đất đá bên dưới tung bay khắp nơi.
“Ân....”
Tử đạn không có bắn trúng Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, bất quá do Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc ôm nhau lăn đi, nên khi tấm lưng mềm mại của Hoàng Phủ Hồng Trúc đụng xuống dưới đất, thì nàng không nhịn nổi mà khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
“Sưu sưu sưu....”
Trong khi Trần Phàm ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc lăn tới gần triền núi, thì nguyên bản nhóm Ninja đang mai phục ở phía Đông, liền sôi nổi nhảy ra, không nói hai lời trực tiếp bóp cò nã đạn.
Sau khi tới gần triền núi, theo quán tính mất dần mà thân mình của hai người đã dừng lại. Trần Phàm cũng không dám lãnh đạm, phần eo bỗng dưng phát lực, ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc nhảy thẳng lên không trung, lao về hướng triền núi.
“Sưu sưu sưu....” Vô số tử đạn không đếm xuể, kích thẳng vào địa phương mà hai người vừa lăn qua.
“Phanh!” Vừa tránh thoát được hỏa lực phong tỏa, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc hung hăng rơi xuống triền núi, phát ra một thanh âm muộn hưởng vang vọng.
Lần này, vẫn là Trần Phàm rơi xuống đất trước, may mắn trên sườn núi không có đá vụn, mà toàn là cỏ dại sinh trưởng, đem thương tổn giảm xuống tới mức thấp nhất.
Sau khi hạ xuống dưới, Trần Phàm nương theo quán tính ôm lấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lăn xuống bên dưới sườn núi.
“Sưu sưu sưu....”
Cùng lúc này, tiếng súng lại vang lên, đem những bụi cỏ dại sinh trưởng trên sườn núi bắn văng tung tóe.
“Đuổi theo!” Mất thấy còn chưa bắn trúng hai người, hai người vừa lăn xuống, tên Ninja thủ lĩnh lập tức quát lạnh một tiếng.
Mệnh lệnh vừa phát ra, đám Ninja không học theo Trần Phàm lăn xuống bên dưới. Bởi vì... bọn chúng hiếu rõ ràng, ngọn núi này tuy rằng không cao, nhưng độ xoải dốc là không nhỏ, hơn nữa xuống đến lưng chừng núi còn có không ít đá tảng lởm chởm. Nếu làm theo Trần Phàm lăn xuống bên dưới, bất cứ người nào cũng không dám cam đoan, mình có va phải đám loạn thạch trên sườn núi hay không . Một khi đụng phải, thì tuyệt đối là sẽ nắm chắc cái chết. Hơn nữa, coi như không đụng phải loạn thạch, chờ sau khi lăn xuống bên dưới chân núi, cũng sẽ choáng váng đầu óc mất đi sức chiến đấu trong khoảng khắc.
Đám Ninja không có nhảy xuống từ sườn núi, nhưng vẫn không muốn buông tha cho Trần Phàm. Lúc này đang sôi nổi quay về, chạy tới quảng trường, dùng xe hơi chạy xuống bên dưới chân núi Vân Sơn.
Trong lòng bọn chúng đều hiểu rõ ràng, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc theo sườn núi lăn xuống, cũng không thể xuống bên dưới chân núi Vân Sơn ngay được. Vì thế chỉ cần bọn chúng đuổi xuống kịp thời, sau đó bao vây xung quanh, thì Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc cho dù chắp cánh cũng không thể bay thoát nổi!
“Y Nguyên tiên sinh, đám thủ hạ của ông làm cho tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.” Biết Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc còn chưa chết. Hà Lão Lục trong lòng càng thêm lo lắng, ngữ khí cũng trở nên bất hảo hơn bình thường.
Đối mặt với lời chỉ trích của Hà Lão Lục, tuy rằng trong lòng Y Nguyên nhiều ít có chút khó chịu, nhưng cũng biết đám thủ hạ của mình biểu hiện không mấy thiện chiến cho lắm. Vì thế hắn không có phản bác, mà buông lời thề thốt son sắt nói: “Yên tâm đi, Hà tiên sinh, ta nhất định sẽ khiến cho hai người bọn chúng táng mạng ở trên Vân Sơn này!”
“Hy vọng là như thế.” Hà Lão Lục lạnh lùng đáp, nhưng trong lòng vẫn không dám nắm chắc.
Y Nguyên thấy vậy, trầm ngâm nói: “Hà tiên sinh, chúng ta cũng xuống núi chờ tin tức tốt lành thôi!”
“Ân.” Hà Lão Lục thoáng chần chừ một lúc, theo sau vẫn phải gật đầu. Bản thân hắn hiểu rõ, ở lại đây cũng không có tác dụng nào, thì không bằng xuống bên dưới chân núi cùng đám người này cho an toàn hơn.
Theo sau, Hà Lão Lục cùng mấy vị lão đại trong Hồng Trúc Bang và Y Nguyên ngồi lên xe chạy xuống dưới chân núi. Hơn nữa còn có đoàn người ở phía sau hộ tống, nguyên bản lúc trước là những thành viên của Hồng Trúc Bang đảm đương tiếp khách ở trên quảng trường.
Đám người này đều là thành viên tinh nhuệ của Hồng Trúc Bang, hơn nữa đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng coi như khá trung thành. Nhưng mà, hiện giờ đám người này cũng đã quyết định thần phục về dưới trướng của Hà Lão Lục.
Bởi vì.... tất cả bọn hắn đều rõ ràng, cơ hội trốn thoát lần này của Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ là rất thấp. Hơn nữa trong tay bọn hắn không có vũ khí, cho dù muốn giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi.
Không có vũ khí trong tay, bọn hắn đành phải thần phục. Nếu như không tuân theo, chào đón bọn hắn sẽ chính là viên đạn vô tình!
Trên sườn núi, lúc này Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc nương theo quán tính, nên tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, may mắn chính là, trên đường hai người lăn xuống không hề va chạm phải tảng đá nào. Nhưng cho dù như thế... xóc nảy liên tục không ngừng, cũng làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc phải kêu thảm không thôi.
Chiếc áo choàng da trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc đã loang lổ vết máu tươi, Trần Phàm cũng không khá hơn bao nhiêu, trên người đã xây xát hơn mười vết thương.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đã lăn xuống hết đoạn dốc. Hoàng Phủ Hồng Trúc nằm trong lòng Trần Phàm, bởi vì xóc nảy liên hồi, cho nên nàng đã hoàn toàn chìm vào trong cơn hôn mê. Trần Phàm tuy rằng không hôn mê, nhưng đầu óc cũng rất choáng váng, cả người đau nhức rã rời
Hít sâu một hơi, Trần Phàm cố gắng kìm nén đau đớn trên người, ôm lấy Hoàng Phủ Hồng Trúc, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua con đường quốc lộ ở trên đỉnh núi. Khi thấy trên đường lớn, có một đoàn xe đang chạy xuống bên dưới, thì Trần Phàm biết, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ.
Thấy một màn này, Trần Phàm không hoảng loạn xoay người đào tẩu, mà lấy di động ra, cố gắng liên lạc cho Đường Quốc Sơn. Còn chưa kịp bấm số cho Đường Quốc Sơn, thì Trần Phàm đã phát hiện ra, máy di động không có một chút tín hiệu nào.
Trần Phàm trâm ngầm phân tích... Dưới sườn núi có tháp tín hiệu, theo lý thuyết là sẽ không mất tín hiệu đi! Nhưng lúc này không bắt được tín hiệu, chỉ có một điều giải thích đó là: “Người của Sơn Khẩu Tổ đã dùng máy phá sóng rồi.”
Hiểu thấu điểm này, Trần Phàm không dám chần chừ thêm nữa, mà ôm lấy Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.
Cùng lúc này, có mấy chiếc xe hơi đang dừng ở trước cổng Cục An Ninh Quốc Gia, cơ sở nằm ở thành phố Đông Hải.
Khi xe vừa dừng, cửa xe lần lượt mở ra, một đám người thần sắc băng sương lạnh lùng theo trong khoang xe bước xuống. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, lúc bước chân đi trọng tâm trầm ổn, khoảng cách giữa mỗi nhịp bước chân cơ hồ đều là bằng nhau.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, mà chính là người đàn ông mang theo Long Nữ xuất hiện ở trong tràng đấu quyền ngầm của Hồng Trúc Bang.
Lúc này người đàn ông trung niên, hai chân mày đang gắt gao nhíu chặt vào nhau, tận sâu trong đôi mắt toát ra một tia thần sắc lo lắng không thể che giấu!
Cùng người đàn ông trung niên giống nhau, hơn mười thành viên Long Nha đi theo phía sau hắn, diễn cảm ngưng trọng không nói, hơn nữa còn đều phơi bày ra thần sắc lo lắng trên khuôn mặt.
Nhưng có một người ngoại lệ....Đó chính là Long Nữ!
Ngày hôm nay Long Nữ khoác trên người chiếc áo da yêu thích màu mận chín, bên trong là một chiếc áo T-shirt bó sát người màu đen. Chiếc T-shirt bó sát người, làm cho hai ngọn nhũ phong trước ngực nàng căng mọng lên.
Lạnh cạch....!
Đây là thanh âm của đôi chiến ngoa đặc chế dưới chân đoàn người. Chiến ngoa đạp xuống nền xi-măng phát ra thanh âm bén nhọn chói tai. Ước chừng khoảng nửa phút đồng hồ sau, đoàn người Long Nữ đã tiến vào đại sảnh Cục An Ninh.
Trước cửa đại sảnh Cục An Ninh, người phụ trách ở Đông Hải diễn cảm khẩn trương đang đứng trước cửa, vừa trông thấy đoàn người Long Nữ tiến đến, không nói hai lời, nhanh chân bước lên nghênh đón.
“Từ trưởng ban....” Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu bước tới, thân làm cục trưởng cục An Ninh Đông Hải, sắc mặt của hắn phi thường khó coi. Hắn hiểu rõ ràng, đối phương tuy rằng chỉ là một trưởng ban, nhưng luận thân phận cùng địa vị, thì cấp bậc còn cao hơn cục trưởng như hắn rất nhiều!
Bởi vì....đối phương là người phụ trách tổ chức Long Nha!
Long Nha là một tổ chức cực kỳ thần bí của quốc gia. Những thành viên bên trong tổ chức, đều là thân kinh bách chiến.
Từ trưởng ban diễn cảm mang theo biểu tình băng sương, lạnh lùng nói: “Long Nha vừa mới rút đi. ông liền để cho mười mấy thành viên tinh nhuệ của Sơn Khẩu Tổ xâm nhập vào Đông Hải. Hoàng Hoa, ông làm cục trưởng như thế nào vậy hả?”
Đối mặt với giáo huấn của Từ trưởng ban, Hoàng Hoa, cục trưởng Cục Anh Ninh không dám phản ứng, có chăng chỉ dám áy náy mà thôi!
“Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện cho Trần Phàm không xảy ra chuyện gì đi. Bằng không, lửa giận của Trần lão thái gia, bản thân ông gánh vác không nối trách nhiệm đâu.” Nhìn thấy Hoàng Hoa trầm mặc không đáp, Từ trưởng ban mở miệng cảnh báo, thần tình nghiêm túc, ngữ khí băng sương lạnh lùng.
Lửa giận của Trần lão thái gia!
Nghe thấy mấy chữ này, thân hình của Hoàng Hoa hung hăng chấn động, diễn cảm nháy mắt trở nên tang thương trắng bệch như tờ. Hắn hiểu rõ, nếu Trần Phàm quả thực xảy ra chuyện gì không may, lấy tính tình của Trần lão thái gia, thì tuyệt đối sẽ là bạt súng ra bắn chết mình!
“Nếu như hắn xảy ra chuyện, tôi sẽ giết ông....” Trong lúc Hoa cục trưởng còn đang kinh hãi, thì Long Nữ đứng ngay bên người Từ trưởng ban, bỗng dưng lên tiếng.
Lúc này biểu tình trên mặt Long Nữ băng sương cực điểm, đồng thời ngữ khí nói chuyện cũng tràn ngập sát khí khủng bố không hề che giấu, hoàn toàn phóng xuất hết ra bên ngoài.
Không riêng gì Long Nữ, mà những thành viên của Long Nha đứng phía sau Từ trưởng ban, ánh mắt nhìn về phía Hoa cục trưởng đều bất hảo, cảm giác giống như đang nói, nếu Trần Phàm xảy ra sự cố, thì Hoàng Hoa ông sẽ vô cùng thê thảm!
Luận quan chức, Hoàng Hoa so với bất kỳ một người nào trong nhóm Từ trưởng ban đều cao hơn. Nhưng mà đối mặt với cơn tức giận của đoàn người Từ trưởng ban, hắn đều không dám hé răng phản ứng nửa lời.
Chứng kiến thần sắc tím tái trên mặt Hoàng Hoa, Từ trưởng ban cũng không gây áp lực thêm nữa. Mà thản nhiên hỏi: “Vũ khí đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời đều có thể xuất phát.” Hoàng Hoa mau chóng hồi đáp.
Vừa nghe Hoàng Hoa nói như thế, Từ trưởng ban không muốn cùng Hoàng Hoa nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà xoay người nhìn đám Long Nữ, gằn từng chữ nói: “Tiêu diệt nhóm Ninja kia là nhiệm vụ cấp trên giao phó cho chúng ta! Đồng dạng, tôi hy vọng các bạn hiểu rõ, Long Nha đã từng là huynh đệ của chúng ta, cậu ấy là chiến sĩ ưu tú nhất trong vài năm gần đây, tuy rằng ngày hôm nay đã thoát ly tổ chức. Nhưng cậu ấy vẫn là huynh đệ của chúng ta như cũ.”
“Vô luận là vì hoàn thành mệnh lệnh cấp trên giao phó, hay là vì cứu thoát người huynh đệ đã từng vào sinh ra tử cùng chúng ta. Chúng ta nhất định phải tiêu diệt hết nhóm Ninja đã xâm nhập vào Đông Hải này!” Từ trưởng ban nói dứt lời, trong ngữ khí đã mang theo một tia kích động không thể che giấu. Theo sau, hắn vung tay lên quát: “Chuẩn bị vũ khí đi!”
Từ trưởng ban vừa hạ lệnh, những thành viên của Long Nha, ngay cả Long Nữ ở bên trong, đều nhanh chóng bước về phía chiếc xe quân dụng nằm ở trước sân Cục An Ninh. Trong chiếc xe quân dụng này có chứa rất nhiều các loại vũ khí tân tiến, khoảng mười phút sau, tất cả thành viên Long Nha đã võ trang đầy đủ.
“Lên xe, xuất phát!” Từ trưởng ban vung tay lên.
Ngay sau đó, toàn bộ thành viên Long Nha không nói hai lời, sôi nổi chạy về phía ô tô. Trong quá trình này không ai mở miệng nói chuyện, cả đám người đều mang bộ dáng đằng đằng sát khí!
Rất nhanh, đoàn người đã lên xe, phóng thẳng ra ngoài Cục An Ninh.
“Sư phụ, trong vòng ba mươi năm qua, anh vẫn luôn là Long Nha đệ nhất, là niềm kiêu ngạo của cả tổ chức Long Nha.” Ngồi trong xe, nhìn những dãy nhà cao tầng lướt qua khỏi tầm mắt, Long Nữ khẽ nhắm mắt vào, ở trong lòng thầm nghĩ: “Anh đã từng đáp ứng tôi, anh nhất định sẽ bồi dưỡng tôi trở thành Long Nha đệ nhất tiếp theo! Anh còn chưa hoàn thành lời hứa của mình, cho nên anh nhất định không thể xảy ra chuyện được, đúng không hả?”