Nhận thấy được vẻ mặt mang theo biểu tình quỷ dị của Từ trưởng ban, đôi chân mày cũng hơi nhăn lại, sắc mặt của Phương Chí Cương đột nhiên biến đổi, có chút nghi hoặc hỏi han: “Từ trưởng ban. ông.. .ông không phải muốn nói cho tôi biết, hắn đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Tự nhiên là không .” Lời nói của Phương Chí Cương kéo Từ trưởng ban trở về sự thật, hắn cười khổ một tiếng: “Lần này ba mươi Ninja lẻn vào Đông Hải, có một nửa chết trong tay hắn, hắn đã đến rồi.”
Khi nói chuyện, Từ trưởng ban đem ánh mắt ném về phía chiếc Land Rovers cuối cùng.
Cửa xe mở ra, diễn cảm đã khỏi phục lại bình tĩnh, Trần Phàm xuống xe, Long Nữ vẫn giống như ngày xưa đi theo sát phía sau hắn, đảm đương người theo đuôi bọc lót.
Không chỉ là Trần Phàm, toàn bộ những thành viên Long Nha khác đều từ trong xe bước xuống.
Bọn hắn vừa xuống xe, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người kể cả Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nhất là khi các đại lão Hồng Trúc bang chứng kiến cách ăn mặc của Trần Phàm cùng các thành viên Long Nha giống nhau thì diễn cảm cực kỳ quỷ dị, cảm giác kia giống như đang muốn hỏi: hay là Trần Phàm cùng quân đội là một phe? Sở dĩ Trần Phàm tiếp cận Hoàng Phủ Hồng Trúc, chen chân vào trong Hồng Trúc bang chỉ là vì nằm vùng?
Trong lòng mặc dù hiếu kỳ tới cực điểm, nhưng ở cái dạng không khí nghiêm túc như hiện giờ, bọn hắn tự nhiên sẽ không dám hỏi ra nghi vấn trong lòng.
So với thành viên Hồng Trúc bang mà nói, đám võ cảnh lại dùng ánh mắt sùng bái tới cực điểm nhìn hơn mười thành viên Long Nha kể cả Trần Phàm bên trong.
Long Nha, long chỉ duệ nha, long chỉ kiêu ngạo. ( răng sắc bén của rồng, kiêu ngạo của rồng).
Đây là tổ chức mà mỗi người lính đều muốn có cơ hội bước vào.
Nhưng điều kiện hà khắc tới cực điểm, cùng với luật hạn chế về số người, nên đã làm cho rất nhiều quân nhân ưu tú bị ngăn trở ngay bên ngoài cửa lớn của tổ chức Long Nha.
Trong chuyện này còn có cả Phương Chí Cương.
Lúc trước hắn và quân nhân ưu tú các đội ngũ đi tới trụ sở ngầm ở Đông Bắc, sau mười ngày huấn luyện, tham gia chọn lựa, kết quả trong buổi cách đấu sau cùng thiếu chút nữa đã bị Trần Phàm đánh chết.
Không riêng gì hắn, một ít người tham gia tuyển chọn bản thân đều bị trọng thương, cuối cùng nếu không phải Trần Phàm bị súng gây tê đánh ngất xỉu, thì không người nào dám nói trước, trong mười hai người bọn hắn, có ai còn có thể sống sót đi ra ngoài nữa hay không !
Mà để cho Phương Chí Cương không thể thừa nhận chính là, lần chọn lựa đó cũng không phải tuyển chọn thành viên chính thức của Long Nha, mà là thành viên dự bị.
Thành viên dự bị còn phải lựa chọn nghiêm khắc như vậy, huống chỉ là tuyển chọn thành viên chính thức đây?
Nhưng Phương Chí Cương không biết rằng, lần đó, sở dĩ Trần Phàm trở thành huấn luyện viên sau cuộc huyết tẩy bao nhiêu căn cứ của Huyết Sắc Luyện Ngục, chính là vì bị người sư phụ đầu tiên của hắn, cũng chính là giáo quan ủy thác mà thôi.
Từ sau bốn tuổi Trần Phàm bắt đầu gia nhập Long Nha, người làm giáo quan của hắn cũng không ít, những người đó phân biệt đều là người nổi bật trong từng lĩnh vực, trong đó có võ đạo đại sư Vương Siêu, mà các phương diện khác, đều dạy dỗ cho Trần Phàm chỉ có vị thủ lĩnh Long Nha trước kia, người được Trần Phàm xem là huynh đệ, sư phụ, và là người cha.
Ủy thác Trần Phàm làm huấn luyện viên chính, giáo quan cách đấu của Long Nha, sau khi Vương Siêu chết, chiêu số cách đấu theo võ học của Trần Phàm chuyên hướng thành thuật sát nhân.
Mà người dạy cho hắn chính là vị giáo quan kia.
Lúc ấy vị giáo quan kia bởi vì đột nhiên bị bệnh ung thư phổi, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, cứu chữa vô vọng.
Dưới loại tình huống này, đối mặt lời thỉnh cầu trước khi chết của giáo quan kia, Trần Phàm cũng không cự tuyệt, đồng dạng cũng đã dạy cho mười hai quân nhân ưu tú trong đó có Phương Chí Cương một bài học tốt nhất.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của nhóm võ cảnh, thành viên Long Nha cũng không có bất kỳ tỏ vẻ nào, bọn họ đều không ngoại lệ cùng đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, ánh mắt cũng không sùng bái như trước, cũng không còn kích động, mà ánh mắt của bọn họ thật phức tạp.
Tựa hồ... bọn họ cũng ý thức được điều gì.
“Bành bạch.”
Đúng lúc này, nguyên bản trên đất trống im lặng vắng vẻ, vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, thân là đội trưởng đại đội trung đoàn võ cảnh Đông Hải. Phương Chí Cương vừa nhìn thấy Trần Phàm xuống xe liền mang theo vẻ mặt kích động hướng Trần Phàm chạy tới.
Có lẽ do nguyên nhân quá mức kích động, nên hắn thậm chí đã quên chào Từ trưởng ban.
Rất nhanh. Phương Chí Cương đi tới trước người Trần Phàm, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, trên mặt hoàn toàn bị sự kích động chiếm cứ, thế cho nên thân hình run lên thật nhẹ.
“Bá.”
Theo sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Chí Cương nâng tay lên cấp cho Trần Phàm một tiêu chuẩn chào theo nghi thức quân đội.
Hành động này của Phương Chí Cương lập tức làm cho những thủ hạ của hắn ngạc nhiên, mà nguyên bản thành viên Hồng Trúc bang vốn đang cho rằng Trần Phàm đến nằm vùng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
“Ông?” Không riêng gì những thủ hạ võ cảnh của Phương Chí Cương, Trần Phàm cũng có chút nghi hoặc, không biết vì sao Phương Chí Cương phải làm như vậy.
Phương Chí Cương lộ ra dáng tươi cười thật thà hàm hậu: “Trở thành Long Nha, luôn luôn là giấc mộng của tôi đáng tiếc.. .đời này của tôi không còn hi vọng.”
Long Nha...
Lại nghe được hai chữ này, Trần Phàm chợt run lên, sắc mặt bỗng nhiên xuất hiện một tia tái nhợt.
Sau đó, Phương Chí Cương đang đứng bên cạnh Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy được một tia thống khổ trong con ngươi của Trần Phàm, cùng lúc đó hắn có thể rõ ràng cảm nhận được trong khoảnh khắc đó trên người Trần Phàm đã tràn ngập lệ khí khủng bố.
Phương Chí Cương cũng đã nhận ra, Trần Phàm tự nhiên cũng biết đến.
Trước đó không lâu, Dai Fu từng dặn dò hắn, nếu trong vòng mười lăm ngày tay hắn lại nhuốm máu, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Sở dĩ nói như vậy, là vì Dai Fu đã sớm nghĩ tới điểm này.
Vì cứu chữa Trần Phàm, nàng đang nghiên cứu làm sao chữa khỏi bệnh hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, vấn đề khó khăn này làm nàng phải bỏ ra rất nhiều công sức, vì thế đối với trình độ hiểu biết về loại bệnh này đã vượt xa Trần Phàm.
Trên thực tế, khi Trần Phàm ở trên đỉnh núi bị đám Ninja kia truy sát thì lệ khí giấu tận sâu trong nội tâm đã liền rục rịch lên. Nhưng tình huống lúc ấy quá mức nguy hiểm, đang ở trong nguy cơ Trần Phàm mạnh mẽ thông qua lực ý chí khủng bố áp chế lệ khí xuống, do đó mới có thể mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc chạy thoát ra ngoài.
Sau đó hắn bất sống Hà Lão Lục cùng Y Nguyên lại không lập tức giết chết, ngoại trừ băn khoăn đại cục còn cố gắng dùng phương thức máu tanh giết chết hai người, uy hiếp mấy tên Ninja còn lại, tiêu diệt chiến ý của bọn chúng, nhưng làm như vậy cũng là một loại phương thức phát tiết...
Nhưng từ lần trước trên lôi đài Trần Phàm bị sát khí của Bố Đô Ngự Hồn ảnh hưởng, bệnh tình hoàn toàn chuyển biến xấu hơn, lại một lần nữa bùng nổ, trình độ khủng bố thật vượt xa hắn tưởng tượng.
Đáng được ăn mừng chính là ngay lúc đó bởi vì Trần Phàm đang kề vai sát cánh chiến đấu với các huynh đệ từng vào sinh ra tử, nội tâm tràn ngập kích động cùng hưng phấn, toàn thân máu huyết như thiêu đốt, trong lúc vô tình gắt gao ngăn chặn lệ khí trong cơ thể.
Sau khi chiến đấu kết thúc, sự vui sướng khi gặp lại các chiến hữu, thiếu chút nữa khiến cho bệnh tình của Trần Phàm ổn định lại.
Chỉ còn kém một chút nữa...
Nhưng sau thoáng vui sướng đi qua, Trần Phàm trong lơ đãng bị khơi gợi đến chuyện cũ, mở ra từng vết sẹo, lệ khí trong cơ thể cũng nhân cơ hội hoàn toàn bùng nổ, hắn chỉ có thể giữ yên lặng rời đi, đồng thời dùng sự cố gắng lớn nhất để áp chế xuống.
Đôi với hắn mà nói, đây đã là bước đên bên cạnh bờ vực sâu thăm thẳm, tùy thời đều cũng có thể bùng nổ rồi.
Không riêng gì Phương Chí Cương nhận ra điều bất thường của Trần Phàm, mà ngay cả Long Nữ đứng phía sau cũng đã nhận ra.
Biết rõ Trần Phàm có bệnh hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, trên gương mặt không có chút tình cảm của nàng nhất thời lộ ra một tia lo lắng thật sâu: “Long Nha, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Trần Phàm dùng sức cắn đầu lưỡi, vì dùng sức đầu lưỡi trực tiếp bị cắn phá, trong miệng tràn ngập cỗ máu tanh, đau đớn toàn tâm làm ý thức của hắn tạm thời thanh tinh một chút.
“Hô.”
Theo sau, hắn thở mạnh một hơi, trầm giọng nói với Phương Chí Cương: “Phương đội trưởng, chuyện lần này quá mức phức tạp, trong đó liên lụy rất nhiều thứ, không thể định luận sơ sài. Cho nên tôi hi vọng anh tạm thời mang người của Hồng Trúc bang trở về, về việc nên xử trí như thế nào, sau đó tôi sẽ đến thương lượng với Đường Quốc Sơn, như thế nào?”
“Được.” Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm phải nói như vậy, nhưng Phương Chí Cương sau thoáng do dự cũng vẫn gật đầu.
Bởi vì hắn biết dù là Trần Phàm không nói như vậy, chuyện này cuối cùng cần xử lý như thế nào, cũng do Đường Quốc Sơn đi cùng người của hệ thống cảnh sát thương nghị.
Hắn và thủ hạ của hắn chỉ phụ trách chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
So với bọn hắn mà nói, quyền lực của Long Nha lớn hơn rất nhiều - thành viên Long Nha ở trong lúc chấp hành nhiệm vụ có thể làm ra bất cứ chuyện gì có lợi cho đại cục.
“Long Nữ, tôi có việc đi trước một bước, tôi lấy xe này đi.” Mất thấy Phương Chí Cương đáp ứng, Trần Phàm không nói lời vô ích, lập tức quay đầu nhìn Long Nữ nói.
Long Nữ gật nhẹ đầu, cũng không nói chuyện.
Trần Phàm thấy thế lại hít sâu một hơi, nhìn vào những thành viên Long Nha đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, trên mặt hiện ra dáng tươi cười gượng ép.
Theo sau, Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhanh chóng lao vào trong xe, lập tức khởi động.
Nương theo tiếng xe nổ ầm vang, chiếc Land Rovers việt dã giống như một đầu quái thú sắt thép rít gào xông ra ngoài.
Đối với chuyện bệnh tình nghiêm trọng của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không biết rõ tình hình, bất quá với ánh mắt của nàng, tự nhiên có thể thấy rõ Trần Phàm biểu hiện thật dị thường.
Vì thế, mắt thấy Trần Phàm lái Land Rovers cấp tốc rời khỏi, Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi có chút lo lắng đi tới trước mặt Long Nữ, hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Cô không biết?” Lấy ánh mắt Long Nữ, tự nhiên nhìn ra được. Trần Phàm rất xem trọng Hoàng Phủ Hồng Trúc, nếu không cũng sẽ không vì nàng mà lưu lại Vân Sơn. Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với quá khứ của Trần Phàm, thậm chí cả bệnh tình đều hoàn toàn không biết gì cả, điều này làm cho Long Nữ thập phần nghi hoặc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ lắc đầu.
“Hắn bị một loại bệnh tâm lý nghiêm trọng, là chứng bệnh hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, sẽ bị phát tác tùy lúc, một khi phát tác, sẽ hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với bản thân, biến thành một người khác.” Long Nữ nhẹ nhàng giải thích, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng thật sâu.
Nghe được Long Nữ vừa nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt ngẩn ra, sau đó sắc mặt biến đổi lớn: “Vậy tại sao không ngăn cản hắn? Một mình hắn rời đi, vạn nhất nếu như bệnh tình phát tác, chẳng phải là rất nguy hiểm?”
“Nguy hiểm hay không thật không biết. Khi bệnh tình hắn phát tác, còn thêm đáng sợ hơn so với những lúc bình thường.” Long Nữ tựa hồ rất hiểu rõ chứng bệnh: “Lo lắng duy nhất chính là, hắn sẽ tạo thành uy hiếp đối với người khác..
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Long Nữ nhỏ hơn rất nhiều.
Bởi vì đây là sự lo lắng lớn nhất trong lòng nàng cùng toàn bộ các thành viên Long Nha - nếu dưới tình huống Trần Phàm bị bệnh tình phát tác thật sự làm ra chuyện gì nguy hại quốc gia cùng xã hội, như vậy mặc dù có chỗ dựa vững chắc uy chấn tứ phương của Trần gia, thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu...
Đến lúc đó, tổ chức Long Nha sẽ cùng toàn bộ các ngành đặc thù làm đồng dạng một việc : thanh lý môn hộ.