Tuyết rơi thật dày, ánh mặt trời chiếu lên mặt đất khu Vân Sơn trực tiếp đem tuyết đọng trên mặt đất hòa tan, nhưng nhiệt độ không khí cũng rét lạnh hơn so với trước.
Chân núi Vân Sơn, từng chiếc quân xa xếp thành một hàng chỉnh tề, mà thành viên tinh nhuệ đến từ trung đoàn võ cảnh Đông Hải lại đang đứng thành một hình vuông vức, mỗi người đều áp lên một người, xa xa nhìn lại thật rậm rạp, đầy đầu người.
Những người đó đều là thành viên Hồng Trúc bang, trong đó còn có đại lão Hồng Trúc bang, cũng có tinh nhuệ Hồng Trúc bang lúc tế bái đã từng đảm đương nhiệm vụ tiếp khách.
Những tinh nhuệ Hồng Trúc bang vốn thần phục Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng từ sau khi hành động ám sát bắt đầu, bọn hắn bị Hà Lão Lục uy hiếp, không thể không khuất phục. Sau đó quân đội đến, cũng làm cho bọn hắn hoảng tay chân theo bản năng chạy theo đám đại lão cùng chạy trốn, lại thật không ngờ bị võ cảnh ngăn cản các lối ra bắt lại.
Đối mặt võ cảnh thân kinh bách chiến đứng một bên, vô luận là đại lão hay thành viên Hồng Trúc bang đều có biểu tình vẻ mặt thật trầm lặng.
Theo bọn hắn xem ra, lần này tế bái đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc sống chết chưa biết, bọn hắn toàn bộ rơi vào tay quân đội, hình thức không chút lạc quan.
Đứng ngay phía trước đội ngũ chính là đội trưởng Phương Chí Cương của trung đoàn võ cảnh. Dưới ánh mặt trời, thân thé hắn đứng nghiêm, giống như một cây thương đứng thẳng, vẫn không nhúc nhích.
Hắn cũng giống như toàn bộ võ cảnh, nhìn thẳng phía trước, vẻ hưng phấn cùng sùng bái trong con ngươi căn bản không thể che giấu.
Phía trước có một chiếc phi cơ trực thăng gào thét bay tới chân núi, phía sau phi cơ trực thăng còn có năm chiếc Land Rovers.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của đám người Phương Chí Cương, chiếc phi cơ trực thăng gào thét bay tới cuối cùng hạ xuống trên một bãi đất trống.
Phi cơ hạ xuống, cửa cabin lập tức mở ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc trong bộ quần áo Ninja nhảy xuống.
Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc từ trong phi cơ trực thăng nhảy xuống, ngay cả Phương Chí Cương bên trong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn!
Tựa hồ không ai nghĩ tới từ trên trực thăng nhảy xuống chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt nàng bị đông cứng đến đỏ bừng, mái tóc cũng không còn phiêu dật như trong dĩ vãng, đang tán loạn xõa trên đầu vai, thoạt nhìn nhiều ít có chút chật vật.
Nhìn biểu tình nghi hoặc, kinh ngạc, hưng phấn của thành viên Hồng Trúc bang, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc lại có vẻ vô cùng ngưng trọng. Nàng hiểu rất rõ tình huống này đối với nàng mà nói thập phần không xong. Quả thật trong những thành viên Hồng Trúc bang bị bắt, có rất nhiều người là tâm phúc của Hà Lão Lục, nhưng cũng có thành viên dòng chính của nàngl
Dù cho có một số người bị tử vong uy hiếp nên lựa chọn ủng hộ Hà Lão Lục, nhưng số a dua cũng chỉ là số ít, tuyệt đại bộ phận mọi người là không còn cách nào nên phải khuất phục Hà Lão Lục.
Ở dưới tình hình này, Hoàng Phủ Hồng Trúc tự nhiên không hi vọng những người đó xảy ra sự cố!
Dù sao những người đó đại biểu lực lượng cây trụ của Hồng Trúc bang, nếu những người đó xảy ra sự cố, Hồng Trúc bang cũng giống như bị mất đi cột trụ, sụp đổ sẽ không xa.
Tuy rằng trong lòng lo lắng điểm này, nhưng với tình hình hiện tại, nàng căn bản không thể làm được gì, mà là đem toàn bộ hi vọng đặt lên trên người Trần Phàm.
Theo nàng xem chỉ có Trần Phàm mới có thể giải quyết cục diện phức tạp lần này.
Trên đường lớn, trong một chiếc Land Rovers, Trần Phàm mặc vào bộ quần áo tác chiến chuyên dụng của tổ chức Long Nha do Long Nữ đưa cho hắn.
Đối với Trần Phàm cùng toàn thể thành viên Long Nha mà nói, cuộc chiến đấu phía trước là một cuộc chiến đấu không hề khó khăn! Thành viên Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ đã hoàn toàn mất đi chiến ý, đối mặt Long Nha trước sau giáp kích cùng sự tập kích khiến kẻ khác giận sôi của Trần Phàm, đã bị đánh không còn lực đánh trả!
Mười phút!
Gần mười phút!
Trong vòng mười phút những tinh nhuệ của Sơn Khẩu Tổ toàn bộ bị đánh gục!
Hơn nữa dưới tình huống không hề thương vong!
Đây là một tràng giết chóc trắng trợn...
Theo ý nào đó mà nói, đối mặt một trận đại thắng như vậy, Trần Phàm hẳn là cao hứng mới đúng. Nhưng Trần Phàm lại không cao hứng nổi. Không có hưng phấn cùng chờ mong trước chiến đấu, cũng không có sự vui sướng chiến thắng sau chiến đấu, lúc này gương mặt Trần Phàm cũng phức tạp giống như Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Khác nhau duy nhất chính là chuyện hắn suy nghĩ khác với chuyện Hoàng Phủ Hồng Trúc suy nghĩ.
Đang lái chiếc Land Rovers, tài xế thỉnh thoảng đưa ánh mắt sùng bái nhìn về hướng Trần Phàm, nhưng e ngại làm phiền suy nghĩ của Trần Phàm, nên hắn cũng không lên tiếng quấy rầy.
Mà Long Nữ nhìn thấy bộ dạng này của Trần Phàm, chỉ biết ngầm thở dài trong lòng.
Thân là đồ đệ cùng chiến hữu của Trần Phàm, Long Nữ có thể lý giải tâm tình giờ khắc này của hắn.
Theo nàng xem, sau thoáng hưng phấn ban đầu, trong lòng hắn sẽ có cảm giác mất mát không thể nói rõ, nguồn sốc sự mất mát chính là tuy hắn cùng toàn thể thành viên Long Nha trình diễn một cuộc chiến tiêu diệt như trong sách giáo khoa, nhưng... hắn cũng không còn là thành viên Long Nha...
Đúng vậy, cho dù hắn từng là kiêu ngạo của Long Nha, là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm, nhưng hiện giờ hắn đã thoát ly khỏi Long Nha, là một người bình thường!
Mà sau cuộc chiến này chấm dứt, chỉ sợ cả đời hắn cũng không còn khả năng cùng những huynh đệ từng vào sống ra chết kia kề vai chiến đấu!
Loại cảm giác này khơi gợi lên chuyện cũ cùng sự đau đớn hắn che giấu tận sâu trong đáy lòng.
Trong bất tri bất giác năm chiếc Land Rovers chạy nhanh tới chân núi, Phương Chí Cương lập tức tiến lên nghênh đón chiếc đầu tiên.
“Từ trưởng ban, dựa theo phân phó của ngài, tôi đã cho người bố trí trạm gác, không cho người nào chạy thoát, ngoại trừ có năm người phản kháng bị đánh gục, những người khác toàn bộ đều ở đây!” Nhìn thấy Từ trưởng ban bước xuống xe, Phương Chí Cương chào hắn, sau đó lớn tiếng hồi báo.
Từ trưởng ban chào đáp lễ: “Khổ cực rồi.”
“Các vị mạo hiểm tính mạng nguy hiểm xông pha chiến đấu phía trước, chúng tôi chỉ ôm cây đợi thỏ, tại sao lại có lời vất vả gì chứ.” Phương Chí Cương đầy mặt xấu hổ nói, theo sau như nhớ ra điều gì đó, nhịn không được hỏi: “Từ trưởng ban, hắn đâu?”
Từ trưởng ban đương nhiên biết Phương Chí Cương hỏi Trần Phàm, diễn cảm trong lúc nhất thời có chút mất tự nhiên.
Thân là thủ lĩnh hiện tại của Long Nha, năng lực cá nhân của Từ trưởng ban trong tổ chức Long Nha không phải là cực mạnh nhưng là người có tư cách lâu dài nhất!
Hắn là người duy nhất trong số thành viên Long Nha hiện tại, duy nhất chứng kiến Trần Phàm trường thành, hai năm trước sư phụ Trần Phàm hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Trần Phàm rời khỏi Long Nha, hắn đã trở thành thủ lĩnh của Long Nha.
Khi cuộc chiến vừa kết thúc, Trần Phàm cùng hắn và toàn bộ thành viên Long Nha tụ tập lại với nhau.
Ngay từ đầu, không khí rất tốt, vô luận là Trần Phàm hay thành viên Long Nha đều rất hưng phấn.
Mà sau thoáng hưng phấn cùng hoan hô ngắn ngủi, mọi người không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện, toàn bộ nhìn về phía Trần Phàm.
Một khắc này, hắn rõ ràng chứng kiến, dáng tươi cười hưng phấn trên mặt Trần Phàm chợt ngưng lại, sắc mặt Trần Phàm ảm đạm gượng cười, sau đó im lặng một mình đi xuống núi.
Một khắc này, ngay cả hắn cùng Long Nữ bên trong, tất cả mọi người muốn lên tiếng ngăn trở hắn, nhưng họ không bước ra, thậm chí cả một câu giữ lại cũng không nói!
Bọn họ chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Trần Phàm rời đi...
Bởi vì bọn họ cũng đều biết, nam nhân giống như chiến thần trong lòng bọn họ, đã không còn là long chỉ duệ nha được xem là niềm kiêu ngạo của tổ chức Long Nha!
Sau này, nam nhân kia sẽ không còn tiếp tục cùng họ cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau ăn, cùng nhau uống rượu!
Có lẽ người nam nhân kia sẽ ở trong lúc quốc gia cùng nhân dân cần có hắn nhất, giống như ngày xưa nghĩa vô phản cố động thân mà ra, liều mạng cùng địch nhân chiến đấu!
Nhưng hắn sẽ không tiếp tục lấy thân phận Long Nha xuất hiện!
Vĩnh viễn sẽ không !
Bởi vì Long Nha đã chết!
Còn sống, chính là Đồ Tể...