Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 475: Trần Gia Có Anh Hùng, Tên Là Phàm. (3)

Vào tháng năm, nhiệt độ không khí tại Nam Kinh đã hoàn toàn tăng cao, dù đã đến buổi tối, nhưng bên trong gió đêm cũng xen lẫn một tia nóng bức.

Hơn mười giờ rưỡi tối, ánh trăng rằm giắt ngang trời cao, ánh trăng dịu dàng rơi khắp các ngõ ngách bên trong quân khu NJ, làm cho cả quân khu tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đại viện tản ra vẻ nghiêm túc càng tăng thêm sự yên tĩnh.

Bên trong đại viện quân khu, trong tòa lầu thuộc về vợ chồng Lý tướng quân, toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia, lại thêm Lý Sâm thuộc đời thứ ba toàn bộ đều đang có mặt.

Bên trong đại sảnh, không khí có chút ngưng trọng cùng quỷ dị, không ai mở miệng, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Lý Quân.

“Quân tử, Hiểu Linh, hay là hai người đi tìm lão gia tử nói chuyện đi.” Người mở miệng trước chính là mẹ của Lý Sâm là Hành Mỹ Lan, người đàn bà đang nhậm chức phó chủ nhiệm tại văn phòng tỉnh ủy Giang Tô.

Có lẽ đã có thói quen thân ở “địa vị cao”, giọng nói của bà ta mơ hồ mang theo một tia mệnh lệnh.

“Phải a, anh hai, chị hai, chị dâu nói không sai, hai người là cha mẹ của tiểu Dĩnh, hai người đi tìm lão gia tử nói chuyện lão gia tử sẽ không trách hai người.” Lúc này, Lý Duy Quốc vốn đang đảm nhiệm chức vụ tại thành ủy Nam Kinh cũng mở miệng: “Tuy rằng chúng ta cũng không biết lão gia tử nghĩ như thế nào, nhưng sự tình đã rõ ràng. Hơn một lần bởi vì tên tiểu tử kia, chúng ta đã bỏ qua cơ hội đám hỏi cùng Trần gia, lúc này nếu tiếp tục để cho tiểu tử kia tới quấy rối, vô luận đối với Lý gia chúng ta hay là danh dự Trần gia cũng không tốt.”

“Đúng vậy, chú thím hai, tên Trần Phàm kia đã bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại còn tạo địch nhân càng lúc càng cường đại, nếu hắn thật sự ở chung một chỗ với tiểu Dĩnh, trong lúc vô hình cũng giống như đem Lý gia chúng ta kéo vào trong trường tranh đấu kia, điều này đối với Lý gia chúng ta tuyệt đối không phải là chuyện tốt!” Lần này mở miệng chính là người thừa kế đời thứ ba của Lý gia, Lý Sâm.

Ba người bọn hắn vào lần trước khi Trần Phàm đến Nam Kinh, ngay từ đầu luôn châm chọc Trần Phàm, cuối cùng bị Trần Phàm làm mất mặt, trong lòng vẫn còn oán khí.

Sau khi Trần Phàm mất thế, bọn hắn đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa, không ít lần châm ngòi thổi gió bên tai vợ chồng Lý Quân, cố gắng làm cho vợ chồng Lý Quân bức bách Lý Dĩnh rời khỏi Trần Phàm, nhưng người cầm quyền của Lý gia là Lý Vân Phong lên tiếng, không cho thành viên của Lý gia xen vào chuyện của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh, làm bọn hắn chỉ đành bất lực.

Lần này, Trần Kiến Quốc lại muốn Lý gia cùng Trần gia làm đám hỏi, làm cho bọn hắn nhìn thấy được ánh rạng đông, nhất là khi bọn hắn biết được Trần Phàm cùng Lý Dĩnh muốn tham gia buổi tiệc chúc thọ của Lý Vân Phong, một đám liền chạy tới tụ tập nơi này, mục đích chính là muốn khuyên bảo vợ chồng Lý Quân đi tìm Lý Vân Phong trao đổi, thay đổi quyết định mà bọn hắn nghĩ là thập phần ngu xuẩn kia.

“Hay là chúng ta đi tìm cha nói chuyện đi.” Mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh có ấn tượng cũng không tốt về Trần Phàm, lúc này bị bọn hắn châm ngòi thổi gió, nhịn không được nói: “Dù sao chuyện này quan hệ đến hạnh phúc ngày sau của tiểu Dĩnh cùng tương lai của Lý gia.”

“Cha không phải đã nói rồi sao?” Lý Quân nhíu mày, hắn là người duy nhất trong đại sảnh ủng hộ Trần Phàm ở cùng Lý Dĩnh, không vì điều gì khác, chỉ bởi vì Lý Dĩnh thật lòng yêu Trần Phàm: “Chuyện này lão nhân gia đã có tính toán, không cho chúng ta xen vào!”

“Quân tử a, cha cũng khó tránh khỏi có lúc hồ đồ đúng không?” Cách đó không xa Hành Mỹ Lan một lòng muốn nương nhờ vào ngọn núi lớn Trần gia, làm cho Lý Sâm có thể một đường thăng cao, thấy Lý Quân không vui, lập tức bất mãn nói: “Theo tôi thấy, hơn phân nửa cha bị cơn gió lốc tại Hàng Châu hù sợ mà thôi. Tin tức về sự kiện kia chúng ta đều rõ ràng, tên kia chỉ là dựa thế mà thôi, không lâu dài.”

“Chị dâu, lời này của chị có chút quá mức đi? Đời này của cha ăn muối còn nhiều hơn chị ăn cơm, chị dám nói cha hồ đồ?” sắc mặt Lý Quân hơi đổi. âm thanh lạnh lùng nói: “Còn nữa, lui một bước mà nói, từ sau khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, hắn vốn rơi vào thế cục hẳn là phải chết, nhưng lại xoay chuyển trời đất, cho tới bây giờ ai dám nói hắn không còn con bài khác chưa lật?”

Hành Mỹ Lan biến sắc, muốn phản bác, nhưng lại cảm giác lời nói của mình quả thật quá phận, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lý Duy Quốc thấy thế, cũng không còn dám hé răng.

Dù sao trong số thành viên đời thứ hai của Lý gia, vô luận là tham chính hay là nhập ngũ, hiện giờ mà xem chỉ có thành tựu của Lý Quân là lớn nhất, trong Lý gia ngoại trừ Lý Vân Phong cùng em trai Lý Vân Phong, chỉ có Lý Quân là người duy nhất trở thành tướng quân!

Hơn nữa đúng như lời của Lý Quân nói, ai có thể cam đoan người thanh niên liên tục làm người khác phải khiếp sợ kia lại không có con bài khác chưa lật?

“Đinh linh linh...”

Đúng lúc này, điện thoại vang lên bên trong đại sảnh.

Thanh âm điện thoại thình lình cất lên làm cho tất cả mọi người đều cả kinh.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh cũng không đợi Lý Quân mở miệng, liền cầm lên điện thoại.

Mấy giây sau, nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh cúp điện thoại, Hành Mỹ Lan trước đó vừa bị Lý Quân chẹn họng một câu làm tức giận liền âm dương quái khí hỏi: “Hiểu Linh, đừng nói là tiểu Dĩnh đang cùng tên hỗn đản kia đến đây đi?”

“Ân.” Hoàng Hiểu Linh gật gật đầu.

Nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh gật đầu, trong đại sảnh lại trở nên trầm mặc, không khí càng ngưng trọng hơn so với trước đó, tất cả bọn hắn kìm lòng không được đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa.

Trong đại viện quân khu, Trần Phàm lái chiếc Bentley, thật thuận lợi đi qua trạm gác, những lính gác ẩn trong bóng tối đúng ở vị trí kín đáo tựa hồ đã nhận được tin tức nên cũng không bước ra ngăn trở.

Khác với lần trước mang theo Trần Phàm trở lại quân khu, lần này Lý Dĩnh cũng không hề biết được tin tức, tâm tình rất tốt, từ sau khi xe tiến vào nội thành Nam Kinh, liền bắt đầu ca hát không ngùng cho Trần Phàm nghe.

Rất nhanh, chiếc xe chạy tới trước tòa lầu của vợ chồng Lý Quân.

“Trần Phàm, tính cách mẹ của em khó chịu, nếu một hồi đi vào, bà nói chuyện khó nghe, anh đừng để trong lòng nhé.” Nhìn thấy xe dừng lại, Lý Dĩnh lại có một ít lo lắng, lo lắng Hoàng Hiểu Linh bởi vì sự tình lần trước nên có thành kiến đối với Trần Phàm, lần này sau khi nhìn thấy Trần Phàm sẽ nói ra lời gì đó khó nghe.

Trần Phàm cười cười: “Mẹ em có một cô con gái xinh xắn như em, bị anh lừa tới tay, nói chút lời khó nghe là chuyện đương nhiên thôi.”

Lời tuy nói như vậy nhưng trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, lần này bước vào Lý gia, đối mặt với sự châm chọc có lẽ càng nhiều hơn cả lần đầu tiên.

Dù đã hiểu được điểm này, nhưng hắn cũng không dự định vạch trần.

“Quan nhân, thật không phát hiện ra miệng lưỡi của anh càng ngày càng ngọt.” Lý Dĩnh mỉm cười hạnh phúc, sau đó cầm hai bình Mao Đài lâu năm bước xuống xe.

Hai bình Mao Đài đều do Trần lão thái gia cấp cho Trần Phàm trước kia, bình thường Trần Phàm không uống rượu, cứ đặt trong nhà, lần này tới Nam Kinh liền mang theo.

Ở trong mắt Lý Dĩnh, Trần Phàm đưa hai bình Mao Đài này cho Lý Vân Phong, đã được xem như lễ vật quý trọng.

Mà trên thực tế. Lý Dĩnh cũng không biết, hai bình Mao Đài này cũng không tính là lễ vật mà Trần Phàm dự định tặng cho Lý Vân Phong.

“Tiểu Dĩnh.”

Cảnh vệ viên của Lý Quân chờ ở cửa đã lâu, nhìn thấy Lý Dĩnh cầm hai bình Mao Đài bước xuống xe Bentley đi vào trong, ánh mắt dời khỏi biển số xe, đi nghênh đón Lý Dĩnh.

“Cha mẹ tôi đều ở nhà chứ?”

Lý Dĩnh cầm hai bình rượu Mao Đài, cũng không sợ hãi giống như lần trước, mà theo thói quen ôm lấy cánh tay Trần Phàm.

“Đều đang ở nhà, còn có chú bác của cô nữa.” Cảnh vệ viên của Lý Quân thành thật trả lời, trong lúc nói chuyện thâm ý liếc mắt nhìn Trần Phàm.

“Chú bác của tôi đều ở đây? Chẳng lẽ đang tề tụ cùng một chỗ để thương lượng tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho ông nội ngày mai sao?” Lý Dĩnh cũng không nhìn ra vẻ khác thường trong ánh mắt cảnh vệ viên của Lý Quân, thì thào tự nhủ một câu, theo sau lại có vẻ lo lắng liếc mắt nhìn Trần Phàm, an ủi: “Trần Phàm, anh yên tâm, ông nội của em đã hứa cho chúng ta ở chung với nhau, hơn nữa còn cấm thành viên trong nhà xen vào chuyện của chúng ta, cho nên dù cho bọn họ ở đây, nhìn thấy anh cũng sẽ không nói lung tung đâu.”

Nói tới đây, Lý Dĩnh lại lo lắng bổ sung: “Nếu bọn hắn thật sự nói lung tung, anh không cần để ý, em sẽ cho bọn họ biết tay.”

“Ân.”

Trần Phàm cười khổ gật đầu.

Mà cảnh vệ viên của Lý Quân lại bi ai liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó tiếp nhận hai bình rượu Mao Đài lâu năm trong tay Lý Dĩnh, đi phía trước dẫn đường.

Rất nhanh, được cảnh vệ viên của Lý Quân dẫn đường, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong đại sảnh, Lý Dĩnh ôm cánh tay Trần Phàm bước chân vào nhà.

“Bá!”

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn lên trên ngườì Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.

Khi bọn hắn nhìn thấy bộ dáng thân thiết của hai người, ngoại trừ Lý Quân, sắc mặt những người khác đều biến đổi!

“Cha, mẹ.”

Lý Dĩnh nhìn thấy trong đại sảnh đầy ngườì, tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cũng hơi kinh hãi, sau đó lôi kéo Trần Phàm đi tới chỗ Lý Quân cùng Hoàng Hiểu Linh.

“Thật không biết vì sao có thứ người da mặt lại dầy như vậy, lại vẫn dám vác mặt tới nơi này.” Không đợi vợ chồng Lý Quân mở miệng đáp lại Lý Dĩnh, Hành Mỹ Lan mở miệng hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đầy vẻ chán ghét!

back top