Nghe được lời nói của Hành Mỹ Lan, Lý Dĩnh biến sắc, dừng chân lại không chút khách khí nói: “Trần Phàm là bạn trai của tôi, tại sao anh ấy không thể tới nơi này? Huống chi ông nội đã đáp ứng cho tôi dẫn anh ấy cùng về. Còn các người, không có việc gì lại chạy đến nhà của tôi làm chi?”
Có lẽ do nguyên nhân được Lý Vân Phong ngầm đồng ý, lúc này Lý Dĩnh nói chuyện cứng rắn hơn lần trước rất nhiều.
Luận bối phận, Hành Mỹ Lan là bác gái của Lý Dĩnh.
Luận thân phận, bản thân bà ta là đời sau của gia đình quan chức, hiện giờ tại quan trường Giang Tô cũng xem như có địa vị.
Hai điều kiện cộng lại, làm cho bà ta dù ở trong Lý gia nhưng địa vị cũng không nhỏ.
Lúc này nghe được lời nói không chút khách khí của Lý Dĩnh, sắc mặt bà ta không khỏi biến đổi, đứng lên lạnh lùng nói: “Tiểu Dĩnh, sao con ăn nói với bác như vậy?”
“Tôi nói như vậy với bác thì làm sao?” Lý Dĩnh tựa hồ đã hoàn toàn bất cứ giá nào, gằn từng chữ: “Tôi nói cho các người biết, ông nội nói, chuyện của tôi cùng Trần Phàm không cho các người xen vào, cho nên các người đừng có kiểu vừa nhìn thấy chúng tôi liền châm chọc. Hôm nay tôi nói thẳng, ai dám nói ra những lời lẽ ác độc với Trần Phàm, tôi không tha cho người đó, không tin chúng ta thử xem!”
“Nga!”
Nghe được Lý Dĩnh vừa nói như thế, dù là Lý Quân, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Tiểu Dĩnh!”
Sau đó, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh vội vàng quát một tiếng, cố gắng ngăn cản Lý Dĩnh tiếp tục “hồ nháo.”
“Mẹ!”
Lý Dĩnh tức giận đến giậm chân.
“Anh, chị dâu, các người đều về đi!” Lúc này Lý Quân tránh cho việc mâu thuẫn thăng cấp, đi ra dàn xếp nói: “Nếu bên chỗ cha đã có tính toán, chúng ta cũng không nên xen vào nữa.”
“Cái gì gọi là không cần xen vào?” Hành Mỹ Lan bị Lý Quân chẹn họng một câu trước đó, lại bị Lý Dĩnh gay gắt thêm lần nữa, tức giận đến sắc mặt xanh mét, lúc này nghe được lời Lý Dĩnh, vẻ cay nghiệt lập tức bại lộ ra: “Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Lý Dĩnh, còn quan hệ tới cả tương lai của Lý gia!”
Nói xong câu này, Hành Mỹ Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm: “Nếu tùy ý cho tiểu Dĩnh hồ nháo, cùng tên hỗn đản không có mắt này ở chung với nhau, hậu quả là gì trong lòng các người cũng không phải không hiểu rõ ràng.”
“Nơi này có chỗ cho bà có quyền nói chuyện sao?”
Không đợi Hành Mỹ Lan nói hết lời, Trần Phàm luôn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng một loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Hành Mỹ Lan.
Giờ khắc này, người thanh niên lần đầu tiên bước vào cửa Lý gia lần trước, vốn luôn ẩn nhẫn, điệu thấp, lại lộ ra một mặt bá đạo.
Bởi vì lúc này hắn không còn là Trần gia công tử ca.
Hắn, mang theo lòng kiêu ngạo của Đồ Tể mà đến!
“Mày...”
Nhìn thấy Trần Phàm vốn lần đầu tiên khi tiến vào Lý gia rất điệu thấp, đột nhiên trở nên bá đạo vô cùng, tất cả mọi người cả kinh, trong đó Hành Mỹ Lan lại tức giận không nhẹ, vươn ngón tay chỉ vào Trần Phàm, muốn nói gì đó, kết quả thở không ra hơi, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
“Hành Mỹ Lan, phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Giang Tô, là con gái của Hành Lợi Dân, phó chủ tịch tỉnh Giang Tô đúng không?” Trần Phàm híp mắt, lạnh lùng đánh giá Hành Mỹ Lan, gãn từng chữ: “Nếu bà cảm thấy chức phó chủ nhiệm này làm đã thấy chán, tôi không để ý tìm người tiếp nhận vị trí của bà. Tuy rằng vị trí của bà không hấp dẫn như vị trí thứ hai của Chiết Giang, nhưng người muốn ngồi vào, tuyệt đối sẽ không thiếu!”
Cuồng!
Cuồng tới cực điểm!
Giờ khắc này, đối mặt với toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia, Trần Phàm cũng không tiếp tục ra vẻ điệu thấp, mà lộ ra một mặt vô cùng cuồng vọng.
Tĩnh!
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh trở nên cực kỳ im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt tụ tập trên người thanh niên đột nhiên bộc phát ra vẻ bá đạo tột cùng, bị lời nói của hắn làm chấn động tột đỉnh.
Cùng lúc, bọn hắn cảm thấy được Trần Phàm thật sự là ngông cuồng, về phương diện khác, lời nói của Trần Phàm như đang nhắc nhở bọn hắn, cơn sóng to gió lớn tại Hàng Châu trước đó không lâu.
“Trần Phàm, anh dọa nạt ai đó?” Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lý Sâm thấy mẹ mình bị nhục nhã, lập tức đứng lên phản kích: “Tin tức sự tình tại Hàng Châu, ai không rõ ràng lắm? Anh cho là thủ trưởng số 1 còn có thể giúp anh nữa sao?”
“Giúp hay không giúp, do anh nói sao?” Trần Phàm dùng loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Lý Sâm, khinh miệt gằn từng chữ.
Do anh nói sao?
Khuôn mặt Lý Sâm trướng lên đỏ bừng, há to mồm, muốn nói gì đó lại không thể thốt lời phản bác.
Dù sao, ngay cả tư cách nói chuyện với thủ trưởng số 1 hắn cũng không có!
“Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phãí là một chuyện tốt.” Lúc này cha của Lý Sâm cũng có chút nổi giận.
“Nếu có một ngày, ông có thể cho Yến gia một cái tát, làm cho Yến gia chỉ biết đem răng nanh nuốt ngược vào trong bụng, ông hãy đến nói với tôi những lời này!” Trần Phàm cười lạnh nói: “Ông bây giờ, không xứng!”
Không xứng!
Hai chữ này giống như sấm rền nổ vang trong đại sảnh, ngoại trừ Lý Dĩnh, thân thể mọi người đều run rẩy lên!
Theo ý nào đó mà nói, bọn hắn quả thật không có tư cách giáo huấn Trần Phàm.
Dù sao những hành động của Trần Phàm, chỉ có thể làm cho bọn hắn nhìn lên!
Trong lòng khiếp sợ, ngoại trừ Lý Quân, tất cả mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đánh cho hắn một trận, nói cho hắn biết làm người không được quá kiêu ngạo.
“Trong các người có rất nhiều người hễ mở miệng là hô hào vì tương lai của Lý gia, thoạt nhìn giống như đang lo lắng cho đại cục Lý gia, kỳ thật, các người thật sự lo lắng chính là chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với bản thân các người mà thôi - ở trong mắt các người. Trần Phi có được quầng sáng của Trần gia, giá trị cho các người đi đút lót, đi lấy lòng. Mà tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ có thể bị các người phỉ nhổ.” Trần Phàm không thèm để ý tới nỗi phẫn nộ của bọn hắn, một châm thấy máu: “Nguyên bản các người đều là trưởng bối của Lý Dĩnh, làm tất cả những chuyện này tôi không lời nào để nói. Nhưng hiện tại, ngay cả Lý lão gia tử đều không có đứng ra nói này nói nọ, các người lại có tư cách gì khoa tay múa chân? Các người tưởng các người là cái thứ gì? Hay là các người tự nhận ở trong Lý gia. Lý lão gia tử thấp kém không có tài năng bằng các người? Hay là lão nhân gia ông ta nói chuyện không cần tính toán gì hết?”
Tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được.
Đối mặt lời phản kích sắc bén của Trần Phàm, tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Bởi vì đúng như lời của Trần Phàm, đối với chuyện này, người cầm quyền Lý gia Lý Vân Phong đều ngầm đồng ý, bọn hắn quả thật không có tư cách khoa tay múa chân.
“Trần... Trần Phàm.”
Giờ khắc này, Lý Quân cảm giác trái tim mình co rút lại thật mạnh, thần tình hắn thật khó xem, xấu hổ mở miệng, muốn ngăn cản Trần Phàm nói tiếp.
Trần Phàm cũng không phải nhằm vào Lý Quân, dù sao hắn biết Lý Quân từ đầu đến cuối cũng không bởi vì thân phận của hắn mà bài xích hắn bao giờ.
Mặc dù là Hoàng Hiểu Linh cũng từng bài xích hắn, có thành kiến sâu đậm với hắn, Trần Phàm cũng không cố ý nhằm vào.
Bởi vì Hoàng Hiểu Linh là mẹ của Lý Dĩnh.
Thân phận này cũng đủ cho hắn tôn trọng.
Toàn bộ lời nói của hắn chỉ là muốn nhắm vào thân thích của Lý Dĩnh.
Hắn không muốn làm cho Lý Dĩnh quá mức khổ tâm.
Dù sao trước đó Lý Dĩnh từng thuyết phục Lý Vân Phong, lần này dẫn hắn trở về vốn có ước nguyện thông qua Lý gia làm chỗ dựa cho hắn, lúc đối mặt Trần Kiến Quốc vãn hồi một ít mặt mũi.
Mà hiện giờ Trần Kiến Quốc cố ý nhắc lại chuyện xưa, lại đem hôn sự giữa Lý Dĩnh cùng Trần Phi bươi ra để nói, điều này lại làm cho người của Lý gia thấy được cơ hội ôm chân, tự nhiên sẽ nói những lời khó nghe với Lý Dĩnh.
Điều này đối với Lý Dĩnh mà nói, không thể nghi ngờ sẽ từ thiên đường rớt xuống địa ngục!
Tựa hồ là vì muốn xác minh suy đoán của Trần Phàm, nụ cười trên mặt Lý Dĩnh không còn tồn tại, gương mặt nàng tái nhợt, cả người run rẩy nhìn những thành viên Lý gia đang vô cùng phẫn nộ, run run hỏi: “Rốt cục sao lại thế này? Vì sao tôi không biết gì cả?”
“Trần chủ tịch...” Trong lòng Lý Duy Quốc đang tức giận không thôi, lúc này nghe Lý Dĩnh vừa hỏi như vậy, lập tức mở miệng.
“Bá!”
Nghe hắn nói, ánh mắt Trần Phàm sắc bén như đao quét tới.
Trong lòng Lý Duy Quốc chấn động, theo bản năng ngậm miệng lại.
“Cô gái ngốc nghếch, không có việc gì.” Trần Phàm thấy thế quay đầu lại, mỉm cười vuốt nhẹ đầu Lý Dĩnh.
“Anh cả, các người đi ra ngoài trước đi.” Lý Quân cũng nhìn ra dụng ý của Trần Phàm, vội vàng nhìn nhóm người Lý Sâm nói.
Những thành viên Lý gia tuy rằng vô cùng bất mãn với lời nói cuồng vọng của Trần Phàm, nhưng với tình huống trước mắt, bọn hắn vốn không có lời nào phản bác, chỉ đành nén giận rời đi.
Nhưng...
Ngay lúc rời đi, trong lòng tất cả mọi người mang theo hận ý trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói, bọn hắn đã thật khẩn cấp muốn nhìn thấy Trần Phàm bị Trần Kiến Quốc nhục nhã, mang theo cái đuôi cút ra khỏi quân khu NJ.
Đoàn người Hành Mỹ Lan rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại vợ chồng Lý Quân cùng Lý Dĩnh và Trần Phàm.
Tuy rằng câu nói trước đó của Trần Phàm cũng không nghĩ tới nhằm vào mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh, nhưng tựa hồ như bà nghĩ đang nói tới mình, vẻ mặt bà có chút khó xem.
Thấy thế, Trần Phàm áy náy xin lỗi, nói: “Dì Hoàng, vừa rồi cháu cũng không có ý nhằm vào dì, dì đừng để trong lòng.”
Hoàng Hiểu Linh không hé răng.
“Trần Phàm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Cảm xúc của Lý Dĩnh đã ổn định lại một chút.
Trần Phàm cười khổ, nói: “Lần này Trần Kiến Quốc tới chúc thọ cho ông nội của em, dự định nhắc lại chuyện xưa, muốn em gả cho Trần Phi.”
“Cái gì?” Lý Dĩnh cả kinh, sau đó thần tình phẫn nộ, nói: “Lần trước không phải ông ta đã đáp ứng cho em ở chung một chỗ với anh sao? Đại nhân vật giống như ông ấy, sao có thể lật lọng?”
“Cũng không tính là lật lọng.” Trần Phàm cười tự giễu: “Dù sao ở trong lòng bọn họ, anh đã không còn là người của Trần gia.”
Nhìn dáng tươi cười tự giễu trên mặt Trần Phàm, nước mắt Lý Dĩnh không kìm được chảy ra.
Đã một lần. Trần Phàm bị Trần gia vứt bỏ, sau khi giết chết Tiết Cường, lần đầu tiên nàng quỳ rạp xuống trước mặt Lý Vân Phong, buông xuống toàn bộ sự quật cường cùng phản nghịch, thỉnh cầu Lý Vân Phong ra mặt cứu Trần Phàm.
Một lần đó, bởi vì Trần Kiến Quốc nói cứ giải quyết theo việc công, nàng không thể giúp được Trần Phàm.
Lần này đây, nàng vốn muốn mượn cơ hội sinh nhật Lý Vân Phong, cấp cho Trần gia chút màu sắc, lại thật không ngờ, người của Trần gia lại có thể bổ thêm hai đao lên vết thương chồng chất trong trái tim người đàn ông của nàng.
Nàng đau lòng.
Nhưng nàng biết, trái tim của người đàn ông của nàng bị người phá nát, càng đau đớn hơn.
Nàng run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trần Phàm, muốn nói gì đó, cuối cùng nói không nên lời, chỉ nhào vào trong lòng Trần Phàm, gắt gao ôm chặt lấy hắn.
Nhìn thấy một màn như vậy, vợ chồng Lý Quân cũng đều không hé răng.
Bởi vì... bọn họ đều có thể nhận thấy được trong dáng tươi cười của Trần Phàm lộ ra cảm giác rét lạnh.
Mười phút sau, cảnh vệ viên của Lý Vân Phong đi vào nhà, nói với vợ chồng Lý Quân, Lý Vân Phong muốn Trần Phàm đến gặp hắn.
Đối với việc này, vợ chồng Lý Quân không có ý kiến, nhưng Lý Dĩnh đỏ mắt muốn đi cùng Trần Phàm.
“Cô gái ngốc nghếch, em ở đây với chú và dì được rồi, chuyện sau này giao cho anh đi xử lý.” Trần Phàm mỉm cười lau nước mắt biệt khuất của Lý Dĩnh, ôn nhu nói.
Cái mũi Lý Dĩnh đau xót, nước mắt mơ hồ: “Nhưng..”
“Không có chuyện gì.” Trần Phàm cười cười, nhẹ giọng nói: “Mấy tháng trước, anh có thể làm cho Trần Phi cùng cha hắn Trần Vĩnh Thụy mang theo cái đuôi rời đi, ngày mai, anh chẳng những làm cho Trần Kiến Quốc phải hối hận vì những hành vi của mình, còn làm cho hắn về sau không còn mặt mũi bước vào quân khu NJ một bước!”
Nghe lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm, trong đầu dần hiện ra những lời tự cao tự đại của Trần Phàm, làm trong lòng vợ chồng Lý Quân nhấc lên kinh thiên sóng lớn.
Bọn họ thật muốn biết, người thanh niên dám ở lúc mấu chốt này bước vào trong đại viện quân khu NJ, hơn nữa còn biểu hiện tư thế không ai bì nổi như thế, rốt cục là đến có chuẩn bị, hay là cố làm ra vẻ.
Nếu đến có chuẩn bị.
Rốt cục hắn đang dựa vào điều gì?
Không một tiếng trả lời.
Bọn họ biết, đáp án sẽ được công bố vào ngày mai.
Mấy phút sau, Trần Phàm đi theo cảnh vệ viên của Lý Vân Phong đi tới phòng sách lầu hai của tòa lầu nằm tận cùng bên trong.
Trong phòng sách, Lý Vân Phong đang ngậm một điếu thuốc lá, gương mặt biến đổi không ngừng.
“Lý gia gia.”
Chờ khi cảnh vệ viên đóng cửa lại, Trần Phàm lập tức đi tới trước người Lý Vân Phong, thu liễm vẻ bừa bãi phía trước, thần tình thật tôn kính.
Nhìn biểu tình tôn kính trên mặt Trần Phàm, trong lòng Lý Vân Phong có chút mê mang.
Trước đó, hắn nhận được điện thoại cáo trạng của cha Lý Sâm, cũng đã có sự hiểu biết với hành động của Trần Phàm khi nãy, biết rõ trước đó Trần Phàm bá đạo đến bao nhiêu!
Mà giờ này khắc này, Trần Phàm lại biểu hiện tôn kính như thế ngay trước mặt hắn.
Điều này làm cho hắn không phân biệt được, rốt cục người nào mới thật là Trần Phàm.
“Tiểu tử, nguyên bản bởi vì tiểu Dĩnh quỳ xuống cầu xin tôi cùng nể mặt lão thủ trưởng, nên tính toán giúp cậu một phen.” Lý Vân Phong phun ra một ngụm khói, cau mày nói: “Nhưng... cậu làm như vậy, còn bảo tôi làm sao giúp được cậu?”
Trần Phàm không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của Lý Vân Phong, gằn từng chữ: “Là vì bọn họ giẫm lên mặt mũi, vì không muốn Lý Dĩnh chịu ủy khuất, cháu chỉ có thể để cho bọn họ ngậm miệng.”
“Cậu?” Lý Vân Phong vừa tức vừa sợ, lại thở dài nói: “Tiểu tử, tôi thừa nhận chiêu thức của cậu an bài tại Hàng Châu làm rất được, ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng chuyện kia cậu dựa vào điều gì, không riêng tôi biết, rất nhiều người cũng biết. Còn nữa, tôi cũng không gạt cậu, lực ảnh hưởng cùng lực kêu gọi của Trần gia trong quân đội, xa xa không phải Yến gia ở chính giới có thể so sánh.”
“Cháu biết. Cháu còn biết, ngài quyết định xuất đầu cho cháu, phải cần dũng khí rất lớn. Dù sao nếu như làm không tốt ông sẽ đắc tội Trần Kiến Quốc.” Trần Phàm hoàn toàn hiểu rõ nói: “Có lẽ Trần Kiến Quốc băn khoăn đại cục, sẽ không lấy chuyện này làm khó dễ ông, hoặc là nói trực tiếp một chút, sẽ không gây phiền phức cho việc em trai của ông sang năm tiếp nhận vị trí này của ông. Nhưng đó chỉ là có lẽ, dù ai cũng không cách nào cam đoan đầu óc Trần Kiến Quốc có nổi điên hay không.”
“Nếu cậu đã biết, vì sao còn?” Chân mày Lý Vân Phong cau chặt lại.
“Người khác đối xử tốt với cháu, cháu sẽ đáp lại gấp mười, đồng dạng, người khác sỉ nhục cháu, cháu cũng sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần!” Trần Phàm mở miệng lần nữa, thanh âm không lớn, nhưng giọng nói lại thật kiên định: “Cháu cam đoan với ngài, vô luận là sang năm em trai của ngài thăng chức hay là Trụ tử thúc chiến thắng Dương Nghiễm Đức nắm quyền, đều là chuyện ván đã đóng thuyền!”
“Không riêng gì Trần Kiến Quốc, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi điểm này!”
Trong lòng Lý Vân Phong chấn động mãnh liệt!
Nếu không phải người thanh niên trước mắt sau khi rời đi Trần gia, liên tiếp làm ra hành động kinh thiên, hắn nhất định sẽ cho rằng đầu óc người thanh niên này đã phát điên rồi.
Nhưng...
Không đợi hắn kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
Lời nói kế tiếp của người thanh niên, làm hắn hoảng sợ tới mức trái tim cũng ngừng đập.
“Lý gia gia, ngày mai, cháu sẽ không đại náo buổi tiệc chúc thọ của ngài, cháu sẽ khiến cho Trần Kiến Quốc phải chủ động mang theo cái đuôi, có bao xa lăn bao xa!”
Dưới ánh đèn. Đồ Tể lộ ra răng nanh.
Khi tia nắng sáng sớm tò chân trời phương đông lộ ra, Lâm Đông nằm cả đêm trên giường không ngủ ngồi dậy dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo màn ra.
Mất đi màn che, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính trực tiếp chiếu vào trong phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lâm Đông. Bởi nguyên nhân quá hưng phấn nên suốt một đêm không ngủ, trên hai gò má âm nhu của Lâm Đông xuất hiện vành mắt đen, đôi mắt cũng mơ hồ phiếm đỏ.
Giơ cổ tay lên, Lâm Đông nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa sổ ra, hô hấp không khí thanh tân bên ngoài cửa sổ.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn đi vào phòng tắm, tắm rửa, cạo râu.
Không giống như ngày xưa dùng kiểu tắm gội thật nhanh trước khi lên giường cùng đàn bà hoặc là tắm rửa tại trung tâm mát-xa cao cấp nhất.
Ngày hôm nay Lâm Đông tắm rửa thật chậm, thật cẩn thận.
Bởi vì... hắn muốn lấy một gương mặt mới tinh bước vào quân khu NJ, xuất hiện ngay trước mặt người của Dương gia!
Vào lúc bày giờ, Lâm Đông thật sáng sủa đi tới một khách sạn năm sao, gặp được Trần Phàm trong phòng ăn.
Tối hôm qua, Trần Phàm cũng không ở lại quân khu đại viện NJ, sau khi nói chuyện xong với Lý Vân Phong, hắn liền rời khỏi quân khu, đi tới khách sạn năm sao mà Lâm Đông đã đặt sẵn cho hắn.
“Ăn chút gì trước đi, sau đó đi với tôi.” Khi Lâm Đông không che giấu được nét mặt hưng phấn đi đến bên cạnh Trần Phàm, Trần Phàm mỉm cười bảo Lâm Đông ngồi xuống ăn điểm tâm trước.
Lâm Đông gật gật đầu, thản nhiên ngồi xuống ghế.
Rất nhanh, người phục vụ nhà hàng đã đưa lên bữa sáng, Trần Phàm vẫn giống như ngày thường, không chút vội vã ăn uống, mà tuy rằng Lâm Đông cũng cùng ăn với Trần Phàm, nhưng lại không hề có khẩu vị, suốt thời gian không hề chú tâm, chỉ một mực nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm cũng biết, đối với Lâm Đông mà nói hôm nay là một ngày đặc thù, tâm tình kích động nên ăn không vô là chuyện bình thường, vì thế hắn cũng không ép buộc.
Bảy giờ rưỡi, hai người đi ra khách sạn, Lâm Đông giúp Trần Phàm mở cửa xe, chờ Trần Phàm ngồi vào trong, hít sâu một hơi. âm thầm lau mồ hôi tay, đóng cửa xe, sắc mặt bình tĩnh ngồi vào trong xe, ngồi ngay vị trí tay lái chiếc Bentley, khởi động xe chạy nhanh về hướng quân khu NJ.
Cùng lúc đó.
Từng chiếc xe hơi treo biển số quân khu NJ theo thứ tự từ trong bãi đỗ xe khách sạn Hoa Sơn chạy nhanh ra.
Ngoại trừ Trần Kiến Quốc, toàn bộ đại lão quân đội đến chúc thọ cho Lý Vân Phong đều ngồi trong xe.
Trong bọn họ, có người nắm quyền sáu đại quân khu, cũng có người của pháo binh, không quân, hải quân hoặc là người có thực quyền, còn có quân khu tỉnh, cùng người cầm quyền của các chi quân đội khác.
Bên tổng bộ tham mưu có một vị đại lão cùng Viên Binh.
Kể từ đó, bên trong toàn bộ khách nhân, thân phận địa vị của Trần Kiến Quốc không thể nghi ngờ là cao nhất, tiếp theo là vị đại lão tổng bộ tham mưu từng là thủ trưởng của Lý Vân Phong.
Hai người này đến, làm buổi sinh nhật hôm nay của Lý Vân Phong càng thêm có phân lượng thật lớn.
Dù sao bình thường nếu có người nắm quyền trong bảy đại quân khu tổ chức buổi tiệc sinh nhật trước khi về hưu, đại lão quân ủy sẽ không tới.
Trần Kiến Quốc cũng không ngồi trong quân xa treo biển số quân khu NJ, mà ngồi trong chiếc Audi A6 có biển số của thành ủy Đông Hải của Trần Phi.
Tựa hồ, hắn đang dùng hành động này nói cho mọi người: Hắn đến Nam Kinh, ngoài việc chúc thọ, mấu chốt còn vì Trần Phi mà đến!
Điều này làm cho toàn bộ đại lão quân đội đều tin rằng Trần gia tính toán đem Trần Phi bồi dưỡng thành người thừa kế đời thứ tư như trong đồn đãi!