Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 554: Ẩn Sau Nụ Cười

Đúng như lời Thái Hổ cam đoan, lúc buổi sáng cảnh sát Thái Lan mời họp báo, tuyên bố cái chết của Vương Hồng là bị hắc bang báo thù, hung thủ là hai thành viên phản bội của Thủy Trúc bang.

Ngoài ra đại biểu cảnh sát Thái Lan tham dự buổi họp báo chính là người nắm quyền cảnh sát Bangkok Sora, ở trước màn ảnh, hắn dùng một loại giọng điệu khẳng định nói: Từ hôm nay trở đi, cảnh sát sẽ nghiêm khắc đả kích những phần tử xã hội đen.

Thời gian họp báo cũng không lâu, chỉ chừng nửa giờ, nhưng sau khi truyền ra liền khiến cho quốc nội Thái Lan dâng lên sóng gió, dân chúng bình thường lại sôi nổi chỉ trích cảnh sát không làm tròn bổn phận, để thế lực xã hội đen tùy ý phát triển, nghiêm trọng ảnh hưởng cuộc sống của người dân bình thường, mà thành viên hắc đạo Thái Lan lại thầm mắng chiêu một đá ném hai chim của Thái Hổ đủ ác độc.

Trong lúc những chuyện này đang phát sinh, bản thân là người xúi giục phía sau màn, Trần Phàm lại đi tới biệt thự mà Kroff đang dưỡng thương.

Trong biệt thự, trên người Kroff vẫn còn băng kín, cả người thoạt nhìn có chút uể oải không phấn chấn.

Đi vào biệt thự, nhìn thấy bộ dáng của Kroff, Trần Phàm cười khổ nói: “Kroff, nhìn anh thật giống như vừa bị cưỡng gian, ai trêu chọc anh vậy?”

“Mẹ nó, Đồ Tể, tôi sắp phát điên rồi!” Nhìn thấy Trần Phàm đi vào, nghe được câu hỏi của hắn. Kroff vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ nói: “Đồ Tể, anh cũng biết, Kroff này cái gì cũng có thể thiếu được nhưng chỉ riêng đàn bà và xì gà là không được! Bởi vì chim nhỏ bị thương, tôi không sờ vào được đàn bà thì không nói, tên vương bát đản Hắc Quỷ lại không cho tôi hút cả xì gà!”

Vừa nói xong, Kroff tức giận nhìn Hắc Quỷ.

“Ông chủ, tôi cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi, hút xì gà sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục thương thế của ngài. Vì muốn ngài sớm lành lại, sớm cùng những người đàn bà xinh đẹp trao đổi cảm tình, tôi chỉ đành hạn chế ngài hút xì gà.” Hắc Quỷ đứng bên cạnh thấy Kroff cáo trạng trước mặt Trần Phàm, sờ sờ mũi nghiêm trang nói.

“Nga, ông trời của tôi ạ, Đồ Tể thân ái, anh xem xem, nhìn xem tên vương bát đản Hắc Quỷ này làm sao đối phó người hầu của anh. Tên tạp chủng đen thui này, lại còn luôn miệng nói là muốn tốt cho tôi!” Kroff lập tức kêu rên.

Nghe Kroff kêu rên. Trần Phàm không thể nhịn cười.

Hắn biết rõ, lời nói của Kroff tuy rằng khó nghe một chút, nhưng đó là biểu lộ chân tình.

Theo hắn xem ra, Kroff đã xem Hắc Quỷ như huynh đệ của mình!

Nếu không, Hắc Quỷ chỉ là một bảo tiêu bình thường, sao có thể yêu cầu ông chủ?

“Hắc Quỷ, làm được không tệ.” Trần Phàm cười vỗ vỗ bả vai Hắc Quỷ, xem như cổ vũ, nói: “Mặt khác, từ giờ trở đi trước khi Kroff khỏi hẳn, cấm hắn hút xì gà.”

“Dạ. Đồ Tể tiên sinh tôn quý.” Hắc Quỷ lộ ra nụ cười hiếm hoi.

Kroff nhất thời giống như bị người cưỡng gian, gào lên: “Nga, Đồ Tể vĩ đại, chủ nhân tôn quý của tôi ơi, ngài không thể đối đãi người hầu trung thành nhất của ngài như vậy..”

“Kroff, chuyện tại Đông Nam Á đã sắp kết thúc một giai đoạn, anh ở đây dưỡng thương đồng thời giúp tôi âm thầm trợ giúp Thái Hổ hoàn thành sự tình phía sau.” Trần Phàm cắt đứt lời Kroff, nghiêm mặt nói: “Mặt khác, vì lo lắng cho sự an toàn của anh, tôi sẽ lưu Địa Ngục Xà cùng Hắc Quỷ ở lại bảo hộ cho anh. Ngoài ra, trong hai ngày nữa Kuka sẽ phái sáu thành viên Địa Ngục Hỏa tới đây. Có Hắc Quỷ lại thêm bảy người Địa Ngục Xà, an toàn của anh hẳn sẽ được cam đoan.”

“Đồ Tể thân ái, anh muốn đi sao?” Nghe được Trần Phàm nói như thế. Kroff dừng kêu rên, nghiêm trang hỏi.

Trần Phàm gật gật đầu.

Thấy Trần Phàm gật đầu, Kroff khôi phục lại bộ dáng cả lơ phất phơ, cười nói: “Đồ Tể thân ái, anh yên tâm đi, tôi sẽ nhìn chằm chằm tên tạp chủng Thái Hổ kia, hoàn thành công việc cho anh. Ân, chuyện tại Đông Nam Á đã được giải quyết, dựa theo kế hoạch của anh, Thanh bang cũng sắp xóa tên trong hắc đạo đại lục. Nói vậy không bao lâu nữa, thế giới ngầm sẽ thật sự náo nhiệt lên, thực chờ mong a!”

Nghe được Kroff nói như thế, Hắc Quỷ cũng âm thầm giết chặt nắm tay, tựa hồ hắn cũng rất chờ mong ngày đó nhanh đến.

Nửa giờ sau, Trần Phàm cùng Dai Fu đi tới phi trường quốc tế Bangkok.

Trên đường băng sân bay, hai máy bay thương vụ đang chờ đợi đã lâu.

“Honey, chuyện Tô San liên hệ với em, anh biêt được là tốt rồi, cũng không nên nói cho nàng nghe.” Trước khi lên máy bay, Dai Fu lưu luyến ôm Trần Phàm, sau đó cười khổ nói: “Em đã đáp ứng với nàng, không đem chuyện này nói cho anh biết. Nếu nàng biết em tiết lộ cho anh, sẽ làm em rất khó xử - em cũng không muốn trong tương lai như nước lửa bất dung với người đứng đầu hậu cung của anh đâu.”

“Ân.”

Nghe lời nhắc nhở của Dai Fu, trong đầu nhớ lại lời nói lúc sáng của nàng, sắc mặt Trần Phàm thật phức tạp gật đầu.

“Được rồi honey, em đi đây, tạm biệt.” Dai Fu nói xong xoay người rời đi, không hề có chút lưu luyến.

Đưa mắt nhìn Dai Fu lên máy bay, Trần Phàm cũng xoay người đi về hướng máy bay thương vụ của tập đoàn Cao Tường.

Theo sau, hai chiếc máy bay trước sau khởi động, trượt nhanh trên đường băng, giống như con chim sắt chui vào trong đám mây, một chiếc bay về đại lục Châu Âu, một chiếc bay về hướng bắc, bay đi Đông Hải.

Nhưng trước khi máy bay cất cánh, Trần Phàm gởi một tin nhắn cho Tô San.

....

Bắt đầu từ tháng sáu, bầu không khí học tập tại Đông Hải tăng cao chưa từng có.

Cuộc thi đến, làm cho các sinh viên cảm nhận được áp lực, những thân ảnh chạy trên sân bóng cũng càng ngày càng ít, những ai thức đêm trong ký túc xá chơi võng du lại đi ngủ ngày cũng trở nên ít hơn, thậm chí những đôi tình lữ cũng đã hẹn hò ít hơn.

Vì muốn thuận lợi thông qua cuộc thi, cũng giống như Điền Thảo, Tiêu Phong đã quay về trường học từ một tuần trước.

Buổi trưa, trong phòng ngủ 108, Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn cũng giống như ngày thường cùng Tô San đi tới căn tin ăn cơm.

Khác với lúc mới vào đại học Đông Hải, hiện tại Tiêu Phong đã giảm đi vẻ bề ngoài phiêu dật, lại để một mái tóc thật ngắn, quần áo cũng không còn là nhãn hiệu nổi tiếng đắt tiền, mà là loại quần áo thật bình thường.

Có lẽ đoạn thời gian trước do chạy nghiệp vụ thường xuyên phơi nắng ngoài trời, làn da trắng nõn cũng đã trở nên ngăm đen.

Thay đổi không chỉ một mình Trương Thiên Thiên.

Trong bất tri bất giác, Tiêu gia công tử ca từng bị nhục nhã ngày trước cũng đã thay đổi.

Nhưng...

Hai người thay đổi đều là bởi vì một người.

Trương Thiên Thiên là vì muốn thông qua sự cố gắng của mình chờ đợi được một ngày Trần Phàm ôm mình vào lòng, không hề trở thành gánh nặng cho Trần Phàm, Tiêu Phong lại dùng phương thức cưỡng gian với thời gian, dùng tư thế phượng hoàng dục hỏa trùng sinh đi giao tranh, theo đuổi thân ảnh mà hắn đã xem là mục tiêu cả đời.

Dù hắn biết khoảng cách giữa mình và thân ảnh kia càng ngày càng xa, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha!

So sánh với Tiêu Phong mà nói, Ngu Huyền thật không hề thay đổi gì nhiều, vẫn là bộ dáng tùy tiện, mà Chu Văn vẫn cứ chung thủy với phim AV của đảo quốc, mỗi lần có phim mới ra đời, hắn đều có thể lập tức download, sau đó cùng đại đa số sinh viên có cùng ham thích đêm đêm thưởng thức.

Nhưng thân phận của Trần Phàm, thay đổi của Tiêu Phong, nhiều ít đều có ảnh hưởng với hai người Ngu Huyền cùng Chu Văn.

Chu Văn thử sức mình trong lĩnh vực khoa học tự nhiên, bỏ nhiều công phu, gần đây còn tìm hiểu một mô hình số liệu quy mô khổng lồ, đã tạo ra náo động không nhỏ trong trường đại học Đông Hải.

Mà Ngu Huyền lại bỏ công phu trong lĩnh vực võ học, trải qua một học kỳ cố gắng, công phu đã tiến bộ không nhỏ.

Tựa hồ tất cả mọi người đều đang thay đổi, duy nhất không thay đổi chính là Tô San.

Hiện giờ Tô San vẫn giữ cách ăn mặc thanh xuân, trên mặt lúc nào cũng hiện lên nụ cười sáng lạn, khi Trần Phàm đi vắng, nàng sẽ lấy thân phận vị hôn thê của Trần Phàm, kêu gọi ba người bạn của phòng 108, cùng tiểu bồ câu Sở Qua và Lưu Oánh Oánh đi ăn cơm tán gẫu.

Đi trên vườn trường, bốn người Tô San vẫn bị nhìn chăm chú, có lẽ đã sớm thành thói quen, ngay cả Chu Văn vốn nhát gan cũng không còn trốn tránh ánh mắt của những sinh viên kia.

“San San, khi nào Trần Phàm trở về?” Đang đi tới, Tiêu Phong lại nhìn Tô San hỏi.

Nghe câu hỏi của Tiêu Phong, dáng tươi cười thanh xuân trên mặt Tô San chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại bình thường, ra vẻ tức giận mắng: “Tên hỗn đản kia hắn đi hồi nào tôi còn không biết, đi đâu tôi cũng không biết, quỷ biết khi nào tên hỗn đản kia mới trở về.”

“Ai, tiểu Phàm cũng thật là, đi cũng không nói với chúng ta một tiếng.” Ngu Huyền không đầu không đuôi phụ họa.

Tuy rằng Chu Văn nhát gan, nhưng phương diện quan sát vẫn lanh lợi hơn Ngu Huyền, lúc này nghe được lời nói của Ngu Huyền, liếc mắt nói: “Cậu không lên tiếng, không ai cho là cậu bị câm đâu.”

“Tiểu Văn tử, cậu tìm đánh a?” Ngu Huyền làm bộ nắm cổ Chu Văn.

“Kháo, hai người đừng làm rộn, từ lúc khai giảng tới bây giờ, không thấy mệt sao.” Tiêu Phong dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Hắn biết thân phận của Trần Phàm đã chú định hắn không khả năng có được cuộc sống an ổn như người bình thường.

“Tiêu Phong, tôi nghe tiểu Huyền tử cùng tiểu Văn tử nói, gần đây anh quen một cô gái con nhà đàng hoàng nha, có chuyện này không vậy?” Tô San thay đổi đề tài, cười hỏi.

Lần này không đợi Tiêu Phong trả lời, Chu Văn đẩy gọng kính theo thói quen: “Đương nhiên có, hắn không có việc gì liền chạy tới đó, ngay cả phim AV cũng không xem, hoàn toàn đem lý luận vận dụng thực tế.”

“Đúng vậy, tiểu tử Tiêu Phong này từ sau khi quay trở về trường học, đã có ba đêm không về phòng ngủ rồi đó.” Ngu Huyền cũng phối hợp nhắm ngay Tiêu Phong.

“Ta kháo, hai cậu đừng có không ăn được trái nho thì nói trái nho xanh đi nha?” Tiêu Phong tức giận mắng hai người một câu, sau đó xấu hổ sờ sờ đầu, nhìn Tô San nói: “Tôi định hỏi cô khi nào Trần Phàm trở về, chúng ta cùng nhau tụ lại, cô cũng không biết khi nào hắn về, vậy thì chờ hắn về rồi hãy tính.”

“Chờ tên hỗn đản kia làm gì?” Tô San bĩu môi: “Không cần chờ, đêm nay đi, chúng tôi sẽ giúp anh - một hồi tôi gọi điện cho tiểu bồ câu với Oánh Oánh.”

“Tô San, nàng chỉ là một nữ sinh viên bình thường, cho nên địa phương chúng ta tụ họp bình thường là được rồi, không nên đi địa phương xa hoa, tôi sợ hù dọa nàng.” Tiêu Phong thấy Tô San nói vậy, có chút xấu hổ nói.

“Được.”

Tô San gật đầu cười.

Nhưng...

Vô luận là Tiêu Phong hay Chu Văn, kể cả Ngu Huyền đều không phát hiện, dáng tươi cười của Tô San hơi có vẻ gượng ép.

“Ông...ông...”

Ngay sau đó điện thoại của Tô San chấn động lên.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, trong lòng Tô San đột nhiên căng thẳng, mang theo vài phần chờ mong vài phần kích động, khẩn trương lấy điện thoại ra.

Dưới ánh mặt trời. Tô San cố gắng, cố gắng trừng lớn hai mắt của mình, cố gắng làm cho mình có thể nhìn rõ ràng thêm một ít.

Nhưng...

Vô luận nàng trừng to mắt thế nào, đều không thể đọc được tin nhắn trên màn hình điện thoại.

Bởi vì ánh mặt trời chói mắt sao?

Không phải.

“Lão bà, chiều nay anh về đến Đông Hải.”

Rốt cục nàng xem rõ ràng.

Dưới ánh mặt trời nàng lại nở nụ cười.

Cười không chút gượng ép.

back top