Mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, một chiếc máy bay thương vụ từ Bangkok chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Đông Hải, lướt trên đường băng một đoạn, vững vàng ngừng lại.
Cửa cabin mở ra, trong dáng tươi cười sáng lạn đưa tiễn của tiếp viên hàng không, Trần Phàm một mình đi xuống máy bay.
Khác với ngày xưa, trên đường băng sân bay cũng không có người đến đón.
Nhưng trong tòa lầu lớn bên trong sân bay, một gã thanh niên mặc một bộ đồ thể thao đội mũ lưỡi trai, lập tức thông qua vô tuyến điện hội báo: “Trưởng phòng, Long Nha về tới Đông Hải, chỉ đi một mình, thỉnh chỉ thị.”
“Tiếp tục theo dõi.”
Trong vô tuyến điện truyền ra một thanh âm uy nghiêm, vài tên đặc công chờ đợi đã lâu, không chút chậm trễ lập tức theo dõi.
Mười phút sau.
Trần Phàm đi ra sân bay, ngăn lại một chiếc taxi, đi tới một quán bán lẩu, vài tên đặc công lái xe đi theo phía sau.
Một giờ sau.
Trần Phàm đi tới một quán lẩu nằm trong nội thành.
Ngay cửa quán, Tô San trong kiểu trang phục thanh xuân chờ đã lâu, cách nàng không xa thành viên Ám Đường âm thầm đi theo bảo hộ đang chật chẽ quan sát động tĩnh xung quanh.
Trần Phàm mới bước xuống xe liền bị thành viên Ám Đường phát hiện.
Trần Phàm cũng phát hiện thành viên Ám Đường đang âm thầm bảo hộ Tô San, nhẹ lắc đầu, ý bảo họ không cần hiện thân.
Theo sau...
Tô San đang nhìn tới nhìn lui xung quanh, thấy được Trần Phàm, như phát hiện được tân đại lục, trên mặt liền vui vẻ hưng phấn vẫy tay: “Trần Phàm, nơi này!”
Trần Phàm hít sâu một hơi, đem lời nói của Dai Fu giống như ma âm vờn quanh nội tâm buông qua một bên, mỉm cười bước về hướng Tô San.
“Hừ! Hỗn đản đạp phân chó, nói, mấy ngày nay anh đi vất vưởng nơi nào?” Chờ khi Trần Phàm đến sần Tô San. Tô San lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ nghiêm nghị cứng rắn hừ lạnh nói: “Trước khi đi không nói một tiếng thì cũng thôi, mấy ngày nay cũng không gọi điện thoại, có phải lại đi tìm con nhỏ dương mã đó nữa không ?”
Nếu ở trước kia, khi đối mặt câu chất vấn giả vờ của Tô San. Trần Phàm sẽ mỉm cười trêu chọc nàng.
Nhưng...
Chẳng biết tại sao, hôm nay khi nhìn thấy Tô San giả vờ làm ra bộ dáng tức giận, chất vấn mình thì Trần Phàm chỉ cảm thấy trong ngực như bị nghẹn vật gì, dị thường khó chịu.
“Làm sao vậy?” Làm như đã nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm, vẻ giả vờ trên mặt Tô San không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ vô cùng lo lắng.
“Hô...” Trần Phàm chậm rãi thở ra một hơi, kiệt lực khống chế cảm xúc, mỉm cười: “Không có việc gì, chỉ là phát hiện lão bà ngày càng xinh đẹp tới mức làm anh sắp nhận không ra.”
“Đáng ghét!”
Tô San nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, chợt ngẩn ra, theo sau thẹn thùng đánh vào ngực Trần Phàm một cái, nói: “Tiêu Phong đi đón bạn gái của hắn, những người khác đang ở trong ghế lô, chúng ta vào đi thôi.”
“Tiêu Phong có bạn gái sao?” Nghe được lời nói của Tô San, Trần Phàm ngây ra.
Tô San hừ hừ nói: “Uổng cho anh còn xem người ta là huynh đệ, chuyện lớn như vậy cũng không biết. Bạn gái hắn là một cô gái tốt, hai người đã dính với nhau gần một tháng.”
“Tiểu tử này thật lợi hại a.” Trần Phàm cười khổ, thầm thở dài.
Hắn biết theo ván cờ diễn biến, hắn đã dần dần thay đổi cách sống, thời gian dành cho người bên cạnh đã càng ngày càng ít.
“Cười cái đầu anh đó mà cười.” Nhìn dáng cười khổ chiêu bài của Trần Phàm, Tô San cũng bi chọc cười, tức giận gõ lên đầu Trần Phàm một cái, sau đó kéo tay Trần Phàm: “Đi thôi!”
Bởi vì trước đó Tiêu Phong đã dặn trước, Tô San cũng không đặt phòng ở nhà hàng cao cấp, mà chọn một quán lẩu trung bình, quán lẩu không lớn lắm, tổng cộng bốn tầng, lại dị thường sạch sẽ, sinh ý cũng rất tốt, chỉ mới hơn sáu giờ chiều đã đầy khách khứa.
“Sư phụ, lão nhân gia rốt cục cũng chịu hiện thân, em nhớ thầy muốn chết mất thôi!” Khi Tô San lôi kéo tay Trần Phàm tiến vào ghế lô, Sở Qua liền ngừng cuộc nói chuyện với Lưu Oánh Oánh, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, nhào tới ôm mạnh Trần Phàm.
“Tử bồ câu, cậu tránh ra!” Tô San trừng to đôi mắt mê người, hừ hừ nói: “Ôm Oánh Oánh nhà cậu đi, không cho phép ôm lão công của tôi!”
Nghe được lời nói của Tô San, cảm xúc khác thường trong lòng Trần Phàm dần dần tiêu tán, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, mà Sở Qua hứ một tiếng, sau đó kéo tay Trần Phàm.
“Anh tiểu Phàm.”
Bên cạnh bàn ăn. Lưu Oánh Oánh cũng đứng lên, hơi thẹn thùng nhìn Trần Phàm chào hỏi.
Trần Phàm mỉm cười vuốt ve đầu Lưu Oánh Oánh, cười trêu ghẹo: “Oánh Oánh, nếu tiểu bồ câu dám khi dễ em, nói với anh, anh giúp em dạy hắn.”
Nghe được lời nói của Trần Phàm, khuôn mặt Lưu Oánh Oánh đỏ bừng.
Mà vẻ mặt Sở Qua lại ủy khuất nói: “Sư phụ a, thầy có điều không biết thôi, luôn luôn là Oánh Oánh khi dễ em đó... ui da...”
Không đợi Sở Qua nói xong, Lưu Oánh Oánh liền đỏ mặt nhéo cánh tay Sở Qua, Sở Qua đau đến nhe răng nhếch miệng, lại cười vô cùng sáng lạn.
“Trần Phàm, không hiền hậu nha, sao đi mà không nói với tụi này một tiếng, ngay cả Tô San cũng không chịu nói.” Lúc này Ngu Huyền bày ra thân phận lão đại của phòng ngủ 108: “Một hồi phạt rượu, lần đầu tiên phạt một chai.”
“Trắng.”
Chu Văn theo thói quen nâng gọng kính, vẫn từng chữ như vàng, lại một châm thấy máu.
“Được...được...được...được, các anh muốn lão công tôi vào bệnh viện ở sao?” Tô San sợ Trần Phàm phải uống nhiều, vội vàng che chở cho hắn.
“Tô San, cô đừng sợ, Trần Phàm uống không biết say đâu, tửu lượng của hắn cao lắm.” Ngu Huyền thấy Tô San che chở Trần Phàm, cười nói.
Nhưng...
Không đợi Ngu Huyền nói câu kế tiếp, cửa ghế lô lại bị người đẩy ra.
Không cố ý ăn mặc chỉnh tề, cũng không mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, Tiêu Phong mang theo một cô gái xuất hiện ngay cửa ghế lô.
“Kháo, Trần Phàm, rốt cục cậu chịu hiện thân rồi sao?” Nhìn thấy Trần Phàm cũng có mặt trong ghế lô, Tiêu Phong kích động quên cả giới thiệu, liền vọt vào trong phòng cũng không quản Tô San có nguyện ý hay không, liền ôm mạnh Trần Phàm.
Cùng lúc đó, cô gái mặc áo ngắn tay màu trắng cùng quần bò màu lam nhạt, vừa nhìn thấy Trần Phàm, đồng tử thoáng phóng lớn, nguyên bản khuôn mặt bình tĩnh chợt tràn ngập một tia biểu tình khiếp sợ.
Tựa hồ, nàng nhận ra Trần Phàm.
Diễn cảm chợt lóe rồi mất.
“Đừng làm rộn, mau giới thiệu đi.” Trần Phàm đã nhận ra vẻ mặt cô gái biến hóa, nhưng dáng tươi cười trên mặt hắn không giảm bớt.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Tiêu Phong mới kịp phản ứng, vội vàng buông Trần Phàm, nhìn cô gái cười xấu hổ, sau đó bước nhanh tới cũng không nắm tay nàng, cũng không ôm eo mà sóng vai cùng nàng đi vào trong phòng.
“Tào Vi.”
Tiêu Phong cười giới thiệu.
“Phong ca, nhăn nhăn nhó nhó cũng không giống như phong cách của anh a?” Tiểu bồ câu muốn làm quái, nói: “Chào chị dâu, tôi gọi là Sở Qua, chị gọi là tiểu bồ câu là được rồi.”
“Chào em dâu, tôi gọi là Ngu Huyền, ngoại hiệu tiểu Huyền tử.”
“Chu Văn, tiểu Văn tử.”
“Chào chị, em gọi là Lưu Oánh Oánh.”
Sở Qua vừa đi đầu, mọi người đều đứng lên tự giới thiệu.
“Chào cô, tôi gọi là Tô San, vị này chính là hôn phu của tôi, Trần Phàm.” Tô San sợ Tào Vi bị hù sợ, vội vàng đi tới kéo tay Tào Vi, giới thiệu.
“Chào mọi người.” sắc mặt Tào Vi đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, nhìn mọi người mỉm cười.
Tiêu Phong thấy thế, cảm kích liếc mắt nhìn Tô San, âm thầm giơ ngón tay cái.
Theo sau mọi người ngồi xuống ghế, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn cùng rượu lên.
Trên bàn ăn, không có lục đục gây cãi, không có buôn bán làm ăn, càng không có giết chóc, chỉ có tiếng cười vui vẻ rộn ràng.
Bầu không khí thoải mái vui vẻ này làm tâm tình Trần Phàm có vẻ vô cùng thoải mái, hắn uống rượu như uống nước, mà Tô San lại không ngừng gắp thức ăn cho Trần Phàm, dặn dò hắn uống chậm một chút.
Sở Qua càng thêm phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đến động tác Lưu Oánh Oánh thầm nhéo đùi hắn dưới bàn, uống rượu liên tục.
Mà Ngu Huyền cùng Tiêu Phong cũng không uống ít, dù là Chu Văn bị mẫn cảm cồn cũng uống thả sức một phen.
Mắt thấy không khí càng ngày càng vui vẻ, Tô San phát hiện tửu lượng của Trần Phàm đúng là rất cao, cũng không còn tiếp tục lo lắng, đề nghị Lưu Oánh Oánh, Tào Vi cùng nàng uống rượu.
Vừa tận sức uống liền không thể ngừng lại, uống mãi cho tới khi trời hoàn toàn tối đen bữa tiệc mới xem như chấm dứt.
Ra khỏi quán lẩu, Trần Phàm ôm lấy Tô San đã say bảy tám phần, nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện Sở Qua, Tiêu Phong, Ngu Huyền vẫn còn thanh tỉnh.
Chu Văn đã hoàn toàn say mèm ngã trong lòng Ngu Huyền, mà Lưu Oánh Oánh lại đang nằm trong lòng Sở Qua, bất tỉnh nhân sự.
So ra mà nói, Tào Vi vẫn còn duy trì vài phần thanh tỉnh, đang dựa vào cánh tay Tiêu Phong.
“Trần Phàm, mọi người quay về đi, tôi đưa Tào Vi về trường.” Tiêu Phong nói.
Trần Phàm gật gật đầu: “Trên đường chạy chậm một chút.”
Tiêu Phong gật đầu, không nói thêm lời nào, kéo Tào Vi đi về xe BMW của hắn.
Nhìn bóng lưng Tào Vi rời đi, Trần Phàm như có suy nghĩ gì đó....
Dù trong bữa ăn khi nãy, Tào Vi cũng hòa đồng, không biểu hiện ra vẻ dị thường, nhưng Trần Phàm lại phát hiện từ sau khi Tào Vi nhìn thấy hắn, tận sâu trong con ngươi hiện lên tia lo lắng, cũng không biết nàng đang lo lắng điều gì.
“Tiều bồ câu, được không ? Không được lên xe tôi đi.” Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Sở Qua nói.
“Trần ca, anh cùng chị San về đi, em không sao.” Sở Qua tiêu sái phất phất tay, dìu Lưu Oánh Oánh vào trong chiếc Maserati.
Mà Ngu Huyền lại nhìn Trần Phàm nở nụ cười hàm hậu, sau đó càn lại một chiếc taxi, mang theo Chu Văn rời đi.
Nhìn thấy mọi người đều đã đi, Trần Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua Tô San đang nằm trong lòng, phát hiện ánh mắt Tô San nửa mở nửa khép, biết Tô San đã say, phải đề phòng nàng bị bệnh, vì thế cũng không ở lâu, một tay ôm Tô San đi về hướng chiếc cc.
Thành viên Ám Đường ở xa xa định tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn thấy Trần Phàm đi về xe, lại bỏ qua ý niệm này.
Nửa phút sau, Trần Phàm khởi động máy xe, thành viên Ám Đường cũng chạy theo sau, cuối cùng là những đặc công.
Xe khởi động, Tô San nằm ở băng ghế sau tựa hồ thanh tỉnh hơn một chút, mơ hồ không rõ nói: “Ngai... ngốc tử, nói, ở bên ngoài có nhớ em hay không ?”
“Nhớ.”
Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy Tô San đang nửa nằm nửa ngồi, một tay chống lên trán, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nửa mở nửa khép, giống một mỹ nhân đang ngủ.
“Vậy.... vì... sao không gọi điện thoại, hại người ta lo lắng cho anh...” Tô San quyệt quyệt môi, mơ hồ chất vấn.
Vì sao không gọi điện thoại?
Trong lòng Trần Phàm chấn động, không lời nào phản bác.
Ngay sau đó.
Bên tai của hắn không khỏi vọng lại lời nói lúc sáng của Dai Fu.
“Đồ Tể, kỳ thật vị hôn thê của anh ngoại trừ không biết anh huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục, chuyện gì khác đều biết. Thậm chí... nàng còn biết nàng là một cô gái thế thân.”
“Ngốc tử, mở... mở nhạc nghe đi.”
Ở băng ghế phía sau. Tô San thấy Trần Phàm không nói lời nào, chợt hét lên.
“Em uống nhiều quá rồi, đừng làm rộn, anh chạy chậm một chút, em ngủ đi, rất nhanh là đến nhà.” Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô San, đôi mắt chợt đỏ lên, ngữ khí rất nhẹ, thanh âm khàn khàn.
“Không được, thối hỗn đản. Vài ngày rồi anh không về nhà, em còn chưa tính sổ với anh đâu, đêm nay nghe lời em... mở nhạc đi.”
Tô San vô lực quơ cánh tay, không chịu bỏ qua.
“Được rồi.”
Trần Phàm cắn chặt răng, đành mở nhạc.
Rất nhanh, giai điệu quen thuộc vang lên, là bài hát từng nổi danh khắp đại giang nam bắc “Tinh Ngữ Tinh Nguyện”.
Bên tai vang lên giai điệu quen thuộc, Tô San ngây ra, thân hình nhẹ nhàng run lên, tựa hồ thật không ngờ chính là ca khúc mà nàng yêu thích nhất.
Nghe được giai điệu quen thuộc, ánh mắt nửa khép nửa mở của Tô San cũng hoàn toàn mở ra, nàng nhìn vào kính chiếu hậu, lẳng lặng nhìn Trần Phàm đang lái xe, trong đầu theo bản năng hiện lên một đoạn đối thoại.
“San San, cha biết cho tới nay con đều muốn biết về quá khứ của Trần Phàm, hôm nay cha sẽ nói cho con biết.”
“Kỳ thật hôn nhân giữa còn vào tiểu Phàm là của tiểu Phàm và một người dì của con đính ước xuống. Người dì kia là đồng sự của mẹ Tiểu Phàm, họ đều từng là quân y. Mà cha cùng cha của tiểu Phàm là chiến hữu. Khi đó chúng ta ở trên chiến trường, mà dì của con cùng mẹ của tiểu Phàm thì phụ trách trong quân y của chúng ta.”
“Khi chiến tranh còn chưa kết thúc, người dì của con có ước định với mẹ tiểu Phàm, sau này nếu sinh con cái, là một trai một gái, liền đính ước với nhau.”
“Sau đó người dì của con, cũng chính là người vợ đầu tiên của cha, đã bị thương. Bác sĩ nói bà ấy không thể sinh con, nếu không sẽ bị nguy hiểm tính mạng. Nhưng vì muốn thực hiện lời hứa năm đó, bà ấy khăng khăng đòi có con, kết quả cả mẹ cùng con đều rời khỏi nhân gian.”
“Mẹ con là người vợ thứ hai của cha, mà con là đứa con thứ hai. Khi kết hôn với mẹ con, cha từng nói qua, nếu cha và mẹ con sinh con gái, sẽ tiếp tục thực hiện lời hứa năm đó. Cho nên mới có việc hôn sự giữa con cùng tiểu Phàm.”
“Về phần tiểu Phàm - nó là quân nhân ưu tú nhất trên thế giới này. Nó là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay của quân đội quốc gia.”
“Long Nha, đại biểu cho vô thượng quang vinh của đất nước!”
“Nhưng không có ai biết, kỳ thật Long Nha đại biểu cho vô thượng quang vinh này, là bị bắt buộc gia nhập quân đội. Lúc hắn mới bốn tuổi, bị Trần lão thái gia cho vào tổ chức Long Nha, sau đó bởi vì một ít nguyên nhân, hắn đã thối lui khỏi quân đội.”
“Mẹ con nói với cha, con phát hiện bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, hơn nữa Trần Phàm thường xuyên mất tích, con rất thương tâm, rất khó chịu, rất thống khổ.”
“Nhưng con gái à, con biết không ? Tiểu Phàm là Long Nha, là đứa cháu mà Trần lão thái gia thương yêu nhất, cũng là cả tương lai của Trần gia! Trên vai nó gánh vác rất nhiều sứ mạng!”
“Đối với dạng đàn ông này, con không có khả năng yêu cầu nó giống như những người đàn ông bình thường trải qua cuộc sống bình thản, về phần những cô gái bên cạnh nó, thế giới này là tàn khốc, một người đàn ông ưu tú xuất sắc, cả đời hắn không khả năng chỉ có một người đàn bà - nó cần sự trợ giúp thật sự là nhiều lắm. Mà con... phải cố gắng học làm sao lý giải cho nó, đồng thời thừa nhận tất cả chuyện này!”
“Bởi vì... con gái à, đây là sứ mạng của con!”
Lời dứt, nhạc trỗi lên!
Em muốn khống chế chính mình,
Sẽ không để cho ai thấy em khóc,
Giả vờ như không hề quan tâm anh,
Không muốn nhớ tới anh,
Tự trách mình không có dũng khí,
Đau lòng tới mức ngạt thở,
Tìm không thấy anh lưu lại dấu vết.
Trơ mắt nhìn anh.
Lại không có chút năng lực nào,
Mặc cho anh biến mất tận cùng thế giới,
Tìm không được lý do để kiên cường,
Không cảm giác được sự ôn nhu của anh,
Nói cho em biết sao trời đang ở nơi đâu,
Nơi đó có phải là kết thúc,
Liền nhìn sao băng nói lên lời tâm nguyện,
Để cho anh biết em yêu anh.
Khúc hết.
Một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt Tô San trào ra, lướt qua khuôn mặt mê người của nàng, chảy vào trong miệng.
Có chút mặn, có chút chát, có chút ngọt.
Trong màn đêm.
Cô gái bị xem là thế thân để đi hoàn thành sứ mạng,
Cô gái lúc ban đầu từ chán ghét càng về sau càng hãm sâu hơn,
Cô gái từng vô tâm, không hề để ý tới dù đêm khuya vị hôn phu của mình không về nhà ngủ,
Cô gái cho dù biết người đàn ông của mình còn có những cô gái khác, nhưng lại làm bộ như không biết, còn miễn cưỡng nở nụ cười.
Không lau đi nước mắt trên mặt, mà bò lên khỏi chỗ ngồi, mở cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ tới lui trên đường, nhìn người đi đường cùng những tòa nhà cao tầng chót vót trong mây, thành thị phồn hoa, nhắm lại hai mắt, dùng hết khí lực toàn thân khàn giọng hô to.
“Trần Phàm, em yêu anh!”
Cơn gió muộn màng thổi qua, cô gái đỏ mắt, lại quật cường không cho nước mắt chảy xuống.
“Trần Phàm, em yêu anh!”
Trong màn đêm, trên đường cũng không có bao nhiêu người nghe được lời hò hét của Tô San, cho dù có người mơ hồ nghe được cũng không để ý tới, chỉ tùy ý đưa mắt nhìn lướt qua.
Không có ai có thể làm cho mọi người chịu vây quanh họ mà chú tâm tới họ.
Tô San không thể.
Trần Phàm cũng không thể.
Đối với người lạ mà nói, hành vi “nổi điên” của Tô San đối với bọn họ không hề có chút lực ảnh hưởng.
Nhưng đối với đương sự như Trần Phàm mà nói.
Lời nói mà Tô San phải dùng hết dũng khí khàn giọng hò hét lại giống như tiếng sấm sét nổ vang bên tai hắn.
Một cảm giác run rẩy tận sâu trong linh hồn tràn ngập khắp toàn thân hắn, làm cả người hắn giống như bị điện giật, run rẩy không thôi.
“San...San.”
Trần Phàm run rẩy cho xe chạy vào ven đường
Nghe được tiếng gọi của Trần Phàm, Tô San quay đầu lại, hai mắt vẫn đỏ hồng, tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên dáng tươi cười sáng lạn: “Ngốc tử, làm sao vậy? Sao anh lại dừng lại?”
Không tiếng trả lời, Trần Phàm cho xe dừng ở ven đường.
Hắn vừa dừng xe, thành viên Ám Đường phụ trách bảo hộ cùng xe của đặc công cũng dừng lại phía sau.
“Thực xin lỗi, San San.” Dừng xe, Trần Phàm quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên, tràn đầy vẻ áy náy nhìn Tô San, thanh âm khàn khàn.
“Ngốc tử, đang êm đẹp, sao lại nói xin lỗi em?” Nghe ba chữ thực xin lỗi, Tô San chỉ cảm thấy trái tim run rẩy lên kịch liệt, vì thế thân thể nàng cũng run lên, trong thanh âm mang theo tia âm rung: “Hay là anh làm chuyện gì có lỗi với em? Nói, rốt cục đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lý!”
Vừa nói xong, Tô San cố gắng biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, kết quả nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Hô..” Trần Phàm phun ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Em đã biết, đúng không ?”
Oanh!
Nghe được lời này của Trần Phàm. Tô San ngây dại.
Nàng quả thật đã biết.
Bởi vì tò mò, bởi vì lo lắng, bởi vì sau một lần đi dạo phố trong lúc vô ý nàng đã phát hiện tin nhắn riêng tư của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh, sau đó Trần Phàm lại một lần tiếp tục một lần mất tích, cuối cùng Tô San tìm tới Tô Thanh Hải, đã hiểu được rõ ràng chân tướng.
Ngày hôm đó, Tô Thanh Hải nhìn thấy Tô San khóc nức nở, cực kỳ thương tâm, cuối cùng cũng không tiếp tục giấu diếm.
Ngày nào đó, khi Tô Thanh Hải nói cho Tô San, nàng là thế thân của đứa con gái đã chết, vì đứa con gái đã chết thực hiện lời hứa hẹn.
Tô San trợn mắt há hốc mồm, lồng ngực như bị một tòa núi lớn đè nặng thổ hổn hển.
Ngày nào đó, khi Tô Thanh Hải dùng loại giọng điệu thật nghiêm túc nói cho nàng biết, bên người một người đàn ông thành công không có khả năng chỉ có một người đàn bà, nàng phải đi lý giải và thừa nhận hết thảy.
Lòng của nàng, thật đau.
Rất đau... rất đau...!