Bất tri giác màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ bắt đầu xuất hiện, cảnh chiều hôm bao phủ khắp nơi, những thanh âm náo nhiệt ban ngày dần dần xua tan đi, vẻ tĩnh lặng ban đêm tùy theo mà đến.
Theo màn đêm buông xuống, khách nhân đến nhà hàng Palladio Italy dần dần nhiều hơn, nhiều người tới đây cũng không ăn điểm tâm lót dạ, mà sôi nổi gọi món chính ra.
Trong phòng ăn, ánh đèn dịu dàng lan tỏa khắp mọi nơi, phối hợp cùng tiếng đàn dương cầm trầm bổng, làm cho cả nhà hàng tràn ngập bầu không khí tao nhã ấm cúng.
“Công Đằng tiên sinh, mong rằng ngài nói chuyện hãy có thành ý một chút, được chứ?”
Đàm luận cùng nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, Lý Dĩnh nhắn mày lại với nhau, bởi vì nàng phát hiện Công Đằng Hữu Nhị căn bản chỉ là đang ứng phó nàng, giá thành hợp đồng đề xuất cao hơn bình thường không nói. Thậm chí còn có thể dùng câu nói, như giá trên trời để hình dung.
“Lý tiểu thư, xem ra hai chúng ta tạm thời chưa đạt được sự nhất trí rồi.” Công Đằng Hữu Nhị vẻ mặt giả vờ áy náy, sau đó nhìn thoáng qua những món ăn phong phú ở trên bàn cơm, nói: “Không bằng như vầy đi, chúng ta hãy dùng bữa trước, sau khi ăn tối xong, rồi lại thương lượng tiếp, thế nào?”
“Cá nhân tôi cho rằng, nếu Công Đằng tiên sinh vẫn giữ thái độ này, thì cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là chấm dứt.” Lý Dĩnh ngữ khí cũng không còn khách khí nữa: “Tuy rằng ở mảng giải trí, quý quốc đang đứng đầu khu vực Châu Á, nhưng so sánh cùng Hollywood thì vẫn còn kém hơn nhiều lắm. Mà Công Đằng tiên sinh báo giá, so với nghệ sĩ nổi tiếng ở Hollywood còn đắt hơn gấp mấy lần, đây không phải là thái quá hay sao?”
“Lý tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi đang nói tới đồng yên, mà không phải là mỹ kim đâu.” Công Đằng Hữu Nhị giả vờ bất đắc dĩ cười cười.
Đồng yên?
Lý Dĩnh sửng sốt, theo sau cẩn thận hồi tưởng, quả thực Công Đằng Hữu Nhị chỉ nói số tiền, mà không có nói mỹ kim hay là đồng yên.
“Lý tiểu thư, bụng của tôi bắt đầu kháng nghị rồi.” Trong con ngươi của Công Đằng Hữu Nhị lại toát ra ánh mắt tham lam, mà không hề che giấu chút nào.
Lý Dĩnh cau mày, nhìn chằm chằm vào Công Đằng Hữu Nhị vài giây đồng hồ. Cuối cùng vẫn quyết định cố gắng kìm nén cơn tức giận ở trong lòng.
Bởi vì...ở trong suy nghĩ của nàng, vì muốn hợp tác cùng công ty giải trí TNHH Anh Hoa, mà nàng đã hao phí rất nhiều tinh lực. Đến bước này rồi, mà lại buông tay, thì nhiều ít vẫn có chút không cam lòng.
Sau khi cố nén tức giận, Lý Dĩnh liền vẫy tay, bồi bàn nhanh chóng bước tới: “Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Cho hai suất gan ngỗng, hai suất thịt bò.,..” Đây không phải lần đầu tiên Lý Dĩnh đến ăn tối ở nhà hàng Palladio, cho nên những món ăn ở đây cũng khá quen thuộc.
Trông thấy Lý Dĩnh gọi món xong, Công Đằng Hữu Nhị mỉm cười tiêu sái nói: “Mang Rafael năm 82 ra đây luôn nhé!”
“Được, xin chờ một chút!” Người bồi bàn mỉm cười đáp ứng, sau đó cúi người rời đi.
Lý Dĩnh chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Lý tiểu thư, tôi nghe nói, người Trung quốc đàm luận chuyện làm ăn, phần lớn đều là thành công ở trước bàn cơm. Hơn nữa... nhất định phải uống rượu, uống rất nhiều rượu.” Nhìn thấy sắc mặt của Lý Dĩnh, Công Đằng Hữu Nhị cười nói: “Nếu như tôi đã đến đây, vậy thì đành phải dựa theo quy củ của quý quốc. Nói vậy Lý tiểu thư cũng sẽ không bận tâm, đúng không ?”
“Không nghĩ qua, Công Đằng tiên sinh đối với tập tục văn hóa nước tôi, còn am hiểu đến thế.” Lý Dĩnh ôn hòa châm chọc một câu, nhưng cũng không có khước từ. Bởi vì đối với nàng, uống một hai chai rượu vang, tuyệt đối cũng không có gì đáng ngại.
Thấy Lý Dĩnh không cự tuyệt, Công Đằng Hữu Nhị liền khẽ mỉm cười.
Ngay khi Công Đằng Hữu Nhị tự cho ràng mình có thể đem Lý Dĩnh đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, thì Trần Phàm đang lái chiếc Bentley, mang theo Tô San chạy vào bên trong bãi đỗ xe của khách sạn Potter.
Mặc dù tâm tình của Tô San có chút không vui, vì gặp phải cảnh tượng kẹt xe ở trên đường. Nhưng dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng cùng Trần Phàm đi ăn cơm tây. Vì thế, ngay khi vừa đến nơi, tốc độ chuyển biến tâm tình của nàng so với lật trang sách còn muốn nhanh hơn mấy lần.
“Ý...Biển số chiếc xe kia, làm sao nhìn quen mắt vậy nhỉ?” Tô San dẫn đầu bước xuống xe, vừa nhìn thấy chiếc BMW 7 của Lý Dĩnh, thì biểu tình trầm tư như có suy nghĩ nói.
Nghe vậy, Trần Phàm cũng nhìn theo, vừa liếc mắt một cái thì đã nhận ra chiếc xe này là của Lý Dĩnh. Phát hiện này làm cho Trần Phàm khá nao núng!
“Đồ ngốc, chiếc xe kia có phải là của chị Lý Dĩnh không ?” Cùng lúc đó, Tô San cũng đã nghĩ thông suốt.
Nghe Tô San nói vậy, Trần Phàm liền trầm ngâm. Tuy rằng thời gian hắn hướng Tô San nói ra tiếng lòng, nàng không có biểu lộ ra tư tưởng bài xích. Nhưng muốn kêu hắn mang theo Tô San cùng đi gặp những người phụ nữ khác ở bên cạnh mình, thì nhiều ít hắn vẫn cảm thấy áy náy.
Hơn nữa...Tô San cũng bởi vì nhìn thấy dòng tin nhắn của hắn và Lý Dĩnh, nên mới truy hỏi kĩ càng chuyện này. Cuối cùng, theo trong miệng Tô Thanh Hải mới biết rõ chân tướng, ở bên cạnh hắn đích thực là còn có những người phụ nữ khác.