Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tô San giống như cũng đoán được tâm ý của Trần Phàm, nhô bộ ngực nhỏ kiêu ngạo lên, khoác tay Trần Phàm, rộng lượng nói: “Đồ ngốc, em biết anh đang lo lắng chuyện gì! Yên tâm đi, lời đã nói cũng như bát nước đổ ra ngoài, bổn tiểu thư nói được thì sẽ làm được.”
“San San...” Trần Phàm có vẻ hơi chần chừ.
Không chờ hắn nói thêm gì nữa, Tô San bày ra vẻ tươi cười, dẫn đầu bước đi: “Đi nhanh lên, đồ ngốc.”
Trần Phàm chậm rãi phun ra một ngụm khí tức, không nói nhiều lời vô nghĩa, mà chậm rãi nhấc chân đi về phía nhà hàng. Giống như trước kia hắn từng nói với Tiêu Phong, có một số chuyện, lúc cần đối mặt thì chung quy vẫn phải đối mặt!
So sánh cùng những nhà hàng tây khác mà nói, thì không gian nhà hàng Palladio Italy nhỏ hơn rất nhiều. Đến đây dùng cơm trong lúc cao điểm, sẽ cảm thấy khá là chật chội.
Ở chiếc bàn nằm gần cửa sổ bên trong nhà hàng, Lý Dĩnh uống hết hai chai rượu vang liên tục, trên khuôn mặt xinh đẹp mê người, bất tri giác nổi lên những nét ửng hồng. Bất quá...ánh mắt vẫn còn trong suốt, cũng chưa hề ngà ngà say chút nào.
Nhận thấy điểm này, trong lòng Công Đằng Hữu Nhị có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên cười nói: “Lý tiểu thư, tửu lượng mạnh thật!”
“Công Đằng tiên sinh, cơm cũng ăn, rượu cũng uống rồi. Giờ chúng ta hãy thương thảo giá cả, và ký hợp đồng chứ?” Lý Dĩnh vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Công Đằng Hữu Nhị lắc đầu mỉm cười: “Không vội.... không vội....Lý tiểu thư tửu lượng tốt như vậy, thì hôm nay chúng ta phải cùng nhau uống thống khoái một trận mới đúng, về phần... ký hợp đồng, Lý tiểu thư yên tâm, nếu tôi đã đáp ứng rồi, thì tự nhiên là sẽ ký hợp đồng!”
“Công Đằng tiên sinh, tôi hơi say rồi, không thể uống được nữa. Chúng ta vẫn là ký hợp đồng trước đi!” Lý Dĩnh hiển nhiên không muốn cùng Công Đằng Hữu Nhị uống rượu nữa. Đối với nàng mà nói, cùng người này uống rượu quả thực chính là một loại tra tấn dày vò.
Nghe Lý Dĩnh nói như thế. Công Đằng Hữu Nhị sắc mặt biến đổi, theo sau không mặn không nhạt nói: “Lý tiểu thư làm vậy, chỉ sợ là không thích hợp lắm đâu?”
Khi nói xong, Công Đằng Hữu Nhị không chờ Lý Dĩnh trả lời, liền hướng bồi bàn ngoắc tay. Rất nhanh, gã bồi bàn đi đến trước người Công Đằng Hữu Nhị, mỉm cười thân thiện nói: “Tiên sinh tôn quý, xin hỏi ngài có gì muốn phân phó?”
“Lại mang ra đây sáu chai Rafael nữa.” Công Đằng Hữu Nhị trầm giọng nói.
Thông thường, khách nhân đến nhà hàng Palladio dùng cơm, nhiều nhất chỉ uống hai ba chai rượu vang mà thôi. Còn gọi hai lần mười chai giống như Công Đằng Hữu Nhị, thì đúng là hiếm thấy.
Điều này không khỏi làm cho gã bồi bàn lúng túng, sau đó vội vàng áy náy giải thích: “Thực xin lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi chỉ còn bốn chai Rafael thì đều đã mang ra đây rồi.”
“Ở đây thực tồi tàn, thậm chí ngay cả Rafael trữ hàng cũng đều không có.” Công Đằng Hữu Nhị sắc mặt lạnh lùng: “Vậy lấy rượu vang của hãng khác đi.”
“Tiên sinh tôn quý, xin ngài hãy chờ một chút.” Gã bồi bàn ngập ngừng rời đi.
Mắt thấy gã bồi bàn rời đi. Lý Dĩnh nhíu mày hỏi: “Công Đằng tiên sinh, có phải uống hết sáu chai rượu vang này, thì chúng ta sẽ ký hợp đồng luôn không ?”
“Đúng vậy.” Công Đằng Hữu Nghị mỉm cười ám muội nói.
“Hy vọng Công Đằng tiên sinh sẽ tuân thủ lời hứa.” Lý Dĩnh nhíu mày đứng dậy, xách túi lên nói: “Thực xin lỗi, tôi phải vào phòng vệ sinh một chuyến.”
Công Đằng Hữu Nhị mỉm cười gật đầu, ánh mắt tham lam theo trên bộ ngực cao ngất của Lý Dĩnh chuyển dời đi, cuối cùng dừng lại ở trên cặp đùi bao phủ dưới đôi tất chân màu đen, dâm quang dần dần toát ra.
Hừ!
Ta cũng không tin, năm chai rượu vang còn không thể chuốc say ngươi?
Nhìn cặp mông uốn éo mê người của Lý Dĩnh, Công Đằng Hữu Nhị theo bản năng liên tưởng đến hình ảnh kích thích, khẽ liếm môi, khóe miệng treo vòng quanh một nụ cười dâm đãng.
Cùng lúc đó... ở lối vào nhà hàng, người thanh niên băng bó một tay, đang đem ánh mắt tập trung lên trên người của Công Đằng Hữu Nhị, dưới ánh đèn, hai mắt của hắn híp lại thành một đường chỉ nhỏ....