Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 604: Đồng Bệnh Tương Lân

Vốn là một trong những gia tộc thực lực cường đại nhất Nhật Bản, Tá Đằng gia tộc khống chế tổ chức hắc đạo Sơn Khẩu Tổ lớn nhất Nhật Bản, trải qua nhiều năm phát triển, thế lực Tá Đằng gia tộc đã thẩm thấu vào quân chính thương ba khu vực trong Nhật Bản, lực ảnh hưởng càng ngày càng lớn.

Bản thân là đương đại tộc trưởng của Tá Đằng gia tộc, lão đại Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng Nhất Lang ở Vịnh Tokyo cũng có một biệt thự cấp cao, nhưng hắn vẫn luôn luôn ở trong trang viên của Tá Đằng gia tộc.

Trang viên Tá Đằng gia tộc nằm dưới chân núi Phú Sĩ.

Núi Phú Sĩ cao vút trong mây, đỉnh núi bao phủ tuyết trắng, phóng mắt nhìn tới giống như một cây quạt xòe ra, bởi vậy còn có danh xưng là “Ngọc Phiến”.

Ngọn núi vốn là một trong những tượng trưng của đất nước Nhật Bản, có danh tiếng vang dội khắp toàn cầu.

Hiện giờ ngọn núi được người Nhật vinh dự xưng là “Thánh Nhạc” là tượng trưng cho sự kiêu ngạo của người Nhật Bản.

Trang viên của Tá Đằng gia tộc nằm dưới chân núi Phú Sĩ, cũng đã xác minh địa vị của họ ở nước Nhật.

Vào ban đêm, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi trên đỉnh núi tuyết trắng, như bao phủ một lớp sa bạc, từ xa nhìn lại, tựa như một ngọn núi bạc, khí thế bàng bạc, cảnh sắc mê người.

Dưới ánh trăng, một chiếc Lexus SS vững vàng chạy trên con đường dẫn đến chân núi Phú Sĩ, phía trước lẫn phía sau đều có một chiếc xe hơi kèm theo.

Ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cửa kính xe, chiếu vào trong chiếc Lexus.

Trong xe, bản thân là tổng cố vấn của Sơn Khẩu Tổ, Công Đằng Nghĩa Hòa ngậm một điếu xì gà. ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, vừa nhìn vào thấy có chút âm trầm.

Không biết qua bao lâu, ba chiếc xe đi qua một trạm gác, thuận lợi đi tới trước cổng trang viên nằm dưới chân núi Phú Sĩ.

Khi xe đến cửa trang viên, thành viên Nhẫn Đường tuy rằng nhận ra đó là xe của Công Đằng Nghĩa Hòa, nhưng vẫn giống như ngày thường, tiến hành kiểm tra trong xe, không phát hiện được điều gì dị thường, mới cho phép đi qua.

Sở dĩ kiểm tra nghiêm khắc như vậy, bởi vì bọn họ có hai tầng thân phận, chẳng những bọn họ là thành viên Nhẫn Đường, còn là bảo tiêu gia tộc Tá Đằng!

Cũng giống như rất nhiều trang viên khác, ban đêm trang viên của Tá Đằng gia tộc cực kỳ u tĩnh, hoa tươi nở rộ dưới ánh trăng, hương thơm say lòng người tràn ngập khắp trang viên.

Rất nhanh chiếc Lexus của Công Đằng Nghĩa Hòa dừng trước một tòa biệt thự mang đậm phong cách Nhật Bản nằm ở trung ương.

Khi xe dừng lại, Công Đằng Nghĩa Hòa dặn dò bảo tiêu vài câu, sau đó một mình xuống xe đi vào biệt thự.

Trong biệt thự, Tá Đằng Nhất Lang đã sớm biết hắn sẽ tới, đang mặc một bộ áo ngủ màu bạc, ngồi xếp bằng trên thảm sàn lông dê trên đại sảnh, chờ đợi hắn đến.

“Tổng tài.” Đi vào biệt thự, nhìn thấy Tá Đằng Nhất Lang, Công Đằng Nghĩa Hòa liền hành lễ, thái độ cung kính.

“Ngồi.”

Tá Đằng Nhất Lang hoàn lễ, sau đó ra dấu cho Công Đằng Nghĩa Hòa ngồi xuống.

Công Đằng Nghĩa Hòa gật đầu, ngồi xếp bằng ngay đối diện.

Cùng lúc đó, cánh cửa bên hông đại sảnh từ từ mở ra, hai cô gái gương mặt xuất chúng, khí chất không tầm thường mặc kimono bưng khay trà, đi chân trần hướng hai người đi tới.

Dưới ánh đèn, hai nàng bước đi nhẹ nhàng, thân hình phiêu dật, tựa như hai con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Mang theo vẻ mỉm cười, thật cẩn thận đặt khay trà trước người hai người, hai cô gái cúi người lui ra phía sau, chờ đợi Tá Đằng Nhất Lang chỉ thị, thấy hắn phất tay không nói một lời liền rời đi, bộ dáng như đã được nghiêm chỉnh huấn luyện.

“Công Đằng quân, đã trễ thế này, ông đột nhiên tới tìm tôi có việc gấp gì sao?” Nâng chén trà, Tá Đằng Nhất Lang uống một ngụm nhỏ, trầm giọng hỏi.

Công Đằng Nghĩa Hòa cũng không uống trà, nói: “Tổng tài, tôi tới tìm ngài là muốn cùng ngài làm sao thương lượng việc đối phó tên Trần Phàm chết tiệt kia!”

Sắc mặt Tá Đằng Nhất Lang đột nhiên biến đổi.

Khi trước, đứa con trai được xưng thiên tài võ học của hắn là Tá Đằng Dụ Nhân, không những là đứa con được hắn thương yêu nhất, còn là người thừa kế tương lai của Tá Đằng gia tộc và Sơn Khẩu Tổ!

Nếu... nếu Tá Đằng Dụ Nhân không chết, hắn sẽ có thể thuận lợi tiếp nhận tất cả những sự nghiệp này, trở thành danh nhân tuyệt đối của xã hội thượng lưu Nhật Bản.

Nhưng trên thế giới này không có nếu.

Hắn đã chết.

Bị Trần Phàm đoạt đi Sát Thần Đao, giết chết trên lôi đài.

Cái chết của Tá Đằng Dụ Nhân làm hắn phẫn nộ, không tiếc hai lần phái ra người của Nhẫn Đường ám sát Trần Phàm, kết quả trộm gà không được còn mất đi nắm gạo, không những không giết được Trần Phàm, toàn bộ thành viên Nhẫn Đường hắn phái đi đều bốc hơi khỏi nhân gian.

Ở dưới tình hình này, tuy rằng Tá Đằng Nhất Lang oán hận Trần Phàm không lập tức thăng thiên cho sớm, nhưng cũng không thể không lo lắng lực cản của hội trưởng các khu trong Sơn Khẩu Tổ, cuối cùng tụ họp quyết định, chỉ đứng bên ngoài nhìn Trần Phàm tranh đấu một sống một chết với Thanh bang, sau khi xem được kết quả mới suy tính nên làm như thế nào.

Hiện giờ Thanh bang bị Trần Phàm đuổi ra khỏi quốc nội, Tá Đằng Nhất Lang lại rục rịch, chuẩn bị làm những thứ gì đó, chỉ là chưa có biện pháp tốt, cho nên còn chưa nóng lòng ra tay.

Lúc này nghe được tên của Trần Phàm. Tá Đằng Nhất Lang hiểu được lời Công Đằng Nghĩa Hòa, một cỗ sát khí cùng tức giận từ trên người hắn bộc phát ra, vẻ mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Nhận thấy được vẻ biến hóa của hắn. Công Đằng Nghĩa Hòa cũng không nhận thấy được có gì ngoài ý muốn, ngược lại hết thảy đúng như trong sự suy đoán của hắn.

Hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ ràng, địa vị của Tá Đằng Dụ Nhân trong lòng Tá Đằng Nhất Lang cao đến bao nhiêu!

“Công Đằng quân, ông?”

Sát khí tràn ngập, Tá Đằng Nhất Lang nhìn chằm chằm Công Đằng Nghĩa Hòa, hắn biết rõ bản thân là tổng cố vấn của Sơn Khẩu Tổ, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng giống như hội trưởng các khu trong Sơn Khẩu Tổ, trong lòng cũng không ủng hộ chuyện Tá Đằng Nhất Lang quyết chiến với Trần Phàm.

Thậm chí hội trưởng Trường Xuyên Đạo - Trường Xuyên Đạo Thần có thực lực cùng lực ảnh hưởng lớn nhất dưới Sơn Khẩu Tổ, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng là một trong những nhân vật đại biểu chống lại việc quyết đấu này.

Ở dưới tình hình như thế. Công Đằng Nghĩa Hòa đột nhiên thay đổi thái độ, điều này tự nhiên làm cho hắn có chút kinh ngạc.

Đối diện với ánh mắt của hắn. Công Đằng Nghĩa Hòa cũng không tránh né, trong ánh mắt lóe ra vẻ tức giận ngập trời, hắn dùng một loại ngữ khí trầm thấp tới cực điểm nói: “Tổng tài, con tôi cũng giống như Dụ Nhân, cũng bị hắn giết chết.”

Vừa nghe được lời nói của hắn, đồng tử Tá Đằng Nhất Lang đột nhiên phóng lớn, vẻ nghi hoặc trong lòng đã biến mất không còn sót lại chút gì, mà nhíu mày hỏi: “Công Đằng quân, sao lại thế này?”

“Tổng tài, chuyện đã trải qua...” Công Đằng Nghĩa Hòa giết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi đem sự việc xảy ra nói lại, trong giọng nói hận ý ngập trời, cảm giác chỉ hận không thể lập tức nghiền xương Trần Phàm thành tro.

Nghe xong lời hắn kể lại, vẻ kinh ngạc trên mặt Tá Đằng Nhất Lang dần dần tiêu tán, trong lòng mơ hồ có chút cao hứng.

Theo hắn xem ra, nếu hắn có thể có được lực ủng hộ của Công Đằng Nghĩa Hòa, cho dù người của Trường Xuyên Đạo Thần tiếp tục chống đối kiên quyết tới cỡ nào, cũng sẽ chẳng thấm vào đâu, bằng vào lực ảnh hưởng của Tá Đằng gia tộc và Công Đằng gia tộc bên trong Sơn Khẩu Tổ, hắn không cần băn khoăn thái độ chống đối của những người khác!

Làm như có thể nhận ra vẻ hưng phấn trong nội tâm hắn, sắc mặt Công Đằng Nghĩa Hòa âm trầm hơn vài phần, nhưng cũng không biểu đạt vẻ bất mãn, mà trầm giọng nói: “Tổng tài, tối nay tôi tới tìm ngài, chính là muốn cùng ngài thương lượng làm sao xử lý tên chết tiệt kia!”

“Xử lý hắn là nhất định!” Tá Đằng Nhất Lang gật gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói: “Nhưng ông cũng biết, hắn diệt trừ thế lực Thanh bang tại quốc nội đại lục, thủ đoạn lợi hại vô cùng, chúng ta nhất định phải nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo.”

Vừa nói xong, biểu tình của hắn lại càng ngưng trọng thêm vài phần.

Dù đã được Công Đằng Nghĩa Hòa ủng hộ, để cho hắn tiêu trừ nỗi băn khoăn bị người bên trong chống đối lại, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ ràng, muốn giải quyết Trần Phàm, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!

Hơn nữa tuy rằng hắn cùng rất nhiều đại lão Sơn Khẩu Tổ cũng giống nhau, bởi vì không lấy được chứng cứ xác thực, không thể xác định Trần Phàm có phải là Đồ Tể đã quy ẩn hay không, nhưng nỗi hoài nghi vẫn càng ngày càng tăng cao.

Nhận thấy được sắc mặt hắn biến hóa, trong con ngươi Công Đằng Nghĩa Hòa hiện lên một đạo tinh quang, nói: “Tổng tài, tôi biết ngài đang lo lắng rốt cục hắn có phải là Đồ Tể hay không .”

“Nếu hắn là Đồ Tể, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.”

Tá Đằng Nhất Lang cũng không phủ nhận điều này, tuy rằng hắn nằm mộng cũng muốn xử lý Trần Phàm, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nếu Trần Phàm chính là Đồ Tể, hắn muốn xử lý Trần Phàm không thể nghi ngờ là còn khó hơn lên trời, đồng dạng đó cũng là ác mộng của Sơn Khẩu Tổ!

“Tổng tài, tôi có một biện pháp có thể xác định rốt cục hắn có phải là Đồ Tể hay không .” Ánh mắt Công Đằng Nghĩa Hòa híp lại thành một khe hở: “Nếu hắn không phải là Đồ Tể, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ! Nếu như hắn là Đồ Tể, cũng không sao, tôi còn có biện pháp có thể làm rụng hắn.”

“Nga?” Nghe được hắn nói như thế, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang vừa động, nhịn không được hỏi: “Biện pháp gì?”

“Tổng tài, ngài nên biết, bên Vô Sinh kiếm đạo kể từ lúc hắn đoạt đi Bố Đô Ngự Hồn, chậm chạp không hề có hành động, chẳng qua bởi vì bọn họ đang đợi, chờ tới Võ Đạo đại hội, muốn ở trên lôi đài giết chết người kia, đoạt lại Bố Đô Ngự Hồn!” Công Đằng Nghĩa Hòa cơ trí nói.

Nghe được lời nói của Công Đằng Nghĩa Hòa, Tá Đằng Nhất Lang cũng không phản bác.

Lúc trước, đệ nhất vũ giả Nhật Bản Triêu Dã Sang Thắng thu Tá Đằng Dụ Nhân làm đồ đệ, hoàn toàn là bởi vì nể mặt mũi của hắn.

Quan hệ giữa hắn và Triêu Dã Sang Thắng rất tốt, tự nhiên rất rõ ràng, quyết tâm của Triêu Dã Sang Thắng muốn giết Trần Phàm, hoàn toàn không kém hơn hắn!

Đúng như lời Công Đằng Nghĩa Hòa đã nói, Triêu Dã Sang Thắng đang chờ đợi Võ Đạo đại hội!

Dù sao, chỉ có ở trong Võ Đạo đại hội giết chết Trần Phàm, đoạt lại Bố Đô Ngự Hồn, mới có thể xóa đi sỉ nhục!

“Ý của ông là muốn Triêu Dã Sang Thắng ra tay trước?” Tá Đằng Nhất Lang nhất thời hiểu được ý nghĩ cùng tâm tư của Công Đằng Nghĩa Hòa.

Công Đằng Nghĩa Hòa gật đầu: “Phải, tổng tài! Triêu Dã Sang Thắng xếp thứ bảy trong Thần Bảng, luận thứ tự không sánh bằng Long Nha. Nhưng bài danh của tên kia sở dĩ cao, là vì tính toán việc hắn có thể sử dụng được súng ống. Nếu như quyết đấu vũ khí lạnh, tên hắn liệt vào thứ năm Thần Bảng, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Triêu Dã Sang Thắng!”

Tá Đằng Nhất Lang gật đầu thừa nhận điểm này.

“Công Đằng quân, biện pháp của ông không tệ, nhưng ông làm sao có thể cam đoan tên kia sẽ đồng ý giao thủ với Triêu Dã Sang Thắng? Phải biết rằng Triêu Dã Sang Thắng không mạo muội khiêu chiến, cũng là bởi vì lo lắng người kia không chịu ứng chiến, làm cho hắn phải hổ thẹn!” Tá Đằng Nhất Lang nhíu mày nói: “Còn nữa, tên kia đã cướp đi Bố Đô Ngự Hồn. Hắn có được thanh Sát Thần Đao này, Triêu Dã Sang Thắng không có khả năng chiến thắng hắn.”

“Tổng tài, đại lục có câu thành ngữ chó cùng rứt giậu.” Bộ dáng Công Đằng Nghĩa Hòa như đã định liệu trước, trong ánh mắt lóe ra sát ý lạnh lẽo: “Chỉ cần tên kia bị biến thành chó điên buộc lên tuyệt lộ, muốn cho hắn không dùng Bố Đô Ngự Hồn giao thủ với Triêu Dã Sang Thắng cũng không khó.”

“Nếu như vậy, chỉ cần hắn không phải là Đồ Tể, hắn sẽ chết không cần nghi ngờ.” Trong lòng Tá Đằng Nhất Lang chợt động: “Nếu hắn là Đồ Tể thì sao? ông lại có biện pháp nào?”

back top