Đang lúc hoàng hôn, ánh trời chiều rơi trong sân trường đại học Đông Hải, lấp lánh ánh vàng. Bởi vì cuộc thi đến nên vườn trường yên lặng liền trở nên náo nhiệt, trên đường trong vườn trường có thể thấy được các sinh viên trong ký túc xá đang chuẩn bị liên hoan, có thể đoán được đêm nay họ sẽ chơi cả đêm, sau đó mỗi người tự quay về nhà mình, cũng có thể nhìn thấy những đôi tình lữ đi chung, có thể đoán được họ sẽ tận tình hưởng thụ một đêm liên hoan đầy tiếng cười vui sướng.
Kỳ nghỉ, đây là từ mà tuyệt đại bộ phận sinh viên đều thích nghe được. Đối với họ mà nói, vô luận kết quả cuộc thi tốt hay xấu, tóm lại chuyện họ phải làm tiếp theo chính là phải hưởng thụ những ngày nghỉ thật thoải mái.
Ngay cửa trường đại học Đông Hải, tiếng người ồn ào, chung quanh đỗ rất nhiều loại xe. Cũng giống như nhiều trường đại học khác, đại học Đông Hải cũng có hiện tượng nữ sinh viên được bao dưỡng. Có lẽ chiếc Bentley của Trần Phàm thật nổi bật, nên chung quanh không có xe nào đỗ gần bên.
Trần Phàm ngồi trong chiếc Bentley, đang hút thuốc lá, nhìn đoàn người nhốn nháo rộn ràng, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thật phức tạp. Hôm nay tuy rằng trên danh nghĩa hắn vẫn là sinh viên trường đại học Đông Hải, nhưng hắn đã thoát khỏi đời sinh viên, chẳng những hắn rất ít có mặt tại lớp học, ngay cả cuộc thi cũng không tham gia. Đương nhiên cho dù Trần Phàm không tham gia cuộc thi, nhưng những học vị chứng nhận tốt nghiệp cũng sẽ được cấp đầy đủ, theo ý nào đó mà nói, mấy thứ này đối với hắn mà nói cũng đã mất đi ý nghĩa.
Trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, Tô San đi cùng Ngu Huyền và Chu Văn từ trong sân trường đi ra cổng, hướng chiếc Bentley đi tới. Nhìn thấy ba người, Trần Phàm chủ động bước xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên chung quanh, trong ánh mắt họ tràn ngập vẻ sùng bái cùng hâm mộ.
Trần Phàm cũng không hề ra vẻ nhà giàu mới nổi, chỉ lẳng lặng nhìn ba người Tô San đang chậm rãi tới gần.
“Trần Phàm, thương thế đã tốt hơn chưa?” Nhìn thấy Trần Phàm, Ngu Huyền đưa mắt nhìn cánh tay hắn, có vẻ quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, qua ít ngày nữa là tốt rồi.” Trần Phàm lắc đầu, hỏi: “Hai cậu thi thế nào?”
“Hoàn hảo.” Ngu Huyền cùng Chu Văn không hẹn đều cùng trả lời.
Từ sau khi thân phận của Trần Phàm hấp thụ ánh sáng, tuy rằng thái độ của ba người Tiêu Phong, Ngu Huyền cùng Chu Văn đối với hắn cũng không thay đổi, nhưng đều âm thầm cố gắng đề cao bản thân, trong đó có Tiêu Phong đang liều mạng đuổi theo bước chân Trần Phàm, mà Ngu Huyền cùng Chu Văn đều biết rõ vô luận khởi điểm hay là về điều kiện khác đều có khoảng cách kém hơn Trần Phàm quá xa, nên không hề tham vọng quá đáng có thể đuổi theo bước chân hắn. Nhưng bọn họ dù sao cũng không muốn tương lai phải dựa dẫm vào Trần Phàm, dù sao khi bọn họ luân lạc tới mức dựa dẫm vào hắn, quan hệ giữa họ cũng sẽ lập tức bị biến chất.
“Vừa rồi tiểu bồ câu gọi điện thoại tới, hắn và Oánh Oánh đã đến chỗ hẹn, mà Tiêu Phong thi xong phải đến Phục Sáng đón Tào Vi, nói là chúng ta trực tiếp tới đó, không cần chờ hắn, hắn đón được Tào Vi sẽ tự đến.”
Tô San đem sách vở tùy ý ném vào trong xe, mỉm cười nói.
Nghe được lời nói của Tô San, Trần Phàm cười cười: “Chúng ta đi thôi, đừng để tiểu Qua và Oánh Oánh chờ lâu.” Vừa nói xong Trần Phàm cùng ba người lên xe, chiếc Bentley chậm rãi rời khỏi ánh mắt hâm mộ của những sinh viên chung quanh, trước sau vẫn là xe Benz phụ trách bảo tiêu đi theo như hình với bóng.
Nông Gia Nhạc.
Ba chữ này đã trở thành địa phương mà người người đều biết tới. Đây là một địa phương được phát triển theo hình thức nghỉ dưỡng, là một nơi cung cấp cho người thành thị có được sự thả lỏng về thể xác và tinh thần, được trở về với thiên nhiên.
Nơi này được chủ nhân dùng địa thế biến thành nơi giải trí thỏa mãn cho khách nhân được giải trí hưởng thụ, phí tổn khá thấp, tiêu phí cũng không cao. Hơn nữa chung quanh Nông Gia Nhạc bình thường đều là phong cảnh tự nhiên cùng điền viên thật đẹp, có thể giúp cho tinh thần sảng khoái, đã được rất nhiều người thành thị hoan nghênh.
Học kỳ sắp chấm dứt, Trần Phàm vốn định mời nhóm người Tiêu Phong cùng dùng cơm hôm qua, cùng nhau tụ họp một lần, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên còn chưa rảnh rỗi, vì thế Tô San liền an bài mọi người hôm nay đến nơi này du ngoạn, xem như là buổi liên hoan trước kia chia tay kỳ nghỉ hè.
Một giờ sau, Trần Phàm lái xe đi tới Nông Gia Nhạc, nơi này có tên là Đào Hoa Nguyên, nhưng phong cảnh rất hợp lòng người, bên trong cũng có không ít khách nhân.
Đúng như lời Tô San, Sở Qua đã cùng Lưu Oánh Oánh đến trước, hai người đang dựa sát vào nhau, nhìn trời chiều tâm tình, vừa nhìn thấy xe Trần Phàm chạy đến. Lưu Oánh Oánh liền rời khỏi tay Sở Qua, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng. Sở Qua biết tính nàng vốn hướng nội, là một cô gái hay thẹn thùng, hơn nữa nàng lại cực kỳ tôn trọng Trần Phàm, vì thế cũng không để ý đến hành động của nàng, chỉ bật cười hắc hắc tiến lên nghênh đón Trần Phàm.
“Sư phụ, nhiều ngày không gặp, thật nhớ thầy quá đi, ôm một cái!”
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Sở Qua cười ha ha, mở đôi tay nhào tới chỗ Trần Phàm.
Tô San trừng mắt quát: “Tiểu bồ câu, tôi xem cậu đã hai ngày không bị đòn nên ngứa da rồi phải không, không thấy trên người Trần ca có thương tích sao? ôm cái đầu cậu đó!”
“Sư nương, đừng mắng chứ.” Sở Qua hừ hừ nói.
Nghe được hai chữ sư nương, Tô San như bị điểm trúng tử huyệt, vừa thẹn vừa giận, bộ dáng thật đáng yêu.
“Vậy ôm Oánh Oánh đi.” Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính, một châm thấy máu.
Lưu Oánh Oánh nghe được, sắc mặt chợt đỏ lên, mà mọi người liền bật cười.
Theo sau, Sở Qua nhiệt tình dẫn đường, đoàn người đi vào một viện nhô nằm gần sông cùng điền viên trong Nông Gia Nhạc. Trong viện trồng một gốc cây hòe lâu năm, mấy gian phòng ốc cũng có thời gian khá lâu, làm cho người ta có một cảm giác khí tức hoài cổ.
Cũng giống như những khu sinh thái khác, bên trong đủ loại phương tiện giải trí. Bởi vì Tiêu Phong còn chưa tới, sau khi vào phòng mọi người cũng chưa vội vã dùng cơm, nghe theo lời đề nghị của Sở Qua, cùng nhau tham gia trò chơi khác.
Khi ánh mặt trời dần dần biến mất nơi chân trời. Tiêu Phong cũng đã mang theo Tào Vi đi tới Nông Gia Nhạc.
Cũng giống như ngày xưa, Tào Vi vẫn ăn mặc thật bình thường, trên mặt không trang điểm, làm cho người ta cảm giác thật dễ chịu.
“Trần Phàm, cảm ơn anh.” Nhìn thấy Trần Phàm, trên mặt Tào Vi hiện lên vẻ cảm kích, nhịn không được mở miệng, ngữ khí thật chân thành.
Trần Phàm cười cười: “Tiêu Phong là huynh đệ của tôi.”
Một câu nói này làm Tào Vi trầm mặc, mà Tiêu Phong khẽ run lên, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp dễ chịu.
“Được rồi, người đã đến đông đủ, không chơi nữa, ăn cơm.. .ăn cơm!”
Tô San thấy thế vội đi ra dàn xếp, sau đó lại chỉ vào Sở Qua nói: “Tiểu bồ câu, lần sau tôi còn tiếp tục chơi trò chơi với cậu tôi sẽ là heo! Mỗi lần chơi cậu đều không chịu nhắm mắt lại, cậu cho là tôi không nhìn thấy sao?”
“Sư nương, sư nương tốt của tôi, tôi sai lầm rồi có được chưa?” vẻ mặt Sở Qua làm ra vẻ đáng thương, sắc mặt rất đặc sắc, giống như một minh tinh chuyên diễn phim hài nổi tiếng.
Ha ha...
Trong lúc nhất thời, mọi người nhịn không được đều cười vang, không khí xấu hổ liền biến mất không còn sót lại chút gì.
Có lẽ đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, so với lần tụ họp trước, không khí hòa hợp hơn rất nhiều, nhưng Tào Vi vẫn im lặng, nói chuyện không nhiều lắm. Đang lúc ăn cơm, Ngu Huyền nhận được điện thoại, nghe xong đi tới bên cạnh Trần Phàm khom người nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tiểu Phàm, cậu ra ngoài một chút, tôi có việc cần nói với cậu.”
Trần Phàm thoáng ngây ra, sau đó cười cười nói: “Mọi người tiếp tục, tôi đi vệ sinh với Ngu Huyền một chút.”
Trong phòng, Sở Qua, Tô San, Tiêu Phong đang đấu rượu hắng say, không nhận thấy được vẻ dị thường này, nhất là Tô San còn phất tay nói: “Ngốc tử, tiểu bồ câu ngày càng giỏi, em đã thua hai mươi bốn chén rồi đó, anh đi nhanh về nhanh, quay về giúp em uống rượu...”
Trần Phàm dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc lẫn tò mò mục đích Ngu Huyền gọi mình đi ra ngoài. Bởi vì trong ký ức của hắn. Ngu Huyền là một người tùy tiện, làm chuyện gì cũng sẽ không cần che giấu.
Đi ra khỏi phòng, Trần Phàm cùng Ngu Huyền đi ra sân, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong màn đêm, ngoài cánh đồng cũng không có vẻ xa hoa như trong thành phố, nhưng lại có được vẻ yên lặng chỉ có vùng nông thôn mới có, không khí cũng vô cùng tươi mát.
“Ngu Huyền, làm sao vậy?” Hít sâu một hơi không khí thanh tân, Trần Phàm hỏi.
Sắc mặt Ngu Huyền phức tạp nói: “Trần Phàm, cậu nên biết một chuyện, nói chung là người luyện võ chẳng những tinh thông võ thuật truyền thống Trung Quốc, hơn nữa còn rất có nghiên cứu đối với việc chữa trị ngoại thương.”
Trần Phàm gật đầu, trong ký ức của hắn, Vương sư phụ từng dạy võ thuật truyền thống cho hắn, giúp hắn đánh xuống trụ cột, chính là một vị bác sĩ ngoại khoa, có nghiên cứu rất sâu với ngoại thương.
“Ông nội của tôi rất tinh thông với ngoại thương bên ngoài. Mấy hôm trước tôi biết cậu bị thương, liền gọi điện về nhà, xin ông nội cho người gởi thuốc tổ truyền để giúp cậu trị liệu cánh tay tổn thương.”
Nguy Huyền lại nghiêm mặt nói tiếp: “Nhưng vừa rồi ông nội của tôi gọi điện tới nói, có người tìm ông hỏi thăm về loại thuốc này, hơn nữa... còn là hỏi dùm cho cậu.”
“Nga?” Trần Phàm sửng sốt, sau đó chợt nghĩ ra: “Chẳng lẽ là Nạp Lan Vĩnh Kha?”
“Ân.” Ngu Huyền gật đầu, lại nói: “Vốn ông nội của tôi dự định nhờ người trong thôn đem thuốc gởi qua đường bưu điện. Nhưng sau khi ông nội tôi biết được thân phận của cậu từ miệng Nạp Lan Vĩnh Kha, nói là muốn gặp cậu, thứ nhất muốn cảm tạ cậu lần trước đã cứu tôi, lại thêm ông nội của tôi nói. ông nhận thức lão thái gia nhà cậu.”
Nhận thức lão thái gia?
Nghe được lời nói của Ngu Huyền. Trần Phàm thoáng sửng sốt. Nạp Lan Vĩnh Kha đi tìm ông nội Ngu Huyền hỏi xin thuốc cho hắn, hắn có thể hiểu được, dù sao hắn từng cứu Nạp Lan Hương Hương, hơn nữa còn giúp Nạp Lan Vĩnh Kha quen biết nhiều đầu sỏ thương giới, về phần ông nội Ngu Huyền nhận thức với lão thái gia, điều này làm Trần Phàm rất kinh ngạc! Dù sao Trần lão thái gia chính là vị khai quốc nguyên lão cuối cùng của quốc gia a!
Trong lòng kinh ngạc, Trần Phàm thoáng suy nghĩ lại, bởi vì căn cứ theo lời Ngu Huyền, Ngu lão gia tử kết hôn nhưng sinh con rất trễ, hiện giờ tuổi đã cao, hơn nữa cũng từng tham gia quân đội, nhận biết lão thái gia cũng là chuyện có thể.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm gật đầu nói: “Ngày mai tôi đi với cậu, tôi về Yên Kinh thăm cha mẹ một chút, sau đó cùng cậu đến Đông Bắc gặp ông nội của cậu.”
“Được!” Nghe được lời nói của Trần Phàm. Ngu Huyền có chút hưng phấn, cười nói: “Lúc đầu tôi nói với ông nội, cậu lợi hại như thế nào, ông nội của tôi không tin, nói chỉ là múa may mà thôi, lần này đi cùng cho ông mở rộng tầm mắt.”
Trần Phàm cười cười, không hé răng.
Theo sau, hai người nói thêm vài câu, liền xoay người quay trở về phòng.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay cất cánh từ Tokyo đúng giờ đáp xuống sân bay Đại Liên...