Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 757: Tiếp Tục Cho Yến Gia Một Cái Tát

Sáng sớm, khi ánh rạng đông đầu tiên xỏ xuyên qua bầu trời, hỗn loạn trong Tokyo vẫn chưa ngừng lại, ngược lại vì muốn điều tra chân tướng sự tình, chính phủ mời dự họp hội nghị khẩn cấp, tuyên bố phong bế sân bay cùng cảng biển, trước khi phong bế giải trừ, cấm bất luận kẻ nào dùng bất kỳ danh nghĩa gì rời đi.

Quyết định của chính phủ khiến cho không ít người kháng nghị, trong đó người nước ngoài là nhiều nhất.

Kháng nghị không có hiệu quả!

Đối mặt sự kiện ảnh hưởng cả nước lần này, chính phủ biểu hiện sự cứng rắn trước nay chưa từng có.

Một ít nhân vật cao tầng của quốc gia khác cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao bọn họ cũng biết chuyện gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát bị giết chết thật sự quá nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức có thể thay đổi vận mệnh trong chính trị.

Cơ hồ toàn bộ truyền thông chủ yếu đều đưa tin, chuyện này trong lúc nhất thời làm chính trường sôi sục!

So ra mà nói, chuyện Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy lại không gây nhiều tiếng vang, vì địa vị của họ không thể đánh đồng với Liễu Xuyên gia tộc, hơn nữa Sơn Khẩu Tổ là hắc đạo, đương nhiên không thể rao tin quá công khai.

Ngay khi chuyện này tạo thành hỗn loạn, nhưng Trần Phàm vẫn còn chưa rời khỏi Nhật Bản.

Hắn không rời đi cũng không phải vì lệnh phong tỏa, chỉ cần hắn muốn lúc nào cũng có thể đi.

Tuy rằng Xuyên Đạo Thần cùng Nham Khi Di Nguyên đều đáp ứng yêu cầu của Trần Phàm, hơn nữa hắn cũng biết cục diện hiện tại chỉ là che mắt nhân dân, nhưng hắn vẫn cảm thấy cần phải lưu lại.

Hắn muốn lưu lại giám sát hai người kia, đồng thời uy hiếp hai người, để cả hai không dám lật lọng!

Tuy rằng ở lại, nhưng vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, Trần Phàm không bại lộ hành tung, lại thay đổi dung mạo.

Hắn ở lại trong một biệt thự tại Tokyo, chủ nhân là một người Nhật, nhưng trên thực tế biệt thự đã bị Trần Phàm mua lại từ lâu, chỉ là dùng tên giả qua mặt mà thôi.

“Ông…ông…”

Khi tia nắng đầu tiên rơi xuống từng phố lớn ngõ nhỏ, Trần Phàm đúng giờ tỉnh lại, điện thoại bí mật trên cổ tay hắn lại nhẹ nhàng chấn động lên.

Loại điện thoại này là do Kroff cung cấp, chọn dùng kỹ thuật tiên tiến nhất, vốn không thể bị nghe lén, thậm chí còn không thể điều tra.

Có thể liên hệ với Trần Phàm bằng điện thoại này, chỉ có Kroff cùng Long Nữ.

Nhận thấy được điện thoại chấn động, Trần Phàm nhìn thoáng qua màn hình, chính là điện thoại của Kroff.

- Đồ Tể thân ái, buổi sáng tốt lành.” Gọi điện tới, thanh âm quen thuộc của Kroff vang ra, ngữ khí vẫn quái quỷ như trước.

Nghe hắn nói Trần Phàm bật cười, ngữ khí thoải mái nói: “Kroff, tôi nghe nói dạo này anh sống tại Thái Lan rất vui vẻ.”

“Mẹ nó, nhất định là tên Thái Hổ kia tiết lộ hành tung của Kroff đại gia!” Nghe Trần Phàm nói Kroff liền nhảy dựng lên mắng: “Tôi thề với nữ thần may mắn, Kroff đại gia sẽ cho người nổ tung hậu môn của hắn!”

“Kroff, hiện tại thế cục rất hỗn loạn, chính anh nên cẩn thận một chút.” Trần Phàm dở khóc dở cười, nhắc nhở.

“Aha, mời anh yên tâm đi, sẽ không ai trêu chọc tới tôi, huống chi tôi đã làm thêm mặt nạ da người, sẽ không bị phát hiện đâu.” Kroff cười nói.

“Nên cẩn thận một chút vẫn hơn.” Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, hôm nay anh rời khỏi Thái Lan, tìm một nơi không ai biết anh, an phận một chút, ngoại trừ tôi đừng tiết lộ hành tung với bất kỳ ai, dù là Thái Hổ cùng bảo tiêu Hắc Quỷ của anh!”

“Đồ Tể, Kroff cẩn thận nghe ngài dạy bảo.” Kroff hiểu được Trần Phàm suy nghĩ cho an toàn của hắn, trong lòng có chút cảm động, nhưng bộ dáng vẫn hi hi ha ha như cũ. Đồng thời hắn nghĩ tới điều gì, thử thăm dò: “Đồ Tể, anh chuẩn bị động thủ với Hắc Ám U Linh sao?”

“Nhanh thôi.” Trần Phàm không phủ nhận: “Chấm dứt chuyện tại Nhật Bản, kế tiếp chính là Hắc Ám U Linh.”

“Ca ngợi Đồ Tể, thật sự chờ mong đám Hắc Ám U Linh kia sẽ giống như Tá Đằng Nhất Lang bị anh đưa vào địa ngục!” Kroff cười hắc hắc nói, hiển nhiên hắn biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở Tokyo là kiệt tác của Trần Phàm.

“Đúng rồi, Kroff, sớm như vậy liên hệ với tôi, có chuyện gì sao?” Trần Phàm sực nhớ, hỏi.

Kroff nhu nhu đôi mắt sưng tấy như gấu mèo, nói: “Hết sức xin lỗi, đêm qua tôi chơi bời quá mức nên sáng nay mới biết được chuyện xảy ra tại Tokyo. Tôi gọi điện thoại định hỏi anh, anh có rời nơi đó chưa, nếu chưa thì tôi có thể giúp được. Anh biết tôi có quan hệ không tồi với rất nhiều gã buôn lậu. Mà đối với đám người kia mà nói, chỉ cần cho đủ lợi ích, dù bảo bọn hắn bán đứng mẹ của thần linh bọn hắn cũng sẽ không chau mày.”

Nghe lời hắn, Trần Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, hiển nhiên hắn hiểu được thế cục tại Nhật lúc này, vì thế cho rằng tình cảnh của Trần Phàm không ổn, dự định giúp đỡ Trần Phàm rời khỏi Nhật Bản.

“Yên tâm đi Kroff, tôi tự có an bài, không cần làm phiền anh.” Trần Phàm cười cười nói.

“Aha, tôi đã sớm đoán được anh sẽ giải quyết được phiền phức này mà.” Kroff cười vui vẻ, ngáp một hơi: “Nga, mẹ nó, tôi qua tôi nuốt mấy viên thuốc, làm suốt tối qua tới giờ. Tôi mệt rồi, không quấy rầy anh nữa.”

“Tạm biệt.”

Trần Phàm dở khóc dở cười, định nhắc nhở hắn đừng nên chơi bời quá độ, nhưng biết đó là ham mê của hắn, thật khó khuyên bảo.

Cúp điện thoại của Kroff, Trần Phàm trầm ngâm một lát lấy di động gọi cho Dai Fu.

Từ khi Dai Fu trở lại Anh quốc, quản lý buôn bán của gia tộc, nàng chuẩn bị hai điện thoại cho việc công cùng việc riêng tư.

Dãy số riêng tư của nàng chỉ dành riêng cho Trần Phàm!

Vì thế khi nàng nghe được điện thoại reo lên, vốn đang xem văn kiện, nàng nhảy dựng khỏi ghế vọt nhanh tới bên giá áo, lấy di động ra.

“Honey, chuông điện thoại vừa reo là âm nhạc hay nhất em nghe được mấy ngày nay, mà điện thoại của anh là lễ vật tốt nhất thượng đế tặng cho em.” Điện thoại chuyển được, Dai Fu dựa trên vách tường, hất mái tóc, thần tình hưng phấn nói.

Cảm thụ được tình yêu cùng tưởng niệm trong lời nói của Dai Fu, Trần Phàm chợt ôn nhu: “Ở nhà hay đang ở công ty?”

“Còn ở công ty.” Dai Fu trả lời, liền khẩn cấp hỏi tiếp: “Đúng rồi honey, hai chuyện phát sinh tối qua ở Nhật là anh làm sao?”

Vừa nói xong, vẻ hưng phấn của nàng biến mất, chỉ còn nỗi lo lắng.

“Ân.”

Nghe nàng hỏi, Trần Phàm không chút giấu diếm, hắn biết rõ tình yêu của nàng dành cho mình thâm sâu cỡ nào.

“Hiện tại bên đó đã phong tỏa, anh còn ở đó sao?” Xác định là do Trần Phàm làm, nỗi lo lắng của Dai Fu càng đâm.

Cảm thụ được nàng quan tâm, Trần Phàm cười cười nói: “Yên tâm đi cô gái ngốc, anh không có việc gì.”

Nghe hắn nói, Dai Fu chợt yên lòng, nàng biết hắn nói không có việc gì sẽ thật sự không sao.

“Honey, hiện tại bên đó mới hừng đông, sớm như vậy anh gọi cho em, chẳng lẽ sau khi tỉnh giấc lại phát hiện tiểu đệ của anh tịch mịch khó nhịn, cần em đi an ủi sao?” Dai Fu dùng một loại ngữ khí thật dụ hoặc nói.

Nghe lời nói khêu gợi của Dai Fu, Trần Phàm cảm thấy như bị điện giật, lập tức nổi lên phản ứng, cây thương liền ngẩng đầu lên.

Thật sự là một yêu tinh.

Trong lòng Trần Phàm cười khổ, chuẩn bị nói cho nàng nghe mục đích hắn gọi tới.

Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Dai Fu lại tiếp tục dụ dỗ: “Honey, anh dự định hiện tại bắt đầu, hay chờ em về nhà tắm rửa xong thay nội y anh thích nhất mới bắt đầu?”

“Dai Fu, anh không phải ý này…”

Nghe lời hấp dẫn trắng trợn của nàng, Trần Phàm dở khóc dở cười.

Dai Fu không buông tha, thổi nhẹ một hơi ngâm khẽ nói: “Honey, vậy anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn em tới Nhật tìm anh hay anh tới London tìm em? Nga, em thiếu chút đã quên, ở bên đó còn đang bị phong tỏa, em không đi được, vậy thì chỉ đành chờ anh tới.”

“Tuy rằng hiện tại anh rất muốn qua cưỡng gian em, nhưng hiện tại anh chưa đi được.” Trần Phàm cười mắng.

Nghe hắn nói, Dai Fu không hề tức giận, ngược lại cười lên khanh khách.

Vài giây sau, Dai Fu lại thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói: “Được rồi honey, nói đi, có gì cần em giúp anh làm?”

Cho tới nay, Trần Phàm đều cho rằng Dai Fu là một cô gái thông minh nhất trong số những cô gái hắn từng gặp.

Lúc này nghe được lời nàng nói, hắn càng thêm xác định ý nghĩ này.

“Dai Fu, anh cần em tới Trung Quốc một chuyến.”

Đi đại lục?

Nghe được hắn nói, Dai Fu không khỏi ngẩn ra…

Thời gian hoàng hôn, mặt trời đỏ dần dần hạ xuống đỉnh núi, dư huy trời chiều nhuộm đỏ không trung phía tây, tựa như liệt hỏa thiêu đốt, mỹ luân mỹ hoán.

Theo hoàng hôn đến, Yên Kinh nghênh đón giờ cao điểm tan tầm, khắp nơi kín người hết chỗ, dòng xe như nước, liếc mắt không nhìn thấy cuối.

Ngay khi dân chúng bình thường kết thúc một ngày làm việc tan tầm về nhà, Trần Kiến Quốc vẫn chưa về, khảo sát xong trường đại học quốc phòng, hắn trực tiếp lên xe quay trở về nơi làm việc.

Đi vào văn phòng, Trần Kiến Quốc cũng không kịp uống nước, mà trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Trần Kiến Quốc cung kính hội báo: “Chủ tịch, công tác khảo sát đã chấm dứt, tôi cần hội báo cho ông, sau đó sẽ đưa lên văn bản chi tiết.”

“Tiến triển như thế nào?”

Đầu bên kia điện thoại, thủ trưởng số 1 cũng giống như Trần Kiến Quốc, còn chưa rời khỏi văn phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh toát ra biểu tình chờ mong.

“Chủ tịch, tính đến trước mắt, tiểu Phàm cung cấp tư liệu cùng sản phẩm đã toàn bộ đưa đến, nhân viên nghiên cứu đang ngày đêm tăng ca, nghiên cứu, thảo luận, thực nghiệm, vũ khí cơ bản đã hiểu rõ, có thể chế tạo, vũ khí tương đối cao, nhất là vũ khí cỡ lớn trước mắt còn chưa hiểu rõ, nhưng chỉ cần thời gian, tổng thể mà nói tình thế khá tốt…” Trần Kiến Quốc nhanh chóng thông báo lại tình hình những ngày khảo sát.

Trước đó không lâu, Trần Kiến Quốc nương theo ngày lễ thành lập quân đội triển khai công tác khảo sát, trong đó trọng yếu nhất chính là một đơn vị chế tạo vũ khí.

Bởi vì lần này hắn khảo sát chính là tình huống nghiên cứu vũ khí từ tài liệu Trần Phàm mang về!

“Tốt, tốt, tốt lắm!”

Nghe được báo cáo, thủ trưởng số 1 hơi kích động, ông cũng biết rõ nếu có thể có được toàn bộ tư liệu kia, lực lượng quốc phòng sẽ tăng cường thật lớn, đối với tương lai của quốc gia tạo nên vô số tác dụng.

Liên tục nghe thủ trưởng số 1 khen ngợi, Trần Kiến Quốc liền hiểu được ông đang rất vui vẻ.

Vì thế, hắn thoáng do dự, hỏi: “Chủ tịch, tiểu Phàm ở Nhật gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại họ đã phong tỏa, tiểu Phàm bị nhốt tại Nhật, tình cảnh thật không ổn.”

“Như thế nào? Kiến Quốc, anh lo lắng an nguy của tiểu Phàm?” Thủ trưởng số 1 hỏi.

“Có chút bận tâm.” Trần Kiến Quốc cũng không giấu diếm: “Trọng yếu hơn là nếu tiểu Phàm không thể bình ổn việc này, hậu quả sẽ khó lường.”

“Phải.” Thủ trưởng số 1 thở dài: “Hi vọng tiểu Phàm có thể làm được như lời hắn nói, sẽ không để chúng ta thất vọng.”

“Chủ tịch, vạn nhất tiểu Phàm thất bại, làm sao bây giờ?” Trần Kiến Quốc lấy hết dũng khí hỏi.

Nghe hắn hỏi, thủ trưởng nhướng mày, hỏi ngược lại: “Kiến Quốc, hay là anh không có lòng tin với tiểu Phàm?”

“Cũng không phải, chỉ là lần này hắn gây ra động tĩnh thật quá lớn, hơn nữa thủ đoạn có chút cực đoan, tôi chỉ sợ vạn nhất.” Ngữ khí của Trần Kiến Quốc có vẻ ngưng trọng.

Nhận thấy được vẻ ngưng trọng trong giọng nói của hắn, thủ trưởng trầm ngâm một lúc nói: “Một khi tiểu Phàm thất bại, bàn cờ của lão thủ trưởng bị thua hoàn toàn, tình cảnh tiểu Phàm sẽ cực kỳ không xong, thế cục chỉnh thể sẽ phức tạp.”

“Chủ tịch.” Trần Kiến Quốc lại cắn chặt răng, làm bất cứ giá nào: “Nếu tiểu Phàm thật sự thất bại, tôi hi vọng chủ tịch giữ được lời hứa với cha tôi, bảo vệ hắn một mạng.”

“Kiến Quốc, nói thật, vốn tôi rất tin tưởng hắn, nhưng tôi cũng như anh, cũng hiểu được lần này hắn nhiệt náo quá lớn, không dễ kết thúc.” Trầm mặc thật lâu, thủ trưởng không che giấu nội tâm lo lắng: “Chỉ mong hắn có thể thành công, nếu hắn thật sự thất bại, chỉ cần hắn có thể còn sống rời đi Nhật, tôi cam đoan sẽ giữ lời hứa trước kia với lão thủ trưởng.”

“Cảm ơn chủ tịch.”

Nghe được thủ trưởng số 1 trả lời, Trần Kiến Quốc thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn có chút dao động lòng tin, nhưng hắn hiểu rõ năng lực tác chiến đơn độc của Trần Phàm đã đạt tới trình độ thế nào!

Theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, muốn sống rời khỏi Nhật tuyệt đối không thành vấn đề.

Trần Kiến Quốc hiểu được điều này, cha của Yến Thanh Đế là Yến Vĩ Hoành lại chỉ có thể thông qua đủ loại tư liệu để phán đoán.

Đối với Yến Vĩ Hoành mà nói, để cho hắn suy nghĩ chính là “đệ nhất Thần Bảng” rốt cục là loại khái niệm như thế nào, cũng giống như một tên ăn mày đi ảo tưởng hoàng cung xa hoa là ra sao, rất không thực tế.

Yến Vĩ Hoành chỉ dựa vào cơ sở lúc trước Trần Phàm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục.

Mà Yến Vĩ Hoành cũng chỉ biết Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức tội phạm đứng đầu toàn cầu, tụ tập một đám tội phạm thiên tài, nhưng cường đại tới cỡ nào hắn hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng.

Bởi vì như vậy hắn không có được sự phán đoán chính xác.

Cho nên khi hắn đoán được cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát là do hành động của Trần Phàm, hơn nữa biết được lệnh phong tỏa của chính phủ Nhật Bản, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn chính là: Lần này Trần Phàm chơi lửa lớn, phải chuốc lấy tai họa!

Vì thế hắn hưng phấn suốt một ngày, sau khi tan việc không về nhà mà tới tìm Yến Khánh.

Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống, bóng tối bao phủ dần trên đại địa, Yến Vĩ Hoành đi tới chỗ ở của Yến Khánh.

“Cha, cha cho rằng chuyện xảy ra tại Nhật là do tên tiểu súc sinh kia làm sao?” Có lẽ do quá mức kích động, vừa đến phòng sách của Yến Khánh hắn đã trực tiếp kêu lên.

Yến Khánh biết suy nghĩ của Yến Vĩ Hoành, hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Hẳn là.”

“Hắc! Tiểu súc sinh vì muốn giảm bớt áp lực, lại bí quá hóa liều, lựa chọn thủ đoạn cực đoan như thế, quả thật là một kẻ hồ đồ!” Thấy Yến Khánh gật đầu, hắn có vẻ hưng phấn: “Tuy rằng hắn thành công dời lực chú ý, nhưng gây ra mầm tai vạ càng lớn hơn nữa! Hiện tại bên đó đang phong tỏa, chỉ sợ hắn chắp cánh cũng khó chạy thoát! Đến lúc đó chỉ cần hắn rơi vào trong tay bọn họ, phải chết không nghi ngờ!”

Nghe Yến Vĩ Hoành nói, Yến Khánh càng cau chặt mày.

So sánh với Yến Vĩ Hoành, Yến Khánh hiểu được năng lực của Trần Phàm, theo hắn nghĩ, nếu Trần Phàm thật sự cường đại như nghe nói, muốn rời khỏi Nhật không phải là việc khó.

Nhận ra biểu tình biến hóa của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành khiêm tốn thỉnh giáo: “Cha, cha thấy thế nào?”

“Lấy năng lực của hắn, chạy khỏi Nhật không thành vấn đề.” Mắt Yến Khánh lóe ra ánh sáng: “Nhưng đúng như lời con nói, hắn đã gây ra đại họa!”

“Hừ, trên thế giới này có chút việc không thể dùng sức mạnh là có thể giải quyết! Hắn dựa vào chút bổn sự học được trong quân đội nghĩ muốn làm gì thì làm, quả thật là chuyện không thể nào!” Yến Khánh trầm giọng nói: “Chuyện lần này nhiệt náo như vậy, dù hắn còn sống chạy ra khỏi Nhật, không cách nào bình ổn chuyện này, thậm chí nếu việc hắn giết người diệt khẩu bị tra được, hắn chỉ còn con đường chết!”

Theo hắn xem ra, nếu chuyện Trần Phàm giết Liễu Xuyên Tùng Cát bị người tố giác, sẽ làm quan hệ hai quốc gia hoàn toàn nổ tung.

Hậu quả như vậy không phải Trần Phàm có thể gánh vác!

Dù thủ trưởng số 1 có ra mặt cũng không được!

“Nói thật, bản thân cha hi vọng chuyện hắn giết người diệt khẩu không bị điều tra ra, dù sao sẽ ảnh hưởng tới quốc gia, sẽ bôi đen chúng ta.” Yến Khánh lại nói.

Yến Vĩ Hoành ngẩn ra: “Cha, theo lời cha nói nếu sự tình không bị điều tra ra, vậy không phải hắn sẽ vô sự sao?”

“Không có việc gì? Nào có đơn giản như vậy?” Yến Khánh hừ lạnh nói: “Con chớ quên, trước khi gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát cùng Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy, bọn họ có cừu oán với hắn, chuyện này khẳng định hắn không thoát khỏi liên quan. Dù bổn sự hắn có giỏi, không để lại dấu vết gì, nhưng bên đó bắt tay điều tra từ chỗ Tá Đằng gia tộc, tuyệt đối có thể tra ra nguyên nhân.”

“Đến lúc đó không cần chứng cớ, bọn hắn sẽ liên hợp vài quốc gia gây áp lực.” Nói tới đây, hàn quang hiện ra trong mắt Yến Khánh: “Đến lúc đó đối mặt áp lực, ai muốn bảo vệ hắn cũng phải nghĩ kỹ. Hơn nữa có một sát thủ vô pháp vô thiên như vậy tồn tại, đối với bất luận kẻ nào cũng là sự uy hiếp, hắn giết được Liễu Xuyên Tùng Cát, có thể giết những người khác! Chút người nào cũng không phải người ngu, lợi cùng tệ, bọn hắn hiểu rất rõ ràng.”

Đến lúc đó, nếu Yến Khánh bỏ thêm dầu, kết quả không cần nói cũng biết.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Yến Vĩ Hoành muốn cười lớn.

Nhưng hắn vẫn che giấu nội tâm kích động, hỏi ra nghi vấn lo lắng trong lòng: “Cha, vạn nhất chuyện tại Nhật không phải do hắn làm?”

“Không có khả năng!” Yến Khánh tự tin: “Cha chẳng những xác định là hắn làm, cha còn có thể xác định hắn không thể bình ổn mầm tai vạ lần này!”

“Vì sao?”

Yến Vĩ Hoành kinh ngạc.

“Vào chiều nay, chủ tịch tập đoàn Kerner cùng quan tổng tài tập đoàn Cao Tường đã đệ trình đơn xin mời dự họp hội nghị đầu tư mới tại Đông Hải, mời cha đi chủ trì hội nghị.” Yến Khánh cười lạnh nói.

Trong lòng Yến Vĩ Hoành vừa động: “Cha, ý của ngài là Trần Phàm không còn đường đi, muốn dùng hai tập đoàn làm con bài chưa lật cuối cùng?”

“Ân, cha đã phê chuẩn, sẽ lui lại mười ngày.” Yến Khánh gật đầu cười lạnh nói: “Mười lăm ngày đi qua, cha muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị vứt bỏ, hoàn toàn trở thành con cờ bị ném đi!”

Con cờ bị ném bỏ?

Trần lão thái gia lại đang mỉm cười dưới chín suối.

back top