Khi ánh trời chiều hoàn toàn biến mất, màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, chiếu sáng từng phố lớn ngõ nhỏ thành phố Tokyo.
“Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ban đêm của Tokyo đẹp đến như vậy.” Trong một chiếc Lincoln chạy trên con đường chính trong Tokyo, Xuyên Đạo Thần nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, nụ cười sáng lạn.
Bên tai vang lên tiếng cảm thán của Xuyên Đạo Thần, Mỹ Sa cười nói: “Xuyên Đạo quân, không phải cảnh đêm mê người, mà là tâm tình của người rất tốt, thứ gọi là tâm tình quyết định hết thảy chính là như thế.”
“Mỹ Sa, em vĩnh viễn đều là cơ trí như vậy.” Xuyên Đạo Thần cười khổ nói: “Em nói rất đúng, cùng một cảnh sắc nhưng ngắm nhìn ở thời gian khác nhau, cảm thụ hoàn toàn khác hẳn, hết thảy đều là tâm tình đang tác quái.” Nói xong Xuyên Đạo Thần theo bản năng ôm Mỹ Sa vào lòng, nhìn về con đường phía trước: “Mỹ Sa, tôi không lừa em, giấc mộng của tôi chính là có một ngày có thể nắm quyền Sơn Khẩu Tổ, nhưng tôi thật chưa từng nghĩ tới, có một ngày tôi được Nham Khi Di Nguyên mời đến trang viện cùng ăn tối.”
Vừa nói xong, trên mặt Xuyên Đạo Thần lộ ra nỗi kích động không thể che giấu.
Hiển nhiên hắn biết rõ, Nham Khi Di Nguyên mời hắn đến nhà ăn tối đại biểu cho điều gì.
Có thể nói không chút nào khoa trương, ở Nhật Bản, người có thể hưởng thụ đãi ngộ này không có mấy người.
“Xuyên Đạo quân, ngài hẳn nên cảm tạ Đồ Tể, là hắn đưa cho ngài quang vinh hiện tại.” Mỹ Sa nhịn không được nhắc nhở Xuyên Đạo Thần.
Nghe được hai chữ Đồ Tể, nụ cười trên mặt Xuyên Đạo Thần dần dần biến mất, hắn nhìn khuôn mặt mê người của Mỹ Sa, ngữ khí phức tạp nói: “Yên tâm đi Mỹ Sa, điểm này tôi hiểu rõ ràng.” Nhận thấy được trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, Mỹ Sa chợt yên tâm.
Theo Mỹ Sa xem ra, tuy rằng Xuyên Đạo Thần dựa theo lời Trần Phàm trong vòng ba ngày hoàn toàn xác lập quyền lực trong Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa còn cùng Nham Khi gia tộc tiến hành hợp tác.
Nhưng Mỹ Sa hiểu rõ ràng, tất cả chuyện này đều là Trần Phàm chủ đạo.
Ở dưới tình hình này, nếu Xuyên Đạo Thần đắc ý vênh váo, không biết mình đang làm gì, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Mỹ Sa có một vạn lý do tin tưởng, Đồ Tể có thể cho Xuyên Đạo Thần tất cả nhưng cũng có thể biến hắn thành một thi thể lạnh băng!
Hai mươi phút sau.
Chiếc Lincoln của Xuyên Đạo Thần sau khi kiểm tra liền được cho đi, Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa thuận lợi đi vào trang viện, gặp được Nham Khi Di Nguyên trong tòa biệt thự trung ương!
Có lẽ bởi vì cùng Xuyên Đạo Thần cùng dùng cơm tối, Nham Khi Di Nguyên chọn dùng cơm theo kiểu tây ngay trong biệt thự.
Khi Xuyên Đạo Thần mang theo Mỹ Sa đi vào, Nham Khi Di Nguyên trong bộ kimono màu đen đang ngồi ở vị trí chủ nhân, mái tóc được chải cẩn thận, sắc mặt hồng nhuận, tâm tình thoạt nhìn không tệ.
Mà sự thật đúng là như thế.
Trong nửa tháng qua, dưới sự thao túng sau màn của hắn, chính giới đã xảy ra biến hóa cực lớn, phái chủ chiến đại biểu Liễu Xuyên gia tộc bị suy yếu nghiêm trọng, nhất là thành viên Liễu Xuyên gia tộc, bị đủ loại danh nghĩa đá khỏi đỉnh quyền lực, những vị trí trống đều dành cho những con rối của Nham Khi gia tộc chiếm lĩnh, còn lại đều do phái trung lập lấy được.
Một thời đại kết thúc, biểu thị một thời đại mới quật khởi.
Có thể nói, Liễu Xuyên gia tộc rơi xuống biểu thị cho chính giới hoàn toàn thay đổi.
Điều này cực kỳ phù hợp với quan niệm hòa khí sinh tài của Nham Khi gia tộc.
Không riêng như thế, hắn thông qua một ít thủ đoạn, đem hai yêu cầu khác của Trần Phàm giao cho người đi làm.
Tuy rằng hắn biết tin tức không thể gạt được những lão hồ ly trong chính giới, nhưng hắn tin tưởng, ít nhất trong hơn mười năm chuyện này sẽ không lật lại bản án.
Đây cũng chính là nói, vô luận là đối mặt Đồ Tể hay nhân dân, gia tộc của hắn đều không cần gặp phải phiền toái!
Điều này đủ cho hắn nhẹ nhõm, nụ cười càng sáng lạn.
“Nham Khi quân, cảm tạ lời mời của ngài, cùng ngài căn tối là vinh hạnh lớn nhất của tôi.” Đi vào phòng ăn, Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa cung kính cúi người chào.
“Xuyên Đạo Thần, ngồi đi.” Nham Khi Di Nguyên liếc mắt nhìn Xuyên Đạo Thần, sắc mặt bình tĩnh.
Xuyên Đạo Thần cung kính gật đầu, ngồi bên dưới, Mỹ Sa lại đi tới bên cạnh vài cô gái đứng hầu phía sau Nham Khi Di Nguyên.
Đêm nay nàng đi theo Xuyên Đạo Thần tới đây chỉ có mục đích là để phục vụ cho ba người Nham Khi Di Nguyên, Xuyên Đạo Thần cùng Trần Phàm.
Đương nhiên đây là lời đề nghị của Xuyên Đạo Thần đã được bên Nham Khi Di Nguyên cho phép.
Sau khi ngồi xuống, Xuyên Đạo Thần nhân cơ hội nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm.
Hắn chợt sững sờ, lại không ngừng cười khổ.
Theo hắn nghĩ, nhận được lời mời của Nham Khi Di Nguyên, trên thế gian này còn chưa ai lựa chọn đến muộn như vậy!
Mà y theo tình hình hiện tại mà xem, chỉ sợ Trần Phàm sẽ tới muộn, trong lòng cười khổ, hắn lại không thể không cảm thán Trần Phàm cường đại.
Trần Phàm đúng là tới muộn chừng nửa giờ!
“Đồ Tể tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến.”
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng ăn, hai người đều mỉm cười đứng lên, thái độ hoàn toàn khác hẳn.
“Thật có lỗi, trên đường tới nhận được một cuộc điện thoại nên chậm trễ thời gian.” Trần Phàm cười áy náy nhưng không giấu diếm nguyên nhân đến trễ.
Trước đó hắn mới nhận được điện thoại.
Là Tô San gọi tới.
Tuy rằng mấy hôm nay Trần Phàm cũng chủ động gọi điện cho Tô San, nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn, gọi điện cho Long Nữ, dùng điện thoại đặc thù của Long Nữ gọi cho Trần Phàm.
Trần Phàm cũng vì vậy mà dừng xe dọc đường trò chuyện với nàng thật lâu.
Hắn vẫn duy trì cuộc điện thoại cho tới khi nàng chủ động cúp máy.
Chính Nham Khi Di Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc vì lý do này, nhưng từ khi hắn đồng ý cúi đầu, hắn đã bại bởi Trần Phàm, thua rối tinh rối mù.
Vì thế hắn chỉ mỉm cười nói: “Đồ Tể tiên sinh, mời ngồi.”
Thấy Trần Phàm đã ngồi xuống, Mỹ Sa cùng ba cô gái phục vụ liền bưng thức ăn lên.
Bưng xong thức ăn, ba nữ phục vụ lui xuống, chỉ còn Mỹ Sa ở lại.
“Nham Khi quân, ông thật sự quá khách khí, cảm tạ ông đã bày tiệc tiễn đưa tôi.”
“Đồ Tể tiên sinh, đây là chuyện tôi phải làm.” Nham Khi Di Nguyên cười cười, sau đó nói: “Tôi đã căn cứ sự an bài của ngài, để Xuyên Đạo Thần sắp xếp xong máy bay, ngày mai sẽ đúng giờ cất cánh.”
“Ân.”
Trần Phàm gật đầu không nói gì thêm.
“Phanh!”
Theo sau lại là tiếng chạm cốc, bữa tối chính thức bắt đầu.
Phải nói Nham Khi Di Nguyên là một người thông minh, trong lúc nói chuyện hắn không hề nhắc tới chuyện của Liễu Xuyên gia tộc cùng Tá Đằng gia tộc một lời nào.
Hắn không đề cập tới, Trần Phàm cũng không chủ động nói ra.
Bởi vì hai ngày trước Nham Khi Di Nguyên đã nói cho hắn biết, kể cả ba yêu cầu của hắn bên phía Nham Khi Di Nguyên đều đã làm được.
Bởi vì thời gian chênh lệch, trong khi ba người dùng bữa tối, màn đêm đã rơi xuống Đông Hải.
Trong màn đêm, một chiếc chuyên cơ từ Yên Kinh đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Phổ Đông.
Trên đường băng sân bay, những nhân vật thực quyền trong chính giới Đông Hải đang chờ đã lâu.
Nhìn thấy chuyên cơ đáp xuống, mọi người liền tiến lên nghênh đón.
Một lát sau, cửa cabin mở ra, Yến Khánh cùng thư ký xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Yến Khánh cũng không lập tức đi xuống, lại hướng mọi người phất phất tay.
Trong màn đêm, nét tươi cười của hắn thật có vẻ không ai bì nổi!
Giờ khắc này hắn quên một câu.
Cười càng vui, khóc sẽ càng thảm!