Khi buổi họp báo kinh thế hãi tục này chấm dứt, lập tức khiến trong thể chế náo động, bốn người Trần Phàm được nhân viên công tác tại hiện trường bảo vệ rời khỏi hội trường buổi họp báo.
Bên trong hội trường, các phóng viên cũng không vội vã rời đi, đại bộ phận phóng viên đều lấy ra laptop trực tiếp phát tin, có số ít người đang tụ tập lại không ngừng bàn luận.
“Ông…ông…” Trần Phàm vừa bước ra cửa đại sảnh, điện thoại liền reo lên.
Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, đưa tay vào túi lấy ra điện thoại.
Nương theo ngọn đèn hành lang, Trần Phàm nhìn thấy số điện thoại của Dai Fu.
Phát hiện này nhiều ít làm Trần Phàm có chút nghi hoặc.
Dù sao Dai Fu cũng tham dự hội nghị này, hẳn hiện tại đang ở hội trường chờ tiệc tối bắt đầu, không lý nào hiện tại lại gọi điện thoại cho hắn.
Vô cùng tò mò, Trần Phàm đi vào một phòng nhỏ nhận nghe điện thoại.
“Honey, buổi họp báo đã xong, anh hẳn là không có việc gì chứ?” Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm êm tai của Dai Fu.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nghĩ mình không tham gia tiệc tối cũng không sao, nói: “Quả thật không có chuyện gì trọng yếu.”
“Nếu có rảnh rỗi, nên xuống đây đi.” Dai Fu thần bí hề hề nói: “Chúng tôi đang ở bãi đỗ xe chờ anh đó.”
Chúng ta?
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, có lẽ Dai Fu cùng nhóm người Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua đang tụ tập cùng nhau, chuẩn bị cùng dùng bữa cơm chúc mừng.
“Được, anh lập tức đến ngay.” Sau khi đoán được điểm này, Trần Phàm rất nhanh liền đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Cúp điện thoại, Trần Phàm đi ra ngoài nói vài câu với Dương Viễn, sau đó một mình rời đi.
Mười phút sau.
Khi Trần Phàm đi vào bãi đỗ xe, trực tiếp trợn tròn mắt.
Ở bãi đỗ xe, những võ cảnh phụ trách canh gác sắc mặt nghiêm túc, đứng thẳng tắp, vẫn giữ nguyên cương vị.
Bởi vì tiệc tối sắp bắt đầu, vì thế không có ai rời đi.
Duy nhất ngoại lệ chính là nhóm người Dai Fu.
Nếu chỉ nhìn thấy nhóm người Dai Fu, Trần Phàm thật không cảm thấy kỳ quái, dù sao từ lúc trước hắn đã đoán được.
Sở dĩ hắn há hốc mồm, là bởi vì hắn nhìn thấy được chiếc xe quen thuộc.
BMW 730.
Chủ nhân của nó chính là Lý Dĩnh, đang đứng chung với Dai Fu, đang chờ đợi chính mình.
Mà đứng ngay phía trước không phải là Dai Fu, không phải Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà là Tô San…
Đúng vậy, là Tô đại tiểu thư của chúng ta!
Hôm nay, Tô đại tiểu thư không còn trang điểm theo kiểu thanh xuân sức sống, nàng mặc một bộ dạ hội hoa lệ màu đen, giày cao gót, mái tóc được tỉ mỉ chăm sóc, cả người nhìn qua càng thêm thành thục cùng cao quý rất nhiều.
“Ngốc tử, anh còn đứng ngây ra đó làm gì đây?” Nhìn thấy Trần Phàm như bị choáng váng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích nhìn mọi người, Tô San tức giận nói: “Không thấy được tất cả mọi người đang đợi anh sao?” Tô San vừa nói, Dai Fu bọn họ đều bật cười.
Tiếng cười của các nàng làm Tô San có chút ngượng ngùng, nhất thời trên mặt đỏ bừng.
“Ngô, mọi người đang làm gì vậy?” Nghe lời Tô San, Trần Phàm lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười nói.
Vừa hỏi hắn vừa đưa mắt nhìn Tô San, nhưng bởi vì nàng đang ngượng ngùng nên không trả lời, Trần Phàm lại nhìn Dai Fu, Dai Fu lại làm như không phát hiện…
“Trần Phàm, Tô San tổ chức tụ họp tại biệt thự trong đêm nay.” Nhìn thấy không khí có chút quỷ dị, Tiêu Phong liền giải thích, rất có khí khái huynh đệ gặp nạn liền rút dao tương trợ.
Bên tai vang lên lời nhắc nhở của Tiêu Phong, Trần Phàm liếc mắt nhìn hắn cảm kích, lại đi tới: “Tụ họp sao, tốt lắm, như vậy chúng ta đi thôi?”
“Không đi chẳng lẽ còn đứng ngây ngốc ở đây với anh sao?” Tô San lườm Trần Phàm, vẻ mặt lại tươi cười nói: “Mọi người lên xe đi, đi theo xe Trần Phàm là được.” Vừa nói xong, Tô San lại liếc mắt nhìn hắn, ý bảo hắn đi trước.
Trần Phàm ngầm hiểu, cười ngây ngô vài tiếng, đi lên chiếc Bentley, những người khác đều tự lên xe của mình.
“Chị Long Nữ nói còn có việc, nên không tham gia tụ họp.” Cửa xe mở ra, Tô San thấy biểu tình nghi hoặc của Trần Phàm, giải thích.
Trong lòng Trần Phàm cũng hiểu được Long Nữ vốn không thích náo nhiệt, không tham gia tụ họp là chuyện bình thường, vì thế không nói gì, chỉ chột dạ ngồi vào tay lái, chuẩn bị đảm đương tài xế.
“Ngốc tử, sao em lại phát hiện anh có chút chột dạ vậy?” Tô San lên xe, nhìn Trần Phàm không chớp mắt, hừ hừ nói: “Sợ luôn làm chuyện xấu sau lưng em đi?”
“…”
Trần Phàm không lời phản bác.
Cho tới nay, Trần Phàm sợ nhất chính là để những nữ nhân bên cạnh mình chạm mặt lẫn nhau.
Tuy nói Tô San bởi vì chuyện lần đó nên chấp nhận được bên cạnh hắn có nữ nhân khác, nhưng hắn không thể bảo chứng những nữ nhân khác sẽ không xuất hiện mâu thuẫn thậm chí xung đột nếu gặp mặt nhau!
Hiện giờ chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra, hắn có thể không chột dạ sao?
“Lão bà a, em không phải đang gây phiền toái cho anh sao?” Trần Phàm cười khổ nói, không hề giấu diếm nỗi xấu hổ của mình.
Tô San ngẩng cao đầu, hừ hừ nói: “Anh thật nghĩ lòng dạ của em còn rộng lớn hơn biển cả sao? Em đã nói với anh rồi, lòng dạ em còn nhỏ hơn cả lỗ kim. Mặc dù em lựa chọn thỏa hiệp về chuyện anh có nữ nhân khác bên ngoài, không có nghĩa là không trừng phạt anh!”
Trừng phạt?
Nghe được hai chữ này, nhìn khuôn mặt cố ý nghiêm khắc của Tô San, Trần Phàm biết rõ nàng đang giả vờ.
“Nhìn cái gì vậy, thành thật lái xe của anh đi, nếu không không chỉ trừng phạt anh một chút như vậy, hừ!” Nhận thấy được ánh mắt Trần Phàm, Tô San lại hừ hừ nói, nhưng diễn cảm có chút không được tự nhiên, giống như không giả vờ được nữa.
Trần Phàm lái xe rời khỏi bãi, nghĩ nghĩ hỏi: “Dai Fu ra chủ ý cho em sao?”
Tô San sửng sốt, theo bản năng lắc lắc đầu.
Trần Phàm như có suy nghĩ gì, không hé răng.
“Đây là quyết định của em.”
Tô San thấy Trần Phàm giữ im lặng, có chút khẩn trương nói.
“Cảm ơn em, San San.”
Nghe được lời nói thật tâm của Tô San, tâm tình Trần Phàm phức tạp, có cảm động, càng nhiều chính là tự trách.
“Cảm ơn cái đầu anh đó.” Tô San cũng không lĩnh tình, diễn cảm lại trở nên chua ngoa: “Em nói thiệt cho anh biết, em muốn thông qua cơ hội lần này xác lập địa vị nữ chủ nhân!”
Cũng giống như ngày thường, lần này sau khi Tô San nói ra lời thật lòng, cũng không quên dùng phương thức nói chuyện trẻ con để che giấu.
Với việc này, Trần Phàm sớm thành thói quen, hắn ôn nhu nhìn Tô San, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc, sẽ không ai tranh địa vị với em, cũng không ai dám.”
Mũi Tô San chua xót.
“Bởi vì các nàng cũng biết tranh không nổi.”
Khi nói chuyện, Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt đầu Tô San.
“Ngốc tử, kỳ thật ý nghĩ của em rất đơn giản. Em cảm thấy được nếu sự tình đã phát sinh, tránh là không có tác dụng, sớm muộn gì mọi người phải gặp mặt, nếu để ngày sau gặp nhau xấu hổ, không bằng gặp sớm một chút, như vậy sẽ tốt hơn.” Cảm thụ được hành động ôn nhu của Trần Phàm, Tô San tựa đầu vào vai hắn, nhìn khuôn mặt Trần Phàm nhẹ giọng nói.
“Anh biết.”
Trần Phàm gật đầu, tựa hồ sớm đoán được dụng ý của Tô San.
“Em vốn dự định gọi Thiên Thiên cùng đi, nhưng nàng không đáp ứng.” Tô San lại nói.
Thiên Thiên?
Nghe tên này, Trần Phàm không khỏi nhớ lại cô gái từng ái mộ hư vinh nhưng giờ đã hoàn toàn thay đổi.
“Nha đầu ngốc, anh với Trương Thiên Thiên không có gì.” Trong đầu hiện ra hình ảnh Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cười khổ nói.
Tô San bĩu môi: “Em biết, nhưng chị Thiên Thiên thích anh!”
“Thích không có nghĩa là giữa anh và nàng có quan hệ gì.” Trần Phàm dở khóc dở cười.
“Ngốc tử, em có thể cảm giác được chị Thiên Thiên thay đổi là bởi vì anh.” Tô San trầm mặc một lúc lâu, nói: “Kỳ thật…chị Thiên Thiên tốt lắm.”
Nghe được lời nói của Tô San, biểu tình Trần Phàm có chút quỷ dị: “Lão bà, không phải em đang muốn cổ vũ cho anh ở cùng một chỗ với Trương Thiên Thiên đi?”
“Ngốc tử, em đã nói em là một cô gái nhỏ mọn, từ sâu trong nội tâm mà nói, em hi vọng thế giới của anh chỉ có một mình em làm bạn, mà hiện giờ đây đã biến thành tham vọng quá đáng .” Tô San sâu kín thở dài: “Em cần anh, các nàng cũng cần anh, mà em lại không cách nào rời khỏi anh. Anh đã muốn có được họ, em cũng không để ý anh có thêm chị Thiên Thiên. Chị Thiên Thiên kỳ thật cũng rất đáng thương…”
Lần này Trần Phàm không hé răng.
Hắn có thể nhận thấy được tình yêu mà Trương Thiên Thiên dành cho hắn, nhưng hắn vẫn cảm giác giữa hắn và nàng còn ngăn cách gì đó, cụ thể là điều gì, hắn cũng không biết.
Trần Phàm không biết, nhưng Trương Thiên Thiên hiểu rõ.
Ngay khi Trần Phàm cùng các nàng đi tới tòa biệt thự do Tô Thanh Hải mua cho Tô San nằm cạnh bờ biển, trong một ngôi nhà tại Đông Hải.
Trương Thiên Thiên lẳng lặng xem xong buổi họp báo trực tiếp trên ti vi, mặc đồ ngủ, đi chân trần, đứng cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn không trung phương xa.
“Thiên Thiên, hôm nay anh ấy đã không cần ai trợ giúp, cho dù cô nỗ lực cả đời, cũng không giúp được hắn, toàn bộ cố gắng của cô đã trở nên vô ích.”
“Thiên Thiên, buông tha đi, đừng khờ dại, cô phải biết rằng, những gì cô làm thật không có ý nghĩa gì!”
“Đứa ngốc, đừng tham vọng trở thành nữ nhân của hắn, cô nhất định chỉ có thể làm người khách qua đường trong cuộc đời của hắn!”
Trong đầu hồi tưởng lại những gì đã phát sinh trong buổi họp báo, những thanh âm trào phúng vang lên từ đáy lòng Trương Thiên Thiên.
“Khách qua đường sao?”
Trương Thiên Thiên vô lực nhắm mắt lại.
Vài giây sau, nàng mở mắt xoay người đi tắt ti vi, đi vào phòng sách, cầm lên quyển “Chu Quán Cơ giảng thoại thực lực” mà nàng đã xem được bốn lần, bắt đầu từ từ nghiền ngẫm lần thứ năm.
Dưới ánh đèn, trên mặt của nàng không còn dáng vẻ bàng hoàng cùng không cam lòng.
Chỉ có sự chấp nhất.
Phần chấp nhất kia, không phải vì vinh hoa phú quý, không phải vì muốn trở thành nữ nhân của hắn, chỉ là vì lời thề ngày ấy!