Ban đêm, một vầng trăng lạnh treo trên trời cao, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống, mặt biển giống như được phủ một lớp áo khoác màu bạc, ngân quang lóng lánh.
Bến tàu xa xa, đèn đuốc sáng trưng, từng con tàu ra vào cảng biển liên tục, thanh âm tiếng còi hơi truyền đi thật xa…thật xa…
Trên đường lớn cạnh bờ biển, Trần Phàm lái chiếc Bentley đi tới tòa biệt thự.
Ngay cửa biệt thự, chiếc Maserati đã sớm đến, trong xe, Sở Qua đang ôm Lưu Oánh Oánh thì thầm nói chuyện, nhìn vào kính chiếu hậu thấy mấy chiếc xe chạy tới, thần tình hưng phấn nói: “Oánh Oánh, Trần ca bọn họ đến!”
Ở trong lòng Sở Qua, Lưu Oánh Oánh vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, nghe lời nói của Sở Qua, chợt ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mấy chiếc xe chạy tới cửa biệt thự, trên mặt nhất thời tràn ngập thần thái kích động.
“Anh tiểu Phàm tới, mau buông em ra…”
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Lưu Oánh Oánh ý thức được điều gì đó, đỏ mặt cố gắng giãy dụa khỏi tay Sở Qua.
“Sợ cái gì?” Sở Qua chẳng những không buông ra, còn hôn lên mặt Lưu Oánh Oánh: “Trần ca sẽ không để ý.”
“Buông ra vậy!”
Lưu Oánh Oánh bất ngờ không kịp đề phòng bị Sở Qua hôn một cái, gương mặt càng ửng đỏ, trong lòng như có chú nai con đang “thùng thùng” nhảy lên không ngừng.
“Nhanh…nhanh xuống xe, anh tiểu Phàm đã tới.”
Nhìn bộ dáng si mê của Sở Qua, Lưu Oánh Oánh gấp gáp đẩy thẳng hắn.
“Hắc hắc, xuống xe!”
Sở Qua vươn tay, vuốt cằm Lưu Oánh Oánh, xấu xa cười mới bước xuống xe.
Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương nhìn thoáng qua mặt sau, phát hiện chiếc Bentley của Trần Phàm đã dừng lại, thất kinh sửa sang lại quần áo mái tóc, hốt ha hốt hoảng xuống xe.
“Trần ca!”
Nhìn thấy xe của Trần Phàm đã ngừng lại, Sở Qua khẩn cấp vọt tới, thần tình hưng phấn.
Cửa xe mở ra, Tô San dẫn đầu xuống xe, nhìn thấy Sở Qua với Lưu Oánh Oánh, liền gõ lên đầu Sở Qua giáo huấn: “Tiểu bồ câu, thành thật nói cho chị nghe, vừa rồi có phải thừa dịp chúng ta còn chưa tới mà làm chuyện xấu với Oánh Oánh bên trong xe hay không đây?”
“Chị San San, em…”
Nghe được lời của Tô San, Lưu Oánh Oánh hoảng sợ, như nhi đồng phạm sai lầm, cúi đầu vô lực giải thích, kết quả không dám nói hết câu cúi đầu ngượng ngùng.
“Sư nương, đến ôm một cái!”
Nếu nói da mặt Lưu Oánh Oánh thật mỏng, như vậy da mặt Sở Qua thật dầy, chẳng những không khẩn trương, còn vui cười muốn ôm Tô San.
“Ôm cái đầu cậu đó!”
Mắt thấy Sở Qua vươn hai tay, Tô San cười đá vào mông hắn một cước.
Sở Qua cười xấu xa né tránh, sau đó mở hai tay nhào tới chỗ Trần Phàm: “Trần ca, nhớ anh muốn chết, ôm một cái!”
“Anh tiểu Phàm.”
Ngay khi Sở Qua ôm Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh lấy hết dũng khí ngẩng đầu chào Trần Phàm, gương mặt càng thêm đỏ ửng.
“Oánh Oánh, nếu tiểu Qua dám khi dễ em, nói cho anh, anh giúp em dạy hắn.”
Mỗi lần nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, Trần Phàm đều có cảm giác vô cùng thân thiết như em gái ruột thịt của mình.
“Trần ca, em oan a!” Sở Qua khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Lưu Oánh Oánh: “Trời đất chứng giám, luôn luôn chỉ có Oánh Oánh khi dễ em nha, em làm sao dám khi dễ Oánh Oánh. Không tin anh cứ hỏi nàng…”
“Hừ, khi dễ đó!”
Nhìn thấy bộ dáng muốn làm quái của Sở Qua, Oánh Oánh nhịn cười không được, diễn cảm ngượng ngùng trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì.
“Ta kháo!”
Nhìn thấy Oánh Oánh cáo trạng, Sở Qua trợn tròn mắt.
“Tiểu bồ câu, cậu phải để cho chị đánh rồi!”
Tô San cũng nở nụ cười, đồng thời lại đá Sở Qua một cước.
Nhìn cảnh này, Trần Phàm vui vẻ cười.
Cách hắn không xa, nhóm người Dai Fu, Lý Dĩnh, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Điền Thảo cũng bước xuống xe, đứng chung một chỗ, nhìn mấy người Trần Phàm lộ dáng tươi cười, mà Tiêu Phong có hẹn với Tào Vi nên nửa đường đã chuồn mất.
“Ta kháo, không hổ là sư phụ của Sở Qua này!” Sở Qua mới vừa bước lên ôm Trần Phàm nên không thấy nhóm người của Dai Fu xuống xe, lúc này nhìn thấy đoàn người, nhất thời kinh ngạc: “Trần ca, anh quả thật rất ngưu bài!”
“Tiểu tử.” Trần Phàm nghe được ý tứ của Sở Qua, nhất thời cảm thấy được có chút xấu hổ, nhưng cũng biết các nàng đều đến đây, vì thế tránh không trả lời, quay đầu lại cười nói: “Đi thôi, cùng nhau vào trong đi.”
Vừa nói xong, vì tránh xấu hổ, Trần Phàm dẫn đầu đi vào biệt thự trước.
Không thể không nói, vì buổi tụ họp tối nay, Tô San đã chuẩn bị thập phần đầy đủ.
Sân biệt thự được bố trí tỉ mỉ, được bày ba bàn, được bày đầy đủ món ăn mỹ vị.
Tuy rằng không khí tụ họp thật vui vẻ, nhưng phảng phất chứng minh suy đoán của Tô San, lần đầu tiên các nữ nhân tụ họp cùng một chỗ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Trần Phàm, vì thế nhiều ít đều có chút xấu hổ.
Vừa xấu hổ, các nàng cũng chia thành từng nhóm nhỏ, trong đó Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Điền Thảo là một, Tô San cùng Lý Dĩnh, mà Dai Fu lại bị cô lập.
Trần Phàm biết chuyện này, nhưng vì lòng áy náy, nên đành giả vờ như không biết.
Tục ngữ nói, thời khắc mấu chốt sẽ có anh hùng động thân giúp đỡ.
Nhận thấy được không khí có điều dị thường, Sở Qua liền đi ra, trái phải đều gọi chị, kêu thật thân thiết.
Không thể không nói, Sở Qua đúng là có thiên phú làm sinh động không khí, không khí chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, giữa các nữ nhân đã có thể trò chuyện cùng chạm cốc.
Trong số mọi người, Dai Fu cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc thường xuyên xã giao, tửu lượng kinh người, Lý Dĩnh cùng thường uống rượu, nên tửu lượng cũng không tầm thường.
So sánh với ba người, Tô San yếu hơn, còn Điền Thảo mẫn cảm rượu nên không dám uống.
Mọi người đều biết uống rượu là phương thức trợ hứng tốt nhất.
Trên bàn cơm, hai người đàn ông uống đến cao triều, kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.
Nam nhân đã như thế, nữ nhân cũng không kém bao nhiêu.
Khi chai rượu đầu tiên thấy đáy, không khí xấu hổ hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì.
Khi chai thứ hai cũng cạn, ngoại trừ Trần Phàm, những người khác đều đã say, Tô San say nhiều nhất.
“Chị người tây nè.”
Dưới ánh đèn, Tô San nhích người tới gần Dai Fu, ôm cổ nàng.
“Sao vậy?”
Dù Dai Fu tửu lượng mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu đựng nổi, đầu óc đã choáng váng.
“Chị có biết lần đầu tiên em gặp chị là lúc nào không?” Tô San mơ màng hỏi.
Dai Fu ngẩn ra, nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là lúc chị đến trường đại học Đông Hải đảm nhiệm giáo y, tham dự đại hội tân sinh đi?”
“Không phải!”
Tô San lắc đầu.
“Vậy thì lúc nào?”
Dai Fu thần tình nghi hoặc, ở trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng gặp mặt Tô San trước đại hội tân sinh bao giờ đi?
“Trước khi khai trường.” Tô San nấc một tiếng, mơ hồ nói: “Ngày hôm đó em đi ra khỏi phòng ngủ, kết quả nhìn thấy chị và anh ấy đang làm chuyện kích thích trên internet…”
Ngạc nhiên nghe được lời của Tô San, dù Dai Fu có tâm lý mạnh mẽ, cũng cảm thấy đỏ mặt.
“Chị người tây à, em nói cho chị nghe nha.” Tô San đã quá say, không quan tâm tới vẻ xấu hổ của Dai Fu, lại tiếp tục nói: “Khi đó em nhìn thấy ngực của chị lớn thật là lớn a, em rất hâm mộ lẫn ghen tỵ. Chị cũng không biết, sau vì muốn giống như chị, mỗi ngày em ăn canh móng heo, tập yoga, nhưng hiệu quả thật chẳng ra gì.”
Nói xong, Tô San nhu nhu bộ ngực của mình.
“Phốc xuy!”
Trần Phàm đang cạn ly với Sở Qua, nghe được lời nói của Tô San, chứng kiến hành động của nàng, liền phun cả ngụm rượu ra ngoài, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc, Lý Dĩnh cùng Điền Thảo đều lộ biểu tình quái dị.
Khóe mắt nhìn thấy phản ứng của mọi người, Dai Fu muốn khóc, không biết Tô đại tiểu thư đang làm trò gì đây.
“Chị người tây à, chị nói ngực của chị làm sao có thể lớn như vậy được đây?” Ngay khi mọi người còn đang trầm mặc, Tô đại tiểu thư lại đưa tay vò vò ngực mình, ngây ngô cười hỏi: “Có phải chị có bài thuốc gia truyền làm cho ngực lớn gì hay không?”
………….(Đoạn này bị cắt mất từ trang chính).
Vào lúc hai giờ đêm, khi Trần Phàm đưa Tô San và Lý Dĩnh quay về phòng ngủ, khi trở lại sân biệt thự, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, trong viện chỉ còn lại một mình Dai Fu.
Một giờ trước, Sở Qua dùng lý do tiễn Oánh Oánh về nhà, đã rời khỏi trước. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đã lái xe chở Điền Thảo về nhà từ nửa giờ trước.
“Không có sao chứ?”
Thấy Dai Fu vẫn bưng ly rượu uống một mình, Trần Phàm đi tới hỏi.
Dai Fu uống cạn ly rượu, lại liếm môi, làm ra bộ dáng kiều mỵ: “Honey, chẳng lẽ tửu lượng của em anh còn không rõ sao?”
“Anh không phải nói chuyện này.” Trần Phàm cười khổ nói: “Anh nói là chuyện tối nay đã làm em khó chịu nổi.”
“Honey, anh nghĩ quá nhiều rồi.” Dai Fu không quan tâm tới, khẽ mỉm cười nói: “Chớ quên, em từng là bác sĩ tâm lý nổi danh nhất Châu Âu, chút khó khăn ấy không làm khó được em đâu, không bao lâu nữa em cùng họ sẽ trở thành chị em tốt thôi.”
Trần Phàm nghe vậy, dở khóc dở cười.
“Honey, anh nhất định phải động thủ với Hắc Ám U Linh sao?”
Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, Dai Fu đứng lên hỏi.
Trong màn đêm, gió thổi bay mái tóc dài màu vàng của nàng, nàng nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt Trần Phàm, cặp mắt xanh thẳm tràn đầy lo lắng.
Nàng biết.
Hành trình Châu Âu, là cuộc chiến sinh tử của Trần Phàm.