Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 20

Mấy ngày nay, việc kinh doanh của Ỷ La Hương rất tốt, các nhóm khuê tú trong kinh đều biết đến cửa hàng, thậm chí còn tự mình đến cửa hàng để tự chọn hương liệu.
Cửa hiệu mặt tiền ban đầu có chút đơn sơ, bài trí trang hoàng cũng chưa lịch sự tao nhã, vị trí cũng không lớn.
Cho nên Vân Nùng đã bàn bạc với Từ Tư Xảo, quyết định dùng nhiều tiền mua một cửa hàng mới, bố trí đẹp mắt, đường đường chính chính làm một cửa hàng hương liệu. Mấy tháng qua, nàng cũng đã tích góp được không ít tiền, mặc dù không thể so với kiếp trước, nhưng cũng dư dả để làm việc.
Ỷ La Hương có A Lăng quản lí, Vân Nùng đã gặp nàng vài lần, rất là hợp ý, cho nên rất yên tâm giao cho nàng quản thúc.
Hôm qua A Lăng cho người tới truyền lời, nói là đã tìm được một cửa hiệu mới rất tốt, mời Vân Nùng bớt chút thời gian đến xem một chút.
Vân Nùng cả ngày nhàn rỗi, liền trực tiếp đồng ý cùng Từ Tư Xảo đi dạo.
Thường ngày ở trong nhà nên nàng cũng không trang điểm nhiều, hôm nay phải ra ngoài nên cũng phải điểm tô đôi chút.
Thúy Kiều giúp nàng trang điểm, cài hai cây trâm màu hồng nhạt, có hạt trân châu kết thành dây buông xuống, tô chút son môi đỏ, mặc thêm váy áo, thật là xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng hiện thời ngay cả khi không chút son phấn cũng khiến người ta động lòng, sau khi đã trang điểm thì lại càng khiến người ta chú ý say mê.
Thúy Kiều thay nàng vuốt góc váy, quay đầu lại nhìn Chúc ma ma cười nói:
“Tiểu thư của chúng ta thật xinh đẹp.”
Chúc ma ma đang lồng các sợi chỉ vào khuông thêu, cảm khái nói:
“Không biết tương lai ai sẽ có phúc cưới được tiểu thư về nhà.”
Bà luôn luôn xem Vân Nùng là đứa cháu gái nhỏ, luôn ngóng trông nàng có thể gả cho một nhà tốt. Sau khi Sở gia từ hôn, bà cũng cố gắng không đề cập đến chuyện đó, nhưng theo thói quen không tự chủ được nên cũng nói đến chuyện kết hôn.
“Ôi.”
Vân Nùng nghe những lời này liền cảm thấy đau đầu, vội vàng nói với Chúc ma ma:
“Tứ muội muội còn đang chờ, ta phải đi ra ngoài, giữa trưa cũng chưa chắc về nên ma ma không cần chờ chúng ta đâu.”
Chúc ma ma bất đắc dĩ cười nói: “Được, đã biết.”
Cho đến khi ra khỏi cửa, Vân Nùng mới chậm bước chân, thở phào một cái.
Thúy Kiều cố nén cười hỏi:
“Có phải ma ma đến tuổi này, luôn mong người khác kết hôn không? Nhìn lão nhân gia thế này thì có thể đi làm bà mối đấy.”
“Đa số các lão nhân gia đều như vậy.” Vân Nùng mím môi nở nụ cười nhẹ.
Khi nàng còn là quận chúa, Đậu thái hậu mỗi lần thấy nàng, tất nhiên cũng luôn nhắc đến chuyện hôn sự. Nhưng vì có chuyện hôn nhân thất bại của Cảnh Ninh trước đó, cho nên cũng không quá bức bách nàng, chỉ là hận không thể đem hết những thanh niên tuấn tú đến để cho nàng tuyển chọn.
Vân Nùng xem những lời này như gió thoảng bên tai.
Sau khi gặp Từ Tư Xảo, hai người cùng lên xe ngựa đi đến Ỷ La Hương.
Vân Nùng thấy sắc mặt Từ Tư Xảo không tốt lắm, nên liền hỏi:
“Như thế nào? Có chuyện gì quan trọng sao?”
Quan hệ của hai người hiện tại rất tốt, Từ Tư Xảo cũng không giấu giếm, thở dài:
“Lúc nảy vừa ra cửa thì gặp phu nhân, bị nàng ấy khiển trách vài câu…Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói:
“Có khi tam tỷ tỷ ghét ta, cho nên đã đốc thúc gì đó với phu nhân.”
Tuy đây chỉ là phỏng đoán, nhưng Vân Nùng nghĩ lại những chuyện xưa thì không thể không thừa nhận chuyện này cũng có lý.
“Phu nhân không muốn cho ngươi ra ngoài à?” Vân Nùng hỏi.
“Không đơn giản như vậy, nàng còn nói ta không nên buôn bán như vậy, đường đường là một tiểu thư lại để mất giá trị như thế.”
Từ Tư Xảo bĩu môi,
“Xét đến cùng, nàng chính là muốn cho ta ở trong phòng học đạo lý, chờ ngày lập gia đình thôi.”
Vân Nùng nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Việc này nếu là nàng, chắc hẳn liền muốn cùng nhị phu nhân cãi lại một phen , nhưng Từ Tư Xảo thì không thể.
Hai chữ “đạo hiếu” đè nặng, Từ Tư Xảo nếu cãi lại chính là ngỗ nghịch bất hiếu. Còn nữa, nếu nàng đắc tội với mẹ thì việc hôn nhân tương lai cũng không biết sẽ như thế nào.
Từ Tư Xảo cũng hiểu rõ đạo lý này, nên chỉ có thể nén giận, để mặc phu nhân mắng nàng một trận.
Vân Nùng thở dài:
“Nếu sớm biết như thế, ta không kêu ngươi đến rồi, làm hại ngươi rồi…”
“Đừng nói như vậy.”
Từ Tư Xảo nhanh chóng chen ngang, lại giải thích:
“Việc này cũng chẳng liên quan đến ngươi, nếu ta thực sự hối hận thì cũng không ở đây bây giờ.”
Từ Tư Xảo nói những lời này là thật tình, nàng thật sự không có oán trách Vân Nùng.
Dù sao việc này ngay từ đầu chính là nàng tự nguyện, Vân Nùng còn dạy cho nàng điều chế hương, còn cho nàng buôn bán cùng để kiếm tiền, nàng cũng không phải loại ăn cháo đá bát, sao có thể cắn ngược lại được.”
“Ta cũng không làm gì sai, ngươi lại càng không có.”
Từ Tư Xảo cắn chặt răng,
“Chỉ tiếc là ta không giống ngươi, có thể tự do tự tại.”
Vân Nùng rũ mắt xuống, cúi đầu thở dài.
Từ Tư Xảo nhìn về phía Vân Nùng, chần chờ nói: "Ta luôn luôn muốn hỏi..."
Thấy Từ Tư Xảo dè dặt cẩn trọng, Vân Nùng cười nói:
‘Ngươi muốn hỏi chuyện gì?Cứ việc nói đi.”
“Ngươi chặt đứt chuyện hôn sự với Sở gia, lại không thích nịnh hót tổ mẫu, tương lai có thể làm sao bây giờ?”
Vân Nùng không ngờ rằng Từ Tư Xảo để ý cẩn thận như vậy, trong lòng âm thầm thở dài, hôm nay tại sao nàng ấy lại đề cập tới chuyện này chứ?
“Tùy duyên thôi.”
Vân Nùng nhẹ nhàng nói:
“Chuyện tương lai đâu ai biết trước được điều gì đâu?”
Từ Tư Xảo cũng không hỏi nữa, Vân Nùng nhẹ nhàng thở ra.
Xe ngựa dừng lại trước Ỷ La Hương, Vân Nùng cùng Từ Tư Xảo đi vào tìm A Lăng, chuẩn bị đi xem cửa hiệu mới. Nhưng vừa vào cửa, liền thấy vài vị cô nương mặc hoa phục đang tụ lại thử một hương liệu.
Trong cửa hàng cũng có nhân viên phụ bán, nhưng hiện tại có khách quý tới nên A Lăng không dám chậm trễ, chỉ có thể tự mình ra tiếp đón.
Nàng thấy Vân Nùng và Từ Tư Xảo đến nhưng đành bất đắc dĩ cắn môi.
Nhóm khuê tú nếu tụ tập cùng nhau thì thường là có chuyện, Vân Nùng nhìn A Lăng mỉm cười gật gật đầu, ý bảo nàng cứ tiếp khách, bản thân ở bên ngăn tủ trưng đồ mới đùa nghịch.
Từ Tư Xảo âm thầm đánh giá một phen, nhìn Vân Nùng thấp giọng nói:
"Hoài văn huyện chủ vậy mà cũng tới rồi."
Vân Nùng bất động thanh sắc nở nụ cười, cũng không tiếp lời.
Mặc dù nàng không nhìn ra vài vị cô nương kia là ai, nhưng thanh âm của Tiêu Ngọc Như thực sự rất đặc sắc, vừa nghe là có thể nhận ra liền.
Không bao lâu, những vị cô nương kia đã chọn được hương liệu, nhưng cũng không vội rời đi.
Tiêu Ngọc Như do dự một chút, lại hỏi:
“Nơi này có mùi hương thích hợp cho nam tử không?”
“Người điều chế hương cũng chưa đề cập qua.”
A Lăng cẩn thận nghĩ nghĩ lại nói:
“Nhưng có một mùi tên mà “Tùng giản”, nghe có vẻ hợp, cô nương muốn thử không?”
“Được.”
Tiêu Ngọc Như đáp:
“Có cái gì thích hợp, cứ việc mang hết ra đây.”
A Lăng là người lanh lợi, trên mặt luôn nở nụ cười, lại hoạt ngôn, bất kể người ta hỏi gì nàng đều có thể trả lời.”
Vân Nùng nâng má, thấy nàng không bao lâu lại mời Tiêu Ngọc Như mua hai loại hương, nhìn Từ Tư Xảo thấp giọng cười nói:
“Xem ra ta nên nâng lương cho A Lăng rồi.”
A Lăng rất chiều khách, Vân Nùng đã có nghe qua nhưng hôm nay coi như tận mắt chứng kiến.
Có thể có quan hệ tốt với Tiêu Ngọc Như, còn đi ra ngoài chơi thì gia thế cũng không phải bình thường. Khi thấy rõ vị cô nương kia, Vân Nùng nghĩ nghĩ liền nhận ra đó là người của Sở gia, tên là Sở Tử Du.
Kiếp trước Vân Nùng và Sở Tử Du cũng không có giao tình gì, sau khi Sở gia từ hôn thì nàng cũng chẳng muốn liên quan gì.
Vị Sở cô nương này rất khác với ấn tượng ban đầu mà Vân Nùng biết, năm đó nàng là người không thích nói chuyện, chỉ thích ở trong phòng, nhưng hiện tại rất khác, cho nên Vân Nùng suýt nữa không nhận ra.
Từ sau khi tân đế đăng cơ, địa vị của Sở gia lên như diều gặp gió, trong triều đình như thế, ngay cả nữ quyến ở hậu trạch cũng đều như vậy. Vân Nùng nghe một lát thì phát hiện vài vị cô nương này đều đang nịnh hót Sở Tử Du và Tiêu Ngọc Như.
Tiêu Ngọc Như là huyện chủ, trong nhà được nuông chiều thật sự tùy hứng, mấy năm nay vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi. Sở Tử Du cũng không thích những người thấp kém hơn mình nên hai người họ chơi với nhau cũng hợp tình hợp lý.
Sau một lúc thì những vị kia mới chịu đi, Vân Nùng đứng thẳng quay đầu xoay gáy. A Lăng nhìn nàng cười nói:
“Khiến ngươi đợi lâu rồi.”
Tiêu Ngọc Như mới đi được vài bước, thấy diện mạo của Vân Nùng rất quen thuộc nhưng cũng lười tra hỏi.
Nhưng mà vị Sở cô nương kia lại nhìn nàng hỏi:
“Tạ cô nương?”
Nghe xong, dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Nùng.
Vân Nùng cứng đờ, nhìn về phía Sở Tử Du, cảm thấy trên mặt nàng ta có chút ý đồ không tốt.
Vì thế Vân Nùng không biết phải làm như thế nào.
Nàng suy nghĩ lại, cũng không rõ là bản thân đã đắc tội với Sở Tử Du ở điểm nào.
Hai người chỉ có liên hệ duy nhất chính là việc hôn sự với Sở gia thôi, nhưng chuyện này đã sớm rõ, còn là Sở gia bội tín trước, Sở Tử Du có điều gì không hài lòng chứ?

back top