"Đây là sở cô nương." Từ Tư Xảo sợ nàng không biết, nhỏ giọng nhắc nhở.
Sở gia có nhiều cháu trai, nhưng chỉ có Sở Tử Du là tiểu thư, cho nên chỉ nhắc như vậy thì coi như biết được thân phận.
Vân Nùng gật gật đầu, cầm cánh hoa trong tay đùa nghịch.
“Sở cô nương có chuyện gì sao?”
Sở Tử Du đánh giá nàng, mỉm cười:
“Không nghĩ rằng sẽ gặp Tạ cô nương ở chỗ này, ngươi cũng đến xem hương liệu à?”
Vân Nùng tự hỏi mình và Sở Tử Du chẳng quen biết, cả đời này nửa câu cũng chưa nói cùng nhau, tại sao lại muốn nói chuyện với nàng chứ?
Mắt thấy Sở Tử Du không có thiện ý gì, nhưng cũng không làm rõ, nàng chỉ khách sáo cười:
“Thật là khéo.”
“Ngươi đã chọn được hương liệu chưa?”
Sở Tử Du ngược lại nhìn Vân Nùng nói:
“Ta tặng ngươi.”
Vân Nùng: "..."
Nàng quay đầu nhìn Từ Từ Xảo, hai người đều lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Nùng không biết rốt cuộc nàng ta có chủ ý gì, đành mặt mà không đành lòng nói:
“Ta không dám nhận đâu.”
“Hương liệu ở đây rất quý, ngươi tới kinh thành chắc cũng không dễ dàng gì.”
Sở Tử Du nói:
“Có thể giúp được thì nên giúp thôi.”
Lời này cũng chẳng đâu vào đâu, kỳ quái thật sự.
Hiện thời nàng ta đã không thèm che giấu, Vân Nùng cũng không kiên nhẫn cùng nàng diễn kịch, lạnh lùng hỏi:
“Ta với cô nương không quen biết, nếu có điều gì thì xin mời nói thẳng, không cần vòng vo tam cuốc.”
Từ Tư Xảo ở bên cạnh khinh bỉ. Sở Tử Du muốn tặng hương liệu cho Vân Nùng để phô bày sự giàu sang, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Sở Tử Du vốn muốn trêu chọc Vân Nùng, nhưng cũng không ngờ Vân Nùng cũng không chịu thua, mới nói một câu đã bị Vân Nùng đáp trả, nhất thời không biết nên làm gì.
Nàng ta nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
“Tạ cô nương giả ngu làm gì?”
Vân Nùng không kiên nhẫn lắm, ngữ khí cũng cao hơn hẳn:
“Nếu ngươi có chuyện gì thì nói đi, còn nếu không có gì, vậy thì…”
Nàng dừng một chút, chữ “cút” vừa mới tới đầu lưỡi đã bị nàng nuốt lại.
Nàng mặc dù chưa nói xong, nhưng ai cũng biết tiếp theo sẽ không phải là lời hay ý đẹp gì.
Sắc mặt Sở Tử Du khẽ biến đổi, theo bản năng phản bác nói:
“Ngươi làm bộ thanh cao làm gì? Lúc ngươi đem ngọc bội đến để uy hiếp nhà ta? Sao không thấy ngươi thoải mái như thế này?”
Lời này nói xong, bản thân Sở Tử Du có chút hối hận.
Nàng ban đầu chỉ muốn châm chọc Vân Nùng, nhưng ai ngờ lại đem những việc này nói ra. Nàng quay đầu nhìn nhóm khuê tú đi cùng, vừa mạnh mẽ liếc nhìn Vân Nùng một cái.
“Cái gì?”
Vân Nùng sợ run một khắc, mới ý thức được ngọc bội kia chính là tín vật đính hôn, nhíu mày nói:
“Lúc trước ta đem ngọc bội đưa cho lão thái thái, để người trả lại cho nhà ngươi, ta không đến nhà ngươi.”
Nói xong lời này, Vân Nùng mới ý thức được, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng không biết.
Theo như lời Sở Tử Du nói thì lão thái thái không đem tín vật đính hôn hoàn trả, mà lấy nó để làm chuyện gì đó với Sở gia, cũng bởi vậy nên Sở Tử Du vừa rồi mới có thể làm chuyện kỳ quái như vậy.
Thấy nàng sửng sốt, Sở Tử Du cười lạnh nói:
“Mới vừa rồi còn tranh cãi lại, sao giờ lại không nói gì? Hay là ngươi đã nhớ ra chuyện gì rồi?”
Vân Nùng vốn đã đủ phiền, lời này như thêm dầu vào lửa, nàng hỏi ngược lại:
“Sở Cô nương nói những lời này thật thú vị, nếu không phải trước đó đuối lý, thì hà cớ gì nhà ngươi lại phải để ta tùy tiện như vậy?”
Với Vân Nùng thì Từ gia vốn dĩ đã không tin tưởng được gì, nhưng Sở gia cũng không tốt đẹp gì. Hiện tại lại đến trách móc chỉ trích, mà bọn họ lại còn bội tín trước, chuyện này ai đúng ai sai cơ chứ?
Hai nhà rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Chuyện hôn sự của Vân Nùng với Sở gia cũng không nhiều người biết, nếu bây giờ ở trước mặt mọi người nói hết ra thì bất kể ai cũng sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh.
Chẳng qua Vân Nùng cũng không quan tâm, nhưng Sở Tử Du lại không kiêng dè, cuối cùng lại lọt ra lỗ hổng.
Các khuê tú bên cạnh muốn hỗ trợ, nhưng các nàng cũng không hiểu rõ chân tướng, nhiều người rất muốn xen mồm vào nhưng chỉ có thể đứng một bên xem.
Từ Tư Xảo dè dặt cẩn trọng ngoéo ống tay áo Vân Nùng, khuyên nhủ:
“Còn có chuyện phải làm, chúng ta đi thôi.”
Cuộc đấu võ mồm này tuy là Vân Nùng chiếm ưu thế nhưng nếu thực sự đắc tội với những người này thì cũng không tốt lành gì, Từ Từ Xảo biết nàng một khi đã giận lên thì sẽ rất bướng bỉnh, cho nên liều mạng khuyên nhủ nàng.
Vân Nùng cũng không phải không biết phân biệt đúng sai, rũ mắt xuống nói: “Được.”
Nhóm khuê tú bên kia cũng khuyên nhủ Sở Tử Du, khuyên nàng không nên so đo với kẻ tầm thường như Vân Nùng.
Vân Nùng khi ra khỏi nhà đã vô cùng hào hứng, muốn đi xem cửa hàng mới, còn trang điểm thật xinh đẹp, ai ngờ lại bị một người như vậy phá đám, thật là vừa tức vừa ủy khuất.
Xét đến cùng, việc này cũng chẳng liên quan đến nàng.
Bị từ hôn là nàng, bị lợi dụng là nàng, kết quả là bị châm chọc vẫn là nàng, thật sự là xui tám đời mới gặp phải hai nhà như vậy.
Ở kiếp trước nhiều năm như vậy, nàng cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.
Sống lại một đời người, mặc kệ như thế nào, Vân Nùng cho tới bây giờ cũng chưa oán giận ai, hiện tại cũng không hiểu đã thất lễ gì, chỉ cảm thấy bản thân có chút oan ức. Nàng cũng bất chấp cái gì, trực tiếp đi vòng qua bọn họ rồi ra cửa.
Đi nhanh lại cúi đầu nên Vân Nùng đã đâm vào một người vừa mới tiến vào cửa. Lần này không phải người kia nhanh tay lẹ mắt ôm lấy thắt lưng nàng thì có lẽ nàng đã ngã sấp xuống đất rồi.
Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Nhưng lần này thật là bản thân đuối lý, cũng chỉ có thể tự nhận không hay ho, Vân Nùng xin lỗi nhưng đầu cũng không nâng lên liền nghĩ phải đi ngay.
Kết quả nàng vừa nhấc chân, đã bị người kia gọi lại:
"Đây là như thế nào?"
Sau khi nghe thấy thanh âm này, thân thể Vân Nùng cứng đờ, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Tu Nguyên sau khi thấy rõ vẻ mặt của nàng, cũng sửng sốt trong thoáng chốc.
Hắn rất hiểu Vân Nùng, vừa rồi chỉ nghe thanh âm xin lỗi của nàng, liền biết nàng đang không cao hứng, không ngờ rằng có thể gặp nàng ở chỗ này.
Vân Nùng chẳng phải người đa sầu đa cảm, Cố Tu Nguyên quen biết nàng nhiều năm như vậy nhưng số lần thấy nàng khóc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Như thế nào?"
Cố Tu Nguyên thấp giọng hỏi,
"Ai bắt nạt ngươi sao?"
Các khuê nữ bên trong cửa hàng phần lớn đều nhận ra Cố Tu Nguyên, thấy hắn vào cửa đã rất kinh ngạc rồi, cho đến khi thấy hắn nói chuyện với Vân Nùng, các nàng nhìn nhau không nói nên lời.
Sự tích thanh danh của Cố Tu Nguyên các nàng đều đã nghe qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe hắn ôn nhu như vậy.
Sở Tử Du theo bản năng lùi về sau hai bước, thật sự không biết nên làm gì.
Nếu là kiếp trước, được Cố Tu Nguyên hỏi như vậy, Vân Nùng lập tức sà vào lòng hắn làm nũng, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể mím môi, mặt không biểu cảm nói:
“Chuyện của ta, không phiền Cố đại nhân lo lắng đâu.”
Hiện tại cả hai trong lòng đều hiểu rõ, nhưng Vân Nùng lại không thừa nhận, chia ranh giới theo thường lệ.
Cố Tu Nguyên thở dài, cũng không có cách nào khác, hỏi:
“Hương liệu lúc trước ta muốn, đã điều chế được chưa?”
Vân Nùng đã sớm quên chuyện này, hiện tại nghe hắn nhắc lại cũng không thèm tranh cãi, âm thanh lạnh lùng nói:
“Hôm khác ta sẽ cho người đưa đến phủ đại nhân.”
Nói xong, nàng đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.
Thái độ này đúng là hơi thất lễ, nhưng Cố Tu Nguyên nửa điểm cũng không tức giận, khiến nhóm khuê nữ kia lại càng ngơ ngác.
Cố Tu Nguyên nhìn nhìn mọi người, khí chất lạnh lùng khiến người ta không rét mà run, sau đó cũng phất tay áo rời đi.
Trong cửa hàng yên tĩnh lạ thường, một lát sau mới có người run rẩy nói lên tiếng lòng:
“Vừa rồi thật sự là Cố Tu Nguyên sao? Ta không phải nhìn nhầm chứ?”
Sở gia có nhiều cháu trai, nhưng chỉ có Sở Tử Du là tiểu thư, cho nên chỉ nhắc như vậy thì coi như biết được thân phận.
Vân Nùng gật gật đầu, cầm cánh hoa trong tay đùa nghịch.
“Sở cô nương có chuyện gì sao?”
Sở Tử Du đánh giá nàng, mỉm cười:
“Không nghĩ rằng sẽ gặp Tạ cô nương ở chỗ này, ngươi cũng đến xem hương liệu à?”
Vân Nùng tự hỏi mình và Sở Tử Du chẳng quen biết, cả đời này nửa câu cũng chưa nói cùng nhau, tại sao lại muốn nói chuyện với nàng chứ?
Mắt thấy Sở Tử Du không có thiện ý gì, nhưng cũng không làm rõ, nàng chỉ khách sáo cười:
“Thật là khéo.”
“Ngươi đã chọn được hương liệu chưa?”
Sở Tử Du ngược lại nhìn Vân Nùng nói:
“Ta tặng ngươi.”
Vân Nùng: "..."
Nàng quay đầu nhìn Từ Từ Xảo, hai người đều lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Nùng không biết rốt cuộc nàng ta có chủ ý gì, đành mặt mà không đành lòng nói:
“Ta không dám nhận đâu.”
“Hương liệu ở đây rất quý, ngươi tới kinh thành chắc cũng không dễ dàng gì.”
Sở Tử Du nói:
“Có thể giúp được thì nên giúp thôi.”
Lời này cũng chẳng đâu vào đâu, kỳ quái thật sự.
Hiện thời nàng ta đã không thèm che giấu, Vân Nùng cũng không kiên nhẫn cùng nàng diễn kịch, lạnh lùng hỏi:
“Ta với cô nương không quen biết, nếu có điều gì thì xin mời nói thẳng, không cần vòng vo tam cuốc.”
Từ Tư Xảo ở bên cạnh khinh bỉ. Sở Tử Du muốn tặng hương liệu cho Vân Nùng để phô bày sự giàu sang, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Sở Tử Du vốn muốn trêu chọc Vân Nùng, nhưng cũng không ngờ Vân Nùng cũng không chịu thua, mới nói một câu đã bị Vân Nùng đáp trả, nhất thời không biết nên làm gì.
Nàng ta nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
“Tạ cô nương giả ngu làm gì?”
Vân Nùng không kiên nhẫn lắm, ngữ khí cũng cao hơn hẳn:
“Nếu ngươi có chuyện gì thì nói đi, còn nếu không có gì, vậy thì…”
Nàng dừng một chút, chữ “cút” vừa mới tới đầu lưỡi đã bị nàng nuốt lại.
Nàng mặc dù chưa nói xong, nhưng ai cũng biết tiếp theo sẽ không phải là lời hay ý đẹp gì.
Sắc mặt Sở Tử Du khẽ biến đổi, theo bản năng phản bác nói:
“Ngươi làm bộ thanh cao làm gì? Lúc ngươi đem ngọc bội đến để uy hiếp nhà ta? Sao không thấy ngươi thoải mái như thế này?”
Lời này nói xong, bản thân Sở Tử Du có chút hối hận.
Nàng ban đầu chỉ muốn châm chọc Vân Nùng, nhưng ai ngờ lại đem những việc này nói ra. Nàng quay đầu nhìn nhóm khuê tú đi cùng, vừa mạnh mẽ liếc nhìn Vân Nùng một cái.
“Cái gì?”
Vân Nùng sợ run một khắc, mới ý thức được ngọc bội kia chính là tín vật đính hôn, nhíu mày nói:
“Lúc trước ta đem ngọc bội đưa cho lão thái thái, để người trả lại cho nhà ngươi, ta không đến nhà ngươi.”
Nói xong lời này, Vân Nùng mới ý thức được, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng không biết.
Theo như lời Sở Tử Du nói thì lão thái thái không đem tín vật đính hôn hoàn trả, mà lấy nó để làm chuyện gì đó với Sở gia, cũng bởi vậy nên Sở Tử Du vừa rồi mới có thể làm chuyện kỳ quái như vậy.
Thấy nàng sửng sốt, Sở Tử Du cười lạnh nói:
“Mới vừa rồi còn tranh cãi lại, sao giờ lại không nói gì? Hay là ngươi đã nhớ ra chuyện gì rồi?”
Vân Nùng vốn đã đủ phiền, lời này như thêm dầu vào lửa, nàng hỏi ngược lại:
“Sở Cô nương nói những lời này thật thú vị, nếu không phải trước đó đuối lý, thì hà cớ gì nhà ngươi lại phải để ta tùy tiện như vậy?”
Với Vân Nùng thì Từ gia vốn dĩ đã không tin tưởng được gì, nhưng Sở gia cũng không tốt đẹp gì. Hiện tại lại đến trách móc chỉ trích, mà bọn họ lại còn bội tín trước, chuyện này ai đúng ai sai cơ chứ?
Hai nhà rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Chuyện hôn sự của Vân Nùng với Sở gia cũng không nhiều người biết, nếu bây giờ ở trước mặt mọi người nói hết ra thì bất kể ai cũng sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh.
Chẳng qua Vân Nùng cũng không quan tâm, nhưng Sở Tử Du lại không kiêng dè, cuối cùng lại lọt ra lỗ hổng.
Các khuê tú bên cạnh muốn hỗ trợ, nhưng các nàng cũng không hiểu rõ chân tướng, nhiều người rất muốn xen mồm vào nhưng chỉ có thể đứng một bên xem.
Từ Tư Xảo dè dặt cẩn trọng ngoéo ống tay áo Vân Nùng, khuyên nhủ:
“Còn có chuyện phải làm, chúng ta đi thôi.”
Cuộc đấu võ mồm này tuy là Vân Nùng chiếm ưu thế nhưng nếu thực sự đắc tội với những người này thì cũng không tốt lành gì, Từ Từ Xảo biết nàng một khi đã giận lên thì sẽ rất bướng bỉnh, cho nên liều mạng khuyên nhủ nàng.
Vân Nùng cũng không phải không biết phân biệt đúng sai, rũ mắt xuống nói: “Được.”
Nhóm khuê tú bên kia cũng khuyên nhủ Sở Tử Du, khuyên nàng không nên so đo với kẻ tầm thường như Vân Nùng.
Vân Nùng khi ra khỏi nhà đã vô cùng hào hứng, muốn đi xem cửa hàng mới, còn trang điểm thật xinh đẹp, ai ngờ lại bị một người như vậy phá đám, thật là vừa tức vừa ủy khuất.
Xét đến cùng, việc này cũng chẳng liên quan đến nàng.
Bị từ hôn là nàng, bị lợi dụng là nàng, kết quả là bị châm chọc vẫn là nàng, thật sự là xui tám đời mới gặp phải hai nhà như vậy.
Ở kiếp trước nhiều năm như vậy, nàng cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.
Sống lại một đời người, mặc kệ như thế nào, Vân Nùng cho tới bây giờ cũng chưa oán giận ai, hiện tại cũng không hiểu đã thất lễ gì, chỉ cảm thấy bản thân có chút oan ức. Nàng cũng bất chấp cái gì, trực tiếp đi vòng qua bọn họ rồi ra cửa.
Đi nhanh lại cúi đầu nên Vân Nùng đã đâm vào một người vừa mới tiến vào cửa. Lần này không phải người kia nhanh tay lẹ mắt ôm lấy thắt lưng nàng thì có lẽ nàng đã ngã sấp xuống đất rồi.
Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Nhưng lần này thật là bản thân đuối lý, cũng chỉ có thể tự nhận không hay ho, Vân Nùng xin lỗi nhưng đầu cũng không nâng lên liền nghĩ phải đi ngay.
Kết quả nàng vừa nhấc chân, đã bị người kia gọi lại:
"Đây là như thế nào?"
Sau khi nghe thấy thanh âm này, thân thể Vân Nùng cứng đờ, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Tu Nguyên sau khi thấy rõ vẻ mặt của nàng, cũng sửng sốt trong thoáng chốc.
Hắn rất hiểu Vân Nùng, vừa rồi chỉ nghe thanh âm xin lỗi của nàng, liền biết nàng đang không cao hứng, không ngờ rằng có thể gặp nàng ở chỗ này.
Vân Nùng chẳng phải người đa sầu đa cảm, Cố Tu Nguyên quen biết nàng nhiều năm như vậy nhưng số lần thấy nàng khóc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Như thế nào?"
Cố Tu Nguyên thấp giọng hỏi,
"Ai bắt nạt ngươi sao?"
Các khuê nữ bên trong cửa hàng phần lớn đều nhận ra Cố Tu Nguyên, thấy hắn vào cửa đã rất kinh ngạc rồi, cho đến khi thấy hắn nói chuyện với Vân Nùng, các nàng nhìn nhau không nói nên lời.
Sự tích thanh danh của Cố Tu Nguyên các nàng đều đã nghe qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe hắn ôn nhu như vậy.
Sở Tử Du theo bản năng lùi về sau hai bước, thật sự không biết nên làm gì.
Nếu là kiếp trước, được Cố Tu Nguyên hỏi như vậy, Vân Nùng lập tức sà vào lòng hắn làm nũng, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể mím môi, mặt không biểu cảm nói:
“Chuyện của ta, không phiền Cố đại nhân lo lắng đâu.”
Hiện tại cả hai trong lòng đều hiểu rõ, nhưng Vân Nùng lại không thừa nhận, chia ranh giới theo thường lệ.
Cố Tu Nguyên thở dài, cũng không có cách nào khác, hỏi:
“Hương liệu lúc trước ta muốn, đã điều chế được chưa?”
Vân Nùng đã sớm quên chuyện này, hiện tại nghe hắn nhắc lại cũng không thèm tranh cãi, âm thanh lạnh lùng nói:
“Hôm khác ta sẽ cho người đưa đến phủ đại nhân.”
Nói xong, nàng đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.
Thái độ này đúng là hơi thất lễ, nhưng Cố Tu Nguyên nửa điểm cũng không tức giận, khiến nhóm khuê nữ kia lại càng ngơ ngác.
Cố Tu Nguyên nhìn nhìn mọi người, khí chất lạnh lùng khiến người ta không rét mà run, sau đó cũng phất tay áo rời đi.
Trong cửa hàng yên tĩnh lạ thường, một lát sau mới có người run rẩy nói lên tiếng lòng:
“Vừa rồi thật sự là Cố Tu Nguyên sao? Ta không phải nhìn nhầm chứ?”