Lúc này Vân Nùng còn chưa ý thức được mình và Cố Tu Nguyên đang xuất hiện một hiểu lầm rất lớn, đang chuẩn bị hỏi “đại lễ” gì thì đã bị Cố Tu Nguyên chặn miệng lại.
Lần hôn này có chút cuồng nhiệt, giống như là không chừa cho nàng đường sống, liền tiến quân thần tốc.
Mặc dù Vân Nùng cũng thích mặn nồng với hắn, nhưng cũng không phải loại cố chấp ham muốn chiếm hữu như thế này, nàng theo bản năng phản ứng lại thì lại càng chọc giận Cố Tu Nguyên.
Cảm nhận được hắn đang cắn môi mình, Vân Nùng đau đến mức phải đẩy mạnh hắn ra rồi trách cứ:
“Ngươi điên rồi sao?”
Cố Tu Nguyên mới lạnh lùng nâng tay vỗ về bờ môi đang đỏ bừng của nàng.
Vân Nùng liếm liếm môi dưới, có chút vị mặn của máu, nàng tức giận cúi đầu hung hăng cắn vào vai hắn, trong mắt còn có chút lệ:
“Hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi có chuyện gì thì có thể nói ra, sao lại bắt nạt ta?”
Lời xin lỗi vừa đến đầu lưỡi đã bị Cố Tu Nguyên nuốt lại, cười lạnh nói:
“Cái này gọi là bắt nạt sao?”
Từ lúc quen biết tới nay, Cố Tu Nguyên luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ khiến nàng rơi lệ mà chẳng an ủi được một câu, ngược lại còn có thái độ như vậy.
Vân Nùng tức giận không nói nên lời, trực tiếp đẩy hắn ra rồi bước nhanh ra ngoài.
Nàng mất hứng, Cố Tu Nguyên càng tức giận hơn khi thấy mấy tên trai bao kia, tuy rằng có chút do dự nhưng hắn cũng không đuổi theo nàng.
Chỉ là Vân Nùng vốn đang say, nên khi vừa bước ra khỏi cửa liền bị vấp ngã xuống đất.
Cố Tu Nguyên thấy vậy, cũng không để ý tới việc hai người đang cãi nhau, vội vàng chạy đến thăm dò muốn dìu nàng đứng lên.
Khi hai người ở cùng nhau thì bọn thị nữ cũng biết điều lui hết ra, cũng không ai quấy rầy.
Vân Nùng cũng không chú ý đến hình tượng quận chúa của mình, ngồi ở đó bắt đầu khóc, phấn trang điểm đều bị lem hết, thoạt nhìn có chút đáng thương.
“Có đau chỗ nào không?”
Cố Tu Nguyên nói xong liền xem xét mắt cá chân của nàng.
Vân Nùng không tránh, bị hắn cởi giày thêu, mắt cá chân đã sưng lên, nhẹ nhàng chạm vào cũng vô cùng đau đớn, Vân Nùng thấy vậy ủy khuất, khóc nức nở mắng hắn:
“Đều tại ngươi.”
Cố Tu Nguyên thấy vậy, không còn quan tâm chuyện lúc nảy nữa, trực tiếp ôm nàng vào trong phòng, lại vội vã đi tìm thuốc đến bôi cho nàng.
Vân Nùng cũng đã quên tranh cãi lúc nảy, đau đến mức chỉ biết khóc, nhỏ giọng oán trách:
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi…”
Vừa mơ đến đây, bỗng nhiên giống như bị bóng đè, Vân Nùng mơ hồ nhớ đến chuyện sau đó, lông mày gắt gao nhíu lại, giống như là muốn khóc, nhỏ giọng nói mê.
Cố Tu Nguyên vốn cũng không muốn quấy rầy nàng, nhưng thấy nàng như vậy thì nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng để nàng thức tỉnh lại.
“Mơ thấy gì sao?”
Thanh âm Cố Tu Nguyên nhỏ nhẹ, hắn ghé sát lại, thấp giọng hỏi nhỏ:
“Bóng đè sao?”
Vân Nùng mở mắt ra, nhìn hắn một lát rồi mới triệt để thoát khỏi giấc mơ đó.
Nàng nâng tay chạm vào mặt hắn, mắt có chút ôn nhu, nhỏ giọng hỏi:
“Khi nào thì đi?”
“Chắc là giờ tý,”
Cố Tu Nguyên xác nhận nàng không có việc gì thì mới buông nàng ra, đứng dậy đi rót chén trà.
“Muốn uống trà không?”
Vân Nùng lắc đầu, rồi sau đó lại hỏi:
“Sao lại tới trễ vậy?”
“Trong triều có nhiều việc nên hơi bận rộn.”
Cố Tu Nguyên uống hết nửa chén trà rồi giải thích:
“Ta vốn không muốn đánh thức nàng, nhưng thấy nàng hình như đang bị bóng đè cho nên mới kêu nàng dậy.”
“Nếu ngươi quá bận thì không cần đến chỗ này thường xuyên đâu.”
Vân Nùng thở dài, nghi hoặc nói:
"Năm trước tân đế vừa kế vị, mọi việc chưa ổn định, triều chính bận rộn cũng không thể tránh được. Nhưng đến nay đã một năm rồi mà sao vẫn bận rộn như vậy?”
Cố Tu Nguyên bất động thần sắc buông chén trà xuống rồi nói sơ lược:
“Có sự tình đột phát, xưa nay vẫn luôn bận rộn như vậy.”
Hắn làm bộ không có việc gì, ngồi xuống bên cạnh nàng chuyển đề tài.
“Lúc nảy nàng mơ cái gì vậy?”
Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới giấc mơ lúc nảy thì Vân Nùng liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Đó là lần đầu tiên hai người tranh cãi, nhưng chỉ là hiểu lầm, hai người đều rất tức giận nhưng sau khi biết rõ sự tình thì cảm thấy thật sự có chút ngu si.
Đều không phải người vụng về nhưng lại vì một câu nói không rõ ràng lại thành gây nhau.
Thấy bộ dạng của nàng, Cố Tu Nguyên tò mò, lại truy vấn:
“Rốt cuộc là cái gì?”
"Đều tại ngươi."
Vân Nùng đem câu nói trong giấc mơ lặp lại lần nữa, rồi sau đó mới kể ra.
Giấc mơ này chính là chuyện xưa, hơn nữa số lần hai người cãi nhau cũng không nhiều, nàng nhắc tới thì Cố Tu Nguyên cũng nhớ lại, vẻ mặt nhất thời cũng khó nói.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhất là những chuyện với Vân Nùng, nửa điểm hắn cũng không hề quên. Bây giờ nhớ lại chuyện đó, cũng thấy có chút buồn cười.
Lúc đó hắn thật sự tức giận nhưng vẫn đi tìm thuốc cho nàng, nhưng khi thấy Vân Nùng khóc, hắn lại có chút nhượng bộ nói:
“Nếu như nàng thật sự muốn bọn họ thì cũng được, chỉ là đừng để ta nhìn thấy.”
Khi đó Cố Tu Nguyên nghĩ rằng nếu Vân Nùng thật sự muốn như vậy thì sau này hắn cũng không cần sống động tình nữa, chỉ cần động chạm da thịt là được rồi.
Khi hai người bình tĩnh trở lại thì mới biết rõ được nguyên do của vụ ầm ĩ này, hoàn toàn không liên quan với nhau.
“Nếu lúc trước ngươi giải thích rõ ràng thì cũng không có nhiều chuyện như vậy.”
Vân Nùng nhớ lại chuyện đó, liền đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào người hắn,
“Nhưng ngươi muốn cái gì đều không nói, khiến ta đoán già đoán non.”
Cố Tu Nguyên thở dài:
“Khi đó ta nghĩ là nàng biết rồi cho nên mới không nhắc lại.”
"Ta là hạng người như vậy sao?" Vân Nùng có chút oán niệm nhìn hắn.
“Đương nhiên là không phải.”
Cố Tu Nguyên tỉnh táo lại, cũng thấy buồn cười, nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều như vậy.
“Chỉ là ta sợ Cảnh Ninh phá hỏng nàng thôi.”
Vân Nùng nói thầm:
“Cảnh Ninh còn cảm thấy ngươi khiến đầu óc ta mê mụi đấy.”
Trong mắt Cố Tu Nguyên có ý cười, truy vấn hỏi:
“Có không?”
Vân Nùng theo bản năng muốn gật đầu, nhưng chống lại ánh mắt trêu tức của hắn, nàng quay đầu đi không đáp.
Cố Tu Nguyên cúi đầu nở nụ cười nhẹ rồi sau đó cởi thắt lưng, nằm xuống bên cạnh nàng.
Trên người hắn phảng phất chút khí lạnh ban đêm, Vân Nùng lại sát một chút, lại không an phận nhích tới nhích lui, giống như là đang tìm một tư thế thoải mái nhất.
“Ngủ không được sao?” Cố Tu Nguyên mở mắt ra hỏi.
Vân Nùng cảm thấy lời này mang theo chút ám chỉ, lập tức ngoan ngoãn dừng lại, rồi sau đó cách xa một chút: “Lập tức ngủ đây.”
Cố Tu Nguyên phủ phủ mái tóc dài của nàng, vừa cười nói:
“Nếu như nàng không ngủ được thì cùng ta tán gẫu một lát, nói một chút sự tình gần đây của nàng đi.”
Vân Nùng nghiêng người nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói:
“Ta cũng không có chuyện gì hay, đơn giản chỉ là ở trong nhà điều chế hương, hoặc là đến cửa hàng xem một chút, hoặc là đi dạo chung quanh. Đều là mấy việc lèo tèo, chỉ sợ ngươi cũng không kiên nhẫn nghe.”
“Ta thích nghe.”
Cố Tu Nguyên rũ mắt nhìn nàng, thanh âm rất là ôn nhu,
“Gần đây nàng điều chế hương gì? Buôn bán ở cửa hàng có tốt không? Lúc đi dạo có thấy gì thú vị không?”
Cũng không biết nói như thế nào, Vân Nùng bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng rối tinh rối mù.
Nàng đóng chặt mắt, thanh âm nhỏ nhẹ kể những chuyện vặt của mình, kể luôn chuyện Nghiêm Lang đến gây rối rồi sau đó bị Sở Huyền Thần bắt đến xin lỗi.
“Nhắc mới nhớ, ngươi không cần so đo với Nghiêm Lang làm gì đâu nha.”
Vân Nùng sợ hắn bị khó xử, lại bổ sung thêm:
“Hắn chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tranh võ mồm cũng chẳng được gì. Hơn nữa hắn cũng đã nén giận đến xin lỗi, thật sự là vô cùng thú vị!”
Cố Tu Nguyên thấy nàng cười đến mặt mày cong cong, cũng lộ ra chút ý cười:
“Ta biết rồi.”
Lúc trước hắn đối phó với Từ gia là vì Từ gia làm mọi chuyện hơi quá đáng, còn Nghiêm Lang cũng không làm gì, hắn cũng không cần so đo với một tên thiếu niên.
Vân Nùng cười xong, lại cảm khái nói:
“Thực sự thì tính tình Sở đại công tử rất tốt, cũng có bản lĩnh, chỉ tiếc là có chút khiếm khuyết cho nên tiền đồ bị trì hoãn.”
“Nàng không cần lo lắng.”
Cố Tu Nguyên nói:
“Gần đây ta cùng hoàng thượng thương lượng, muốn ngoại lệ đề bạt hắn vào triều làm quan.”
Vân Nùng vốn chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không ngờ lại có chuyển biến này:
“Thật sao?”
Theo pháp lệnh của triều đình thì muốn vào triều làm quan phải là người có tướng mạo đoan chính lành lặn.
Cố Tu Nguyên giải thích nói:
“Trong Sở gia này thì người có thể trọng dụng chỉ có Sở Huyền Thần, lúc nhỏ hoàng thượng cũng thân thiết với hắn cho nên liền cân nhắc cơ hội này. Ta cũng khuyên hoàng thượng nên loại bỏ pháp lệnh này, người trong thiên hạ học hành đọc sách đều được đối xử bình đẳng, coi như là một chuyện tốt…”
Vân Nùng đang nghe được chuyện vui, nhưng hắn lại ngừng lại không nói gì thêm, chỉ ôm nàng gần một chút, thấp giọng cười nói:
“Ngủ đi.”
Lần hôn này có chút cuồng nhiệt, giống như là không chừa cho nàng đường sống, liền tiến quân thần tốc.
Mặc dù Vân Nùng cũng thích mặn nồng với hắn, nhưng cũng không phải loại cố chấp ham muốn chiếm hữu như thế này, nàng theo bản năng phản ứng lại thì lại càng chọc giận Cố Tu Nguyên.
Cảm nhận được hắn đang cắn môi mình, Vân Nùng đau đến mức phải đẩy mạnh hắn ra rồi trách cứ:
“Ngươi điên rồi sao?”
Cố Tu Nguyên mới lạnh lùng nâng tay vỗ về bờ môi đang đỏ bừng của nàng.
Vân Nùng liếm liếm môi dưới, có chút vị mặn của máu, nàng tức giận cúi đầu hung hăng cắn vào vai hắn, trong mắt còn có chút lệ:
“Hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi có chuyện gì thì có thể nói ra, sao lại bắt nạt ta?”
Lời xin lỗi vừa đến đầu lưỡi đã bị Cố Tu Nguyên nuốt lại, cười lạnh nói:
“Cái này gọi là bắt nạt sao?”
Từ lúc quen biết tới nay, Cố Tu Nguyên luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ khiến nàng rơi lệ mà chẳng an ủi được một câu, ngược lại còn có thái độ như vậy.
Vân Nùng tức giận không nói nên lời, trực tiếp đẩy hắn ra rồi bước nhanh ra ngoài.
Nàng mất hứng, Cố Tu Nguyên càng tức giận hơn khi thấy mấy tên trai bao kia, tuy rằng có chút do dự nhưng hắn cũng không đuổi theo nàng.
Chỉ là Vân Nùng vốn đang say, nên khi vừa bước ra khỏi cửa liền bị vấp ngã xuống đất.
Cố Tu Nguyên thấy vậy, cũng không để ý tới việc hai người đang cãi nhau, vội vàng chạy đến thăm dò muốn dìu nàng đứng lên.
Khi hai người ở cùng nhau thì bọn thị nữ cũng biết điều lui hết ra, cũng không ai quấy rầy.
Vân Nùng cũng không chú ý đến hình tượng quận chúa của mình, ngồi ở đó bắt đầu khóc, phấn trang điểm đều bị lem hết, thoạt nhìn có chút đáng thương.
“Có đau chỗ nào không?”
Cố Tu Nguyên nói xong liền xem xét mắt cá chân của nàng.
Vân Nùng không tránh, bị hắn cởi giày thêu, mắt cá chân đã sưng lên, nhẹ nhàng chạm vào cũng vô cùng đau đớn, Vân Nùng thấy vậy ủy khuất, khóc nức nở mắng hắn:
“Đều tại ngươi.”
Cố Tu Nguyên thấy vậy, không còn quan tâm chuyện lúc nảy nữa, trực tiếp ôm nàng vào trong phòng, lại vội vã đi tìm thuốc đến bôi cho nàng.
Vân Nùng cũng đã quên tranh cãi lúc nảy, đau đến mức chỉ biết khóc, nhỏ giọng oán trách:
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi…”
Vừa mơ đến đây, bỗng nhiên giống như bị bóng đè, Vân Nùng mơ hồ nhớ đến chuyện sau đó, lông mày gắt gao nhíu lại, giống như là muốn khóc, nhỏ giọng nói mê.
Cố Tu Nguyên vốn cũng không muốn quấy rầy nàng, nhưng thấy nàng như vậy thì nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng để nàng thức tỉnh lại.
“Mơ thấy gì sao?”
Thanh âm Cố Tu Nguyên nhỏ nhẹ, hắn ghé sát lại, thấp giọng hỏi nhỏ:
“Bóng đè sao?”
Vân Nùng mở mắt ra, nhìn hắn một lát rồi mới triệt để thoát khỏi giấc mơ đó.
Nàng nâng tay chạm vào mặt hắn, mắt có chút ôn nhu, nhỏ giọng hỏi:
“Khi nào thì đi?”
“Chắc là giờ tý,”
Cố Tu Nguyên xác nhận nàng không có việc gì thì mới buông nàng ra, đứng dậy đi rót chén trà.
“Muốn uống trà không?”
Vân Nùng lắc đầu, rồi sau đó lại hỏi:
“Sao lại tới trễ vậy?”
“Trong triều có nhiều việc nên hơi bận rộn.”
Cố Tu Nguyên uống hết nửa chén trà rồi giải thích:
“Ta vốn không muốn đánh thức nàng, nhưng thấy nàng hình như đang bị bóng đè cho nên mới kêu nàng dậy.”
“Nếu ngươi quá bận thì không cần đến chỗ này thường xuyên đâu.”
Vân Nùng thở dài, nghi hoặc nói:
"Năm trước tân đế vừa kế vị, mọi việc chưa ổn định, triều chính bận rộn cũng không thể tránh được. Nhưng đến nay đã một năm rồi mà sao vẫn bận rộn như vậy?”
Cố Tu Nguyên bất động thần sắc buông chén trà xuống rồi nói sơ lược:
“Có sự tình đột phát, xưa nay vẫn luôn bận rộn như vậy.”
Hắn làm bộ không có việc gì, ngồi xuống bên cạnh nàng chuyển đề tài.
“Lúc nảy nàng mơ cái gì vậy?”
Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới giấc mơ lúc nảy thì Vân Nùng liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Đó là lần đầu tiên hai người tranh cãi, nhưng chỉ là hiểu lầm, hai người đều rất tức giận nhưng sau khi biết rõ sự tình thì cảm thấy thật sự có chút ngu si.
Đều không phải người vụng về nhưng lại vì một câu nói không rõ ràng lại thành gây nhau.
Thấy bộ dạng của nàng, Cố Tu Nguyên tò mò, lại truy vấn:
“Rốt cuộc là cái gì?”
"Đều tại ngươi."
Vân Nùng đem câu nói trong giấc mơ lặp lại lần nữa, rồi sau đó mới kể ra.
Giấc mơ này chính là chuyện xưa, hơn nữa số lần hai người cãi nhau cũng không nhiều, nàng nhắc tới thì Cố Tu Nguyên cũng nhớ lại, vẻ mặt nhất thời cũng khó nói.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhất là những chuyện với Vân Nùng, nửa điểm hắn cũng không hề quên. Bây giờ nhớ lại chuyện đó, cũng thấy có chút buồn cười.
Lúc đó hắn thật sự tức giận nhưng vẫn đi tìm thuốc cho nàng, nhưng khi thấy Vân Nùng khóc, hắn lại có chút nhượng bộ nói:
“Nếu như nàng thật sự muốn bọn họ thì cũng được, chỉ là đừng để ta nhìn thấy.”
Khi đó Cố Tu Nguyên nghĩ rằng nếu Vân Nùng thật sự muốn như vậy thì sau này hắn cũng không cần sống động tình nữa, chỉ cần động chạm da thịt là được rồi.
Khi hai người bình tĩnh trở lại thì mới biết rõ được nguyên do của vụ ầm ĩ này, hoàn toàn không liên quan với nhau.
“Nếu lúc trước ngươi giải thích rõ ràng thì cũng không có nhiều chuyện như vậy.”
Vân Nùng nhớ lại chuyện đó, liền đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào người hắn,
“Nhưng ngươi muốn cái gì đều không nói, khiến ta đoán già đoán non.”
Cố Tu Nguyên thở dài:
“Khi đó ta nghĩ là nàng biết rồi cho nên mới không nhắc lại.”
"Ta là hạng người như vậy sao?" Vân Nùng có chút oán niệm nhìn hắn.
“Đương nhiên là không phải.”
Cố Tu Nguyên tỉnh táo lại, cũng thấy buồn cười, nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều như vậy.
“Chỉ là ta sợ Cảnh Ninh phá hỏng nàng thôi.”
Vân Nùng nói thầm:
“Cảnh Ninh còn cảm thấy ngươi khiến đầu óc ta mê mụi đấy.”
Trong mắt Cố Tu Nguyên có ý cười, truy vấn hỏi:
“Có không?”
Vân Nùng theo bản năng muốn gật đầu, nhưng chống lại ánh mắt trêu tức của hắn, nàng quay đầu đi không đáp.
Cố Tu Nguyên cúi đầu nở nụ cười nhẹ rồi sau đó cởi thắt lưng, nằm xuống bên cạnh nàng.
Trên người hắn phảng phất chút khí lạnh ban đêm, Vân Nùng lại sát một chút, lại không an phận nhích tới nhích lui, giống như là đang tìm một tư thế thoải mái nhất.
“Ngủ không được sao?” Cố Tu Nguyên mở mắt ra hỏi.
Vân Nùng cảm thấy lời này mang theo chút ám chỉ, lập tức ngoan ngoãn dừng lại, rồi sau đó cách xa một chút: “Lập tức ngủ đây.”
Cố Tu Nguyên phủ phủ mái tóc dài của nàng, vừa cười nói:
“Nếu như nàng không ngủ được thì cùng ta tán gẫu một lát, nói một chút sự tình gần đây của nàng đi.”
Vân Nùng nghiêng người nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói:
“Ta cũng không có chuyện gì hay, đơn giản chỉ là ở trong nhà điều chế hương, hoặc là đến cửa hàng xem một chút, hoặc là đi dạo chung quanh. Đều là mấy việc lèo tèo, chỉ sợ ngươi cũng không kiên nhẫn nghe.”
“Ta thích nghe.”
Cố Tu Nguyên rũ mắt nhìn nàng, thanh âm rất là ôn nhu,
“Gần đây nàng điều chế hương gì? Buôn bán ở cửa hàng có tốt không? Lúc đi dạo có thấy gì thú vị không?”
Cũng không biết nói như thế nào, Vân Nùng bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng rối tinh rối mù.
Nàng đóng chặt mắt, thanh âm nhỏ nhẹ kể những chuyện vặt của mình, kể luôn chuyện Nghiêm Lang đến gây rối rồi sau đó bị Sở Huyền Thần bắt đến xin lỗi.
“Nhắc mới nhớ, ngươi không cần so đo với Nghiêm Lang làm gì đâu nha.”
Vân Nùng sợ hắn bị khó xử, lại bổ sung thêm:
“Hắn chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tranh võ mồm cũng chẳng được gì. Hơn nữa hắn cũng đã nén giận đến xin lỗi, thật sự là vô cùng thú vị!”
Cố Tu Nguyên thấy nàng cười đến mặt mày cong cong, cũng lộ ra chút ý cười:
“Ta biết rồi.”
Lúc trước hắn đối phó với Từ gia là vì Từ gia làm mọi chuyện hơi quá đáng, còn Nghiêm Lang cũng không làm gì, hắn cũng không cần so đo với một tên thiếu niên.
Vân Nùng cười xong, lại cảm khái nói:
“Thực sự thì tính tình Sở đại công tử rất tốt, cũng có bản lĩnh, chỉ tiếc là có chút khiếm khuyết cho nên tiền đồ bị trì hoãn.”
“Nàng không cần lo lắng.”
Cố Tu Nguyên nói:
“Gần đây ta cùng hoàng thượng thương lượng, muốn ngoại lệ đề bạt hắn vào triều làm quan.”
Vân Nùng vốn chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không ngờ lại có chuyển biến này:
“Thật sao?”
Theo pháp lệnh của triều đình thì muốn vào triều làm quan phải là người có tướng mạo đoan chính lành lặn.
Cố Tu Nguyên giải thích nói:
“Trong Sở gia này thì người có thể trọng dụng chỉ có Sở Huyền Thần, lúc nhỏ hoàng thượng cũng thân thiết với hắn cho nên liền cân nhắc cơ hội này. Ta cũng khuyên hoàng thượng nên loại bỏ pháp lệnh này, người trong thiên hạ học hành đọc sách đều được đối xử bình đẳng, coi như là một chuyện tốt…”
Vân Nùng đang nghe được chuyện vui, nhưng hắn lại ngừng lại không nói gì thêm, chỉ ôm nàng gần một chút, thấp giọng cười nói:
“Ngủ đi.”