Vân Nùng còn muốn nghe Cố Tu Nguyên kể chuyện triều chính, nhưng hắn lại đột nhiên không chịu nói nữa khiến nàng không tình nguyện nhìn chằm chằm hắn.
Cố Tu Nguyên đã đóng chặt mắt, cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của nàng, hô hấp có chút ổn định giống như là đã ngủ.
Thấy bộ dạng này của hắn, Vân Nùng thở dài không quấn quít đòi hắn kể chuyện nữa.
Dù sao nàng đã ngủ được một lát, còn Cố Tu Nguyên chỉ chợp mắt một chút đã phải rời đi, cho nên nàng không muốn quấy rầy hắn nữa.
Thoạt nhìn hình như Cố Tu Nguyên có gầy đi một chút,Vân Nùng dè dặt cẩn trọng nâng tay sờ vào cằm của hắn, nhưng mà chưa kịp thổn thức đã bị hắn cầm tay lại.
Vân Nùng bị hắn làm giật mình, run lên một chút rồi sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi còn chưa ngủ sao?”
"Sao có thể ngủ nhanh như vậy chứ?"
Cố Tu Nguyên mở mắt, có chút bất đắc dĩ cười hỏi:
“Sao vậy, nàng vẫn không ngủ được sao?”
Vân Nùng lắc đầu:
“Cái này…Ngươi không cần để ý đến ta, cứ nghỉ ngơi tốt đi.”
Cố Tu Nguyên lưu loát nghiêng người đem nàng áp dưới thân, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp còn có thể nghe được.
Môi như có như không chạm vào, nhưng cũng không thâm nhập, lại không chịu rời đi, có chút hơi ái muội.
“Trễ rồi,”
Vân Nùng tránh mặt đi, khuyên nhủ:
“Ta thì không có vấn đề gì, cùng lắm là ngày mai ngủ bù, nhưng ngươi thì còn nhiều chuyện phải làm mà.”
Cố Tu Nguyên nhíu mày:
“Chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
Nghe qua thì có vẻ không liên quan gì, nhưng Vân Nùng sửng sốt một lát mới ý thức được ý tứ trong lời nói đó, gò má không tự chủ đỏ ửng lên.
Nàng nhìn chằm chằm Cố Tu Nguyên một lát, lại nghiêm mặt nói:
“Không có.”
Cố Tu Nguyên thấy nàng cố ý nói như thế, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, đặt một nụ hôn lên môi nàng rồi lại ôm nàng nằm xuống, thấp giọng nói:
“Gần đây có một số việc cần phải giải quyết cho nên có chút bận rộn, chờ qua giai đoạn này là ổn rồi, nàng không cần lo lắng cho ta đâu.”
Hắn không muốn nói chuyện triều chính thì Vân Nùng hỏi nhiều cũng vô dụng, nàng dứt khoát không hỏi lại nữa, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Được.”
Cho đến sáng hôm sau, khi nàng tỉnh lại thì thấy Cố Tu Nguyên vẫn chưa rời đi.
Gần tới mùa hè, ban ngày dài hơn, hừng đông cũng lên nhanh hơn. Cố Tu Nguyên chỉnh lại vạt áo, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Vân Nùng, tâm tình rất tốt hỏi nàng:
“Tỉnh dậy sớm vậy sao, nàng ngủ tiếp một lát đi.”
“Không cần đâu.”
Lúc này, Vân Nùng mở miệng mới phát hiện cổ họng của mình hơi bị khản đặc.
Cố Tu Nguyên vốn là chuẩn bị lập tức rời đi, nhưng lại thấy bên má nàng hơi ửng đỏ lên, lại sờ sờ trán của nàng, nhíu mày hỏi:
“Sao lại nóng như vậy?”
Vân Nùng cũng nâng tay sờ sờ gò má, coi như không có việc gì nói:
“Không có gì đâu, canh giờ không còn sớm nữa, ngươi mau đi đi kẻo trễ.”
Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung thêm:
“Nếu không quá gấp thì tốt nhất là nên ăn chút gì đó đi, đừng để bụng đói.”
Cố Tu Nguyên còn chưa nói gì đã bị nàng dặn dò một tràng dài, thấp giọng cười nói:
“Được, ta biết rồi.”
Thực sự thì xưa nay Vân Nùng luôn lười nhác, nếu không có ma ma chăm sóc thì nàng cũng chẳng chịu ăn cơm. Trước kia Cố Tu Nguyên luôn khuyên nàng bảo trọng thân thể, vậy mà bây giờ ngược lại đến phiên Vân Nùng khuyên hắn, thật sự rất thú vị.
Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, nếu cứ trì hoãn thì sẽ đụng phải người khác, cho nên Cố Tu Nguyên cũng lập tức rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Nùng lại mê mê man man ngủ, một lát sau thì được Thúy Kiều gọi dậy.
Vân Nùng không rõ chân tướng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu, chân mày cũng nhíu lại.
Chúc ma ma sờ sờ trán của nàng, lo lắng nhìn về phía Thúy Kiều nói:
“Tiểu thư hình như nóng lên, cho người đi thỉnh đại phu đến đây đi.”
Lúc nảy khi Cố Tu Nguyên rời đi cũng từng hỏi qua một câu, nhưng khi đó Vân Nùng không cho là đúng, không nghĩ rằng mình sẽ bị bệnh. Khó trách nàng lại nhanh chóng mê man, bây giờ vẫn còn thấy đau đầu.
“Sao lại đột nhiên ngã bệnh? Hôm qua tiểu thư đi ra ngoài cũng mặc nhiều lớp áo, cũng chẳng mỏng manh gì.”
Chúc ma ma nhìn bốn phía, lại nỏi:
“Cửa sổ này cũng kín kẽ, chẳng lẽ là do nửa đêm tiểu thư đạp chăn ra nên mới bị cảm lạnh.”
Vân Nùng bọc chăn, yên tĩnh nằm ở trên giường, Chúc ma ma nhắc tới thì nàng mới nhớ là đêm qua nàng không đóng cửa sổ. Nàng vốn là sẽ đi đóng cửa sổ nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không đóng. Cho đến gần giờ tý, khi Cố Tu Nguyên vào mới đem cửa sổ đóng lại.
Chẳng lẽ chính là nguyên do này?
Dù sao nàng cũng cùng Cố Tu Nguyên ngủ ở một chỗ, nếu là đạp chăn thì Cố Tu Nguyên cũng sẽ không thể không quan tâm.
Thúy Kiều đã tìm người đi thỉnh đại phu đến, Vân Nùng nghiêng người nhìn Chúc ma ma nói:
“Chẳng qua là cảm lạnh thôi, cũng không phải bệnh nặng gì, ngươi không cần lo lắng đâu.”
Thấy nàng không thèm quan tâm sức khỏe, Chúc ma ma nhịn không được nhắc nhở:
“Mặc dù không phải bệnh nặng nhưng cũng phải uống thuốc mới được. Tiểu thư nên cẩn thận một chút, đừng để sơ ý như vậy nữa.”
Vân Nùng sợ bà lại nhắc nữa nên liền gật gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Chúc ma ma lại nói:
“Sau này vẫn nên để Thúy Kiều đến hầu hạ tiểu thư đi, nếu như có chuyện gì thì còn xử lý kịp.”
Lời này quá hợp tình hợp lý cho nên trong chốc lát nàng không thể tìm ra được lý do gì để phản bác, chỉ nói một câu cho có lệ:
“Chuyện đó nói sau đi.”
Chúc ma ma lo lắng cho bệnh tình của nàng cho nên cũng không để ý đến thái độ này, bà đi ra cửa lấy nước lạnh.
Không bao lâu, Thúy Kiều đã mời được vị đại phu đến.
Thực sự thì chỉ là một chút nóng lạnh thôi, chẳng phải bệnh nan y gì, đại phu chẩn mạch xong thì cho thuốc uống, dặn dò cẩn thận rồi cầm tiền thù lao rời đi.
Vân Nùng mới đầu còn chưa cảm thấy gì, còn có tâm tình cùng Chúc ma ma nói chuyện phiếm, nhưng sau đó lại khá nghiêm trọng, nàng mơ mơ màng màng ăn miếng cháo trắng, uống thuốc xong liền đi ngủ.
Chúc ma ma lấy khăn dính nước lạnh, vắt khô, phủ ở trên trán nàng.
Vân Nùng chỉ là bị gió thổi trong một hai canh giờ mà lại đến một hai ngày vẫn chưa thể tốt lên, mặc dù không còn nóng nhiều nhưng vẫn có sốt nhẹ.
Thúy Kiều được Chúc ma ma phân phó, một tấc cũng không rời nàng.
Vân Nùng vẻn vẹn hai ngày cũng chưa tái kiến Cố Tu Nguyên, cũng không biết hắn đang bận rộn hay rảnh rỗi, nhưng có Thúy Kiều ở đây nên không còn cách nào khác.
Tuy rằng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là vài ngày không gặp nên có chút nhơ thương.
Thúy Kiều thấy nàng không yên lòng, thân thiết hỏi:
“Tiểu thư lại thấy không thoải mái sao?”
"Không,"
Vân Nùng lắc lắc đầu, ý bảo nàng đến sờ sờ trán của mình,
“Không còn nóng nữa, chắc là khỏi rồi nhỉ?”
“Nào nhanh vậy được?”
Thúy Kiều lắc lắc đầu cười nói:
“Đại phu đã nói là tiểu thư nên tĩnh tâm tu dưỡng nhiều ngày, không thể ra ngoài gió, không thể cảm lạnh, không ăn đồ sống đồ nguội.”
Vân Nùng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết được đạo lý này, nàng hiện thời bị bệnh, cũng không lay chuyển được Thúy Kiều và Chúc ma ma nên chỉ có thể tùy theo bọn họ.
Lại một ngày nữa, nàng vẫn không gặp được Cố Tu Nguyên, nhưng lại có một vị khách tới đây.
Cố Tu Nguyên đã đóng chặt mắt, cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của nàng, hô hấp có chút ổn định giống như là đã ngủ.
Thấy bộ dạng này của hắn, Vân Nùng thở dài không quấn quít đòi hắn kể chuyện nữa.
Dù sao nàng đã ngủ được một lát, còn Cố Tu Nguyên chỉ chợp mắt một chút đã phải rời đi, cho nên nàng không muốn quấy rầy hắn nữa.
Thoạt nhìn hình như Cố Tu Nguyên có gầy đi một chút,Vân Nùng dè dặt cẩn trọng nâng tay sờ vào cằm của hắn, nhưng mà chưa kịp thổn thức đã bị hắn cầm tay lại.
Vân Nùng bị hắn làm giật mình, run lên một chút rồi sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi còn chưa ngủ sao?”
"Sao có thể ngủ nhanh như vậy chứ?"
Cố Tu Nguyên mở mắt, có chút bất đắc dĩ cười hỏi:
“Sao vậy, nàng vẫn không ngủ được sao?”
Vân Nùng lắc đầu:
“Cái này…Ngươi không cần để ý đến ta, cứ nghỉ ngơi tốt đi.”
Cố Tu Nguyên lưu loát nghiêng người đem nàng áp dưới thân, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp còn có thể nghe được.
Môi như có như không chạm vào, nhưng cũng không thâm nhập, lại không chịu rời đi, có chút hơi ái muội.
“Trễ rồi,”
Vân Nùng tránh mặt đi, khuyên nhủ:
“Ta thì không có vấn đề gì, cùng lắm là ngày mai ngủ bù, nhưng ngươi thì còn nhiều chuyện phải làm mà.”
Cố Tu Nguyên nhíu mày:
“Chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
Nghe qua thì có vẻ không liên quan gì, nhưng Vân Nùng sửng sốt một lát mới ý thức được ý tứ trong lời nói đó, gò má không tự chủ đỏ ửng lên.
Nàng nhìn chằm chằm Cố Tu Nguyên một lát, lại nghiêm mặt nói:
“Không có.”
Cố Tu Nguyên thấy nàng cố ý nói như thế, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, đặt một nụ hôn lên môi nàng rồi lại ôm nàng nằm xuống, thấp giọng nói:
“Gần đây có một số việc cần phải giải quyết cho nên có chút bận rộn, chờ qua giai đoạn này là ổn rồi, nàng không cần lo lắng cho ta đâu.”
Hắn không muốn nói chuyện triều chính thì Vân Nùng hỏi nhiều cũng vô dụng, nàng dứt khoát không hỏi lại nữa, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Được.”
Cho đến sáng hôm sau, khi nàng tỉnh lại thì thấy Cố Tu Nguyên vẫn chưa rời đi.
Gần tới mùa hè, ban ngày dài hơn, hừng đông cũng lên nhanh hơn. Cố Tu Nguyên chỉnh lại vạt áo, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Vân Nùng, tâm tình rất tốt hỏi nàng:
“Tỉnh dậy sớm vậy sao, nàng ngủ tiếp một lát đi.”
“Không cần đâu.”
Lúc này, Vân Nùng mở miệng mới phát hiện cổ họng của mình hơi bị khản đặc.
Cố Tu Nguyên vốn là chuẩn bị lập tức rời đi, nhưng lại thấy bên má nàng hơi ửng đỏ lên, lại sờ sờ trán của nàng, nhíu mày hỏi:
“Sao lại nóng như vậy?”
Vân Nùng cũng nâng tay sờ sờ gò má, coi như không có việc gì nói:
“Không có gì đâu, canh giờ không còn sớm nữa, ngươi mau đi đi kẻo trễ.”
Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung thêm:
“Nếu không quá gấp thì tốt nhất là nên ăn chút gì đó đi, đừng để bụng đói.”
Cố Tu Nguyên còn chưa nói gì đã bị nàng dặn dò một tràng dài, thấp giọng cười nói:
“Được, ta biết rồi.”
Thực sự thì xưa nay Vân Nùng luôn lười nhác, nếu không có ma ma chăm sóc thì nàng cũng chẳng chịu ăn cơm. Trước kia Cố Tu Nguyên luôn khuyên nàng bảo trọng thân thể, vậy mà bây giờ ngược lại đến phiên Vân Nùng khuyên hắn, thật sự rất thú vị.
Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, nếu cứ trì hoãn thì sẽ đụng phải người khác, cho nên Cố Tu Nguyên cũng lập tức rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Nùng lại mê mê man man ngủ, một lát sau thì được Thúy Kiều gọi dậy.
Vân Nùng không rõ chân tướng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu, chân mày cũng nhíu lại.
Chúc ma ma sờ sờ trán của nàng, lo lắng nhìn về phía Thúy Kiều nói:
“Tiểu thư hình như nóng lên, cho người đi thỉnh đại phu đến đây đi.”
Lúc nảy khi Cố Tu Nguyên rời đi cũng từng hỏi qua một câu, nhưng khi đó Vân Nùng không cho là đúng, không nghĩ rằng mình sẽ bị bệnh. Khó trách nàng lại nhanh chóng mê man, bây giờ vẫn còn thấy đau đầu.
“Sao lại đột nhiên ngã bệnh? Hôm qua tiểu thư đi ra ngoài cũng mặc nhiều lớp áo, cũng chẳng mỏng manh gì.”
Chúc ma ma nhìn bốn phía, lại nỏi:
“Cửa sổ này cũng kín kẽ, chẳng lẽ là do nửa đêm tiểu thư đạp chăn ra nên mới bị cảm lạnh.”
Vân Nùng bọc chăn, yên tĩnh nằm ở trên giường, Chúc ma ma nhắc tới thì nàng mới nhớ là đêm qua nàng không đóng cửa sổ. Nàng vốn là sẽ đi đóng cửa sổ nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không đóng. Cho đến gần giờ tý, khi Cố Tu Nguyên vào mới đem cửa sổ đóng lại.
Chẳng lẽ chính là nguyên do này?
Dù sao nàng cũng cùng Cố Tu Nguyên ngủ ở một chỗ, nếu là đạp chăn thì Cố Tu Nguyên cũng sẽ không thể không quan tâm.
Thúy Kiều đã tìm người đi thỉnh đại phu đến, Vân Nùng nghiêng người nhìn Chúc ma ma nói:
“Chẳng qua là cảm lạnh thôi, cũng không phải bệnh nặng gì, ngươi không cần lo lắng đâu.”
Thấy nàng không thèm quan tâm sức khỏe, Chúc ma ma nhịn không được nhắc nhở:
“Mặc dù không phải bệnh nặng nhưng cũng phải uống thuốc mới được. Tiểu thư nên cẩn thận một chút, đừng để sơ ý như vậy nữa.”
Vân Nùng sợ bà lại nhắc nữa nên liền gật gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Chúc ma ma lại nói:
“Sau này vẫn nên để Thúy Kiều đến hầu hạ tiểu thư đi, nếu như có chuyện gì thì còn xử lý kịp.”
Lời này quá hợp tình hợp lý cho nên trong chốc lát nàng không thể tìm ra được lý do gì để phản bác, chỉ nói một câu cho có lệ:
“Chuyện đó nói sau đi.”
Chúc ma ma lo lắng cho bệnh tình của nàng cho nên cũng không để ý đến thái độ này, bà đi ra cửa lấy nước lạnh.
Không bao lâu, Thúy Kiều đã mời được vị đại phu đến.
Thực sự thì chỉ là một chút nóng lạnh thôi, chẳng phải bệnh nan y gì, đại phu chẩn mạch xong thì cho thuốc uống, dặn dò cẩn thận rồi cầm tiền thù lao rời đi.
Vân Nùng mới đầu còn chưa cảm thấy gì, còn có tâm tình cùng Chúc ma ma nói chuyện phiếm, nhưng sau đó lại khá nghiêm trọng, nàng mơ mơ màng màng ăn miếng cháo trắng, uống thuốc xong liền đi ngủ.
Chúc ma ma lấy khăn dính nước lạnh, vắt khô, phủ ở trên trán nàng.
Vân Nùng chỉ là bị gió thổi trong một hai canh giờ mà lại đến một hai ngày vẫn chưa thể tốt lên, mặc dù không còn nóng nhiều nhưng vẫn có sốt nhẹ.
Thúy Kiều được Chúc ma ma phân phó, một tấc cũng không rời nàng.
Vân Nùng vẻn vẹn hai ngày cũng chưa tái kiến Cố Tu Nguyên, cũng không biết hắn đang bận rộn hay rảnh rỗi, nhưng có Thúy Kiều ở đây nên không còn cách nào khác.
Tuy rằng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là vài ngày không gặp nên có chút nhơ thương.
Thúy Kiều thấy nàng không yên lòng, thân thiết hỏi:
“Tiểu thư lại thấy không thoải mái sao?”
"Không,"
Vân Nùng lắc lắc đầu, ý bảo nàng đến sờ sờ trán của mình,
“Không còn nóng nữa, chắc là khỏi rồi nhỉ?”
“Nào nhanh vậy được?”
Thúy Kiều lắc lắc đầu cười nói:
“Đại phu đã nói là tiểu thư nên tĩnh tâm tu dưỡng nhiều ngày, không thể ra ngoài gió, không thể cảm lạnh, không ăn đồ sống đồ nguội.”
Vân Nùng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết được đạo lý này, nàng hiện thời bị bệnh, cũng không lay chuyển được Thúy Kiều và Chúc ma ma nên chỉ có thể tùy theo bọn họ.
Lại một ngày nữa, nàng vẫn không gặp được Cố Tu Nguyên, nhưng lại có một vị khách tới đây.