“Mặt bằng ở Lạc Dương không phải rẻ, hắn cũng chỉ có thể mua được cùng lắm là vài xe hương liệu, cho nên cũng không thể ở được một cửa hàng ở đây. Xét đến cùng thì hắn chẳng qua là muốn đầu cơ trục lợi, kiếm tiền từ giá chênh lệch thôi.”
Cố Tu Nguyên thấy ánh mắt của nàng sáng ngời nên biết nàng đã hiểu được, hắn nói tiếp:
“Nếu nàng bán hương liệu cho hắn thì còn có một mục đích nữa.”
Cố Tu Nguyên cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
“Để hắn mở đường tìm tòi thăm dò trước khi chúng ta hành động.”
Đạo lý này cũng không khó lý giải, chẳng qua là trước nay Vân Nùng và A Lăng đều chỉ vây quanh chuyện cửa hàng, cũng không suy nghĩ quá sâu xa, cho nên mới sợ sẽ có sai lầm, nhưng bây giờ Cố Tu Nguyên đã chỉ giáo như vậy, Vân Nùng lập tức hiểu liền.
Chính nàng cũng không có kinh nghiệm gì, mặc dù Từ Tư Xảo có chút khả năng trời phú về kinh doanh, nhưng hiện tại cũng chỉ là lý thuyết suông, nếu thật sự vội vàng thì sợ là sẽ mắc sai lầm lớn.
Nhưng nếu như để những khách sỉ đi thăm dò trước thì sẽ biết được hương liệu đó có thể làm ăn được ở những nơi khác hay không.
Nếu không thì coi như có được một bài học sẵn, còn nếu được thì thuận thế đem thanh danh của Ỷ La Hương phát triển hơn nữa.
Vân Nùng đem ý nghĩ mơ hồ đó nói ra rồi hỏi Cố Tu Nguyên:
“Có đúng không?”
Cố Tu Nguyên vuốt mái tóc dài của nàng, dung túng cười nói:
“Đúng là như vậy.”
“Nếu vậy thì ngày mai ta sẽ cho A Lăng gọi hắn đến.”
Sau khi cao hứng được một chút thì nàng lại có chút sầu muộn:
“Nhưng thời gian tới lại rất bận rộn nhỉ?”
Nếu giao dịch kia thành công thì sẽ rất cần một lượng hương liệu lớn, Vân Nùng lại phải điều chế gấp gáp nhiều hương liệu mới bổ sung đủ.
Cố Tu Nguyên nói:
“Nếu nàng sợ phiền toái thì nên mướn thêm người làm.”
“Ta không yên tâm lắm.”
Vân Nùng không tự chủ nhíu mày:
“Thúy Kiều, A Lăng thì ta có thể tin tưởng, nhưng nếu đem phương pháp điều chế giao cho người khác…”
Đầu ngón tay của Cố Tu Nguyên đặt lên mi tâm của nàng vuốt ve, hắn nói:
“Nếu nàng thực sự muốn phát triển việc kinh doanh thì không thể chỉ dựa vào một mình nàng điều chế hương được. Bây giờ thì không nói, đợi đến lúc mở những cửa hàng khác, chẳng lẽ nàng muốn nàng ở kinh thành điều chế rồi cho người đi thật xa đến lấy hay sao?”
Lời hắn nói cũng có chút bất đắc dĩ, Vân Nùng nghe hắn nói như thế thì cũng cảm thấy mình ngu đần, không phản bác mà nở nụ cười:
“Vậy thì phải làm như nào mới tốt?”
Lúc trước Vân Nùng là quận chúa, nàng chẳng quan tâm mấy việc này, có chuyện gì khó hiểu đều theo bản năng đến hỏi Cố Tu Nguyên, giống như là chuyện gì trên đời này hắn cũng biết hết.
“Cũng không có biện pháp gì đảm đảo hoàn toàn.”
Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói:
“Cho dù là tin tưởng giao phó cho người khác thì cũng không đảm bảo được bọn họ sẽ không sinh ra ý nghĩ khác.”
Vân Nùng giật giật môi, rốt cuộc cũng không nói được gì. Nàng biết Cố Tu Nguyên nói không sai nên chỉ có thể thở dài.
Cố Tu Nguyên bỗng nhiên lại có chút hối hận. Hắn rất ít khi nói chuyện đạo lý nghiêm túc với nàng, Vân Nùng lớn lên ở trong cung, đối với mấy chuyện lòng tham thì đều rất rõ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng sẽ nói như vậy trước mặt nàng.
Hắn chạm vào má Vân Nùng rồi lại chạm vào vành tai của nàng.
“Ta hiểu.”
Vân Nùng kéo cánh tay không an phận của hắn xuống. Nàng quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẫn còn sớm nên cũng không cần gấp gáp trở về.
Cố Tu Nguyên lại nắm cổ tay nàng, không nói không rằng nhìn về phía nàng.
Vân Nùng cũng không hiểu hắn muốn gì, nghi hoặc nói:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tu Nguyên lại coi như không có việc gì thu tay lại,
“Chỉ là đột nhiên nhớ tới chút chuyện thôi.”
Vân Nùng cũng tin là thật nên cũng không hỏi nữa, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, liền rũ mắt xuống cầm tay hắn đùa nghịch.
Tay hắn rất đẹp, trắng nõn thon dài, có vài gân xanh lộ ra, khớp xương rất cứng cỏi rõ ràng.
Vân Nùng như là có được một thứ đồ chơi, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lại lấy đầu ngón tay vẽ theo những đường gân xanh trên cổ tay, không biết có gì thú vị.
Nàng nhìn xuống, theo góc độ này thì Cố Tu Nguyên có thể nhìn thấy mái tóc dài đen như mực, hàng lông mi cong dài, bờ môi mọng nước cùng với chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Hắn cũng không biết làm gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng đùa nghịch cánh tay mình.
Thúy Kiều ở dưới lầu đợi mãi vẫn không thấy Vân Nùng xuống, nàng bất an đứng lên, cố lấy lá gan bước lên lầu, muốn tìm một cái cớ để mời tiểu thư nhà mình về.
Vừa lên lầu, nàng chỉ thấy tình huống đó, sững sờ không nói được lời nào.
Thúy Kiều không hiểu được, rõ ràng là tiểu thư nhà mình ở trong kinh cũng không lâu, sao lại có bộ dạng như đã quen biết nhiều năm với vị công tử kia chứ? Nhìn bộ dạng này của hai người thật giống như đôi phu thê tình cảm hòa thuận.
Cầu thang cách cửa sổ một cái bình bát bảo rỗng, Thúy Kiều đang do dự có nên lên tiếng hay không thì liền thấy vị công tử kia quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Cũng không biết tại sao, Thúy Kiều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho mạch đập nhanh hơn rất nhiều. Nàng sững sờ không dám nói gì liền quay đầu đi xuống dưới lầu.
Vân Nùng tự đùa tự vui thật cao hứng, nàng không để ý đến Thúy Kiều, sau khi thấy sắc trời đã trễ nàng mới lên tiếng:
“Mấy ngày tới ngươi không cần qua đâu.”
Vân Nùng buông lỏng tay ra, cùng hắn đứng dậy:
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Cố Tu Nguyên cũng đứng dậy trêu tức nàng:
“Sao vậy, nàng muốn cho ta một danh phận sao?”
Tuy rằng nói như vậy cũng không sai, nhưng khi hắn thẳng thắn nhắc tới như vậy thì lại có chút cảm giác không nói nên lời.
Vân Nùng nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. Với thân phận hiện giờ của hắn, nếu người khác nghe thấy hắn nói như thế thì chỉ sợ rằng sẽ bị kinh động mất. Thần thái của Cố Tu Nguyên lại rất tự nhiên, giống như là không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Vân Nùng thật sự đỡ không lại bộ dạng hợp tình hợp lý này của Cố Tu Nguyên, nàng vẫy vẫy tay không cho hắn đi cùng nữa, một mình nàng bước nhanh xuống lầu.
Thúy Kiều đi theo nhưng cũng không hỏi gì. Nàng đã suy nghĩ hồi lâu, nàng biết nhiều lời cũng vô dụng, cho nên cứ tùy theo ý của Vân Nùng.
Hơn nữa, lúc nảy vô tình thấy được tình cảnh kia, Thúy Kiều cảm thấy tiểu thư nhà mình hình như rất vui vẻ khi ở cùng vị công tử đó.
Đi theo Vân Nùng đã lâu nhưng nàng chưa thấy ai khiến tiểu thư thoải mái như vậy.
Sau khi Vân Nùng về đến nhà thì lập tức cho người đi thông báo cho A Lăng để nàng ấy đi thương lượng với vị khách sỉ kia. Còn nàng sẽ cùng với Thúy Kiều một lòng một dạ điều chế hương.
Tuy bận rộn nhưng khi nàng ngẫu nhiên nhớ tới câu nói đùa của Cố Tu nguyên thì thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.
Bây giờ nghĩ tới kết hôn, mặc dù Vân Nùng cũng không còn mâu thuẫn như trước, nhưng vẫn có chút kiêng dè. Chuyện này nghĩ một lát cũng không ra nên chỉ có thể tạm thời như vậy.
Vân Nùng vẫn chưa cho Cố Tu Nguyên một câu trả lời, vừa vặn có thể ở nhà điều chế hương để trốn tránh, nàng cũng không đi ra ngoài, nhưng kết quả lại có một chuyện khác.
Thị nữ bên cạnh Cảnh Ninh đem đến một lá thư viết tay cho Vân Nùng.
Dù nét chữ nghệch ngoạc nhưng cũng có thể nhìn ra đó là nét chữ của Cảnh Ninh, lá thư cũng rất ngắn gọn, nói là thái hoàng thái hậu bệnh nặng, nội trong hai ngày nếu Vân Nùng muốn tái kiến lão nhân gia thì hãy theo thị nữ này tiến cung.
Vân Nùng được Đậu thái hậu nuôi dưỡng, cũng vì vậy mới gặp được Cảnh Ninh, nàng nhận được rất nhiều ân huệ từ lão nhân gia. Mặc kệ ba mươi năm trước bà và tiên đế đã làm qua sự tình gì, nhưng những ân huệ này không phải là giả dối.
Tuy có chút hoài nghi nhưng Vân Nùng vẫn luôn kính trọng thái hoàng thái hậu.
Lúc trước nàng sợ lão nhân gia thấy nàng thì bệnh tình sẽ nặng thêm. Nhưng mọi chuyện tới nước này, Cảnh Ninh cũng giúp nàng lót đường xong xuôi, nàng đương nhiên là muốn đến gặp mặt người lần cuối.
Nàng vội vội vàng vàng thay đổi xiêm y, búi lại mái tóc, dặn dò Thúy Kiều hai câu rồi cùng thị nữ của Cảnh Ninh lên ngựa đi vào cung.
Có lệnh bài của Cảnh Ninh nên việc qua cửa cung cũng không có vấn đề gì, thị vệ sau khi kiểm tra lệnh bài thì liền cho qua cửa.
Lâu lắm rồi nàng mới quay lại hoàng thành quen thuộc, không thể không nhớ đến chuyện biến cố cung yến trước kia.
Xe ngựa dừng lại bên trong cung, thị nữa đỡ Vân Nùng xuống xe rồi dẫn đường cho nàng vào phía trong. Năm đó nàng theo Cảnh Ninh vào cung để chúc thọ tiên đế cũng đi con đường này để tới thỉnh an Đậu thái hậu.
Khi đó nàng chỉ nghĩ làm như thế nào để ứng phó xong cái tiệc cung yến này, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện xảy ra, lại không ngờ rằng nàng sẽ vào cung với tình hình này.
Đúng là nhân sinh vô thường, chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được.
Khi sắp tiến vào giữa hậu cung, thị nữ kia còn sợ Vân Nùng sẽ khiếp đảm nên an ủi vài câu, nói là có đại trưởng công chúa ở trong đó, nàng không cần lo lắng.
Thấy Vân Nùng mất hồn mất vía, nàng lại nhắc nhở thêm vài câu, còn thỉnh Vân Nùng cẩn thận với bậc thềm.
Vân Nùng ở trong cung gần mười năm, ngay cả nhắm hai mắt cũng sẽ không thể đi nhầm, chẳng qua thị nữ này không biết được thôi. Sắc mặt nàng tái nhợt cố nở một nụ cười nói câu đa tạ.
Trường nhạc trong cung rất yên tĩnh, thị nữ đi tới đi lui nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.
Cố Tu Nguyên thấy ánh mắt của nàng sáng ngời nên biết nàng đã hiểu được, hắn nói tiếp:
“Nếu nàng bán hương liệu cho hắn thì còn có một mục đích nữa.”
Cố Tu Nguyên cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
“Để hắn mở đường tìm tòi thăm dò trước khi chúng ta hành động.”
Đạo lý này cũng không khó lý giải, chẳng qua là trước nay Vân Nùng và A Lăng đều chỉ vây quanh chuyện cửa hàng, cũng không suy nghĩ quá sâu xa, cho nên mới sợ sẽ có sai lầm, nhưng bây giờ Cố Tu Nguyên đã chỉ giáo như vậy, Vân Nùng lập tức hiểu liền.
Chính nàng cũng không có kinh nghiệm gì, mặc dù Từ Tư Xảo có chút khả năng trời phú về kinh doanh, nhưng hiện tại cũng chỉ là lý thuyết suông, nếu thật sự vội vàng thì sợ là sẽ mắc sai lầm lớn.
Nhưng nếu như để những khách sỉ đi thăm dò trước thì sẽ biết được hương liệu đó có thể làm ăn được ở những nơi khác hay không.
Nếu không thì coi như có được một bài học sẵn, còn nếu được thì thuận thế đem thanh danh của Ỷ La Hương phát triển hơn nữa.
Vân Nùng đem ý nghĩ mơ hồ đó nói ra rồi hỏi Cố Tu Nguyên:
“Có đúng không?”
Cố Tu Nguyên vuốt mái tóc dài của nàng, dung túng cười nói:
“Đúng là như vậy.”
“Nếu vậy thì ngày mai ta sẽ cho A Lăng gọi hắn đến.”
Sau khi cao hứng được một chút thì nàng lại có chút sầu muộn:
“Nhưng thời gian tới lại rất bận rộn nhỉ?”
Nếu giao dịch kia thành công thì sẽ rất cần một lượng hương liệu lớn, Vân Nùng lại phải điều chế gấp gáp nhiều hương liệu mới bổ sung đủ.
Cố Tu Nguyên nói:
“Nếu nàng sợ phiền toái thì nên mướn thêm người làm.”
“Ta không yên tâm lắm.”
Vân Nùng không tự chủ nhíu mày:
“Thúy Kiều, A Lăng thì ta có thể tin tưởng, nhưng nếu đem phương pháp điều chế giao cho người khác…”
Đầu ngón tay của Cố Tu Nguyên đặt lên mi tâm của nàng vuốt ve, hắn nói:
“Nếu nàng thực sự muốn phát triển việc kinh doanh thì không thể chỉ dựa vào một mình nàng điều chế hương được. Bây giờ thì không nói, đợi đến lúc mở những cửa hàng khác, chẳng lẽ nàng muốn nàng ở kinh thành điều chế rồi cho người đi thật xa đến lấy hay sao?”
Lời hắn nói cũng có chút bất đắc dĩ, Vân Nùng nghe hắn nói như thế thì cũng cảm thấy mình ngu đần, không phản bác mà nở nụ cười:
“Vậy thì phải làm như nào mới tốt?”
Lúc trước Vân Nùng là quận chúa, nàng chẳng quan tâm mấy việc này, có chuyện gì khó hiểu đều theo bản năng đến hỏi Cố Tu Nguyên, giống như là chuyện gì trên đời này hắn cũng biết hết.
“Cũng không có biện pháp gì đảm đảo hoàn toàn.”
Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói:
“Cho dù là tin tưởng giao phó cho người khác thì cũng không đảm bảo được bọn họ sẽ không sinh ra ý nghĩ khác.”
Vân Nùng giật giật môi, rốt cuộc cũng không nói được gì. Nàng biết Cố Tu Nguyên nói không sai nên chỉ có thể thở dài.
Cố Tu Nguyên bỗng nhiên lại có chút hối hận. Hắn rất ít khi nói chuyện đạo lý nghiêm túc với nàng, Vân Nùng lớn lên ở trong cung, đối với mấy chuyện lòng tham thì đều rất rõ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng sẽ nói như vậy trước mặt nàng.
Hắn chạm vào má Vân Nùng rồi lại chạm vào vành tai của nàng.
“Ta hiểu.”
Vân Nùng kéo cánh tay không an phận của hắn xuống. Nàng quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẫn còn sớm nên cũng không cần gấp gáp trở về.
Cố Tu Nguyên lại nắm cổ tay nàng, không nói không rằng nhìn về phía nàng.
Vân Nùng cũng không hiểu hắn muốn gì, nghi hoặc nói:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tu Nguyên lại coi như không có việc gì thu tay lại,
“Chỉ là đột nhiên nhớ tới chút chuyện thôi.”
Vân Nùng cũng tin là thật nên cũng không hỏi nữa, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, liền rũ mắt xuống cầm tay hắn đùa nghịch.
Tay hắn rất đẹp, trắng nõn thon dài, có vài gân xanh lộ ra, khớp xương rất cứng cỏi rõ ràng.
Vân Nùng như là có được một thứ đồ chơi, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lại lấy đầu ngón tay vẽ theo những đường gân xanh trên cổ tay, không biết có gì thú vị.
Nàng nhìn xuống, theo góc độ này thì Cố Tu Nguyên có thể nhìn thấy mái tóc dài đen như mực, hàng lông mi cong dài, bờ môi mọng nước cùng với chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Hắn cũng không biết làm gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng đùa nghịch cánh tay mình.
Thúy Kiều ở dưới lầu đợi mãi vẫn không thấy Vân Nùng xuống, nàng bất an đứng lên, cố lấy lá gan bước lên lầu, muốn tìm một cái cớ để mời tiểu thư nhà mình về.
Vừa lên lầu, nàng chỉ thấy tình huống đó, sững sờ không nói được lời nào.
Thúy Kiều không hiểu được, rõ ràng là tiểu thư nhà mình ở trong kinh cũng không lâu, sao lại có bộ dạng như đã quen biết nhiều năm với vị công tử kia chứ? Nhìn bộ dạng này của hai người thật giống như đôi phu thê tình cảm hòa thuận.
Cầu thang cách cửa sổ một cái bình bát bảo rỗng, Thúy Kiều đang do dự có nên lên tiếng hay không thì liền thấy vị công tử kia quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Cũng không biết tại sao, Thúy Kiều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho mạch đập nhanh hơn rất nhiều. Nàng sững sờ không dám nói gì liền quay đầu đi xuống dưới lầu.
Vân Nùng tự đùa tự vui thật cao hứng, nàng không để ý đến Thúy Kiều, sau khi thấy sắc trời đã trễ nàng mới lên tiếng:
“Mấy ngày tới ngươi không cần qua đâu.”
Vân Nùng buông lỏng tay ra, cùng hắn đứng dậy:
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Cố Tu Nguyên cũng đứng dậy trêu tức nàng:
“Sao vậy, nàng muốn cho ta một danh phận sao?”
Tuy rằng nói như vậy cũng không sai, nhưng khi hắn thẳng thắn nhắc tới như vậy thì lại có chút cảm giác không nói nên lời.
Vân Nùng nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. Với thân phận hiện giờ của hắn, nếu người khác nghe thấy hắn nói như thế thì chỉ sợ rằng sẽ bị kinh động mất. Thần thái của Cố Tu Nguyên lại rất tự nhiên, giống như là không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Vân Nùng thật sự đỡ không lại bộ dạng hợp tình hợp lý này của Cố Tu Nguyên, nàng vẫy vẫy tay không cho hắn đi cùng nữa, một mình nàng bước nhanh xuống lầu.
Thúy Kiều đi theo nhưng cũng không hỏi gì. Nàng đã suy nghĩ hồi lâu, nàng biết nhiều lời cũng vô dụng, cho nên cứ tùy theo ý của Vân Nùng.
Hơn nữa, lúc nảy vô tình thấy được tình cảnh kia, Thúy Kiều cảm thấy tiểu thư nhà mình hình như rất vui vẻ khi ở cùng vị công tử đó.
Đi theo Vân Nùng đã lâu nhưng nàng chưa thấy ai khiến tiểu thư thoải mái như vậy.
Sau khi Vân Nùng về đến nhà thì lập tức cho người đi thông báo cho A Lăng để nàng ấy đi thương lượng với vị khách sỉ kia. Còn nàng sẽ cùng với Thúy Kiều một lòng một dạ điều chế hương.
Tuy bận rộn nhưng khi nàng ngẫu nhiên nhớ tới câu nói đùa của Cố Tu nguyên thì thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.
Bây giờ nghĩ tới kết hôn, mặc dù Vân Nùng cũng không còn mâu thuẫn như trước, nhưng vẫn có chút kiêng dè. Chuyện này nghĩ một lát cũng không ra nên chỉ có thể tạm thời như vậy.
Vân Nùng vẫn chưa cho Cố Tu Nguyên một câu trả lời, vừa vặn có thể ở nhà điều chế hương để trốn tránh, nàng cũng không đi ra ngoài, nhưng kết quả lại có một chuyện khác.
Thị nữ bên cạnh Cảnh Ninh đem đến một lá thư viết tay cho Vân Nùng.
Dù nét chữ nghệch ngoạc nhưng cũng có thể nhìn ra đó là nét chữ của Cảnh Ninh, lá thư cũng rất ngắn gọn, nói là thái hoàng thái hậu bệnh nặng, nội trong hai ngày nếu Vân Nùng muốn tái kiến lão nhân gia thì hãy theo thị nữ này tiến cung.
Vân Nùng được Đậu thái hậu nuôi dưỡng, cũng vì vậy mới gặp được Cảnh Ninh, nàng nhận được rất nhiều ân huệ từ lão nhân gia. Mặc kệ ba mươi năm trước bà và tiên đế đã làm qua sự tình gì, nhưng những ân huệ này không phải là giả dối.
Tuy có chút hoài nghi nhưng Vân Nùng vẫn luôn kính trọng thái hoàng thái hậu.
Lúc trước nàng sợ lão nhân gia thấy nàng thì bệnh tình sẽ nặng thêm. Nhưng mọi chuyện tới nước này, Cảnh Ninh cũng giúp nàng lót đường xong xuôi, nàng đương nhiên là muốn đến gặp mặt người lần cuối.
Nàng vội vội vàng vàng thay đổi xiêm y, búi lại mái tóc, dặn dò Thúy Kiều hai câu rồi cùng thị nữ của Cảnh Ninh lên ngựa đi vào cung.
Có lệnh bài của Cảnh Ninh nên việc qua cửa cung cũng không có vấn đề gì, thị vệ sau khi kiểm tra lệnh bài thì liền cho qua cửa.
Lâu lắm rồi nàng mới quay lại hoàng thành quen thuộc, không thể không nhớ đến chuyện biến cố cung yến trước kia.
Xe ngựa dừng lại bên trong cung, thị nữa đỡ Vân Nùng xuống xe rồi dẫn đường cho nàng vào phía trong. Năm đó nàng theo Cảnh Ninh vào cung để chúc thọ tiên đế cũng đi con đường này để tới thỉnh an Đậu thái hậu.
Khi đó nàng chỉ nghĩ làm như thế nào để ứng phó xong cái tiệc cung yến này, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện xảy ra, lại không ngờ rằng nàng sẽ vào cung với tình hình này.
Đúng là nhân sinh vô thường, chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được.
Khi sắp tiến vào giữa hậu cung, thị nữ kia còn sợ Vân Nùng sẽ khiếp đảm nên an ủi vài câu, nói là có đại trưởng công chúa ở trong đó, nàng không cần lo lắng.
Thấy Vân Nùng mất hồn mất vía, nàng lại nhắc nhở thêm vài câu, còn thỉnh Vân Nùng cẩn thận với bậc thềm.
Vân Nùng ở trong cung gần mười năm, ngay cả nhắm hai mắt cũng sẽ không thể đi nhầm, chẳng qua thị nữ này không biết được thôi. Sắc mặt nàng tái nhợt cố nở một nụ cười nói câu đa tạ.
Trường nhạc trong cung rất yên tĩnh, thị nữ đi tới đi lui nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.