Trường nhạc trong cung yên lặng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Mọi cảnh vật đều cực kỳ quen thuộc với Vân Nùng, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây, bây giờ quay lại đương nhiên là cả trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Cô nương xin chờ ở đây.”
Thị nữ đè thấp thanh âm, nhìn Vân Nùng nói:
"Ta phải đến hồi bẩm đại trưởng công chúa."
Vân Nùng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Nàng đứng ở ngoài tẩm điện chờ, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Một lát sau, Cảnh Ninh liền nhanh chóng đi ra.
Vân Nùng và nàng bốn mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt, thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Ngươi đến rồi à."
Cảnh Ninh thoạt nhìn trông rất mỏi mệt, thanh âm có vẻ có chút vô lực, nàng cũng không trực tiếp đưa Vân Nùng đến tẩm điện, mà là tới tây thiên điện để nghỉ ngơi một lát.
Năm đó, tây thiên điện chính là chỗ ở của Vân Nùng, sau này khi nàng chuyển ra khỏi cung thì cũng không tới nơi này nữa.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, cung nữ bưng trà mới đến, Cảnh Ninh nâng nâng tay ý bảo các nàng lui ra hết đi.
Một cung điện lớn như vậy mà bây giờ chỉ còn lại hai người, có chút trống rỗng.
Vân Nùng bưng chén trà, nhưng cũng không còn tâm tư để thưởng thức, nàng chần chờ nói:
"Thái hoàng thái hậu..."
Bệnh tình này của thái hoàng thái hậu tồn tại đã lâu, rất dễ tái phát, bà hiện thời tuổi tác đã cao lại còn gặp bệnh nan y khó chữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này. Thái hậu thậm chí đã phân phó phủ nội vụ chuẩn bị lễ tang, để ngừa đến lúc đó trở tay không kịp .
Cảnh Ninh ở trong cung hồi lâu, nàng cũng thấy rõ bệnh tình của thái hoàng thái hậu cũng ngày càng nặng thêm, trong lòng ngược lại cũng đã có chuẩn bị, thấp giọng nói:
"Lão nhân gia hiện thời thần trí không rõ, đôi lúc còn không nhận ra ai nữa, chỉ nhờ vào canh sâm để kéo dài thời gian."
Vân Nùng đã sớm đoán được sẽ như thế, nhưng sau khi nghe Cảnh Ninh xác nhận thì trong lòng cũng có chút thổn thức. Nàng đan mười ngón tay lại, có chút bất an vuốt ve đốt ngón tay, sau một lát lại hỏi:
"Ta đi gặp lão nhân gia thì sẽ không có trở ngại gì chứ?"
"Việc đã đến nước này, còn có thể có trở ngại gì nữa chứ?"
Cảnh Ninh cười khổ, rồi sau đó nói:
"Chỉ sợ là bà cũng không thể nhận ra ngươi."
Thái hoàng thái hậu hiện thời thần trí đều không minh mẫn, nửa tỉnh nửa mơ kêu tên tiên đế, rồi lại kể ra những chuyện cũ năm xưa. Cảnh Ninh canh giữ bên cạnh bà, khi nghe xong chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảng, đuổi hết cung nữ trong mãn điện ra ngoài, chỉ chừa lại hoàng hậu thân tín ở trong điện chờ đợi.
Những lời này nếu bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ là những tin đồn nhảm nhí lại lan truyền. Cảnh Ninh cũng không muốn quan tâm đến chuyện năm xưa nên chỉ có thể tận lực giấu diếm.
Đó là chuyện của vài thập niên trước, Cảnh Ninh cũng từng đề cập với Vân Nùng, nhưng hôm nay cũng không muốn nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Nếu có thể thì nàng hy vọng bản thân nàng sẽ không biết những chuyện đó.
Thấy Vân Nùng trầm mặc, Cảnh Ninh lại nói:
"Bây giờ bà ấy đã ngủ, nếu ngươi muốn gặp thì ta sẽ đưa ngươi đi."
Hai người dù chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng mỗi người đều đã rõ ràng.
Với thân phận hiện giờ của Vân Nùng, đương nhiên là không thể cùng thái hoàng thái hậu nói chuyện được, tốt nhất là thừa dịp bà đang nghỉ ngơi thì tới nhìn một cái, gặp nhau như vậy cũng coi như an ủi được phần nào.
Vân Nùng nhìn xung quanh, cách bài trí trong cung điện cũng không thay đổi nhiều lắm. Nếu lại đi vào trong, nội thất bên trong chính là một bộ tranh chữ của thái hoàng thái hậu.
Nàng mím mím môi, đứng dậy nói:
"Đi thôi."
Cảnh Ninh mang theo Vân Nùng ra khỏi tây thiên điện, rồi đi đến tẩm điện của Thái hậu.
Vừa vào cửa, Vân Nùng đã ngửi thấy mùi hương an thần nồng nặc, lúc vào bên trong nội thất, mùi hương này lại càng đậm đà hơn, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
Như là đoán được Vân Nùng đang nghĩ cái gì, Cảnh Ninh thấp giọng giải thích:
"Điều này cũng là do thái y dặn dò. Nếu không có mùi hương an thần, thái hoàng thái hậu không thể ngủ an ổn, khó tránh khỏi bị ác mộng."
Tuy rằng đốt hương an thần cũng không hoàn toàn hữu hiệu, nhưng tốt xấu có một ít còn hơn không.
Vân Nùng nao nao, lập tức hiểu ý tứ của Cảnh Ninh.
Cũng không biết mấy mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến thái hoàng thái hậu và tiên đế trước khi chết đều có bộ dạng như vậy?
Cảnh Ninh nhẹ giọng phân phó rồi đuổi hai vị ma ma đi ra ngoài, rồi sau đó nhìn Vân Nùng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tiến lên đây.
Vân Nùng đứng ở sạp dưới nhìn lão nhân gia đang nằm trên giường.
Thái hoàng thái hậu đã thập cổ lai hy, tóc bạc hết cả đầu, bị bệnh tình tra tấn nên trông rất gầy gò xanh xao, thật khó để nhìn ra sắc đẹp mĩ miều khi còn trẻ.
Cũng không biết vì sao nhưng khi Vân Nùng thấy bộ dạng này của bà, nàng chỉ cảm thấy mắt có chút cay, nháy mắt một cái thì nước mắt liền rơi xuống.
Cảnh Ninh thấy vậy cũng thổn thức không thôi.
Mùi hương an thần dường như cũng không có tác dụng gì, thái hoàng thái hậu ngủ vẫn không an ổn, môi khẽ nhúc nhích phát ra chút thanh âm mơ hồ, nếu kề sát lại một chút thì có thể nghe được đại khái.
Nhưng Vân Nùng cũng không tiến lên để nghe ngóng chuyện cũ này, nàng chỉ yên lặng đứng ở một chỗ nhớ lại chuyện khi nàng mới vừa vào cung.
Khi đó tuổi nàng còn nhỏ cho nên bây giờ cũng không nhớ được gì nhiều, chỉ là sau này nghe ma ma ở trong cung đề cập một chút mới có tí ấn tượng.
Sau khi cha mẹ của nàng qua đời, hoàng thượng muốn tỏ ra sự nhân từ độ lượng của mình với những người đã hy sinh vì đất nước cho nên đã ngoại lệ đem một bé gái mồ côi như Vân Nùng phong làm Hoài Chiêu quận chúa, đưa đến hậu cung nuôi dưỡng.
Khi đó nàng không hiểu sự tình lắm, ban đầu là cả ngày nàng chỉ biết khóc đòi nhũ mẫu đưa nàng đi gặp cha mẹ. Nhưng sau này nàng mơ hồ cảm thấy được hoàng hậu nương nương không thích nàng như vậy, thêm cả bị vị công chúa chọc là “con quỷ khóc nhè”, vì thế nàng liên yên lặng, tự mình tự ngốc, cả ngày đều không nói gì.
Qua hơn một tháng thì thái hoàng thái hậu đem nàng vào trong cung nuôi dưỡng với Cảnh Ninh, cũng kể từ lúc đó, trên mặt Vân Nùng mới dần dần có nét cười...
Chớp mắt tới bây giờ cũng đã gần hai mươi năm rồi.
Mặc kệ trước đó lão nhân gia đã làm nên chuyện gì, nhưng đối với nàng thì bà thực sự rất quan trọng.
Từ nhỏ Vân Nùng đã mất cha mẹ, ngay cả vóc dáng của bọn họ như thế nào nàng cũng chẳng nhớ. Những năm đó người thân cận nhất với nàng cũng chỉ có Đậu thái hậu và Cảnh Ninh. Hiện thời thấy bộ dạng này của bà, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống như mưa.
Đáy mắt của Cảnh Ninh cũng đỏ dần lên, nàng cố nén dòng lệ, nhẹ nhàng vỗ vai Vân Nùng.
"Ta..."
Vân Nùng muốn nói gì đó thì đột nhiên thái hoàng thái hậu nâng thanh âm kêu lên một tiếng "Cảnh Ninh", hai mắt khép chặt cũng dần dần mở ra.
"A, ta ở đây."
Cảnh Ninh vội vàng cúi đầu đáp, tiến lên một bước chắn trước mặt Vân Nùng.
Vân Nùng cũng không ngờ rằng thái hoàng thái hậu sẽ đột nhiên tỉnh lại, đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó theo ý tứ của Cảnh Ninh, lui về sau mấy bước, nghiêng người tránh ở cuối giường.
Có tấm màn che lấp cho nên cũng sẽ không bị nhìn thấy.
Thái hoàng thái hậu gần đây hầu như mê man, Cảnh Ninh ở bên cạnh cả ngày cũng ít thấy bà tỉnh lại, thường thường là kêu lên một tiếng, sau khi được đáp lại liền tiếp tục ngủ.
Nhưng mà lần này thì lại khác, thấy đôi mắt vốn đục ngầu của bà trong hơn một chút, Cảnh Ninh vui vẻ, sau đó ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi:
"Người muốn uống chút nước không?"
Nói là uống nước nhưng cũng không hẳn vậy, chẳng qua là lấy thìa nhỏ thấm một chút trên môi thôi.
Thái hoàng thái hậu chậm rãi lắc lắc đầu, rồi sau đó có chút gian nan mở miệng, nhìn Cảnh Ninh nói:
"Hình như ta mới mơ thấy…thấy Vân Nùng..."
Lời này vừa thốt ra đã khiến Cảnh Ninh và Vân Nùng sửng sốt.
"Chớp mắt một cái mà nó đã không còn trên cõi đời này lâu như vậy rồi."
Thái hoàng thái hậu đóng chặt mắt, nói chuyện cũng trơn tru hơn,
"Ta gần đây luôn mơ thấy người cũ chuyện xưa, nghĩ đến đại nạn sắp qua, các cố nhân đều ở dưới cửu tuyền chờ ta."
Cảnh Ninh ngắt bản thân một cái để ngăn dòng lệ rơi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà:
"Người sẽ tốt lên thôi."
Thái hoàng thái hậu không cho là đúng nở nụ cười nhẹ:
"Cảnh Ninh, tuy ta đã già nhưng không hoàn toàn hồ đồ đâu."
Bà đi lên từ phi tần, đến Thái hậu, cho tới bây giờ là thái hoàng thái hậu, trải qua tam triều, sống nhiều năm như vậy, trên tay cũng dính không ít máu, mặc dù không dám nói nhìn thấu sinh tử, nhưng cũng sẽ không thể lừa mình dối người.
Cảnh Ninh không nói gì nữa mà lẳng lặng nhìn bà.
"Ta sống lâu như vậy, cũng đủ rồi, ngươi không cần khổ sở."
Thái hoàng thái hậu nâng mắt lên, nhìn chằm chằm tấm màn một lát, rồi lại chậm rãi hỏi:
"Hoàng cục như thế nào rồi?"
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ:
"Tốt lắm. Hoàng thượng tuy nhỏ tuổi, nhưng lại rất khiêm tốn thụ giáo nhiều lời khuyên, trong triều lại có hiền thần phụ tá, hết thảy đều an ổn, người không cần lo lắng."
Nghe được hai chữ "Hiền thần", thái hoàng thái hậu bỗng dưng nắm chặt tay, bà trầm mặc hồi lâu rồi thấp giọng dặn dò:
"Ta lúc trước cũng từng khuyên hoàng thượng, nhưng hắn lại không chịu nghe. Sau khi ta chết, ngươi phải luôn nhắc nhở hắn... Đề phòng Cố Tu Nguyên."
Vân Nùng nheo mắt.
Cảnh Ninh cũng cả kinh, những năm gần đây nàng cũng không nhúng tay vào việc hoàng cục, nhưng hôm nay cũng không nên nói điều gì không tốt, chỉ có thể gật đầu đáp:
"Được."
Nói được một lát thì thái hoàng thái hậu cũng mệt, hai mắt bà vô thần, không biết đang phán đoán điều gì, thở dài một hơi rồi thấp giọng nói:
"Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều là mệnh số..."
Cảnh Ninh thấy bà nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dò xét mạch đập, xác định bà chỉ là đi ngủ thì nàng mới yên lòng. Nàng đắp chăn lại cho thái hoàng thái hậu, rồi sau đó đứng dậy thả màn xuống, lui đi ra ngoài.
Vân Nùng lặng lẽ không tiếng động đi theo, trong điện mùi hương an thần quá nặng, cơ hồ làm cho nàng có chút không thở nổi, cho đến khi ra cửa điện mới cảm thấy tốt hơn một chút.
"Về phía sau điện thỉnh thái y đến, nói là thái hoàng thái hậu mới tỉnh lại một lát, cho bọn họ đi đến bắt mạch lại."
Cảnh Ninh thấp giọng phân phó,
"Các ngươi đi vào xem, nếu có chuyện gì thì lập tức đến tìm ta."
Nhóm ma ma đồng ý lĩnh mệnh đi vào.
Cảnh Ninh và Vân Nùng trở về tây thiên điện, trà lúc nảy đã nguội nhưng Vân Nùng cũng không cho người ta đến đổi, nhấp miệng một chút rồi sau đó giương mắt nhìn về phía Cảnh Ninh.
Lời nói vừa rồi của thái hoàng thái hậu, cả hai người đều nghe được rành mạch, hiện thời nhìn nhau cũng không biết nên mở miệng từ đâu.
Cảnh Ninh vuốt ve chén trà, hỏi:
"Ngươi và Cố Tu Nguyên hiện thời còn lui tới không?"
"Có."
Vân Nùng cũng không giấu giếm nàng.
Cảnh Ninh và Vân Nùng quen biết đã nhiều năm, chỉ nhìn bộ dáng này cũng có thể đoán được tâm tư của đối phương, nàng có chút không ủng hộ hỏi:
"Ngươi cùng hắn hòa hảo sao?"
Vân Nùng do dự thở dài:
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Mọi cảnh vật đều cực kỳ quen thuộc với Vân Nùng, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây, bây giờ quay lại đương nhiên là cả trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Cô nương xin chờ ở đây.”
Thị nữ đè thấp thanh âm, nhìn Vân Nùng nói:
"Ta phải đến hồi bẩm đại trưởng công chúa."
Vân Nùng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Nàng đứng ở ngoài tẩm điện chờ, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Một lát sau, Cảnh Ninh liền nhanh chóng đi ra.
Vân Nùng và nàng bốn mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt, thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Ngươi đến rồi à."
Cảnh Ninh thoạt nhìn trông rất mỏi mệt, thanh âm có vẻ có chút vô lực, nàng cũng không trực tiếp đưa Vân Nùng đến tẩm điện, mà là tới tây thiên điện để nghỉ ngơi một lát.
Năm đó, tây thiên điện chính là chỗ ở của Vân Nùng, sau này khi nàng chuyển ra khỏi cung thì cũng không tới nơi này nữa.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, cung nữ bưng trà mới đến, Cảnh Ninh nâng nâng tay ý bảo các nàng lui ra hết đi.
Một cung điện lớn như vậy mà bây giờ chỉ còn lại hai người, có chút trống rỗng.
Vân Nùng bưng chén trà, nhưng cũng không còn tâm tư để thưởng thức, nàng chần chờ nói:
"Thái hoàng thái hậu..."
Bệnh tình này của thái hoàng thái hậu tồn tại đã lâu, rất dễ tái phát, bà hiện thời tuổi tác đã cao lại còn gặp bệnh nan y khó chữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này. Thái hậu thậm chí đã phân phó phủ nội vụ chuẩn bị lễ tang, để ngừa đến lúc đó trở tay không kịp .
Cảnh Ninh ở trong cung hồi lâu, nàng cũng thấy rõ bệnh tình của thái hoàng thái hậu cũng ngày càng nặng thêm, trong lòng ngược lại cũng đã có chuẩn bị, thấp giọng nói:
"Lão nhân gia hiện thời thần trí không rõ, đôi lúc còn không nhận ra ai nữa, chỉ nhờ vào canh sâm để kéo dài thời gian."
Vân Nùng đã sớm đoán được sẽ như thế, nhưng sau khi nghe Cảnh Ninh xác nhận thì trong lòng cũng có chút thổn thức. Nàng đan mười ngón tay lại, có chút bất an vuốt ve đốt ngón tay, sau một lát lại hỏi:
"Ta đi gặp lão nhân gia thì sẽ không có trở ngại gì chứ?"
"Việc đã đến nước này, còn có thể có trở ngại gì nữa chứ?"
Cảnh Ninh cười khổ, rồi sau đó nói:
"Chỉ sợ là bà cũng không thể nhận ra ngươi."
Thái hoàng thái hậu hiện thời thần trí đều không minh mẫn, nửa tỉnh nửa mơ kêu tên tiên đế, rồi lại kể ra những chuyện cũ năm xưa. Cảnh Ninh canh giữ bên cạnh bà, khi nghe xong chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảng, đuổi hết cung nữ trong mãn điện ra ngoài, chỉ chừa lại hoàng hậu thân tín ở trong điện chờ đợi.
Những lời này nếu bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ là những tin đồn nhảm nhí lại lan truyền. Cảnh Ninh cũng không muốn quan tâm đến chuyện năm xưa nên chỉ có thể tận lực giấu diếm.
Đó là chuyện của vài thập niên trước, Cảnh Ninh cũng từng đề cập với Vân Nùng, nhưng hôm nay cũng không muốn nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Nếu có thể thì nàng hy vọng bản thân nàng sẽ không biết những chuyện đó.
Thấy Vân Nùng trầm mặc, Cảnh Ninh lại nói:
"Bây giờ bà ấy đã ngủ, nếu ngươi muốn gặp thì ta sẽ đưa ngươi đi."
Hai người dù chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng mỗi người đều đã rõ ràng.
Với thân phận hiện giờ của Vân Nùng, đương nhiên là không thể cùng thái hoàng thái hậu nói chuyện được, tốt nhất là thừa dịp bà đang nghỉ ngơi thì tới nhìn một cái, gặp nhau như vậy cũng coi như an ủi được phần nào.
Vân Nùng nhìn xung quanh, cách bài trí trong cung điện cũng không thay đổi nhiều lắm. Nếu lại đi vào trong, nội thất bên trong chính là một bộ tranh chữ của thái hoàng thái hậu.
Nàng mím mím môi, đứng dậy nói:
"Đi thôi."
Cảnh Ninh mang theo Vân Nùng ra khỏi tây thiên điện, rồi đi đến tẩm điện của Thái hậu.
Vừa vào cửa, Vân Nùng đã ngửi thấy mùi hương an thần nồng nặc, lúc vào bên trong nội thất, mùi hương này lại càng đậm đà hơn, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
Như là đoán được Vân Nùng đang nghĩ cái gì, Cảnh Ninh thấp giọng giải thích:
"Điều này cũng là do thái y dặn dò. Nếu không có mùi hương an thần, thái hoàng thái hậu không thể ngủ an ổn, khó tránh khỏi bị ác mộng."
Tuy rằng đốt hương an thần cũng không hoàn toàn hữu hiệu, nhưng tốt xấu có một ít còn hơn không.
Vân Nùng nao nao, lập tức hiểu ý tứ của Cảnh Ninh.
Cũng không biết mấy mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến thái hoàng thái hậu và tiên đế trước khi chết đều có bộ dạng như vậy?
Cảnh Ninh nhẹ giọng phân phó rồi đuổi hai vị ma ma đi ra ngoài, rồi sau đó nhìn Vân Nùng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tiến lên đây.
Vân Nùng đứng ở sạp dưới nhìn lão nhân gia đang nằm trên giường.
Thái hoàng thái hậu đã thập cổ lai hy, tóc bạc hết cả đầu, bị bệnh tình tra tấn nên trông rất gầy gò xanh xao, thật khó để nhìn ra sắc đẹp mĩ miều khi còn trẻ.
Cũng không biết vì sao nhưng khi Vân Nùng thấy bộ dạng này của bà, nàng chỉ cảm thấy mắt có chút cay, nháy mắt một cái thì nước mắt liền rơi xuống.
Cảnh Ninh thấy vậy cũng thổn thức không thôi.
Mùi hương an thần dường như cũng không có tác dụng gì, thái hoàng thái hậu ngủ vẫn không an ổn, môi khẽ nhúc nhích phát ra chút thanh âm mơ hồ, nếu kề sát lại một chút thì có thể nghe được đại khái.
Nhưng Vân Nùng cũng không tiến lên để nghe ngóng chuyện cũ này, nàng chỉ yên lặng đứng ở một chỗ nhớ lại chuyện khi nàng mới vừa vào cung.
Khi đó tuổi nàng còn nhỏ cho nên bây giờ cũng không nhớ được gì nhiều, chỉ là sau này nghe ma ma ở trong cung đề cập một chút mới có tí ấn tượng.
Sau khi cha mẹ của nàng qua đời, hoàng thượng muốn tỏ ra sự nhân từ độ lượng của mình với những người đã hy sinh vì đất nước cho nên đã ngoại lệ đem một bé gái mồ côi như Vân Nùng phong làm Hoài Chiêu quận chúa, đưa đến hậu cung nuôi dưỡng.
Khi đó nàng không hiểu sự tình lắm, ban đầu là cả ngày nàng chỉ biết khóc đòi nhũ mẫu đưa nàng đi gặp cha mẹ. Nhưng sau này nàng mơ hồ cảm thấy được hoàng hậu nương nương không thích nàng như vậy, thêm cả bị vị công chúa chọc là “con quỷ khóc nhè”, vì thế nàng liên yên lặng, tự mình tự ngốc, cả ngày đều không nói gì.
Qua hơn một tháng thì thái hoàng thái hậu đem nàng vào trong cung nuôi dưỡng với Cảnh Ninh, cũng kể từ lúc đó, trên mặt Vân Nùng mới dần dần có nét cười...
Chớp mắt tới bây giờ cũng đã gần hai mươi năm rồi.
Mặc kệ trước đó lão nhân gia đã làm nên chuyện gì, nhưng đối với nàng thì bà thực sự rất quan trọng.
Từ nhỏ Vân Nùng đã mất cha mẹ, ngay cả vóc dáng của bọn họ như thế nào nàng cũng chẳng nhớ. Những năm đó người thân cận nhất với nàng cũng chỉ có Đậu thái hậu và Cảnh Ninh. Hiện thời thấy bộ dạng này của bà, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống như mưa.
Đáy mắt của Cảnh Ninh cũng đỏ dần lên, nàng cố nén dòng lệ, nhẹ nhàng vỗ vai Vân Nùng.
"Ta..."
Vân Nùng muốn nói gì đó thì đột nhiên thái hoàng thái hậu nâng thanh âm kêu lên một tiếng "Cảnh Ninh", hai mắt khép chặt cũng dần dần mở ra.
"A, ta ở đây."
Cảnh Ninh vội vàng cúi đầu đáp, tiến lên một bước chắn trước mặt Vân Nùng.
Vân Nùng cũng không ngờ rằng thái hoàng thái hậu sẽ đột nhiên tỉnh lại, đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó theo ý tứ của Cảnh Ninh, lui về sau mấy bước, nghiêng người tránh ở cuối giường.
Có tấm màn che lấp cho nên cũng sẽ không bị nhìn thấy.
Thái hoàng thái hậu gần đây hầu như mê man, Cảnh Ninh ở bên cạnh cả ngày cũng ít thấy bà tỉnh lại, thường thường là kêu lên một tiếng, sau khi được đáp lại liền tiếp tục ngủ.
Nhưng mà lần này thì lại khác, thấy đôi mắt vốn đục ngầu của bà trong hơn một chút, Cảnh Ninh vui vẻ, sau đó ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi:
"Người muốn uống chút nước không?"
Nói là uống nước nhưng cũng không hẳn vậy, chẳng qua là lấy thìa nhỏ thấm một chút trên môi thôi.
Thái hoàng thái hậu chậm rãi lắc lắc đầu, rồi sau đó có chút gian nan mở miệng, nhìn Cảnh Ninh nói:
"Hình như ta mới mơ thấy…thấy Vân Nùng..."
Lời này vừa thốt ra đã khiến Cảnh Ninh và Vân Nùng sửng sốt.
"Chớp mắt một cái mà nó đã không còn trên cõi đời này lâu như vậy rồi."
Thái hoàng thái hậu đóng chặt mắt, nói chuyện cũng trơn tru hơn,
"Ta gần đây luôn mơ thấy người cũ chuyện xưa, nghĩ đến đại nạn sắp qua, các cố nhân đều ở dưới cửu tuyền chờ ta."
Cảnh Ninh ngắt bản thân một cái để ngăn dòng lệ rơi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà:
"Người sẽ tốt lên thôi."
Thái hoàng thái hậu không cho là đúng nở nụ cười nhẹ:
"Cảnh Ninh, tuy ta đã già nhưng không hoàn toàn hồ đồ đâu."
Bà đi lên từ phi tần, đến Thái hậu, cho tới bây giờ là thái hoàng thái hậu, trải qua tam triều, sống nhiều năm như vậy, trên tay cũng dính không ít máu, mặc dù không dám nói nhìn thấu sinh tử, nhưng cũng sẽ không thể lừa mình dối người.
Cảnh Ninh không nói gì nữa mà lẳng lặng nhìn bà.
"Ta sống lâu như vậy, cũng đủ rồi, ngươi không cần khổ sở."
Thái hoàng thái hậu nâng mắt lên, nhìn chằm chằm tấm màn một lát, rồi lại chậm rãi hỏi:
"Hoàng cục như thế nào rồi?"
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ:
"Tốt lắm. Hoàng thượng tuy nhỏ tuổi, nhưng lại rất khiêm tốn thụ giáo nhiều lời khuyên, trong triều lại có hiền thần phụ tá, hết thảy đều an ổn, người không cần lo lắng."
Nghe được hai chữ "Hiền thần", thái hoàng thái hậu bỗng dưng nắm chặt tay, bà trầm mặc hồi lâu rồi thấp giọng dặn dò:
"Ta lúc trước cũng từng khuyên hoàng thượng, nhưng hắn lại không chịu nghe. Sau khi ta chết, ngươi phải luôn nhắc nhở hắn... Đề phòng Cố Tu Nguyên."
Vân Nùng nheo mắt.
Cảnh Ninh cũng cả kinh, những năm gần đây nàng cũng không nhúng tay vào việc hoàng cục, nhưng hôm nay cũng không nên nói điều gì không tốt, chỉ có thể gật đầu đáp:
"Được."
Nói được một lát thì thái hoàng thái hậu cũng mệt, hai mắt bà vô thần, không biết đang phán đoán điều gì, thở dài một hơi rồi thấp giọng nói:
"Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều là mệnh số..."
Cảnh Ninh thấy bà nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dò xét mạch đập, xác định bà chỉ là đi ngủ thì nàng mới yên lòng. Nàng đắp chăn lại cho thái hoàng thái hậu, rồi sau đó đứng dậy thả màn xuống, lui đi ra ngoài.
Vân Nùng lặng lẽ không tiếng động đi theo, trong điện mùi hương an thần quá nặng, cơ hồ làm cho nàng có chút không thở nổi, cho đến khi ra cửa điện mới cảm thấy tốt hơn một chút.
"Về phía sau điện thỉnh thái y đến, nói là thái hoàng thái hậu mới tỉnh lại một lát, cho bọn họ đi đến bắt mạch lại."
Cảnh Ninh thấp giọng phân phó,
"Các ngươi đi vào xem, nếu có chuyện gì thì lập tức đến tìm ta."
Nhóm ma ma đồng ý lĩnh mệnh đi vào.
Cảnh Ninh và Vân Nùng trở về tây thiên điện, trà lúc nảy đã nguội nhưng Vân Nùng cũng không cho người ta đến đổi, nhấp miệng một chút rồi sau đó giương mắt nhìn về phía Cảnh Ninh.
Lời nói vừa rồi của thái hoàng thái hậu, cả hai người đều nghe được rành mạch, hiện thời nhìn nhau cũng không biết nên mở miệng từ đâu.
Cảnh Ninh vuốt ve chén trà, hỏi:
"Ngươi và Cố Tu Nguyên hiện thời còn lui tới không?"
"Có."
Vân Nùng cũng không giấu giếm nàng.
Cảnh Ninh và Vân Nùng quen biết đã nhiều năm, chỉ nhìn bộ dáng này cũng có thể đoán được tâm tư của đối phương, nàng có chút không ủng hộ hỏi:
"Ngươi cùng hắn hòa hảo sao?"
Vân Nùng do dự thở dài:
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào nữa.