Sau khi Cố Tu Nguyên vào triều làm quan, những người muốn lấy lòng hắn nhiều đếm không xuể, nhưng đa số là muốn tiền bạc hoặc danh vọng mà thôi.
Từng có người không biết tìm ở đâu được một mỹ nhân có diện mạo giống Vân Nùng, khi đó Cố Tu Nguyên cũng đang bị bệnh nên tâm niệm liền động.
Xuân Noãn thấy mỹ nhân kia nhưng cũng không động lòng lắm.
Bởi vì Cố Tu Nguyên đối đãi với mỹ nhân kia thật sự không tính là tốt, giống như coi nàng ấy là thứ trang trí, muốn thông qua nàng ta để nhớ lại cố nhân mà thôi, sau hai ngày liền phiền chán. Lại thêm mỹ nhân kia không biết phân biệt trái phải, chưa được Cố Tu Nguyên cho phép đã đi vào phòng ngủ, còn động vào những thứ mà Vân Nùng đã để lại, Cố Tu Nguyên tức giận cho nên liền đuổi nàng ta đi.
Nhưng hôm nay Cố Tu Nguyên lại mang theo một người trở về, còn cho ngủ ở phòng quận chúa, Xuân Noãn khó tránh khỏi có chút lo lắng, trong lòng cũng đầy nghi hoặc đối với Vân Nùng.
Vân Nùng lại không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải nói sơ qua cho có lệ.
Nhưng mà Xuân Noãn thấy vậy còn cho rằng Vân Nùng đang đắc ý vì được Cố Tu Nguyên coi trọng, cho nên nàng lại cố ý khinh mạc, nhịn không được lại nói:
"Không biết cô nương xuất thân như thế nào, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên có chút tự trọng, đừng để đánh mất thể diện của nhà cô nương."
Lời này nói rất nặng, nếu là da mặt mỏng thì chắc là nước mắt đã rơi xuống rồi.
Nhưng Vân Nùng biết Xuân Noãn kỳ thực là vì che chở cho nàng, sợ Cố Tu Nguyên thay lòng cho nên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng do dự trong thoáng chốc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chủ ý, ma xui quỷ khiến nói:
"Theo ta được biết, Cố đại nhân cũng không có thê thiếp."
"Thê thiếp gì chứ?" Xuân Noãn cười lạnh thanh,
"Cô nương hiện thời đang ở phủ quận chúa, chẳng lẽ còn không biết công tử và quận chúa nhà ta có quan hệ như thế nào sao?"
"Nhưng Hoài Chiêu quận chúa đã không còn."
Lời này vừa nói ra, Xuân Noãn giống như bị mèo cắn, lập tức phản bác:
"Thì làm sao? Ngay cả khi quận chúa đã mất, công tử vẫn ngày ngày nhớ thương quận chúa, ngươi chẳng qua là có diện mạo giống vài phần với quận chúa cho nên mới được coi trọng, chẳng lẽ ngươi nghĩ sẽ chiếm được lòng của công tử sao?"
Vân Nùng lại nói:
"Mà ta nghe người ta nói, năm đó quận chúa ức hiếp Cố đại nhân vì là trai bao, Cố đại nhân chẳng qua là một mặt nổi một mặt chìm mà thôi."
Dưới tình thế cấp bách Xuân Noãn cũng không nghĩ lại, nàng kiên định nói:
"Người ngoài thì biết cái gì? Bọn họ chẳng qua là nghe chút lời đồn đại nhảm nhí rồi tự cho là đúng thôi. Công tử và quận chúa tất nhiên là tình thâm ý sâu, từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, ngươi hiện thời cho rằng công tử đối đãi tốt với ngươi sao, còn chưa bằng một cọng lông của quận chúa đâu..."
Vân Nùng nhìn nàng ấy kích động che chở mình, ngược lại là dần dần nở nụ cười, nhẹ giọng chen ngang:
"Xuân Noãn."
Xuân Noãn không rõ chân tướng nhìn nàng, vẫn cảm thấy vẻ mặt bộ dáng này có chút quen thuộc, đang muốn hỏi nàng làm sao lại biết tên của mình, nhưng chưa kịp nói gì thì ý thức được có điều gì đó rất lạ, nàng trợn to mắt với bộ dạng không thể tin được.
Vân Nùng giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt rất ôn nhu.
Xuân Noãn giật giật môi, lại không phát ra âm thanh gì, nàng hung hăng ngắt bản thân một cái, sau đó do dự hỏi:
"Quận chúa?"
Vân Nùng vốn còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào, dù sao thì không phải ai cũng tin chuyện trọng sinh của nàng, hơn phân nửa sẽ nghĩ nàng đang cố tình lừa gạt mà thôi.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì Xuân Noãn cũng đã nhận ra, Vân Nùng nhẹ nhàng mà đáp:
"Là ta."
Xuân Noãn cũng không hoài nghi nữa, vừa khóc vừa cười, nhìn nàng nói:
"Nô tỳ nên sớm nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến ..."
Vân Nùng tò mò hỏi:
"Cái gì?"
"Nô tỳ đã nói công tử làm sao có thể đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô nương như vậy, còn cho ngủ ở phòng quận chúa, "
Xuân Noãn lau nước mắt rồi lại nói:
"Nô tỳ nên sớm nghĩ đến là người."
Vân Nùng bây giờ mới hiểu được ý tứ của Xuân Noãn.
Nàng là tình nguyện tin tưởng trên đời này có những chuyện quỷ thần, có thể làm cho nàng chết đi sống lại, cũng không tin Cố Tu Nguyên sẽ thay lòng yêu người khác.
Vân Nùng dở khóc dở cười nói:
"Nào có như vậy ? Nhân tâm dịch biến, hắn năm đó chưa từng có thệ ước gì với ta, ngay cả là thay lòng yêu người khác thì cũng không phải là chuyện gì đáng trách."
"Không phải như thế, "
Xuân Noãn không chút do dự lắc lắc đầu, rồi sau đó lại giải thích:
"Nếu như quận chúa chính mắt thấy hơn một năm nay công tử đã đau khổ như thế nào thì sẽ không suy nghĩ như vậy đâu.”
Vân Nùng cắn cắn môi, chần chờ nói:
"Vậy ngươi nói một chút đi."
Nàng kỳ thực đã sớm muốn biết chuyện về Cố Tu Nguyên hơn một năm nay, chỉ là không thể nào hỏi, ngay cả muốn hỏi thì Cố Tu Nguyên cũng không trả lời đâu.
Nhưng Xuân Noãn thì sẽ không giấu giếm nàng.
Xuân Noãn luôn luôn ở trong phủ, có thể nói đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay, nàng nghĩ nghĩ rồi chậm rãi kể.
Khi Cố Tu Nguyên hồi phủ thì nghe thấy tin nàng chết, hắn đã rất đau khổ, lại tự tra tấn bản thân trong thời gian dài, suýt nữa cũng mất mạng.
Khi bị bệnh, hắn vô tình thấy một quyển du ký trong thư phòng.
Vân Nùng thích đọc sách, nếu thấy thú vị thì nàng còn vui vẻ phê bình chú giải. Trên cuốn sơn thủy du ký, nàng viết rất nhiều điều thú vị, rồi sau đó còn vẽ một đường dẫn, thoạt nhìn rất là dụng tâm.
Phía dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ.
“Mùa xuân lại đến, hãy cùng nhau đi du xuân nhé.”
Chỉ tiếc là chưa đến mùa xuân, Cố Tu Nguyên hồi hương tế tổ nên khi nàng chết ở tiệc cung yến, hắn cũng không được gặp nàng lần cuối.
Cố Tu Nguyên khi đó ngày đêm bận việc triều chính, rồi thêm ngày đêm nhớ nhung nàng, nhiều thứ tích tụ nên bệnh nặng thêm.
Suýt nữa hắn đã mất mạng, may mà có một vị thần y mà hắn quen biết đã cứu được hắn.
Xuân Noãn đem mọi việc kể ra, rồi sau đó nói:
"Từ sau khi quận chúa đi, trong kinh luôn có nhiều lời đồn đại, nô tỳ cũng từng có nhiều hoài nghi... Nhưng sau này cũng không dám nghi ngờ về tình cảm mà công tử dành cho quận chúa nữa."
Hai người đàm đạo nghiêm túc, không chú ý đến Cố Tu Nguyên đã đứng ở cửa, hắn nhẹ nhàng ho lên một tiếng rồi nhìn nhìn Xuân Noãn.
Xuân Noãn hiểu ý, vội vàng lui ra ngoài.
"Nàng và Xuân Noãn nhận ra nhau rồi sao?"
Cố Tu Nguyên vào cửa đã nghe được những lời của Xuân Noãn, nhưng tránh không đề cập tới.
Vân Nùng giương mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng cười nói:
"Nếu không như vậy thì chắc là nàng ấy đã nghĩ ta là một con hồ ly cướp công tử của nàng ấy mất."
Cố Tu Nguyên ngẩn người, áy náy nói:
"Là ta suy nghĩ không chu toàn..."
"Không có gì,"
Vân Nùng chen ngang,
"Cuối cùng là ta muốn gặp nàng ấy, không phải sao?"
Cố Tu Nguyên không hiểu nhìn nàng, không rõ lời này của nàng có ý gì.
Vân Nùng cười cười, lại hỏi:
"Lúc trước ngươi nói muốn cưới ta, chẳng lẽ ngươi không giữ lời sao?"
Từng có người không biết tìm ở đâu được một mỹ nhân có diện mạo giống Vân Nùng, khi đó Cố Tu Nguyên cũng đang bị bệnh nên tâm niệm liền động.
Xuân Noãn thấy mỹ nhân kia nhưng cũng không động lòng lắm.
Bởi vì Cố Tu Nguyên đối đãi với mỹ nhân kia thật sự không tính là tốt, giống như coi nàng ấy là thứ trang trí, muốn thông qua nàng ta để nhớ lại cố nhân mà thôi, sau hai ngày liền phiền chán. Lại thêm mỹ nhân kia không biết phân biệt trái phải, chưa được Cố Tu Nguyên cho phép đã đi vào phòng ngủ, còn động vào những thứ mà Vân Nùng đã để lại, Cố Tu Nguyên tức giận cho nên liền đuổi nàng ta đi.
Nhưng hôm nay Cố Tu Nguyên lại mang theo một người trở về, còn cho ngủ ở phòng quận chúa, Xuân Noãn khó tránh khỏi có chút lo lắng, trong lòng cũng đầy nghi hoặc đối với Vân Nùng.
Vân Nùng lại không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải nói sơ qua cho có lệ.
Nhưng mà Xuân Noãn thấy vậy còn cho rằng Vân Nùng đang đắc ý vì được Cố Tu Nguyên coi trọng, cho nên nàng lại cố ý khinh mạc, nhịn không được lại nói:
"Không biết cô nương xuất thân như thế nào, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên có chút tự trọng, đừng để đánh mất thể diện của nhà cô nương."
Lời này nói rất nặng, nếu là da mặt mỏng thì chắc là nước mắt đã rơi xuống rồi.
Nhưng Vân Nùng biết Xuân Noãn kỳ thực là vì che chở cho nàng, sợ Cố Tu Nguyên thay lòng cho nên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng do dự trong thoáng chốc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chủ ý, ma xui quỷ khiến nói:
"Theo ta được biết, Cố đại nhân cũng không có thê thiếp."
"Thê thiếp gì chứ?" Xuân Noãn cười lạnh thanh,
"Cô nương hiện thời đang ở phủ quận chúa, chẳng lẽ còn không biết công tử và quận chúa nhà ta có quan hệ như thế nào sao?"
"Nhưng Hoài Chiêu quận chúa đã không còn."
Lời này vừa nói ra, Xuân Noãn giống như bị mèo cắn, lập tức phản bác:
"Thì làm sao? Ngay cả khi quận chúa đã mất, công tử vẫn ngày ngày nhớ thương quận chúa, ngươi chẳng qua là có diện mạo giống vài phần với quận chúa cho nên mới được coi trọng, chẳng lẽ ngươi nghĩ sẽ chiếm được lòng của công tử sao?"
Vân Nùng lại nói:
"Mà ta nghe người ta nói, năm đó quận chúa ức hiếp Cố đại nhân vì là trai bao, Cố đại nhân chẳng qua là một mặt nổi một mặt chìm mà thôi."
Dưới tình thế cấp bách Xuân Noãn cũng không nghĩ lại, nàng kiên định nói:
"Người ngoài thì biết cái gì? Bọn họ chẳng qua là nghe chút lời đồn đại nhảm nhí rồi tự cho là đúng thôi. Công tử và quận chúa tất nhiên là tình thâm ý sâu, từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, ngươi hiện thời cho rằng công tử đối đãi tốt với ngươi sao, còn chưa bằng một cọng lông của quận chúa đâu..."
Vân Nùng nhìn nàng ấy kích động che chở mình, ngược lại là dần dần nở nụ cười, nhẹ giọng chen ngang:
"Xuân Noãn."
Xuân Noãn không rõ chân tướng nhìn nàng, vẫn cảm thấy vẻ mặt bộ dáng này có chút quen thuộc, đang muốn hỏi nàng làm sao lại biết tên của mình, nhưng chưa kịp nói gì thì ý thức được có điều gì đó rất lạ, nàng trợn to mắt với bộ dạng không thể tin được.
Vân Nùng giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt rất ôn nhu.
Xuân Noãn giật giật môi, lại không phát ra âm thanh gì, nàng hung hăng ngắt bản thân một cái, sau đó do dự hỏi:
"Quận chúa?"
Vân Nùng vốn còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào, dù sao thì không phải ai cũng tin chuyện trọng sinh của nàng, hơn phân nửa sẽ nghĩ nàng đang cố tình lừa gạt mà thôi.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì Xuân Noãn cũng đã nhận ra, Vân Nùng nhẹ nhàng mà đáp:
"Là ta."
Xuân Noãn cũng không hoài nghi nữa, vừa khóc vừa cười, nhìn nàng nói:
"Nô tỳ nên sớm nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến ..."
Vân Nùng tò mò hỏi:
"Cái gì?"
"Nô tỳ đã nói công tử làm sao có thể đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô nương như vậy, còn cho ngủ ở phòng quận chúa, "
Xuân Noãn lau nước mắt rồi lại nói:
"Nô tỳ nên sớm nghĩ đến là người."
Vân Nùng bây giờ mới hiểu được ý tứ của Xuân Noãn.
Nàng là tình nguyện tin tưởng trên đời này có những chuyện quỷ thần, có thể làm cho nàng chết đi sống lại, cũng không tin Cố Tu Nguyên sẽ thay lòng yêu người khác.
Vân Nùng dở khóc dở cười nói:
"Nào có như vậy ? Nhân tâm dịch biến, hắn năm đó chưa từng có thệ ước gì với ta, ngay cả là thay lòng yêu người khác thì cũng không phải là chuyện gì đáng trách."
"Không phải như thế, "
Xuân Noãn không chút do dự lắc lắc đầu, rồi sau đó lại giải thích:
"Nếu như quận chúa chính mắt thấy hơn một năm nay công tử đã đau khổ như thế nào thì sẽ không suy nghĩ như vậy đâu.”
Vân Nùng cắn cắn môi, chần chờ nói:
"Vậy ngươi nói một chút đi."
Nàng kỳ thực đã sớm muốn biết chuyện về Cố Tu Nguyên hơn một năm nay, chỉ là không thể nào hỏi, ngay cả muốn hỏi thì Cố Tu Nguyên cũng không trả lời đâu.
Nhưng Xuân Noãn thì sẽ không giấu giếm nàng.
Xuân Noãn luôn luôn ở trong phủ, có thể nói đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay, nàng nghĩ nghĩ rồi chậm rãi kể.
Khi Cố Tu Nguyên hồi phủ thì nghe thấy tin nàng chết, hắn đã rất đau khổ, lại tự tra tấn bản thân trong thời gian dài, suýt nữa cũng mất mạng.
Khi bị bệnh, hắn vô tình thấy một quyển du ký trong thư phòng.
Vân Nùng thích đọc sách, nếu thấy thú vị thì nàng còn vui vẻ phê bình chú giải. Trên cuốn sơn thủy du ký, nàng viết rất nhiều điều thú vị, rồi sau đó còn vẽ một đường dẫn, thoạt nhìn rất là dụng tâm.
Phía dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ.
“Mùa xuân lại đến, hãy cùng nhau đi du xuân nhé.”
Chỉ tiếc là chưa đến mùa xuân, Cố Tu Nguyên hồi hương tế tổ nên khi nàng chết ở tiệc cung yến, hắn cũng không được gặp nàng lần cuối.
Cố Tu Nguyên khi đó ngày đêm bận việc triều chính, rồi thêm ngày đêm nhớ nhung nàng, nhiều thứ tích tụ nên bệnh nặng thêm.
Suýt nữa hắn đã mất mạng, may mà có một vị thần y mà hắn quen biết đã cứu được hắn.
Xuân Noãn đem mọi việc kể ra, rồi sau đó nói:
"Từ sau khi quận chúa đi, trong kinh luôn có nhiều lời đồn đại, nô tỳ cũng từng có nhiều hoài nghi... Nhưng sau này cũng không dám nghi ngờ về tình cảm mà công tử dành cho quận chúa nữa."
Hai người đàm đạo nghiêm túc, không chú ý đến Cố Tu Nguyên đã đứng ở cửa, hắn nhẹ nhàng ho lên một tiếng rồi nhìn nhìn Xuân Noãn.
Xuân Noãn hiểu ý, vội vàng lui ra ngoài.
"Nàng và Xuân Noãn nhận ra nhau rồi sao?"
Cố Tu Nguyên vào cửa đã nghe được những lời của Xuân Noãn, nhưng tránh không đề cập tới.
Vân Nùng giương mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng cười nói:
"Nếu không như vậy thì chắc là nàng ấy đã nghĩ ta là một con hồ ly cướp công tử của nàng ấy mất."
Cố Tu Nguyên ngẩn người, áy náy nói:
"Là ta suy nghĩ không chu toàn..."
"Không có gì,"
Vân Nùng chen ngang,
"Cuối cùng là ta muốn gặp nàng ấy, không phải sao?"
Cố Tu Nguyên không hiểu nhìn nàng, không rõ lời này của nàng có ý gì.
Vân Nùng cười cười, lại hỏi:
"Lúc trước ngươi nói muốn cưới ta, chẳng lẽ ngươi không giữ lời sao?"