Lời này của Vân Nùng cũng không có vấn đề gì.
Nếu như nàng muốn gả cho Cố Tu Nguyên thì cũng khó tránh khỏi việc gặp Xuân Noãn, bây giờ nói rõ thân phận thì sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
Cố Tu Nguyên đều nghĩ sẽ dần dần khiến cho nàng đồng ý nhưng cũng không ngờ rằng Vân Nùng lúc này lại chủ động nhắc tới.
Vân Nùng cũng không ngờ Cố Tu Nguyên sẽ phản ứng như vậy,
Nàng chớp mi hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đổi ý hay sao?"
"Sao có thể chứ?"
Cố Tu Nguyên không chút do dự phủ nhận, lập tức lại nói:
"Ta cao hứng còn không kịp."
Vân Nùng trêu tức nói:
"Thứ lỗi mắt ta vụng về, bộ dạng vừa rồi của ngươi là cao hứng đó sao?"
Cố Tu Nguyên nhịn không được lắc đầu nở nụ cười nhẹ rồi sau đó nói:
"Ta đương nhiên là muốn cưới nàng, chỉ là có chút không rõ, vì sao đột nhiên nàng nhắc tới việc này?"
Rõ ràng lúc trước hắn chỉ là nói bóng nói gió nhưng Vân Nùng liền vội vàng chuyển hướng đề tài, không có nửa điểm hứng thú với chuyện này mà.
Lúc trước nàng trốn tránh là cảm thấy việc thành thân là chuyện đại sự, giữa hai người còn chưa tới mức như vậy.
Nhưng sáng nay thái hoàng thái hậu hoăng thệ, Cố Tu Nguyên ôm nàng an ủi nói "Có ta ở đây", Vân Nùng bỗng nhiên rất xúc động, cảm thấy cuộc đời này cùng hắn buộc cùng nhau cũng không sai. Lại còn nghe Xuân Noãn kể đủ mọi chuyện một năm quá, tâm niệm động lòng, cho nên nàng không do dự mà trực tiếp nói ra.
"Trong lòng nghĩ như thế thì nói ra vậy thôi."
Vân Nùng cũng không giải thích nguyên do, chỉ là nói:
"Nếu như ngươi cảm thấy không ổn thì quên đi."
Nàng chỉ là nhất thời xúc động, nếu việc không thành thì cũng không có chuyện gì.
"Lời đã nói ra sao có thể rút lại được?"
Cố Tu Nguyên cũng không truy vấn nhiều, trực tiếp hỏi Vân Nùng:
"Nếu như vậy thì khi nào ta có thể mang sinh lễ đến?"
Việc này tuy là Vân Nùng chủ động đề cập, nhưng hơn phân nửa là do xúc động nói ra, cũng không có nghĩ đến chuyện tiếp theo. Cho đến khi nghe được hai chữ “sinh lễ” từ miệng Cố Tu Nguyên, Vân Nùng mới có chút hoảng hốt, tràn ngập cảm giác không chân thực.
Vân Nùng và Cố Tu Nguyên nhìn nhau một lát, nàng biết rằng nếu nàng đổi ý thì Cố Tu Nguyên cũng sẽ thuận theo, lại còn nói "Hết thảy đều tùy nàng" .
Nhưng Vân Nùng lại nói không nên lời.
Nàng biết một câu nói của nàng có ý nghĩa gì, đang gieo cho người ta hy vọng thì cũng không nên thu hồi lại.
"Việc sính lễ này ta cũng không quan trọng lắm đâu, cứ tùy theo ý ngươi thôi..."
Vân Nùng nghĩ nghĩ, lại nói:
"Nhưng phải đợi qua thời gian này mới nói tiếp được."
Thái hoàng thái hậu qua đời, nàng cũng không có tâm tình về trù bị việc hôn nhân.
"Được."
Cố Tu Nguyên nghe được những lời này cũng đã cảm thấy mỹ mãn .
Hai người chỉ nói ít ỏi vài câu về chuyện chung thân đại sự như vậy, nói xong hai người nhìn nhau, một lát sau không hẹn mà cùng bật cười.
Vân Nùng chớp mắt, nhẹ giọng nói:
"Cố Tu Nguyên, ta đem bản thân phó thác cho ngươi, ngươi cũng phải đối đãi tốt với ta đó."
Lời này như là làm nũng, nhưng Cố Tu Nguyên lại nhạy cảm nghe ra ba phần bất an, hắn thu lại ý cười, trịnh trọng nói:
"Nàng yên tâm."
Nói xong, hắn tiến lên hai bước,ôm nàng vào lòng.
Vân Nùng cũng nâng tay, ôm lấy thắt lưng của hắn.
"Ta rất hạnh phúc "
Cố Tu Nguyên lại ôm chặt hơn, giống như là muốn tiến lên để nàng sinh cốt nhục cho hắn, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
"Nàng không biết ta hạnh phúc như thế nào đâu..."
Từ nhỏ, Cố Tu Nguyên đã phải chịu sự chỉ dạy rất nghiêm khắc, vui giận đều không được thể hiện ra ngoài, mỗi cử chỉ hành động đều phải cân nhắc. Hắn có tài năng thiên phú, được vị quý nhân kia coi trọng và chỉ dạy cho hắn.
Khi đó hắn không phải sống vì bản thân.
Nhưng hiện thời ôm Vân Nùng vào trong ngực, rốt cuộc thì hắn cũng tìm được niềm an ủi duy nhất cho bản thân hắn.
Cố Tu Nguyên còn nhớ khi xưa hắn hạnh phúc nhất là khi nhận được một câu khen ngợi từ nghĩa phụ, còn sau khi trưởng thành thì hắn tìm một chút cảm giác đạt được thành tựu trong những loại mưu tính.
Nhưng với việc trước mắt này thì so với những chuyện kia không đáng để nhắc tới.
Bày mưu tính kế chỉ khiến hắn phiền chán, sau khi qua cơn sinh ly tử biệt, hắn mới hiểu được bản thân mình mong muốn điều gì nhất.
Vân Nùng cũng không biết ở trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì, nàng kiễng mũi chân hôn lên gò má của hắn, ôn nhu thở dài:
"Đã biết, đã biết."
Cố Tu Nguyên cũng ý thức được bản thân thất thố, buông Vân Nùng ra, lui về phía sau nửa bước, nhưng vẫn không chịu nới tay nàng ra.
"Mới vừa nghe Xuân Noãn nói, ngươi đi vào cung sao?"
Vân Nùng thân thiết hỏi:
"Nhưng là có chuyện gì vậy?"
Cố Tu Nguyên nói:
"Là chuyện triều chính. Vốn là cho người khác đến phụ trách, nhưng vẫn có chút khó khăn, hôm nay lại không lâm triều, hoàng thượng liền triệu ta tiến cung để hỏi rồi lại đem việc này giao cho ta liệu lý."
Hoàng thượng tuổi không lớn, năm đó là dựa vào Cố Tu Nguyên chỉ điểm mới được lên chức vị thái tử, sau khi đăng cơ thì dựa vào hắn để ổn định vị trí, dần dà liền đưa hắn làm tâm phúc.
Phàm là có chuyện gì do dự thì sẽ muốn hỏi ý kiến của Cố Tu Nguyên, nếu có phiền toái gì cũng đều quăng cho Cố Tu Nguyên đi liệu lý, giống như là chuyện gì hắn cũng làm được.
Nếu như cho một danh vọng thì Cố Tu Nguyên đã được cho là đế sư .
Nghe trong giọng nói của hắn mang theo chút bất đắc dĩ, Vân Nùng theo bản năng hỏi:
"Ngươi không muốn quản việc này sao?"
"Chuyện này vốn không phải bổn phận của ta, chẳng qua hoàng thượng hiện thời bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không muốn sai khiến người khác cho nên liền giao hết cho ta."
Cố Tu Nguyên thở dài,
"Ta thật vất vả mới có được một chút nhàn rỗi, nhưng bây giờ thì lại không có rồi."
Hắn vốn nghĩ chờ khi xử lý xong công việc thiên tai thì có thể cùng Vân Nùng ở một chỗ, cũng không ngờ quay đầu liền lại có phiền toái.
Vân Nùng lĩnh hội ý tứ của hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn:
"Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần lo lắng gì đâu."
Dù sao hai người đều đã định thân nhân rồi, tương lai đương nhiên sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, thực tại không đáng để so đo sớm sớm chiều chiều.
Vân Nùng nói như vậy, nhưng đối với Cố Tu Nguyên mà nói, nửa ngày cũng không muốn tách khỏi nàng. Chẳng qua nhắc đi nhắc lại cũng phiền, Cố Tu Nguyên cũng chỉ nghĩ trong lòng, rồi sau đó nói:
"Chờ qua thời điểm này thì tốt rồi."
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Cố Tu Nguyên đứng dậy đi mở cửa, phân phó Xuân Noãn dọn cơm lên.
Cố Tu Nguyên đi hơn nửa ngày cũng chưa ăn cơm, ngay cả nước cũng chưa được uống.
Hoàng thượng cũng muốn kêu hắn ở trong cung dùng bữa, nhưng hắn lo trong nhà còn có Vân Nùng nên đã khéo léo từ chối hảo ý của hoàng thượng. Cho đến khi về đến nhà, hắn lại chỉ lo cùng Vân Nùng thương nghị việc hôn nhân, cao hứng hạnh phúc, mãi tới bây giờ mới cảm thấy có chút đói bụng.
Lúc Cố Tu Nguyên chưa trở về, Vân Nùng đã ăn cơm, nhưng khi đó căn bản không có khẩu vị gì, chẳng qua là động đậy vài đũa. Xuân Noãn khi đó nhìn nàng không vừa mắt, cho nên cũng mặc kệ, hiện thời biết được thân phận của nàng, liền thay đổi thái độ, quay đầu nhìn Cố Tu Nguyên tố cáo.
Chuyện này cũng cực kỳ giống năm đó.
Khi đó Vân Nùng rất tùy tiện, cũng không yêu quý thân thể của chính mình, thường xuyên muốn làm gì thì làm, người khác khuyên như thế nào cũng không nghe. Xuân Noãn không có biện pháp gì, mỗi lần như vậy đều chỉ có thể nói với Cố Tu Nguyên để cho hắn đến khuyên nhủ.
Cũng chính là Cố Tu Nguyên mới có thể khiến Vân Nùng nghe lời một chút.
Xuân Noãn mới nói một câu, Vân Nùng liền theo bản năng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, sau đó liền bị Cố Tu Nguyên nâng tay ôm lấy cằm mang trở về, sau đó có chút khen ngợi nhìn về phía Xuân Noãn gật gật đầu.
Năm đó Vân Nùng vẫn là quận chúa, Xuân Noãn chỉ dám âm thầm nói với Cố Tu Nguyên, hiện thời giống như nàng đã mất hết quyền lực, dám tố cáo ngay trước mặt nàng.
Có thể thấy được Cố Tu Nguyên thật sự đã thu phục tùy tùng rất tốt.
Vân Nùng nhận đôi đũa từ trong tay Cố Tu Nguyên, lại thấy hắn không ngừng gắp thức ăn vào bát của nàng, vội vàng nói:
"Đủ đủ rồi, ta thực sự không có khẩu vị mà."
Nàng thoạt nhìn trông hơi tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trên môi cũng không chút điểm tô gì.
Nếu là cẩn thận đánh giá, còn có thể phát hiện mí mắt của nàng còn hơi sưng lên, dù sao lúc trước khóc lâu như vậy nên không thể dễ dàng bình phục được.
Dù Cố Tu Nguyên giỏi ăn nói như thế nào nhưng đối với chuyện này cũng vô sách, chỉ có thể khuyên nhủ:
"Thân thể hiện giờ của nàng vốn không tốt, nếu không ăn cơm thì sẽ ngã bệnh đấy... Ăn một chút thôi cũng được."
Vân Nùng gật gật đầu, ý bảo bản thân biết rồi, thong thả ăn cơm.
Có Cố Tu Nguyên ở một bên, nàng cuối cùng cũng ăn được một chút, mặc dù không tính là nhiều, nhưng ít ra cũng có chút no bụng rồi.
"Ngươi cũng có chuyện bận, không cần ở đây nói chuyện với ta đâu."
Vân Nùng chậm rãi uống nước,
"Để Xuân Noãn cùng ta trò chuyện cũng được rồi."
Cố Tu Nguyên thật là không thể trì hoãn nữa, liền nhanh chóng rời khỏi, hắn đứng dậy thuận tay sờ sờ mái tóc củaVân Nùng, khi tới cửa lại quay đầu hỏi câu:
"Tối nay nàng vẫn ở đây hay là trở về?"
Vân Nùng hôm qua theo thị nữ của Cảnh Ninh vào cung, cũng đã dặn dò với Thúy Kiều rõ ràng, nếu một hai ngày không về thì cũng không có chuyện gì.
Nàng giương mắt nhìn Cố Tu Nguyên, nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Ở lại."
Nghe được câu này, Cố Tu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân sung sướng, nghĩ đến chuyện sắp đi xử lý công việc cũng không còn phiền chán nữa.
Nếu như nàng muốn gả cho Cố Tu Nguyên thì cũng khó tránh khỏi việc gặp Xuân Noãn, bây giờ nói rõ thân phận thì sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
Cố Tu Nguyên đều nghĩ sẽ dần dần khiến cho nàng đồng ý nhưng cũng không ngờ rằng Vân Nùng lúc này lại chủ động nhắc tới.
Vân Nùng cũng không ngờ Cố Tu Nguyên sẽ phản ứng như vậy,
Nàng chớp mi hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đổi ý hay sao?"
"Sao có thể chứ?"
Cố Tu Nguyên không chút do dự phủ nhận, lập tức lại nói:
"Ta cao hứng còn không kịp."
Vân Nùng trêu tức nói:
"Thứ lỗi mắt ta vụng về, bộ dạng vừa rồi của ngươi là cao hứng đó sao?"
Cố Tu Nguyên nhịn không được lắc đầu nở nụ cười nhẹ rồi sau đó nói:
"Ta đương nhiên là muốn cưới nàng, chỉ là có chút không rõ, vì sao đột nhiên nàng nhắc tới việc này?"
Rõ ràng lúc trước hắn chỉ là nói bóng nói gió nhưng Vân Nùng liền vội vàng chuyển hướng đề tài, không có nửa điểm hứng thú với chuyện này mà.
Lúc trước nàng trốn tránh là cảm thấy việc thành thân là chuyện đại sự, giữa hai người còn chưa tới mức như vậy.
Nhưng sáng nay thái hoàng thái hậu hoăng thệ, Cố Tu Nguyên ôm nàng an ủi nói "Có ta ở đây", Vân Nùng bỗng nhiên rất xúc động, cảm thấy cuộc đời này cùng hắn buộc cùng nhau cũng không sai. Lại còn nghe Xuân Noãn kể đủ mọi chuyện một năm quá, tâm niệm động lòng, cho nên nàng không do dự mà trực tiếp nói ra.
"Trong lòng nghĩ như thế thì nói ra vậy thôi."
Vân Nùng cũng không giải thích nguyên do, chỉ là nói:
"Nếu như ngươi cảm thấy không ổn thì quên đi."
Nàng chỉ là nhất thời xúc động, nếu việc không thành thì cũng không có chuyện gì.
"Lời đã nói ra sao có thể rút lại được?"
Cố Tu Nguyên cũng không truy vấn nhiều, trực tiếp hỏi Vân Nùng:
"Nếu như vậy thì khi nào ta có thể mang sinh lễ đến?"
Việc này tuy là Vân Nùng chủ động đề cập, nhưng hơn phân nửa là do xúc động nói ra, cũng không có nghĩ đến chuyện tiếp theo. Cho đến khi nghe được hai chữ “sinh lễ” từ miệng Cố Tu Nguyên, Vân Nùng mới có chút hoảng hốt, tràn ngập cảm giác không chân thực.
Vân Nùng và Cố Tu Nguyên nhìn nhau một lát, nàng biết rằng nếu nàng đổi ý thì Cố Tu Nguyên cũng sẽ thuận theo, lại còn nói "Hết thảy đều tùy nàng" .
Nhưng Vân Nùng lại nói không nên lời.
Nàng biết một câu nói của nàng có ý nghĩa gì, đang gieo cho người ta hy vọng thì cũng không nên thu hồi lại.
"Việc sính lễ này ta cũng không quan trọng lắm đâu, cứ tùy theo ý ngươi thôi..."
Vân Nùng nghĩ nghĩ, lại nói:
"Nhưng phải đợi qua thời gian này mới nói tiếp được."
Thái hoàng thái hậu qua đời, nàng cũng không có tâm tình về trù bị việc hôn nhân.
"Được."
Cố Tu Nguyên nghe được những lời này cũng đã cảm thấy mỹ mãn .
Hai người chỉ nói ít ỏi vài câu về chuyện chung thân đại sự như vậy, nói xong hai người nhìn nhau, một lát sau không hẹn mà cùng bật cười.
Vân Nùng chớp mắt, nhẹ giọng nói:
"Cố Tu Nguyên, ta đem bản thân phó thác cho ngươi, ngươi cũng phải đối đãi tốt với ta đó."
Lời này như là làm nũng, nhưng Cố Tu Nguyên lại nhạy cảm nghe ra ba phần bất an, hắn thu lại ý cười, trịnh trọng nói:
"Nàng yên tâm."
Nói xong, hắn tiến lên hai bước,ôm nàng vào lòng.
Vân Nùng cũng nâng tay, ôm lấy thắt lưng của hắn.
"Ta rất hạnh phúc "
Cố Tu Nguyên lại ôm chặt hơn, giống như là muốn tiến lên để nàng sinh cốt nhục cho hắn, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
"Nàng không biết ta hạnh phúc như thế nào đâu..."
Từ nhỏ, Cố Tu Nguyên đã phải chịu sự chỉ dạy rất nghiêm khắc, vui giận đều không được thể hiện ra ngoài, mỗi cử chỉ hành động đều phải cân nhắc. Hắn có tài năng thiên phú, được vị quý nhân kia coi trọng và chỉ dạy cho hắn.
Khi đó hắn không phải sống vì bản thân.
Nhưng hiện thời ôm Vân Nùng vào trong ngực, rốt cuộc thì hắn cũng tìm được niềm an ủi duy nhất cho bản thân hắn.
Cố Tu Nguyên còn nhớ khi xưa hắn hạnh phúc nhất là khi nhận được một câu khen ngợi từ nghĩa phụ, còn sau khi trưởng thành thì hắn tìm một chút cảm giác đạt được thành tựu trong những loại mưu tính.
Nhưng với việc trước mắt này thì so với những chuyện kia không đáng để nhắc tới.
Bày mưu tính kế chỉ khiến hắn phiền chán, sau khi qua cơn sinh ly tử biệt, hắn mới hiểu được bản thân mình mong muốn điều gì nhất.
Vân Nùng cũng không biết ở trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì, nàng kiễng mũi chân hôn lên gò má của hắn, ôn nhu thở dài:
"Đã biết, đã biết."
Cố Tu Nguyên cũng ý thức được bản thân thất thố, buông Vân Nùng ra, lui về phía sau nửa bước, nhưng vẫn không chịu nới tay nàng ra.
"Mới vừa nghe Xuân Noãn nói, ngươi đi vào cung sao?"
Vân Nùng thân thiết hỏi:
"Nhưng là có chuyện gì vậy?"
Cố Tu Nguyên nói:
"Là chuyện triều chính. Vốn là cho người khác đến phụ trách, nhưng vẫn có chút khó khăn, hôm nay lại không lâm triều, hoàng thượng liền triệu ta tiến cung để hỏi rồi lại đem việc này giao cho ta liệu lý."
Hoàng thượng tuổi không lớn, năm đó là dựa vào Cố Tu Nguyên chỉ điểm mới được lên chức vị thái tử, sau khi đăng cơ thì dựa vào hắn để ổn định vị trí, dần dà liền đưa hắn làm tâm phúc.
Phàm là có chuyện gì do dự thì sẽ muốn hỏi ý kiến của Cố Tu Nguyên, nếu có phiền toái gì cũng đều quăng cho Cố Tu Nguyên đi liệu lý, giống như là chuyện gì hắn cũng làm được.
Nếu như cho một danh vọng thì Cố Tu Nguyên đã được cho là đế sư .
Nghe trong giọng nói của hắn mang theo chút bất đắc dĩ, Vân Nùng theo bản năng hỏi:
"Ngươi không muốn quản việc này sao?"
"Chuyện này vốn không phải bổn phận của ta, chẳng qua hoàng thượng hiện thời bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không muốn sai khiến người khác cho nên liền giao hết cho ta."
Cố Tu Nguyên thở dài,
"Ta thật vất vả mới có được một chút nhàn rỗi, nhưng bây giờ thì lại không có rồi."
Hắn vốn nghĩ chờ khi xử lý xong công việc thiên tai thì có thể cùng Vân Nùng ở một chỗ, cũng không ngờ quay đầu liền lại có phiền toái.
Vân Nùng lĩnh hội ý tứ của hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn:
"Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần lo lắng gì đâu."
Dù sao hai người đều đã định thân nhân rồi, tương lai đương nhiên sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, thực tại không đáng để so đo sớm sớm chiều chiều.
Vân Nùng nói như vậy, nhưng đối với Cố Tu Nguyên mà nói, nửa ngày cũng không muốn tách khỏi nàng. Chẳng qua nhắc đi nhắc lại cũng phiền, Cố Tu Nguyên cũng chỉ nghĩ trong lòng, rồi sau đó nói:
"Chờ qua thời điểm này thì tốt rồi."
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Cố Tu Nguyên đứng dậy đi mở cửa, phân phó Xuân Noãn dọn cơm lên.
Cố Tu Nguyên đi hơn nửa ngày cũng chưa ăn cơm, ngay cả nước cũng chưa được uống.
Hoàng thượng cũng muốn kêu hắn ở trong cung dùng bữa, nhưng hắn lo trong nhà còn có Vân Nùng nên đã khéo léo từ chối hảo ý của hoàng thượng. Cho đến khi về đến nhà, hắn lại chỉ lo cùng Vân Nùng thương nghị việc hôn nhân, cao hứng hạnh phúc, mãi tới bây giờ mới cảm thấy có chút đói bụng.
Lúc Cố Tu Nguyên chưa trở về, Vân Nùng đã ăn cơm, nhưng khi đó căn bản không có khẩu vị gì, chẳng qua là động đậy vài đũa. Xuân Noãn khi đó nhìn nàng không vừa mắt, cho nên cũng mặc kệ, hiện thời biết được thân phận của nàng, liền thay đổi thái độ, quay đầu nhìn Cố Tu Nguyên tố cáo.
Chuyện này cũng cực kỳ giống năm đó.
Khi đó Vân Nùng rất tùy tiện, cũng không yêu quý thân thể của chính mình, thường xuyên muốn làm gì thì làm, người khác khuyên như thế nào cũng không nghe. Xuân Noãn không có biện pháp gì, mỗi lần như vậy đều chỉ có thể nói với Cố Tu Nguyên để cho hắn đến khuyên nhủ.
Cũng chính là Cố Tu Nguyên mới có thể khiến Vân Nùng nghe lời một chút.
Xuân Noãn mới nói một câu, Vân Nùng liền theo bản năng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, sau đó liền bị Cố Tu Nguyên nâng tay ôm lấy cằm mang trở về, sau đó có chút khen ngợi nhìn về phía Xuân Noãn gật gật đầu.
Năm đó Vân Nùng vẫn là quận chúa, Xuân Noãn chỉ dám âm thầm nói với Cố Tu Nguyên, hiện thời giống như nàng đã mất hết quyền lực, dám tố cáo ngay trước mặt nàng.
Có thể thấy được Cố Tu Nguyên thật sự đã thu phục tùy tùng rất tốt.
Vân Nùng nhận đôi đũa từ trong tay Cố Tu Nguyên, lại thấy hắn không ngừng gắp thức ăn vào bát của nàng, vội vàng nói:
"Đủ đủ rồi, ta thực sự không có khẩu vị mà."
Nàng thoạt nhìn trông hơi tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trên môi cũng không chút điểm tô gì.
Nếu là cẩn thận đánh giá, còn có thể phát hiện mí mắt của nàng còn hơi sưng lên, dù sao lúc trước khóc lâu như vậy nên không thể dễ dàng bình phục được.
Dù Cố Tu Nguyên giỏi ăn nói như thế nào nhưng đối với chuyện này cũng vô sách, chỉ có thể khuyên nhủ:
"Thân thể hiện giờ của nàng vốn không tốt, nếu không ăn cơm thì sẽ ngã bệnh đấy... Ăn một chút thôi cũng được."
Vân Nùng gật gật đầu, ý bảo bản thân biết rồi, thong thả ăn cơm.
Có Cố Tu Nguyên ở một bên, nàng cuối cùng cũng ăn được một chút, mặc dù không tính là nhiều, nhưng ít ra cũng có chút no bụng rồi.
"Ngươi cũng có chuyện bận, không cần ở đây nói chuyện với ta đâu."
Vân Nùng chậm rãi uống nước,
"Để Xuân Noãn cùng ta trò chuyện cũng được rồi."
Cố Tu Nguyên thật là không thể trì hoãn nữa, liền nhanh chóng rời khỏi, hắn đứng dậy thuận tay sờ sờ mái tóc củaVân Nùng, khi tới cửa lại quay đầu hỏi câu:
"Tối nay nàng vẫn ở đây hay là trở về?"
Vân Nùng hôm qua theo thị nữ của Cảnh Ninh vào cung, cũng đã dặn dò với Thúy Kiều rõ ràng, nếu một hai ngày không về thì cũng không có chuyện gì.
Nàng giương mắt nhìn Cố Tu Nguyên, nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Ở lại."
Nghe được câu này, Cố Tu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân sung sướng, nghĩ đến chuyện sắp đi xử lý công việc cũng không còn phiền chán nữa.