Cứu Mạng Ác Nhân

Chương 1

Editor: trucxinh0505

《 Cứu mạng ác nhân 》 tác giả: Thi tỷ 【 kết thúc 】

【 Lạc đại nhân, trên trời giáng xuống 】

Ngày đó ta nghĩ thắt cổ.

Xách theo băng ghế nhỏ, chọn lựa một cành cây có độ cong lệch tán hoàn mỹ.

Ai ngờ mới vừa đem đầu vói vào, đột nhiên tóc bị người giựt ngược, tiếp theo bị hung hăng túm lên.

Ta không hề phòng bị, cả người liền bị mang khỏi ghế ném thật mạnh trên mặt đất, xương cốt thiếu chút nữa ngã nứt.

Ân nhân cứu mạng này thực thô lỗ.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, thấy một vị nam tử diện mạo vô cùng yêu dã.

Hắn cong lưng, dùng sức nắm cằm ta, khóe miệng mang theo cười quỷ dị:

“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy.”

Sau đó ta bị nam tử xách trở về một đống tòa nhà lớn.

Đống tòa nhà này cũng không xa lạ, là Lạc Dư An gia ác quan nổi danh trong thành, trình độ khủng bố có thể so với địa phủ, đừng nói là người, đến chim chóc con muỗi khi bay qua đều phải tránh đi nơi này.

Giống như cẩu quan chỉ muốn tiền, vị Lạc đại nhân này lại muốn mệnh.

Trong lời đồn, Lạc Dư An bạo ngược thành tánh, lấy giết người làm vui, tra tấn phạm nhân dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chẳng sợ là bá tánh vô tội, chỉ cần làm Lạc đại nhân nhìn không thuận mắt, liền sẽ tùy tiện một cái tội danh trên người bọn họ, sau đó sử dụng các loại tra tấn tàn khốc âm độc hành hạ bọn họ đến chết như mổ bụng, phá bụng, ép máu, cuối cùng đem thi thể treo trước cửa phố xá sầm uất phơi ba ngày ba đêm. Ỷ vào có tiền có thế, ai cũng không làm gì được hắn.

Giờ phút này ta bị ném trên một cái giường lớn, yên lặng cầu nguyện nghe đồn kia đều là giả.

Tuy xác thật ta không muốn sống nữa, nhưng không đại biểu muốn bị người hành hạ cho đến chết.

Lạc Dư An chậm rãi cởi áo khoác ra, đáy mắt đầy lạnh lẽo: “Nữ nhân, ca Đỗ Lăng Phong ngươi phản bội ta, ngươi là muội muội duy nhất của hắn, hiện tại cần vì hắn chuộc tội.”

Sau đó hắn ác liệt gợi lên môi, lập tức áp tới trên người ta.

Ta rốt cuộc mở miệng: “Ta họ Úc, gọi Hành Hành, chưa từng có ca ca bao giờ.”

Lạc Dư An cười lạnh: “Xạo, tiếp tục xạo đi.”

Nhưng ta thật sự không quen biết Đỗ Lăng Phong, chẳng lẽ bởi vì ta quá giống muội muội hắn sao?

Khi ta đang lâm vào trầm tư, Lạc Dư An dùng sức hôn lên cổ ta, chính xác là cắn ta.

Ta thật cẩn thận hỏi: “Xin lỗi, ngài tính toán lấy phương thức này trả thù Đỗ Lăng Phong sao?”

Trên mặt Lạc Dư An tràn đầy giảo hoạt: “Thế nào? Có phải rất thống khổ hay không? Thực tuyệt vọng? Thực sống không bằng chết?”

Ta tinh tế đánh giá nam tử gần trong gang tấc, thân hình hắn thon dài, ngũ quan không tỳ vết, vô luận làm ra cái biểu tình gì đều mang theo yêu dị nhiếp nhân tâm.

Cái dạng người thiếu tâm nhãn gì mới có thể cảm thấy hắn ngủ ta gọi là trả thù?

Càng như là một loại phúc lợi.

Vì thế ta săn sóc nói: “Lạc đại nhân, ngài không cần dùng sức mạnh, ta sẽ rất phối hợp.”

Ai ngờ Lạc Dư An dừng động tác lại, lạnh lùng phun ra một chữ: “Lăn.”

Ta thực kinh ngạc: “Ta có thể trở về sao?”

Cho dù là diễn còn chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc rồi sao?

Trên mặt Lạc Dư An như kết một tầng băng: “Ta bảo ngươi lăn đi ngủ trên mặt đất.”

Xem ra hắn không thích loại chủ động này.

Ta ngoan ngoãn ôm chăn tới nằm trên mặt đất, ngủ một cái cảm giác thực thoải mái dễ chịu.

Biểu tình Lạc Dư An rất khó xem, tựa hồ thực khó hiểu vì sao ngủ trên mặt đất ta cũng có thể ngủ ngon như vậy.

Ngày hôm sau, Lạc Dư An tuyên bố muốn nạp ta làm thiếp.

Vẻ mặt hắn đắc ý: “Phương pháp tốt nhất trả thù kẻ thù, chính là cướp muội muội hắn yêu nhất đi.”

Lạc Dư An nâng cằm ta lên: “Chờ Đỗ Lăng Phong trải qua gian khổ tìm được ngươi, lại phát hiện ngươi đã thành tiểu thiếp đê tiện nhất Lạc gia ta, ngươi đoán, tâm tình hắn sẽ là gì?”

Tâm tình Đỗ Lăng Phong thế nào ta đoán không được, dù sao tâm tình ta khá tốt.

Tuy thanh danh Lạc Dư An có chút xấu, nhưng hắn cực kỳ giàu có, chỉ là đống tòa nhà Lạc gia này, trang trí so vương phủ còn tráng lệ huy hoàng hơn. Gả vào Lạc gia, ít nhất không lo ăn uống.

Đêm động phòng hoa chúc, Lạc Dư An xốc khăn voan đỏ ta lên: “Làm thiếp ta, có phải ngươi cảm thấy thực khuất nhục hay không?”

Ta hướng hắn thẹn thùng cười: “Về sau ta kêu ngươi là tướng công.”

Biểu tình Lạc Dư An cứng lại, tựa hồ bị ghê tởm, mắt lạnh trừng ta: “Một ngày kia Đỗ Lăng Phong tới cứu ngươi, chính là ngày giỗ hai anh em các ngươi.”

Ta lại một lần giải thích: “Ta thật sự không quen biết Đỗ Lăng Phong.”

Lạc Dư An câu môi cười lạnh: “Giả bộ đến không tồi.”

Trên đời sao lại có ác nhân hồ đồ như thế.

Ta quyết định câm miệng, không giải thích nữa.

Dù sao gả cho hắn trăm lợi không chút hại, trên đời có giường đệm mềm mại nhất, đồ ăn mỹ vị nhất, tướng công anh tuấn nhất, còn có vô số người hầu bên cạnh, ta tình nguyện làm muội muội vị họ Đỗ kia.

Ăn đồ ăn ngọt ngấy, người hầu sẽ đúng lúc đưa đồ giải ngấy lên.

Thời tiết nóng lên, người hầu sẽ kịp thời cầm cây quạt lại đây quạt.

Thau tắm nước tắm, mỗi đêm đúng giờ pha cho.

Đại ác nhân nổi danh, ngày thường không ai dám tiếp cận Lạc Dư An, ngay cả người hầu cũng không dám nhiều nữa lời cùng hắn.

Nhưng đối với cái gọi là muội muội kẻ thù, Lạc Dư An lại không có hư như trong truyền thuyết. Trừ bỏ ánh mắt lạnh như băng sương ngẫu nhiên làm ta nổi da gà, cái khác đều thực bình thường.

Chẳng sợ ta cố ý xông vào phòng Lạc Dư An nhìn lén hắn tắm rửa, hắn cũng chỉ đen mặt làm ta cút đi, cũng không có trói ta lại đánh một trận.

Làm ta như lọt vào trong sương mù, không rõ rốt cuộc hắn là đại ác nhân hay là đại thiện nhân.

Đám người hầu luôn dùng ánh mắt đồng tình đánh giá ta, cho rằng ta gặp phải tra tấn lăng nhục cực kỳ tàn ác, ta vội vàng giải thích, Lạc Dư An cũng không có tra tấn ta, sủng ta đến không được.

Lạc Dư An thấy hành động này của ta, thanh âm tựa băng: “Ta đối với ngươi sủng đến không được?”

Ta gật đầu: “Xác thật.”

Lạc Dư An tức giận.

Hắn thô lỗ đem ta áp đảo trên giường, lại bắt đầu cởi quần áo.

Ta thẳng tắp nhìn chằm chằm đường cong thân thể Lạc Dư An rõ ràng trước mắt, nhịn không được gương mặt vui vẻ.

Lạc Dư An nhíu mày: “Không phải mặt ngươi nên đỏ đi?”

Lạc Dư An lập tức đen mặt: “Sợ phải lăn ngủ trên mặt đất.”

Người này thực kỳ quái, nói hắn rất tốt với ta, hắn tức giận, làm bộ sợ hãi, hắn vẫn tức giận.

Ta bất đắc dĩ thò lại gần hôn gương mặt Lạc Dư An một cái: “Nhưng người ta nghĩ ngủ cùng tướng công không được sao.”

Thân hình Lạc Dư An cứng đờ, ta cho rằng hắn sẽ một chưởng đẩy ta xuống giường, nhưng mà hắn chỉ thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự nguyện ý?”

Ta nghi hoặc: “Không phải ta quá muốn sao?”

Vừa dứt lời, đai lưng bên hông ta liền bị Lạc Dư An cởi bỏ, lộ ra vết bỏng chói mắt trên người.

Bỗng dưng Lạc Dư An dừng động tác lại: “Là ai làm?”

Ta dùng chăn che khuất thân thể, thấp giọng nói: “Tú bà.”

Cái dạng người gì đều sẽ không sợ gả cho đại ác nhân bạo ngược thành tánh?

Tất nhiên là, người đã trải qua quá nhiều chuyện xấu xí.

Không sai, ta là một kỹ nữ.

Nhận hết khinh nhục, chịu người đùa bỡn.

So tiểu thiếp còn phải đê tiện hơn một vạn lần.

Trước mười tuổi, bởi vì trong nhà thường xuyên cạn lương thực, ta chỉ có thể dựa ăn xin lấp đầy bụng, có đôi khi thật vất vả được bố thí một khối bánh hạt dẻ, còn muốn cố ý lưu nửa khối đem về nhà cho cha mẹ ăn. Sau mười tuổi, đệ đệ sinh ra, ta rốt cuộc kết thúc sinh hoạt ăn xin, bởi vì cha mẹ đem bán ta vào kỹ viện, vì nuôi nhi tử, bọn họ không chút do dự vứt bỏ ta.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ khi mình bị tú bà mang đi bộ dáng cha mẹ cúi đầu đếm tiền, đuôi lông mày tràn đầy vui sướng không che giấu được, thậm chí không rảnh liếc mắt nhìn ta thêm một cái.

Quả nhiên là người một nhà, hiện giờ tính tình ta tham tài hiển nhiên di truyền từ bọn họ.

Mới đầu ta không muốn nhận mệnh, một lần lại một lần chạy trốn, sau đó bị tú bà bắt trở về dễ như trở bàn tay, đem thiêu đỏ cặp gắp than ấn đến trên người ta.

Nhưng ta không cảm giác được chút nào đau đớn.

Bởi vì bị phỏng mang đến thống khổ, đối lập chuyện khác ta phải trải qua, thật sự quá bé nhỏ không đáng kể.

Thời gian một năm lại một năm qua đi, góc cạnh ta dần dần bị mài dũa, rốt cuộc ý thức được, bản thân vĩnh viễn đấu không lại mệnh.

Thành thật làm một cái kỹ nữ ti tiện chết lặng, chính là mệnh ta.

Trừ phi đi tìm chết.

Tuy không thay đổi được bản thân sinh, nhưng ta có thể quyết định cái chết của mình.

Cho nên, ta sục sôi ý chí chiến đấu đi thắt cổ tự tử.

Ở vùng ngoại ô có cái cây có độ cong lệch tán.

Khi gió thổi qua, sẽ có lá khô tí tách tí tách rụng xuống.

Tựa như tuyết rơi vậy.

Chết ở tình cảnh như thế, thật ra có một phen ý cảnh khác.

Lạc Dư An chậm rãi buông ta ra: “Đỗ Lăng Phong sao cho phép muội muội hắn bị đối đãi như vậy?”

Bởi vì ta không phải muội muội của ai.

Bởi vì không có người sẽ đến cứu ta.

Trên đời người với người vận mệnh luôn không giống nhau.

Có cái loại Lạc Dư An đại ác nhân ở trong tòa nhà kim bích huy hoàng, cũng có ta cái loại quỷ xui xẻo từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào kỹ viện.

Chưa từng có người quan tâm qua chết sống của ta.

Trừ bỏ Lạc Dư An.

Ngày đó ta đứng ở trên băng ghế nhỏ, nhìn chằm chằm vòng thắt cổ, tự hỏi bản thân sau khi bị treo cổ đầu lưỡi có thể lè ra hay không.

Lạc đại nhân, từ trên trời giáng xuống.

Mang ta đi, cứu vớt ta.

Đối người khác mà nói Lạc trạch như vực sâu địa ngục, mà ta chỗ tránh nạn duy nhất.

Ngữ khí Lạc Dư An hơi chút nhu hòa: “Ngươi rất có cốt khí, tình nguyện thắt cổ cũng không chịu nhận mệnh.”

Ta thở dài: “Bởi vì những khách nhân đó tuổi lớn lại xấu, ta thật sự chịu không được. Nếu bọn họ đều giống ngài khuynh quốc khuynh thành như vậy, ta khẽ cắn môi cũng liền nhịn.”

Lạc Dư An: “…”

Vẻ mặt của hắn như là muốn bóp chết ta.

Ta bắt lấy tay áo Lạc Dư An: “Tướng công, ngươi ghét bỏ ta sao?”

Lạc Dư An nhăn mi lại: “Nói mê sảng cái gì?”

Hắn rốt cuộc áp đảo ta, hơi thở cực nóng thong thả bao vây ta, động tác so bất luận lúc nào khác đều thực ôn nhu.

Ta cười thầm trong lòng, rõ ràng rất sủng ta, hắn còn chết không thừa nhận.

Sau đó, buổi sáng mỗi ngày vừa mở mắt, ta đều có thể nhìn thấy dung nhan Lạc Dư An yên tĩnh ngủ bên gối.

Hắn không còn bắt ta ngủ trên mặt đất.

Ta luôn nhịn không được duỗi tay vuốt ve mặt hắn, sau đó lại bị ánh mắt lạnh như băng sương của hắn trừng phải thu hồi lại.

Lạc Dư An câu môi mỉm cười: “Nếu Đỗ Lăng Phong biết ta ngủ cùng muội muội hắn, biểu tình nhất định rất khó xem.”

Ta không mặt mũi nói ra, Đỗ Lăng Phong chỉ biết mặt đầy nghi hoặc mà nhắc nhở hắn: Ngượng ngùng, ngài ngủ sai người rồi.

Rốt cuộc Lạc Dư An có phải tội ác tày trời hay không, ta không biết.

Nhưng hẳn là hắn rất cô độc.

Bởi vì trong nhà cơ hồ không ai dám chủ động đáp lời cùng hắn, nhìn Lạc đại nhân uy phong lẫm lẫm, bóng dáng lại vô cùng cô đơn.

Chỉ có ta thường xuyên chẳng biết xấu hổ mà thò lại gần ——

“Tướng công, nếm thử ta mới vừa làm bánh hạt dẻ.”

“Tướng công, y phục mới này của ta đẹp sao?”

“Tướng công, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta đi ra ngoài tản bộ thế nào?”

Lạc Dư An luôn là một bộ không kiên nhẫn: “Đỗ Lăng Phong sao còn chưa tới cứu ngươi?”

Ta cúi đầu: “Nếu người vĩnh viễn cũng chưa tới cứu ta, ngươi sẽ ném ta sao?”

Lạc Dư An lạnh lùng trả lời: “Vậy ngươi liền làm tiểu thiếp cả đời của ta.”

Ta nhảy dựng lên ôm cổ hắn: “Nói chuyện giữ lời!”

Biểu tình Lạc Dư An cứng đờ, như là đang thẹn thùng, lại như là không cao hứng, xét thân phận đại ác nhân của hắn, hẳn là người sau.

Ta sợ chọc giận hắn, lập tức buông tay muốn rút lui, rồi lại bị Lạc Dư An lôi trở lại trong lòng ngực.

Ta ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, hắn cúi đầu nhìn ta.

Nửa ngày, hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng che đôi mắt ta lại, nói nhỏ bên tai ta: “Ta đi bắt cái tú bà kia, cùng với những khách làng chơi đem đi chặt đầu, sau đó làm thành một chuỗi trang sức tặng cho ngươi, thế nào?”

Đây là lời âu yếm động lòng người nhất cuộc đời này ta nghe qua.

Ta nhịn không được cười trộm, sau đó lắc đầu: “Tay tướng công đẹp như vậy, không nên dính máu lên.”

Đó là hôn Lạc Dư An.

Nếu muội muội Đỗ Lăng Phong không có xuất hiện, ta nghĩ, bản thân hẳn có thể cùng Lạc Dư An trôi qua cả đời.

Nhưng mà nàng ta vẫn xuất hiện.

Thanh lệ, ưu nhã, kiều tiếu.

Kỳ quái chính là, chúng ta đều không giống.

Vô luận bề ngoài hay là khí chất, đều không có chỗ tương tự.

Hoặc là nói, nàng so với ta sạch sẽ hơn nhiều.

Còn có một cái tên phi thường dễ nghe, Đỗ Tâm Duyệt.

Một cái là tâm duyệt quân hề quân bất tri, một cái là hành gừng tỏi.

Giả thiết Lạc Dư An không có bắt sai người, nàng cùng hắn vốn không có phát sinh đoạn chuyện xưa này.

Hiện giờ Lạc Dư An rốt cuộc ý thức được bản thân bắt sai người rồi, mặt không biểu tình nhìn ta trong chốc lát, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Đỗ Tâm Duyệt.

Nhất nhãn vạn năm.

Rốt cuộc vai nam nữ chính chân chính tương ngộ.

Đỗ Tâm Duyệt trừng mắt Lạc Dư An gắt gao: “Cẩu quan! Nếu ngươi dám chạm vào ta, ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta yên lặng nhẹ nhàng thở ra, hy vọng nàng có thể bảo trì phân cốt khí này, ngàn vạn đừng sợ Lạc Dư An.

Lạc Dư An vung bàn tay lên, sai người cầm tù Đỗ Tâm Duyệt.

Trong phòng chỉ còn lại ta cùng Lạc Dư An, trong lúc nhất thời không khí trở nên thực xấu hổ.

Tuy ta cố ý đưa lưng về phía Lạc Dư An, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được tầm mắt hắn đang nhìn chằm chằm cái ót ta.

Sau khi biết được ta không phải muội muội Đỗ Lăng Phong, hắn sẽ xử trí ta như thế nào?

Có thể thẹn quá thành giận chặt đầu ta treo ở cửa phố xá sầm uất hay không?

Nghe tiếng bước chân hắn tới gần ta một chút, lông tơ ta thẳng dựng, vội vàng bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Lạc đại nhân, ta đã giải thích cùng ngài qua rất nhiều lần, ta thật sự không quen biết Đỗ Lăng Phong, là do ngài không tin.”

Bước chân Lạc Dư An khựng lại, đáy mắt tựa biển sâu: “Lạc đại nhân?”

Đúng vậy, hiện tại ta đã không mặt mũi lại kêu hắn tướng công.

Trong giọng nói hắn mang theo châm chọc: “Ta liền không quấy rầy cô nương.”

 

back top