Cứu Mạng Ác Nhân

Chương 2

Editor: trucxinh0505

Dứt lời xoay người rời đi.

Úc cô nương.

Rõ ràng là xưng hô thực khách khí, từ trong miệng Lạc Dư An nói ra mạc danh làm cho ta nổi da gà.

Đêm đó ta nằm trên giường một mình đợi thật lâu, cũng không có chờ được Lạc Dư An đến.

Cũng đúng, hắn đã không có lý do gì ngủ cùng với ta.

Có lẽ, hắn đang vội vàng ngủ cùng Đỗ Tâm Duyệt.

Cái cẩu quan táng tận thiên lương này!

Trắng đêm không ngủ, ta quyết định muốn trộm thả Đỗ Tâm Duyệt chạy.

Cũng không phải vì chính nghĩa, mà là phòng ngừa nàng cùng Lạc Dư An lâu ngày sinh tình.

Tuy ta rất giống người ác độc, nhưng hạnh phúc là muốn dựa vào chính mình tranh thủ, thật vất vả qu sinh hoạt áo cơm không lo, há có thể cứ vậy nhường cho người khác?

Ta lặng lẽ theo đuôi người hầu đưa cơm tìm được phòng cầm tù Đỗ Tâm Duyệt rồi, cố ý tiến lên đáp lời cùng thủ vệ, sấn lại thuận lợi trộm được chìa khóa.

Trải qua mấy năm nay lăn lê bò lết, trộm một cái chìa khóa đối với ta mà nói rất là đơn giản.

Ai ngờ mới vừa mở cửa, đầu đã bị một cái bình hoa đập vào.

Đỗ Tâm Duyệt ngốc: “Thực xin lỗi, ta còn tưởng là Lạc Dư An.”

May mà sọ não ta còn tính cứng rắn, không có bị đập cho chết, chỉ là trầy da chảy chút máu.

Ta sờ soạng cái trán, trên tay đầy máu, ta thở dài: “Ta tới là thả ngươi đi.”

Hốc mắt Đỗ Tâm Duyệt ẩm ướt: “Ngươi thật thiện lương.”

Ta thật không có, ta chỉ lo lắng ngươi sẽ cướp Lạc Dư An đi mà thôi.

Ta đang chột dạ, chợt nghe phía sau truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Làm cái gì?”

Ta chậm rãi quay đầu lại, thấy Lạc Dư An mặt không biểu tình.

Sau một trận xấu hổ, ta cứng đờ cười: “Ta tới bồi Đỗ muội muội tâm sự, thuận tiện truyền thụ nàng một ít tâm đắc tiểu thiếp.”

Ánh mắt Lạc Dư An rét run: “Không cần.”

Sau đó ta bị đuổi đi ra ngoài, vì thế giới hai người của Đỗ Tâm Duyệt cùng Lạc Dư An.

Nam nhân quả nhiên không một ai tốt!

Hắn cũng chưa chú ý tới miệng vết thương trên trán của ta một chút nào.

Hoặc là nói, thấy, nhưng không để bụng.

Sau khi trở lại nhà ở thanh lãnh, đơn giản băng bó một chút cho chính mình, ta liền đi ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, nửa mộng nửa tỉnh, ta cảm giác được có người đang xử lý miệng vết thương ta, động tác vô cùng ôn nhu.

Ta chậm rãi mở mắt ra, gương mặt gần trong gang tấc kia, đúng là Lạc Dư An.

Thì ra hắn có đau lòng cho ta.

Ta nhịn không được nghĩ toét miệng cười, lại sợ hãi biểu hiện quá mức đắc ý vênh váo.

“Đau không?” Lạc Dư An thấp giọng hỏi.

“Vốn dĩ siêu đau, nhưng đích thân ngài xử lý qua liền cũng không đau một chút nào.” Ta không biết xấu hổ mà nói lời buồn nôn.

Ánh mắt Lạc Dư An trở nên nhu hòa, hô hấp trầm thấp cách ta ngày càng gần, thẳng đến quấn quanh thượng bên môi ta.

Hắn đang hôn ta.

Không phải đem ta trở thành Đỗ Tâm Duyệt, không phải vì trả thù Đỗ Lăng Phong, mà người này đang chân chính hôn ta.

Tim gia tốc đập mãnh liệt.

Rõ ràng đã ngủ qua cùng nam nhân trước mắt vài lần, giờ phút này ta lại giống như thiếu nữ đàng hoàng vừa mới động tình, bởi vì một cái hôn môi ôn nhu mà hoảng sợ.

Đây là cảm giác ta chưa bao giờ từng có.

Tham tài như ta, thích tòa nhà lớn Lạc Dư An, thích hắn an bài phòng cho ta, thích hắn không để ta đói bụng, thích hắn mua xiêm y xinh đẹp cho ta.

Như vậy, ta đối với Lạc Dư An thế nào? Ta, thích hắn sao?

Ta không biết nên ứng đối như thế nào, khẩn trương rất nhiều, mở miệng nói lung tung: “Lạc đại nhân, có thể thả Đỗ Tâm Duyệt hay không?”

Mặt Lạc Dư An lộ vẻ không vui, nhẹ nhàng cắn môi ta, nhẫn nại tính tình nói: “Lý do.”

“Bởi vì…”

Bởi vì ta ích kỷ? Ghen ghét? Bởi vì ta nghĩ độc chiếm hắn?

Một nữ tử vô tội bị cầm tù, mà ta lại lo lắng nàng sẽ cướp đi vị trí của ta.

Hắn có thể chán ghét ta hay không?

Ta đành phải giả bộ một bộ dáng thiện lương, thật cẩn thận nói: “Bởi vì cầm tù người khác là không đúng.”

Hắn lạnh lùng đẩy ta ra, một chữ đều không có nói, đứng dậy rời đi.

Hiển nhiên, ta lại chơi quá trớn rồi.

Sau khi Đỗ Tâm Duyệt xuất hiện, ta giống như vẫn luôn chọc giận hắn.

Ta nhịn không được thầm mắng: “Đỗ Lăng Phong đã chết rồi sao? Sao còn chưa tới cứu người!”

Vừa dứt lời, một nam tử thiếu hiệp xa lạ phá cửa sổ đi vào.

Hắn nhìn ta, ta nhìn hắn.

Nam tử một thân bạch y, từ từ mở miệng: “Cô nương, tại hạ đúng là Đỗ Lăng Phong.”

Không hổ là thân huynh muội, Đỗ Tâm Duyệt bị bắt đến đêm thứ hai liền hoả tốc tới cứu người rồi.

Ta nhiệt tình nói: “Đỗ thiếu hiệp, ta biết muội ngươi bị nhốt ở cái phòng nào! Ta mang ngươi đi tìm nàng!”

Ngay sau đó, Đỗ Lăng Phong bế ta lên liền chạy.

Ta ngốc rớt, vừa định hỏi hắn có phải cứu lầm người hay không, liền nghênh diện thấy Lạc Dư An.

Cái đại ác nhân kia người toàn thành nghe tiếng liền sợ vỡ mật, giờ phút này lại đứng ngốc tại chỗ ngơ ngác, giống như hồn phách bị rút đi.

Ta bị Đỗ Lăng Phong dùng sức ôm trong ngực, cùng Lạc Dư An bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là bóng đêm mê hoặc tầm mắt ta, thế nhưng từ đáy mắt hắn ta thấy đau thương, hoảng loạn cùng với sợ hãi.

Hắn đang sợ cái gì?

Đỗ Lăng Phong? Hay là… Ta?

Không kịp tự hỏi, ta liền bị mang khỏi Lạc trạch.

Ta rốt cuộc có cơ hội mở miệng nói chuyện: “Đại ca, ngươi cứu lầm người.”

Đỗ Lăng Phong vẻ mặt nghiêm nghị: “Không có sai! Ngươi bị thân phận muội muội mà Lạc Dư An bắt sai, về tình về lý ta cần phải cứu ngươi ra khỏi ma trảo của hắn!”

Ta ngạc nhiên: “Vậy ngươi mặc kệ Đỗ Tâm Duyệt sao?”

Người này có phải một ca ca sao!

Biểu tình Đỗ Lăng Phong đau kịch liệt: “Muội muội ta tự nhiên cũng sẽ cứu! Chỉ là xuất phát từ trách nhiệm cùng nghĩa vụ, ta không thể không cứu ngươi trước. Rốt cuộc ngươi đã bị Lạc Dư An bắt đi một đoạn thời gian, nhất định là bị hắn tra tấn đến sống không bằng chết, ta không đành lòng để người vô tội bị chịu khổ.”

Ta khụ khụ: “Ta cũng không có chịu khổ cái gì.”

Đỗ Lăng Phong đè vai ta lại: “Cô nương! Ở trước mặt ta ngươi không cần ra vẻ kiên cường! Yên tâm, chỉ cần có ta ở, cái hỗn trướng Lạc Dư An kia tuyệt không khả năng lại tiếp cận ngươi mảy may!”

Ta thử hỏi: “Đỗ thiếu hiệp, nếu ta nói kỳ thật Lạc đại nhân đối với ta khá tốt, ta là tự nguyện làm tiểu thiếp hắn, ngươi có thể đem ta đưa trở về hay không?”

Đỗ Lăng Phong thở dài: “Lạc Dư An quả nhiên âm hiểm xảo trá, một cái cô nương tốt cứ như vậy bị hắn tẩy não.”

Ta thuận miệng nói bừa: “Kỳ thật ta đã có mang hài tử Lạc đại nhân, ngươi không thể chia rẽ ta cùng cha hài tử đi?”

Đỗ Lăng Phong nghiêm túc lên: “Vậy sinh hạ rồi ta cùng muội muội nuôi giúp ngươi! Ba người chúng ta cùng nhau nuôi hài tử!”

……

Bệnh tâm thần mà!

Biểu tình Đỗ Lăng Phong kiên định: “Ta đã quyết định, vô luận như thế nào đều phải mang ngươi trở về chính đạo! Về sau ngươi ăn, mặc, ở, đi lại đều giao cho ta!”

Ta hơi hơi xúc động: “Ngươi rất có tiền?”

Đỗ Lăng Phong vỗ vỗ vai ta: “Chúng ta tự lực cánh sinh, chẳng sợ một ngày ba bữa cháo trắng rau xào cũng là hạnh phúc!”

Ta lập tức bảo trì khoảng cách cùng hắn: “Ngài vẫn nên đem ta đưa trở về đi, ta đối với chính đạo các ngươi không có hứng thú.”

Ánh mắt Đỗ Lăng Phong phức tạp: “Vậy ngươi biết Lạc Dư An giết qua nhiều ít người vô tội sao?”

Ta sửng sốt.

Chẳng lẽ những cái đó nghe đồn đều là thật sự sao?

Đỗ Lăng Phong bắt đầu nói về quá khứ hắn cùng Lạc Dư An: “Ta đã từng là thủ hạ thân cận nhất Lạc Dư An, hắn thông minh tháo vát, phi thường giỏi về mưu lược, đối với phạm nhân làm ác không lưu tình chút nào, ta một lần cho rằng hắn là quan tốt khó được, thiệt tình muốn đi theo hắn. Thẳng đến có một ngày ta chính mắt thấy hắn đang hành hạ bá tánh vô tội đến chết, những người đó quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết mà cầu xin hắn, nhưng đôi mắt Lạc Dư An cũng chưa chớp một chút, vô tình mà mổ ra trái tim bọn họ. Thì ra hắn sở dĩ có thể lên làm cái quan này, tất cả đều là dựa vào đốt giết đánh cướp có được, không chỉ có cướp đi tánh mạng người khác, còn muốn xâm chiếm tiền tài bọn họ, dẫm lên thi thể bọn họ từng bước một bò lên trên. Ta ý đồ ngăn cản Lạc Dư An, lại bị hắn hạ lệnh truy nã giết, từ đây suốt đời coi đối phương là thù địch.”

Ta đôi tay có chút phát run: “Nhưng hắn vì cái gì muốn làm như vậy??”

Đỗ Lăng Phong tiếp tục nói: “Bởi vì hắn giết mỗi người đã từng khinh nhục qua hắn. Lạc Dư An từ nhỏ có thời gian rất lâu đều dựa vào ăn xin mà sống, bởi vậy từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số tra tấn cùng làm khó dễ, rất nhiều lần thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Nhưng đó không đại biểu hắn phải giết sạch những người khi dễ qua hắn! Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, lại nhớ kỹ chặt chẽ thân phận mỗi cái kẻ thù, chủ mưu đợi lâu sau khi lớn lên trả thù toàn bộ. Hắn là quan! Chẳng lẽ không nên buông thù hận, thờ phụng chính đạo sao? Trong những người bị Lạc Dư An giết chết, có người chỉ là đã từng đoạt lấy nửa khối điểm tâm của hắn mà thôi, mà hắn lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giết hại bọn họ! Trước đó không lâu hắn còn nghênh ngang xông vào một gian kỹ viện, sai người đem tú bà cùng khách làng chơi trong đó cột lại, dùng cặp gắp than một cái tiếp một cái đốt yết hầu bọn họ! Hắn làm vậy những người đó có khác gì họ sao? Không, hắn so với những người kia càng thêm điên cuồng cùng biến thái, bất luận một người bình thường đều không thể đứng ở bên hắn!”

Thì ra Lạc Dư An khi còn nhỏ cũng từng ăn xin qua, chúng ta có tính không là từng đồng hành không?

Ta có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc.

Chỉ có chân chính đã làm người khất cái, mới có thể minh bạch nửa khối điểm tâm nho nhỏ kia ý nghĩa thế nào.

Cái gọi là bá tánh vô tội, thật sự vô tội sao?

Ta lặng im thật lâu sau, nói: “Ta thực đau vì hắn.”

Đỗ Lăng Phong tựa hồ không thể tin được lỗ tai mình nghe được: “Ngươi nói cái gì?”

Ta nhẹ giọng nói: “Ta muốn ôm ôm hắn.”

Vẻ mặt Đỗ Lăng Phong ngạc nhiên, thời gian ngây người rất lâu mới mở miệng: “Không cứu ngươi được.”

Sau đó hắn đẩy mạnh ta vào một phòng ẩn nấp nhỏ, khóa cửa lại.

Vì thế, ta từ bị cầm tù ở một đống tòa nhà lớn tráng lệ huy hoàng, biến thành bị cầm tù ở một gian phòng nhỏ không có gì.

Ta nằm ở trên giường ván gỗ cứng ngắt, vô cùng nhớ Lạc Dư An.

Lúc còn rất nhỏ, ta mộng tưởng gả cho một vị thiếu hiệp nhẹ nhàng.

Tựa như Đỗ Lăng Phong vậy, trừ bạo giúp kẻ yếu, lòng son hiệp cốt.

Cái đại ác nhân lạnh như băng kia, tính tình rất kém cỏi, chết không thừa nhận hắn thực sủng ta.

Ta tin tưởng, thích hắn ta.

Chẳng sợ ta chỉ là một nữ xứng ác độc nhỏ bé trong đời hắn, ta cũng muốn thích hắn.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn thích hắn.

【 Ta tên Hành hành, không quen biết ta 】

“Ta họ Úc, kêu Hành hành.”

Lần đầu tiên nghe nàng giới thiệu tên mình, ta không nhịn được cười ra.

Nàng hung tợn gõ đầu ta: “Ngươi lại cười, ta liền không chỉ ngươi ăn xin như thế nào!”

Năm ấy chúng ta mười tuổi.

Ta mới vừa liều chết từ trong tay một tên buôn người chạy ra, ở trong một đêm tuyết lớn rơi, gặp nàng.

Ta Hành hành.

Nhìn qua nàng so với ta còn dơ hề hề, lại một bộ đại tỷ: “Về sau ngươi đi theo ta cùng nhau ăn xin đi.”

Nàng phi thường nghiêm túc, dạy ta giả bộ đáng thương như thế nào, làm thế nào được đồng tình, làm thế nào trong đêm đông rét lạnh không bị đông chết.

Tuy chúng ta không có bởi như vậy xin được nhiều tiền đồng, nhưng ta thích xem bộ dáng nghiêm túc của nàng.

Chúng ta cùng nhau chịu đói, cùng nhau xem tuyết, cùng nhau sưởi ấm.

Có một lần người hảo tâm bố thí Hành hành một khối bánh hạt dẻ, nàng vui vẻ nhảy vào trong lòng ngực ta thét chói tai.

Nàng đầu tiên là bẻ nửa khối cho cha mẹ nàng, dư lại nửa khối chia đều cùng ta.

“Ngươi ăn trước đi, ngươi đã vài ngày không ăn cái gì rồi.” Nàng nuốt nước miếng.

Trong lúc ta do dự, mấy hài tử quần áo sạch sẽ đi ngang qua, thuận tay đoạt đi nửa khối bánh hạt dẻ kia.

Đó là Hành hành cho ta.

Quyết không thể bị người khác cướp đi.

Ta xông lên đi xé đánh cùng bọn họ, lại bị bọn họ đá đến hộc ra máu.

Bọn họ cũng không để ý nửa khối điểm tâm kẻ hèn, cũng chỉ là đơn thuần nghĩ khinh nhục ta mà thôi.

Đối mặt một đám đứa trẻ lớn so với chính mình cao nửa cái đầu, Hành hành còn làm một bộ đại tỷ đại: “Mau đem bánh hạt dẻ trả lại cho chúng ta!”

Những người đó cười ồn ào: “Ngươi cởi quần áo ra chúng ta còn nghĩ.”

Bọn họ muốn nhìn biểu tình nàng lộ ra nan kham, muốn nhìn nàng bởi vì chịu nhục mà chảy nước mắt.

Nhưng mà Hành hành ta, không có một tia chần chờ, sạch sẽ lưu loát mà cởi bố y trên người ra, cao cao mà ngẩng đầu lên: “Hiện tại có thể trả lại cho chúng ta đi?”

Bọn họ đương nhiên sẽ không, đem khối bánh hạt dẻ kia ném trên mặt đất, một chân dẫm lên.

“Thật đáng thương, phế vật dơ bẩn.” Bọn họ cười lớn rời đi.

Ta từng bị bọn buôn người tù ở địa lao ẩm ướt, đói điên rồi thậm chí ăn qua lão thử sống, trên người mỗi tấc làn da đều chịu đựng qua roi cùng côn sắt. Nhưng đó đều chưa từng làm ta tuyệt vọng.

Ngày đó ta trọng thương ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn Hành hành tự cởi quần áo ra, rốt cuộc cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng đâm vào cốt tủy.

Ta thống hận những kẻ cặn bã đó, càng thống hận bản thân vô năng.

Hành hành vốn nên bị những người kia mà, nhưng nàng lại dùng tươi cười an ủi ta: “Không quan hệ, da mặt ta rất dày.”

Sau đó, ta bắt đầu liều mạng tích cóp tiền.

Hành hành chê cười ta: “Ngươi là một tiểu khất cái tình nguyện đói bụng cũng muốn tích cóp tiền làm gì?”

Vì cưới ngươi.

Ta tự nhiên không dám đáp như vậy, vì thế hỏi nàng: “Hành hành, sau này ngươi lớn lên muốn gả cho người thế nào?”

Hành hành không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra: “Tất nhiên là thiếu hiệp nhẹ nhàng trừ bạo giúp kẻ yếu rồi.”

Thiếu hiệp nhẹ nhàng.

Nếu Hành hành không có rời đi, ta nghĩ, bản thân nhất định có thể trở thành thiếu hiệp.

Nhưng nàng đột nhiên không thấy tăm hơi.

Ta làm thế nào đều tìm không thấy nàng, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại qua.

Thật lâu thật lâu sau ta mới biết được, nàng là bị nàng cha mẹ bán đi kỹ viện.

Hành hành nhất định sớm có dự cảm, bởi vì nàng từng ý đồ trộm túi tiền của ta, chính là vì làm chuẩn bị chạy trốn.

Ta đã sớm phát giác, nhưng cố ý giả bộ ngủ.

Dù sao những cái đồng tiền đó vốn dĩ cho Hành hành, tùy để nàng trộm.

 

 

back top