Cứu Mạng Ác Nhân

Chương 3

Editor: trucxinh0505

Đó là gia sản ta tích góp cho tới nay mới thôi, tuy không tính nhiều, nhưng cũng đủ cho một thời gian.

Nhưng nàng cầm túi tiền ở trên tay phát ngốc thật lâu, cuối cùng lại nhét vào trong lòng ngực ta.

Khi đó ta chỉ cảm thấy nghi hoặc, hoàn toàn không biết nàng đang giãy giụa, gút mắt của nàng, cuối cùng nàng từ bỏ.

Nàng có thể mang theo tiền trốn.

Nàng có thể không cần trải qua những cái khổ sở sau đó.

Ngày hôm sau nàng đã bị tú bà bắt tới kỹ viện.

Mà ta lại cho rằng nàng vô tình vứt bỏ ta.

Cuộc sống không có Hành hành, mỗi một ngày đều là dày vò.

Những cái âm u đó giấu trong một góc dần phát lên thù hận cùng lệ khí, bắt đầu phóng đại vô hạn, khích lệ ta, cũng cắn nuốt ta.

Ta giết chết một tiếp theo một, giết những cái người đáng chết đó.

Bọn họ kêu khóc, cầu xin, nước mũi chảy vào trong miệng, nước mắt tích trên hình cụ.

Ta hướng bọn họ cười thích ý: “Thật đáng thương, phế vật dơ bẩn.”

Thế nhân đều nói Lạc Dư An ta thị huyết như mạng, là một đại ác nhân không hơn không kém. Đến thủ hạ thân cận nhất cũng muốn cầm kiếm phản kháng ta.

Nhưng ta không để bụng thế nhân.

Ta chỉ nghĩ muốn Hành hành.

Khi ta trải qua gian khổ rốt cuộc tìm được nàng, nàng đang đứng ở trước một nhánh cây lệch tán, chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của mình.

Cái người đã từng giống đại tỷ che chở ta, trong mắt đã mất đi sáng rọi.

Mà đây đều là ta sai.

Là ta không thể bảo vệ tốt nàng.

Là ta không thể sớm tìm được nàng một chút.

Nàng có thể trách ta hay không? Hoặc là, hận ta?

Ta cũng không có trở thành thiếu hiệp trong cảm nhận của nàng, nàng có thực thất vọng hay không?

Nhưng ta làm quan, có tòa nhà lớn, cùng với rất nhiều rất nhiều tiền, nàng sẽ thích sao?

Mắt thấy nàng đem cổ vói vào thòng lọng, ta vội vàng xông lên bắt lấy tóc nàng.

Nàng ngẩng mặt, ánh mắt nhìn phía ta tràn ngập nghi hoặc cùng xa lạ.

Hành hành của ta, không quen biết ta.

Hoặc là nói, nàng căn bản không có nhớ ta.

Ta trong cuộc đời Hành hành, bé nhỏ không đáng kể.

Oán khí lại một lần nữa cắn nuốt ta.

Một khi đã như vậy, ta tốt nhất cũng làm bộ không quen biết nàng.

Nhưng ta cần phải có một cái lý do đem lưu nàng đến bên người, vậy làm cho nàng tin rằng, ta nhận sai nàng thành muội muội kẻ thù đi.

“Ta họ Úc, kêu Hành hành.” Nàng lại một lần nữa giới thiệu tên của mình với ta.

Ta nhịn không được cười lạnh, đúng vậy, nàng kêu Úc Hành Hành, ở rất nhiều rất nhiều năm trước ta đã biết rồi.

Ta bức thiết đè nàng ở dưới thân, hôn môi hôn cổ nàng giống như nhấm nháp cam lộ, người đã từng hàng đêm chỉ xuất hiện ở trong mộng, hiện giờ chân thật nằm ở trong lòng ngực ta, mềm mại, ấm áp, thơm ngọt, Hành hành chỉ thuộc về ta.

Lý trí bị ta vứt sau đầu, chỉ nghĩ lập tức cùng nàng hòa một thể, vĩnh viễn không chia lìa.

Thẳng đến ta nghe thấy nàng cười nịnh nọt: “Lạc đại nhân, ngài không cần dùng sức mạnh, ta sẽ rất phối hợp.”

Thuần thục mà lại chết lặng, ngữ khí kỹ nữ.

Tâm ta, giống bị vạn mũi tên đâm vào.

Ta căm hận cha mẹ nàng, căm hận cái tú bà kia, căm hận những khách làng chơi đó, càng thêm căm hận chính bản thân mình.

Hận ý bỏng cháy đến xương ta, làm ta muốn giết chết toàn thế giới, bao gồm chính cả ta

Rốt cuộc ta cưới nàng.

Làm ta chấp niệm mộng nhiều năm, rốt cuộc có thể thực hiện.

Hành hành mặc áo cưới đỏ thẫm vào, so với trong ta tưởng tượng động lòng người một vạn lần.

Nàng cho rằng bản thân chỉ là tiểu thiếp ta, trên thực tế hết thảy nghi thức đều dựa theo lễ chính thê qua cửa làm.

Tthê tử duy nhất sinh mệnh Lạc Dư An, chỉ có một Úc Hành Hành.

Đêm động phòng hoa chúc, ta xốc khăn voan đỏ nàng lên, hỏi nàng có cảm thấy thực khuất nhục hay không.

Nàng mộng tưởng gả cho thiếu hiệp trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng hôm nay cưới nàng lại là ta, một đại ác nhân vạn chúng thóa mạ.

Nàng nhất định cực kỳ chán ghét.

Nhưng Hành hành chỉ cười xán lạn: “Về sau ta kêu ngươi là tướng công.”

Ta nhìn không thấu tâm nàng.

Nàng giống như đối với hết thảy đều không sao cả, bị cầm tù không sao cả, gả cho ta không sao cả, thậm chí tử vong không sao cả.

Rõ ràng sớm đã vỡ nát, lại nhìn qua vô tâm không phổi.

Nhưng ta thích nghe nàng kêu ta là tướng công.

Mềm mại, mang theo một chút đà khí, âm cuối trộn lẫn ý cười, từng tiếng “Tướng công” kia.

Đủ để an ủi khổ sở ta chịu đựng qua trong cuộc đời này.

Nhưng nàng cư nhiên chuồn êm vào phòng xem ta tắm rửa, ta khẩn trương đến cứng còng, giống như khi còn nhỏ hại ta nổi lên xấu hổ.

Bởi vì thời trẻ chịu qua ngược đãi, trên người ta lưu lại vài chỗ sẹo, có làm nàng ghét bỏ hay không?

Nàng còn nơi nơi nói cùng người hầu ta thực sủng nàng, phảng phất thật sự không một chút bài xích ta.

Ta lại một lần không nhịn xuống, đè Hành hành ở dưới thân.

Nàng tựa hồ mặt đỏ, ta khống chế không được mà tim đập gia tốc, chẳng lẽ, nàng cũng thích ta?

Ta ra vẻ trấn định: “Không phải là nàng đang đỏ mặt đi?”

Nàng lại phủ nhận: “Không có, người ta đang rất sợ hãi.”

Hành hành sợ ta.

Là ta ti tiện cùng xấu xa như thế.

Cho nên, nàng sợ ta cũng là bình thường, hợp tình hợp lý.

Nhưng sao ta còn cảm thấy tim như bị đao cắt.

May mà phân thống khổ này cũng không liên tục bao lâu, bởi vì thực mau Hành hành lại đi lên hôn gương mặt ta, vô cùng kiên định nói, nàng nghỉ ngủ cùng ta.

Nàng giống như khi còn nhỏ, ở bên ta khi sắp phải hỏng mất, kịp thời an ủi, chữa khỏi ta.

Ta cởi bỏ đai lưng Hành hành, thấy trên da thịt trắng nõn nàng, nhìn thấy bị phỏng che kín ghê người.

Đó là dấu vết lưu lại sau mỗi một lần nàng ý đồ chạy trốn.

Nàng kinh sợ dùng chăn che khuất thân thể, tựa hồ sợ hãi ta sẽ ghét bỏ nàng.

Mà ta chỉ nghĩ dùng sức ôm nàng.

Ta lừa mình dối người hỏi: “Đỗ Lăng Phong sao cho phép muội muội hắn bị đối đãi như vậy?”

Phảng phất như vậy bản thân liền có thể phủi sạch trách nhiệm đi.

Lạc Dư An, sao ngươi lại có thể để Úc Hành Hành bị đối đãi như vậy?

Mặc dù đích thân đem cái tú bà kia cùng khách làng chơi nghiền xương thành tro, cũng không tiêu mất oán hận trong lòng ta chút nào.

Nhưng điểm thống khổ này của ta thật sự bé nhỏ không đáng kể, Hành hành mới là người cần an ủi nhất.

Vì thế ta khen nàng có cốt khí, biểu tình nàng lại lộ ra không sao cả, nói nàng chỉ ghét bỏ những khách nhân đó lớn lên xấu mà thôi.

Nàng quen dùng cái loại vui đùa này làm nhạt đi đau xót, nhưng đó không đại biểu nàng thật sự không đau.

Trời biết ta vì nàng có bao nhiêu đau lòng.

Đêm đó chúng ta lần đầu tiên kết hợp, giống như đối đãi chí bảo trong suốt, ta so bất luận thời điểm nào đều phải ôn nhu, sợ không cẩn thận làm nàng vỡ vụn.

Sau đó, buổi sáng mỗi ngày vừa mở mắt, ta đều có thể thấy Hành hành bên gối miệng cười điềm mỹ.

Ta luôn cứ vậy nhìn nàng thật lâu, mới dám xác định bản thân cũng không phải đang nằm mơ.

Nàng hướng ta cười, nàng gọi ta là tướng công, nàng nắm tay ta, hôn gương mặt ta, còn vì ta làm bánh hạt dẻ.

Hành hành của ta vẫn thích ăn bánh hạt dẻ như vậy.

Lúc này, chúng ta có thể tận tình ăn rất nhiều rất nhiều khối.

Rốt cuộc không ai dám lại đây tranh đoạt.

Rõ ràng ta đi chữa khỏi Hành hành, trên thực tế đều là nàng mang hạnh phúc cho ta.

Thì ra cái này gọi là hạnh phúc.

Thấy được, sờ được, tản ra ánh sáng hoa mỹ.

Chờ thời điểm mùa đông đến, ta nhất định sẽ bồi nàng xem tuyết.

Tuy sau khi lớn lên liền chưa thấy qua tuyết lớn như khi còn nhỏ, nhưng không quan hệ, chúng ta có rất nhiều thời gian chậm rãi chờ.

Nhưng một cái thủ hạ tự chủ trương bắt Đỗ Tâm Duyệt về, cho rằng có thể ở trước mặt ta tranh công.

Ta làm sao để ý cái huynh muội Đỗ Lăng Phong gì, không kiên nhẫn sai người đem cái nữ nhân không quan trọng kia nhốt lại.

Nhưng Hành hành lại bỗng nhiên đổi giọng gọi ta là Lạc đại nhân.

Ngữ khí mới lạ đến phảng phất như chưa bao giờ gả cho ta.

Ta lập tức hiểu được, từ đầu đến cuối, ta đều lấy cớ nhận sai nàng thành muội muội cừu gia mà tiếp cận nàng.

Nàng thuận theo cùng dựa vào, đều là bởi vì kiêng kị ta “Trả thù”.

Nàng có thể đưa ra muốn ta thả nàng đi không?

“Nếu ta cùng Lạc đại nhân không oán không thù, ngài không cần lại nhốt ta ở Lạc trạch đi?”

“Dù sao là nhận sai người, hôn sự tất nhiên phải hủy bỏ, cái gì tướng công tiểu thiếp đều không tính.”

Chỉ tưởng tượng một chút khả năng từ miệng nàng nói những lời này, đã làm cả người ta run rẩy.

Đêm đó ta trắng đêm không ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ hiện lên hình ảnh nàng rời ta mà đi.

Ngày hôm sau, thủ vệ tới thông báo, Hành hành trộm chìa khóa phòng Đỗ Tâm Duyệt, không biết muốn làm gì.

Ta lập tức đuổi đi qua, liếc mắt một cái thấy cái trán Hành hành chảy máu.

Là bị đập đầu, nàng lại còn thân mật xưng tỷ muội cùng đối phương, còn nói muốn truyền thụ cái tâm đắc gì của tiểu thiếp.

Chẳng lẽ nàng hy vọng ta cưới Đỗ Tâm Duyệt?

Như vậy nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi ta?

Ta đè nén lửa giận xuống làm Hành hành trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, hung hăng bóp lấy cổ Đỗ Tâm Duyệt.

Nữ nhân này, làm ta cùng tâm Hành hành sinh ra hiềm khích, làm trán Hành hành chảy máu, nàng phải chết.

Đỗ Tâm Duyệt gian nan giãy giụa: “Vừa rồi cái cô nương kia là nghĩ thả ta đi, nếu ngươi giết ta, nàng nhất định sẽ oán ngươi.”

—— tay tướng công đẹp như vậy, không nên dính máu lên.

Ta nhớ tới Hành hành từng nói qua.

Nàng hẳn là, không thích nhìn thấy ta giết người đi?

Ta từ từ buông tay ra, ném Đỗ Tâm Duyệt ở một bên.

Thì ra Hành hành nghĩ thả Đỗ Tâm Duyệt đi, nàng có thể là ghen tị hay không?

Bởi vì không muốn nhìn thấy ta cùng nữ nhân khác thân cận quá, cho nên nàng hy vọng Đỗ Tâm Duyệt lăn xa một chút?

Cái thiết tưởng này làm tâm tình ta rất tốt.

Giúp Hành hành xử lý tốt miệng vết thương, ta lấy hết can đảm hôn môi nàng, đây xem như chúng ta lần đầu tiên chân chính ý nghĩa hôn môi, không có ngụy trang, không có nói dối, không có giả thân phận, cũng chỉ là Lạc Dư An cùng Úc Hành Hành.

Nàng không có cự tuyệt.

Nàng không có đẩy ta ra.

Ta ức chế không được mà hưng phấn, lại thình lình nghe thấy nàng nói: “Cầm tù người khác là không đúng.”

Ta lại một lần ngã vào vực sâu.

Nàng là oán ta cầm tù nàng.

Cùng ta ở bên nhau, là bởi vì nàng không được chọn mà thôi.

Từ lúc bắt đầu, ta dùng phương pháp tiếp cận nàng.

Ta ngu xuẩn như vậy, còn có mặt mũi gì tiếp tục hôn nàng?

Khi ta đang lâm vào ảo não, Đỗ Lăng Phong đột nhiên mang nàng đi.

Chính trực, anh dũng, có gan phản kháng lại đại ác nhân như ta.

Thiếu hiệp nhẹ nhàng chân chính, nhảy xuống bên người nàng.

Ta bị ngốc tại chỗ, không có can đảm xông lên đi cướp nàng về.

Ta sợ hãi nàng sẽ không chút do dự lựa chọn Đỗ Lăng Phong.

Như vậy ta sẽ hoàn toàn điên mất.

Thẳng đến thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của ta, đột nhiên ta mới lấy lại tinh thần, sải bước xông vào phòng Đỗ Tâm Duyệt, nắm nàng lên nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Đỗ Tâm Duyệt là muội muội duy nhất của Đỗ Lăng Phong, chỉ cần lấy nàng đi trao đổi cùng Hành hành, nhất định hắn sẽ đồng ý.

“Ca ca sẽ không đồng ý, giữa chính đạo cùng cá nhân, hắn vĩnh viễn lựa chọn người trước.” Ngữ khí Đỗ Tâm Duyệt quật cường, trong mắt lại không che giấu được cô đơn.

“Ta đây sẽ giết ngươi ngay trước mặt hắn.” Nhưng ta không có tâm tình đi an ủi nàng.

“Được, trước khi ta chết nhớ để ta tận mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt ca ca.” Đỗ Tâm Duyệt khát khao cười.

Bệnh tâm thần.

Quả nhiên Đỗ Lăng Phong không chịu giao Hành hành ra, giơ kiếm nhắm ngay ta: “Lạc Dư An, ta đã đem hành vi phạm tội của ngươi cho tới nay đều nói cho Úc cô nương, nàng hiện tại, đối với ngươi chán ghét cực điểm.”

Chán ghét cực điểm.

Đúng vậy, ta từ máu huyết dơ bẩn bò ra, nàng sao không chán ghét chứ?

Năm mười tuổi ấy, nếu ta có thể lấy hết can đảm nắm lấy tay nàng, dứt khoát mang nàng cao chạy xa bay, hết thảy phía sau đều sẽ không phát sinh.

Ta sẽ không trở thành ác nhân để tiếng xấu muôn đời, nàng cũng sẽ không trở thành kỹ nữ vỡ nát.

Chúng ta sẽ thực tốt đẹp, người tốt, phải trải qua hết thảy người bình thường đều trãi qua.

Ta sẽ thấp thỏm thông báo với nàng, nàng sẽ đỏ bừng mặt, lông mi rung động tiếp thu nụ hôn đầu tiên của ta.

Không.

Nàng căn bản không có khả năng tiếp thu ta.

Hận ý vô tận gặm cắn ta.

Dựa vào cái gì, người bất hạnh chỉ có ta?

Không chút nào do dự, ta một kiếm đâm vào ngực Đỗ Tâm Duyệt.

Đỗ Tâm Duyệt tựa hồ sớm lường trước được, trước khi ngã xuống đất, rưng rưng nhìn về phía ca ca nàng âu yếm, cười buồn bã.

Đỗ Lăng Phong kinh ngạc kinh sợ kêu rên.

Hắn ngàn tính vạn tính, không tính ta sẽ thật sự động thủ đối với Đỗ Tâm Duyệt.

Ta gợi môi lên: “Không cần cảm tạ, cũng coi như ta giúp muội muội ngươi hoàn thành di nguyện, làm nàng tận mắt nhìn thấy bộ dáng ca ca vì nàng mất khống chế.”

Đỗ Lăng Phong nổi điên nhào lên, đáng tiếc hắn cũng không phải đối thủ của ta, ta dễ dàng dẫm hắn dưới chân, thưởng thức hối hận cùng tuyệt vọng trên mặt hắn.

Thực tốt, thế gian người thống khổ không hề chỉ có ta.

“Tướng công!” Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.

Ta chậm rãi quay đầu lại, ta thấy Hành hành.

Nàng tựa hồ mới từ nơi nào chạy ra, đáy mắt phiếm quang, đang cố chạy về phía ta.

Nàng kêu ta tướng công.

Nàng hướng ta phất tay.

Nàng không để bụng hành vi phạm tội của ta.

Tựa như ta thích nàng, nàng cũng thích ta.

Hành hành của ta, cũng thích ta.

Vui sướng nhanh chóng lan tràn trong ngực mình.

Nhưng nàng thực mau liền phát hiện Đỗ Tâm Duyệt trên mặt đất, cùng với Đỗ Lăng Phong trọng thương.

Nàng chậm rãi dừng bước chân chạy về phía ta.

Không quan hệ, đến lượt ta chạy về phía nàng.

Trong mắt ta chỉ còn lại có Hành hành, vội vàng cất bước muốn tới gần nàng.

Ta muốn ôm nàng, hôn môi nàng, nói cho nàng, ta chính là cái tiểu khất cái năm đó.

Chúng ta nhất định sẽ có nhiều thời gian cũ xưa chưa có nói xong.

Hết thảy đều đình chỉ.

Vạn vật đều bắt đầu biến mất.

Ta cuối cùng nhìn đến, hình ảnh từ đáy mắt nàng một chút một chút tan đi.

【 Tựa như, tuyết rơi vậy 】

Ta nhào lên ôm lấy Lạc Dư An gắt gao.

Ta nghe thấy bản thân một tiếng lại một tiếng kêu gọi hắn.

 

back top