Cứu Mạng Ác Nhân

Chương 4: Kết thúc

Editor: trucxinh0505

Ta tựa hồ còn nghe thấy được Lạc Dư An gọi ta Hành hành.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gọi tên của ta.

Sớm tại năm mười tuổi ấy, hắn cũng đã gọi qua vô số lần.

Cái tiểu nam hài kia bồi ta xem tuyết, vì ta sưởi ấm.

Cư nhiên giờ khắc này ta mới nhận ra hắn.

Thì ra từ đầu đến cuối ta đều là nữ chính của hắn.

Ngực như bị đao giảo cuồn cuộn, tựa muốn nôn máu ra.

Đỗ Lăng Phong một bên lạnh lùng nói: “Các ngươi có việc sao? Ta chỉ đâm trúng bờ vai của hắn mà thôi, diễn cái sinh ly tử biệt gì?”

……

Ta tập trung nhìn vào, thật đúng là chỉ đâm bị thương bả vai.

Lại tập trung nhìn vào, cách đó không xa Đỗ Tâm Duyệt thế nhưng cũng bò lên.

Trong lúc nhất thời không khí trở nên thực xấu hổ.

Lạc Dư An ho nhẹ: “Làm sao ngươi thấy được kiếm kia ta tránh chỗ yếu hại Đỗ Tâm Duyệt?”

Đỗ Lăng Phong đạm thanh nói: “Trực giác.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như có gợn sóng lưu động.

Có lẽ bọn họ cũng từng rất tin lẫn nhau, cũng từng yên tâm đem phía sau lưng giao cho đối phương.

“Ngươi một kiếm làm muội muội ta bị thương, cho nên ta cũng trả ngươi một kiếm.” Đỗ Lăng Phong tiếp tục nói.

Quả nhiên hắn vẫn để ý muội muội của mình.

Còn xem như vì việc riêng.

Tuy bị thương, tâm tình Đỗ Tâm Duyệt lại rất là thực tốt, Đỗ Lăng Phong chặn ngang bế nàng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Ta nhìn bóng dáng bọn họ, không cấm cảm khái người ta thật là trai tài gái sắc.

Từ từ, cái từ này giống như không phải dùng để hình dung huynh muội ruột.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng bỏng cháy cái ót mình, ta quay đầu lại, hung tợn mà trừng mắt Lạc Dư An, có thiên ngôn vạn ngữ muốn oán giận.

Cái dạng thiếu tâm nhãn gì lựa chọn giấu giếm thân phận tiếp cận ta vậy?

Một mình ở đàng kia não bổ cái yêu hận tình thù gì vậy?

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình hắn thật cẩn thận, hết thảy oán khí đều hóa thành mây khói.

Cuối cùng ta đi qua dựa vào hắn, tùy ý hắn dùng sức siết chặt ta, đem nước mắt cọ trên quần áo hắn.

“Thực xin lỗi.” Thanh âm Lạc Dư An tựa như phát run.

“Ngu ngốc.” Ta nói.

Rõ ràng là thiệt tình mắng hắn, vừa nói ra lại giống như đang làm nũng.

Ta cùng Lạc Dư An ôm nhau gắt gao, tựa hồ tính toán cứ ôm như vậy cả đời.

Hết thảy tựa như ảo mộng.

Ngẩng đầu, ta lại thấy được cái cây lệch tán có độ cung hoàn mỹ lần nữa.

Khi gió thổi qua, có lá khô tí tách tí tách rụng xuống.

Tựa như, tuyết đang rơi vậy.

Trở lại Lạc trạch, phát hiện ở cửa có hai người nhìn qua thực quen mắt đang nháo cùng nhau.

Thủ vệ lại đây thông báo: “Lạc đại nhân, hai vị kia nói là cha mẹ Úc cô nương, tiến đến xin chút gia dụng.”

Nga, trách không được quen mắt như vậy.

Lạc Dư An gật gật đầu: “Chôn sống.”

Ta cả kinh thất sắc: “Tướng công! Bọn họ là cha mẹ ruột của ta!”

Lạc Dư An theo bản năng nắm chặt tay của ta, tựa hồ sợ ta sẽ ném hắn ra: “Vậy nghe nàng.”

Ta nhón mũi chân hôn môi hắn, hơi hơi mỉm cười: “Đánh gãy chân là được rồi.”

Lạc Dư An: “…”

Tướng công ta, xú danh rõ ràng là một đại ác nhân.

Mà bản nhân ta, tất nhiên cũng không thiện lương đến như vậy.

Chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu, sẽ không rời không bỏ.

Nếu vận mệnh muốn trừng phạt chúng ta, vậy, phóng ngựa lại đây đi.

 

back top