"Mày nhẹ như lông hồng, nhưng lại chở bốn cái mạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, mắt quét một vòng qua dòng chữ trên tờ giấy, cười trào phúng nói: "Mẩu giấy nhỏ ơi mẩu giấy nhỏ, đúng là ta vất vả mày rồi."
Đau đớn vẫn còn nơi cổ, máu tươi thê diễm nhỏ giọt.
Nhưng mà lúc này bọn họ đã bảo vệ được tính mạng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Hoa đào nhuộm máu tươi của các ngươi, quả thật rất đẹp." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhét mẩu giấy vào trong tay áo, đồng thời nhướng mày nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện, chỉ những cánh hoa đào dưới đất bị dính máu dưới chân bọn họ nói: "Đừng để máu quý như vậy bị chảy ra vô ích, nhớ trước hết cứ ở lại chỗ này thưởng thức hoa đào nhuốm máu, sau đó mới trị thương nha."
Nghe giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu vô cùng, nhưng lại mang theo ý giễu cợt. Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tản ra phong tình vô hạn, có thể mỉm cười quyết định sống chết của người khác.
Tuy nơi cổ đã không bị dây đàn cuốn chặt, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút hít thở không thông. die»n。dٿan。l«e。&^%qu»y。d«on Đối với ý câu nói trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người nhất trí trầm mặc.
"Ai. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên nâng tay lên, lười biếng vuốt tóc mái ra sau tai, hai mắt không chút để ý xem xét hướng tờ giấy bay tới, nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Ta có chút khát nước, lúc sau gặp lại, nhớ phải mời ta uống ly trà ngon nha."
Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, mở miệng nói: "Cầu Cầu a, ngươi đã ăn no chưa?"
Cầu Cầu vụt một cái nhảy đến trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, móng vuốt nho nhỏ xoa nắn cái bụng tròn vo, vểnh râu trả lời: "Tuy đã lấp đầy bụng, nhưng mà tư vị của cánh hoa thực sự quá kém, khiến dạ dày Cầu Cầu chịu uất ức rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt cho Cầu Cầu một ánh mắt xem thường, nhu nhu cái mũi của nó nói: "Sau khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, để hắn mời ngươi ăn thứ ngon hơn."
Hai mắt Cầu Cầu xoay mòng mòng, đầu nhỏ dụi vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: die»n。dٿan。^%$l«e。qu»y。d«on "Nhưng. . . Cái vị Các Chủ Tuyết Ảnh Các không quen Cầu Cầu..., nếu hắn không chịu cho Cầu Cầu ăn thì sao?"
"Ngươi liền hung hăng cắn đầu ngón tay hắn, cắn đến khi hắn cho ăn thì dừng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói xong, khẽ vung tay lên, ôm Huyết Tỳ Bà đi vào sâu bên trong.
Tại sao phải hung hăng cắn đầu ngón tay hắn, đầu ngón tay thật bẩn a, đổi thành cắn tai hay mặt có được không?
Cầu Cầu vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đợi khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, rốt cuộc nên cắn chỗ nào mới sạch sẽ chút đây.
Mà Huyết Bàng Vương nhận được dấu tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo người khỏi cây đào, die»n。dٿan。l«e@#$。qu»y。d«on khẽ vỗ cánh đi sát bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì? Vì sao Tiểu Vương Phi nhìn nó, liền tha mạng cho bốn tên kia?
Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình giơ tay gãi đầu, hai mắt hoài nghi nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cứng ngắc tại chỗ, mới giậm chân đuổi theo.
Ánh trăng bạc phủ xuống, gió đêm vờn quanh biển hoa.
Gió thổi nhẹ bay y phục của nàng, bóng lưng cuồng ngạo uy mãnh không thể ngăn cản, cả người bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện đầy mồ hôi lạnh.
Đến khi không cảm nhận được hơi thở của đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nữa, bốn người đồng thời cúi người, xoa nắn bắp chân mỏi nhừ.
"Mọi người ổn cả chứ?" Đang lúc bốn người xoa bóp bắp chân, một giọng nói dịu dàng như nước truyền tới.
Bốn người ngừng tay, đứng thẳng người, men theo âm thanh nhìn lại, đồng thanh nói: "Đa tạ Các chủ kịp thời xuất hiện, cứu mạng chúng thuộc hạ."
"Nếu các ngươi không phụng lệnh của ta, ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên. . . Cần gì phải cám ơn ta chứ?"
Trong màn đêm, bốn nam tử mặc tang phục, khiêng một cỗ kiệu đến trước mặt Phong Vũ Lôi Điện.
Một tên trong số đó vén rèm kiệu lên, mặc dù trên trán quấn vải trắng, người mặc tang phục, nhưng Vô Ngân công tử vẫn anh tuấn như thế.
Chỉ là khóe miệng hắn giật giật, vừa rồi không trực tiếp ra mặt, chỉ bắn một tờ giấy cho nàng.
Chẳng lẽ. . . Hành động này làm nàng khó chịu, khó chịu mức xui Cầu Cầu gặp hắn liền hung hăng cắn đầu ngón tay hắn sao?
Phong hộ pháp mấp máy môi, hành lễ với Vô Ngân công tử nói: "Nếu có thể ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người thuộc hạ dù chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Bây giờ không ngờ tới, tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lợi hại như thế, làm chúng thuộc hạ không có lực chống cự."
"Đâu chỉ có các ngươi không ngờ tới, ngay cả ta cũng không ngờ a." Vô Ngân công tử giơ tay, ôn như lau vết máu bên cổ Phong hộ pháp, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Theo lý mà nói, với linh lực hiện giờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao có thể phát huy được uy lực lớn như thế."
Hiện tại Hiên Viên Diễm bị mê trận bao vây, dù tinh thông trận pháp, nhưng gặp phải loại mê trận này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
Nhưng mà, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến, hội hợp với Hiên Viên Diễm, cũng không cách nào trợ giúp Hiên Viên Diễm phá giải mê trận.
Nhưng mà theo như bọn thuộc hạ bẩm báo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn dẫn theo một con Huyết Bàng vô cùng to lớn. Có nó, mê trận của hắn chẳng là gì cả.
Một khi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt phá giải được mê trận, rất nhanh sẽ đến cung điện của Tuyết Ảnh Các, đến lúc đó nếu hai người liên thủ, ảnh vệ của Tuyết Ảnh Các không thể nào chống đỡ được.
Với tính khí của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu ảnh vệ cố gắng chống cự, e rằng nàng sẽ lấy phương thức huyết tẩy Tuyết Ảnh Các, đến bức hắn hoặc là người cha quá cố của hắn "Thánh Thủ Y Vương" hiện thân đi?
Một khi hắn ra mặt, Hiên Viên Diễm sẽ lập tức lấy Kim Phỉ Thúy ra, hắn vì hoàn thành tâm nguyện trả ân của cha, chỉ có thể bất đắc dĩ đem phương thuốc chữa bệnh giao cho Hiên Viên Diễm rồi. Nhưng phương thuốc kia, hắn lưu lại là tốt nhất.
Cho nên, hắn lúc mới mệnh lệnh cho bốn vị hộ pháp đi ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn rất quen thuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của nàng.
Chỉ cần bốn người họ dốc toàn lực, lấy bản lĩnh của bọn họ, dù không thể đánh thắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng cũng có thể trì hoãn nửa canh giờ, như thế là ổn rồi.
Chỉ cần bọn họ trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nửa canh giờ, làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể gặp Hiên Viên Diễm ngay, không thể để Huyết Bàng Vương phá trận.
Như vậy hắn liền có đủ thời gian, ở trong cung điện của Tuyết Ảnh Các bố trí trận pháp mới, làm cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể thuận lợi vào trong cung điện.
Vậy mà, đang lúc hắn vội vã bày trận, đột nhiên ảnh vệ đến báo, nói bốn vị hộ pháp còn chưa kịp ra tay, đã bị tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm mất thần chí.
Tiếng đàn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao có thể uy lực như thế? Hắn vô cùng khó hiểu, lập tức cùng bốn tùy tùng chạy đến đây, mới kịp thời cứu mạng bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.
Một tên trong đám tùy tùng, móc trong tay áo ra một bình thuốc cầm máu, nhìn Vô Ngân công tử nói: "Các Chủ, có con Huyết Bàng giúp một tay, mê trận với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng còn chút uy hiếp. Một khi hai người họ qua mê trận, nhiều nhất trong thời gian một nén nhang sẽ tới cung điện của Tuyết Ảnh Các, thời gian này không lẽ không đủ để người bố trí trận pháp sao?"
Vô Ngân công tử cúi đầu, dung nhan như tiên nhiễm nụ cười khổ, vô lực giơ tay trái lên nói: "Thôi, ta đã tận lực ngăn trở. Hiện tại có cản cũng không cản được, vậy thì trở lại cung điện, thản nhiên nghênh đón bọn họ đi."
"Có lẽ. . ." Một tên tùy tùng khác gãi gãi đầu, nghiêng đầu nói: "Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không muốn Huyết Bàng trợ giúp phá trận thì sao?"
"Thôi đi, đừng ngốc nữa." Hai tên còn lại giật giật khóe miệng, đồng thời tức giận đập tên kia một cái, trợn trắng mắt nói: "Bọn họ thông minh như thế, nếu điểm này cũng nghĩ không ra, lúc trước Các Chủ đâu cần phái bốn vị hộ pháp tới đây để trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ?"
Vô Ngân công tử ngẩng đầu, con ngươi phức tạp nhìn quanh rừng đào một vòng, khẽ điểm mũi chân, chui nhanh vào trong nhuyễn kiệu, nhàn nhạt nói: "Hồi cung điện đi."
"Vâng" Bốn người cung kính lên tiếng, đồng thời duỗi tay nắm chặt cán kiệu, vạt áo theo gió bay phấp phới, quay trở lại hướng lúc đến.
Bốn vị hộ pháp bôi thuốc vòng quanh vết máu nơi cổ, máu ngừng chảy liền đạp gió phi thân theo cỗ kiệu, nơi mà chỉ có người của Tuyết Ảnh Các mới biết, cung điện bí mật của Tuyết Ảnh Các. . .
Đau đớn vẫn còn nơi cổ, máu tươi thê diễm nhỏ giọt.
Nhưng mà lúc này bọn họ đã bảo vệ được tính mạng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Hoa đào nhuộm máu tươi của các ngươi, quả thật rất đẹp." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhét mẩu giấy vào trong tay áo, đồng thời nhướng mày nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện, chỉ những cánh hoa đào dưới đất bị dính máu dưới chân bọn họ nói: "Đừng để máu quý như vậy bị chảy ra vô ích, nhớ trước hết cứ ở lại chỗ này thưởng thức hoa đào nhuốm máu, sau đó mới trị thương nha."
Nghe giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu vô cùng, nhưng lại mang theo ý giễu cợt. Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tản ra phong tình vô hạn, có thể mỉm cười quyết định sống chết của người khác.
Tuy nơi cổ đã không bị dây đàn cuốn chặt, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút hít thở không thông. die»n。dٿan。l«e。&^%qu»y。d«on Đối với ý câu nói trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người nhất trí trầm mặc.
"Ai. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên nâng tay lên, lười biếng vuốt tóc mái ra sau tai, hai mắt không chút để ý xem xét hướng tờ giấy bay tới, nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Ta có chút khát nước, lúc sau gặp lại, nhớ phải mời ta uống ly trà ngon nha."
Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, mở miệng nói: "Cầu Cầu a, ngươi đã ăn no chưa?"
Cầu Cầu vụt một cái nhảy đến trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, móng vuốt nho nhỏ xoa nắn cái bụng tròn vo, vểnh râu trả lời: "Tuy đã lấp đầy bụng, nhưng mà tư vị của cánh hoa thực sự quá kém, khiến dạ dày Cầu Cầu chịu uất ức rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt cho Cầu Cầu một ánh mắt xem thường, nhu nhu cái mũi của nó nói: "Sau khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, để hắn mời ngươi ăn thứ ngon hơn."
Hai mắt Cầu Cầu xoay mòng mòng, đầu nhỏ dụi vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: die»n。dٿan。^%$l«e。qu»y。d«on "Nhưng. . . Cái vị Các Chủ Tuyết Ảnh Các không quen Cầu Cầu..., nếu hắn không chịu cho Cầu Cầu ăn thì sao?"
"Ngươi liền hung hăng cắn đầu ngón tay hắn, cắn đến khi hắn cho ăn thì dừng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói xong, khẽ vung tay lên, ôm Huyết Tỳ Bà đi vào sâu bên trong.
Tại sao phải hung hăng cắn đầu ngón tay hắn, đầu ngón tay thật bẩn a, đổi thành cắn tai hay mặt có được không?
Cầu Cầu vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đợi khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, rốt cuộc nên cắn chỗ nào mới sạch sẽ chút đây.
Mà Huyết Bàng Vương nhận được dấu tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo người khỏi cây đào, die»n。dٿan。l«e@#$。qu»y。d«on khẽ vỗ cánh đi sát bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì? Vì sao Tiểu Vương Phi nhìn nó, liền tha mạng cho bốn tên kia?
Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình giơ tay gãi đầu, hai mắt hoài nghi nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cứng ngắc tại chỗ, mới giậm chân đuổi theo.
Ánh trăng bạc phủ xuống, gió đêm vờn quanh biển hoa.
Gió thổi nhẹ bay y phục của nàng, bóng lưng cuồng ngạo uy mãnh không thể ngăn cản, cả người bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện đầy mồ hôi lạnh.
Đến khi không cảm nhận được hơi thở của đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nữa, bốn người đồng thời cúi người, xoa nắn bắp chân mỏi nhừ.
"Mọi người ổn cả chứ?" Đang lúc bốn người xoa bóp bắp chân, một giọng nói dịu dàng như nước truyền tới.
Bốn người ngừng tay, đứng thẳng người, men theo âm thanh nhìn lại, đồng thanh nói: "Đa tạ Các chủ kịp thời xuất hiện, cứu mạng chúng thuộc hạ."
"Nếu các ngươi không phụng lệnh của ta, ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên. . . Cần gì phải cám ơn ta chứ?"
Trong màn đêm, bốn nam tử mặc tang phục, khiêng một cỗ kiệu đến trước mặt Phong Vũ Lôi Điện.
Một tên trong số đó vén rèm kiệu lên, mặc dù trên trán quấn vải trắng, người mặc tang phục, nhưng Vô Ngân công tử vẫn anh tuấn như thế.
Chỉ là khóe miệng hắn giật giật, vừa rồi không trực tiếp ra mặt, chỉ bắn một tờ giấy cho nàng.
Chẳng lẽ. . . Hành động này làm nàng khó chịu, khó chịu mức xui Cầu Cầu gặp hắn liền hung hăng cắn đầu ngón tay hắn sao?
Phong hộ pháp mấp máy môi, hành lễ với Vô Ngân công tử nói: "Nếu có thể ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người thuộc hạ dù chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Bây giờ không ngờ tới, tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lợi hại như thế, làm chúng thuộc hạ không có lực chống cự."
"Đâu chỉ có các ngươi không ngờ tới, ngay cả ta cũng không ngờ a." Vô Ngân công tử giơ tay, ôn như lau vết máu bên cổ Phong hộ pháp, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Theo lý mà nói, với linh lực hiện giờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao có thể phát huy được uy lực lớn như thế."
Hiện tại Hiên Viên Diễm bị mê trận bao vây, dù tinh thông trận pháp, nhưng gặp phải loại mê trận này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
Nhưng mà, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến, hội hợp với Hiên Viên Diễm, cũng không cách nào trợ giúp Hiên Viên Diễm phá giải mê trận.
Nhưng mà theo như bọn thuộc hạ bẩm báo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn dẫn theo một con Huyết Bàng vô cùng to lớn. Có nó, mê trận của hắn chẳng là gì cả.
Một khi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt phá giải được mê trận, rất nhanh sẽ đến cung điện của Tuyết Ảnh Các, đến lúc đó nếu hai người liên thủ, ảnh vệ của Tuyết Ảnh Các không thể nào chống đỡ được.
Với tính khí của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu ảnh vệ cố gắng chống cự, e rằng nàng sẽ lấy phương thức huyết tẩy Tuyết Ảnh Các, đến bức hắn hoặc là người cha quá cố của hắn "Thánh Thủ Y Vương" hiện thân đi?
Một khi hắn ra mặt, Hiên Viên Diễm sẽ lập tức lấy Kim Phỉ Thúy ra, hắn vì hoàn thành tâm nguyện trả ân của cha, chỉ có thể bất đắc dĩ đem phương thuốc chữa bệnh giao cho Hiên Viên Diễm rồi. Nhưng phương thuốc kia, hắn lưu lại là tốt nhất.
Cho nên, hắn lúc mới mệnh lệnh cho bốn vị hộ pháp đi ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn rất quen thuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của nàng.
Chỉ cần bốn người họ dốc toàn lực, lấy bản lĩnh của bọn họ, dù không thể đánh thắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng cũng có thể trì hoãn nửa canh giờ, như thế là ổn rồi.
Chỉ cần bọn họ trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nửa canh giờ, làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể gặp Hiên Viên Diễm ngay, không thể để Huyết Bàng Vương phá trận.
Như vậy hắn liền có đủ thời gian, ở trong cung điện của Tuyết Ảnh Các bố trí trận pháp mới, làm cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thể thuận lợi vào trong cung điện.
Vậy mà, đang lúc hắn vội vã bày trận, đột nhiên ảnh vệ đến báo, nói bốn vị hộ pháp còn chưa kịp ra tay, đã bị tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm mất thần chí.
Tiếng đàn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao có thể uy lực như thế? Hắn vô cùng khó hiểu, lập tức cùng bốn tùy tùng chạy đến đây, mới kịp thời cứu mạng bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.
Một tên trong đám tùy tùng, móc trong tay áo ra một bình thuốc cầm máu, nhìn Vô Ngân công tử nói: "Các Chủ, có con Huyết Bàng giúp một tay, mê trận với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng còn chút uy hiếp. Một khi hai người họ qua mê trận, nhiều nhất trong thời gian một nén nhang sẽ tới cung điện của Tuyết Ảnh Các, thời gian này không lẽ không đủ để người bố trí trận pháp sao?"
Vô Ngân công tử cúi đầu, dung nhan như tiên nhiễm nụ cười khổ, vô lực giơ tay trái lên nói: "Thôi, ta đã tận lực ngăn trở. Hiện tại có cản cũng không cản được, vậy thì trở lại cung điện, thản nhiên nghênh đón bọn họ đi."
"Có lẽ. . ." Một tên tùy tùng khác gãi gãi đầu, nghiêng đầu nói: "Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không muốn Huyết Bàng trợ giúp phá trận thì sao?"
"Thôi đi, đừng ngốc nữa." Hai tên còn lại giật giật khóe miệng, đồng thời tức giận đập tên kia một cái, trợn trắng mắt nói: "Bọn họ thông minh như thế, nếu điểm này cũng nghĩ không ra, lúc trước Các Chủ đâu cần phái bốn vị hộ pháp tới đây để trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ?"
Vô Ngân công tử ngẩng đầu, con ngươi phức tạp nhìn quanh rừng đào một vòng, khẽ điểm mũi chân, chui nhanh vào trong nhuyễn kiệu, nhàn nhạt nói: "Hồi cung điện đi."
"Vâng" Bốn người cung kính lên tiếng, đồng thời duỗi tay nắm chặt cán kiệu, vạt áo theo gió bay phấp phới, quay trở lại hướng lúc đến.
Bốn vị hộ pháp bôi thuốc vòng quanh vết máu nơi cổ, máu ngừng chảy liền đạp gió phi thân theo cỗ kiệu, nơi mà chỉ có người của Tuyết Ảnh Các mới biết, cung điện bí mật của Tuyết Ảnh Các. . .