Vầng trăng treo cao phía chân trời, ánh sáng bạc làm sáng cả vùng đất, hoa đào khe khẽ đung đưa, mùi hương thơm ngát tràn khắp mọi nơi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi sâu vào trong, bên trái là Huyết Bàng Vương, sau lưng là ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình, mà Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu nằm trên vai, cong đuôi, nghiêng đầu thở dài.
Rất nhanh, mọi người gặp một dòng suối nhỏ, mặt đất đầy đá cuội cùng với những cây hoa đào--
"Vương Phi, Vương Gia bảo thuộc hạ đi ra ngoài chờ người, chính là bởi vì rừng đào này." Lãnh Hình vốn ở đằng sau, lúc này chạy vội lên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay chỉ về phía trước.
"Trong rừng đào này có ngân châm, mỗi bước phải giẫm lên hai loại đá cuội màu sắc khác nhau, là đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục. Nếu giẫm không đúng, ngân châm sẽ lập tức phóng ra. Chỉ là. . ."
Lãnh Hình mở miệng chậm rãi giải thích, đột nhiên hai mắt quét qua Huyết Bàng Vương bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch miệng cười hắc hắc một tiếng nói: "Nếu Vương Gia biết vương phi có Bàng Vương, chắc sẽ không lệnh cho thuộc hạ chờ Vương Phi rồi."
Có con Huyết Bàng Vương to lớn uy vũ ở đây, Vương Phi cần gì phải mất thời gian đi bộ, trực tiếp cưỡi nó bay qua là được.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, khẽ vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương, mở miệng nói: "Đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục sao? Đi thôi, vào rừng."
Lúc trước, Ngốc Bảo đưa bọn họ đến đây chưa từng nghỉ ngơi, thật sự đã tiêu hao quá nhiều thể lực. m Dù nó vẫn ẩn nhẫn không lộ ra ngoài, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi của nó, nàng há có thể không nhận ra?
Giờ đã tới Tuyết Ảnh Các, đoạn đường phía trước cũng không xa, nàng cũng không muốn Ngốc Bảo cực khổ nữa, nên mới dẫn mọi người đi bộ vào trong.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời của vừa dứt, Huyết Bàng Vương đột nhiên cúi người, cánh lớn đảo qua eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đẩy nàng lên trên lưng mình.
Nó biết Nguyệt chủ tử đau lòng nó, chỉ là hiện tại thể lực của nó đã khôi phục phân nửa. Nếu cõng cả ba tên này nữa, quả thực sẽ rất mệt mỏi, nhưng nếu chỉ cõng một mình Nguyệt chủ tử, vậy không có gì khó.
Dĩ nhiên, mặc dù thể lực của nó chưa hoàn toàn khôi phục, trừ phi Nguyệt chủ tử mở miệng, nếu không. . . Nó cũng không muốn cõng những người khác.
Vội vàng giương cánh, mang theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay đi.
Bị Huyết Bàng Vương vứt bỏ ở dòng suối, Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình co giật khóe miệng liếc nhìn nhau, đồng thời tiến lên, đi vào trong.
Tận cùng rừng đào là vách đá, có một cây cầu bắc quang qua, một đầu là rừng đào, đầu kia là phía đối diện rừng đào.
Lúc này, ở bên đối diện --
Dưới ánh trăng, có thể thấy bên trái có mười gốc hoa đào, trồng thành hình tròn đang đón gió đêm. Mà bên phải cũng có mười gốc cây trồng thành hình tròn, giống hệt bên trái.
Ngoại trừ 20 cây này ra, chỉ có sương mù màu đen lượn lờ.
Sương mù màu đen đến từ cây đào, làm người ta không thể nhìn rõ bên trong nó là cái gì.
Hiên Viên Diễm một thân cẩm bào màu tím, đang đứng cạnh những cây đào bên trái, còn chín tên Ảo Ảnh Cung nín thở, sóng vai nhau đứng sau lưng Hiên Viên Diễm.
Tóc Hiên Viên Diễm bị gió thổi bay tán loạn, ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa đào, nhưng hai mắt lại thâm thúy nhìn mười cây hoa đào trước mặt.
Hắn cùng bọn thuộc hạ đã nhiều lần xông vào trong đám sương mù, nhưng vô luận đi hướng nào, kết quả cũng chỉ có một, chính là trở lại bên ngoài.
Hắn đột nhiên thả lỏng tay, thổi bay cánh hoa trong lòng bàn tay xong, hai mắt nheo lại, khoanh tay trước ngực.
Nếu hắn đoán không sai, đây chính là Nguyệt Mê Trận đã biến mất trong giang hồ hơn ba trăm năm?
Cứ tưởng Nguyệt Mê Trận đã thất truyền từ lâu, không ngờ trong Tuyết Ảnh Các lại có người biết bày trận này, mà người đó ngoài Vô Ngân công tử ra, hắn không nghĩ được người nào khác.
Hắn không biết bày trận này, nhưng trải qua mấy lần xông vào, hắn đã phá giải được. Chỉ cần làm mất sương mù màu đen, là qua ải.
Nhưng mà. . . Cách này dù đơn giản, nhưng thời gian chưa tới, cho nên hắn dù biết cách phá giải, cũng không cách nào thi triển.
Chiêm chiêm -- đột nhiên, một đạo âm thanh từ trên trời truyền tới.
Tiếng gì vậy? Chín tên Ảo Ảnh Cung rối rít ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng âm thanh. Mẹ ơi cứu con, vì sao lại có một con chim khổng lồ kỳ quái thế kia, vỗ cánh bay quanh quẩn trên đầu bọn họ?
Có phải là nó đói bụng, hơn nửa đêm chạy đến đây kiếm ăn chứ? Bởi vì không tìm được thức ăn, nên muốn ăn bọn họ, lấp đầy bụng nó?
Nhìn thấy nó dường như muốn hạ cánh xuống chỗ bọn họ, khóe miệng mấy người giật giật, tức tốc rút kiếm ra, đồng loạt nhắm vào quái thú trên bầu trời.
Chỉ là vừa mới chĩa kiếm nhắm vào nó, chín người liền vội vàng thu kiếm, ngây ngốc nhìn quái thú.
Không đúng, chính xác mà nói, chín người nhìn người trên lưng quái thú, đột nhiên ngồi thẳng người, đang ra hiệu với bọn họ -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Là Tiểu Vương Phi, Tiểu Vương Phi nhà bọn họ đã tới.
Chỉ là. . . Tiểu Vương Phi ơi Tiểu Vương Phi, bọn thuộc hạ biết người sẽ tới, nhưng người cưỡi một con chim lớn đến đây thì ai có thể ngờ được chứ? Người chọn cách xuất hiện oanh động như thế, thật làm cho bọn thuộc hạ ngổn ngang trong gió a!
Hiên Viên Diễm cũng nhìn lên bầu trời, đầu tiên là chớp chớp mắt, ngay sau đó nhếch môi cười. Nguyệt Nhi thân ái của hắn, người hắn nhớ nhung đã xuất hiện.
Vèo một tiếng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vỗ nhẹ đầu Huyết Bàng Vương, nó lao nhanh xuống mặt đất.
Thượng quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Huyết Bàng Vương, nó liền yên lặng yên thối lui đến sau lưng nàng, giống như một đại tướng quân uy vũ, lẳng lặng thủ hộ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu vốn nằm ngủ trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì Huyết Bàng Vương bay vòng vo một hồi mà tỉnh dậy.
Khụ khụ khụ. . . Xem ra tiểu chủ tử cùng cái tên Hiên Viên Diễm này, sắp sửa trình diễn cảnh tượng chán ngấy rồi.
Vì tránh cho Hiên Viên Diễm chê nó chướng mắt, sau đó thô lỗ xốc nó lên, ném xa xa, chắc nó nên thức thời một chút, rút lui nhanh chóng khỏi vai chủ tử?
Con mắt Cầu Cầu quay mòng mòng, cảm thấy hiện tại không nên ở trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ tốt hơn. Nó đột nhiên cong đuôi lên, vọt tới vai một tên Ảo Ảnh Cung.
Trong tiếng thì thầm của gió, tà áo Hiên Viên Diễm tung bay, chạy nhanh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ánh trăng tỏa bóng xuống mặt đất, tóc cùng hồng y khẽ bay càng làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêm mị hoặc, khóe mắt chứa ý cười, vội chạy lên nghênh đón Hiên Viên Diễm.
Ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn ôm Huyết Tỳ Bà, Hiên Viên Diễm cũng không để ý, kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực.
Dù bị ngăn cách bởi Huyết Tỳ Bà, không cách nào cảm nhận được độ ấm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng hay tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt hắn, cũng làm ấm trái tim hắn.
"Nguyệt Nhi!" Thanh âm dịu dàng như nước tràn ra, dung nhan như hoa hé cười, mắt cũng không chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cho dù đã khắc sâu hình bóng Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tâm khảm. Nhưng với Hiên Viên Diễm, lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nàng.
Nghe Hiên Viên Diễm ôn nhu gọi tên mình, hai mắt ẩn chứa tình ý nhìn mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cười đáp: "Ở đây."
Một tay Hiên Viên Diễm vẫn ôm nàng thật chặt, cứ như hận không thể khảm nàng vào trong lòng mình, tay còn lại đỡ lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn rời tay khỏi lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời vuốt ve mái tóc rồi đến gò má nàng.
Ngay sau đó, Hiên Viên Diễm đột nhiên cúi đầu, môi mỏng ấm áp đặt lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng. . .
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi sâu vào trong, bên trái là Huyết Bàng Vương, sau lưng là ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình, mà Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu nằm trên vai, cong đuôi, nghiêng đầu thở dài.
Rất nhanh, mọi người gặp một dòng suối nhỏ, mặt đất đầy đá cuội cùng với những cây hoa đào--
"Vương Phi, Vương Gia bảo thuộc hạ đi ra ngoài chờ người, chính là bởi vì rừng đào này." Lãnh Hình vốn ở đằng sau, lúc này chạy vội lên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay chỉ về phía trước.
"Trong rừng đào này có ngân châm, mỗi bước phải giẫm lên hai loại đá cuội màu sắc khác nhau, là đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục. Nếu giẫm không đúng, ngân châm sẽ lập tức phóng ra. Chỉ là. . ."
Lãnh Hình mở miệng chậm rãi giải thích, đột nhiên hai mắt quét qua Huyết Bàng Vương bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch miệng cười hắc hắc một tiếng nói: "Nếu Vương Gia biết vương phi có Bàng Vương, chắc sẽ không lệnh cho thuộc hạ chờ Vương Phi rồi."
Có con Huyết Bàng Vương to lớn uy vũ ở đây, Vương Phi cần gì phải mất thời gian đi bộ, trực tiếp cưỡi nó bay qua là được.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, khẽ vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương, mở miệng nói: "Đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục sao? Đi thôi, vào rừng."
Lúc trước, Ngốc Bảo đưa bọn họ đến đây chưa từng nghỉ ngơi, thật sự đã tiêu hao quá nhiều thể lực. m Dù nó vẫn ẩn nhẫn không lộ ra ngoài, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi của nó, nàng há có thể không nhận ra?
Giờ đã tới Tuyết Ảnh Các, đoạn đường phía trước cũng không xa, nàng cũng không muốn Ngốc Bảo cực khổ nữa, nên mới dẫn mọi người đi bộ vào trong.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời của vừa dứt, Huyết Bàng Vương đột nhiên cúi người, cánh lớn đảo qua eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đẩy nàng lên trên lưng mình.
Nó biết Nguyệt chủ tử đau lòng nó, chỉ là hiện tại thể lực của nó đã khôi phục phân nửa. Nếu cõng cả ba tên này nữa, quả thực sẽ rất mệt mỏi, nhưng nếu chỉ cõng một mình Nguyệt chủ tử, vậy không có gì khó.
Dĩ nhiên, mặc dù thể lực của nó chưa hoàn toàn khôi phục, trừ phi Nguyệt chủ tử mở miệng, nếu không. . . Nó cũng không muốn cõng những người khác.
Vội vàng giương cánh, mang theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay đi.
Bị Huyết Bàng Vương vứt bỏ ở dòng suối, Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình co giật khóe miệng liếc nhìn nhau, đồng thời tiến lên, đi vào trong.
Tận cùng rừng đào là vách đá, có một cây cầu bắc quang qua, một đầu là rừng đào, đầu kia là phía đối diện rừng đào.
Lúc này, ở bên đối diện --
Dưới ánh trăng, có thể thấy bên trái có mười gốc hoa đào, trồng thành hình tròn đang đón gió đêm. Mà bên phải cũng có mười gốc cây trồng thành hình tròn, giống hệt bên trái.
Ngoại trừ 20 cây này ra, chỉ có sương mù màu đen lượn lờ.
Sương mù màu đen đến từ cây đào, làm người ta không thể nhìn rõ bên trong nó là cái gì.
Hiên Viên Diễm một thân cẩm bào màu tím, đang đứng cạnh những cây đào bên trái, còn chín tên Ảo Ảnh Cung nín thở, sóng vai nhau đứng sau lưng Hiên Viên Diễm.
Tóc Hiên Viên Diễm bị gió thổi bay tán loạn, ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa đào, nhưng hai mắt lại thâm thúy nhìn mười cây hoa đào trước mặt.
Hắn cùng bọn thuộc hạ đã nhiều lần xông vào trong đám sương mù, nhưng vô luận đi hướng nào, kết quả cũng chỉ có một, chính là trở lại bên ngoài.
Hắn đột nhiên thả lỏng tay, thổi bay cánh hoa trong lòng bàn tay xong, hai mắt nheo lại, khoanh tay trước ngực.
Nếu hắn đoán không sai, đây chính là Nguyệt Mê Trận đã biến mất trong giang hồ hơn ba trăm năm?
Cứ tưởng Nguyệt Mê Trận đã thất truyền từ lâu, không ngờ trong Tuyết Ảnh Các lại có người biết bày trận này, mà người đó ngoài Vô Ngân công tử ra, hắn không nghĩ được người nào khác.
Hắn không biết bày trận này, nhưng trải qua mấy lần xông vào, hắn đã phá giải được. Chỉ cần làm mất sương mù màu đen, là qua ải.
Nhưng mà. . . Cách này dù đơn giản, nhưng thời gian chưa tới, cho nên hắn dù biết cách phá giải, cũng không cách nào thi triển.
Chiêm chiêm -- đột nhiên, một đạo âm thanh từ trên trời truyền tới.
Tiếng gì vậy? Chín tên Ảo Ảnh Cung rối rít ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng âm thanh. Mẹ ơi cứu con, vì sao lại có một con chim khổng lồ kỳ quái thế kia, vỗ cánh bay quanh quẩn trên đầu bọn họ?
Có phải là nó đói bụng, hơn nửa đêm chạy đến đây kiếm ăn chứ? Bởi vì không tìm được thức ăn, nên muốn ăn bọn họ, lấp đầy bụng nó?
Nhìn thấy nó dường như muốn hạ cánh xuống chỗ bọn họ, khóe miệng mấy người giật giật, tức tốc rút kiếm ra, đồng loạt nhắm vào quái thú trên bầu trời.
Chỉ là vừa mới chĩa kiếm nhắm vào nó, chín người liền vội vàng thu kiếm, ngây ngốc nhìn quái thú.
Không đúng, chính xác mà nói, chín người nhìn người trên lưng quái thú, đột nhiên ngồi thẳng người, đang ra hiệu với bọn họ -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Là Tiểu Vương Phi, Tiểu Vương Phi nhà bọn họ đã tới.
Chỉ là. . . Tiểu Vương Phi ơi Tiểu Vương Phi, bọn thuộc hạ biết người sẽ tới, nhưng người cưỡi một con chim lớn đến đây thì ai có thể ngờ được chứ? Người chọn cách xuất hiện oanh động như thế, thật làm cho bọn thuộc hạ ngổn ngang trong gió a!
Hiên Viên Diễm cũng nhìn lên bầu trời, đầu tiên là chớp chớp mắt, ngay sau đó nhếch môi cười. Nguyệt Nhi thân ái của hắn, người hắn nhớ nhung đã xuất hiện.
Vèo một tiếng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vỗ nhẹ đầu Huyết Bàng Vương, nó lao nhanh xuống mặt đất.
Thượng quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Huyết Bàng Vương, nó liền yên lặng yên thối lui đến sau lưng nàng, giống như một đại tướng quân uy vũ, lẳng lặng thủ hộ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu vốn nằm ngủ trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì Huyết Bàng Vương bay vòng vo một hồi mà tỉnh dậy.
Khụ khụ khụ. . . Xem ra tiểu chủ tử cùng cái tên Hiên Viên Diễm này, sắp sửa trình diễn cảnh tượng chán ngấy rồi.
Vì tránh cho Hiên Viên Diễm chê nó chướng mắt, sau đó thô lỗ xốc nó lên, ném xa xa, chắc nó nên thức thời một chút, rút lui nhanh chóng khỏi vai chủ tử?
Con mắt Cầu Cầu quay mòng mòng, cảm thấy hiện tại không nên ở trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ tốt hơn. Nó đột nhiên cong đuôi lên, vọt tới vai một tên Ảo Ảnh Cung.
Trong tiếng thì thầm của gió, tà áo Hiên Viên Diễm tung bay, chạy nhanh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ánh trăng tỏa bóng xuống mặt đất, tóc cùng hồng y khẽ bay càng làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêm mị hoặc, khóe mắt chứa ý cười, vội chạy lên nghênh đón Hiên Viên Diễm.
Ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn ôm Huyết Tỳ Bà, Hiên Viên Diễm cũng không để ý, kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực.
Dù bị ngăn cách bởi Huyết Tỳ Bà, không cách nào cảm nhận được độ ấm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng hay tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt hắn, cũng làm ấm trái tim hắn.
"Nguyệt Nhi!" Thanh âm dịu dàng như nước tràn ra, dung nhan như hoa hé cười, mắt cũng không chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cho dù đã khắc sâu hình bóng Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tâm khảm. Nhưng với Hiên Viên Diễm, lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nàng.
Nghe Hiên Viên Diễm ôn nhu gọi tên mình, hai mắt ẩn chứa tình ý nhìn mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cười đáp: "Ở đây."
Một tay Hiên Viên Diễm vẫn ôm nàng thật chặt, cứ như hận không thể khảm nàng vào trong lòng mình, tay còn lại đỡ lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn rời tay khỏi lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời vuốt ve mái tóc rồi đến gò má nàng.
Ngay sau đó, Hiên Viên Diễm đột nhiên cúi đầu, môi mỏng ấm áp đặt lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng. . .