Kiếm trong tay mười hai tên kia không ngừng động, chia ra các phương hướng khác nhau hung ác đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Gặp phải kiếm quang sắc bén công kích, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ nhếch môi tà mị cười một tiếng, không chút dấu hiệu né tránh nào.
Nàng đây là muốn làm gì, tìm chết sao? Người của Ảo ảnh cung nhíu chặt lông mày nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kiếm cũng đã gần đâm tới thân thể nàng rồi, nàng lại vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ?
Hiên Viên Diễm cũng là híp mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nha đầu này làm cái gì, vì sao còn không động? Những người này đều là hắn huấn luyện ra, hắn biết rõ năng lực của bọn họ, nếu Nguyệt nhi vẫn không động, kiếm trong tay bọn họ sẽ lập tức cắt nàng thành mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt, toàn bộ mười hai mũi kiếm chạm đến xiêm y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Không xong, lúc này cho dù Nguyệt nhi nghĩ cách ứng phó cũng không kịp, Hiên Viên Diễm bỗng dưng biến sắc, song chưởng lập tức giơ lên, muốn dùng nội lực đánh rơi kiếm trong tay bọn thuộc hạ.
Ngay lúc này, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc chuyển động, trong phút chốc tất cả mũi kiếm chỉ vào Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều chỉ sượt qua xiêm áo của nàng, chứ không làm thương tổn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút nào.
Bỗng dưng, Hiên Viên Diễm cùng những kẻ đứng ngoài xem trợn to mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Điều này sao có thể, đừng nói là nàng bây giờ đã bịt mắt, cho dù nàng có thể nhìn rõ ràng tất cả, căn bản cũng không có cách nào tránh được đó a?
Trong mắt mười hai tên kia là biểu tình không thể tin được nhìn mũi kiếm đâm vào không khí, tiếp cổ tay xoay chuyển, biến chiêu nhanh chóng một lần nữa đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Kiếm đâm ngang dọc giữa, rõ ràng mũi kiếm đã đâm đến người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô số lần, nhưng lần nào cũng bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt quỷ dị tránh được.
Mà điều khiến mọi người khiếp sợ không thôi chính là, bọn họ thế nhưng không ai nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là tránh như thế nào. Bọn họ chỉ biết một chữ, đó chính là nhanh! Người Ảo ảnh cung tập kích càng nhanh, động tác né tránh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng nhanh hơn, nhanh đến làm người ta căn bản không nhìn thấy.
"Được rồi, tin tưởng các ngươi cũng mệt mỏi rồi, giờ đến phiên ta ra tay." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười nói xong, thân thể bỗng dưng xoay tròn, chiếc nhẫn hoa sen trong tay nhanh như tia chớp quét ngang qua.
Mười hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, tiếp đến đồng thời bổ kiếm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vậy mà, chỉ nghe keng một tiếng vang lên, toàn bộ kiếm trong tay bọn họ đánh vào nhau. Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt không biết khi nào đã thoát khỏi vòng chiến, đứng yên bên cạnh Hiên Viên Diễm.
"Ngươi đây là có ý gì?" Mười hai tên kia trừng mắt tức giận nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đây là lâm trận bỏ chạy sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có trả lời bọn họ, nàng cởi xuống ống tay áo bịt mắt, sau đó cánh tay nhẹ nhàng giương lên, đem nửa đoạn ống tay áo vứt lên giữa không trung. Cùng lúc đó, bàn tay Hiên Viên Diễm hướng giữa không trung duỗi một cái, dùng nội lực xoay tròn nửa đoạn ống tay áo vào lòng bàn tay, hắn đem nửa đoạn ống tay áo nhét vào trong ngực.
"Thụy vương phủ rất nghèo sao?" Nhìn thấy hành động này của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi chau mày. Nghèo đến hắn phải đem nửa đoạn ống tay áo này mang về, sau đó vá lại để mặc?
"Giữ lại làm kỷ niệm." Hiên Viên Diễm nhún vai, hai mắt tràn đầy ý cười nói.
"Thần kinh." Nghe Hiên Viên Diễm nói, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, tiếp đó lại trợn trắng mắt. Một cái tay áo có cái gì đáng để cất giữ à? Hiên Viên Diễm không trả lời, chỉ giơ một ngón tay trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi. . ." Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cứng lại, nàng hiểu ý của Hiên Viên Diễm. Bởi vì nàng đã từng cầm nửa đoạn ống tay áo này, cho nên hắn cảm thấy cần phải giữ lại.
"Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Lúc này, mười hai tên kia lần nữa mở miệng đồng thanh lên tiếng. Nào có ai như vậy, đang đánh thế nhưng lại chạy trốn?
"Diễm, đây chính là những thủ hạ mà ngươi hài lòng nhất sao? Tài nghệ không bằng người thì thôi đi, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp như thế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt giễu cợt đánh giá mười hai tên kia, tiếp khoanh tay, thân thể lười biếng tựa trên người Hiên Viên Diễm.
"Thắng bại đã phân, các ngươi thua, hơn nữa còn thua thê thảm không nỡ nhìn." Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn mười hai tên thủ hạ, thanh âm lạnh nhạt nói.
"Vương Gia, bọn thuộc hạ không hiểu." Mười hai tên biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, những tên khác đứng xem trong đầu cũng vô cùng mờ mịt.
"Nhìn xem ngực của các ngươi." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Trước mắt mười hai tên này, tùy tiện hành tẩu trên giang hồ, cũng chắc chắn có thể làm người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, nhưng thời điểm bọn họ đối mặt với Nguyệt nhi, lại không chịu nổi một kích. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc còn cho ta bao nhiêu chấn động đây?
"Chuyện này. . ." Mười hai tên kia lập tức ngưng mắt nhìn về ngực mình, tiếp liền thấy bọn họ há to miệng. Bởi vì khi bọn hắn nhìn vào phần áo trước ngực, thế nhưng lại có một cái lỗ nhỏ hình cánh sen vô cùng quỷ dị.
Những tên đứng ngoài xem cũng hoàn toàn cứng ngắc rồi, bọn họ vẫn không nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay như thế nào, trừ mới vừa rồi nàng thoát khỏi vòng chiến, cổ tay như tia chớp xẹt ngang qua. Này quả thực quá không thực tế đi?
"Chiếc nhẫn hoa sen trên tay Nguyệt nhi làm từ huyền băng thiết." Đang lúc bọn thủ hạ khiếp sợ không thôi thì Hiên Viên Diễm phun ra một câu, làm cho tất cả bọn họ từ khiếp sợ chuyển sang giật mình.
Huyền băng thiết uy lực vô cùng. Nói cách khác. . . Vừa rồi thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần dùng thêm chút lực, thì không phải xiêm y của họ có lỗ hình hoa sen, mà là cái lỗ trí mạng trên ngực rồi.
"Đa tạ vương phi thủ hạ lưu tình." Mười hai tên kia sắc mặt trắng bệch nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó quỳ một gối trên mặt đất.
"Bọn thuộc hạ tham kiến vương phi, vương phi về sau nếu có bất kỳ phân phó gì, bọn thuộc hạ nhất định nhảy vào nước sôi lửa bỏng, dù chết cũng không từ." Những người còn lại vây xem cũng quỳ một chân trên đất, hai mắt vô cùng cung kính nói. Giờ khắc này bọn họ dùng lễ tiết quỳ lạy, tâm phục khẩu phục thừa nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ tử.
"Mười hai người liên thủ cũng không thể thắng, đó là bởi vì trong lòng các ngươi không hề ăn ý, chỉ lo xuất chiêu của mình. Xuất chiêu nhiều như vậy là để cho ai nhìn? Gặp phải cao thủ chân chính căn bản chỉ thùng rỗng kêu to, chỉ có một con đường chết. Nhớ, giết người là môn nghệ thuật hạng nhất, không phải một cuộc biểu diễn vụng về. Chiêu thức không cần nhiều, chỉ một chiêu là đủ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế dựa vào trên người Hiên Viên Diễm, tiếp hai mắt lạnh nhạt nhìn đoàn người đang quỳ trên đất.
"Tạ vương phi chỉ điểm." Đoàn người đồng thanh nói, ánh mắt tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Bắt đầu từ bây giờ, đem toàn bộ chiêu thức dung hợp thành một chiêu, hơn nữa mọi người phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Thời điểm các ngươi chống địch, không cần bất kỳ ngôn ngữ hoặc ánh mắt nào để diễn đạt, vẫn có thể cùng đồng bạn phối hợp không chê vào đâu được. Ba ngày sau ta sẽ tới kiểm tra, người nào không đạt tới yêu cầu của ta, ta lập tức lấy mạng của hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không cần phế vật làm thuộc hạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng nhíu mày, thanh âm giống như băng tuyết vạn năm.
"Dạ!" Toàn bộ cúi đầu, âm thanh vang dội và kính sợ nói.
"Ta mệt mỏi, trở về phủ thôi." Ánh mắt lạnh nhạt quét qua nhóm người Ảo ảnh cung, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm hướng bên ngoài ám thất mà đi.
"Cung tiễn vương phi." Sau lưng truyền đến tiếng cung tiễn của nhóm người mới bị nàng thần phục, cùng lúc đó Hiên Viên Diễm bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ra khỏi ám thất khóe miệng không khỏi co quắp. Vậy mà chỉ cung tiễn Nguyệt nhi, không cung tiễn hắn? Hắn là bị những thuộc hạ tự tay huấn luyện ra hoàn toàn coi như không thấy sao?
Nàng đây là muốn làm gì, tìm chết sao? Người của Ảo ảnh cung nhíu chặt lông mày nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kiếm cũng đã gần đâm tới thân thể nàng rồi, nàng lại vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ?
Hiên Viên Diễm cũng là híp mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nha đầu này làm cái gì, vì sao còn không động? Những người này đều là hắn huấn luyện ra, hắn biết rõ năng lực của bọn họ, nếu Nguyệt nhi vẫn không động, kiếm trong tay bọn họ sẽ lập tức cắt nàng thành mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt, toàn bộ mười hai mũi kiếm chạm đến xiêm y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Không xong, lúc này cho dù Nguyệt nhi nghĩ cách ứng phó cũng không kịp, Hiên Viên Diễm bỗng dưng biến sắc, song chưởng lập tức giơ lên, muốn dùng nội lực đánh rơi kiếm trong tay bọn thuộc hạ.
Ngay lúc này, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc chuyển động, trong phút chốc tất cả mũi kiếm chỉ vào Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều chỉ sượt qua xiêm áo của nàng, chứ không làm thương tổn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút nào.
Bỗng dưng, Hiên Viên Diễm cùng những kẻ đứng ngoài xem trợn to mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Điều này sao có thể, đừng nói là nàng bây giờ đã bịt mắt, cho dù nàng có thể nhìn rõ ràng tất cả, căn bản cũng không có cách nào tránh được đó a?
Trong mắt mười hai tên kia là biểu tình không thể tin được nhìn mũi kiếm đâm vào không khí, tiếp cổ tay xoay chuyển, biến chiêu nhanh chóng một lần nữa đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Kiếm đâm ngang dọc giữa, rõ ràng mũi kiếm đã đâm đến người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô số lần, nhưng lần nào cũng bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt quỷ dị tránh được.
Mà điều khiến mọi người khiếp sợ không thôi chính là, bọn họ thế nhưng không ai nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là tránh như thế nào. Bọn họ chỉ biết một chữ, đó chính là nhanh! Người Ảo ảnh cung tập kích càng nhanh, động tác né tránh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng nhanh hơn, nhanh đến làm người ta căn bản không nhìn thấy.
"Được rồi, tin tưởng các ngươi cũng mệt mỏi rồi, giờ đến phiên ta ra tay." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười nói xong, thân thể bỗng dưng xoay tròn, chiếc nhẫn hoa sen trong tay nhanh như tia chớp quét ngang qua.
Mười hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, tiếp đến đồng thời bổ kiếm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vậy mà, chỉ nghe keng một tiếng vang lên, toàn bộ kiếm trong tay bọn họ đánh vào nhau. Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt không biết khi nào đã thoát khỏi vòng chiến, đứng yên bên cạnh Hiên Viên Diễm.
"Ngươi đây là có ý gì?" Mười hai tên kia trừng mắt tức giận nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đây là lâm trận bỏ chạy sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có trả lời bọn họ, nàng cởi xuống ống tay áo bịt mắt, sau đó cánh tay nhẹ nhàng giương lên, đem nửa đoạn ống tay áo vứt lên giữa không trung. Cùng lúc đó, bàn tay Hiên Viên Diễm hướng giữa không trung duỗi một cái, dùng nội lực xoay tròn nửa đoạn ống tay áo vào lòng bàn tay, hắn đem nửa đoạn ống tay áo nhét vào trong ngực.
"Thụy vương phủ rất nghèo sao?" Nhìn thấy hành động này của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi chau mày. Nghèo đến hắn phải đem nửa đoạn ống tay áo này mang về, sau đó vá lại để mặc?
"Giữ lại làm kỷ niệm." Hiên Viên Diễm nhún vai, hai mắt tràn đầy ý cười nói.
"Thần kinh." Nghe Hiên Viên Diễm nói, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, tiếp đó lại trợn trắng mắt. Một cái tay áo có cái gì đáng để cất giữ à? Hiên Viên Diễm không trả lời, chỉ giơ một ngón tay trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi. . ." Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cứng lại, nàng hiểu ý của Hiên Viên Diễm. Bởi vì nàng đã từng cầm nửa đoạn ống tay áo này, cho nên hắn cảm thấy cần phải giữ lại.
"Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Lúc này, mười hai tên kia lần nữa mở miệng đồng thanh lên tiếng. Nào có ai như vậy, đang đánh thế nhưng lại chạy trốn?
"Diễm, đây chính là những thủ hạ mà ngươi hài lòng nhất sao? Tài nghệ không bằng người thì thôi đi, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp như thế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt giễu cợt đánh giá mười hai tên kia, tiếp khoanh tay, thân thể lười biếng tựa trên người Hiên Viên Diễm.
"Thắng bại đã phân, các ngươi thua, hơn nữa còn thua thê thảm không nỡ nhìn." Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn mười hai tên thủ hạ, thanh âm lạnh nhạt nói.
"Vương Gia, bọn thuộc hạ không hiểu." Mười hai tên biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, những tên khác đứng xem trong đầu cũng vô cùng mờ mịt.
"Nhìn xem ngực của các ngươi." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Trước mắt mười hai tên này, tùy tiện hành tẩu trên giang hồ, cũng chắc chắn có thể làm người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, nhưng thời điểm bọn họ đối mặt với Nguyệt nhi, lại không chịu nổi một kích. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc còn cho ta bao nhiêu chấn động đây?
"Chuyện này. . ." Mười hai tên kia lập tức ngưng mắt nhìn về ngực mình, tiếp liền thấy bọn họ há to miệng. Bởi vì khi bọn hắn nhìn vào phần áo trước ngực, thế nhưng lại có một cái lỗ nhỏ hình cánh sen vô cùng quỷ dị.
Những tên đứng ngoài xem cũng hoàn toàn cứng ngắc rồi, bọn họ vẫn không nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay như thế nào, trừ mới vừa rồi nàng thoát khỏi vòng chiến, cổ tay như tia chớp xẹt ngang qua. Này quả thực quá không thực tế đi?
"Chiếc nhẫn hoa sen trên tay Nguyệt nhi làm từ huyền băng thiết." Đang lúc bọn thủ hạ khiếp sợ không thôi thì Hiên Viên Diễm phun ra một câu, làm cho tất cả bọn họ từ khiếp sợ chuyển sang giật mình.
Huyền băng thiết uy lực vô cùng. Nói cách khác. . . Vừa rồi thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần dùng thêm chút lực, thì không phải xiêm y của họ có lỗ hình hoa sen, mà là cái lỗ trí mạng trên ngực rồi.
"Đa tạ vương phi thủ hạ lưu tình." Mười hai tên kia sắc mặt trắng bệch nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó quỳ một gối trên mặt đất.
"Bọn thuộc hạ tham kiến vương phi, vương phi về sau nếu có bất kỳ phân phó gì, bọn thuộc hạ nhất định nhảy vào nước sôi lửa bỏng, dù chết cũng không từ." Những người còn lại vây xem cũng quỳ một chân trên đất, hai mắt vô cùng cung kính nói. Giờ khắc này bọn họ dùng lễ tiết quỳ lạy, tâm phục khẩu phục thừa nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ tử.
"Mười hai người liên thủ cũng không thể thắng, đó là bởi vì trong lòng các ngươi không hề ăn ý, chỉ lo xuất chiêu của mình. Xuất chiêu nhiều như vậy là để cho ai nhìn? Gặp phải cao thủ chân chính căn bản chỉ thùng rỗng kêu to, chỉ có một con đường chết. Nhớ, giết người là môn nghệ thuật hạng nhất, không phải một cuộc biểu diễn vụng về. Chiêu thức không cần nhiều, chỉ một chiêu là đủ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế dựa vào trên người Hiên Viên Diễm, tiếp hai mắt lạnh nhạt nhìn đoàn người đang quỳ trên đất.
"Tạ vương phi chỉ điểm." Đoàn người đồng thanh nói, ánh mắt tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Bắt đầu từ bây giờ, đem toàn bộ chiêu thức dung hợp thành một chiêu, hơn nữa mọi người phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Thời điểm các ngươi chống địch, không cần bất kỳ ngôn ngữ hoặc ánh mắt nào để diễn đạt, vẫn có thể cùng đồng bạn phối hợp không chê vào đâu được. Ba ngày sau ta sẽ tới kiểm tra, người nào không đạt tới yêu cầu của ta, ta lập tức lấy mạng của hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không cần phế vật làm thuộc hạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng nhíu mày, thanh âm giống như băng tuyết vạn năm.
"Dạ!" Toàn bộ cúi đầu, âm thanh vang dội và kính sợ nói.
"Ta mệt mỏi, trở về phủ thôi." Ánh mắt lạnh nhạt quét qua nhóm người Ảo ảnh cung, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm hướng bên ngoài ám thất mà đi.
"Cung tiễn vương phi." Sau lưng truyền đến tiếng cung tiễn của nhóm người mới bị nàng thần phục, cùng lúc đó Hiên Viên Diễm bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ra khỏi ám thất khóe miệng không khỏi co quắp. Vậy mà chỉ cung tiễn Nguyệt nhi, không cung tiễn hắn? Hắn là bị những thuộc hạ tự tay huấn luyện ra hoàn toàn coi như không thấy sao?