Nửa tháng sau --
Ánh chiều tà chiếu rọi Thụy vương phủ, làm khung cảnh nhiễm một mảnh màu hồng.
Trong phòng ngủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thảnh thơi nằm ở trên xích đu, mà bên cạnh xích đu là hai hắc y nam tử an tĩnh đang đứng, một tên trong số đó bưng một cái khay lớn, trong khay là các loại hạt châu nhỏ với đủ màu sắc.
"Ngân Lang" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ gọi, ngón trỏ lười biếng hướng tên bưng khay ngoắc ngoắc.
"Vâng" tên gọi là Ngân Lang lập tức cung kính đáp, thân thể nửa ngồi xuống, đem vật trong khay đưa tới trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy đôi vòng tay trên cổ tay xuống, khởi động cơ quan đem lớp ngoài cùng của vòng tay mở ra, bên trong lộ ra vô số lỗ nhỏ. Tiếp, liền thấy bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng cái khay Ngân Lang bưng lên, đem những hạt châu nhỏ nhiều màu sắc bỏ vào trong các lỗ nhỏ.
"Vương phi, những hạt châu nhỏ này rốt cuộc có tác dụng gì, người vì sao phải nhét chúng vào trong vòng tay đây?" Trong giọng nói của Ngân Lang đầy vẻ không hiểu hỏi.
"Đúng vậy a, thuộc hạ cũng vô cùng tò mò. Vương phi, người giúp đỡ bọn thuộc hạ, giải thích cho chúng ta đi." Một tên khác cũng nhíu chặt lông mày xem xét những hạt châu nhỏ trong mâm, nhặt lên một viên màu xanh lá chăm chú quan sát.
"Thanh Báo, ngươi không nên bóp hỏng hạt châu màu xanh lục mà bổn vương phi tỉ mỉ điều chế phấn ăn mòn trong đó a. Ngươi nghiên cứu thì nghiên cứu, ngàn vạn đừng bóp nát nó. Nếu không đợi đến lúc cả người ngươi hóa thành một vũng máu, cũng đừng oán bổn vương phi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua tên gọi là Thanh Báo, mở miệng chậm rãi nói.
Nàng từng ra lệnh cho bọn người Ảo ảnh cung, để cho bọn họ đem những chiêu thức đã học dung hợp thành một chiêu trí mạng, vả lại phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Ảo ảnh cung không hổ là do Hiên Viên Diễm lựa chọn kỹ càng, bọn họ toàn bộ đều đạt tới yêu cầu của mình, mà hai hộ pháp Ngân Lang cùng Thanh Báo hoàn thành xuất sắc nhất. Vì vậy, nàng cho Truy Phong cùng Lãnh Tiêu trở lại phủ tướng quân, đem Ngân Lang cùng Thanh Báo từ Ảo ảnh cung triệu tới bên cạnh, làm thuộc hạ cận thân của nàng.
"Hí. . ." Thanh Báo hít vào một hơi lạnh, nhanh chóng ném hạt châu màu lục vào trong khay.
"Khụ, vương phi, vậy những màu sắc khác chứa cái gì a?" Trán Ngân Lang rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, khóe miệng co giật hỏi.
"Bên trong hạt châu màu đỏ là phấn ngứa, da thịt của ai không cẩn thận dính phải, bảo đảm sẽ đem mình gãi đến chết. Hạt châu màu vàng chứa phấn im lặng, một khi đầu lưỡi không cẩn thận dính vào, sẽ từ từ mục nát, từ đó về sau cũng không mở miệng được nữa. Hạt châu màu xanh lục chứa. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hạt châu nhét vào vòng tay, đồng thời mở miệng chậm rãi giải thích .
"Hí. . ." Thanh Báo cùng Ngân Lang hít vào mấy ngụm lãnh khí, bọn họ tổng kết ra một đạo lý sinh tồn: thiên hạ này ai cũng có thể chọc, nhưng nhất định không thể chọc vương phi.
"Vương phi, còn nửa canh giờ nữa thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc sẽ đến đường lớn Hoàng Thành. Thuộc hạ đã theo phân phó của vương gia bao một tòa trà lâu bên đường lớn rồi. Tính toán thời gian, vương phi hiện tại đi đến là kịp lúc." Đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tất cả hạt châu nhét vào vòng tay xong, thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng đi vào.
"Vậy thì lên đường đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên ghế đứng lên, mang theo Ngân Lang cùng Thanh Báo rời khỏi phòng ngủ. Đường lớn Hoàng Thành, là đường mà vào Long Diệu hoàng cung phải đi qua. Hôm nay là ngày đại thọ của Khương thái hậu, cũng là ngày thái tử hai nước đến Long Diệu hoàng triều. Nếu biết thái tử hai nước bụng dạ khó lường, nàng đương nhiên phải quan sát trước. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trên bầu trời, mặt trời tròn trịa. Ánh nắng chiếu xuống đem cả đất trời nhuộm thành một mảnh vàng rực, tạo nên một khung cảnh vô vùng mỹ lệ.
Trong một nhã gian ở lầu hai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi ở gần cửa sổ, Ngân Lang cùng Thanh Báo cung kính đứng ở hai bên.
"Thụy vương phi, ngài từ từ dùng, tiểu nhân cáo lui trước." Lão bản quán trà khom lưng tự mình đem nước trà dâng lên, sau đó cúi đầu rời đi nhã gian như chạy trốn, tốc độ kia giống như là hận cha mẹ không thể ban thêm đôi chân cho hắn rồi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hoa viên Tuyên vương phủ nổ tung, hơn nữa sự tích nàng đem Tuyên vương Hiên Viên Kỳ nổ đến hộc máu bất tỉnh đã lan truyền trong dân gian. Nàng ngay cả Tuyên vương địa vị tôn quý cũng không để ở trong mắt, những tiểu dân chúng hôm nay thấy nàng, trong mắt không dám tỏ ý giếu cợt vì diện mạo xấu xí của nàng nữa, cũng không dám cùng nàng nói nhiều nửa câu, nếu không cẩn thận mạo phạm nàng, không biết sẽ bị xử lý thê thảm như thế nào đây.
Nâng chén khẽ nhấp một ngụm nước trà xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngưng mắt nhìn về phía đường lớn Hoàng Thành. Lúc này trên đường đã sớm trải thảm đỏ, hai bên cũng có cấm vệ quân. Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ đang ở trên lưng ngựa, yên lặng nhìn phía trước, mà sau lưng bọn họ là tả hữu thừa tướng cùng một số quan viên. Hai vị vương gia đi đầu, tả hữu thừa tướng cùng với đông đảo quan viên nghênh đón, rất rõ ràng, đối với việc thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến thăm, Long Diệu hoàng triều đã sử dụng lễ tiếp long trọng nhất rồi.
Nha đầu, nước trà mùi vị như thế nào? Khuôn mặt Hiên Viên Diễm vốn đang lạnh lùng lại nổi lên một nụ cười ôn nhu, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, nhíu mày không tiếng động hỏi.
So với nước trà của Thụy vương phủ chúng ta, mùi vị nhất định là kém xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mím môi cười một tiếng, ánh mắt không tiếng động trả lời. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng và Diễm mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng giữa họ lại có thể ăn ý như vậy. Không cần ngôn ngữ, có lúc chỉ dựa vào một ánh mắt, là có thể đoán được ý nghĩ trong lòng đối phương.
Đúng lúc này, trong gió truyền đến tiếng xe ngựa. Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, tiếp nụ cười của cả hai đồng thời biến mất, hai mắt lạnh nhạt theo âm thanh nhìn lại.
Đường lớn Hoàng Thành trong nháy mắt xuất hiện hai đội ngũ, dẫn đầu là hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ tinh sảo. Phía bên trái trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu nâu theo gió chập chờn, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ to "Bắc Dực". Phía bên phải trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu xanh, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ "Thương Nguyệt".
Phóng mắt nhìn đi, sau xe của thái tử Thương Nguyệt quốc là hơn hai trăm thị vệ, mà phía sau thái tử Bắc Dực quốc lại chưa đủ hai mươi người. Đi đến trước cửa quán trà, hai đội ngũ ngừng lại. Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiếp hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng buông ly trà trong tay xuống, nhíu chặt lông mày. Theo lý thuyết, Thương Nguyệt quốc phải đến trước Bắc Dực quốc một bước. Nhưng hôm nay hai người bọn họ lại cùng tới, như vậy thái tử hai nước là cố tình hạ uy phong của Long Diệu hoàng triều.
Lúc này, vô luận là nghênh đón thái tử nước nào trước, nhất định sẽ đắc tội với nước còn lại. Thí dụ như, trước nghênh đón Thương Nguyệt quốc sau đó nghênh đón Bắc Dực quốc, vậy thì chứng minh trong lòng Long Diệu hoàng triều Bắc Dực quốc không bằng Thương Nguyệt quốc, ngược lại cũng thế. . .
Ánh chiều tà chiếu rọi Thụy vương phủ, làm khung cảnh nhiễm một mảnh màu hồng.
Trong phòng ngủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thảnh thơi nằm ở trên xích đu, mà bên cạnh xích đu là hai hắc y nam tử an tĩnh đang đứng, một tên trong số đó bưng một cái khay lớn, trong khay là các loại hạt châu nhỏ với đủ màu sắc.
"Ngân Lang" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ gọi, ngón trỏ lười biếng hướng tên bưng khay ngoắc ngoắc.
"Vâng" tên gọi là Ngân Lang lập tức cung kính đáp, thân thể nửa ngồi xuống, đem vật trong khay đưa tới trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy đôi vòng tay trên cổ tay xuống, khởi động cơ quan đem lớp ngoài cùng của vòng tay mở ra, bên trong lộ ra vô số lỗ nhỏ. Tiếp, liền thấy bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng cái khay Ngân Lang bưng lên, đem những hạt châu nhỏ nhiều màu sắc bỏ vào trong các lỗ nhỏ.
"Vương phi, những hạt châu nhỏ này rốt cuộc có tác dụng gì, người vì sao phải nhét chúng vào trong vòng tay đây?" Trong giọng nói của Ngân Lang đầy vẻ không hiểu hỏi.
"Đúng vậy a, thuộc hạ cũng vô cùng tò mò. Vương phi, người giúp đỡ bọn thuộc hạ, giải thích cho chúng ta đi." Một tên khác cũng nhíu chặt lông mày xem xét những hạt châu nhỏ trong mâm, nhặt lên một viên màu xanh lá chăm chú quan sát.
"Thanh Báo, ngươi không nên bóp hỏng hạt châu màu xanh lục mà bổn vương phi tỉ mỉ điều chế phấn ăn mòn trong đó a. Ngươi nghiên cứu thì nghiên cứu, ngàn vạn đừng bóp nát nó. Nếu không đợi đến lúc cả người ngươi hóa thành một vũng máu, cũng đừng oán bổn vương phi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua tên gọi là Thanh Báo, mở miệng chậm rãi nói.
Nàng từng ra lệnh cho bọn người Ảo ảnh cung, để cho bọn họ đem những chiêu thức đã học dung hợp thành một chiêu trí mạng, vả lại phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Ảo ảnh cung không hổ là do Hiên Viên Diễm lựa chọn kỹ càng, bọn họ toàn bộ đều đạt tới yêu cầu của mình, mà hai hộ pháp Ngân Lang cùng Thanh Báo hoàn thành xuất sắc nhất. Vì vậy, nàng cho Truy Phong cùng Lãnh Tiêu trở lại phủ tướng quân, đem Ngân Lang cùng Thanh Báo từ Ảo ảnh cung triệu tới bên cạnh, làm thuộc hạ cận thân của nàng.
"Hí. . ." Thanh Báo hít vào một hơi lạnh, nhanh chóng ném hạt châu màu lục vào trong khay.
"Khụ, vương phi, vậy những màu sắc khác chứa cái gì a?" Trán Ngân Lang rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, khóe miệng co giật hỏi.
"Bên trong hạt châu màu đỏ là phấn ngứa, da thịt của ai không cẩn thận dính phải, bảo đảm sẽ đem mình gãi đến chết. Hạt châu màu vàng chứa phấn im lặng, một khi đầu lưỡi không cẩn thận dính vào, sẽ từ từ mục nát, từ đó về sau cũng không mở miệng được nữa. Hạt châu màu xanh lục chứa. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hạt châu nhét vào vòng tay, đồng thời mở miệng chậm rãi giải thích .
"Hí. . ." Thanh Báo cùng Ngân Lang hít vào mấy ngụm lãnh khí, bọn họ tổng kết ra một đạo lý sinh tồn: thiên hạ này ai cũng có thể chọc, nhưng nhất định không thể chọc vương phi.
"Vương phi, còn nửa canh giờ nữa thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc sẽ đến đường lớn Hoàng Thành. Thuộc hạ đã theo phân phó của vương gia bao một tòa trà lâu bên đường lớn rồi. Tính toán thời gian, vương phi hiện tại đi đến là kịp lúc." Đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tất cả hạt châu nhét vào vòng tay xong, thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng đi vào.
"Vậy thì lên đường đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên ghế đứng lên, mang theo Ngân Lang cùng Thanh Báo rời khỏi phòng ngủ. Đường lớn Hoàng Thành, là đường mà vào Long Diệu hoàng cung phải đi qua. Hôm nay là ngày đại thọ của Khương thái hậu, cũng là ngày thái tử hai nước đến Long Diệu hoàng triều. Nếu biết thái tử hai nước bụng dạ khó lường, nàng đương nhiên phải quan sát trước. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trên bầu trời, mặt trời tròn trịa. Ánh nắng chiếu xuống đem cả đất trời nhuộm thành một mảnh vàng rực, tạo nên một khung cảnh vô vùng mỹ lệ.
Trong một nhã gian ở lầu hai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi ở gần cửa sổ, Ngân Lang cùng Thanh Báo cung kính đứng ở hai bên.
"Thụy vương phi, ngài từ từ dùng, tiểu nhân cáo lui trước." Lão bản quán trà khom lưng tự mình đem nước trà dâng lên, sau đó cúi đầu rời đi nhã gian như chạy trốn, tốc độ kia giống như là hận cha mẹ không thể ban thêm đôi chân cho hắn rồi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hoa viên Tuyên vương phủ nổ tung, hơn nữa sự tích nàng đem Tuyên vương Hiên Viên Kỳ nổ đến hộc máu bất tỉnh đã lan truyền trong dân gian. Nàng ngay cả Tuyên vương địa vị tôn quý cũng không để ở trong mắt, những tiểu dân chúng hôm nay thấy nàng, trong mắt không dám tỏ ý giếu cợt vì diện mạo xấu xí của nàng nữa, cũng không dám cùng nàng nói nhiều nửa câu, nếu không cẩn thận mạo phạm nàng, không biết sẽ bị xử lý thê thảm như thế nào đây.
Nâng chén khẽ nhấp một ngụm nước trà xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngưng mắt nhìn về phía đường lớn Hoàng Thành. Lúc này trên đường đã sớm trải thảm đỏ, hai bên cũng có cấm vệ quân. Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ đang ở trên lưng ngựa, yên lặng nhìn phía trước, mà sau lưng bọn họ là tả hữu thừa tướng cùng một số quan viên. Hai vị vương gia đi đầu, tả hữu thừa tướng cùng với đông đảo quan viên nghênh đón, rất rõ ràng, đối với việc thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến thăm, Long Diệu hoàng triều đã sử dụng lễ tiếp long trọng nhất rồi.
Nha đầu, nước trà mùi vị như thế nào? Khuôn mặt Hiên Viên Diễm vốn đang lạnh lùng lại nổi lên một nụ cười ôn nhu, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, nhíu mày không tiếng động hỏi.
So với nước trà của Thụy vương phủ chúng ta, mùi vị nhất định là kém xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mím môi cười một tiếng, ánh mắt không tiếng động trả lời. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng và Diễm mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng giữa họ lại có thể ăn ý như vậy. Không cần ngôn ngữ, có lúc chỉ dựa vào một ánh mắt, là có thể đoán được ý nghĩ trong lòng đối phương.
Đúng lúc này, trong gió truyền đến tiếng xe ngựa. Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, tiếp nụ cười của cả hai đồng thời biến mất, hai mắt lạnh nhạt theo âm thanh nhìn lại.
Đường lớn Hoàng Thành trong nháy mắt xuất hiện hai đội ngũ, dẫn đầu là hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ tinh sảo. Phía bên trái trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu nâu theo gió chập chờn, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ to "Bắc Dực". Phía bên phải trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu xanh, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ "Thương Nguyệt".
Phóng mắt nhìn đi, sau xe của thái tử Thương Nguyệt quốc là hơn hai trăm thị vệ, mà phía sau thái tử Bắc Dực quốc lại chưa đủ hai mươi người. Đi đến trước cửa quán trà, hai đội ngũ ngừng lại. Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiếp hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng buông ly trà trong tay xuống, nhíu chặt lông mày. Theo lý thuyết, Thương Nguyệt quốc phải đến trước Bắc Dực quốc một bước. Nhưng hôm nay hai người bọn họ lại cùng tới, như vậy thái tử hai nước là cố tình hạ uy phong của Long Diệu hoàng triều.
Lúc này, vô luận là nghênh đón thái tử nước nào trước, nhất định sẽ đắc tội với nước còn lại. Thí dụ như, trước nghênh đón Thương Nguyệt quốc sau đó nghênh đón Bắc Dực quốc, vậy thì chứng minh trong lòng Long Diệu hoàng triều Bắc Dực quốc không bằng Thương Nguyệt quốc, ngược lại cũng thế. . .